Tịnh Thủy Hồng Liên
-
Quyển 3 - Chương 202: Chương kết cục (2)
Trầm mặc…
Lúc này Mộ Dung Nam Cẩn đang ở dưới núi chỉ huy quân đội thu binh, an trí chuyện tù binh, khi nghe thấy tiếng kêu điên cuồng của Hoàng Linh Vũ, ban đầu cho rằng là Mộ Dung Bạc Nhai đối với y làm chuyện không nên nào, vì thế tìm theo hướng tiếng mà nhìn. Đợi khi nhìn sang, lại thấy là đệ đệ của mình ngây ngốc người bị phi lễ. Hắn kinh hô một tiếng liền che mắt không nhìn nữa, chỉ mỗi tưởng tượng biểu tình uốn éo đặc biệt của Bạc Nhai liền cảm thấy thảm không thể nhịn.
Nam nhân, và nam nhân…
Rất lâu, liền có lao xao lao xao không dứt vang lên bên tai, vốn là các binh sĩ đang thu thập binh khí thấy được một màn kinh tâm này, phát ngốc luôn, cho tới lúc này mới phản ứng lại, toàn thân mềm nhũn ngã ngồi xuống đất nhìn cuộc biểu diễn công chúng mà không người bình thường nào có thể chịu. Bọn họ suy nghĩ tuy nhiều, nhưng phản ứng thì đều cùng về một hướng, ai nấy đều há rộng miệng, kinh nghi bất định.
Oanh một tiếng, không biết là ở đâu bùng lên tiếng cười. Hoàng Linh Vũ cũng không cần nhìn đã biết là do đám Lục Mang Lâu gây nên, khí thế bừng bừng buông Mộ Dung Bạc Nhai ra, trong lòng đắc ý hết sức, tích đủ khí lực, đề cao âm thanh, chống nạnh quát lớn: “‘Nam nam thụ thụ bất thân’ cẩu thí gì đó__ tổ huấn cổ truyền hại chết người gì đó__ toàn bộ đều__ biến hết bà nó đi!”
Bà nó đi__ bà nó đi… phần sau của câu thô tục vang vọng không dứt trong khu núi bao quanh.
Trải qua trận thắng có thể coi là binh không đổ máu, đám lưu manh lớn nhỏ của Lục Mang Lâu đều cảm thấy lồng ngực cuộn trào, không kìm được cũng há họng, thi triển thần thông, có người ngũ âm không đều, có người giọng hay, đều cùng mắng lớn: “Biến hết bà nó đi__ Ha ha ha!” Lý Sảng vừa cười vừa mắng vừa nhảy còn vừa gõ cái nồi bể không biết mới nhặt ở đâu ra.
Bất luận là học loại ngôn ngữ mới nào, câu nói học được đầu tiên trừ chào hỏi chính là mắng chửi, có thể thấy mắng chửi cũng là một loại kỹ thuật, kỹ thuật câu thông với nhau. Trong sự kích động của đám phần tử ác liệt chỉ sợ thiên hạ không loạn của Lục Mang Lâu, các binh sĩ vốn chần chừ cũng dần bị cuốn lấy, không tự giác cũng lầm bầm mắng ra tiếng, qua không bao lâu thanh khí đã lớn, thế là các lộ ngôn ngữ kinh điển nam hải bắc gì đều xuất ra. Đến lúc này, trong núi ngoài núi giống như một giàn nhạc diễn tấu, âm điệu gì cũng đều có.
Hoàng Linh Vũ một tay chống nạnh một tay che lại cái tai đỏ bừng của Mộ Dung Bạc Nhai, đắc ý trêu chọc hắn: “Ta vẫn không biết ngươi thì ra cũng biết xấu hổ đó, bây giờ bị ta bắt được rồi, hắc hắc hắc hắc!”
Mộ Dung Bạc Nhai đột nhiên lộ ra vẻ mặt tinh ngịch, lặng lẽ nói: “Xem ra Mộ Dung Bạc Nhai ta, quả nhiên là chí đồng đạo hợp với Hoàng Linh Vũ ngươi…” Nói xong, liền dùng tốc độ sét đánh không kịp bưng tai, đem y đè lên đầu ngựa, toàn tâm toàn ý tập trung vào, trong tiếng kêu mắng của thiên binh vạn mã, đáp lại một nụ hôn càng sâu sắc càng kịch liệt hơn.
“Nếu ghi vào sử sách, vậy chúng ta chính là… một đôi đồng tính… công khai… đầu tiên… trên lịch sử…” Giữa khoảng trống, thanh âm hài hước của Hoàng Linh Vũ truyền ra dưới thân Bạc Nhai, mang theo vui vẻ và tùy ý hết mức.
__
Lịch đại lục – Cuối mùa hạ cộng trị năm thứ tư, cuộc quyết chiến cuối cùng của Yến Hàn kéo màn kết thúc trong tiếng kêu mắng của binh sĩ Nam Vương quân, sử xưng là trận hồ tám góc.
Học giả hậu thế kỳ quái chính là, các binh sĩ Nam Vương quân tùy khẩu bạo ngôn thô tục lớn tiếng mắng chửi tới mặt đỏ tai hồng, toàn thân run rẩy, thế nhưng là bên giành thắng lợi.
…
Sau đó, lịch vũ trụ – Năm 276.
Hội nghị thiên văn bảy nước liên tịch chính thức đặt tên cho song tử tinh hệ nằm ngoài giải ngân hà một tỷ năm ánh sáng mà đội thám hiểm hà ngoại đạt tới.
Hệ đầu lam tên là Boya, hệ đầu đỏ tên là Lingyu. (*Boya: Bạc Nhai, Lingyu: Linh Vũ)
__ Nghe nói, đây là vì tưởng niệm hai vị đi đầu phản kháng thế tục ngu muội tại thời kỳ phong bế xã hội. Nghe nói, bọn họ coi như không thấy những bó buộc không hợp lý của xã hội đang mạnh lên, bọn họ dũng cảm đối diện với điều nội tâm hướng tới, bọn họ kiên định bước đi bên nhau…
Cho tới hiện tại 3687 năm sau, những nhân vật anh hùng dám yêu dám hận, hoặc điên hoặc cuồng này, vẫn tiếp tục câu chuyện của họ trong truyền thuyết của người đời…
.
Hoàn
Lúc này Mộ Dung Nam Cẩn đang ở dưới núi chỉ huy quân đội thu binh, an trí chuyện tù binh, khi nghe thấy tiếng kêu điên cuồng của Hoàng Linh Vũ, ban đầu cho rằng là Mộ Dung Bạc Nhai đối với y làm chuyện không nên nào, vì thế tìm theo hướng tiếng mà nhìn. Đợi khi nhìn sang, lại thấy là đệ đệ của mình ngây ngốc người bị phi lễ. Hắn kinh hô một tiếng liền che mắt không nhìn nữa, chỉ mỗi tưởng tượng biểu tình uốn éo đặc biệt của Bạc Nhai liền cảm thấy thảm không thể nhịn.
Nam nhân, và nam nhân…
Rất lâu, liền có lao xao lao xao không dứt vang lên bên tai, vốn là các binh sĩ đang thu thập binh khí thấy được một màn kinh tâm này, phát ngốc luôn, cho tới lúc này mới phản ứng lại, toàn thân mềm nhũn ngã ngồi xuống đất nhìn cuộc biểu diễn công chúng mà không người bình thường nào có thể chịu. Bọn họ suy nghĩ tuy nhiều, nhưng phản ứng thì đều cùng về một hướng, ai nấy đều há rộng miệng, kinh nghi bất định.
Oanh một tiếng, không biết là ở đâu bùng lên tiếng cười. Hoàng Linh Vũ cũng không cần nhìn đã biết là do đám Lục Mang Lâu gây nên, khí thế bừng bừng buông Mộ Dung Bạc Nhai ra, trong lòng đắc ý hết sức, tích đủ khí lực, đề cao âm thanh, chống nạnh quát lớn: “‘Nam nam thụ thụ bất thân’ cẩu thí gì đó__ tổ huấn cổ truyền hại chết người gì đó__ toàn bộ đều__ biến hết bà nó đi!”
Bà nó đi__ bà nó đi… phần sau của câu thô tục vang vọng không dứt trong khu núi bao quanh.
Trải qua trận thắng có thể coi là binh không đổ máu, đám lưu manh lớn nhỏ của Lục Mang Lâu đều cảm thấy lồng ngực cuộn trào, không kìm được cũng há họng, thi triển thần thông, có người ngũ âm không đều, có người giọng hay, đều cùng mắng lớn: “Biến hết bà nó đi__ Ha ha ha!” Lý Sảng vừa cười vừa mắng vừa nhảy còn vừa gõ cái nồi bể không biết mới nhặt ở đâu ra.
Bất luận là học loại ngôn ngữ mới nào, câu nói học được đầu tiên trừ chào hỏi chính là mắng chửi, có thể thấy mắng chửi cũng là một loại kỹ thuật, kỹ thuật câu thông với nhau. Trong sự kích động của đám phần tử ác liệt chỉ sợ thiên hạ không loạn của Lục Mang Lâu, các binh sĩ vốn chần chừ cũng dần bị cuốn lấy, không tự giác cũng lầm bầm mắng ra tiếng, qua không bao lâu thanh khí đã lớn, thế là các lộ ngôn ngữ kinh điển nam hải bắc gì đều xuất ra. Đến lúc này, trong núi ngoài núi giống như một giàn nhạc diễn tấu, âm điệu gì cũng đều có.
Hoàng Linh Vũ một tay chống nạnh một tay che lại cái tai đỏ bừng của Mộ Dung Bạc Nhai, đắc ý trêu chọc hắn: “Ta vẫn không biết ngươi thì ra cũng biết xấu hổ đó, bây giờ bị ta bắt được rồi, hắc hắc hắc hắc!”
Mộ Dung Bạc Nhai đột nhiên lộ ra vẻ mặt tinh ngịch, lặng lẽ nói: “Xem ra Mộ Dung Bạc Nhai ta, quả nhiên là chí đồng đạo hợp với Hoàng Linh Vũ ngươi…” Nói xong, liền dùng tốc độ sét đánh không kịp bưng tai, đem y đè lên đầu ngựa, toàn tâm toàn ý tập trung vào, trong tiếng kêu mắng của thiên binh vạn mã, đáp lại một nụ hôn càng sâu sắc càng kịch liệt hơn.
“Nếu ghi vào sử sách, vậy chúng ta chính là… một đôi đồng tính… công khai… đầu tiên… trên lịch sử…” Giữa khoảng trống, thanh âm hài hước của Hoàng Linh Vũ truyền ra dưới thân Bạc Nhai, mang theo vui vẻ và tùy ý hết mức.
__
Lịch đại lục – Cuối mùa hạ cộng trị năm thứ tư, cuộc quyết chiến cuối cùng của Yến Hàn kéo màn kết thúc trong tiếng kêu mắng của binh sĩ Nam Vương quân, sử xưng là trận hồ tám góc.
Học giả hậu thế kỳ quái chính là, các binh sĩ Nam Vương quân tùy khẩu bạo ngôn thô tục lớn tiếng mắng chửi tới mặt đỏ tai hồng, toàn thân run rẩy, thế nhưng là bên giành thắng lợi.
…
Sau đó, lịch vũ trụ – Năm 276.
Hội nghị thiên văn bảy nước liên tịch chính thức đặt tên cho song tử tinh hệ nằm ngoài giải ngân hà một tỷ năm ánh sáng mà đội thám hiểm hà ngoại đạt tới.
Hệ đầu lam tên là Boya, hệ đầu đỏ tên là Lingyu. (*Boya: Bạc Nhai, Lingyu: Linh Vũ)
__ Nghe nói, đây là vì tưởng niệm hai vị đi đầu phản kháng thế tục ngu muội tại thời kỳ phong bế xã hội. Nghe nói, bọn họ coi như không thấy những bó buộc không hợp lý của xã hội đang mạnh lên, bọn họ dũng cảm đối diện với điều nội tâm hướng tới, bọn họ kiên định bước đi bên nhau…
Cho tới hiện tại 3687 năm sau, những nhân vật anh hùng dám yêu dám hận, hoặc điên hoặc cuồng này, vẫn tiếp tục câu chuyện của họ trong truyền thuyết của người đời…
.
Hoàn
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook