Tịnh Thủy Hồng Liên
-
Quyển 1 - Chương 32: Ô huyền hoạch nguyệt
(*Dây đàn màu đen cắt ngang bóng trăng)
Một ngày trôi qua, sắc đêm dần đậm.
Cuối cùng Mộ Dung Bạc Nhai và Nam Cẩn tay nắm tay ra khỏi Truyền Kỳ Tiểu Lâu. Ở từ sáng tới tối, trong mắt của người ngoài, cũng chẳng qua là hai người ở trong đó đại ‘chiến’ ba trăm hiệp mà thôi.
Bầu không khí tứ phía đột nhiên khẩn trương, hai người này nhìn nhau cười, đều biết đám người theo đuôi Bạc Nhai lại lần nữa căng chặt dây cung.
“Vậy thì, Nam cô nương thỉnh dừng bước, hôm nay Bạc Nhai tạm thời cáo từ.” Mộ Dung Bạc Nhai tràn đầy sảng khoái, hành lễ với Mộ Dung Nam Cẩn.
Mộ Dung Nam Cẩn vẫn đang suy nghĩ chuyện hai người nói vừa nãy.
Bạc Nhai dù sao cũng không còn là tiểu quỷ đầu trước kia, chỉ là hiện tại lại có suy nghĩ, không biết năm đó Diêm Phi Hoàng có phải đã dự kiến được hay không. Hắn cũng sớm biết đệ đệ này khinh thường những hành vi tầm thường của hoàng thất, nhưng cũng không ngờ hắn lại luôn gắn suy nghĩ cao chạy xa bay này trên miệng, đã đến mức độ đủ để lập tức thực hiện rồi.
Không, nói là cao chạy xa bay thì quá tình thơ ý họa, người này chính là phần tử nguy hiểm đang mưu mô lật đổ hoàng thất thống trị ở cả Đại Yến. Như vừa rồi hắn đã nói, nếu hoàng đế hạ nhiệm không phải là Nam Cẩn, thì sẽ dứt khoát hủy diệt toàn bộ Đại Yến.
“Ngươi…”
Mộ Dung Bạc Nhai dùng ngón tay ngăn cản sự khuyên can của hắn, chăm chú nhìn cặp mắt huynh trưởng. Vì bận tâm đến tứ phía có người theo dõi, nên chỉ cười bâng quơ ghé sát vào tai Mộ Dung Nam Cẩn nói: “Diêm thúc đã đi rồi, chỉ vì thân phận Tây Thương tộc nhân, mẫu thân cũng bị hoàng đế xử hình, hiện tại hoàng đế đó lại còn liên tục ra tay với Côn, nơi này sớm đã không còn là nơi ta có thể sống.”
“Ngươi thật sự muốn…”
“Chỉ cần người tại vị không phải cái đám hỗn đàn đương kim hoàng đế hoặc đại ca, tứ đệ, thì ta sẽ không làm gì cả. Nhưng chỉ cần bọn họ còn nắm quyền một ngày, lẽ nào ngươi còn có thể bảo ta đừng tự bảo vệ sao?”
“Lưu lại trong kinh đi! Nếu ngươi bất mãn với cái gì, đợi đăng cơ làm hoàng thượng rồi thay đổi từng thứ không phải càng tốt hơn sao?”
Mộ Dung Bạc Nhai cười nhạo mọt tiếng: “Ngươi cho rằng bọn hoàng đế sẽ cho ta cơ hội này sao? Đừng quên ta và các ngươi không giống nhau, ta là ‘dư nghiệt’ của Tây Thương tộc nhân.”
Hai người đang đứng trên hành lang thắp đèn, nhưng khi Mộ Dung Bạc Nhai nói tới đây, hai người bỗng nhiêu đều chú ý thấy trong bóng đêm chợt dâng lên một chút tia sáng, cao cao chiếu rọi kinh thành. Tiếp đó nó bung ra, tiếng động vang dội trầm muộn chấn động bầu trời đêm.
“Gì vậy?” Mộ Dung Nam Cẩn nhìn đóa tử hồng quang đó chậm rãi biến mất trên bầu trời, trong lòng đột nhiên xuất hiện dự cảm bất an. (*Tử hồng: tím đỏ)
“Xuỵt__ Cẩu hoàng đế, quả nhiên đã động thủ rồi!” Mộ Dung Bạc Nhai mắng một tiếng, đẩy Mộ Dung Nam Cẩn ra, ôm quyền nói: “Nam cô nương từ nay phải bảo trọng, Bạc Nhạc phải rời khỏi đây rồi.”
Đoàn sáng tử hồng đó, chính là tín hiệu chỉ sử dụng trong bước ngoặt cấp thiết nhất.
Lúc này trong cung, Hoàng Linh Vũ đang chỉnh đốn bút lông giấy viết, chuẩn bị tiếp tục hoàn thành nhiệm vụ Chu Bác Bì giao cho. Nếu trước mắt y vẫn là người trong cung, thì vì kiếm miếng cơm, không thể không chăm chỉ làm việc. Tuy cũng coi như quen biết một vị hoàng tử để đi cửa sau, nhưng trước mắt, hoàng tử này cũng không phải người có thể đắc ý trong cung.
Đoàn Hầu Nhi lười biếng ngồi tựa một bên, Mạc Am cũng ngồi dưới đèn xem sách, lúc này chợt nghe bên ngoài vang lên tiếng dội trầm muộn, hai người nhìn nhau một cái, Đoàn Hầu Nhi vén rèm chui ra, không bao lau lại trở về, nói: “Tử sắc.”
Mạc Am có chút luyến tiếc lật trang sách, cuối cùng cảm thấy quyển sách này bất luận thế nào cũng không kịp xem xong, mới tỉ mỉ cất vào giá, nói: “Sớm hơn nửa ngày so với ta tưởng tượng.” Lại nói với Hoàng Linh Vũ: “Ngươi có đồ dùng cần thiết nào, nhanh chóng thu gom, đêm nay chúng ta rời kinh.”
Hoàng Linh Vũ chợt chú ý đến tiếng bước chân gần như vô thanh đang từ xa lại gần trên nóc nhà, vừa muốn ra hiệu, Đoàn Hầu Nhi đã làm tư thế bảo yên lặng, Mạc Am hầu như cũng cùng lúc thổi tắt nến trên bàn. Lõi nến hơi lắc lư tia sáng vài cái, rồi trong thư khố chìm vào hắc ám. Y chỉ cảm thấy thắt lưng bị siết lại, đã bị Mạc Am mang vào góc khuất giữa các giá sách. Bên má cảm nhận được hàn ý se se, y biết hắn đã rút vũ khí ra.
Thị lực của Hoàng Linh Vũ có hạn, nhưng coi như bù vào, thính giác lại mẫn cảm hơn người bình thường rất nhiều, tiếng bước chân dần dừng lại trên đầu ba người, y ngẩng nhìn một phiến đen kịt, cảm giác Mạc Am sau lưng cũng đã phong bế khí tức, còn về Đoàn Hầu Nhi, thì càng không nhận biết được đang trốn ở đâu.
Sau vài tiếng vang sột soạt trên mái nhà, tiếp đó là một tiếng động thật lớn, và bụi đất ào ào đổ xuống, Hoàng Linh Vũ chỉ thấy trước mắt lóe lên tia sáng, một thanh trường kiếm dưới ánh trăng chiếu vào qua lỗ thủng trên nóc đâm về phía này. Mạc Am sớm đã ngưng thần đối phó, phất kiếm đỡ, người đó còn chưa kịp thu chiêu, đoản kiếm trong tay Mạc Am đã như chém vào bùn đất, từ một góc độ không thể gọi rõ đâm vào vai người đó, dùng sức kéo ngược, cắt đứt nửa người tên kia.
Người đến lúc này biết bản thân sớm bị lộ hành tung, càng thêm dũng mảnh không cần mạng, Đoàn Hầu Nhi bên kia không phát ra một tiếng, đã cùng ba người triền đấu.
Chợt có tiếng ‘tưng tưng’ của dây đàn vang lên trên nóc nhà, Hoàng Linh Vũ chợt nghe một thanh âm không có nhân khí lạnh lẽo vang lên trên đỉnh đầu: “Âm Dương kiếm cũng có, tiểu hầu tử cũng có, xem ra tam ca thật sự xem trọng ngươi, Hoàng Linh Vũ trong ‘truyền thuyết’.”
Mạc Am nghe thanh âm này, đương nhiên biết ngay là ai, nghiến răng đánh tiếp vài chiêu, hai người bên cạnh đã nhiễm đầy máu tươi. Hắn nhảy về kéo Hoàng Linh Vũ sang chỗ khác, liên thủ cùng Đoàn Hầu Nhi giải quyết ba người khác.
Đoàn Hầu Nhi đá đá hai nửa thi thể vẫn còn chảy máu dưới đất, lau vết máu trên mặt, thè lưỡi nói: “Hắc hắc, thủ đoạn của ngươi vẫn lang độc như thế.”
“Nào có, so với u hồn trong hoàng cung mà nói, tính là gì đâu.” Mạc Am trầm giọng đáp trả.
“Nhưng mà, tuy chỉ là quen biết vài ngày, nhưng ta thật sự không muốn triển lộ bộ mặt khác của ta trước mặt ngươi, Tiểu Hoàng khả ái của ta.” Thì ra người đang ở trên nóc nhà, chính là Mộ Dung Sí Diệm.
Mạc Am giật mạnh Hoàng Linh Vũ, mang y khẩn cấp lui ra xa vài bước. Hoàng Linh Vũ chỉ nghe thấy tiếng vang chói tai không dứt, trước mắt là một đám khói mù, giá sách đã đổ ngã đứt đoạn, những trang sách mỏng manh dưới ánh trăng phất phới như cánh bướm. Nếu Mạc Am lùi lại trễ vài giây, lúc này đại khái đã thành di thể chia năm sẻ bảy.
Mạc Am cũng không ngừng nghỉ nữa, nhân thế đá bay cửa gỗ, bên ngoài vang lên vài tiếng kêu thảm, hiển nhiên là phục binh không kịp phòng bị bị đại môn dày nặng đè lên.
Ánh trăng chiếu sáng ngoài cửa, nhất thời tầm nhìn rộng hơn rất nhiều, không đợi Hoàng Linh Vũ có cơ hội thở dốc, ngói lợp trên mái hiên đã rơi xuống ào ào, trong ánh trăng một người đứng trên đỉnh cạnh lỗ thủng, thân người bọc trong chiếc hắc y, vì màu da trắng quá mức, nên đường nét càng thêm rõ ràng.
“Hiện tại đã tổn thất tám thuộc hạ của ta, không ngờ ngay cả Côn cũng có chiến lực lớn như thế.” Mộ Dung Sí Diệm cười nói, trong khẩu khí là sự bình thản không bận tâm.
Trong tay hắn không cầm đàn, không biết tiếng đàn vừa rồi từ đâu phát ra. Đang nghĩ như thế, Hoàng Linh Vũ chợt thấy rõ ràng hắn thu tay về phất lên, một đường dây dài đen kịt to bằng ngón tay vòng vài vòng giữa bầu trời, giăng xuống thành tầng tầng. Mạc Am lại tránh, cột trụ lập tức bị gọt thành từng khúc to bằng đầu ngươi.
Hoàng Linh Vũ lúc này mới chú ý, trên tay hắn đeo một lớp găng tay màu ngân bạch, ô kim huyền màu đen dịu mềm quấn trên đó. (*Ô kim huyền: Dây đàn màu vàng đen)
Đoàn Hầu Nhi lao lên nóc nhà, Mộ Dung Sí Diệm lại nhẹ run cổ tay, ô kim huyền linh động như xà quay ngược trở lại, thân huyền nương theo thao tác trên tay hắn căng chặt lại, phát ra tiếng ong ong ngắn ngủi.
Một ngày trôi qua, sắc đêm dần đậm.
Cuối cùng Mộ Dung Bạc Nhai và Nam Cẩn tay nắm tay ra khỏi Truyền Kỳ Tiểu Lâu. Ở từ sáng tới tối, trong mắt của người ngoài, cũng chẳng qua là hai người ở trong đó đại ‘chiến’ ba trăm hiệp mà thôi.
Bầu không khí tứ phía đột nhiên khẩn trương, hai người này nhìn nhau cười, đều biết đám người theo đuôi Bạc Nhai lại lần nữa căng chặt dây cung.
“Vậy thì, Nam cô nương thỉnh dừng bước, hôm nay Bạc Nhai tạm thời cáo từ.” Mộ Dung Bạc Nhai tràn đầy sảng khoái, hành lễ với Mộ Dung Nam Cẩn.
Mộ Dung Nam Cẩn vẫn đang suy nghĩ chuyện hai người nói vừa nãy.
Bạc Nhai dù sao cũng không còn là tiểu quỷ đầu trước kia, chỉ là hiện tại lại có suy nghĩ, không biết năm đó Diêm Phi Hoàng có phải đã dự kiến được hay không. Hắn cũng sớm biết đệ đệ này khinh thường những hành vi tầm thường của hoàng thất, nhưng cũng không ngờ hắn lại luôn gắn suy nghĩ cao chạy xa bay này trên miệng, đã đến mức độ đủ để lập tức thực hiện rồi.
Không, nói là cao chạy xa bay thì quá tình thơ ý họa, người này chính là phần tử nguy hiểm đang mưu mô lật đổ hoàng thất thống trị ở cả Đại Yến. Như vừa rồi hắn đã nói, nếu hoàng đế hạ nhiệm không phải là Nam Cẩn, thì sẽ dứt khoát hủy diệt toàn bộ Đại Yến.
“Ngươi…”
Mộ Dung Bạc Nhai dùng ngón tay ngăn cản sự khuyên can của hắn, chăm chú nhìn cặp mắt huynh trưởng. Vì bận tâm đến tứ phía có người theo dõi, nên chỉ cười bâng quơ ghé sát vào tai Mộ Dung Nam Cẩn nói: “Diêm thúc đã đi rồi, chỉ vì thân phận Tây Thương tộc nhân, mẫu thân cũng bị hoàng đế xử hình, hiện tại hoàng đế đó lại còn liên tục ra tay với Côn, nơi này sớm đã không còn là nơi ta có thể sống.”
“Ngươi thật sự muốn…”
“Chỉ cần người tại vị không phải cái đám hỗn đàn đương kim hoàng đế hoặc đại ca, tứ đệ, thì ta sẽ không làm gì cả. Nhưng chỉ cần bọn họ còn nắm quyền một ngày, lẽ nào ngươi còn có thể bảo ta đừng tự bảo vệ sao?”
“Lưu lại trong kinh đi! Nếu ngươi bất mãn với cái gì, đợi đăng cơ làm hoàng thượng rồi thay đổi từng thứ không phải càng tốt hơn sao?”
Mộ Dung Bạc Nhai cười nhạo mọt tiếng: “Ngươi cho rằng bọn hoàng đế sẽ cho ta cơ hội này sao? Đừng quên ta và các ngươi không giống nhau, ta là ‘dư nghiệt’ của Tây Thương tộc nhân.”
Hai người đang đứng trên hành lang thắp đèn, nhưng khi Mộ Dung Bạc Nhai nói tới đây, hai người bỗng nhiêu đều chú ý thấy trong bóng đêm chợt dâng lên một chút tia sáng, cao cao chiếu rọi kinh thành. Tiếp đó nó bung ra, tiếng động vang dội trầm muộn chấn động bầu trời đêm.
“Gì vậy?” Mộ Dung Nam Cẩn nhìn đóa tử hồng quang đó chậm rãi biến mất trên bầu trời, trong lòng đột nhiên xuất hiện dự cảm bất an. (*Tử hồng: tím đỏ)
“Xuỵt__ Cẩu hoàng đế, quả nhiên đã động thủ rồi!” Mộ Dung Bạc Nhai mắng một tiếng, đẩy Mộ Dung Nam Cẩn ra, ôm quyền nói: “Nam cô nương từ nay phải bảo trọng, Bạc Nhạc phải rời khỏi đây rồi.”
Đoàn sáng tử hồng đó, chính là tín hiệu chỉ sử dụng trong bước ngoặt cấp thiết nhất.
Lúc này trong cung, Hoàng Linh Vũ đang chỉnh đốn bút lông giấy viết, chuẩn bị tiếp tục hoàn thành nhiệm vụ Chu Bác Bì giao cho. Nếu trước mắt y vẫn là người trong cung, thì vì kiếm miếng cơm, không thể không chăm chỉ làm việc. Tuy cũng coi như quen biết một vị hoàng tử để đi cửa sau, nhưng trước mắt, hoàng tử này cũng không phải người có thể đắc ý trong cung.
Đoàn Hầu Nhi lười biếng ngồi tựa một bên, Mạc Am cũng ngồi dưới đèn xem sách, lúc này chợt nghe bên ngoài vang lên tiếng dội trầm muộn, hai người nhìn nhau một cái, Đoàn Hầu Nhi vén rèm chui ra, không bao lau lại trở về, nói: “Tử sắc.”
Mạc Am có chút luyến tiếc lật trang sách, cuối cùng cảm thấy quyển sách này bất luận thế nào cũng không kịp xem xong, mới tỉ mỉ cất vào giá, nói: “Sớm hơn nửa ngày so với ta tưởng tượng.” Lại nói với Hoàng Linh Vũ: “Ngươi có đồ dùng cần thiết nào, nhanh chóng thu gom, đêm nay chúng ta rời kinh.”
Hoàng Linh Vũ chợt chú ý đến tiếng bước chân gần như vô thanh đang từ xa lại gần trên nóc nhà, vừa muốn ra hiệu, Đoàn Hầu Nhi đã làm tư thế bảo yên lặng, Mạc Am hầu như cũng cùng lúc thổi tắt nến trên bàn. Lõi nến hơi lắc lư tia sáng vài cái, rồi trong thư khố chìm vào hắc ám. Y chỉ cảm thấy thắt lưng bị siết lại, đã bị Mạc Am mang vào góc khuất giữa các giá sách. Bên má cảm nhận được hàn ý se se, y biết hắn đã rút vũ khí ra.
Thị lực của Hoàng Linh Vũ có hạn, nhưng coi như bù vào, thính giác lại mẫn cảm hơn người bình thường rất nhiều, tiếng bước chân dần dừng lại trên đầu ba người, y ngẩng nhìn một phiến đen kịt, cảm giác Mạc Am sau lưng cũng đã phong bế khí tức, còn về Đoàn Hầu Nhi, thì càng không nhận biết được đang trốn ở đâu.
Sau vài tiếng vang sột soạt trên mái nhà, tiếp đó là một tiếng động thật lớn, và bụi đất ào ào đổ xuống, Hoàng Linh Vũ chỉ thấy trước mắt lóe lên tia sáng, một thanh trường kiếm dưới ánh trăng chiếu vào qua lỗ thủng trên nóc đâm về phía này. Mạc Am sớm đã ngưng thần đối phó, phất kiếm đỡ, người đó còn chưa kịp thu chiêu, đoản kiếm trong tay Mạc Am đã như chém vào bùn đất, từ một góc độ không thể gọi rõ đâm vào vai người đó, dùng sức kéo ngược, cắt đứt nửa người tên kia.
Người đến lúc này biết bản thân sớm bị lộ hành tung, càng thêm dũng mảnh không cần mạng, Đoàn Hầu Nhi bên kia không phát ra một tiếng, đã cùng ba người triền đấu.
Chợt có tiếng ‘tưng tưng’ của dây đàn vang lên trên nóc nhà, Hoàng Linh Vũ chợt nghe một thanh âm không có nhân khí lạnh lẽo vang lên trên đỉnh đầu: “Âm Dương kiếm cũng có, tiểu hầu tử cũng có, xem ra tam ca thật sự xem trọng ngươi, Hoàng Linh Vũ trong ‘truyền thuyết’.”
Mạc Am nghe thanh âm này, đương nhiên biết ngay là ai, nghiến răng đánh tiếp vài chiêu, hai người bên cạnh đã nhiễm đầy máu tươi. Hắn nhảy về kéo Hoàng Linh Vũ sang chỗ khác, liên thủ cùng Đoàn Hầu Nhi giải quyết ba người khác.
Đoàn Hầu Nhi đá đá hai nửa thi thể vẫn còn chảy máu dưới đất, lau vết máu trên mặt, thè lưỡi nói: “Hắc hắc, thủ đoạn của ngươi vẫn lang độc như thế.”
“Nào có, so với u hồn trong hoàng cung mà nói, tính là gì đâu.” Mạc Am trầm giọng đáp trả.
“Nhưng mà, tuy chỉ là quen biết vài ngày, nhưng ta thật sự không muốn triển lộ bộ mặt khác của ta trước mặt ngươi, Tiểu Hoàng khả ái của ta.” Thì ra người đang ở trên nóc nhà, chính là Mộ Dung Sí Diệm.
Mạc Am giật mạnh Hoàng Linh Vũ, mang y khẩn cấp lui ra xa vài bước. Hoàng Linh Vũ chỉ nghe thấy tiếng vang chói tai không dứt, trước mắt là một đám khói mù, giá sách đã đổ ngã đứt đoạn, những trang sách mỏng manh dưới ánh trăng phất phới như cánh bướm. Nếu Mạc Am lùi lại trễ vài giây, lúc này đại khái đã thành di thể chia năm sẻ bảy.
Mạc Am cũng không ngừng nghỉ nữa, nhân thế đá bay cửa gỗ, bên ngoài vang lên vài tiếng kêu thảm, hiển nhiên là phục binh không kịp phòng bị bị đại môn dày nặng đè lên.
Ánh trăng chiếu sáng ngoài cửa, nhất thời tầm nhìn rộng hơn rất nhiều, không đợi Hoàng Linh Vũ có cơ hội thở dốc, ngói lợp trên mái hiên đã rơi xuống ào ào, trong ánh trăng một người đứng trên đỉnh cạnh lỗ thủng, thân người bọc trong chiếc hắc y, vì màu da trắng quá mức, nên đường nét càng thêm rõ ràng.
“Hiện tại đã tổn thất tám thuộc hạ của ta, không ngờ ngay cả Côn cũng có chiến lực lớn như thế.” Mộ Dung Sí Diệm cười nói, trong khẩu khí là sự bình thản không bận tâm.
Trong tay hắn không cầm đàn, không biết tiếng đàn vừa rồi từ đâu phát ra. Đang nghĩ như thế, Hoàng Linh Vũ chợt thấy rõ ràng hắn thu tay về phất lên, một đường dây dài đen kịt to bằng ngón tay vòng vài vòng giữa bầu trời, giăng xuống thành tầng tầng. Mạc Am lại tránh, cột trụ lập tức bị gọt thành từng khúc to bằng đầu ngươi.
Hoàng Linh Vũ lúc này mới chú ý, trên tay hắn đeo một lớp găng tay màu ngân bạch, ô kim huyền màu đen dịu mềm quấn trên đó. (*Ô kim huyền: Dây đàn màu vàng đen)
Đoàn Hầu Nhi lao lên nóc nhà, Mộ Dung Sí Diệm lại nhẹ run cổ tay, ô kim huyền linh động như xà quay ngược trở lại, thân huyền nương theo thao tác trên tay hắn căng chặt lại, phát ra tiếng ong ong ngắn ngủi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook