Tình Thoại Chung Có Chủ (Tình Thoại)
Quyển 7 - Chương 3: Long Tứ (3)

Gần đây Thanh Nhược đến hơi ít, hơn nữa chỉ một lát rồi lại đi.

Nàng mỗi lần biến ảo tới, nói với hắn vài chuyện vụn vặt linh tinh trong sinh hoạt, đầu ngón tay sáng lập lòe giấu ở sau người, một chút một chút, thả ra hoan linh nàng thu thập được tại thế gian.

Vùng biển này đã yên tĩnh trầm mặc lâu lắm lâu lắm rồi, tất cả sinh linh đều đã rời đi từ xưa kia, nước biển đen nhánh mặc dù có hoan linh nàng thả ra mỗi ngày, ngoại trừ sự tối đen mờ mịt, không có bất kỳ sinh linh khác đến.

Nàng cho rằng mình cũng đủ kín kẽ, nhưng mà...... Long Tứ khe khẽ thở dài, hắn là rồng nha, từng giọt từng giọt nước trong biển này, hắn đều biết đến rõ ràng sáng tỏ.

Tinh linh và hoan linh, bởi vì cây tinh linh mẹ sinh sản không ngừng dựa vào hoan linh mà các tinh linh trên thế gian bắt được, nên hoan linh đối với tinh linh có ý nghĩa hoàn toàn không thua gì biển cả đối với sinh vật thủy sinh.

"Thanh Nhược." Long Tứ nhẹ nhàng cất tiếng gọi nàng.

Nàng đang nói chuyện với hắn, nghe thấy hắn mở miệng, ngoan ngoãn yên tĩnh lại, đôi mắt sáng như sao trời chuyên chú mà nghiêm túc xa xa nhìn hắn.

"Ta đã quen nơi này chỉ có mình ta rồi, nếu có sinh linh nào khác, ta sẽ cảm thấy thật ồn ào." Hắn thong thả nói, tất cả vuốt rồng thật lớn đều bị xích sắt phong ấn trói buộc, chỉ có thể nhẹ nhàng nặn ra một cái pháp thuật thật nhỏ, ở trong nước biển một đường đi thẳng về phía nàng, hoan linh được thả ra hôm nay lại lộc cộc chạy về đầu ngón tay nàng.

Điều mờ ám đã bị hắn biết, Thanh Nhược cười đến ngọt ngào lại có chút thẹn thùng xấu hổ, tay giấu ở sau lưng vòng đến trước người, hai đầu ngón tay chọc chọc vào nhau, thanh âm mềm mại, "Thực xin lỗi, ta cho rằng ngươi hy vọng nơi này náo nhiệt một chút."

Ánh mắt hắn nhu hòa, giọng nói dịu dàng, "Đừng nói xin lỗi có được không, ta đã quen yên tĩnh, chỉ cần ngươi đến là đủ rồi."

Thanh Nhược nhìn hắn cười đến mi mắt cong cong, nghiêng nghiêng đầu đáp ứng, "Ừ, được, về sau mỗi ngày ta đều tới."

Long Tứ cũng nhẹ nhàng cười theo, "Ngu ngốc, không cần mỗi ngày đều tới, ngươi thỉnh thoảng đến là ta đã rất vui rồi."

Thanh Nhược ngồi giữa lòng biển, dựa lưng vào những làn sóng, lười biếng duỗi người, gần đây vội vàng đi khắp nơi thu thập hoan linh, đúng là có hơi mệt, nửa híp mắt nhàn nhàn hỏi hắn, "Ngươi đã ở chỗ này bao lâu nha?"

Đã bao lâu?

Long Tứ nhớ lại một chút, thành thật trả lời, "Lâu lắm, quên rồi."

Nàng kinh ngạc, miệng mở ra một vòng tròn nho nhỏ, ánh mắt sáng trong nhìn qua, không phải đồng tình, cũng không phải tiếc nuối, chỉ đơn giản là nhìn hắn như vậy.

Long Tứ nhìn lại, không hình dung được, nhưng cảm thấy ngay lúc này bản thân lại mềm lòng đến rối tinh rối mù, dường như khoảng thời gian trống trải dài thật dài đều trở nên có ý nghĩa, vì chờ nàng đến, khoảnh khắc mà nàng xuất hiện, tất cả những điều trong quá khứ đều có ý nghĩa.

Sự dịu dàng triền miên.

"Vốn dĩ vùng biển này rất đẹp." Long Tứ nhìn nàng, ánh mắt bao dung nhu hòa, đôi mắt đỏ như máu ở biển sâu tựa như trái tim hồng hồng, chứa đầy sự dịu dàng của hắn.

Mềm nhẹ lên tiếng, hắn đã khống chế được sóng biển mang theo khi nói chuyện, chỉ có những gợn sóng như gió nhẹ lượn đến, thổi tung mái tóc màu bạc sáng ngời của nàng, từ từ phất phơ phía sau.

"Có từng đàn cá, có san hô, có rất rất nhiều sinh linh." Giọng Long Tứ dần chậm rãi, "Khi đó ta mới vừa bị giam giữ, oán khí quá nặng, lòng tràn đầy thô bạo, bọn họ, đều bị ta nuốt......"

Thanh Nhược đứng thẳng người, khóe mắt dường như lấp lánh nước mắt sắp rơi xuống.

Hắn nhẹ nhàng mở miệng, giọng nói mang theo ý cười, "Sợ hãi ta sao?" Hỏi đến nhu tình lại ẩn chứa sự chua xót nho nhỏ.

Nàng làm thế nào lại sẽ xuất hiện tại đây, gặp được hắn, thật là dấu vết không nên có trong sinh mệnh tốt đẹp của nàng.

Nàng nhẹ nhàng gật gật đầu, ngoan ngoãn thành thật, rồi lại lắc đầu, ngón tay đặt ở bên môi, lời nói mềm mại, "Thế linh hồn bọn họ đâu?"

"Linh hồn?" Long Tứ lặp lại hai chữ này, đôi mắt đỏ tươi nhìn xuống biển sâu không thấy bất kì thứ gì, "Oán khí của họ rất nặng, linh hồn cũng giống như ta, đều bị giam giữ tại vùng biển này."

Thanh Nhược làm một cái tư thế ôm, "Nếu chỉ là giam giữ, vậy thì có phải hay không, linh hồn họ còn có thể được chuyển thế?"

Long Tứ nhẹ nhàng ừ một tiếng, có lẽ biết nàng muốn làm gì, không khỏi cười rộ lên, "Ngu ngốc, ngươi có biết nơi này cất giấu bao nhiêu oán linh không? Có biết muốn để một oán linh chuyển thế khó như thế nào không?"

Buông bỏ mong muốn lúc còn sống, cần phải nhất nhất dẫn đường, muốn họ cam tâm tình nguyện, muốn họ bỏ qua những chuyện cũ đã qua trong quá khứ, hướng tới một tương lai mới, đối với những oán linh đã bị giam giữ một thời gian thật dài, nói dễ hơn làm.

Thanh Nhược lắc lắc đầu, đôi mắt ngốc ngốc có chút mờ mịt, nghiêng đầu nghĩ nghĩ, siết chặt nắm tay, giọng nói đáng yêu trong trẻo tràn đầy nguyên khí, "Chẳng qua không sao hết nha, ta có thể sống thật lâu thật lâu ~ chắc chắn sẽ có một ngày như vậy."

Long Tứ bật cười, trong khoảng thời gian này, hắn sao lại thích cười như thế, hắn nhẹ nhàng thở dài, như là hỏi nàng, cũng như là hỏi chính mình, nói rõ ràng từng câu từng chữ, "Ngu ngốc, ngươi nghĩ kỹ rồi sao?"

Tầm mắt nàng thẳng tắp nhìn qua, thuần tịnh sáng trong rồi lại xen lẫn phồn hoa xán lạn đã qua của muôn vàn thế giới, gật gật đầu, "Nghĩ kỹ rồi nha."

Long Tứ thầm ừ một tiếng trong đáy lòng, khống chế thân thể đã lâu không di chuyển, thi triển một cái pháp thuật thật dài, biển đen trống rỗng trước mặt bắt đầu dao động, thật giống như đột nhiên xuất hiện một con đường nhỏ, tuy rằng vẫn là nước, nhưng đó là con đường mà thân ảnh biến ảo của nàng có thể đi qua.

Hắn có chút mỏi mệt, ánh mắt vẫn dịu dàng, chuyên chú cẩn thận nhìn nàng, "Ngu ngốc, lại đây."

"Được." Thanh Nhược đáp, gật gật đầu, không hề do dự bước lên con đường hắn tạo ra.

Từng bước từng bước một, nàng đi thật vững vàng, nhìn hắn nhẹ nhàng cười, đôi mắt đỏ tươi thật lớn cách nàng ngày càng gần.

Long Tứ cũng nhìn nàng, mỗi một chỗ trên người nàng bắt đầu rõ ràng lên, làn da không hề tì vết, lỗ tai nhòn nhọn tỏa sáng, gương mặt nhỏ tinh xảo, đây là sinh linh được yêu thương nhất, tất cả từ ngữ ca ngợi trên thế gian đều được dành cho họ.

Khoảng cách kéo gần lại rất nhiều, trong thân thể to lớn của hắn nhả ra một món tuyệt thế trân bảo.

Đàn cổ trong suốt, từ thân đàn đến dây dàn, tất cả mọi nơi đều trong suốt, dường như đã có ý thức thông linh của mình, ở trong nước biển đen nhánh lộ ra ánh sáng trắng li ti, bao vây lấy mỗi một chỗ trên thân đàn, chậm rãi di chuyển đến gần Thanh Nhược, dừng ở chỗ cách nàng không xa.

Thanh Nhược kinh ngạc mở to đôi mắt.

Long Tứ lên tiếng hỏi nàng, "Ngu ngốc, biết đánh đàn không?"

"A?!" Nàng có chút không kịp phản ứng, hoàn toàn không chú ý nghe hắn nói gì, nhìn hắn lại cúi đầu nhìn cây đàn lơ lửng trước người.

Đây là một đồ vật trong truyền thuyết.

Tên gọi là "cầm".

Bởi vì tất cả tân ngữ tựa hồ đều không xứng được thêm trước nó.

Trong lời đồn, sóng âm của nó có thể dẫn cửu thiên chi thủy, cho nên mới có biển cả, có thể tạo ra rừng rậm, cho nên mới có cây tinh linh mẹ, tiện đà có tộc Tinh Linh.

Hiện tại, xuất hiện trước mặt nàng, đây chính là thứ thần thánh nhất trong lòng tinh linh, giọng điệu hắn lại nhẹ nhàng bâng quơ như vậy, sao có thể bảo nàng đừng kinh ngạc.

Hắn chờ nàng ngắm nghía một lúc, mới chậm rãi mở miệng, "Lần sau đến, có thể sử dụng cây đàn này, sóng âm của nó có thể dẫn linh, rất hữu dụng đối với việc đuổi oán."

"A?!" Thanh Nhược chớp chớp mắt nhìn hắn, ngốc ngốc đáp một câu, "Ừm."

Long Tứ tiếp tục nói, "Cái này ngươi có thể mang về, nó cũng truyền ánh sáng được, có thể biến ảo theo ngươi."

Nàng nói không nên lời, nhìn hắn chớp mắt một cái, lại chớp một cái, sau khi sửng sốt nửa ngày, cây đàn lơ lửng chậm rãi tới gần, chạm vào thân ảnh biến ảo của nàng, xúc cảm lạnh băng băng, bên trong lại ẩn chứa sự ấm áp cuồn cuộn không ngừng.

Cảm giác mâu thuẫn kỳ quái lại khiến người ta thấy thoải mái.

Ngón tay non mềm của Thanh Nhược chậm rãi đặt lên, gảy dây đàn một chút, hình như không nhìn thấy bất kỳ dao động nào, tiếng đàn lại vọt tới từ bốn phương tám hướng, đủ lớn để mỗi tế bào đều cảm giác được mà lại không hề ầm ĩ.

Cây đàn này, tựa hồ có thể hình dung bằng sự thông minh sắc sảo.

Tiếng đàn nàng tùy tiện gạt ra đều mang theo cảm giác của nàng, duyên dáng ấm áp.

"Được thôi." Thanh Nhược cười rộ lên, nhẹ nhàng cắn môi một cái, ôm cây đàn lên, dáng vẻ vô cùng quý trọng, "Ta sẽ nỗ lực đàn thật tốt."

Long Tứ cười cười, dịu dàng nhắc nhở nàng, "Trở về đi, hôm nay đã ở lại đây lâu rồi."

"Ừm." Thanh Nhược gật gật đầu, "Hình như là vậy, phải về đi hái hoa linh với mẹ."

"Ừ, đi đi." Long Tứ nghĩ nghĩ, vẫn là có chút không yên tâm dặn dò, "Phải cẩn thận trông chừng cây đàn, không thể không đề phòng kẻ khác."

Nàng mỉm cười ngọt ngào, ngoan ngoãn gật đầu, rồi sau đó thân ảnh biến ảo dần dần tan đi, cuối cùng một tay ôm đàn, một tay vẫy vẫy với hắn, "Ngày mai gặp nha ~ long long."

Long long?

Long Tứ bật cười với biển đen trống rỗng, đây là cái tên gì thế.

Nhưng mà cũng đúng, hắn hình như chưa nói tên của mình cho nàng.

Tên? Đã lâu lắm rồi không có người kêu tên, ngay cả chính hắn cũng sắp quên mất, long long? Nàng thích gọi là gì cũng được.

Mà hình như cũng chưa nói với nàng tại sao hắn lại bị giam giữ ở đây.

Hắn đoạt "cầm" khiến tất cả sinh linh bất mãn, rất lâu về trước, sự cuồng vọng của hắn đã đắc tội với rất nhiều chủng tộc sinh linh, họ nhịn, bởi vì không thể tìm thấy lý do để có thể quang minh chính đại áp chế hắn, mà pháp lực vô biên của hắn cũng làm cho họ bó tay, không có cách nào làm gì được.

Sau đó, hình như là vào năm rồng thì phải? Hay là năm nào khác nữa, đã lâu rồi nên không nhớ rõ, bọn họ nhắc đến "cầm" với hắn. Dùng tất cả từ hình dung trân bảo trên thế gian, hơn nữa còn đặt rất nhiều tiền cược.

Hắn từ trước đến nay đều không kiêng nể gì, không có chỗ nào phải cố kỵ, nếu có hứng thú, vậy đi đoạt lấy là được thôi.

Dẫn tới vô số bất mãn, nhưng pháp thuật của hắn như cũ có thể cho phép hắn miệt thị mọi người, tùy ý làm bậy.

Cuối cùng kẻ quyết định giam cầm hắn vẫn là Thiên Đạo, oán khí của tất cả sinh linh, kinh động đến Thiên Đạo.

Khi đó họ vẫn vô cùng muốn lấy lại "cầm", vô số người chống lại hắn, cao cao tại thượng nhìn hắn bị phong ấn của Thiên Đạo áp chế phải phủ phục, vênh váo tự đắc giống như là ban ân, "chỉ cần ngươi giao đàn ra đây, bọn ta sẽ tạm tha cho ngươi."

A, xì.

Thật ra hắn cũng không thật sự hiếm lạ món trân bảo mà tất cả sinh linh đều hướng tới này, chỉ là lúc ấy rất mạnh, trước giờ đôi mắt đều đặt trên đỉnh đầu mà nhìn người khác, hắn là Long Tứ, trong những người họ không có ai làm gì được hắn, mặc dù Thiên Đạo ra mặt, cũng chỉ có thể giam hắn lại.

Hắn sao có thể cúi đầu.

Giam giữ tại đây, hắn quá oán hận, quá khủng hoảng, quá sợ hãi, cho đến cuối cùng lặng im, nhưng vẫn chưa từng hối hận.

Đồ vật chính là hắn đoạt, kết quả chính là hắn chọn.

Cho dù thật sự là vĩnh sinh giam cầm, hắn cũng không hối hận.

Thế nên hắn chưa từng nghĩ đến việc giao "cầm" ra để đổi lấy tự do.

Hôm nay, lại cho nàng dễ dàng như vậy. Nàng ngoài ý muốn, chính hắn cũng thật ngoài ý muốn.

**

Nàng đã đến rồi.

Tất cả mọi chuyện trong quá khứ đều trở thành sự dịu dàng triền miên.

Thanh Nhược.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương