Tình Thoại Chung Có Chủ (Tình Thoại)
-
Quyển 4 - Chương 6: Hạ Ngụy Văn (6)
Hạ Ngụy Văn vươn đầu lưỡi liếm môi nàng một chút, ngồi dậy chép chép miệng giống như nhớ lại hương vị vừa rồi, mặt mày đều là ý cười ôn nhu, từ trong quần áo lấy ra một cái vòng ngọc.
Chất lượng tốt nhất, sáng lấp lánh trong màn đêm tối tăm.
Hắn tùy tay đặt trên ngăn tủ đầu giường của nàng, tiếng vang thanh thúy, Hạ Ngụy Văn cong ngón tay gõ đầu nàng hai cái, "Về sau viện này do nàng định đoạt."
Hắn nhướng mày liếc vòng tay nằm trên ngăn tủ một cái, "Còn cái này nếu dám đập......" Híp híp mắt, ánh mắt hắn xuất hiện vài tia hung dữ, "Gia lột da của nàng."
Thanh Nhược hừ hừ hai cái với hắn, mu bàn tay lau sạch nơi môi hắn mới vừa liếm qua, duỗi chân đá hắn, "Viện này ta định đoạt, bây giờ ngươi cút đi."
Dã man lại khờ khạo không nói lí lẽ.
Hạ Ngụy Văn vững chắc ăn một cú đá của nàng, trên quần áo màu nhạt in rõ dấu chân, hắn cúi đầu nhìn kỹ nàng, hàm răng cọ cọ vào nhau, thôi, nàng ngốc như vậy còn trông cậy vào nàng như thế nào.
Thị vệ thủ ngoài sân tất cả đều được thay bằng người Hạ Ngụy Văn an bài lại đây, toàn bộ sân thoạt nhìn so với trước càng thêm đề phòng nghiêm ngặt, hơi thở trầm trọng đến đáng sợ.
Chẳng qua lời Hạ Ngụy Văn nói vẫn là sự thật, viện này Thanh Nhược định đoạt, nàng muốn vào liền vào muốn ra liền ra, ngược lại những người khác ở Hử gia phải có sự đồng ý của nàng mới được vào sân.
Đại hôn của hoàng đế vốn dĩ an bài vừa cẩn thận vừa long trọng, nhưng cuối cùng không biết quốc khố xảy ra vấn đề hay là tiểu hoàng đế không hài lòng đối với hôn sự này, trở thành đơn giản đến không thể đơn giản hơn được nữa.
Khu vực chùa Kinh Giao gần đây bị thổ phỉ quấy phá, chúng rất xảo trá, quan binh bao vây hòng diệt trừ rất nhiều lần vẫn không bắt được, ba ngày trước Hạ Ngụy Văn tự mình mang theo quân đội tiến đến.
Không có thập lí hồng trang*, cũng không có đội ngũ đón dâu kéo dài.
*Thập lí hồng trang: áo đỏ mười dặm.
Mười hòm của hồi môn có vẻ có chút keo kiệt.
Sáng sớm Thanh Nhược bị hỉ ma ma trong cung phái ra kéo đi trang điểm chải chuốt, áo cưới đã làm xong hai ngày trước được đưa tới, dày nặng đè lên người nàng, nàng căng chặt khuôn mặt nhỏ, hỉ ma ma cũng không nhiều lời, giống như chỉ là hoàn thành một quá trình, không nói lời cát tường, mặc cho nàng cười hay khóc.
Một khẩu lệnh một động tác, khuê phòng đỏ tươi trước mắt giống một xưởng sản xuất dây chuyền hơn là một hồi hôn lễ vui mừng.
Hoàng đế không có ra cung tự mình đến đón, Thanh Nhược được Hử Thanh Thừa đưa từ khuê phòng đến cửa Hử phủ, quan viên tới chúc mừng rất nhiều, tất cả mọi người đều hỉ khí dương dương, tươi cười đầy mặt, như vậy ngược lại trông không khí Hử gia có vẻ nặng nề.
Hai huynh muội dọc theo đường đi chẳng nói câu nào, Hử Thanh Thừa mặc giáp sắt khải nhung, quần áo Thanh Nhược hơi mỏng nên bị va chạm đến toàn thân đều đau, ghé vào trên lưng hắn thở hổn hển.
Lúc sắp lên kiệu, Hử Thanh Thừa mím môi, lên tiếng dặn dò, "Đêm nay mặc kệ bên ngoài có bất luận tiếng vang gì cũng không được bước ra tân phòng, nghe không?"
Thanh Nhược hừ một tiếng không quan tâm.
Sự khinh thường trong miệng lưỡi nàng hoàn toàn không thèm che dấu, đáy mắt Hử Thanh Thừa âm trầm, há miệng thở dốc, cuối cùng vẫn không nói gì đưa nàng lên kiệu hoa.
Khua chiêng gõ trống suốt một đường, đội ngũ đón dâu ở bên trong, bốn phía là đội hộ vệ đeo huyền kiếm bên hông khí thế ngút trời.
Dân chúng xem náo nhiệt thấy vậy trốn đến rất xa.
Bốn phía không có tiếng người ầm ĩ, chỉ có âm thanh thiết kỵ của đội hộ vệ và tấu nhạc của đội ngũ đón dâu hòa lẫn vào nhau.
Thanh Nhược vừa mới sáng sớm ra đã phải rời giường, chưa kịp ăn gì, lăn lộn cả ngày, tân phòng bố trí còn tạm được, nhưng không có dựa theo quy cách Đế hậu mà làm, Thanh Nhược xốc mí mắt nhìn hai cái liền không có hứng thú.
Trên bàn không có quả cát tường như đậu phộng linh tinh, mà tất cả đều là điểm tâm, còn có một mâm hoa quả, nho, táo, quýt, dâu tây, trình bày vừa đẹp vừa độc đáo.
Điểm tâm làm rất đáng yêu tinh xảo, đồ vật trên cái bàn này hiển nhiên còn phí tâm tư chuẩn bị hơn cả toàn bộ tân phòng.
Thanh Nhược cong cong môi, ngồi ở cạnh bàn từ từ nhàn nhàn ăn vài thứ, trong lòng nghĩ tiểu hoàng đế đêm nay hẳn là không có cơ hội nhập động phòng rồi.
Trang sức trên đầu nặng lại còn rườm rà, nha hoàn ma ma đều chờ ngoài phòng, Thanh Nhược vừa ăn vừa lấy chúng đặt lên một bên mặt bàn.
Ăn uống no đủ xong thì cởi áo khoác, nằm thẳng lên giường ngủ.
Không biết qua bao lâu, Thanh Nhược bị âm thanh ồn ào kịch liệt đánh thức, bên ngoài tiếng người sôi trào, hỗn loạn tiếng vũ khí va chạm cùng tiếng hét chói tai, ẩn ẩn có người kêu la khẩu hiệu đại loại như loạn thần tặc tử.
Bên ngoài thật đinh tai nhức óc, Thanh Nhược ngủ đến mơ hồ, trở mình, kéo chăn lên trùm đầu lại tiếp tục ngủ.
Hạ Ngụy Văn một thân phong trần quần áo đầy máu đi đến.
Hôm nay hắn mặc quần áo màu xanh biển, vết máu gần như che kín toàn bộ áo khoác, không cẩn thận phân biệt căn bản nhìn không ra màu sắc nguyên bản.
Thị vệ thủ bên ngoài tân phòng vừa thấy hắn liền quỳ xuống vấn an, "Tướng quân."
Nha hoàn cùng ma ma run run chen chúc quỳ gối ở một bên, mới vừa rồi bên ngoài đánh nhau bọn họ có thể nghe rõ ràng hơn nhiều so với Thanh Nhược trong phòng.
Hiện tại Hạ Ngụy Văn đến đây......
"Đứng lên đi." Hạ Ngụy Văn khi nói chuyện trực tiếp lướt qua một đám người đang quỳ đi tới cửa tân phòng.
Tay vươn ra ngừng ở trên ván cửa, trong phòng có ánh sáng ấm áp, huân hương khẽ truyền ra qua khe cửa.
Thoạt nhìn an tường lại êm dịu, so với bên ngoài máu tanh hỗn độn dường như là hai thế giới tách biệt.
Đầu ngón tay Hạ Ngụy Văn run lên một chút, cuối cùng vẫn đẩy cửa ra.
Lọt vào trong tầm mắt là bàn tròn thật lớn, thức ăn hắn phân phó người làm, dáng vẻ thoạt nhìn là đã bị ăn qua, mũ phượng của nàng nằm ở một góc trên bàn, chiếc đũa đã dùng đặt trên cái chén không, nho trong mâm hoa quả đã được ăn hết, ngược lại quýt không chạm vào bao nhiêu.
Hạ Ngụy Văn xoay người nhẹ nhàng đóng cửa, quay đầu nhìn kỹ trong phòng, nhấc chân muốn đi, lại cúi đầu nhìn quần áo của mình, sau đó cởi áo khoác đầy máu tùy ý ném xuống đất.
Trên tay hắn cũng dính không ít vết máu, đi đến cạnh bàn dùng ấm nước rửa sơ qua, lau thẳng lên khăn trải bàn.
Thoạt nhìn, nàng đã ngủ rồi.
Màn giường không buông xuống, trên chiếc giường đỏ tươi chỉ có thể trông thấy mái tóc nhu thuận đen nhánh của nàng.
Trong lòng Hạ Ngụy Văn dâng lên chút ôn nhu, bước chân nhẹ nhàng mà kiên cố, đi đến mép giường khom lưng xuống nhìn nàng.
Ngủ thật rồi, lớp trang điểm trên mặt còn chưa tẩy, hẳn là ăn xong lại ngủ nên bị cọ tới, hiện tại khuôn mặt nhỏ có chút lộn xộn.
Hạ Ngụy Văn giơ tay sờ sờ tóc nàng, cúi người nhẹ nhàng hôn hôn lên mặt.
Ngủ ngon như vậy, hắn quấy rầy thế nàng cũng không có chút cảm giác nào.
Hạ Ngụy Văn khe khẽ thở dài, dang hai cánh tay ôm lấy nàng, lại hôn hôn cái trán.
Hắn đứng dậy thổi tắt nến trong phòng, nhặt áo khoác ở cửa rời đi, ra cửa hạ giọng ra lệnh cho thị vệ, "Bảo vệ tốt." Lại nhìn về phía nha hoàn và ma ma đang run run rẩy rẩy, "Hầu hạ Hoàng Hậu nương nương cho tốt biết không?"
"Vâng, vâng......"
Ở cửa sớm đã có người hầu thường đi theo hắn đứng chờ, khay trong tay đặt áo khoác của hắn, Hạ Ngụy Văn đổi một cái mới, mang theo người hầu đi về hướng Càn Thanh cung, "Thái y đều tới rồi sao?"
"Tới rồi thưa tướng quân." Người hầu mím môi, tiếp tục nói, "Thoạt nhìn bệ hạ có vẻ đã chịu kích thích, hiện tại cảm xúc có chút không ổn định."
Hạ Ngụy Văn dừng bước chân, ánh mắt nhẹ như không liếc hắn một cái.
Người hầu toát một thân mồ hôi lạnh, trực tiếp quỳ xuống, đầu gối đập trên mặt đất phát ra tiếng vang, "Tướng quân tha mạng."
Hạ Ngụy Văn kéo kéo khóe miệng chưa nói gì, nhấc chân đi mất, những người hầu khác lập tức đuổi theo, chẳng qua lúc này đây tất cả mọi người đều xem nhẹ xưng hô bệ hạ này.
Lúc Hạ Ngụy Văn đến, bên ngoài quỳ đầy người, cửa phòng đóng chặt, ngự y quỳ gối trước cửa, ở trong vọng ra âm thanh đập đồ vật và tiếng la hét táo bạo.
Thái giám nhẹ giọng hô Hạ tướng quân đến, toàn bộ người hướng về phía cung mà quỳ đều quay lại, động tác biểu tình đúng mực, hành đại lễ với hắn, trong miệng gọi Hạ tướng quân mà cảm giác như đang kêu bệ hạ.
Tiếng đập đồ vật trong phòng ngừng lại, Hạ Ngụy Văn thay áo khoác nhạt màu, khí chất ôn nhuận như ngọc, khắp người đầy mùi máu tươi khiến hắn tựa như Đức Phật bước ra từ địa ngục.
"Thời gian không còn sớm, các vị đại nhân mau về trước nghỉ ngơi đi, tình huống cụ thể ngày mai lâm triều lại cùng các vị đại nhân thương nghị."
Thương nghị, thật đúng là một cách dùng từ đầy khách khí.
Đại thần triều đình quỳ đầy đất lại dập đầu, các ngự y còn quỳ gối ở cửa chờ Hạ Ngụy Văn lên tiếng, Hạ Ngụy Văn xua xua tay bảo bọn họ đi về.
Hắn đẩy cửa, khóa trái, không mở được.
Hạ Ngụy Văn lui về phía sau hai bước, người hầu đi theo bên người hắn trực tiếp rút kiếm chém, chỉ hai nhát cửa đã bị phá hỏng.
Hoàng đế mặc hỉ phục đại hôn ngã ngồi bên trong một mảnh hỗn độn, hắn đập hư không ít đồ vật, quần áo cũng bị rách nhiều chỗ.
Nghe thấy tiếng bước chân, ngẩng đầu liền nhìn thấy Hạ Ngụy Văn ôn nhuận chậm rãi đi đến, biểu tình trên mặt như buồn như vui, quá nhiều cảm xúc hiện lên trên đôi gò má non nớt, cuối cùng nước mắt ào ào rơi xuống, hắn lại trở nên vô biểu tình.
"Vì cái gì?" Hắn mở miệng hỏi Hạ Ngụy Văn, thanh âm nghẹn ngào.
Tam hoàng tử Ngũ hoàng tử lúc trước có ý đồ soán vị bị cả đời ở thiên lao, lúc này đây nhân cơ hội đại hôn muốn ám sát hoàng đế, thổ phỉ bên chùa Kinh Giao hẳn là do bọn họ cố ý thiết kế dẫn Hạ Ngụy Văn qua.
Tam hoàng tử Ngũ hoàng tử hiện giờ ôm suy nghĩ cá chết lưới rách, thủ vệ hoàng cung lại không có chuẩn bị. Hạ Ngụy Văn nhận được tin tức lập tức trở về cứu giá đúng lúc, nhưng mà, hoàng đế tuy rằng không bị nguy hiểm đến tính mạng, lại ở trong ám sát thiếu mất hai ngón tay.
Mới vừa rồi băng bó đơn giản, hiện tại, bàn tay kia của hắn đã một mảnh máu tươi đầm đìa.
Hạ Ngụy Văn thở dài, người hầu nâng thuốc mỡ và băng gạc ở phía sau tiến lên, quỳ gối bên người hoàng đế, "Bệ hạ, để nô tài băng bó cho người."
"Bệ hạ?" Hoàng đế trẻ trào phúng hỏi lại, từ xưa đến nay, người có thân thể khuyết tật đều không có tư cách làm hoàng đế, huống chi là bộ vị rõ ràng như vậy, hai đầu ngón tay.
Người hầu kéo qua tay hắn, hắn không phản kháng, chỉ là cố chấp ngẩng đầu nhìn về phía Hạ Ngụy Văn, "Hết thảy đều là kế hoạch của ngươi đúng không? Ngươi muốn làm hoàng đế, đúng không?"
Hạ Ngụy Văn cười khẽ lắc lắc đầu, ngồi xuống một cái ghế bên cạnh, "Đã từng muốn."
Hoàng đế hỏng mất cười to, "Quả nhiên! Ha ha! Mệt trẫm tự hào, có thần tử vừa trung thành vừa tài giỏi như Hạ tướng quân......" Hoàng đế đã bắt đầu điên cuồng.
Hạ Ngụy Văn tiếp chén trà hạ nhân đưa qua, nhấp hai ngụm, giọng điệu có chút nghi hoặc, "Thần rất hiếu kì, bệ hạ cảm thấy, thần vì cái gì phải trung thành và tận tâm vì người bán mạng?"
Vị đế vương trẻ trả lời theo phản xạ có điều kiện, "Vua muốn thần chết, thần không thể không chết, ngươi vì trẫm bán mạng là đạo lí hiển nhiên."
"Chậc chậc." Hạ Ngụy Văn lại nhấp hai ngụm trà, thanh âm chứa ý cười, "Bệ hạ nói đúng." Lời này hắn nói đầy thành ý, đế vương trẻ hôm nay đã trải qua quá nhiều đả kích, tinh thần sớm đã hỏng mất, trên mặt phân không rõ là nước mắt hay là máu từ nơi nào bắn lại đây, "Hạ Ngụy Văn! Tên loạn thần tặc tử như ngươi, không thể nào chết tử tế được!"
Người hầu băng bó cánh tay giúp hắn xong, đứng lên hành lễ với Hạ Ngụy Văn chờ hắn phân phó.
Hạ Ngụy Văn uống trà, tư thái nhàn nhàn, "Loạn thần tặc tử? Nếu không nhờ có thần, thi thể bệ hả khả năng đều không toàn vẹn."
"Ngươi đó là muốn soán vị!!" Hoàng đế hỏng mất kêu to, bất kỳ thứ gì trong tầm tay đều ném về phía Hạ Ngụy Văn, cũng không màng tay của mình, hắn đã đau đến chết lặng.
Hạ Ngụy Văn nghiêng đầu tránh thoát, đáy mắt lạnh lẽo, thanh âm vẫn ôn hòa như cũ, "Ách, đây thật là muốn Tần gia lâu đời các ngươi tuyệt dòng?"
Thân mình hoàng đế cứng đờ, tầm mắt Hạ Ngụy Văn cố ý vô tình lướt qua giữa hai chân hắn.
Hoàng đế cả người lạnh toát, thật sự chưa từng hoài nghi Hạ Ngụy Văn, nhưng hiện tại, lần đầu là khi hắn mười hai tuổi, đến giờ đã hai năm, trong cung nhiều nữ nhân như vậy, vẫn chưa có một người nào mang thai, vốn tự cảm thấy do hắn tuổi còn nhỏ, nhưng giờ ngẫm lại, Hạ Ngụy Văn!
Hoàng đế nhe răng trợn mắt, cầm lấy một mảnh vỡ lớn, tiến lên muốn cùng Hạ Ngụy Văn đồng quy vu tận. Nhưng cuối cùng, hắn chẳng làm gì cả, buông mảnh vỡ trong tay ra, cúi đầu. Hắn không thể chết được, Tần gia, hắn muốn kéo dài huyết mạch Tần gia.
Hạ Ngụy Văn kéo kéo khóe miệng, nhẹ nhàng ách một tiếng.
Tính cách túng quẫn này cũng không phải do hắn dưỡng ra, nếu hoàng đế có chút tâm huyết, hắn còn sẽ để mắt hai phần.
Thật không biết Tiên đế nuôi dạy Thái tử thế nào, từ cái nhìn đầu tiên của hắn, hoàng đế này chính xác là cái tính tình được chăng hay chớ* còn sẽ tự an ủi mình.
*Được chăng hay chớ: ví thái độ thiếu trách nhiệm, không cố gắng, kết quả ra sao cũng được.
**
Vua muốn thần chết, thần không thể không chết?
A.
Vậy thì cũng phải xem vị vua kia có thể khiến ta cam tâm tình nguyện hay không đã.
Chất lượng tốt nhất, sáng lấp lánh trong màn đêm tối tăm.
Hắn tùy tay đặt trên ngăn tủ đầu giường của nàng, tiếng vang thanh thúy, Hạ Ngụy Văn cong ngón tay gõ đầu nàng hai cái, "Về sau viện này do nàng định đoạt."
Hắn nhướng mày liếc vòng tay nằm trên ngăn tủ một cái, "Còn cái này nếu dám đập......" Híp híp mắt, ánh mắt hắn xuất hiện vài tia hung dữ, "Gia lột da của nàng."
Thanh Nhược hừ hừ hai cái với hắn, mu bàn tay lau sạch nơi môi hắn mới vừa liếm qua, duỗi chân đá hắn, "Viện này ta định đoạt, bây giờ ngươi cút đi."
Dã man lại khờ khạo không nói lí lẽ.
Hạ Ngụy Văn vững chắc ăn một cú đá của nàng, trên quần áo màu nhạt in rõ dấu chân, hắn cúi đầu nhìn kỹ nàng, hàm răng cọ cọ vào nhau, thôi, nàng ngốc như vậy còn trông cậy vào nàng như thế nào.
Thị vệ thủ ngoài sân tất cả đều được thay bằng người Hạ Ngụy Văn an bài lại đây, toàn bộ sân thoạt nhìn so với trước càng thêm đề phòng nghiêm ngặt, hơi thở trầm trọng đến đáng sợ.
Chẳng qua lời Hạ Ngụy Văn nói vẫn là sự thật, viện này Thanh Nhược định đoạt, nàng muốn vào liền vào muốn ra liền ra, ngược lại những người khác ở Hử gia phải có sự đồng ý của nàng mới được vào sân.
Đại hôn của hoàng đế vốn dĩ an bài vừa cẩn thận vừa long trọng, nhưng cuối cùng không biết quốc khố xảy ra vấn đề hay là tiểu hoàng đế không hài lòng đối với hôn sự này, trở thành đơn giản đến không thể đơn giản hơn được nữa.
Khu vực chùa Kinh Giao gần đây bị thổ phỉ quấy phá, chúng rất xảo trá, quan binh bao vây hòng diệt trừ rất nhiều lần vẫn không bắt được, ba ngày trước Hạ Ngụy Văn tự mình mang theo quân đội tiến đến.
Không có thập lí hồng trang*, cũng không có đội ngũ đón dâu kéo dài.
*Thập lí hồng trang: áo đỏ mười dặm.
Mười hòm của hồi môn có vẻ có chút keo kiệt.
Sáng sớm Thanh Nhược bị hỉ ma ma trong cung phái ra kéo đi trang điểm chải chuốt, áo cưới đã làm xong hai ngày trước được đưa tới, dày nặng đè lên người nàng, nàng căng chặt khuôn mặt nhỏ, hỉ ma ma cũng không nhiều lời, giống như chỉ là hoàn thành một quá trình, không nói lời cát tường, mặc cho nàng cười hay khóc.
Một khẩu lệnh một động tác, khuê phòng đỏ tươi trước mắt giống một xưởng sản xuất dây chuyền hơn là một hồi hôn lễ vui mừng.
Hoàng đế không có ra cung tự mình đến đón, Thanh Nhược được Hử Thanh Thừa đưa từ khuê phòng đến cửa Hử phủ, quan viên tới chúc mừng rất nhiều, tất cả mọi người đều hỉ khí dương dương, tươi cười đầy mặt, như vậy ngược lại trông không khí Hử gia có vẻ nặng nề.
Hai huynh muội dọc theo đường đi chẳng nói câu nào, Hử Thanh Thừa mặc giáp sắt khải nhung, quần áo Thanh Nhược hơi mỏng nên bị va chạm đến toàn thân đều đau, ghé vào trên lưng hắn thở hổn hển.
Lúc sắp lên kiệu, Hử Thanh Thừa mím môi, lên tiếng dặn dò, "Đêm nay mặc kệ bên ngoài có bất luận tiếng vang gì cũng không được bước ra tân phòng, nghe không?"
Thanh Nhược hừ một tiếng không quan tâm.
Sự khinh thường trong miệng lưỡi nàng hoàn toàn không thèm che dấu, đáy mắt Hử Thanh Thừa âm trầm, há miệng thở dốc, cuối cùng vẫn không nói gì đưa nàng lên kiệu hoa.
Khua chiêng gõ trống suốt một đường, đội ngũ đón dâu ở bên trong, bốn phía là đội hộ vệ đeo huyền kiếm bên hông khí thế ngút trời.
Dân chúng xem náo nhiệt thấy vậy trốn đến rất xa.
Bốn phía không có tiếng người ầm ĩ, chỉ có âm thanh thiết kỵ của đội hộ vệ và tấu nhạc của đội ngũ đón dâu hòa lẫn vào nhau.
Thanh Nhược vừa mới sáng sớm ra đã phải rời giường, chưa kịp ăn gì, lăn lộn cả ngày, tân phòng bố trí còn tạm được, nhưng không có dựa theo quy cách Đế hậu mà làm, Thanh Nhược xốc mí mắt nhìn hai cái liền không có hứng thú.
Trên bàn không có quả cát tường như đậu phộng linh tinh, mà tất cả đều là điểm tâm, còn có một mâm hoa quả, nho, táo, quýt, dâu tây, trình bày vừa đẹp vừa độc đáo.
Điểm tâm làm rất đáng yêu tinh xảo, đồ vật trên cái bàn này hiển nhiên còn phí tâm tư chuẩn bị hơn cả toàn bộ tân phòng.
Thanh Nhược cong cong môi, ngồi ở cạnh bàn từ từ nhàn nhàn ăn vài thứ, trong lòng nghĩ tiểu hoàng đế đêm nay hẳn là không có cơ hội nhập động phòng rồi.
Trang sức trên đầu nặng lại còn rườm rà, nha hoàn ma ma đều chờ ngoài phòng, Thanh Nhược vừa ăn vừa lấy chúng đặt lên một bên mặt bàn.
Ăn uống no đủ xong thì cởi áo khoác, nằm thẳng lên giường ngủ.
Không biết qua bao lâu, Thanh Nhược bị âm thanh ồn ào kịch liệt đánh thức, bên ngoài tiếng người sôi trào, hỗn loạn tiếng vũ khí va chạm cùng tiếng hét chói tai, ẩn ẩn có người kêu la khẩu hiệu đại loại như loạn thần tặc tử.
Bên ngoài thật đinh tai nhức óc, Thanh Nhược ngủ đến mơ hồ, trở mình, kéo chăn lên trùm đầu lại tiếp tục ngủ.
Hạ Ngụy Văn một thân phong trần quần áo đầy máu đi đến.
Hôm nay hắn mặc quần áo màu xanh biển, vết máu gần như che kín toàn bộ áo khoác, không cẩn thận phân biệt căn bản nhìn không ra màu sắc nguyên bản.
Thị vệ thủ bên ngoài tân phòng vừa thấy hắn liền quỳ xuống vấn an, "Tướng quân."
Nha hoàn cùng ma ma run run chen chúc quỳ gối ở một bên, mới vừa rồi bên ngoài đánh nhau bọn họ có thể nghe rõ ràng hơn nhiều so với Thanh Nhược trong phòng.
Hiện tại Hạ Ngụy Văn đến đây......
"Đứng lên đi." Hạ Ngụy Văn khi nói chuyện trực tiếp lướt qua một đám người đang quỳ đi tới cửa tân phòng.
Tay vươn ra ngừng ở trên ván cửa, trong phòng có ánh sáng ấm áp, huân hương khẽ truyền ra qua khe cửa.
Thoạt nhìn an tường lại êm dịu, so với bên ngoài máu tanh hỗn độn dường như là hai thế giới tách biệt.
Đầu ngón tay Hạ Ngụy Văn run lên một chút, cuối cùng vẫn đẩy cửa ra.
Lọt vào trong tầm mắt là bàn tròn thật lớn, thức ăn hắn phân phó người làm, dáng vẻ thoạt nhìn là đã bị ăn qua, mũ phượng của nàng nằm ở một góc trên bàn, chiếc đũa đã dùng đặt trên cái chén không, nho trong mâm hoa quả đã được ăn hết, ngược lại quýt không chạm vào bao nhiêu.
Hạ Ngụy Văn xoay người nhẹ nhàng đóng cửa, quay đầu nhìn kỹ trong phòng, nhấc chân muốn đi, lại cúi đầu nhìn quần áo của mình, sau đó cởi áo khoác đầy máu tùy ý ném xuống đất.
Trên tay hắn cũng dính không ít vết máu, đi đến cạnh bàn dùng ấm nước rửa sơ qua, lau thẳng lên khăn trải bàn.
Thoạt nhìn, nàng đã ngủ rồi.
Màn giường không buông xuống, trên chiếc giường đỏ tươi chỉ có thể trông thấy mái tóc nhu thuận đen nhánh của nàng.
Trong lòng Hạ Ngụy Văn dâng lên chút ôn nhu, bước chân nhẹ nhàng mà kiên cố, đi đến mép giường khom lưng xuống nhìn nàng.
Ngủ thật rồi, lớp trang điểm trên mặt còn chưa tẩy, hẳn là ăn xong lại ngủ nên bị cọ tới, hiện tại khuôn mặt nhỏ có chút lộn xộn.
Hạ Ngụy Văn giơ tay sờ sờ tóc nàng, cúi người nhẹ nhàng hôn hôn lên mặt.
Ngủ ngon như vậy, hắn quấy rầy thế nàng cũng không có chút cảm giác nào.
Hạ Ngụy Văn khe khẽ thở dài, dang hai cánh tay ôm lấy nàng, lại hôn hôn cái trán.
Hắn đứng dậy thổi tắt nến trong phòng, nhặt áo khoác ở cửa rời đi, ra cửa hạ giọng ra lệnh cho thị vệ, "Bảo vệ tốt." Lại nhìn về phía nha hoàn và ma ma đang run run rẩy rẩy, "Hầu hạ Hoàng Hậu nương nương cho tốt biết không?"
"Vâng, vâng......"
Ở cửa sớm đã có người hầu thường đi theo hắn đứng chờ, khay trong tay đặt áo khoác của hắn, Hạ Ngụy Văn đổi một cái mới, mang theo người hầu đi về hướng Càn Thanh cung, "Thái y đều tới rồi sao?"
"Tới rồi thưa tướng quân." Người hầu mím môi, tiếp tục nói, "Thoạt nhìn bệ hạ có vẻ đã chịu kích thích, hiện tại cảm xúc có chút không ổn định."
Hạ Ngụy Văn dừng bước chân, ánh mắt nhẹ như không liếc hắn một cái.
Người hầu toát một thân mồ hôi lạnh, trực tiếp quỳ xuống, đầu gối đập trên mặt đất phát ra tiếng vang, "Tướng quân tha mạng."
Hạ Ngụy Văn kéo kéo khóe miệng chưa nói gì, nhấc chân đi mất, những người hầu khác lập tức đuổi theo, chẳng qua lúc này đây tất cả mọi người đều xem nhẹ xưng hô bệ hạ này.
Lúc Hạ Ngụy Văn đến, bên ngoài quỳ đầy người, cửa phòng đóng chặt, ngự y quỳ gối trước cửa, ở trong vọng ra âm thanh đập đồ vật và tiếng la hét táo bạo.
Thái giám nhẹ giọng hô Hạ tướng quân đến, toàn bộ người hướng về phía cung mà quỳ đều quay lại, động tác biểu tình đúng mực, hành đại lễ với hắn, trong miệng gọi Hạ tướng quân mà cảm giác như đang kêu bệ hạ.
Tiếng đập đồ vật trong phòng ngừng lại, Hạ Ngụy Văn thay áo khoác nhạt màu, khí chất ôn nhuận như ngọc, khắp người đầy mùi máu tươi khiến hắn tựa như Đức Phật bước ra từ địa ngục.
"Thời gian không còn sớm, các vị đại nhân mau về trước nghỉ ngơi đi, tình huống cụ thể ngày mai lâm triều lại cùng các vị đại nhân thương nghị."
Thương nghị, thật đúng là một cách dùng từ đầy khách khí.
Đại thần triều đình quỳ đầy đất lại dập đầu, các ngự y còn quỳ gối ở cửa chờ Hạ Ngụy Văn lên tiếng, Hạ Ngụy Văn xua xua tay bảo bọn họ đi về.
Hắn đẩy cửa, khóa trái, không mở được.
Hạ Ngụy Văn lui về phía sau hai bước, người hầu đi theo bên người hắn trực tiếp rút kiếm chém, chỉ hai nhát cửa đã bị phá hỏng.
Hoàng đế mặc hỉ phục đại hôn ngã ngồi bên trong một mảnh hỗn độn, hắn đập hư không ít đồ vật, quần áo cũng bị rách nhiều chỗ.
Nghe thấy tiếng bước chân, ngẩng đầu liền nhìn thấy Hạ Ngụy Văn ôn nhuận chậm rãi đi đến, biểu tình trên mặt như buồn như vui, quá nhiều cảm xúc hiện lên trên đôi gò má non nớt, cuối cùng nước mắt ào ào rơi xuống, hắn lại trở nên vô biểu tình.
"Vì cái gì?" Hắn mở miệng hỏi Hạ Ngụy Văn, thanh âm nghẹn ngào.
Tam hoàng tử Ngũ hoàng tử lúc trước có ý đồ soán vị bị cả đời ở thiên lao, lúc này đây nhân cơ hội đại hôn muốn ám sát hoàng đế, thổ phỉ bên chùa Kinh Giao hẳn là do bọn họ cố ý thiết kế dẫn Hạ Ngụy Văn qua.
Tam hoàng tử Ngũ hoàng tử hiện giờ ôm suy nghĩ cá chết lưới rách, thủ vệ hoàng cung lại không có chuẩn bị. Hạ Ngụy Văn nhận được tin tức lập tức trở về cứu giá đúng lúc, nhưng mà, hoàng đế tuy rằng không bị nguy hiểm đến tính mạng, lại ở trong ám sát thiếu mất hai ngón tay.
Mới vừa rồi băng bó đơn giản, hiện tại, bàn tay kia của hắn đã một mảnh máu tươi đầm đìa.
Hạ Ngụy Văn thở dài, người hầu nâng thuốc mỡ và băng gạc ở phía sau tiến lên, quỳ gối bên người hoàng đế, "Bệ hạ, để nô tài băng bó cho người."
"Bệ hạ?" Hoàng đế trẻ trào phúng hỏi lại, từ xưa đến nay, người có thân thể khuyết tật đều không có tư cách làm hoàng đế, huống chi là bộ vị rõ ràng như vậy, hai đầu ngón tay.
Người hầu kéo qua tay hắn, hắn không phản kháng, chỉ là cố chấp ngẩng đầu nhìn về phía Hạ Ngụy Văn, "Hết thảy đều là kế hoạch của ngươi đúng không? Ngươi muốn làm hoàng đế, đúng không?"
Hạ Ngụy Văn cười khẽ lắc lắc đầu, ngồi xuống một cái ghế bên cạnh, "Đã từng muốn."
Hoàng đế hỏng mất cười to, "Quả nhiên! Ha ha! Mệt trẫm tự hào, có thần tử vừa trung thành vừa tài giỏi như Hạ tướng quân......" Hoàng đế đã bắt đầu điên cuồng.
Hạ Ngụy Văn tiếp chén trà hạ nhân đưa qua, nhấp hai ngụm, giọng điệu có chút nghi hoặc, "Thần rất hiếu kì, bệ hạ cảm thấy, thần vì cái gì phải trung thành và tận tâm vì người bán mạng?"
Vị đế vương trẻ trả lời theo phản xạ có điều kiện, "Vua muốn thần chết, thần không thể không chết, ngươi vì trẫm bán mạng là đạo lí hiển nhiên."
"Chậc chậc." Hạ Ngụy Văn lại nhấp hai ngụm trà, thanh âm chứa ý cười, "Bệ hạ nói đúng." Lời này hắn nói đầy thành ý, đế vương trẻ hôm nay đã trải qua quá nhiều đả kích, tinh thần sớm đã hỏng mất, trên mặt phân không rõ là nước mắt hay là máu từ nơi nào bắn lại đây, "Hạ Ngụy Văn! Tên loạn thần tặc tử như ngươi, không thể nào chết tử tế được!"
Người hầu băng bó cánh tay giúp hắn xong, đứng lên hành lễ với Hạ Ngụy Văn chờ hắn phân phó.
Hạ Ngụy Văn uống trà, tư thái nhàn nhàn, "Loạn thần tặc tử? Nếu không nhờ có thần, thi thể bệ hả khả năng đều không toàn vẹn."
"Ngươi đó là muốn soán vị!!" Hoàng đế hỏng mất kêu to, bất kỳ thứ gì trong tầm tay đều ném về phía Hạ Ngụy Văn, cũng không màng tay của mình, hắn đã đau đến chết lặng.
Hạ Ngụy Văn nghiêng đầu tránh thoát, đáy mắt lạnh lẽo, thanh âm vẫn ôn hòa như cũ, "Ách, đây thật là muốn Tần gia lâu đời các ngươi tuyệt dòng?"
Thân mình hoàng đế cứng đờ, tầm mắt Hạ Ngụy Văn cố ý vô tình lướt qua giữa hai chân hắn.
Hoàng đế cả người lạnh toát, thật sự chưa từng hoài nghi Hạ Ngụy Văn, nhưng hiện tại, lần đầu là khi hắn mười hai tuổi, đến giờ đã hai năm, trong cung nhiều nữ nhân như vậy, vẫn chưa có một người nào mang thai, vốn tự cảm thấy do hắn tuổi còn nhỏ, nhưng giờ ngẫm lại, Hạ Ngụy Văn!
Hoàng đế nhe răng trợn mắt, cầm lấy một mảnh vỡ lớn, tiến lên muốn cùng Hạ Ngụy Văn đồng quy vu tận. Nhưng cuối cùng, hắn chẳng làm gì cả, buông mảnh vỡ trong tay ra, cúi đầu. Hắn không thể chết được, Tần gia, hắn muốn kéo dài huyết mạch Tần gia.
Hạ Ngụy Văn kéo kéo khóe miệng, nhẹ nhàng ách một tiếng.
Tính cách túng quẫn này cũng không phải do hắn dưỡng ra, nếu hoàng đế có chút tâm huyết, hắn còn sẽ để mắt hai phần.
Thật không biết Tiên đế nuôi dạy Thái tử thế nào, từ cái nhìn đầu tiên của hắn, hoàng đế này chính xác là cái tính tình được chăng hay chớ* còn sẽ tự an ủi mình.
*Được chăng hay chớ: ví thái độ thiếu trách nhiệm, không cố gắng, kết quả ra sao cũng được.
**
Vua muốn thần chết, thần không thể không chết?
A.
Vậy thì cũng phải xem vị vua kia có thể khiến ta cam tâm tình nguyện hay không đã.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook