Tình Thoại Chung Có Chủ (Tình Thoại)
Quyển 1 - Chương 4: Phong Kỳ (4)

Thanh Nhược còn chưa quay xong show thì bên ngoài đã bắt đầu lan truyền scandal giữa cô và Phong Kỳ.

Tuy Thanh Nhược chẳng nổi tiếng gì, nhưng dù sao cũng là người trong làng giải trí, trước kia không được chú ý là vì không có giá trị gì, nhưng dính dáng đến Phong Kỳ rồi thì sẽ không như vậy nữa. Hắn là ông trùm của ngành công nghiệp IT, nắm trong tay không biết bao nhiêu cổ phần của các công ty giải trí, có sao nữ nào theo hắn mà không chiếm được chút lợi ích chứ.

Tấm ảnh bị chụp là khi Thanh Nhược bước ra khỏi xe của Phong Kỳ vào lúc chiều, còn có mấy tấm chụp cô đang mỉm cười bên chiếc xe, ngay sau đó lại có mấy người giấu mặt trong showbiz ra lên tiếng, rằng họ thấy Phong Kỳ và Thanh Nhược gặp nhau ở đâu, còn đang thảo luận kịch bản gì đó, quanh co một hồi nói đơn giản là đang ám chỉ Thanh Nhược chuẩn bị dùng quy tắc ngầm để bò lên trên.

Có người vì muốn nâng cao giá trị của mình mà không tiếc tự gây ra scandal, phần lớn cư dân mạng đều giữ thái độ xem kịch đối với cái làng giải trí này, hôm nay ai vạch trần scandal của ai, ngày mai ai gièm pha vinh quang của ai.

Giám đốc PR của tập đoàn cầm tập hồ sơ thu thập được đến xin chỉ thị của Phong Kỳ, hỏi xem nên xử lý thế nào.

Phong Kỳ có một tật xấu, đó là hắn không thèm để ý đến việc liệu những tin tức này có bị lan truyền hay không, nhưng tuyệt đối không thể là từ chỗ người của hắn truyền ra ngoài, hắn không thích biến thành thằng hề nhảy nhót cho công chúng xem, lại càng không thích có người mưu toan đùa giỡn hắn.

Giám đốc PR còn chưa kịp lên tiếng, Phong Kịp đã xua tay: "Báo lại với họ, chú ý giới hạn, cũng đừng cài người vào làm gì."

Ý sếp là mặc kệ, ngoài ra còn phải bảo vệ cô Tống?

Sau khi giám đốc PR ra khỏi văn phòng của Phong Kỳ lập tức tới gặp Sở Dương: "Trợ lý Sở, tôi có một vấn đề muốn xin anh chỉ bảo."

Sở Dương chỉ nói bốn chữ về Tống Thanh Nhược cho giám đốc PR: "Quan tâm đặc biệt."

Tuy Sở Dương không phải là con giun trong bụng Phong Kỳ, nhưng mỗi lần người khác đoán được ý Phong Kỳ ba phần, anh ta có thể đoán được sáu phần, cứ làm theo lời anh ta là được.

Phong Kỳ sửa sang lại gian phòng tập nhảy của Thanh Nhược, sau đó lại ngủ một mình trong nhà người đẹp hai tháng liền.

Có chút "nóng trong người" rồi đây.

Thanh Nhược nấu một nồi canh cải đắng, cô múc cho Phong Kỳ một bát lớn đặt xuống trước mặt hắn, "Ăn xong bữa sáng thì uống canh nhé, thanh nhiệt giải độc."

Phong Kỳ cúi đầu không muốn tiếp chuyện, Sở Dương ở bên cạnh nín cười, anh ta thừa nhận, Thanh Nhược nấu ăn rất giỏi, bằng không anh ta cũng không cần mỗi ngày lại nghĩ cách đến đây ăn chực, nhưng anh ta thật sự không hiểu Phong Kỳ, không phải là giao dịch trên giường sao, thế nào mà cuối cùng lại biến thành giao dịch bàn ăn rồi.

Phong Kỳ khổ không thể nói, nhưng cuối cùng vẫn ngoan ngoan bưng bát canh đắng lên uống hết, uống xong là ôm bụng nằm ngay đơ trên ghế dựa.

Thanh Nhược vừa thu dọn bát đũa vừa nói với hắn: "Tôi muốn đi nước A một tuần."

Hiện tại Phong Kỳ đi công tác chỉ giới hạn trong vòng hai đến ba ngày, hơn nữa nếu có thể phái người khác đi thì tuyệt đối không tự đi. Nghe cô nói vậy Phong Kỳ sững ra một lát, hắn híp mắt lại ngửa đầu nhìn cô: "Em đi làm gì?"

Thanh Nhược nhún vai, "Nghe nói là họp báo gì đó, công ty bắt phải đi, bên Dương Bằng cũng không từ chối được."

Phong Kỳ cười: "Không muốn đi?"

Thanh Nhược mím môi gật đầu.

Phong Kỳ bỗng thấy hết giận, lại bắt đầu muốn trêu cô: "Có nghệ sĩ nào như em không?"

Thanh Nhược trừng mắt nhìn hắn một cái rồi xoay người vào phòng bếp.

Lúc Phong Kỳ và Sở Dương ra ngoài gọi cô cô cũng không để ý.

Phong Kỳ vốn nghĩ rằng cô nhóc này lúc giận lên rất thú vị, kết quả xe đi đến nửa đường mới nhớ ra hỏi Sở Dương: "Cô ấy sẽ không vì bị tôi nói khích mà chuẩn bị phấn đấu vươn lên chứ?"

Ngẫm lại cũng thấy hơi lo âu, lỡ như cô mỗi ngày đều lăn lộn ở phim trường từ sáng sớm đến đêm khuya thì sao, Phong Kỳ nghĩ lát thôi cũng thấy nổi da gà rồi.

"Chắc không đâu." Sở Dương nhìn kính chiếu hậu, "Lúc scandal nổ ra, có bao nhiêu cơ hội bày ra trước mặt mà cô ấy cũng không nhận đấy thôi."

Phong Kỳ gật nhẹ đầu, cảm thấy suy nghĩ cô muốn giành lấy cơ hội mới bám vào hắn quả thật là quá vớ vẩn, hắn bất giác đưa tay lên sờ cằm cười lạnh: "Vậy nên, đây là cô Tống đang muốn hướng tới chức Phong phu nhân sao?"

Sở Dương không trả lời.

Thật ra anh ta muốn hỏi Phong Kỳ vài điều, hai tháng ngủ một mình cô đơn đến nỗi bị nóng trong người này có phải là phong cách của Phong Kỳ hay không. Nếu hỏi như vậy chắc chắn Phong Kỳ sẽ bị đả kích, chẳng cần biết hắn dằn vặt thế nào, tháng trước sinh nhật An Kỳ, Phong Kỳ quên mất. Ngày hôm sau hắn mới nhớ ra rồi gửi quà sang. Thật ra hôm đó Phong Kỳ không hề bận chút nào, buổi trưa còn dẫn Thanh Nhược đi chơi golf, chê cô ấy ngốc rồi tự mình dạy hai giờ liền, cuối cùng người mất kiên nhẫn trước lại là Thanh Nhược.

An Kỳ đã theo đuổi Phong Kỳ từ khi hai người còn học trung học, dùng mọi biện pháp, lúc nào cũng bám theo sau Phong Kỳ, hai người tốt nghiệp đại học, gia đình hai bên bắt tay nhau tạo áp bực bắt Phong Kỳ phải kết hôn với An Kỳ. Phong Kỳ vốn chẳng hề quan tâm, trước khi kết hôn An Kỳ là bạn gái trên danh nghĩa của hắn, kết hôn rồi lại là người vợ trên danh nghĩa, chuyện này vốn chẳng hề ảnh hưởng đến việc hắn ăn chơi thế nào.

Sau cùng An Kỳ vẫn là người đơn phương làm loạn lên, ba năm trước hai người ly hôn, một năm trước An Kỳ đã kết hôn với Cảnh Thịnh, Phong Kỳ lại bắt đầu nhớ mãi không quên An Kỳ.

Sở Dương nói, tình cảm của Phong Kỳ đối với An Kỳ chẳng qua chỉ là sự không cam lòng, một người từng thích mình như vậy, cuối cùng lại kết hôn với bạn thân của mình, là ai cũng sẽ thấy khó chấp nhận. Phong Kỳ nói không phải.

Sở Dương cũng không nói tiếp nữa, Phong Kỳ quá nổi bật trong đám người cùng trang lứa, hắn sinh ra trong một gia đình giàu có, từ trong tư tưởng và tác phong đã có một sự kiêu ngạo trời sinh, chưa từng thất bại, không biết nhận thua, không hiểu việc phải cúi đầu, nói thêm nữa sẽ chỉ khiến hắn tự đẩy mình vào ngõ cụt.

Phong Kỳ gọi điện cho công ty quản lý của Thanh Nhược, sau đó lại hứa hẹn sẽ đầu tư thêm mấy dự án. Giờ thì giám đốc phụ trách liên lạc với hắn đã muốn mang Thanh Nhược ra trước cửa công ty đặt làm vật trấn phong thủy rồi, thề thốt cam đoan về sau có dự án thích hợp nào nhất định sẽ để Thanh Nhược chọn trước, nếu cô không muốn chắc chắn sẽ không ép buộc.

Phong Kỳ gọi điện xong tâm trạng rất tốt, vài người phụ trách của các bộ phận lên báo cáo lần đầu tiên được trải nghiệm cảm giác dịu dàng như gió xuân cùng sếp của mình.

Tâm trạng tốt này duy trì được một giờ, không nhận được điện thoại cảm ơn làm nũng của Thanh Nhược, Phong Kỳ nghĩ không biết liệu mình có chiều cô ấy quá không nhỉ.

Hai giờ sau, chủ tịch Phong bắt đầu suy nghĩ xem mình có nên ABC XYZ không...

Ba giờ sau, tổng giám đốc công ty giải trí mếu máo gọi điện lại, "Chủ tịch Phong, thành thật xin lỗi ngài, lúc chúng tôi gọi điện qua thì cô Tống đã lên máy bay mất rồi."

"..." Phong Kỳ không nhịn được nữa, lập tức mắng cho đối phương không ngẩng đầu lên được, mắng tay giám đốc sắp 40 tuổi tay run run sắp không cầm nổi điện thoại rồi.

Dập điện thoại xong vẫn thấy tức, lại nhấn nút gọi cho thư ký: "Bảo mấy tên đần độn vừa báo cáo công việc kia cút lên gặp tôi, kế hoạch và phần mềm làm như shit mà cũng dám lên nộp, đám người đó là lợn hả?"

Phong Kỳ luôn lạnh lùng vậy mà giờ lại mắng người, thư ký giật hết cả mình, vội vội vàng vàng ấn mấy số điện thoại, cho dù tay có run thế nào, giọng nói vẫn phải bình tĩnh, đây là yêu cầu của một thư ký.

Phong thị trải qua một buổi sáng ngập tràn nắng ấm, nhưng ngay sau đó lại là một tuần địa ngục, tình thế cực kì bi thảm.

Từ thứ hai đến thứ sáu tăng ca vào buổi tối, cuối tuần cả công ty đều tăng ca, tiền lương cao đi kèm với một ông sếp khó tính, tiến độ công việc gấp rút sắp đẩy con người đến cực hạn rồi.

Không biết từ bao giờ nội bộ công ty lại lan truyền một tin tức, một tuần này ngoại trừ những lúc xã giao thì sếp toàn ăn cơm hộp trong phòng làm việc, đám người bên IT bắt đầu truy tìm lịch làm việc của Thanh Nhược, đối chiếu thời gian, Thanh Nhược vừa đi là Phong Kỳ bắt đầu bước vào trạng thái điên cuồng, toàn bộ công ty đều bị bao phủ bởi một bầu không khí thê thảm, nhưng đó mới là chân tướng.

Gần như toàn bộ người trong Phong thị đều thuộc làu làu lịch làm việc của Thanh Nhược, hôm nay chính là ngày cô về nước, mọi người đều đã chuẩn bị ăn mừng sắp thoát khỏi bể khổ.

Sau đó, đúng 3 giờ chiều, văn phòng chủ tịch hội đồng quản trị nghênh đón tiểu Thiên Hậu vừa giành giải nữ diễn viên mới xuất sắc nhất năm – Văn Du.

"Chào cô, tôi đến tìm chủ tịch Phong." Người phụ nữ ấy dùng ngón tay uốn vài lọn tóc dài, móng tay trơn bóng khẽ nhấc gọng kính đen, ném chiếc túi xách kiểu dáng mới nhất số lượng có hạn ra đằng sau.

Mùi nước hoa thoang thoảng quanh người, thơm ngát khiến người ta muốn lại gần hít sâu, đôi mắt hoa đào lóng lánh, vô cùng quyến rũ.

Lễ tân văn phòng chủ tịch hội đồng quản trị là nữ mà cũng không nhịn được phải nín thở, đẹp quá, một vẻ đẹp quyến rũ người ta trong im lặng."Xin hỏi cô có hẹn trước không?"

"Có, 10 giờ sáng nay ngài Sở Dương đã gọi cho người đại diện của tôi."

Cô nhân viên lễ tân giật giật khóe miệng, cũng không muốn nghĩ đến những chuyện không liên quan đến mình nữa, lập tức nhấn nút gọi cho thư ký thông báo tình huống.

"Đã để cô đợi lâu rồi, chủ tịch Phong mời cô vào."

"Được, cám ơn."

______

Tài xế Tiểu Triệu đến sân bay đón Thanh Nhược, sau đó lại truyền đạt cho cô ý tứ của Phong Kỳ, "Chủ tịch Phong sai tôi đưa thẳng cô tới văn phòng."

Thanh Nhược nhướng mày, "Tôi muốn về nhà, tôi rất mệt, hơn nữa ngồi máy bay lâu rồi nên muốn tắm."

Nói thẳng quá rồi, tài xế không biết nói tiếp thế nào, đành phải gọi điện cho Phong Kỳ xin ý kiến.

Ngữ khí âm trầm của Phong Kỳ cách ống nghe vẫn còn khiến người ta rét run vì lạnh: "Đưa cô ấy về, bảo cô ấy đừng hối hận."

Tiểu Triệu khó xử nhìn kính chiếu hậu, cố gắng nói uyển chuyển một chút: "Cô Tống, mấy ngày gần đây tâm trạng của chủ tịch Phong không được tốt cho lắm, cô tới Phong thị được không?"

Thanh Nhược chống cằm ngẩn người nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ, rất lâu sau mới cúi đầu nói "được". Chiếc xe càng chạy càng chậm cuối cùng cũng được thể hiện tốc độ vốn có của nó.

Thanh Nhược tới văn phòng của Phong Kỳ, cả người mệt mỏi rồi lại phải chứng kiến "một màn nóng bỏng" giữa chủ tịch Phong tuấn mỹ vô song và tiểu Thiên Hậu gợi cảm đang ngồi trên đùi hắn.

Phong Kỳ chào đón cô với vẻ không kiên nhẫn, tiểu Thiên Hậu lại ước gì cô biến đi.

Thanh Nhược nhận lấy ly nước đồng cảm và an ủi Sở Dương đưa qua, ngồi uống hai ngụm, uống xong thì lập tức dựa vào ghế sofa đánh một giấc trong tiếng cười duyên của tiểu Thiên Hậu.

Mặt Phong Kỳ đen như nhọ nồi, hắn thật không nhìn lầm Thanh Nhược, thông minh hiểu chuyện vượt qua cả dự liệu của hắn.

"Cút ra đi." Hắn đẩy mạnh người ngồi trên đùi mình ra, lưng Văn Du đập mạnh vào bàn làm việc phía sau, cô ả còn chưa kịp kêu đau, ánh mắt sắc như dao của Phong Kỳ đã phóng tới, bên trong là sự tàn nhẫn không thèm che giấu.

Văn Du run lên, lập tức bụm kín miệng mình, run lẩy bẩy đứng sang một bên.

Giọng Phong Kỳ lạnh như hầm băng, ánh nắng ấm áp cũng biến thành bóng tối âm u: "Sở Dương sẽ đưa kịch bản tới cho người đại diện của cô."

Văn Du rất thông minh, dù Phong Kỳ có tốt thế nào thì vẫn không sánh bằng cơ hội bò lên trên, cô ả nghiêng đầu nhìn thoáng qua Thanh Nhược đang dựa vào ghế sofa ngủ, khẽ gật đầu rồi rón rén ra ngoài.

Rất lâu sau Phong Kỳ mới đứng dậy đi tới cạnh sofa, cơ thể hắn cao lớn, cái bóng trùm xuống vừa ngang ngược vừa bao dung, cả người Thanh Nhược nằm gọn trong cái bóng của hắn, xung quanh không còn ánh sáng chói mắt nào nữa, hàng lông mày nhíu chặt lại dần dần giãn ra.

Phong Kỳ khẽ nhếch khóe miệng, toàn bộ cảm xúc tức giận chậm rãi hòa tan trong lòng.

***

Có lẽ, tôi cũng không thích cô ấy thông minh hiểu chuyện như bản thân lầm tưởng.

Tôi hi vọng cô ấy giận, hi vọng cô ấy bực tức với tôi... thậm chí là... ghen.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương