Tinh Thần Đại Đế
Chương 6: Bế Quan

Tâm thần vừa tiến vào thức hải, Lạc Thần choáng váng.

Màu bạch kim!

Màu bạch kim chói mắt!

Thức hải của hắn đã hoàn toàn biến thành màu bạch kim.

“Thức hải màu bạch kim?”

Lạc Thần vô cùng khiếp sợ, theo bản năng lẩm bẩm tự nói.

Thức hải thiên phú chia làm đỏ, cam, vàng, lục, xanh lá, lam, tím, bạc, kim, căn bản không có màu bạch kim, hắn không biết chuyện này rốt cuộc là tốt hay xấu.

Để hắn khiếp sợ còn không chỉ như vậy.

Bây giờ thức hải hắn đã thật sự biến thành……hải (biển) rồi.

Từ một mảnh hư ảo mê mang biến thành một đại dương bạch kim, nước biển màu bạch kim rất bắt mắt. Ở trên mặt biển là sương mù màu vàng kim, nhìn qua cực kỳ mộng ảo.

Ở giữa hải dương, Sinh Tinh Tháp lơ lững trên không, lẳng lặng mà đứng.

Mà Hoả Tinh Hồn của hắn lại không biết như thế nào chạy vào trong Sinh Tinh Tháp tầng thứ nhất.

Biến hóa nghiêng trời lệch đất, một hồi lâu Lạc Thần mới tỉnh táo lại.

Lạc Thần phát hiện, hắn vẫn còn biết quá ít đối với tri thức tu luyện ở Phồn Tinh Đại Lục.

Giờ phút này hắn càng thêm khát vọng tiến vào Học Viện Hoàng Gia, có lẽ hắn mấy vấn đề này có thể ở nơi đó tìm được đáp án.

Tâm thần rời khỏi thức hải, Lạc Thần để bản thân bình tĩnh lại.

Việc cấp bách lúc này là tu luyện, nếu không ngay cả tư cách báo danh cũng không có, cũng đừng nói chuyện khác.

Khoanh chân ngồi, mặt hướng lên trời.

Lạc Thần bắt đầu dựa theo 《 Hỗn Độn Luyện Hỏa Quyết 》 vận chuyển công pháp.

Lạc Thần chưa bao giờ tu luyện công pháp, đây cũng là hắn lần đầu tiên.

Nhưng không biết có phải bởi vì công pháp này là Sinh Tinh Tháp ấn nhập vào trong đầu hắn, Lạc Thần cảm giác được dường như hắn đã tu luyện《 Hỗn Độn Luyện Hỏa Quyết 》 ngàn vạn biến, không có một chút xa lạ hay trúc trắc, phảng phất vận chuyển công pháp đã thành thói quen cùng bản năng.

“Ong!”

Công pháp vận chuyển được một lúc, bên tai Lạc Thần truyền đến một tiếng vang nhỏ, giống như là không khí chấn động sinh ra thanh âm.

Ngay sau đó hắn cảm giác được một cổ tinh thần chi lực nồng đậm như nước lũ từ trên trời giáng xuống bao phủ toàn thân hắn, rồi sau đó không ngừng dũng mãnh tràn vào bên trong cơ thể.

“Chuyện này... tốc độ hấp thu tinh thần chi lực...quá nhanh đi!”

Lạc Thần khiếp sợ, thiếu chút nữa gián đoạn tu luyện.

Phồn Tinh Đại Lục, cấp bậc công pháp là dựa theo tốc độ hấp thu tinh thần chi lực mà phán định.

Trải qua vô số năm tổng kết, mọi người chia cấp bậc công pháp làm ba cấp bậc.

Đệ nhất, Tinh Quang Như Tơ.

Đây là chỉ công pháp hấp thu tinh thần chi lực giống như sợi tơ.

Hạ phẩm một tinh, nhị tinh, tam tinh công pháp đều ở vào này giai đoạn, khác nhau là tam tinh công pháp hấp thu nhiều hơn một chút so với một tinh công pháp.

Đệ nhị, Tinh Quang Như Sương Mù.

Giai đoạn này, công pháp hấp thu tinh thần chi lực ngưng tụ như sương mù, từ số lượng cùng chất lượng cho thấy cao hơn so với Tinh Quang Như Tơ rất nhiều. Trung phẩm tứ tinh, ngũ tinh, lục tinh công pháp có thể đạt tới trình độ này.

Đệ tam, Tinh Quang Như Sương Mộc.

Đây là chỉ công pháp hấp thu tinh thần chi lực cực kỳ nồng đậm, võ giả tu luyện giống như đắm chìm trong tinh quang, tốc độ cực nhanh. Chỉ có thượng phẩm thất tinh, tám tinh, cửu tinh công pháp có thể đạt tới cảnh giới này.

Từ ba cấp bậc này có thể nhìn ra công pháp cao cấp cùng công pháp cấp thấp có sự chênh lệch cực lớn, đây cũng là vì sao công pháp cao cấp trân quý như vậy.

Lạc Thần khiếp sợ là bởi vì 《 Hỗn Độn Luyện Hỏa Quyết 》 hấp thu tinh thần chi lực quá nhanh!

Nhanh đến hắn cũng không biết nên hình dung như thế nào.

Nếu một hai phải dùng một từ nào đó, như vậy chỉ có thể là —— tinh quang như thác nước.

Tinh thần chi lực giống như thác nước trút xuống, chảy ngược vào bên trong cơ thể.

Tốc độ này đã nhanh hơn thượng phẩm công pháp Tinh Quang Như Sương Mộc rồi.

“Chẳng lẽ 《 Hỗn Độn Luyện Hỏa Quyết 》 là cấp bậc cao cấp hơn nữa?”

Trong lòng Lạc Thần nghi vấn.

Nếu không phải như vậy thì không thể giải thích tình huống hiện tại.

Siêu việt cửu tinh công pháp, đó là cái gì khái niệm?

Lạc Thần không biết.

Nhưng giờ phút này, Lạc Thần rất tin tưởng trong vòng nửa tháng có thể gia tăng thực lực lên tới Tinh Đồ ngũ trọng.

Dứt bỏ tạp niệm trong lòng, Lạc Thần cẩn thận cảm thụ quá trình thực lực tăng lên.

Tinh thần chi lực dũng mãnh tràn vào trong cơ thể, dựa theo lộ tuyến vận chuyển của công pháp vận chuyện một vòng, sau đó chậm rãi tiến vào đan điền, ngay sau đó lại xuyên thấu đan điền, lan tràn các nơi trong cơ thể, cuối cùng thấm vào bên trong huyết nhục.

Luyện nhục, đây là Tinh Đồ tứ trọng viên mãn, bắt đầu xung kích ngũ trọng.

Giai đoạn này, cơ bắp cả người dưới sự rèn luyện của tinh thần chi lực sẽ càng thêm thêm rắn chắc, cứng cỏi, lực phòng ngự sẽ đề cao, lực lượng cũng sẽ gia tăng.

Khi cơ bắp có thể hấp thu tinh thần chi lực đạt tới thời điểm bão hòa, lực lượng võ giả vừa vặn có thể tăng lên tới ba ngàn cân, đến lúc đó cũng hoàn toàn tiến vào Tinh Đồ ngũ trọng.

Lạc Thần cảm giác cơ thể mình như một mảnh hoang mạc, tinh thần chi lực giống như nước suối, chỉ cần đụng tới cơ bắp sẽ lập tức bị hấp thu không còn một mảnh.

Theo hấp thu tinh thần chi lực càng ngày càng nhiều, Lạc Thần có thể cảm giác được rõ ràng lực lượng đang tăng trưởng.

Tuy rằng tốc độ cực chậm nhưng lại có thể cảm nhận được. Mỗi một phút, mỗi một giây, lực lượng đều ở tăng trưởng.

Cảm giác mỹ diệu này làm Lạc Thần say mê không thôi.

Lần đầu tiên trong đời hắn cảm nhận được lợi ích của công pháp, điều này làm cho hắn căn bản không muốn dừng lại.

……

Bạch Gia, trong một đình hóng gió.

“Ngươi nói…… Đều là thật sự?”

Bạch Băng Nhi nhìn Bạch Phong, ánh mắt lạnh băng.

Bạch Phong cười khổ một tiếng:

“Băng Nhi tỷ, bây giờ Bạch Xuyên hôn mê bất tỉnh, ta dám lấy việc này ra nói giỡn sao?”

Ánh mắt lạnh băng nhìn về nơi xa, Bạch Băng Nhi lại hỏi:

“Vậy ngươi nói xem Lạc Thần rốt cuộc là thực lực gì?”

Bạch Phong hơi trầm ngâm:

“Hẳn là Tinh Đồ ngũ trọng, còn không đến lục trọng, nếu không với lực lượng bốn ngàn cân của Tinh Đồ lục trọng, Bạch Xuyên đã sớm mất mạng.”

“Vậy tốt, thông tri xuống, Tinh Đồ ngũ trọng không cần đi ra ngoài, Tinh Đồ ngũ trọng trở lên tiếp tục tìm kiếm Lạc Thần, sau khi tìm được phải đánh chết.”

Gương mặt đẹp của Bạch Băng Nhi hiện lên một sát ý, giọng điệu chân thật đáng tin. Ở thế hệ trẻ tuổi của Bạch Gia, nàng có được quyền uy tuyệt đối.

Vì giết chết Lạc Thần, nàng không tiếc bất luận cái giá nào.

“Vâng.”

Bạch Phong lên tiếng xong lui ra ngoài.

Bên trong đình hóng gió, khuôn mặt như ngọc của Bạch Băng Nhi khinh miệt:

“Tinh Đồ ngũ trọng sao? Vẫn chỉ là phế vật mà thôi……”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương