Tinh Thần Châu
Chương 27: Loạn chi thủy

"Dừng!" Truy qua mấy đỉnh núi, Bách Mị Yêu Cơ phất tay quát. Một đám người dừng lại giữa không trung, một tên thủ hạ hỏi: "Cung chủ! Vì sao không đuổi? Lục Vạn Thiên tuyệt đối chạy không thoát nổi đâu."
 
"Lưu cho hắn một cái mạng chó về Thanh Quang Tông báo tin, đã chết hơn mười trưởng lào Nguyên Anh kỳ, lại tổn thất nhiều linh thạch như vậy, tin tưởng cũng đủ khiến cho Thanh Quang Tông đau lòng một trận rồi." Bách Mị Yêu Cơ cười nói.
 
Người nọ nhíu mày nói: "Cung chủ không giết người diệt khẩu sao? Như vậy chỉ sợ sẽ mang đến phiền phức cho Huyễn Ma Cung chúng ta."
 
"Hừ! Người cho là giết Lục Vạn Thiên, Thanh Quang Tông sẽ không biết là chúng ta làm ư?" Bách Mị Yêu Cơ lạnh lùng nói: "Ta chính là muốn để Thanh Quang Tông biết do Huyễn Ma Cung làm, thách bọn hắn cũng không có gan đến Huyễn âm Sơn, một đám rùa đen rút đầu!" Nhìn phương hướng Lục Vạn Thiên đang chạy trốn, trong đôi mắt kiều mị dâng lên một tia hận ý.
 
"Trở lại, đem linh thạch vận chuyển về cung." Một tiếng kêu khẽ, mọi người hướng linh thạch quáng bay đi.
 
Trên bầu trời linh thạch quáng, bên dưới chỉ còn chân tay bị cụt nằm tứ tán, Bách Mị Yêu Cơ nghi hoặc quét nhìn bốn phía, rõ ràng nàng đã hạ một đạo thần thức trên người thanh niên kia, vì sao lại cảm ứng không được? Trong nghi hoặc, bỗng nhiên cả người chấn động, gương mặt xinh đẹp của Bách Mị Yêu Cơ thất sắc, nàng có thể rõ ràng cảm giác được tia thần thức bị đơn giản hóa giải, bản thân mình là Độ Kiếp sơ kỳ, không có thực lực ngoài Độ Kiếp trung kỳ thế nào khả năng hóa giải thần thức do nàng hạ chú, hơn nữa chuyện xảy ra chỉ trong nháy mẳt, điều này nói rõ người hóa giải thần thức có tu vi rất có thể đến Độ Kiếp hậu kỳ, bằng không sẽ không có khả năng giải trừ nhanh như thế.
 
"Cung chủ! Mau xuống nhìn xem, xảy ra quái sự." Một thủ hạ đang đứng ngay cửa pháp khí Cự Long vận chuyển lớn tiếng kêu.
 
Thân hình xinh đẹp vụt sáng giữa không trung, một đạo hư ảnh bước vào trong Cự Long. Nhìn bên trong rỗng tuếch, vẻ kiều mị trên mặt hoàn toàn biến mất, chân mày nhíu chặt, thần tình nghiêm túc. Cả một núi linh thạch toàn bộ đều biến mất, điều này sao có khả năng? Rõ ràng đã nhìn thấy Thanh Quang Tông vận chuyển linh thạch vào xong mới động thủ. Đến tột cùng là người phương nào lại có thần thông như vậy, không ngờ ở trong thời gian ngắn như thế đã chở đi toàn bộ linh thạch? Quả thật là không thể tưởng tượng nổi!
 
Liên tưởng đến thần thức vừa bị giải trừ, bỗng nhiên cả kinh, thân hình Bách Mị Yêu Cơ thoáng mắt bay lên không trung, khẽ kêu: "Mọi người lập tức trở về Huyễn Ma Cung, nơi đây không thích hợp ở lâu!"
 
Tất cả thủ hạ nghe ra điểm sốt ruột trong lời nói của cung chủ, không dám chậm trễ, liền bay lên không trung cấp tốc chạy theo cung chủ hướng về phía chân trời. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://qtruyen.net
 
Dược Thiên Sầu vừa vào Kim Châu, liền thấy được toà "núi", hô to một tiếng: "Phát tài rồi!" Lúc này liền vui tươi hớn hở bay qua, thân mật tiếp xúc, nằm bên trên lăn tròn múa may đủ kiểu, vỗ những túi đựng đầy linh thạch ha hả cười to. Một lúc lâu đứng lên, nhìn ngọn núi linh thạch nhỏ trước mắt, lộ ra biếu tình ta hoàn toàn mãn nguyện.
 
Đang lúc rung đùi đắc ý, lại nhìn thấy Thạch Tiểu Thiên đi tới đi lui, chợt nao nao, mới nhớ tới mình cũng đã ném luôn hắn vào đây, lẽ ra không muốn cho hắn biết chuyện Kim Châu, nhưng khi tình thế cấp bách cũng không quản được nhiều như vậy. Tiến vào thì thôi! Trải qua thời gian gần đấy quan sát, tiểu tử này hắn là một người đáng giá tín nhiệm
 
Bỗng nhiên phát hiện không quá thích hợp, hình như Thạch Tiểu Thiên một mực đi lòng vòng trong phương viên khoảng mười thước. Lẽ nào tiểu tử này ăn no quá nên đang tản bộ? Không giống! Không khỏi hô: "Tiểu Thiên, ngươi đang làm gì vậy?"
 
Không phản ứng! Dù hô thêm vài tiếng cũng không phản ứng, dù mình đứng ngay trước mặt hắn cũng không nhìn thấy. Dược Thiên Sầu kỳ quái, đi qua định xem hắn đang làm gì, nhưng vừa đi tới phạm vi mười thước chỗ Thạch Tiểu Thiên xoay quanh, liền có một cỗ lực lượng bài xích hắn văng ra ngoài, càng cố sức thì lực đàn hội càng lớn.
 
Dược Thiên Sầu hiểu được, ờ đây ngoại trừ Bạch tỷ cũng không còn ai khác, khẳng định do nàng động tay động chân. Lúc này hắn đi qua rừng cây đi tới trúc xá, bên trong trúc đình vẫn tiếng đàn tiếng hát, mỹ nhân đang ngồi. Hắn cười hì hì vỗ tay nói: "Mỹ nữ qua nhiên đàn thật hay, hát thật hay!"
 
Mi mắt Bạch Hồ cũng không hể nháy, không để ý đến hắn. Dược Thiên Sầu ngồi xuống đối diện nàng, cười nói: "Hảo tỷ tỷ, tỷ thả người bên ngoài ra đi! Hắn là bằng hữu của ta!"
 
Tiếng đàn đột nhiên dừng bặt, đôi mắt Bạch Hồ lạnh lùng đảo qua, hắn hoảng sợ, còn chưa từng gặp qua ánh mắt sắc bén của nàng đến như vậy. Người trước lạnh lùng nói: "Nguyên nhân chính là vì ta biết hắn do ngươi đưa vào, bằng không cặp mắt gian tà thích xem loạn của hắn đã sớm bị ta móc ra rồi. Ơ đây không chào đón hắn, chờ ngươi quyết định lúc nào tống hắn ra ngoài, ta sẽ thả hắn ra."
 
"Ách..." Dược Thiên Sầu ngẩn ra, thầm nghĩ con mắt Thạch Tiểu Thiên vì sao lại đắc tội nàng, nhìn dung nhan tuyệt thế trước mắt, hắn chợt phản ứng lắc đầu cười khổ, tại dáng dấp nàng khuynh quốc khuynh thành, nam nhân nào nhìn thấy sẽ không nhìn thêm vài lần, bỏ đi ta cũng không nói thêm nữa, xem như Tiểu Thiên ngươi không may.
 
"Xoay người lại." Ánh mắt Bạch Hồ có vẽ kinh ngạc nói.
 
"Cái gì?" Dược Thiên Sầu ngây ra. Đôi mắt Bạch Hồ trừng lên, trách mắng: "Bảo ngươi xoay người lại, không nghe thấy sao?"
 
"Không phải đâu! Lăo tỷ! Dù ta cũng không cho nhìn sao!" Gương mặt xinh đẹp đối diện phát lạnh, Dược Thiên Sầu không dám nhiều lời, liền xoay người qua.
 
Hai ngón tay ngọc nhỏ dài vươn ra, điểm trúng lưng Dược Thiên Sầu, hắn còn chưa kịp phản ứng liền nghe Bạch Hồ nói: "Được rồi!" Xoay người lại vừa nhìn, bên trên ngón tay ngọc đang dính một lũ nhiên diễm trong suốt như nước.
 
"Đậy là cái gì? Ở trên người ta sao?" Dược Thiên Sầu hồ nghi nói. Gương mặt xinh đẹp đối diện nhăn mày nói: "Có người hạ một lũ thần thức trên người ngươi, nếu như không phải phát hiện đúng lúc, chi cần ngươi xuất hiện bên ngoài, người này lập tức có thể phát hiện được hành tung của ngươi. Từ lũ thần thức phán đoán, người này là một nữ nhân, tu vi đã đạt được Độ Kiếp sơ kỳ."
 
"Chẳng lẽ là cô ta?" I)ược Thiên Sầu hú lên quái dị, hắn đã hoài nghi là Bách Mị Yêu Cơ, nhưng không thể xác định vì sao nàng ta làm như vậy, chẳng lẽ đã phát hiện do mình trộm linh thạch. Bạch Hồ cũng không nói gì nữa, trên đầu ngón tay toát ra một đoàn ngọn lửa bao vây lấy lũ thần thức, trong nháy mắt đã hóa thành mây khói.
 
Nhìn lũ thần thức hóa thành mây khói, khuôn mặt Dược Thiên Sầu ngưng trọng, ngón tay nhẹ gõ trên mặt bàn, hắn đang suy nghĩ sau này nên đi nơi nào. Bạch Hồ không đánh nhiễu hắn, loại tràng cảnh này giống như đã từng quen biết nhiều năm trước, thư sinh đang cau mày tự hỏi về sách vở, nàng ở bên cạnh lẳng lặng nhìn, nàng rất thích loại cảm giác này.
 
Bách Mị Yêu Cơ vì sao lại hạ thần thức trên người mình, điểm ấy không nghĩ ra tạm thời cũng không cẩn nghĩ nữa. Thanh Quang Tông mình cũng sẽ không đi trở vể, hiện có linh thạch cũng đủ dùng, nên tìm một chỗ hảo hảo tu luyện. Ngay nơi này còn chưa thể tu luyện, Bách Mị Yêu Cơ khẳng định sẽ tới, Thanh Quang Tông sớm muộn gì cũng quay về linh thạch quáng, sẵn lúc cả hai bên còn chưa tới, phải nhanh chóng chay thật xa, bằng không ở chỗ này đề thăng được tu vi rồi, cũng phải có một ngày đi ra ngoài, không thể ngây ngốc trốn trong này được cả đời.
 
Bằng chính tu vi của mình, trốn vào Kim Châu để không bị bắt thì dễ, nhưng muốn chạy ra linh thạch quáng thì khó khăn. Không biết hiện tại linh thạch quáng còn ai nữa không, không được! Hiến tại đi ra ngoài nhìn, thực sự không được thì núp trở về là được.
 
Nói làm liền làm, thần thức khẽ động, tràng cảnh biến hóa, người đã xuất hiện ngay linh thạch quáng trường, bốn phía vắng vẻm mùi máu tươi còn chưa tán đi, phần còn lại của chân tay bị cụt nhìn thật buồn nôn cũng không có người hỏi thăm. Không ai! Chính là cơ hội chạy thoát thật tốt, Dược Thiên Sầu vui mừng, Huyền Thiên Công để tới cực hạn, lúc này theo phương hướng ngược hẳn với Thanh Quang Tông liều mạng chạy đi.
 
Tu vi của hắn cách khả năng ngự kiếm phi hành còn xa, nhưng luận tốc độ chạy trốn cũng không phải phàm phu tục tử có thể so sánh, chạy nhanh như bay trong vùng núi hoan. Không bao lâu đã rời xa linh thạch quáng.
 
Lúc này ngẫm lại tình cảnh lúc đó thật đúng có điểm nghĩ mà sợ, nói đến thật phải cảm tạ Lục Vạn Thiên, nếu như không phải hắn buộc mình và Thạch Tiểu Thiên khiêng hai túi linh thạch cuối cùng, chỉ sợ hai người hiện tại cũng giống như những thợ mỏ khác, đã trở thành mảnh nhỏ hai đầu thân lìa hai nơi. Tình huống lúc đó lại đột nhiên như vậy, dù mình có Kim Châu cũng tránh né không kịp! Ai! Nếu còn yêu sinh mạng phải dùng sức mà chạy trốn thôi!
 
Ngay khi Dược Thiên Sầu rời đi được một khoảng thời gian, gần trăm lưu quang từ phương hướng Thanh Quang Tông bay tới, đáp xuống trên quáng trường linh thạch. Nếu có người hiểu biết về Thanh Quang Tông nhìn thấy, chắc chắn thất kinh, hầu như toàn bộ nhân vật cấp trưởng lão của Thanh Quang Tông đều trình diện. Chưởng môn Thanh Quang Tông Lưu Trường Thanh và trưởng lão Lục Vạn Thiên cũng ở trong đó. Dẫn đầu là ba lão già râu tóc bạc trắng, dù Dược Thiên Sầu có ở đây chỉ sợ cũng chưa từng nhìn thấy qua ba người.
 
Mọi người quét mắt nhìn linh thạch quáng trường giống như lò sát sinh, sắc mặt đều sầm xuống. Ba lão già dẫn đầu đôi mắt khép kín, tinh mang bắn ra bốn phía, chỉ điểm này đã đủ thấy tu vi ba người cao thâm. Ba người đứng trước chưởng môn Lưu Trường Thanh, hiển lộ thân phận không tầm thường. Lão già ở giữa cơ mặt co quắp, chậm rãi nói: "Kiểm tra bốn phía!"
 
Ngoại trừ hai lão già hai bên, mọi người phía sau ồn ào lĩnh mạng, tứ tán rời đi. Không bao lâu những trưởng lão đã quay trở lại đem tình huống báo cáo. Nghe tới việc toàn bộ linh thạch bị cướp, trong quáng trường không còn một người sống sót, lão già dẫn đầu hư lạnh một tiếng, nói: "Lưu Trường Thanh, chức chưởng môn của ngươi làm như thế nào vậy, vì sao linh thạch phải tồn cả nữa năm mới vận chuyển về tông môn?"
 
Sắc mặt Lưu Trường Thanh đại biến, quỳ xuống tại chỗ, sợ hãi nói: "Sư phụ! Tồn trữ linh thạch trong tông môn rất nhiều, năm đại linh thạch quáng lại có lượng khai thác duy trì tăng liên tục, nếu toàn bộ gửi về sợ không chỗ chứa, vì vậy…"
 
"Được rồi!" Lão già quát lớn ngắt lời: "Linh thạch dùng để cấp cho đệ tử tông môn đề thăng tu vi sử dụng, tồn trữ nhiều linh thạch như vậy làm gì? Nếu lượng khai thác đã tăng, vì sao lượng phân phát cho đệ tử không tăng? Lẽ nào toàn bộ tu vi của đệ tử tông môn đề thăng rồi, sau này còn sợ không có linh thạch hưởng dụng sao? Ánh mắt hạn hẹp, ngày trước vì sao ta lại tuyển ngươi làm chưởng môn? Đệ tử cả tòa linh thạch quáng toàn bộ chết hết, linh thạch toàn bộ bị cướp, thực sự là vô cùng nhục nhã! Lưu Trường Thanh, ngươi nói ta trở lại làm sao giao phó với mấy lão tổ!"
 
"Sư phụ đừng giận, đệ tử biết sai rồi, đệ tử cam nguyện bị phạt!" Lưu Trường Thanh với bề ngoài cũng như một lão già, lúc này đã không còn chút uy nghiêm của chưởng môn.
 
"Hừ!" Lão già liếc mắt nhìn đệ tử đang quỳ xuống, nhìn hai lão già hai bên trầm giọng nói: "Hai vị sư đệ, xem ra Thang Quang Tông yên lặng đã quá lâu, thời gian trước Đại La Tông giết đệ tử chúng ta đoạt linh thảo, hôm nay Huyễn Ma Cung lại tới giết chóc cướp đoạt một phen, không biết lần sau lại có ai đến đây bái phỏng. Vài ngày trước ta mới đột phá tới Độ Kiếp trung kỳ, cũng nên phát huy chút tác dụng. Hai vị sư đệ thấy thế nào?"
 
Một lão già lạnh lùng nói: "Ta nhớ không lầm, Thanh Quang Tông hẳn là một trong mười đại môn phái tu chân của Hoa Hạ đế quốc!" Một lão già khác nhàn nhạt cười nói: "Xem ra tu chân giới hôm nay thật đã quá an tĩnh."
 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương