Tinh Thần Châu
Chương 13: Bí mật của Kim Châu

"Bạch tỷ!"
 
Vừa bước đến cầu đá Dược Thiên Sầu liền kêu lớn. Tiếng đàn bên trong mái đình cũng dừng hẳn, Bạch Hồ nhẹ nhàng đứng lên, ôn nhu nói: "Sầu đệ! Mấy ngày qua đệ không đến thăm ta rồi!"
 
Nếu để cho mấy lão già trong Thanh Quang Tông trông thấy bộ dạng này của Bạch Hồ, không hiểu mấy lão sẽ có cảm tưởng gì.
 
Dược Thiên Sầu tháo bao vải xuống, cười nói: "Lần này sợ phải làm phiền tỷ tỷ nhiều ngày rồi."
 
Bạch Hồ càu mày nói: "Sao thế?"
 
"Sư phụ rời núi khoảng một tháng, trước khi đi đã căn dặn ta tìm một nơi hẻo lánh để tu luyện." Dược Thiên Sầu ngồi khoanh chân ngay trước mái đình, giải thích.
 
Bạch Hồ cũng gật đầu ngồi xuống, tiếp tục công việc đánh đàn ca hát của mình. Dược Thiên Sầu biết nàng không thích nói nhiều, nên không có dám bày trò tâm sự, đành phải lôi Huyền Thiên Công ra tỉ mỉ nghiên cứu.
 
Tu luyện mấy ngày qua, Dược Thiên Sầu đã cảm giác, linh khí ở trong trời đất đối với tu vi của mình đã chẳng còn bao nhiêu sự trợ giúp. Dược Thiên Sầu theo trong bao vài lấy ra hai khối linh thạch, nắm chặt trong tay, vận chuyển Huyền Thiên Công, linh khí nồng đậm chậm rãi bị hút vào, thẳng đến khi linh thạch ảm đạm quang mang, thì linh khí trong nội thể hắn cũng hùng hậu hơn ít nhiều.
 
Dược Thiên Sầu mở mắt ra nhìn khối đá trong tay mà cảm thán không thôi! Chẳng thể trách người tu chân đều coi vật này như tiền để sử dụng, quả nhiên là thứ tốt ah! Một khối thượng phẩm có thể đổi trăm khối trung phẩm, một khối trung phẩm có thể đổi trăm khối hạ phẩm. Sư phụ cấp cho mình mười khối linh thạch trung phẩm, vậy là cũng tương đương với một ngàn khối linh thạch hạ phẩm rồi.
 
Bên tai văng vẳng tiếng Bạch Hồ đánh đàn ca hát. Lúc mới bắt đầu, Dược Thiên Sầu còn cảm thấy rất hưởng thụ, nhưng hiện giờ cái lỗ tai đều đã muốn phình trướng lên rồi! Hắn thầm nghĩ, Bạch Hồ lăn qua lộn lại một ca khúc không biết chán hay sao? Bởi thế Dược Thiên Sầu cầm khối thạch hỏng ném xuống hồ, đứng lên nói: "Bạch tỷ!"
 
Bạch Hồ dừng lại, dung nhan tuyệt thế có một không hai ngẩng lên, hoài nghi nói: "Sầu đệ! Làm sao vậy?"
 
Nói xong ánh mắt liếc về phía cửa động, thấy ẩn hiện một cái bóng trắng, nhưng nàng vẫn lơ đễnh cho qua.
 
Cái bóng trắng bên ngoài cửa động, chính là Khúc Bình Nhi ngày đó bị Dược Thiên Sầu nhìn trộm thân thể. Sau khi tiến vào một góc khuất trong động, nghe thấy hai người nói chuyện, liền kinh hãi lắp bắp, nàng không dám tin tên dâm tặc kia lại đang cùng mỹ nữ nói chuyện.
 
Dựa vào tu vi hiện giờ của Dược Thiên Sầu, cũng không thể phát hiện ra có kẻ lạ xâm nhập. Và lại hắn đang tính toán thay đổi bài hát khác cho Bạch Hồ!
 
"Bạch tỷ, làm sao tỷ không hát bài khác, ta thấy tỷ chỉ hát đúng một bài đó thôi."
 
Bạch Hồ nhăn mày, nói: "Ta cũng từng thu thập các danh khúc trong thiên hạ, nhưng không cảm thấy hứng thú bằng ca khúc của đệ, vậy thì cần gì phải đổi chứ!"
 
Trốn ở trong sóc khuất, Khúc Bình Nhi cả ngươi run lên, lẩm bẩm nói: "Bài hát kia là do tên dâm tặc sáng tác ư? Điều này sao có thể."
 
"Tài năng đánh đàn ca hát của Bạch tỷ đều phi phàm vô song. Nếu không như vầy đi! Ta sáng tác thêm một ca khúc nữa, tặng cho Bạch tỷ, để tỷ phối nhạc cho nó xem có được không?" Dược Thiên Sầu trầm ngâm nói.
 
Bạch Hồ thần tình vui vẻ đáp ứng: "Tài năng của Sầu đệ, tỷ tỷ sớm đã lĩnh giáo. Nếu đệ có thể sáng tác thêm một khúc ca nữa, tỷ tỷ đúng là cầu mà còn không được."
 
Dược Thiên Sầu sật đầu, khoanh tay đi tới đi lui ở trên cầu. Hắn cúi đầu trầm ngâm, xem nên chọn ca khúc nào, tốt nhất để có thể phù hợp với tâm trạng cảm xúc của Bạch Hồ.
 
Bộ dạng đi tới đi lui của hắn, làm cho Bạch Hồ trong mắt đã tràn đầy chờ mong. Ngay cả Khúc Bình Nhi trốn ở góc khuất bên ngoài cửa động cũng thật hiếu kỳ, không biết tên dâm tặc tướng mạo xấu xí này, có năng lực sáng tác ra cái ca khúc tuyệt thế gì.
 
"Có rồi!" Bỗng nhiên Dược Thiên Sầu vỗ tay một cái, nhãn cầu xoay chuyển hai vòng, cười nói: "Tên bài hát gọi là Uyên Ương Hồ Điệp Mộng!"
 
"Cái tên rất hay, tỷ tỷ thật sự chờ mong nó xuất thế." Bạch Hồ ôn nhu nói.
 
Dược Thiên Sầu khoanh tay trước ngược, ngẩng đầu thở dài lấy một hơi cảm xúc, mới khàn giọng hát:
 
"Chuyện hôm qua như nước chảy về đông
 
Mãi xa ta không sao giữ được
 
Hôm nay lại có bao nhiêu chuyện ưu phiền, làm rối cả lòng ta!
 
Rút đao chém xuống nước, nước càng chảy.
 
Nâng chén tiêu sầu, sầu thêm sầu.
 
Gió sớm mai thổi đi bốn phương
 
Xưa nay chỉ nghe thấy người nay cười
 
Có mấy ai nghe thấy người xưa khóc đâu.
 
Hai tiếng ái tình thật cay đắng
 
Muốn hỏi cho rõ, hay là muốn giả vờ làm ngơ
 
Dẫu có biết cũng khó lòng thỏa mãn
 
Như đôi uyên ương bươm bướm
 
Sống ở trên đời đã là chuyện điên rồ
 
Sao còn muốn bay lên tận mây xanh?
 
Chi bằng ngủ yên trong giấc mộng ngàn thu..."
 
Nghe xong bài hát này, Bạch Hồ đã ngây ngốc ra tại chỗ.
 
Ngoài cửa động, Khúc Bình Nhi không dám tin nhìn tên dâm tặc xấu xí, lẩm bẩm nói: "Lời ca thật cảm động, người có thể sáng tác một khúc ca mỹ miều như vậy, nhân phẩm chắc là không sai đi! Hay lần trước chính ta đã oan uổng hắn?"
 
"Bạch tỷ! Tỷ thấy ca khúc này thế nào, đã từng nghe qua chưa?" Dược Thiên Sầu không quá tự tin dò hỏi.
 
Bạch Hồ hai mắt si ngốc, đầu tiên thì gật đầu, theo sau lại lắc đầu. Ngón tay thon nhỏ nhẹ nhàng lướt trên dây đàn, môi son khè mỡ, tiếng đàn hòa cùng tiếng ca, ôn nhu như nước chảy ra, khiến cho người nghe cũng phải ảm đạm thờ dài không thôi.
 
Khúc Bình Nhi nghe thêm mấy lần, đem ca từ ghi nhớ rồi ầm thầm quay về.
 
Dược Thiên Sầu không thể không cảm thán về thiên phú âm nhạc của Bạch Hồ. Tùy tiện đem ra một ca khúc, nàng liền phổ nhạc cho nó rất đúng với ý vị.
 
Nhìn thấy đôi môi đỏ như tô son của Bạch Hồ, Dược Thiên Sầu không khỏi nhớ tới trường hợp nàng tặng viên Kim Châu cho mình. Nghe ca khúc phổ nhạc xong, hắn chậm rãi khoanh chân ngồi xuống, trong đầu liền hiện ra chân khí ở đan điền. Dược Thiên Sầu tập trung quan sát, hi vọng tìm ra manh mối, vì sao viên Kim Châu lại quay xung quanh đan điền theo một quy luật nhất định như thế.
 
Quan sát thật lâu sau, mà không có phát hiện gì, Dược Thiên Sầu liền phóng ra một cỗ thần thức, muốn điều tra xem cấu tạo của viên Kim Châu. Đột nhiên cả người hắn chấn động, thân hình đang ngồi ở trước mái đình cũng chậm rãi biến mất. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
 
Ở trong đình, Bạch Hồ ngừng đàn hát, đôi mắt đẹp chăm chú nhìn về nơi lúc trước Dược Thiên Sầu ngồi xếp bằng. Nàng khẽ cau mày, phóng ra một luồng thần thức cường đại, tìm kiếm phạm vi mấy trăm thước xung quanh, đều không phát hiện ra tung tích bóng dáng của bất kì một ai. Bạch Hồ kinh ngạc, nàng không dám tin, bằng vào tu vi hiện giờ của mình, cư nhiên Dược Thiên Sầu lại trốn qua mắt nàng.
 
Lúc này, Dược Thiên Sầu đang ở trong một mảnh không gian hỗn độn mông lung, hắn phát hiện xung quanh nơi này hoang vu không có dấu hiệu của sinh mệnh sống.
 
"Đây là đâu? Tại sao ta lại chạy tới nơi này?" Dược Thiên Sầu thầm nghĩ, theo sau hô lớn: "Có người không? Có người ở đây không?"
 
Bốn phía xung quanh tĩnh mịch, không có thanh âm trả lời.
 
Ở trên mảnh đất hoang vu đã hơn nửa ngày, Dược Thiên Sầu mệt mỏi, nằm thườn trên mặt đất, cân nhắc xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Trong đầu nhớ tới lúc, chính mình phóng xuất ra một cỗ thần thức để thăm dò cấu tạo của viên Kim Châu, theo sau đó liền xảy ra chuyện quái dị này, hay đây là thế giới bên trong viên Kim Châu?
 
Nghĩ đến đây, Dược Thiên Sầu hung hăng nhảy dựng lên, thần thức chìm vào trong đan điền tìm kiếm bóng dáng của viên Kim Châu. Bất quá bên trong đan điền, ngoại trừ chân khí rỗng tuếch ra, thì không thấy Kim Châu đâu cả, hắn kinh ngạc nói: "Chẳng lẽ ta đang ở thế giới bên trong Kim Châu sao?"
 
Cắn chặt răng, Dược Thiên Sầu thử đem thần thức phóng xuất ra bên ngoài cơ thê. Vừa thử một lần đã giật mình không thôi. Bằng vào tu vi của hắn, bình thường chỉ có thê phóng xuất thần thức đảo quanh phạm vi hai thước ờ bên ngoài cơ thể mà thôi. Nhưng ở trong mảnh thiên địa này, lại có thê phóng xa tới vô cùng vô tận, thẳng đến mép chân trời hỗn độn mới bị ngăn trở.
 
Dược Thiên Sầu hoảng sợ thu hồi thần thức. Bỗng nhiên hắn cảm giác được, phạm vi mấy trăm thước xung quanh mảnh đất hoang vu này, tựa hồ cùng mình đã liên thông với nhau, ở đâu có đồ vật gì, hắn đều nắm rõ như trong lòng bàn tay.
 
"Phía trước kia, có một khối đá màu đen." Dược Thiên Sầu lẩm bẩm nói, chạy tới kiểm tra, quả nhiên đúng như thế, ứng nghiệm thêm vài lần hắn mới dám xác định điều này là chắc chắn.
 
Trong lúc ngẫu nhiên nói một câu: "Ta muốn qua bên kia!" Bất thình lình không gian xung quanh Dược Thiên Sầu chấn động và hắn hiện ra ở nơi vừa muốn đến. Thử qua vài lần, Dược Thiên Sầu phát hiện ở trong này chính mình có thê đi đâu tùy thích, hay nói cách khác, ở trong này hắn có khả năng thuấn di đến nơi mà hắn muốn đến, chỉ với một tích tắc ý niệm.
 
Không biết nguyên nhân gì, nguyên bàn mảnh không gian này đang sáng rực như ban ngày, bỗng nhiên dần dần trờ nên tối om. Dược Thiên Sầu quanh quẩn một mình, có điểm buồn bực muốn phát điên.
 
"Chăng lẽ lão tử bị cầm tù ở trong này cả đời sao? Nhưng ở đây nào có thấy thứ gì ăn được, chẳng phải muốn ta chết đói sao...Ô ô ô..."
 
Dược Thiên Sầu lòng buồn vò hạn, đặt mông ngồi bệt xuống dưới đất gào khóc, nước mắt nước mũi giàn giụa nói: "Ta không muốn chết, ai đến cứu ta với, ta muốn trở về..."
 
"Sầu đệ! Làm sao thế?" Bỗng dưng bên tai truyền đến thanh âm nhu hòa của Bạch Hồ, Dược Thiên Sầu cả người chấn động, vươn tay lau nước mắt đi.
 
Hắn ngẩng đầu lên nhìn, thấy mình đang ngồi ở trong thạch động. Quá mức cao hứng, Dược Thiên Sầu nhảy dựng lên, cuồng tiếu nói: "Rốt cuộc lão tử đã thoát rồi, thiếu chút nữa thì dọa chết lão tử.., ha ha ha..."
 
Bạch Hồ thấy Dược Thiên Sầu vui mừng như điên, liền nhíu đôi mi thanh tú, dò hỏi: "Sầu đệ, bỗng dưng đệ biến mất rồi lại xuất hiện, rốt cuộc là đang chơi trò gì vậy?"
 
Nghe Bạch Hồ chất vấn, rốt cuộc Dược Thiên Sầu mới hồi phục thanh tỉnh, xua tay giải thích: "Không vội, không vội, tiểu đệ còn chưa rõ ràng! Đợi sau khi xác minh tất cả, nhất định sẽ nói cho Bạch tỷ nghe."
 
Đảo mắt một cái đã trôi qua mấy ngày thời gian, ở trong mấy ngày này Dược Thiên Sầu như một kẻ điên, khiến cho Bạch Hồ không còn tâm tư đánh đàn ca hát.
 
Chỉ thấy hắn suốt ngày chạy ra chạy vào trong động. Khoảng cách thời gian biến mất và hiện ra đột ngột cũng rút ngắn đi nhiều hơn. Nhìn xem, cái miệng của hắn cười đến mức không thể khép lại nổi. Bạch Hồ nhịn không được dò hỏi hắn vài lần, rốt cuộc là hắn đang làm cái gì đó, nhưng hắn luôn nói không vội, không vội.
 
Ngày hòm sau, ban đầu thấy hắn biến mất ở trước mái đình, nửa ngày sau thấy hắn hiện ra, trong tay còn cầm theo một chiếc đùi sà nóng hổi, thơm phức.
 
Nhìn Dược Thiên Sầu mồm miệng đầy dầu mỡ, Bạch Hồ nhịn không được, rốt cuộc lại dò hỏi: "Sầu đệ, còn không mau giải thích cho ta nghe đi!"
 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương