Từ chiều đến tối Ôn Khinh Hàn đều rất yên tĩnh, thỉnh thoảng có cameraman vào ghi hình thì cô đang đọc sách.

Cơm tối là do hài tử canh giữ kia mang vào.

Đến thời điểm đó người chủ trì cũng lắc lư đi vào, tán gẫu vài câu rồi mang cameraman sang phòng khác.

Sau khi quan sát từ chiều đến tối, cô nhớ kỹ thời gian hài tử kia cần ăn, còn có thời gian rời đi.

Không sớm cũng không muộn, hẳn là do ekip quy định.

Sáng sớm thức dậy, Ôn Khinh Hàn khẽ mở cửa, liếc nhìn bên ngoài cửa, phát hiện chỉ có cameraman mới yên tâm một chút.

Đúng lúc này, cô nghe thấy bên cạnh mơ hồ có tiếng mở cửa.

"Thanh Thu?"
“Ân, là mình.” Thanh âm Thời Thanh Thu từ cửa phòng bên cạnh nhẹ nhàng truyền đến.

Khóe môi Ôn Khinh Hàn đột nhiên nhếch lên, âm thầm nở nụ cười.

Không thể nhìn thấy mặt Thời Thanh Thu, không thể nắm tay Thời Thanh Thu, nhưng chỉ có vài chữ như vậy đã khiến cô quên đi tâm tình trong lòng mình, cô chỉ muốn nói thêm nhiều lời hơn.
"Tối qua ngủ ngon không?"
“Cũng được, chỉ là quá tẻ nhạt.” Thời Thanh Thu thở dài một hơi, sau đó đột nhiên hỏi: “Đúng rồi Khinh Hàn, cậu nói giao cho cậu, vậy cậu đã có cách rồi sao?"
Ôn Khinh Hàn lắc lắc đầu, tựa trán vào hàng rào sắt, hai tay ôm ngực trầm tư: "Tôi nghĩ lần này chúng ta dùng tiền cũng sẽ không có tác dụng.

Cách trực tiếp như vậy ekip hẳn đã nghĩ tới, bọn họ nhất định đã đề phòng trước rồi.

Chúng ta có thể hứa sẽ tăng gấp đôi số tiền mà ekip cung cấp cho, nhưng tất cả quyền lợi trao đổi trong quá trình ghi hình sẽ bị coi là không hợp lệ, phải giao nộp."
Cho nên hôm qua Tần Vọng nghĩ quá đơn giản, đúng là dùng cách nào cũng có thể, nhưng không thể ngờ đội ngũ chương trình đã có sẵn biện pháp đối phó.

Có vài thứ chắc hẳn đã được an bài từ lâu.
Ôn Khinh Hàn vừa dứt lời, Thời Thanh Thu liền nói tiếp: "Hơn nữa, người canh giữ là một đứa trẻ, không phải người trưởng thành nên không thể đối phó bằng phương pháp của người trưởng thành".

"Ừm, đúng vậy."
Thời Thanh Thu dựa vào hàng rào sắt, hai tay ôm ngực, hướng về phía phòng của Ôn Khinh Hàn.

Thanh âm nhàn nhạt truyền đến từ bên cạnh, vẫn trầm ổn như trước, nhưng sau đêm hôm qua, nàng nghe có chút ôn hòa hơn.


Nàng đột nhiên muốn nhìn thấy Ôn Khinh Hàn, chỉ có thể nghe thấy thanh âm nhưng không thấy người, thật sự có chút không thoải mái.

Thấy nàng im lặng, Ôn Khinh Hàn thăm dò gọi: "Thanh Thu?"
“A?” Thời Thanh Thu bị gọi liền phục hồi tinh thần, lắc lắc đầu, bỏ đi ý nghĩ vừa rồi, “Mình ở đây, chỉ là đang nghĩ vài chuyện mà thôi".

Ôn Khinh Hàn nói: "Đứa nhỏ đó giao cho tôi.

Nếu như muốn tìm tôi, lúc đứa nhỏ đi ăn cơm thì mở cửa."
Lúc cô nói những lời sau, ngữ khí lãnh đạm thường ngày của cô ôn nhu hơn một chút.

Nhưng ở khoảng cách xa, đối với Thời Thanh Thu thì khó mà phân biệt.

Vì lẽ đó mà khi nghe ai đó nói chuyên, tốt nhất ta nên nhìn vào mắt nàng, ở khoảng cách gần liền có thể nghe được thanh âm của nàng.

Như vậy mới để không bỏ sót từng tia tâm tình trong ánh mắt, mà trong mỗi lời nói càng hiện mấy phần tình cảm hơn.

“Được.” Thời Thanh Thu nhẹ nhàng đáp ứng, nói xong lập tức phản ứng không biết Ôn Khinh Hàn có nghe thấy không, lại cao giọng nói: “Mình biết rồi".

Có thanh âm hài tử đang ngân nga nhạc thiếu nhi truyền đến từ phía xa, còn có tiếng bước chân của hài tử kia.

Qua nhưng lời hát, Thời Thanh Thu nghe thấy thanh âm Ôn Khinh Hàn truyền đến: "Thanh Thu, đứa nhỏ trở về rồi, mau đóng cửa lại đi."
Thời Thanh Thu khẽ "ân" một tiếng, nàng đem cửa gỗ đóng lại nhưng không nghe thấy tiếng đóng cửa của Ôn Khinh Hàn.

Tất cả các giác quan có thể cảm nhận được sự hiện diện của Ôn Khinh Hàn lúc này giống như mất hết, tựa như một con tàu trên biển mất đi la bàn liền không biết phương hướng.

Nàng đóng cửa lại, nhiệt độ trong mắt cùng độ cong khóe môi cũng biến mất.

Nàng nhắm chặt tay nắm cửa, cố gắng bình phục tia bất an vô cớ này.

Nhưng sau khi nhắm mắt lại, thế giới trước mặt nàng vốn hoàn toàn tối đen lại xuất hiện vẻ mặt ôn nhu của Ôn Khinh Hàn.

Ôn Khinh Hàn không đóng cửa, cô chờ hài tử đi tới.

Thời điểm hài tử quay về lại ra dáng người canh gác khiển trách cô, cô cúi người xuống, mấy sợi tóc đen dài trượt xuống má, che đi một chút lạnh nhạt, lộ ra nụ cười: "Bạn nhỏ, nơi này thực tẻ nhạt, chúng ta nói chuyện một chút được không?"
“Chị… chị muốn làm gì?” Cậu bé có chút líu lưỡi, mở mắt ra nhìn Ôn Khinh Hàn sau cánh cổng sắt, chỉ cảm thấy tỷ tỷ xinh đẹp bên trong nhìn rất nguy hiểm.

"Tôi sẽ không ra ngoài, em sợ cái gì? Tôi cũng sẽ không để cho em bị bạn nhỏ khác đánh bại" Trong mắt Ôn Khinh Hàn lướt qua một tia thăm dò, chăm chú nhìn hài tử, quan sát từng chi tiết biểu hiện trên mặt cậu.

Nghe đến đây, hài tử thở phào nhẹ nhõm.

Cậu kéo cửa rào sắt ra thì thấy rất vững chắc, quả nhiên như thúc thúc a di kia đã nói, chỉ cần không chủ động rút chìa khóa ra mở cửa thì tỷ tỷ bên trong nhất định sẽ không thể ra ngoài được.

Ôn Khinh Hàn kéo ra ghế ngồi ở bên cạnh cửa, "Thế nào, hiện tại yên tâm chưa?"
Hài tử nhìn xung quanh, cuối cùng ngồi trên mặt đất, chỉ cách Ôn Khinh Hàn một hàng rào sắt.

Cậu ngẩng đầu nhìn Ôn Khinh Hàn hỏi: "Vậy chị muốn nói cái gì? Em cái gì cũng không biết, em chỉ là tới trông chừng chị mà thôi."
Hai tay Ôn Khinh Hàn đặt trên đầu gối, mỉm cười, cố gắng không làm cho mình trông quá khó tiếp cận, "Em học lớp mấy rồi?"
“Lớp bốn, học kỳ sau sẽ lên lớp năm, em học ở trường tiểu học trong thị trấn.” Hài tử ngoan ngoãn trả lời, ôm đầu gối nhìn Ôn Khinh Hàn.

Vừa rồi sau khi kéo cửa sắt còn sót lại chút đề phòng đều bởi vì dáng vẻ ôn hòa của Ôn Khinh Hàn mà dần biến mất.

Ôn Khinh Hàn gật đầu hỏi: "Vậy thì em giỏi môn học nào nhất? Khi còn bé tôi ghét nhất môn toán, còn em thì sao?"
"Em không thích toán, em thích ngữ văn cơ.

Thành tích môn ngữ văn của em rất tốt a!" Hài tử nói, thanh âm trở nên phấn khích.

Nhưng một lúc sau cậu lại phiền muộn, tâm tình bỗng nhiên rơi xuống đáy cốc, "Nhưng mỗi lần như vậy em muốn đưa cho baba xem.

Em nghe mẹ nói là baba rất giỏi toán, nhưng lần nào baba cũng không muốn xem, còn có lúc dùng gậy đánh em nữa..."
Hài tử đem cằm đặt trên đầu gối, tâm tình hài tử luôn đến rất nhanh mà không cần phải ngụy trang.

Giây trước còn cùng Ôn Khinh Hàn tán gẫu môn học yêu thích, nhưng giây sau nghĩ đến chuyện phiền muộn liền nhanh chóng u sầu.

Giống như thời tiết đang quang đãng trong nháy mắt bỗng mây đen đầy trời.

Ôn Khinh Hàn nhíu mày, cô chậm rãi đưa tay ra, hài tử không để ý, cô dừng lại một chút rồi xoa xoa đầu cậu.

Hài tử ngạc nhiên nhìn lên, cô cười hỏi: "Tại sao baba lại đánh em? Là do em hỏi ông ấy sao?"
Câu nói tiếp theo của hài tử khiến cho Ôn Khinh Hàn kinh ngạc.

"Baba không chỉ đánh em, mà đôi khi còn đánh mẹ nữa."
Ôn Khinh Hàn kinh ngạc theo bản năng mà nhìn về hướng cameraman.

Đây là ekip an bài hay là thật vậy? Nếu là thật thì thử thách đặt ra trước mắt cô lẽ nào là để cô giúp đỡ đứa nhỏ này sao?

Cô cẩn thận suy nghĩ, kéo một sợi dây từ những ký ức phức tạp trong tâm trí, tất cả tin tức về lại vụt qua mắt cô.

Ngay sau đó, một tia sáng nhanh chóng lóe lên, Ôn Khinh Hàn hơi híp mắt lại.

Cô thu lại suy nghĩ, nhìn vào ống tay áo độ dài không phù hợp của hài tử, bàn tay tiếp tục chậm rãi xoa đầu cậu, ngón cái nhẹ nhàng xoa tóc cậu: "Vậy bình thường em giải quyết thế nào? Mẹ em nói thế nào?"
Hài tử lắc lắc đầu, đôi mắt to trong suốt có chút long lanh, "Baba có lúc sẽ ôm chúng ta khóc, ôm em khóc, cũng ôm mẹ khóc.

Mẹ nói tha thứ cho baba, bởi vì chân baba không tốt mới tâm tình không tốt, không phải cố ý.

Baba hứa lần sau không làm như vậy với chúng ta nữa, nhưng lần sau baba uống say sẽ lại khóc đánh chúng ta..."
“Chân ba em là làm sao?” Ôn Khinh Hàn bắt được trọng điểm.

"Baba đang làm việc thì bị ngã gãy chân.

Hiện tại đi lại bất tiện, làm việc cũng vậy..." Khi hài tử nói câu này, vẻ mặt khổ sở vừa rồi có chút thay đổi, ngữ khí có phần quan tâm hơn.

Ôn Khinh Hàn lập tức hỏi câu quan trọng nhất: "Vậy em nghĩ baba có nên được tha thứ không?"
Hài tử giống như đã hết bi thương, vẻ mặt mờ mịt, giống như lần đầu tiên được hỏi câu như vậy.

Lúc đầu cậu khẽ lắc đầu, nhưng sau đó lại gật đầu, "Baba không vui, baba không phải cố ý đâu.

Lúc trước baba rất thương em, chẳng mấy chốc sẽ sớm trở lại như xưa thôi."
Tay Ôn Khinh Hàn đột nhiên đông cứng, có lẽ đứa nhỏ này đã nhiều lần bị truyền vào quan điểm tha thứ.

Nhưng cái lắc đầu ban đầu lại đại diện cho suy nghĩ chân thật nhất của cậu, trong lòng cậu hẳn là không tha thứ cho cha mình.

“Nếu tôi nói như vậy là không đúng, em có đồng ý không?” Ngữ khí của Ôn Khinh Hàn vô cùng nhẹ nhàng, bàn tay cô đang vuốt ve đầu hài tử chậm rãi dọc theo mái tóc của cậu, vuốt hết lần này đến lần khác.

"Không phải, chị nói bậy! Chị nói dối!" Hài tử như bị đụng phải vảy ngược, mạnh mẽ hất tay Ôn Khinh Hàn ra, bàn tay gầy gò trắng nõn nặng nề ném vào hàng rào sắt.

Thậm chí Ôn Khinh Hàn còn có thể nghe thấy một tiếng vang giòn, đau đớn đến lông mày cau lại, cô nhìn thấy hài tử vội vàng đứng dậy, chỉ vào cửa hét lớn: "Chị không được phép nói chuyện! Đóng cửa lại! Đóng cửa lại! Mau lên!"
Tình huống này không đúng.

Cameraman trông có vẻ nghiêm túc muốn đi qua.

Ôn Khinh Hàn liền xua tay ra hiệu không cần lo lắng.

Sau đó, cô nhìn sâu vào hài tử đang thở hổn hển, đứng dậy kéo ghế dời đi rồi đóng cửa lại.

Cơn đau ở khớp tay của cô đi cùng bầu không khí nặng nề mà dần dần mất đi, chỉ khi cô khẽ động ngón tay một chút thì cơn đau ập đến khiến cô nhớ đến tia hoảng sợ cùng mang theo bản năng kháng cự trong ánh mắt của hài tử.

Một ngày này trôi qua rất nhanh, Ôn Khinh Hàn ngoại trừ ứng phó với người chủ trì ngoài cửa một lần, còn lại thì lặng lẽ mở cửa quan sát hài tử kia.


Đến tối hài tử rốt cục rời đi, Ôn Khinh Hàn lúc này mới mở cửa.

Ánh trăng bên ngoài rắc một vùng rộng lớn trên hành lang, tay Ôn Khinh Hàn vươn ra, lòng bàn tay hướng lên trên, ánh trăng từ kẽ ngón tay lộ ra, gió thoảng qua, tựa như nắm giữ ánh trăng vậy.
"Khinh Hàn, cậu đang làm gì vậy?"
Thanh âm Thời Thanh Thu mang theo ý cười truyền đến, nàng nhìn thấy đầu ngón tay nhỏ gầy của Ôn Khinh Hàn dưới ánh trăng toát ra một chút lạnh lẽo, ngón tay nhẹ nhàng nắm lại, tựa như muốn bắt lấy ánh sáng.
“Không có gì, chỉ là đang nghĩ vài chuyện mà thôi.” Ôn Khinh Hàn thở dài, chuyển động tay phải bị thương, nhàn nhạt cười.

Hiếm khi nghe thấy Ôn Khinh Hàn chủ động thừa nhận mình có tâm sự, trước giờ cô không nói nhiều, có chuyện gì thì lúc nào cũng tự suy tính ở trong lòng.

Thời Thanh Thu đột nhiên hiếu kỳ, nàng hỏi: "Đang nghĩ gì vậy? Có liên quan đến hiện tại không?"
Bàn tay xòe ra nắm chặt thành quyền, rõ ràng chỉ là bàn tay mảnh khảnh nhưng lại làm cho Thời Thanh Thu sinh ra một loại ảo giác.

Nàng luôn cảm thấy bàn tay này mang theo một luồn nghị lực cùng niềm tin vững vàng.

Bàn tay này muốn bắt được thứ gì, hay có thể lập tức không bắt được thì đó chỉ là vấn đề thời gian.

Thời Thanh Thu nhếch môi cười, lắc đầu vứt bỏ ý nghĩ vớ vẩn này.

"Thanh Thu, thật ra lần này tôi không chắc lắm.

Đã qua một ngày rồi, tôi vẫn chưa nghĩ ra cách làm thế nào để đối phó với đứa nhỏ kia.

Nếu lần này chúng ta thua, trong vòng ba ngày chúng ta không thể thoát ra được, cậu có trách tôi không?"
Thời Thanh Thu có chút choáng váng, rõ ràng chỉ cách nhau một bức tường, rõ ràng không thể nhìn thấy mặt cô, rõ ràng cô phải duỗi tay ra như vậy nàng mới có thể miễn cưỡng nhìn thấy.

Dù cách xa nhau như vậy, Thời Thanh Thu cũng không thể giải thích được tiếng thở dài của Ôn Khinh Hàn là như thế nào.

Từ "Sẽ không" mắc kẹt trong cổ họng nàng, nàng mở miệng muốn nói nhưng vẫn không nói ra được.

Nàng không quan tâm đến chuyện thắng thua, nhưng Ôn Khinh Hàn sẽ nghĩ là nàng để ý.

Nàng thấy bàn tay kia lại từ từ duỗi ra, bàn tay nhỏ gầy này hai ngày trước đan xen với bàn tay mình rất lạnh, hiện tại nhìn càng lạnh hơn.

Thời Thanh Thu cười nói, "Nếu chúng ta thua cũng có thể lại thắng a.

Vẫn còn chưa kết thúc."
Ôn Khinh Hàn sửng sốt một chút, đột nhiên nở nụ cười, ánh sáng trong mắt còn sáng hơn cả sao trên trời, "Đúng vậy, là có thể lại thắng."
Đến thời điểm nào đó bạn sẽ hoàn toàn hiểu rằng, thua một lần, cũng có thể lại thắng.

Có một người sẽ luôn làm bạn thua tất cả những bàn chơi, những cũng sẽ luôn có một người giúp bạn chiến thắng trọn vẹn.

Cho bạn những gì bạn đã mất, còn có cho bạn những gì bạn vẫn chưa đạt được..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương