Ôn Khinh Hàn vừa mới nói không muốn ăn, hiện tại nghe Thời Thanh Thu chưa ăn, cô lại đột nhiên muốn ăn, nghe liền biết là vì cái gì.

Thời Thanh Thu đi tới mở hộp đựng cháo, cầm lấy một cái bát, ngồi ở trên giường múc một thìa, thổi cho nguội đưa tới cho Ôn Khinh Hàn.

Ôn Khinh Hàn nhắm mắt nghỉ ngơi, thìa chạm vào môi thì phối hợp ăn.

Có lẽ là do chóng mặt buồn nôn, cô thực sự ăn không vô, ngay cả ngụm cháo này cũng gian nan nuốt lấy.

Khi cô lại nghe thấy tiếng Thời Thanh Thu thổi cháo, cô thì thào nói: "Tôi ăn một thìa, cậu ăn hai thìa."
Thời Thanh Thu sững sờ một lúc, tim bỗng nhiên thắt lại, tiếp tục vừa múc vừa thổi, ngây ngốc ăn.

Cho đến khi nàng đưa thìa chạm vào môi Ôn Khinh Hàn lần nữa, trông thấy Ôn Khinh Hàn tựa như bất đắc dĩ để mình đút, nàng nhìn Ôn Khinh Hàn an tĩnh nhắm mắt lại, nhẹ giọng hỏi: "Khinh Hàn, có phải rất khó chịu không?"
Ôn Khinh Hàn không mở mắt ra, sắc mặt như thường, chậm rãi nhai, ăn không biết vị, nhàn nhạt "ừm" một tiếng, cũng không nói lời thừa thãi.

Thời Thanh Thu cũng không nói nữa, nhưng vẫn kiên nhẫn đút từng thìa cho cô, thỉnh thoảng vi phạm quy tắc, tự mình ăn một thìa, sau đó lại đút cho Ôn Khinh Hàn.

Ăn xong bát cháo này, Thời Thanh Thu gọi bác sĩ đến kiểm tra tình trạng của Ôn Khinh Hàn, mọi thứ vẫn bình thường.

Nàng gọi cho Dương Hiểu mang theo vật dụng hàng ngày tới, giải thích thời gian này nàng sẽ không đến công ty.

Ôn Khinh Hàn cần phải tĩnh dưỡng, Dương Hiểu cũng không ở lại lâu, Thời Thanh Thu nhanh chóng nhúng khăn vào nước ấm, muốn lau người cho cô.

Quần áo bệnh viện rộng rãi, cởi ra cũng không tốn nhiều công sức.

Ôn Khinh Hàn cũng nghe lời, thành thật dựa vào trong ngực của Thời Thanh Thu.

Lúc lau tới eo và ngực, Thời Thanh Thu cảm thấy đầu của cô vùi sâu vào cổ nàng hơn một chút.


Trong lòng Thời Thanh Thu mềm mại đi rất nhiều, vừa mặc quần áo vào cho cô, vừa ôn nhu nói: "Được rồi, xong rồi.

Cậu nằm xuống trước đi, mình cởi quần áo một chút, sau đó sẽ cùng cậu ngủ."
Ôn Khinh Hàn hoàn toàn giao thân thể của mình cho Thời Thanh Thu, một tay lỏng lẻo ôm lấy eo Thời Thanh Thu, nhìn nàng quay lưng cởi quần áo, trong lòng lại một lần nữa cảm nhận được những cảm xúc kia.

Vào thời khắc ấy, trong đầu cô chợt lóe lên những bất an trong thế giới này.

Ba mẹ cô vẫn đang chờ ở nhà, vợ cô vẫn lo lắng hôm nay cô sẽ bị cảm lạnh.

Lần đầu tiên cô cảm thấy sợ hãi, dù có gặp phải những gian nan khúc chiết nào cô cũng không bao giờ nghĩ đến việc rút lui.

Lần đầu tiên cô sợ mình sẽ không còn có thể mở mắt, lần đầu tiên cô cảm thấy nếu thống khổ này không thể tránh khỏi, như vậy ngay từ đầu có thể ngăn cản không cho nhiều người vì cô mà khổ sở.

Chí ít, có một người có cơ hội né tránh.

Chua xót trong lòng Ôn Khinh Hàn bắt đầu lên men, dần dần nuốt chửng cảm giác thân thể khó chịu.

Sau khi bình tĩnh lại, cô chống đỡ thân thể tiến đến ôm Thời Thanh Thu, hốc mắt đột nhiên đỏ lên, gắt gao đem Thời Thanh Thu ôm vào trong ngực, thanh âm khàn khàn nói: "Thanh Thu, thực xin lỗi, thực xin lỗi..."
Thực xin lỗi, là tôi kéo cậu vào vũng lầy này.

Tôi từng vì cậu không cách nào trốn thoát mà vui mừng.

Hiện tại, bởi vì cậu hãm sâu trong đó mà tôi cảm thấy áy náy.

Thời Thanh Thu cởi áo khoác cùng giày cao gót, đột nhiên bị kéo vào trong ngực kinh hãi một chút, nhưng nàng cũng nhanh chóng bình tĩnh lại.

Ngay sau đó, nàng cảm nhận được bất an của Ôn Khinh Hàn, nguồn gốc của cảm xúc này khiến cho Thời Thanh Thu đau lòng, trực giác của nàng cho nàng biết có liên quan đến chuyện xảy ra hôm nay.


Nàng lùi về phía sau một chút rồi lên giường, sau đó xoay người nâng mặt Ôn Khinh Hàn lên hỏi: "Làm sao vậy? Sao cậu lại xin lỗi?"
Ôn Khinh Hàn chỉ lắc đầu, hơi híp mắt, ôm eo Thời Thanh Thu không nói lời nào.

“Nếu cậu nói xin lỗi là bởi vì làm mình lo lắng, vậy mình có thể chấp nhận, nhưng đây không phải lỗi của cậu.” Thời Thanh Thu lo lắng sờ lên mặt cô, cười một tiếng lại thở dài, “Mình hy vọng chuyện như vậy sẽ không xảy ra nữa.

Hôm nay mình thật sự rất sợ, mình sợ cậu có chuyện..."
Lời này khiến Ôn Khinh Hàn đột nhiên run lên, tay ôm chặt lấy eo của Thời Thanh Thu, xoa dịu cảm xúc dâng trào trong lồng ngực, nhẹ giọng hỏi: "Thanh Thu, cậu có yêu tôi không?"
Thời Thanh Thu cắn cắn môi, có chút xấu hổ nhìn vào đôi mắt của cô, lúc này vẫn còn hoài nghi sao? Nhưng nhìn lại lần nữa, trong mắt cô không có một chút nghi hoặc nào đối với nàng, càng nhiều hơn chính là loại bất an kia.

Thời Thanh Thu tràn đầy yêu thương, ngón tay vuốt ve khóe mắt cô, sau đó hôn lên đôi mắt luôn khiến người ta an tâm kia.

Động tác này nhu hoà lại không chút do dự, Thời Thanh Thu cùng cô đối mặt, nghiêm túc nói: "Đương nhiên là mình yêu cậu rồi, mình làm sao lại không yêu cậu?"
Ôn Khinh Hàn mỉm cười, trong mắt hiện lên mấy phần hào quang.

Đây là điều cô mong muốn nhất, hiện tại, cũng có thể trở thành điều cô áy náy nhất.

Ôn Khinh Hàn nhắm mắt lại, thả lỏng cánh tay, vẻ mặt rốt cục trầm tĩnh lại, thì thào nói: "Tôi biết, chỉ là tôi đột nhiên muốn nghe mà thôi."
“Chắc là do bình thường cậu bạc đãi mình, cho nên lúc này mới muốn nghe.” Thời Thanh Thu hơi lộ ra ý cười, thu liễm cảm xúc vào trong lòng để trấn an, thấp giọng hỏi: “Vậy cậu cảm thấy êm tai không?"
Ôn Khinh Hàn cọ xát ngực của nàng một chút, thanh âm lạnh lùng trong trẻo ngậm lấy chút ôn nhu, giống như ấm áp phá tan băng sương: "Tôi cảm thấy đây là lời êm tai nhất mà tôi từng nghe qua."
Thời Thanh Thu khẽ cười một tiếng, hỏi cô: "Được rồi, trước khi ngủ cậu có muốn đi vệ sinh không? Bác sĩ dặn dò cậu phải nghỉ ngơi nhiều."
“Không đi.” Ôn Khinh Hàn khẽ lắc đầu.

Thời Thanh Thu lật thân thể cô nằm thẳng, đắp chăn bông, sau đó đi vào nhà vệ sinh trong phòng bệnh rồi trở về.

Sau khi trở về nàng cởi quần áo, cởi nội y đặt ở dưới áo sơ mi, chui vào trong chăn.

Tắt đèn, trong phòng tối chỉ còn lại hô hấp của nhau, hô hấp của Ôn Khinh Hàn có chút yếu ớt, Thời Thanh Thu chủ động ôm cô, để cho nhiệt độ ôm lấy cô toàn tâm toàn ý dựa vào.


"Thanh Thu..." Ôn Khinh Hàn thì thầm.

Thời Thanh Thu khẽ hôn lên má cô, hai chân dưới chăn bông cùng cô quấn lấy, cho cô tất cả dịu dàng, sau đó thì thầm vào tai cô: "Mình ở đây, cậu ngủ đi, mọi việc cứ giao cho mình, giao cho vợ của cậu.

Vợ của cậu, yêu cậu giống như cậu yêu cô ấy, cậu là áo giáp của cô ấy, cô ấy cũng là áo giáp của cậu."
Toàn thân Ôn Khinh Hàn đều không thoải mái, nhưng trong lòng ấm áp, vì Thời Thanh Thu mà ấm.

Trong tiếng thì thầm của Thời Thanh Thu, cô an tâm thiếp đi trong vòng tay nàng.

Trong lúc nhất thời, cô quên đi cảm giác bất an, quên đi cảm giác áy náy.

Ngày hôm sau, Ôn Khinh Hàn chống đỡ thân thể khó chịu, để Thời Thanh Thu liên hệ với Giản Ý Chi, Giản Ý Chi liên hệ với người phụ trách bản án đến bệnh viện, tận tình ghi chép chi tiết cho Ôn Khinh Hàn.

Buổi chiều, Thời Thanh Thu tranh thủ về nhà thu thập quần áo, mua một ít hoa quả.

Vừa trở lại bệnh viện không lâu, Giản Ý Chi cùng Phó An Nhiên đến thăm Ôn Khinh Hàn.

Sau khi Thời Thanh Thu ra mở cửa liền trở lại bàn tiếp tục gọt táo.

Ôn Khinh Hàn tựa bên đầu giường ngẩng đầu lên, nhìn về phía Giản Ý Chi cùng Phó An Nhiên đang bước vào.

"An Nhiên, nhìn cái người bệnh viêm phế quản đi, bình thường nhìn liền cảm thấy buồn chán cực kỳ, hiện tại nằm đó lại không cử động càng không giống người bình thường." Giản Ý Chi giật nhẹ tay áo Phó An Nhiên, mặc dù là đang nói chuyện với Phó An Nhiên, nhưng ánh mắt lại liếc qua Ôn Khinh Hàn.

Phó An Nhiên nín cười, vỗ vỗ tay nàng "Đừng nói Ôn luật sư như vậy."
Ôn Khinh Hàn cũng không ngạc nhiên với cách chào hỏi này, ngữ khí bình thản đáp lại: "Không giống người bình thường, như vậy trông như thế nào?"
Giản Ý Chi như tên trộm cười nói: "Khối băng tinh a, cái này còn phải hỏi sao?"
Thời Thanh Thu đang gọt táo cũng bất giác mỉm cười, lúc đầu gọt một dải dài vỏ táo mà bởi vì tay nàng run một cái mà đứt rời.

Ôn Khinh Hàn cong môi, hai người bạn quen biết nhiều năm cũng nhìn nhau cười.

Phó An Nhiên thấy thế cũng tự giác đi đến bên cạnh Thời Thanh Thu, ngồi vào cái ghế khác, nhìn Thời Thanh Thu gọt táo.


Thời Thanh Thu không nhìn lên, nhẹ giọng hỏi: "Táo là cho Khinh Hàn, em với Ý Chi muốn ăn cái gì? Có lê, cam, chuối, muốn ăn lê với cam thì chờ chị một chút."
Phó An Nhiên cười lộ ra đôi má lúm đồng tiền mê người, vô thức đáp: "Cảm ơn Thời học tỷ, em cũng ăn táo.

Ý Chi thích ăn cam, nhưng chị ấy muốn ăn lát, nên em có thể lột a."
Thời Thanh Thu nghe vậy, nàng cắt đôi quả táo, bắt đầu cắt miếng xếp chồng lên bát, cười hỏi: "Em cùng Ý Chi xác định rồi sao? Khinh Hàn đã nói với chị một ít chuyện."
Phó An Nhiên sửng sốt một chút, sau đó nghĩ lại lời nàng vừa nói, sắc mặt hơi đỏ lên, "Vâng, chúng ta đã cùng một chỗ một thời gian rồi, bất quá vẫn chưa nói cho ba mẹ biết."
Ôn Khinh Hàn khẳng định hiểu rõ cô có tâm tư với Giản Ý Chi, Thời Thanh Thu hỏi như vậy cô cũng không ngạc nhiên lắm.

Thời Thanh Thu trầm ngâm nói: "Cái này cũng không cần lo lắng.

Dù chị chưa thấy Ý Chi yêu đương nhưng cậu ấy rất đáng để tin tưởng."
“Em biết, chúng ta đã nói qua vấn đề này, chị ấy rất tốt, cũng rất chu đáo.” Cô cảm thấy cách đối đãi tình cảm của Giản Ý Chi khác với công việc, Phó An Nhiên không khỏi mỉm cười.

Thời Thanh Thu cùng Phó An Nhiên không quá quen thuộc, nhưng chọn Giản Ý Chi làm chủ đề, cả hai đều có thể nói chuyện.

Thời Thanh Thu cười nói: "Trong hai người là ai theo đuổi ai?"
Phó An Nhiên suy nghĩ một lúc, trả lời: "Nên tính là em theo đuổi chị ấy."
Khi đó vẫn luôn trong tình trạng hiểu lầm, nghĩ nói rõ về sau sẽ trực tiếp ở cùng nhau, nhưng chủ động mở miệng chính là cô.

Cho nên, nên tính là cô theo đuổi nàng...!
“Có dễ theo đuổi không?” Thời Thanh Thu cắt một quả táo xong, nàng cầm quả thứ hai lên.

Vẻ mặt Phó An Nhiên lần này có chút vừa muốn cười vừa muốn kìm chế, sau đó cúi đầu thấp giọng lẩm bẩm: "Không dễ theo đuổi, giống như một con ốc sên, bất cứ khi nào xảy ra chuyện liền muốn lui về trong vỏ."
Khóe môi Thời Thanh Thu không ngừng giương lên, cảm thấy nếu bây giờ có một bông hoa trước mặt Phó An Nhiên, cô có thể sẽ xé nát cánh hoa mà oán thầm Giản Ý Chi một trận.

Nghĩ vậy, Thời Thanh Thu liếc nhìn Ôn Khinh Hàn đang nói chuyện với Giản Ý Chi, người này đang nhắm mắt, môi có chút khép mở, nhìn không ra đang nói cái gì.

Nàng không biết lúc hai người trong thời kỳ mập mờ Ôn Khinh Hàn có cảm tưởng gì.

Tâm tư cô đã ẩn giấu nhiều năm như vậy, mỗi lần đến gần, mỗi lần trầm mặc, mỗi lần trấn an đều chứa đựng cảm xúc gì.

Nhiều năm như vậy, cô đã từng nghĩ đến việc từ bỏ chưa?.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương