Tinh Tế Tu Yêu
-
Chương 88
Đôi mắt Trình Khang tràn ngập quyết tuyệt, hắn biết Dịch Trạch đã bắt đầu hoài nghi chuyện năm đó, nhưng y sẽ không bao giờ nói chân tướng cho bất luận kẻ nào, đặc biệt là Dịch Trạch.
Vậy mà Dịch Trạch lại dùng giọng điệu thương lượng nói với y: “Ta định đi đổng gia 1 chuyến, dù sao cũng là gia tộc mẫu thân của ta.”
Thân thể Trình Khang hơi hơi cương một chút, rồi chợt khôi phục lại bộ dáng vừa rồi, nhưng cho dù y che dấu tốt như thế nào cũng không thể thoát khỏi ánh mắt của Trình khải á ở bên cạnh, người vẫn luôn toàn tâm toàn ý chú ý tới y.
Ngón cái cùng ngón trỏ tay trái Dịch Trạch hơi hơi chà xát một chút, tiếp tục nói: “Nếu đổng lão gia tử… Cũng chính là ngoại công ta còn nhớ tới tình cũ, xét về mặt gia thế, nói không chừng đổng gia cũng biết không ít chuyện, đến lúc đó cũng không cần ai phải đi gặp ngươi nữa, miễn cho ngươi lại càng thêm chán ghét.”
“Không được!” Trình Khang nện một quyền ở trên bàn, lực lượng thật lớn khiến mặt bàn siêu hợp kim bị lủng một cái hố to.
Dịch Trạch mỉm cười, ngồi trên ghế sô pha, mười ngón giao nhau đặt ở trên đùi, một bộ dáng thanh thản ngồi chờ Trình Khang lộ tẩy bí mật.
Trình Khải Á nhìn nhìn Trình Khang không chớp mắt, nghĩ lại tình cảnh Dịch Trạch trước khi gặp mình, khẩn trương đến mức tay không khỏi run lên nhè nhẹ.
Hai giờ trước, khi hắn đuổi tới bệnh viện thì thấy Dịch Trạch đang ngồi ở trước giường bệnh, trên giường là một cái quan tài bằng băng, Hoa Thiên Tề nằm ở bên trong. Thiếu niên đã từng là 1 kẻ không học vấn không nghề không nghiệp, suốt ngày hồ nháo bây giờ lại an tĩnh đến vậy, bình thản, thần sắc bình yên, giống như y chỉ đang du ngoạn trong 1 giấc mộng xinh đẹp nhất đời mình.
“Mang ta đi gặp Trình Khang.” thanh âm Dịch Trạch lạnh lẽo, lạnh hơn cả quan tài bằng băng kia.
“Y đã không còn giá trị lợi dụng.” Trình Khải Á nhìn chằm chằm vào Dịch Trạch, kể từ khi Trình Khang thẳng thắn nói ra mọi chuyện, y đã từ chức trên quân bộ, hiện giờ y chỉ đang ẩn cư trên 1 cái tiểu tinh cầu, cả ngày cau mày như đang lo lắng chuyện gì lớn lao. Bất quá Trình Khải Á thực thích loại cảm giác này, người phụ thân nghiêm trang cao cao tại thượng chỉ biết răn dạy hắn, rốt cuộc cũng trở thành người hắn có thể sờ đến được.
“Vô dụng?” Dịch Trạch dùng giọng điệu đùa cợt nói, “Nếu y thật là kẻ vô dụng, vậy như chúng ta, những kẻ bị y lừa gạt cho chạy xoay vòng vòng thì được gọi là gì.
“Ngươi có ý tứ gì?” giọng điệu Trình Khải Á lạnh xuống “Chẳng lẽ ngươi phải mang toàn bộ chuyện xấu đều đổ lên đầu y, ngươi mới chịu dừng lại?”
Nhắc tới Trình Khang, Trình Khải Á sẽ vô pháp duy trì bộ dáng phó lãng như cũ, trong giọng nói tràn ngập bảo vệ cùng giữ gìn. Đối Trình Khải Á mà nói, mặc dù chuyện xấu trong toàn thiên hạ đều là do 1 tay Trình Khang gây ra thì chỉ bằng việc Trình Khang đưa hắn thoát ra từ tay tổ chức, cho hắn cảm nhận cảm giác ấm ấp mấy năm nay cũng đã đủ bù lại nhưng sai lầm kia rồi. Nói như vậy có lẽ là không công bằng với người khác, nhưng Trình Khải Á chính là người như vậy, hắn khác với nguyên khải, cho dù hắn chỉ là 1 phục phế phẩm thì hắn cũng có được 1 linh hồn của chính mình.
Trình Khải Á đã chuẩn bị tốt để liều lĩnh trở mặt với Dịch Trạch, vậy mà Dịch Trạch chỉ thản nhiên nói: “Hắt bát nước bẩn lên người Trình Khang không phải là ta, mà là chính y.”
“Muốn biết chân tướng thì đưa ta đến chỗ y.”
Những lời này của Dịch Trạch thành công mê hoặc Trình Khải Á, khiến hắn không tự chủ được mơ hồ dâng lên hy vọng. Từ sau khi biết được “Chân tướng” trong miệng Trình Khang, dù hắn cố gắng như thế nào thì giữa hai người vẫn vĩnh viễn tồn tại 1 mảng ngăn cách.
Sau khi từ chức, Trình Khang không còn phản đối lại những cử chỉ thân mật của hắn nữa nhưng Trình Khải Á lại vô pháp ra tay, cho dù hắn vẫn luôn thầm nhủ tất cả chỉ là chuyện đã qua, nhưng giữa bọn họ dường như đã có những thứ không thể vãn hồi. Vô luận hắn làm như thế nào, trong lòng hắn đều dâng lên cảm giác như là hắn đang đòi nợ từ Trình Khang, hắn không muốn như vậy.
Nhưng lúc này Dịch Trạch lại nói cho hắn biết, cái gọi là “Chân tướng” đó, vô cùng có khả năng là do Trình Khang nói dối, người kia vi giấu diếm việc gì đó mà câm chịu nhận mọi tội lỗi về mình. Một khắc kia trái tim Trình Khải Á như bị ai đó đục ra 1 cái lỗ, từng tia sáng nhỏ bé yếu ớt chen lấn xô đẩy tiến vào, trái tim hắn không còn là 1 mảnh tâm tối nữa.
1 khắc khi mà nắm tay Trình Khang nện xuống mặt bàn, trái tim vẫn luôn căng thẳng treo trên cao của Trình Khải Á đột nhiên động 1 cái, vững vàng hạ xuống. Trên thế giới này không có ai hiểu rõ Trình Khang hơn hắn, thứ có thể khiến Trình khang kích động như vậy, chỉ có một.
Hắn vươn tay đem nắm tay Trình Khang bao trọn trong lòng bàn tay mình, lực đạo thật lớn khiến bàn tay Trình khang có chút sưng đỏ, Trình Khải Á đau lòng mà hôn chỗ bị sưng, nhẹ nhàng nói: “Ngươi đang nói dối.”
“Mười mấy năm qua ngươi luôn luôn nói dối.”
“Mà ta cư nhiên lại bị ngươi lừa dễ dàng như vậy, rốt cuộc là…”
Rốt cuộc là ta rất ngu ngốc hay là do cho đến tận bây giờ ngươi vẫn chưa giây phút nào ngừng phòng bị ta?
Trình Khang đọc được những lời Trình Khải Á chưa nói rõ, trong lòng tràn đầy chua xót, mở miệng muốn nói điều gì đó nhưng yết hầu lại như là bị chặn lại, dù chỉ 1 âm tiết cũng không thể phát ra.
Dịch Trạch nhìn hai người, đến tận lúc Trình Khang muốn đưa tay ra sờ sờ mặt Trình Khải Á, hắn mới mở miệng: “Hoa Thiên Vũ tiếp chưởng Hoa gia, hắn nói cho ta biết một chuyện, ta quyết định đi đổng gia xác nhận một chút.”
Trình Khang vừa muốn nâng tay lên lại hạ tay xuống, hắn gắt gao nhìn chằm chằm vào Dịch Trạch: “Ngươi đã biết chuyện đó, vậy ngươi nên hiểu rằng rõ ràng ngươi đi đổng gia cũng là đi chịu chết. Năm đó nguyên khải cũng vậy, ngươi còn muốn dẫm vào vết xe đổ của hắn sao?”
ánh mắt Dịch Trạch trầm xuống, tuy rằng những lời Trình Khang nói thực vô dụng nhưng qua đó mơ hồ để lộ ra một chút tin tức. Hoa gia vốn cũng không có nhiều thông tin về đổng gia, sau khi Hoa thiên tề bị tập kích thì Hoa Thiên Vũ mới nhanh chóng chạy về Hoa gia rồi tìm được một chút đồ vật do Hoa Văn sơ lưu lại. Chiếu theo tính tình của Dịch Trạch, hắn vốn nên căn cứ vào manh mối của Hoa gia để tìm hiểu rõ nguồn gốc mọi chuyện, nhưng hắn chờ không nổi nữa.
Tiểu nãi báo có việc giấu diếm hắn. Dịch Trạch biết Thanh Dương tuyệt đối sẽ không hại hắn, nhưng ngốc báo tử gạt hắn nhất định là bởi vì sự kiện vô cùng nguy hiểm, ngốc báo tử muốn thay hắn tự mình đối mặt với chuyện này. Dịch Trạch luôn luôn có một cảm giác như vậy, nếu hắn không nhanh hơn hắn sẽ vĩnh viễn mất đi nãi báo hồ hồ ngốc manh manh rồi lại vô cùng thông tuệ của hắn, vĩnh viễn mất đi Thanh Dương của hắn.
Cho nên hắn mới tìm Trình Khải Á, lợi dụng tình cảm của Trình Khải Á với Trình Khang, buộc Trình Khang nói thật. Hắn thử Trình Khang, không ngời mọi chuyện thật dung như những gì hắn phỏng đoán.
Nếu hắn không nhầm, người năm đó hại hắn vừa ra đời đã bị tổ chức mang đi làm thực nghiệm thể, người hại nguyên khải táng mệnh không về, thậm chí người khiến Trình Khải Á thành thực nghiệm thể đầu tiên…
Là mẫu thân thân sinh của hắn, đổng linh.
Vậy mà Dịch Trạch lại dùng giọng điệu thương lượng nói với y: “Ta định đi đổng gia 1 chuyến, dù sao cũng là gia tộc mẫu thân của ta.”
Thân thể Trình Khang hơi hơi cương một chút, rồi chợt khôi phục lại bộ dáng vừa rồi, nhưng cho dù y che dấu tốt như thế nào cũng không thể thoát khỏi ánh mắt của Trình khải á ở bên cạnh, người vẫn luôn toàn tâm toàn ý chú ý tới y.
Ngón cái cùng ngón trỏ tay trái Dịch Trạch hơi hơi chà xát một chút, tiếp tục nói: “Nếu đổng lão gia tử… Cũng chính là ngoại công ta còn nhớ tới tình cũ, xét về mặt gia thế, nói không chừng đổng gia cũng biết không ít chuyện, đến lúc đó cũng không cần ai phải đi gặp ngươi nữa, miễn cho ngươi lại càng thêm chán ghét.”
“Không được!” Trình Khang nện một quyền ở trên bàn, lực lượng thật lớn khiến mặt bàn siêu hợp kim bị lủng một cái hố to.
Dịch Trạch mỉm cười, ngồi trên ghế sô pha, mười ngón giao nhau đặt ở trên đùi, một bộ dáng thanh thản ngồi chờ Trình Khang lộ tẩy bí mật.
Trình Khải Á nhìn nhìn Trình Khang không chớp mắt, nghĩ lại tình cảnh Dịch Trạch trước khi gặp mình, khẩn trương đến mức tay không khỏi run lên nhè nhẹ.
Hai giờ trước, khi hắn đuổi tới bệnh viện thì thấy Dịch Trạch đang ngồi ở trước giường bệnh, trên giường là một cái quan tài bằng băng, Hoa Thiên Tề nằm ở bên trong. Thiếu niên đã từng là 1 kẻ không học vấn không nghề không nghiệp, suốt ngày hồ nháo bây giờ lại an tĩnh đến vậy, bình thản, thần sắc bình yên, giống như y chỉ đang du ngoạn trong 1 giấc mộng xinh đẹp nhất đời mình.
“Mang ta đi gặp Trình Khang.” thanh âm Dịch Trạch lạnh lẽo, lạnh hơn cả quan tài bằng băng kia.
“Y đã không còn giá trị lợi dụng.” Trình Khải Á nhìn chằm chằm vào Dịch Trạch, kể từ khi Trình Khang thẳng thắn nói ra mọi chuyện, y đã từ chức trên quân bộ, hiện giờ y chỉ đang ẩn cư trên 1 cái tiểu tinh cầu, cả ngày cau mày như đang lo lắng chuyện gì lớn lao. Bất quá Trình Khải Á thực thích loại cảm giác này, người phụ thân nghiêm trang cao cao tại thượng chỉ biết răn dạy hắn, rốt cuộc cũng trở thành người hắn có thể sờ đến được.
“Vô dụng?” Dịch Trạch dùng giọng điệu đùa cợt nói, “Nếu y thật là kẻ vô dụng, vậy như chúng ta, những kẻ bị y lừa gạt cho chạy xoay vòng vòng thì được gọi là gì.
“Ngươi có ý tứ gì?” giọng điệu Trình Khải Á lạnh xuống “Chẳng lẽ ngươi phải mang toàn bộ chuyện xấu đều đổ lên đầu y, ngươi mới chịu dừng lại?”
Nhắc tới Trình Khang, Trình Khải Á sẽ vô pháp duy trì bộ dáng phó lãng như cũ, trong giọng nói tràn ngập bảo vệ cùng giữ gìn. Đối Trình Khải Á mà nói, mặc dù chuyện xấu trong toàn thiên hạ đều là do 1 tay Trình Khang gây ra thì chỉ bằng việc Trình Khang đưa hắn thoát ra từ tay tổ chức, cho hắn cảm nhận cảm giác ấm ấp mấy năm nay cũng đã đủ bù lại nhưng sai lầm kia rồi. Nói như vậy có lẽ là không công bằng với người khác, nhưng Trình Khải Á chính là người như vậy, hắn khác với nguyên khải, cho dù hắn chỉ là 1 phục phế phẩm thì hắn cũng có được 1 linh hồn của chính mình.
Trình Khải Á đã chuẩn bị tốt để liều lĩnh trở mặt với Dịch Trạch, vậy mà Dịch Trạch chỉ thản nhiên nói: “Hắt bát nước bẩn lên người Trình Khang không phải là ta, mà là chính y.”
“Muốn biết chân tướng thì đưa ta đến chỗ y.”
Những lời này của Dịch Trạch thành công mê hoặc Trình Khải Á, khiến hắn không tự chủ được mơ hồ dâng lên hy vọng. Từ sau khi biết được “Chân tướng” trong miệng Trình Khang, dù hắn cố gắng như thế nào thì giữa hai người vẫn vĩnh viễn tồn tại 1 mảng ngăn cách.
Sau khi từ chức, Trình Khang không còn phản đối lại những cử chỉ thân mật của hắn nữa nhưng Trình Khải Á lại vô pháp ra tay, cho dù hắn vẫn luôn thầm nhủ tất cả chỉ là chuyện đã qua, nhưng giữa bọn họ dường như đã có những thứ không thể vãn hồi. Vô luận hắn làm như thế nào, trong lòng hắn đều dâng lên cảm giác như là hắn đang đòi nợ từ Trình Khang, hắn không muốn như vậy.
Nhưng lúc này Dịch Trạch lại nói cho hắn biết, cái gọi là “Chân tướng” đó, vô cùng có khả năng là do Trình Khang nói dối, người kia vi giấu diếm việc gì đó mà câm chịu nhận mọi tội lỗi về mình. Một khắc kia trái tim Trình Khải Á như bị ai đó đục ra 1 cái lỗ, từng tia sáng nhỏ bé yếu ớt chen lấn xô đẩy tiến vào, trái tim hắn không còn là 1 mảnh tâm tối nữa.
1 khắc khi mà nắm tay Trình Khang nện xuống mặt bàn, trái tim vẫn luôn căng thẳng treo trên cao của Trình Khải Á đột nhiên động 1 cái, vững vàng hạ xuống. Trên thế giới này không có ai hiểu rõ Trình Khang hơn hắn, thứ có thể khiến Trình khang kích động như vậy, chỉ có một.
Hắn vươn tay đem nắm tay Trình Khang bao trọn trong lòng bàn tay mình, lực đạo thật lớn khiến bàn tay Trình khang có chút sưng đỏ, Trình Khải Á đau lòng mà hôn chỗ bị sưng, nhẹ nhàng nói: “Ngươi đang nói dối.”
“Mười mấy năm qua ngươi luôn luôn nói dối.”
“Mà ta cư nhiên lại bị ngươi lừa dễ dàng như vậy, rốt cuộc là…”
Rốt cuộc là ta rất ngu ngốc hay là do cho đến tận bây giờ ngươi vẫn chưa giây phút nào ngừng phòng bị ta?
Trình Khang đọc được những lời Trình Khải Á chưa nói rõ, trong lòng tràn đầy chua xót, mở miệng muốn nói điều gì đó nhưng yết hầu lại như là bị chặn lại, dù chỉ 1 âm tiết cũng không thể phát ra.
Dịch Trạch nhìn hai người, đến tận lúc Trình Khang muốn đưa tay ra sờ sờ mặt Trình Khải Á, hắn mới mở miệng: “Hoa Thiên Vũ tiếp chưởng Hoa gia, hắn nói cho ta biết một chuyện, ta quyết định đi đổng gia xác nhận một chút.”
Trình Khang vừa muốn nâng tay lên lại hạ tay xuống, hắn gắt gao nhìn chằm chằm vào Dịch Trạch: “Ngươi đã biết chuyện đó, vậy ngươi nên hiểu rằng rõ ràng ngươi đi đổng gia cũng là đi chịu chết. Năm đó nguyên khải cũng vậy, ngươi còn muốn dẫm vào vết xe đổ của hắn sao?”
ánh mắt Dịch Trạch trầm xuống, tuy rằng những lời Trình Khang nói thực vô dụng nhưng qua đó mơ hồ để lộ ra một chút tin tức. Hoa gia vốn cũng không có nhiều thông tin về đổng gia, sau khi Hoa thiên tề bị tập kích thì Hoa Thiên Vũ mới nhanh chóng chạy về Hoa gia rồi tìm được một chút đồ vật do Hoa Văn sơ lưu lại. Chiếu theo tính tình của Dịch Trạch, hắn vốn nên căn cứ vào manh mối của Hoa gia để tìm hiểu rõ nguồn gốc mọi chuyện, nhưng hắn chờ không nổi nữa.
Tiểu nãi báo có việc giấu diếm hắn. Dịch Trạch biết Thanh Dương tuyệt đối sẽ không hại hắn, nhưng ngốc báo tử gạt hắn nhất định là bởi vì sự kiện vô cùng nguy hiểm, ngốc báo tử muốn thay hắn tự mình đối mặt với chuyện này. Dịch Trạch luôn luôn có một cảm giác như vậy, nếu hắn không nhanh hơn hắn sẽ vĩnh viễn mất đi nãi báo hồ hồ ngốc manh manh rồi lại vô cùng thông tuệ của hắn, vĩnh viễn mất đi Thanh Dương của hắn.
Cho nên hắn mới tìm Trình Khải Á, lợi dụng tình cảm của Trình Khải Á với Trình Khang, buộc Trình Khang nói thật. Hắn thử Trình Khang, không ngời mọi chuyện thật dung như những gì hắn phỏng đoán.
Nếu hắn không nhầm, người năm đó hại hắn vừa ra đời đã bị tổ chức mang đi làm thực nghiệm thể, người hại nguyên khải táng mệnh không về, thậm chí người khiến Trình Khải Á thành thực nghiệm thể đầu tiên…
Là mẫu thân thân sinh của hắn, đổng linh.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook