Tinh Tế Trúc Mã
-
Chương 22: Phiên ngoại: Buổi sáng ngọt ngào(?) (H)
"Ừm...."Mạc Dương rên rỉ lên một tiếng rất khẽ, mí mắt cậu bắt đầu nặng nề nhấc lên. Ánh nắng chiếu từ bên khoái khiến cậu bị chói mắt mà theo bản năng trốn vào chỗ tối, đợi đến khi thích ứng với ánh sáng mới ngoi ra.
Cậu từ từ mở mắt ra quan sát thế giới. Trước mắt cậu là cần cổ trắng ngần cùng với những sợi tóc vàng sáng lấp lánh như những tia nắng đẹp. Não bắt đầu vận chuyển tuần hoàn máu để phân tích, giúp cậu nhận ra, nơi tránh nắng này chính là trong hõm vai của Celtic. Không biết đầu cậu có làm y bị nặng vai không nhỉ?
Nghĩ là vậy nhưng cậu vẫn thích ý chúi đầu vào đây cọ cọ. Da Celtic vừa mịn vừa mát, cậu rất thích xúc cảm này. Cậu đang nghĩ chắc mình nằm thế này chỉ một lúc thôi rồi sẽ rời sau, thì đột nhiên nghe thấy tiếng Celtic phì cười từ trên đỉnh đầu.
Mạc Dương tức thì mặt đỏ lựng, run bắn người lên, rụt người về. Cậu định xoay người về hướng ngược lại với mặt Celtic để che giấu sự xấu hổ, nhưng eo vừa xoay một nửa eo liền nhói lên một cái mà mềm nhũn nằm về vị trí cũ.
Nghe thấy Celtic bắt đầu động đậy, cậu bất lực không nhấc nổi người, đành liều mạng nhắm mắt giả chết. Giường bên cạnh lõm xuống, một hơi thở áp lên người cậu mà không cần mở mắt cậu cũng biết người đó là ai. Cậu nghe thấy tiếng y khẳng định bên tai:"Cậu tỉnh rồi."
Y đã nói vậy rồi, cậu cũng không thể che giấu được nữa mà phải mở mắt nhìn y. Đập vào mắt là khuôn mặt cười mỉm cười khó có được của y, đôi mắt xanh cong lên hình bán nguyệt ôn nhu như nước khiến trái tim cậu lệch một nhịp, quên luôn cả ngượng ngùng.
Nhìn cậu nhìn mình đến thẫn thờ, Celtic lòng mềm mại như bông. Y nhoẻn miệng cười khiến hồn cậu như bị hút vào vực sâu thăm thẳm không lối thoát. Cậu không còn ý thức được tay y đang lần xuống phía dưới, xoa bóp thắt lưng cho cậu.
Cảm giác khoan khoái tê dại từ eo truyền đến khiến cậu bản năng thấp giọng rên rỉ trầm khàn hừ hừ, nhắm mắt hưởng thụ.
"Thoải mái không?"Y săn sóc hỏi, thấy cậu gật gù, y liền tỏ vẻ áy náy nói:"Xin lỗi, hôm qua tôi không kiềm chế được."
Mạc Dương đang thoải mái đến mức não không tìm thấy đường về, cậu ngây ngốc hỏi:"Kiềm chế cái gì cơ? A, xoa chỗ đó nữa đi, không biết hôm qua tôi nằm tư thế gì mà sao mỏi thế nhỉ?" Cả giọng của cậu cũng khàn lạ thường nữa, hôm qua cậu làm gì vậy, cậu chỉ nhớ cậu ra vườn đi dạo rồi làm sao trở về phòng ấy nhỉ, "....Ơ, sao cậu dừng lại vậy?"
Cậu mở mắt ra nhìn Celtic, chống lại vẻ mặt đầy dấu hỏi chấm của cậu là vẻ mặt tối sầm lại như rơi vào hầm băng của y, khiến cậu giật mình kinh hoảng, mới nãy còn vẻ mặt thoải mái thích ý, sau lưng cậu lúc này đã chảy đầy mồ hôi lạnh.
"Cậu không nhớ đêm qua chúng ta đã làm gì à?" Cậu nghe thấy giọng Celtic âm trầm đến rét run hỏi.
Làm gì cơ? Cậu thề là cậu rất muốn hỏi ngược lại câu đấy nhưng nhìn đôi mắt sắc lạnh, thâm trầm nguy hiểm của y, trực giác mách bảo nếu cậu nói ra thì cậu chắc chắn sẽ chết không toàn thây.
Đôi tay đang xoa nắn eo cậu trượt xuống thấp, thay vì xoa thắt lưng cho cậu thì chuyển sang thô bạo nắn bóp mông cậu.
"Cậu....cậu...."Mạc Dương hoảng sợ lắp bắp kêu lên, giữ tay y lại. Celtic này là làm cái gì, chẳng lẽ y lại muốn "cọ xát" như lần trước? Cơ mà bây giờ đang là ban ngày nha!
"Tôi làm sao? Cậu có nhớ ra không? Hay cậu giả vờ quên, hử?"Celtic không cho cậu đường sống mà lật người cậu nằm sấp xuống, tay bá đạo ghì lưng cậu xuống, hai chân kẹp lấy hai chân cậu ở giữa, khiến cậu không thể chạy thoát.
"Tôi...tôi..."Mạc Dương không tài nào trả lời được. Rốt cuộc hôm qua cậu đã làm cái gì vậy? Cứu mạng!!!! 〜(/T ◇ T)/
Thấy cậu ấp úng, Celtic càng giận sôi, y cảm thấy hôm qua nương tay cho cậu lúc cậu ngủ thật là sai lầm lớn. Celtic trừng phạt mà cắn lên cổ cậu một cái để lại dấu răng sâu hoắm, cảm giác đường cơ bắp dưới da cậu căng cứng lại mới thỏa mãn nhả miệng.
"Tôi cho cậu thêm một cơ hội nữa, nhớ ra thì tôi tha. Còn không thì..."Y cúi đầu cắn cắn vành tai dày của cậu, thì thầm bên tai cậu,"....tôi sẽ tái hiện lại cho cậu TOÀN BỘ, không thừa không thiếu chi tiết nào."
Nghe Celtic nghiến răng nhấn mạnh vào hai chữ "toàn bộ", Mạc Dương lưng chảy đầy mồ hôi lạnh. Bản năng cảnh báo cậu đang bị đe dọa, Mạc Dương cố gắng vắt óc nhớ lại đầu óc trống rỗng nhưng không thể nào nhớ ra được.
Tức thì, cậu cảm thấy có gì đó nóng đặt lên mông cậu, cà cà giữa hai khe mông, Mạc Dương hóa đá. Cái...cái thứ kia...có phải thứ cậu đang nghĩ tới không?! Hình như cậu mang máng nhớ ra hôm qua xảy ra cái gì rồi...
"Từ đã, Celtic. Tôi nhớ.....A!" Mạc Dương chưa kịp nói thứ nóng hổi căng cứng kia đã thọc mạnh vào hậu huyệt của cậu. Tiểu huyệt do hôm qua đã được "chăm bón" đầy đủ nên không chút trở ngại mà nuốt nam căn thô to kia vào.
"Quá muộn rồi, Dương. Tới giờ trừng phạt rồi. Tôi sẽ tái hiện cho cậu đầy đủ số lần hôm qua luôn để cậu nhớ bài học cho lần sau." Celtic giọng khàn khàn nhẹ nhàng, quyến rũ thì thầm vào tai cậu nhưng ý nghĩa từng câu chữ y thốt lại khiến cậu lạnh sống lưng.
Oa ai cứu tôi với!!!!!! TT A TT
Không như đêm qua dù kịch liệt nhưng vẫn chín nông một sâu, sáng nay Celtic hoàn toàn hung hăng đâm thọc, khiến cậu bị ép đến không thở nổi. Tới lúc này mà cậu không nhớ ra toàn bộ chuyện đêm qua thì hẳn phải tới bác sĩ xem hôm qua đầu có hỏng chỗ nào không.
"Celtic....a a a....chậm....làm ơn....a a a...."Mạc Dương bị xỏ xuyên liên tục với tần suất lớn khiến cậu cảm giác như ruột muốn bị đâm thủng, cậu nghẹn ngào xin tha. Mà kể ra Celtic thật quá đáng, y rõ ràng cũng biết rằng buổi sáng cậu thường tụt huyết áp, trí nhớ lúc đó luôn về trị số 0, nhưng y lại cố tình không nhớ mà "ức hiếp" cậu như này.
May mắn thay đó chỉ là suy nghĩ của cậu, nếu mà cậu nói ra chắc chắn sẽ bị Celtic phạt nặng hơn. Tự hỏi có nam nhân nào hôm qua còn tình tứ với vợ, sáng hôm sau vợ quên sạch bách, lúc đó còn nhớ được cái vụ tụt huyết áp quằn què gì nữa không? ٩(ఠ益ఠ)۶
Celtic không nói chuyện cũng không dừng lại, y vẫn giữ nguyên biên độ ma sát trực tràng của cậu, tấn công vào cửa vách nội âm của cậu. Khe hở của nơi kia từ sau đêm qua bắt đầu mở rộng ra, mỗi lần quy đầu no đủ kia chạm vào là lại trút nước nhiều như suối biến tiểu huyệt thành đầm nước ấm áp.
"A a...Đừng chạm nơi đó nữa...Khó chịu a a..." Mạc Dương cảm giác cửa thành nội âm vẫn còn dày của mình giống như thể bị thanh chùy cố gắng đâm thủng. Hôm qua bị thuốc làm lú đầu, nên cậu không cảm nhận được gì. Bây giờ cậu mới cảm thấy nơi đó có chút đau nhưng lại có chút tê dại, sung sướng, vừa muốn bỏ chạy vừa muốn nữa.
"Nói dối! Cậu xem cậu ướt dầm dề đây này!" Celtic cắn lên cổ cậu như một lời cảnh cáo không được phép trốn, y tiếp tục vận động eo không ngừng nghỉ.
Tiếng nước nhóp nhép đập vào màng tai cậu minh chứng cho lời nói của y làm cậu xấu hổ, chỉ biết bất lực vùi mặt vào gối, cả người đỏ hồng tựa con tôm bị hấp chín, nhìn ngon miệng lạ thường.
"Oh a a...Không a a...."
"A, Dương, cậu thật tuyệt...."
........
"Nào, xoay người lại chúng ta đổi tư thế." Celtic đổi tư thế lần thứ hai. Y đặt cậu nằm nghiêng rồi nâng lên một chân cậu, thúc vào.
"Ưm....a a a....Đừng làm nữa...Tôi không chịu nổi...."Mạc Dương khàn khàn kêu lên, nước bọt không thể không chế chảy ra thấm ướt cả một mảng lớn, phía bên dưới cũng muốn hóa thành một vũng nước xuân. Hôm qua vốn đã kiệt sức, sáng nay lại tiếp tục khiến cậu cảm thấy mình sắp đến giới hạn.
Celtic vân vê hạt đầu ti căng cứng, sưng đỏ như trái cherry chín quả. Y cắn vành tai cậu, bên dưới vẫn tiếp tục vận động pít-tông, bên trên miệng nhẹ nhàng nói vào tai cậu:"Tôi đã bảo là tái hiện toàn bộ mà. Số lần đêm qua tôi cũng sẽ làm lại cho đủ."
"...."Mạc Dương trong lòng khóc một dòng sông. Tai họa đúng là từ cái miệng mà ra T___T Cậu mà không hỏi câu kia thì cũng sẽ không nên cơ sự này...
Mạc Dương khóc không thành tiếng mà im lặng thừa nhận từng đợt xâm nhập hung hăng của Celtic. Đến khi đủ 3 lượt thì y đúng như lời hứa mà cuối cùng cũng chịu buông tha cho cậu.
Vừa lúc đó phu nhân cũng sai người hầu lên gọi hai người xuống ăn sáng. May sao Celtic cũng ăn ý mà dặn họ mang đồ ăn lên phòng, chứ giờ cậu đến một ngón tay cũng không nâng nổi, chỉ có thể nằm bẹp trên giường.
Celtic cũng trút bỏ vẻ ngoài hung ác ban nãy mà trở về là Celtic dịu dàng (?) săn sóc mà vệ sinh, xoa bóp cho cậu, khiến cậu không thể giận dỗi nổi y _(┐ "ε:)_ (TiểuSa: con ta bị ăngắtgaođếnmứckhôngthểcứunổinữa rồi -_-)
Celtic: Ha ha thật thỏa mãn <(* ̄︶ ̄*)>
Cậu từ từ mở mắt ra quan sát thế giới. Trước mắt cậu là cần cổ trắng ngần cùng với những sợi tóc vàng sáng lấp lánh như những tia nắng đẹp. Não bắt đầu vận chuyển tuần hoàn máu để phân tích, giúp cậu nhận ra, nơi tránh nắng này chính là trong hõm vai của Celtic. Không biết đầu cậu có làm y bị nặng vai không nhỉ?
Nghĩ là vậy nhưng cậu vẫn thích ý chúi đầu vào đây cọ cọ. Da Celtic vừa mịn vừa mát, cậu rất thích xúc cảm này. Cậu đang nghĩ chắc mình nằm thế này chỉ một lúc thôi rồi sẽ rời sau, thì đột nhiên nghe thấy tiếng Celtic phì cười từ trên đỉnh đầu.
Mạc Dương tức thì mặt đỏ lựng, run bắn người lên, rụt người về. Cậu định xoay người về hướng ngược lại với mặt Celtic để che giấu sự xấu hổ, nhưng eo vừa xoay một nửa eo liền nhói lên một cái mà mềm nhũn nằm về vị trí cũ.
Nghe thấy Celtic bắt đầu động đậy, cậu bất lực không nhấc nổi người, đành liều mạng nhắm mắt giả chết. Giường bên cạnh lõm xuống, một hơi thở áp lên người cậu mà không cần mở mắt cậu cũng biết người đó là ai. Cậu nghe thấy tiếng y khẳng định bên tai:"Cậu tỉnh rồi."
Y đã nói vậy rồi, cậu cũng không thể che giấu được nữa mà phải mở mắt nhìn y. Đập vào mắt là khuôn mặt cười mỉm cười khó có được của y, đôi mắt xanh cong lên hình bán nguyệt ôn nhu như nước khiến trái tim cậu lệch một nhịp, quên luôn cả ngượng ngùng.
Nhìn cậu nhìn mình đến thẫn thờ, Celtic lòng mềm mại như bông. Y nhoẻn miệng cười khiến hồn cậu như bị hút vào vực sâu thăm thẳm không lối thoát. Cậu không còn ý thức được tay y đang lần xuống phía dưới, xoa bóp thắt lưng cho cậu.
Cảm giác khoan khoái tê dại từ eo truyền đến khiến cậu bản năng thấp giọng rên rỉ trầm khàn hừ hừ, nhắm mắt hưởng thụ.
"Thoải mái không?"Y săn sóc hỏi, thấy cậu gật gù, y liền tỏ vẻ áy náy nói:"Xin lỗi, hôm qua tôi không kiềm chế được."
Mạc Dương đang thoải mái đến mức não không tìm thấy đường về, cậu ngây ngốc hỏi:"Kiềm chế cái gì cơ? A, xoa chỗ đó nữa đi, không biết hôm qua tôi nằm tư thế gì mà sao mỏi thế nhỉ?" Cả giọng của cậu cũng khàn lạ thường nữa, hôm qua cậu làm gì vậy, cậu chỉ nhớ cậu ra vườn đi dạo rồi làm sao trở về phòng ấy nhỉ, "....Ơ, sao cậu dừng lại vậy?"
Cậu mở mắt ra nhìn Celtic, chống lại vẻ mặt đầy dấu hỏi chấm của cậu là vẻ mặt tối sầm lại như rơi vào hầm băng của y, khiến cậu giật mình kinh hoảng, mới nãy còn vẻ mặt thoải mái thích ý, sau lưng cậu lúc này đã chảy đầy mồ hôi lạnh.
"Cậu không nhớ đêm qua chúng ta đã làm gì à?" Cậu nghe thấy giọng Celtic âm trầm đến rét run hỏi.
Làm gì cơ? Cậu thề là cậu rất muốn hỏi ngược lại câu đấy nhưng nhìn đôi mắt sắc lạnh, thâm trầm nguy hiểm của y, trực giác mách bảo nếu cậu nói ra thì cậu chắc chắn sẽ chết không toàn thây.
Đôi tay đang xoa nắn eo cậu trượt xuống thấp, thay vì xoa thắt lưng cho cậu thì chuyển sang thô bạo nắn bóp mông cậu.
"Cậu....cậu...."Mạc Dương hoảng sợ lắp bắp kêu lên, giữ tay y lại. Celtic này là làm cái gì, chẳng lẽ y lại muốn "cọ xát" như lần trước? Cơ mà bây giờ đang là ban ngày nha!
"Tôi làm sao? Cậu có nhớ ra không? Hay cậu giả vờ quên, hử?"Celtic không cho cậu đường sống mà lật người cậu nằm sấp xuống, tay bá đạo ghì lưng cậu xuống, hai chân kẹp lấy hai chân cậu ở giữa, khiến cậu không thể chạy thoát.
"Tôi...tôi..."Mạc Dương không tài nào trả lời được. Rốt cuộc hôm qua cậu đã làm cái gì vậy? Cứu mạng!!!! 〜(/T ◇ T)/
Thấy cậu ấp úng, Celtic càng giận sôi, y cảm thấy hôm qua nương tay cho cậu lúc cậu ngủ thật là sai lầm lớn. Celtic trừng phạt mà cắn lên cổ cậu một cái để lại dấu răng sâu hoắm, cảm giác đường cơ bắp dưới da cậu căng cứng lại mới thỏa mãn nhả miệng.
"Tôi cho cậu thêm một cơ hội nữa, nhớ ra thì tôi tha. Còn không thì..."Y cúi đầu cắn cắn vành tai dày của cậu, thì thầm bên tai cậu,"....tôi sẽ tái hiện lại cho cậu TOÀN BỘ, không thừa không thiếu chi tiết nào."
Nghe Celtic nghiến răng nhấn mạnh vào hai chữ "toàn bộ", Mạc Dương lưng chảy đầy mồ hôi lạnh. Bản năng cảnh báo cậu đang bị đe dọa, Mạc Dương cố gắng vắt óc nhớ lại đầu óc trống rỗng nhưng không thể nào nhớ ra được.
Tức thì, cậu cảm thấy có gì đó nóng đặt lên mông cậu, cà cà giữa hai khe mông, Mạc Dương hóa đá. Cái...cái thứ kia...có phải thứ cậu đang nghĩ tới không?! Hình như cậu mang máng nhớ ra hôm qua xảy ra cái gì rồi...
"Từ đã, Celtic. Tôi nhớ.....A!" Mạc Dương chưa kịp nói thứ nóng hổi căng cứng kia đã thọc mạnh vào hậu huyệt của cậu. Tiểu huyệt do hôm qua đã được "chăm bón" đầy đủ nên không chút trở ngại mà nuốt nam căn thô to kia vào.
"Quá muộn rồi, Dương. Tới giờ trừng phạt rồi. Tôi sẽ tái hiện cho cậu đầy đủ số lần hôm qua luôn để cậu nhớ bài học cho lần sau." Celtic giọng khàn khàn nhẹ nhàng, quyến rũ thì thầm vào tai cậu nhưng ý nghĩa từng câu chữ y thốt lại khiến cậu lạnh sống lưng.
Oa ai cứu tôi với!!!!!! TT A TT
Không như đêm qua dù kịch liệt nhưng vẫn chín nông một sâu, sáng nay Celtic hoàn toàn hung hăng đâm thọc, khiến cậu bị ép đến không thở nổi. Tới lúc này mà cậu không nhớ ra toàn bộ chuyện đêm qua thì hẳn phải tới bác sĩ xem hôm qua đầu có hỏng chỗ nào không.
"Celtic....a a a....chậm....làm ơn....a a a...."Mạc Dương bị xỏ xuyên liên tục với tần suất lớn khiến cậu cảm giác như ruột muốn bị đâm thủng, cậu nghẹn ngào xin tha. Mà kể ra Celtic thật quá đáng, y rõ ràng cũng biết rằng buổi sáng cậu thường tụt huyết áp, trí nhớ lúc đó luôn về trị số 0, nhưng y lại cố tình không nhớ mà "ức hiếp" cậu như này.
May mắn thay đó chỉ là suy nghĩ của cậu, nếu mà cậu nói ra chắc chắn sẽ bị Celtic phạt nặng hơn. Tự hỏi có nam nhân nào hôm qua còn tình tứ với vợ, sáng hôm sau vợ quên sạch bách, lúc đó còn nhớ được cái vụ tụt huyết áp quằn què gì nữa không? ٩(ఠ益ఠ)۶
Celtic không nói chuyện cũng không dừng lại, y vẫn giữ nguyên biên độ ma sát trực tràng của cậu, tấn công vào cửa vách nội âm của cậu. Khe hở của nơi kia từ sau đêm qua bắt đầu mở rộng ra, mỗi lần quy đầu no đủ kia chạm vào là lại trút nước nhiều như suối biến tiểu huyệt thành đầm nước ấm áp.
"A a...Đừng chạm nơi đó nữa...Khó chịu a a..." Mạc Dương cảm giác cửa thành nội âm vẫn còn dày của mình giống như thể bị thanh chùy cố gắng đâm thủng. Hôm qua bị thuốc làm lú đầu, nên cậu không cảm nhận được gì. Bây giờ cậu mới cảm thấy nơi đó có chút đau nhưng lại có chút tê dại, sung sướng, vừa muốn bỏ chạy vừa muốn nữa.
"Nói dối! Cậu xem cậu ướt dầm dề đây này!" Celtic cắn lên cổ cậu như một lời cảnh cáo không được phép trốn, y tiếp tục vận động eo không ngừng nghỉ.
Tiếng nước nhóp nhép đập vào màng tai cậu minh chứng cho lời nói của y làm cậu xấu hổ, chỉ biết bất lực vùi mặt vào gối, cả người đỏ hồng tựa con tôm bị hấp chín, nhìn ngon miệng lạ thường.
"Oh a a...Không a a...."
"A, Dương, cậu thật tuyệt...."
........
"Nào, xoay người lại chúng ta đổi tư thế." Celtic đổi tư thế lần thứ hai. Y đặt cậu nằm nghiêng rồi nâng lên một chân cậu, thúc vào.
"Ưm....a a a....Đừng làm nữa...Tôi không chịu nổi...."Mạc Dương khàn khàn kêu lên, nước bọt không thể không chế chảy ra thấm ướt cả một mảng lớn, phía bên dưới cũng muốn hóa thành một vũng nước xuân. Hôm qua vốn đã kiệt sức, sáng nay lại tiếp tục khiến cậu cảm thấy mình sắp đến giới hạn.
Celtic vân vê hạt đầu ti căng cứng, sưng đỏ như trái cherry chín quả. Y cắn vành tai cậu, bên dưới vẫn tiếp tục vận động pít-tông, bên trên miệng nhẹ nhàng nói vào tai cậu:"Tôi đã bảo là tái hiện toàn bộ mà. Số lần đêm qua tôi cũng sẽ làm lại cho đủ."
"...."Mạc Dương trong lòng khóc một dòng sông. Tai họa đúng là từ cái miệng mà ra T___T Cậu mà không hỏi câu kia thì cũng sẽ không nên cơ sự này...
Mạc Dương khóc không thành tiếng mà im lặng thừa nhận từng đợt xâm nhập hung hăng của Celtic. Đến khi đủ 3 lượt thì y đúng như lời hứa mà cuối cùng cũng chịu buông tha cho cậu.
Vừa lúc đó phu nhân cũng sai người hầu lên gọi hai người xuống ăn sáng. May sao Celtic cũng ăn ý mà dặn họ mang đồ ăn lên phòng, chứ giờ cậu đến một ngón tay cũng không nâng nổi, chỉ có thể nằm bẹp trên giường.
Celtic cũng trút bỏ vẻ ngoài hung ác ban nãy mà trở về là Celtic dịu dàng (?) săn sóc mà vệ sinh, xoa bóp cho cậu, khiến cậu không thể giận dỗi nổi y _(┐ "ε:)_ (TiểuSa: con ta bị ăngắtgaođếnmứckhôngthểcứunổinữa rồi -_-)
Celtic: Ha ha thật thỏa mãn <(* ̄︶ ̄*)>
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook