Tinh Tế Trúc Mã
-
Chương 14
Sáng sớm tinh mơ, những giọt nắng đầu tiên của ngày mới rọi qua cửa sổ len lỏi qua đống sách chồng chất trên chiếc bàn gỗ, chiếu rọi vào sâu trong góc căn phòng, nơi có một chiếc giường lớn màu trắng. Ánh nắng hắt lên hai đôi bàn chân nam giới một trắng một nâu, bên dưới tấm vải chăn màu trắng, đang đan vào nhau vô cùng hài hòa. Nhìn có thể thấy hai chủ nhân của chúng đang ôm lấy nhau, nằm ngủ an tường.
"Reng reng....." Đột nhiên tiếng chuông báo thức reo lên, xé ngang bầu không khí yên bình.
"Soàn sọat....."Hai người trên giường bị động tĩnh này làm cho giật mình. Một đầu tóc nâu nhô ra khỏi giường cùng với nửa tấm lưng trần màu lúa mạch rắn chắc, khỏe mạnh lộ ra khỏi chăn, bàn tay to lớn uể oải vươn ra tắt thủ phạm của tiếng ồn đi.
"Cạch" một tiếng, căn phòng lại trở về sự im lặng ban đầu. Mạc Dương vừa mới đặt lưng nằm thẳng lại về chỗ cũ liền có một cánh tay thon dài vươn ra ôm lấy eo cậu, mạnh mẽ kéo cậu áp sát vào chủ nhân của nó.
Mạc Dương vẫn đang lơ mơ đột nhiên bị cái kéo mạnh đó làm cho tỉnh hẳn. Cậu quay đầu sang trái nhìn người đang nằm bên cạnh mình. Mái tóc vàng óng lấp lánh bạc dưới nắng, nghịch ngợm rủ xuống hai bên má cùng vai cậu, đôi mắt xanh lam ngày thường lạnh lùng nhắm chặt lại khiến cho khuôn mặt y trở nên non nớt hơn hẳn, tựa như tiểu thiên sứ vậy, Mạc Dương ngắm thụy nhan (khuôn mặt lúc ngủ) của y đến ngẩn người.
Có lẽ cảm nhận thấy đường nhìn chăm chú của cậu mà đôi lông mi dài của Celtic run lên. Mạc Dương cũng bị rung động này thu hút sự chú ý. Bỗng nhiên, Mạc Dương muốn chạm vào Celtic, nhưng cậu lại sợ sẽ đánh thức y. Mạc Dương băn khoăn hồi lâu, cuối cùng quyết định đánh liều vươn tay.
Cậu trước vén sợi tóc rơi trên mặt Celtic sang bên má, rồi chuyển đến vuốt nhẹ gò má trắng nõn, tay cậu hơi run lên vì xúc cảm mềm mại dưới tay. Sau cậu dùng 2 ngón giữa khẽ vuốt dọc sống mũi cao, rồi kết thúc tại trên đôi môi mỏng đỏ hồng. Mạc Dương nhìn nơi này đến mê mẩn, hôm qua nơi này đã chạm vào....môi cậu đâu, thật muốn cảm nhận lại lần nữa....Sau đột nhiên nhớ đến thứ gì khác nữa, khiến cậu đỏ mặt, ngượng ngùng giật tay về.
Tuy nhiên, Mạc Dương còn chưa kịp rút tay về đã bị một đôi tay khác nắm lấy. Sau đó là một cái hôn mềm như bông chạm vào lòng bàn tay cậu. A, bị phát hiện rồi...Mạc Dương xấu hổ vì hành động trẻ con của mình mà nghiêng mặt rúc vào gối.
Cậu cảm thấy năm đầu ngón tay của người kia tách ngón tay của cậu ra rồi mười ngón tay giao triền. Mạc Dương giật người cảm nhận một luồng hơi thở đang đến gần mình. Một nụ hôn kế tiếp rơi trên tai cậu, cậu nghe thấy tiếng y thì thầm vào tai:"Chào buổi sáng, Dương."
Mạc Dương bị hơi thở của y chọc ngứa mới chịu ló mặt, mắt đen liếc nhìn khuôn mặt xinh đẹp đang cười ôn nhu động lòng người kia một cái rồi vội vàng liếc đi chỗ khác, cậu đỏ mặt nhỏ giọng nói:"Chào buổi sáng."
Chợt Mạc Dương nhớ ra sáng nay là buổi học cuối của năm học, cậu luống cuống đẩy người Celtic ra muốn rời giường:"Tôi đi làm bữa sáng, không muộn mất."
Celtic nghe vậy liền buông cậu ra, nhắc cậu:"Không cần vội vậy đâu, nay học muộn mà."
"Ừm."Mạc Dương nghe vậy cũng nhớ ra hôm qua hình như hôm qua thầy Khải có nhắc. Cậu định ngồi dậy rời giường nhưng một chân vừa ra khỏi chăn liền rụt về. Mặt đỏ như gấc, quay sang nói:"Hô...hôm qua...quầ....quần áo...."
Celtic vừa nghe liền hiểu, y thản nhiên nói:"Tôi đem giặt hết rồi ┐( ̄∀ ̄)┌ Dương lo gì đâu, chúng ta dù sao cũng nhìn thấy hết của nhau rồi mà."Nói đến câu cuối, y híp mắt nhìn Mạc Dương, liếm môi một cái đầy nguy hiểm.
Mạc Dương ở dưới chăn run lên, tuy cả hai đều là nam nhân, nhưng trực giác mách bảo cậu nếu cậu trần truồng đi ra khỏi cái chăn này thì cậu sẽ gặp nguy hiểm đâu (°△°|||)︴Mạc Dương hai mắt đầy tha thiết nhìn Celtic khẩn cầu:"Cậu có thể qua phòng tôi lấy......"
"Không đâu, xa lắm à ヽ(ˇヘˇ)ノ"Celtic ngắt lời cậu nằm vật lại về giường, vẻ mặt lười biếng.
Mạc Dương sửng sốt"A...." Celtic này là đang.....làm biếng?! Σ(°ロ°) Hic nhưng cậu cũng không thể cứu được nữa rồi, sao cậu cảm thấy như thế Celtic đáng yêu nhỉ? .・゚゚・(/ω\)・゚゚・.
Celtic thấy Mạc Dương bối rối liền đưa ra một gợi ý khác:"Hay cậu mặc quần áo tôi nhé?" Quần áo bạn trai gì gì đó, y sẽ không nói cho cậu biết đâu ¬ᴗ¬)✧ Ha ha~
Mạc Dương nghĩ nghĩ cảm thấy không còn sự lựa chọn nào khác, có còn hơn không liền gật đầu đồng ý.
Celtic vừa rời giường, Mạc Dương liền ngượng ngùng quay đi. Nhìn thân thể trắng trẻo rắn chắc thon dài mà không chút phô trương trong đầu cậu hiện lên vô số hình ảnh nóng bỏng thu lại từ đêm hôm qua. Cậu nhớ đến xúc cảm mà da thịt cậu chạm vào thân thể xinh đẹp ấy. A a a a a a!!! Này quá giới hạn chịu đựng của xử nam như cậu rồi!!!(⁄ ⁄•⁄ω⁄•⁄ ⁄)
Celtic lục tủ một hồi cuối cùng cũng tìm ra một chiếc sơ mi trắng khổ lớn nhất có thể, một chiếc quần đùi với một quần lót xám, đưa cho Mạc Dương. Mạc Dương vội vàng nhận lấy, lục tục dưới chăn mặc nhanh chóng vào chiếc quần lót mới chịu chui ra khỏi chăn.
Tuy nhiên lúc ra khỏi chăn thì cậu hối hận rồi, Celtic cứ nhìn chòng chọc cậu khiến cậu cảm thấy cực kỳ lúng túng, một hồi lâu sau cậu không nhịn được nữa mà cất lời hỏi:"Celtic có việc gì không?"
"Mặc có vừa không?"Y không trả lời mà đột ngột hỏi một câu.
"Hả? Sơ mi á? Hơi kích tí nhưng cũng vừa...."À ra là vấn đề này, cậu đúng là đứa bị hoang tưởng nặng mà, Celtic hở tí là nghĩ bậy như vậy đâu.
Đương nhiên là vừa rồi, cái này là y cố tình may rộng hơn để chuẩn bị cho tình huống này mà. Hơn nữa cái này y đặt may ở kích cỡ lý tưởng nhất mà y mặc vào chỉ là hơi rộng hơn so với bình thường, nhưng Dương thì sẽ ôm sát người. Phải như vậy thì mới lộ rõ cơ ngực, vòng eo cùng caí mông xinh đẹp của cậu. Tất nhiên là trước khi cho Mạc Dương, y cũng từng mặc qua vài lần, *beep* thế này *beep* thế nọ cũng vô số lần rồi mới đưa cho cậu mặc, như vậy trên người cậu mới có mùi của y.
"Ừm. Nhưng mà cái này không phải cái tôi muốn hỏi."Cái áo sơ mi thì nằm trong dự tính rồi. Còn cái quần thì là y tùy ý lựa chọn, không biết là...
"Hả?" Cậu mới mặc sơ mi thôi đã mặc gì đâu nhỉ. Mạc Dương vô thức nhìn xuống thân dưới của mình. A! Chẳng lẽ ý Celtic là......cái quần lót này ư? Cậu ngỡ ngàng ngẩng đầu lên nhìn Celtic với niềm hy vọng là cậu hiểu nhầm. Nhưng không, đường nhìn của Celtic chằm chằm hướng về thân dưới của cậu đã chứng minh giả thiết của cậu. Cậu mặt 囧 lúng túng nói:"A, ý cậu nói là cái này ư....Nó v...vừa lắm à...."
Celtic gật đầu lẩm bẩm:"Ừ vậy tốt, tôi còn lo phần đằng trước bị rộng đâu, xem ra phần mông cậu có bù lại."Hai người họ quả nhiên tuyệt phối mà, Celtic sung sướng cảm thán trong lòng.
Mạc Dương mặt đầy dấu hỏi chấm không hiểu ý Celtic, sau vô tình lướt mắt đến thứ to lớn nào đó được chiếu rọi sắc nét dưới ánh nắng. Phừng! Cả người cậu đỏ lên như bị luộc chín. Vội vàng cầm lấy cái quần đùi không nói một lời chạy bắn ra khỏi phòng y, tốc độ cứ phải gọi là như gắn tên lửa. Vừa chạy Mạc Dương vừa cảm thấy trong lòng lệ nóng doanh tròng, bên tai cậu văng vẳng lời dặn dò của mẹ Celtic "Tiểu tử nhà cô vốn rất khó bảo, chỉ có con là trị được nó nên con phải bảo ban nó thay cô cho tốt nha~". Dì Léona, con xin lỗi, tiết tháo của Celtic rớt quá nhanh, con vớt lại không kịp nữa rồi T_____T
Mạc Dương suy sụp một hồi nhưng cuối cùng cũng xoay sở xong bữa sáng, rồi cùng Celtic đến lớp. Nhưng từ trên bàn ăn cho đến trên đường đến lớp, trừ lúc Mạc Dương về phòng đóng cửa thay đồng phục ra, thì Celtic mắt đều một phút không rời cậu.
Nhất là trên đường đến lớp, ánh nhìn của Celtic khiến nhiều người nhạy cảm phát hiện ra. Nhìn tốp năm tốp ba người tụ lại bàn tán về hai người họ khiến Mạc Dương cảm thấy chột dạ không thôi. Cậu cảm thấy như mình cướp mất nam thần quốc dân vậy. Vả lại hai người đều là hùng nam, cậu không muốn Celtic bị trở thành chủ đề bàn tán xàm xí. Song đến lúc quay ra nhìn trực diện vào đôi lam đồng ôn nhu hiếm thấy ấy, Mạc Dương lại không thể cất lên thành lời...
Mãi đến khi hạ mông ngồi lên ghế giảng đường, Mạc Dương mới nuôi đủ can đảm để nói ra:"Celtic à, đừng nhìn tôi như thế nữa được không?"
"Tại sao không? Hay là.... mấy cái miệng nhàn rỗi kia làm cậu phiền lòng?"Celtic nhướn mày, ánh mắt đảo nhìn quanh, lướt đến đâu những người đang bàn tán xì xào lập tức giải tán hoặc cúi đầu. Giải quyết xong, y đưa mắt trở về nhìn cậu, vẻ mặt bình tĩnh "Giờ thì cậu yên tâm rồi nhé."
Mạc Dương mặt ửng hồng cúi đầu khẽ gật. Cậu không hiểu sao từ sau đêm qua, Celtic thay đổi hẳn, hay cười với cậu hơn, quan tâm cảm xúc cậu hơn, và có chút...bá đạo hơn ╯▂╰ Quả thật vậy, từ hôm qua tới cậu liên tục bị y làm cho cứng họng, khác hẳn trước kia chuyện gì y cũng lạnh nhạt ừ hứ cho qua.
Đang miên man suy nghĩ, đột nhiên Mạc Dương cảm thấy sống lưng lạnh run. Cậu theo bản năng quay lại phía sau, nhìn xem thứ gì làm mình rờn rợn thì phát hiện không ai khác chính là Tina.
Tina kêu lên một tiếng ô hô, hai mắt sáng lấp lánh nhìn chằm chằm Mạc Dương cùng Celtic, miệng nở nụ cười đầy yêu dị khiến cậu cảm thấy da gà nổi đầy người.
Mạc Dương xoa xoa da gà trên cánh tay, dè dặt hỏi Tina:"Tina, có chuyện gì à?"
"Không có nha."Tina cười quyến rũ, nhưng không hiểu sao cậu nhìn nụ cười này cảm thấy còn nguy hiểm hơn. Mạc Dương quay sang cầu cứu Celtic. Y nhún vai quay đi tỏ vẻ không cần để ý, cậu cũng đành nghe theo cố gắng lờ đi ánh nhìn của Tina, trong lòng nhủ thầm: phụ nữ thật đáng sợ!
-------------------------------------------------------------------
Tiểu Sa: chương này không có tình tiết kịch tính gì cả, hy vọng m.n ko ghét bỏ nhịp độ chậm rãi này:3 chỉ là ta rất thích mấy cảnh buổi sáng sau đêm "ấy ấy":3
P/S: cái đt chết tiệt của ta chs lúc viết xong r đăng truyện toàn báo lỗi, lúc chưa xong ấn nhầm thì đăng thuận lợi vcl -_- ai mà thấy có thông báo mà đọc k đc thì thông cảm ta nhé!
"Reng reng....." Đột nhiên tiếng chuông báo thức reo lên, xé ngang bầu không khí yên bình.
"Soàn sọat....."Hai người trên giường bị động tĩnh này làm cho giật mình. Một đầu tóc nâu nhô ra khỏi giường cùng với nửa tấm lưng trần màu lúa mạch rắn chắc, khỏe mạnh lộ ra khỏi chăn, bàn tay to lớn uể oải vươn ra tắt thủ phạm của tiếng ồn đi.
"Cạch" một tiếng, căn phòng lại trở về sự im lặng ban đầu. Mạc Dương vừa mới đặt lưng nằm thẳng lại về chỗ cũ liền có một cánh tay thon dài vươn ra ôm lấy eo cậu, mạnh mẽ kéo cậu áp sát vào chủ nhân của nó.
Mạc Dương vẫn đang lơ mơ đột nhiên bị cái kéo mạnh đó làm cho tỉnh hẳn. Cậu quay đầu sang trái nhìn người đang nằm bên cạnh mình. Mái tóc vàng óng lấp lánh bạc dưới nắng, nghịch ngợm rủ xuống hai bên má cùng vai cậu, đôi mắt xanh lam ngày thường lạnh lùng nhắm chặt lại khiến cho khuôn mặt y trở nên non nớt hơn hẳn, tựa như tiểu thiên sứ vậy, Mạc Dương ngắm thụy nhan (khuôn mặt lúc ngủ) của y đến ngẩn người.
Có lẽ cảm nhận thấy đường nhìn chăm chú của cậu mà đôi lông mi dài của Celtic run lên. Mạc Dương cũng bị rung động này thu hút sự chú ý. Bỗng nhiên, Mạc Dương muốn chạm vào Celtic, nhưng cậu lại sợ sẽ đánh thức y. Mạc Dương băn khoăn hồi lâu, cuối cùng quyết định đánh liều vươn tay.
Cậu trước vén sợi tóc rơi trên mặt Celtic sang bên má, rồi chuyển đến vuốt nhẹ gò má trắng nõn, tay cậu hơi run lên vì xúc cảm mềm mại dưới tay. Sau cậu dùng 2 ngón giữa khẽ vuốt dọc sống mũi cao, rồi kết thúc tại trên đôi môi mỏng đỏ hồng. Mạc Dương nhìn nơi này đến mê mẩn, hôm qua nơi này đã chạm vào....môi cậu đâu, thật muốn cảm nhận lại lần nữa....Sau đột nhiên nhớ đến thứ gì khác nữa, khiến cậu đỏ mặt, ngượng ngùng giật tay về.
Tuy nhiên, Mạc Dương còn chưa kịp rút tay về đã bị một đôi tay khác nắm lấy. Sau đó là một cái hôn mềm như bông chạm vào lòng bàn tay cậu. A, bị phát hiện rồi...Mạc Dương xấu hổ vì hành động trẻ con của mình mà nghiêng mặt rúc vào gối.
Cậu cảm thấy năm đầu ngón tay của người kia tách ngón tay của cậu ra rồi mười ngón tay giao triền. Mạc Dương giật người cảm nhận một luồng hơi thở đang đến gần mình. Một nụ hôn kế tiếp rơi trên tai cậu, cậu nghe thấy tiếng y thì thầm vào tai:"Chào buổi sáng, Dương."
Mạc Dương bị hơi thở của y chọc ngứa mới chịu ló mặt, mắt đen liếc nhìn khuôn mặt xinh đẹp đang cười ôn nhu động lòng người kia một cái rồi vội vàng liếc đi chỗ khác, cậu đỏ mặt nhỏ giọng nói:"Chào buổi sáng."
Chợt Mạc Dương nhớ ra sáng nay là buổi học cuối của năm học, cậu luống cuống đẩy người Celtic ra muốn rời giường:"Tôi đi làm bữa sáng, không muộn mất."
Celtic nghe vậy liền buông cậu ra, nhắc cậu:"Không cần vội vậy đâu, nay học muộn mà."
"Ừm."Mạc Dương nghe vậy cũng nhớ ra hôm qua hình như hôm qua thầy Khải có nhắc. Cậu định ngồi dậy rời giường nhưng một chân vừa ra khỏi chăn liền rụt về. Mặt đỏ như gấc, quay sang nói:"Hô...hôm qua...quầ....quần áo...."
Celtic vừa nghe liền hiểu, y thản nhiên nói:"Tôi đem giặt hết rồi ┐( ̄∀ ̄)┌ Dương lo gì đâu, chúng ta dù sao cũng nhìn thấy hết của nhau rồi mà."Nói đến câu cuối, y híp mắt nhìn Mạc Dương, liếm môi một cái đầy nguy hiểm.
Mạc Dương ở dưới chăn run lên, tuy cả hai đều là nam nhân, nhưng trực giác mách bảo cậu nếu cậu trần truồng đi ra khỏi cái chăn này thì cậu sẽ gặp nguy hiểm đâu (°△°|||)︴Mạc Dương hai mắt đầy tha thiết nhìn Celtic khẩn cầu:"Cậu có thể qua phòng tôi lấy......"
"Không đâu, xa lắm à ヽ(ˇヘˇ)ノ"Celtic ngắt lời cậu nằm vật lại về giường, vẻ mặt lười biếng.
Mạc Dương sửng sốt"A...." Celtic này là đang.....làm biếng?! Σ(°ロ°) Hic nhưng cậu cũng không thể cứu được nữa rồi, sao cậu cảm thấy như thế Celtic đáng yêu nhỉ? .・゚゚・(/ω\)・゚゚・.
Celtic thấy Mạc Dương bối rối liền đưa ra một gợi ý khác:"Hay cậu mặc quần áo tôi nhé?" Quần áo bạn trai gì gì đó, y sẽ không nói cho cậu biết đâu ¬ᴗ¬)✧ Ha ha~
Mạc Dương nghĩ nghĩ cảm thấy không còn sự lựa chọn nào khác, có còn hơn không liền gật đầu đồng ý.
Celtic vừa rời giường, Mạc Dương liền ngượng ngùng quay đi. Nhìn thân thể trắng trẻo rắn chắc thon dài mà không chút phô trương trong đầu cậu hiện lên vô số hình ảnh nóng bỏng thu lại từ đêm hôm qua. Cậu nhớ đến xúc cảm mà da thịt cậu chạm vào thân thể xinh đẹp ấy. A a a a a a!!! Này quá giới hạn chịu đựng của xử nam như cậu rồi!!!(⁄ ⁄•⁄ω⁄•⁄ ⁄)
Celtic lục tủ một hồi cuối cùng cũng tìm ra một chiếc sơ mi trắng khổ lớn nhất có thể, một chiếc quần đùi với một quần lót xám, đưa cho Mạc Dương. Mạc Dương vội vàng nhận lấy, lục tục dưới chăn mặc nhanh chóng vào chiếc quần lót mới chịu chui ra khỏi chăn.
Tuy nhiên lúc ra khỏi chăn thì cậu hối hận rồi, Celtic cứ nhìn chòng chọc cậu khiến cậu cảm thấy cực kỳ lúng túng, một hồi lâu sau cậu không nhịn được nữa mà cất lời hỏi:"Celtic có việc gì không?"
"Mặc có vừa không?"Y không trả lời mà đột ngột hỏi một câu.
"Hả? Sơ mi á? Hơi kích tí nhưng cũng vừa...."À ra là vấn đề này, cậu đúng là đứa bị hoang tưởng nặng mà, Celtic hở tí là nghĩ bậy như vậy đâu.
Đương nhiên là vừa rồi, cái này là y cố tình may rộng hơn để chuẩn bị cho tình huống này mà. Hơn nữa cái này y đặt may ở kích cỡ lý tưởng nhất mà y mặc vào chỉ là hơi rộng hơn so với bình thường, nhưng Dương thì sẽ ôm sát người. Phải như vậy thì mới lộ rõ cơ ngực, vòng eo cùng caí mông xinh đẹp của cậu. Tất nhiên là trước khi cho Mạc Dương, y cũng từng mặc qua vài lần, *beep* thế này *beep* thế nọ cũng vô số lần rồi mới đưa cho cậu mặc, như vậy trên người cậu mới có mùi của y.
"Ừm. Nhưng mà cái này không phải cái tôi muốn hỏi."Cái áo sơ mi thì nằm trong dự tính rồi. Còn cái quần thì là y tùy ý lựa chọn, không biết là...
"Hả?" Cậu mới mặc sơ mi thôi đã mặc gì đâu nhỉ. Mạc Dương vô thức nhìn xuống thân dưới của mình. A! Chẳng lẽ ý Celtic là......cái quần lót này ư? Cậu ngỡ ngàng ngẩng đầu lên nhìn Celtic với niềm hy vọng là cậu hiểu nhầm. Nhưng không, đường nhìn của Celtic chằm chằm hướng về thân dưới của cậu đã chứng minh giả thiết của cậu. Cậu mặt 囧 lúng túng nói:"A, ý cậu nói là cái này ư....Nó v...vừa lắm à...."
Celtic gật đầu lẩm bẩm:"Ừ vậy tốt, tôi còn lo phần đằng trước bị rộng đâu, xem ra phần mông cậu có bù lại."Hai người họ quả nhiên tuyệt phối mà, Celtic sung sướng cảm thán trong lòng.
Mạc Dương mặt đầy dấu hỏi chấm không hiểu ý Celtic, sau vô tình lướt mắt đến thứ to lớn nào đó được chiếu rọi sắc nét dưới ánh nắng. Phừng! Cả người cậu đỏ lên như bị luộc chín. Vội vàng cầm lấy cái quần đùi không nói một lời chạy bắn ra khỏi phòng y, tốc độ cứ phải gọi là như gắn tên lửa. Vừa chạy Mạc Dương vừa cảm thấy trong lòng lệ nóng doanh tròng, bên tai cậu văng vẳng lời dặn dò của mẹ Celtic "Tiểu tử nhà cô vốn rất khó bảo, chỉ có con là trị được nó nên con phải bảo ban nó thay cô cho tốt nha~". Dì Léona, con xin lỗi, tiết tháo của Celtic rớt quá nhanh, con vớt lại không kịp nữa rồi T_____T
Mạc Dương suy sụp một hồi nhưng cuối cùng cũng xoay sở xong bữa sáng, rồi cùng Celtic đến lớp. Nhưng từ trên bàn ăn cho đến trên đường đến lớp, trừ lúc Mạc Dương về phòng đóng cửa thay đồng phục ra, thì Celtic mắt đều một phút không rời cậu.
Nhất là trên đường đến lớp, ánh nhìn của Celtic khiến nhiều người nhạy cảm phát hiện ra. Nhìn tốp năm tốp ba người tụ lại bàn tán về hai người họ khiến Mạc Dương cảm thấy chột dạ không thôi. Cậu cảm thấy như mình cướp mất nam thần quốc dân vậy. Vả lại hai người đều là hùng nam, cậu không muốn Celtic bị trở thành chủ đề bàn tán xàm xí. Song đến lúc quay ra nhìn trực diện vào đôi lam đồng ôn nhu hiếm thấy ấy, Mạc Dương lại không thể cất lên thành lời...
Mãi đến khi hạ mông ngồi lên ghế giảng đường, Mạc Dương mới nuôi đủ can đảm để nói ra:"Celtic à, đừng nhìn tôi như thế nữa được không?"
"Tại sao không? Hay là.... mấy cái miệng nhàn rỗi kia làm cậu phiền lòng?"Celtic nhướn mày, ánh mắt đảo nhìn quanh, lướt đến đâu những người đang bàn tán xì xào lập tức giải tán hoặc cúi đầu. Giải quyết xong, y đưa mắt trở về nhìn cậu, vẻ mặt bình tĩnh "Giờ thì cậu yên tâm rồi nhé."
Mạc Dương mặt ửng hồng cúi đầu khẽ gật. Cậu không hiểu sao từ sau đêm qua, Celtic thay đổi hẳn, hay cười với cậu hơn, quan tâm cảm xúc cậu hơn, và có chút...bá đạo hơn ╯▂╰ Quả thật vậy, từ hôm qua tới cậu liên tục bị y làm cho cứng họng, khác hẳn trước kia chuyện gì y cũng lạnh nhạt ừ hứ cho qua.
Đang miên man suy nghĩ, đột nhiên Mạc Dương cảm thấy sống lưng lạnh run. Cậu theo bản năng quay lại phía sau, nhìn xem thứ gì làm mình rờn rợn thì phát hiện không ai khác chính là Tina.
Tina kêu lên một tiếng ô hô, hai mắt sáng lấp lánh nhìn chằm chằm Mạc Dương cùng Celtic, miệng nở nụ cười đầy yêu dị khiến cậu cảm thấy da gà nổi đầy người.
Mạc Dương xoa xoa da gà trên cánh tay, dè dặt hỏi Tina:"Tina, có chuyện gì à?"
"Không có nha."Tina cười quyến rũ, nhưng không hiểu sao cậu nhìn nụ cười này cảm thấy còn nguy hiểm hơn. Mạc Dương quay sang cầu cứu Celtic. Y nhún vai quay đi tỏ vẻ không cần để ý, cậu cũng đành nghe theo cố gắng lờ đi ánh nhìn của Tina, trong lòng nhủ thầm: phụ nữ thật đáng sợ!
-------------------------------------------------------------------
Tiểu Sa: chương này không có tình tiết kịch tính gì cả, hy vọng m.n ko ghét bỏ nhịp độ chậm rãi này:3 chỉ là ta rất thích mấy cảnh buổi sáng sau đêm "ấy ấy":3
P/S: cái đt chết tiệt của ta chs lúc viết xong r đăng truyện toàn báo lỗi, lúc chưa xong ấn nhầm thì đăng thuận lợi vcl -_- ai mà thấy có thông báo mà đọc k đc thì thông cảm ta nhé!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook