Tinh Tế Trúc Mã
-
Chương 12
Để trả lời cho câu hỏi của Mạc Dương chúng ta hãy tua lại mấy phút trước, lúc mà ca nhi nào đó ngã vào lòng cậu.
Cảnh tượng ấy tuy kể ra thì rất ái muội, nhưng với Mạc Dương chỉ như một phút tình cờ va phải vai của một người đi đường. Tuy nhiên, với Celtic, sự tình cờ ấy lại mang một phen phong vị khác.
Celtic vừa đánh vừa liếc nhìn thử xem phản ứng của Mạc Dương khi nghe chữ "gia truyền" của y thì như thế nào. Nhưng đến khi y tìm được bóng dáng của Mạc Dương rồi thì lại thấy Dương đang ôm ấp đầy tình tứ với một ca nhi. Cái gì thế kia?!!! Cái tay kia đang chạm vào đâu thế kia!!! Mau tránh xa Dương của tôi ra!!! Máu nóng xông lên khiến Celtic quên tiệt mất mình đang trong chiến cuộc, tay chân liền chậm lại một nhịp.
Khi y lấy lại tinh thần thì cũng đã muộn rồi. Lão Khải lợi dụng thời cơ liền thụi một cú thật mạnh vào bụng y, sau là liên tiếp các đòn rơi vào mặt, ngực, mạng sườn khiến Celtic đau đến choáng váng, nằm ngã ngửa ra đất không gượng dậy nổi.
Lại còn được bồi thêm cái mặt cười đầy ti tiện của lão Khải:"Trên chiến trường một phút lơ là như vậy đã sớm mất mạng rồi đấy nhóc con ạ. Còn non và xanh lắm. Khà khà..."Đồ vô sỉ! Đồ cơ hội!
Chết tiệt!! Celtic vung ngang tay đấm lên mặt đất, song lại khiến các vết thương trên người đau đớn hơn. Y cố gắng ngồi dậy nhưng do dư chấn của trận đánh mà không cựa nổi. Mạc Dương thấy vậy đang định tiến lên đỡ y đi phòng y tế. Đột nhiên có một bóng người quen thuộc lao về phía Celtic với tiếng kêu thánh thót: "Celtic ca ca!!"
Mạc Dương kinh ngạc nhìn Felix không biết từ đâu chạy ra đỡ Celtic ngồi dậy, sau nhụt chí mà lùi về. Có Felix rồi nên chắc Celtic không cần cậu giúp đâu....
Celtic bên này này cũng ngạc nhiên nhìn Felix, còn chưa kịp phản ứng thì đột nhiên nghe thấy lão Khải khiếm đả nói:"Aiya được mĩ nhân làm bạn thế kia thì không dùng khoang cứu thương cũng không chết đâu ha! Cứ để sẹo đó để mà nhớ chừa cái tội không tập trung. Vả lại hôm nay tôi thế là nhẹ tay lắm rồi đó!" Nói xong báo tan học rồi quắp đít đi mất.
Nhẹ cái đầu ông! Đau chết người! Với lại ai thèm loại lạn mỹ nhân này chứ! Celtic căm giận hất tay Felix ra. Không thèm để ý Felix vẻ mặt ngỡ ngàng, hắng giọng gọi Mạc Dương:"Dương ơi, giúp tôi với!"
Mạc Dương còn đang ngây ngẩn, nhưng nghe thấy tiếng Celtic gọi thân thể liền bản năng đến chỗ Celtic, cõng y đến phòng y tế.
Mãi đến khi cô bác sĩ đặt bông băng thuốc men vào tay Mạc Dương kèm theo câu:"Xin lỗi nhưng mấy cưng tự xử nhé. Bạn trai đang đợi cô dưới cổng rồi, ahihi ╮(╯▽╰)╭ Bye bye~"Và để lại phòng y tế trống huơ trống hoác chỉ có cậu và Celtic đang ngồi trên giường.
Mạc Dương thuần thục sát thuốc sát trùng rồi băng bó cho Celtic. Sở dĩ, mấy lần tập luyện ở nhà cậu cũng hay bị thương, nhà kể cả có khoang cứu thương nhưng cậu cũng không được phép dùng nên dần dần cũng quen tay với việc này.
Kể ra lần này lão Khải cũng thật quá đáng, cậu sớm đã quen bị thương, nhưng Celtic thì khác, vốn là công tử thế gia được nâng niu chiều chuộng từ bé, bằng chứng là sau mỗi lần luyện tập Mạc Dương cũng chẳng gặp Celtic bị thương mấy cùng lắm chỉ là vài vết xước nhỏ. (Khụ khụ, thực ra thì tướng quân Welfen quả thực rất nghiêm khắc với Celtic, bình thường huấn luyện kiểu gì cũng phải đánh Celtic thành đầu heo mới chịu buông tha. Song Celtic vì không muốn mất mặt với lão bà nên mỗi lần trước khi đến gặp Mạc Dương sau mỗi buổi luyện tập, đều âm thầm dùng khoang cứu thương để tút lại nhan sắc. Do vậy, mỗi lần gặp Mạc Dương đều thấy thành như vậy ╮(╯▽╰)╭ Ahihi~)
Hiện giờ, thấy Celtic một thân thương lớn thương nhỏ, khuôn mặt xinh đẹp cũng không tránh khỏi mấy vết bầm tím. Mạc Dương vừa bôi thuốc vừa nhìn Celtic thỉnh thoảng nhíu mày, đau lòng không thôi, mặt mũi nhăn nhó như thể người bị thương là cậu chứ không phải Celtic.
Celtic thấy Mạc Dương như vậy trong lòng vui sướng đến quên đau. Y mỉm cười trấn an cậu nói:"Tôi không sao. Mấy vết thương này có là gì đâu." Tuy nhiên do mặt y đơ quá lâu, nên trong mắt Mạc Dương lại trở thành vẻ mặt cười gượng gạo khiến cậu càng xót xa hơn:"Nhưng mà....hay là cậu cứ dùng khoang cứu thương...."Cậu chưa kịp nói hết câu đã bị Celtic dùng ngón tay chặn miệng, rồi y vươn người hôn lên trán Mạc Dương một cái nhẹ như chuồn chuồn lướt nước. Y nhìn cậu dịu dàng bằng đôi thẳm như biển sâu, giọng nói ôn nhu trấn an cậu:"Có cậu ở đây thì tôi cần gì khoang cứu thương chứ." (Cảm thấy lời này quen quen -_-!)
Mặt Mạc Dương tức thì đỏ phừng, đầu gục xuống, miệng lắp bắp nói:"V..vậy...tố....tốt...rồi." A a a a, ai cứu cậu với, Celtic càng ngày càng quyến rũ như vậy thì cậu phải làm sao để thoát khỏi vũng lầy tình cảm này đây? Mà nhắc tới chuyện tình cảm, có chuyện cậu rất muốn hỏi:"Celtic, vừa nãy....cậu với Felix....có phải hơi quá đáng không?"Không phải Celtic thích Felix sao?Sao lại....
Celtic đang vui sướng vì lời kịch mà y mới học thuộc trong quyển sách cổ thể loại đam gì gì đó mà mẹ y giới thiệu hôm nọ, vừa nãy được áp dụng rất thành công. Đột nhiên nghe thấy Mạc Dương nhắc đến cái tên Felix, mặt ngay lập tức xị xuống:"Quá đáng? Sao cậu lại hỏi thế?"
Mạc Dương đột nhiên thấy Celtic nổi giận liền chột dạ:"A...Không có gì...Chỉ là tôi thấy cậu và Felix có vẻ....Có vẻ thân thiết...Hôm nay lại..."
"Cậu nghĩ tôi thích cậu ta sao?" Celtic nhíu mày, vẻ mặt âm trầm lạnh lẽo, khiến Mạc Dương sợ run.
"Tôi...không có ý đó..." Mạc Dương gục đầu xuống cố giấu vẻ mặt ngạc nhiên. Chẳng lẽ mối quan hệ của Celtic và Felix không như cậu tưởng ư?
Đang miên man trong mớ suy đoán, Celtic bất ngờ nâng cằm cậu lên, ánh mắt như biển xanh sâu thăm thẳm nhìn thẳng vào mắt Mạc Dương, khiến cậu cảm thấy trái tim như sắp bị nuốt chửng vào trong đó, cậu nghe thấy y nói:"Cậu cảm thấy trừ cậu ra tôi còn có thể thích được ai nữa sao?"
Mạc Dương hai mắt mở tròn, miệng há hốc không phát thành tiếng, nhìn giống hệt một chú cún con đáng yêu đang ngơ ngác, khiến Celtic nhịn không được mà hôn nhẹ khóe môi cậu một cái, tiếp tục nói:"Cha tôi muốn hợp tác với xưởng vũ khí của nhà Strabourg nên tôi mới chủ động làm quen với Felix. Còn người tôi thích từ trước tới giờ chỉ có mình cậu thôi Dương ạ!"Nói xong lại hôn thêm cái nữa. Môi Dương mềm mềm. Thích ghê! o(〃 ̄ω ̄〃)o
"Loảng xoảng."Thuốc lẫn bông băng trên tay Mạc Dương thi nhau rơi xuống đất, Mạc Dương tay chân vẫn giữ nguyên tư thế cũ hơn nửa ngày không di dịch một phân khiến Celtic bắt đầu thấy lo lắng định lay gọi tỉnh cậu. Chính lúc này, Mạc Dương bắt đầu có phản ứng, tay khẽ run sờ lên khóe miệng, từ phần cổ cho đến hai má rồi hai tai bắt đầu đỏ bừng, hai mắt mơ màng, y thấy môi cậu khẽ mấp máy:"Đây....là mơ phải không?"(灬º 艸º灬)
Sau đó....Không có sau đó, bởi vì Celtic còn chưa kịp nói câu gì Mạc Dương đã ngất đi. Celtic nghẹn họng ôm cậu dậy,khẽ gọi cậu mấy tiếng, vỗ nhẹ hai má vẫn chưa rút đi đỏ ửng của cậu, đến lúc sờ vào vẫn có thể cảm thấy hơi nóng tỏa ra từ làn da, thấy cậu mãi không có dấu hiệu tỉnh y mới chịu từ bỏ. Haizzz, có ai như y không, tỏ tình với người ta xong người ta liền ngất vì shock _(┐「ε:)_ May là lúc ngất đi, mặt mũi Dương đỏ hồng chứ không phải xanh lét, không thì y sẽ hiểu nhầm thành Dương phải ghét mình lắm mới thành ra vậy ╮(╯_╰)╭
Mà này chung quy cũng do lỗi của y, nóng vội muốn phiết thanh quan hệ của mình với Felix mà nói thẳng ra luôn. Nếu cứ theo kế hoạch ban đầu mà triển khai thì chí ít Mạc Dương cũng đã có thời gian chuẩn bị tinh thần đến tối, chứ không bị shock như bây giờ. Mà thôi dù sao cũng xong rồi, giờ chờ câu trả lời của Dương thôi.
Celtic ngồi một lúc lấy lại sức rồi cõng Mạc Dương về kí túc xá. Trên đường, ai ai cũng mắt chữ O miệng chữ A nhìn hai người. Cũng chả trách được, vì Mạc Dương cao hơn và to hơn Celtic nhiều, nên nhìn Celtic hiện tại chẳng khác nào cõng gấu, nhìn vô cùng tội nghiệp. Mà kể ra cũng phải thương thay cho y, phận làm "bệnh nhân" mà phải đi cõng "y tá" chăm sóc mình về. Nhưng mà thôi chẳng sao, y vẫn tình nguyện cõng, ai bảo trên lưng y là cả "thiên hạ" của y đâu. Cõng cả đời cũng được. ╮(╯▽╰)╭
Ngay khi Celtic và Mạc Dương ra khỏi phòng, Felix mới từ một góc tối nào đó đi ra. Khuôn mặt thanh tú, xinh đẹp tối sầm lại, âm u dưới ánh chiều tà, ánh mắt đầy ngoan lệ, hai tay nhỏ xinh của cậu siết chặt lại tới mức lòng bàn tay chảy máu. Nhìn bóng dáng Celtic đi xa, cậu nghiến răng lẩm bẩm:"Ta không tin! Ta không tin! Sao Celtic có thể yêu một tên hùng nam thô kệch như vậy được. Nhất định là hắn bỏ bùa mê Celtic rồi!"Không thể thế được! Ta phải giúp anh ấy tỉnh ngộ, phải giúp anh ấy thấy được chỉ có một ca nhi mảnh mai, xinh đẹp, thông minh tuyệt đối như ta mới thích hợp với anh ấy! Và thế là trong đầu cậu bắt đầu lập ra cơ số kế hoạch để "vạch trần" Mạc Dương.... (Pháo hôi thế nàyđãđủbạchliênhoachưacácbạn :)))
Celtic của chúng ta hiện giờ trong lòng đang ngập mật ngọt, cùng chờ mong phản ứng của Mạc Dương sau khi tỉnh lại, mà không biết rằng đanh có cơ số âm mưu đang nhằm vào Dương của y cùng tình cảm của hai người.....
Cảnh tượng ấy tuy kể ra thì rất ái muội, nhưng với Mạc Dương chỉ như một phút tình cờ va phải vai của một người đi đường. Tuy nhiên, với Celtic, sự tình cờ ấy lại mang một phen phong vị khác.
Celtic vừa đánh vừa liếc nhìn thử xem phản ứng của Mạc Dương khi nghe chữ "gia truyền" của y thì như thế nào. Nhưng đến khi y tìm được bóng dáng của Mạc Dương rồi thì lại thấy Dương đang ôm ấp đầy tình tứ với một ca nhi. Cái gì thế kia?!!! Cái tay kia đang chạm vào đâu thế kia!!! Mau tránh xa Dương của tôi ra!!! Máu nóng xông lên khiến Celtic quên tiệt mất mình đang trong chiến cuộc, tay chân liền chậm lại một nhịp.
Khi y lấy lại tinh thần thì cũng đã muộn rồi. Lão Khải lợi dụng thời cơ liền thụi một cú thật mạnh vào bụng y, sau là liên tiếp các đòn rơi vào mặt, ngực, mạng sườn khiến Celtic đau đến choáng váng, nằm ngã ngửa ra đất không gượng dậy nổi.
Lại còn được bồi thêm cái mặt cười đầy ti tiện của lão Khải:"Trên chiến trường một phút lơ là như vậy đã sớm mất mạng rồi đấy nhóc con ạ. Còn non và xanh lắm. Khà khà..."Đồ vô sỉ! Đồ cơ hội!
Chết tiệt!! Celtic vung ngang tay đấm lên mặt đất, song lại khiến các vết thương trên người đau đớn hơn. Y cố gắng ngồi dậy nhưng do dư chấn của trận đánh mà không cựa nổi. Mạc Dương thấy vậy đang định tiến lên đỡ y đi phòng y tế. Đột nhiên có một bóng người quen thuộc lao về phía Celtic với tiếng kêu thánh thót: "Celtic ca ca!!"
Mạc Dương kinh ngạc nhìn Felix không biết từ đâu chạy ra đỡ Celtic ngồi dậy, sau nhụt chí mà lùi về. Có Felix rồi nên chắc Celtic không cần cậu giúp đâu....
Celtic bên này này cũng ngạc nhiên nhìn Felix, còn chưa kịp phản ứng thì đột nhiên nghe thấy lão Khải khiếm đả nói:"Aiya được mĩ nhân làm bạn thế kia thì không dùng khoang cứu thương cũng không chết đâu ha! Cứ để sẹo đó để mà nhớ chừa cái tội không tập trung. Vả lại hôm nay tôi thế là nhẹ tay lắm rồi đó!" Nói xong báo tan học rồi quắp đít đi mất.
Nhẹ cái đầu ông! Đau chết người! Với lại ai thèm loại lạn mỹ nhân này chứ! Celtic căm giận hất tay Felix ra. Không thèm để ý Felix vẻ mặt ngỡ ngàng, hắng giọng gọi Mạc Dương:"Dương ơi, giúp tôi với!"
Mạc Dương còn đang ngây ngẩn, nhưng nghe thấy tiếng Celtic gọi thân thể liền bản năng đến chỗ Celtic, cõng y đến phòng y tế.
Mãi đến khi cô bác sĩ đặt bông băng thuốc men vào tay Mạc Dương kèm theo câu:"Xin lỗi nhưng mấy cưng tự xử nhé. Bạn trai đang đợi cô dưới cổng rồi, ahihi ╮(╯▽╰)╭ Bye bye~"Và để lại phòng y tế trống huơ trống hoác chỉ có cậu và Celtic đang ngồi trên giường.
Mạc Dương thuần thục sát thuốc sát trùng rồi băng bó cho Celtic. Sở dĩ, mấy lần tập luyện ở nhà cậu cũng hay bị thương, nhà kể cả có khoang cứu thương nhưng cậu cũng không được phép dùng nên dần dần cũng quen tay với việc này.
Kể ra lần này lão Khải cũng thật quá đáng, cậu sớm đã quen bị thương, nhưng Celtic thì khác, vốn là công tử thế gia được nâng niu chiều chuộng từ bé, bằng chứng là sau mỗi lần luyện tập Mạc Dương cũng chẳng gặp Celtic bị thương mấy cùng lắm chỉ là vài vết xước nhỏ. (Khụ khụ, thực ra thì tướng quân Welfen quả thực rất nghiêm khắc với Celtic, bình thường huấn luyện kiểu gì cũng phải đánh Celtic thành đầu heo mới chịu buông tha. Song Celtic vì không muốn mất mặt với lão bà nên mỗi lần trước khi đến gặp Mạc Dương sau mỗi buổi luyện tập, đều âm thầm dùng khoang cứu thương để tút lại nhan sắc. Do vậy, mỗi lần gặp Mạc Dương đều thấy thành như vậy ╮(╯▽╰)╭ Ahihi~)
Hiện giờ, thấy Celtic một thân thương lớn thương nhỏ, khuôn mặt xinh đẹp cũng không tránh khỏi mấy vết bầm tím. Mạc Dương vừa bôi thuốc vừa nhìn Celtic thỉnh thoảng nhíu mày, đau lòng không thôi, mặt mũi nhăn nhó như thể người bị thương là cậu chứ không phải Celtic.
Celtic thấy Mạc Dương như vậy trong lòng vui sướng đến quên đau. Y mỉm cười trấn an cậu nói:"Tôi không sao. Mấy vết thương này có là gì đâu." Tuy nhiên do mặt y đơ quá lâu, nên trong mắt Mạc Dương lại trở thành vẻ mặt cười gượng gạo khiến cậu càng xót xa hơn:"Nhưng mà....hay là cậu cứ dùng khoang cứu thương...."Cậu chưa kịp nói hết câu đã bị Celtic dùng ngón tay chặn miệng, rồi y vươn người hôn lên trán Mạc Dương một cái nhẹ như chuồn chuồn lướt nước. Y nhìn cậu dịu dàng bằng đôi thẳm như biển sâu, giọng nói ôn nhu trấn an cậu:"Có cậu ở đây thì tôi cần gì khoang cứu thương chứ." (Cảm thấy lời này quen quen -_-!)
Mặt Mạc Dương tức thì đỏ phừng, đầu gục xuống, miệng lắp bắp nói:"V..vậy...tố....tốt...rồi." A a a a, ai cứu cậu với, Celtic càng ngày càng quyến rũ như vậy thì cậu phải làm sao để thoát khỏi vũng lầy tình cảm này đây? Mà nhắc tới chuyện tình cảm, có chuyện cậu rất muốn hỏi:"Celtic, vừa nãy....cậu với Felix....có phải hơi quá đáng không?"Không phải Celtic thích Felix sao?Sao lại....
Celtic đang vui sướng vì lời kịch mà y mới học thuộc trong quyển sách cổ thể loại đam gì gì đó mà mẹ y giới thiệu hôm nọ, vừa nãy được áp dụng rất thành công. Đột nhiên nghe thấy Mạc Dương nhắc đến cái tên Felix, mặt ngay lập tức xị xuống:"Quá đáng? Sao cậu lại hỏi thế?"
Mạc Dương đột nhiên thấy Celtic nổi giận liền chột dạ:"A...Không có gì...Chỉ là tôi thấy cậu và Felix có vẻ....Có vẻ thân thiết...Hôm nay lại..."
"Cậu nghĩ tôi thích cậu ta sao?" Celtic nhíu mày, vẻ mặt âm trầm lạnh lẽo, khiến Mạc Dương sợ run.
"Tôi...không có ý đó..." Mạc Dương gục đầu xuống cố giấu vẻ mặt ngạc nhiên. Chẳng lẽ mối quan hệ của Celtic và Felix không như cậu tưởng ư?
Đang miên man trong mớ suy đoán, Celtic bất ngờ nâng cằm cậu lên, ánh mắt như biển xanh sâu thăm thẳm nhìn thẳng vào mắt Mạc Dương, khiến cậu cảm thấy trái tim như sắp bị nuốt chửng vào trong đó, cậu nghe thấy y nói:"Cậu cảm thấy trừ cậu ra tôi còn có thể thích được ai nữa sao?"
Mạc Dương hai mắt mở tròn, miệng há hốc không phát thành tiếng, nhìn giống hệt một chú cún con đáng yêu đang ngơ ngác, khiến Celtic nhịn không được mà hôn nhẹ khóe môi cậu một cái, tiếp tục nói:"Cha tôi muốn hợp tác với xưởng vũ khí của nhà Strabourg nên tôi mới chủ động làm quen với Felix. Còn người tôi thích từ trước tới giờ chỉ có mình cậu thôi Dương ạ!"Nói xong lại hôn thêm cái nữa. Môi Dương mềm mềm. Thích ghê! o(〃 ̄ω ̄〃)o
"Loảng xoảng."Thuốc lẫn bông băng trên tay Mạc Dương thi nhau rơi xuống đất, Mạc Dương tay chân vẫn giữ nguyên tư thế cũ hơn nửa ngày không di dịch một phân khiến Celtic bắt đầu thấy lo lắng định lay gọi tỉnh cậu. Chính lúc này, Mạc Dương bắt đầu có phản ứng, tay khẽ run sờ lên khóe miệng, từ phần cổ cho đến hai má rồi hai tai bắt đầu đỏ bừng, hai mắt mơ màng, y thấy môi cậu khẽ mấp máy:"Đây....là mơ phải không?"(灬º 艸º灬)
Sau đó....Không có sau đó, bởi vì Celtic còn chưa kịp nói câu gì Mạc Dương đã ngất đi. Celtic nghẹn họng ôm cậu dậy,khẽ gọi cậu mấy tiếng, vỗ nhẹ hai má vẫn chưa rút đi đỏ ửng của cậu, đến lúc sờ vào vẫn có thể cảm thấy hơi nóng tỏa ra từ làn da, thấy cậu mãi không có dấu hiệu tỉnh y mới chịu từ bỏ. Haizzz, có ai như y không, tỏ tình với người ta xong người ta liền ngất vì shock _(┐「ε:)_ May là lúc ngất đi, mặt mũi Dương đỏ hồng chứ không phải xanh lét, không thì y sẽ hiểu nhầm thành Dương phải ghét mình lắm mới thành ra vậy ╮(╯_╰)╭
Mà này chung quy cũng do lỗi của y, nóng vội muốn phiết thanh quan hệ của mình với Felix mà nói thẳng ra luôn. Nếu cứ theo kế hoạch ban đầu mà triển khai thì chí ít Mạc Dương cũng đã có thời gian chuẩn bị tinh thần đến tối, chứ không bị shock như bây giờ. Mà thôi dù sao cũng xong rồi, giờ chờ câu trả lời của Dương thôi.
Celtic ngồi một lúc lấy lại sức rồi cõng Mạc Dương về kí túc xá. Trên đường, ai ai cũng mắt chữ O miệng chữ A nhìn hai người. Cũng chả trách được, vì Mạc Dương cao hơn và to hơn Celtic nhiều, nên nhìn Celtic hiện tại chẳng khác nào cõng gấu, nhìn vô cùng tội nghiệp. Mà kể ra cũng phải thương thay cho y, phận làm "bệnh nhân" mà phải đi cõng "y tá" chăm sóc mình về. Nhưng mà thôi chẳng sao, y vẫn tình nguyện cõng, ai bảo trên lưng y là cả "thiên hạ" của y đâu. Cõng cả đời cũng được. ╮(╯▽╰)╭
Ngay khi Celtic và Mạc Dương ra khỏi phòng, Felix mới từ một góc tối nào đó đi ra. Khuôn mặt thanh tú, xinh đẹp tối sầm lại, âm u dưới ánh chiều tà, ánh mắt đầy ngoan lệ, hai tay nhỏ xinh của cậu siết chặt lại tới mức lòng bàn tay chảy máu. Nhìn bóng dáng Celtic đi xa, cậu nghiến răng lẩm bẩm:"Ta không tin! Ta không tin! Sao Celtic có thể yêu một tên hùng nam thô kệch như vậy được. Nhất định là hắn bỏ bùa mê Celtic rồi!"Không thể thế được! Ta phải giúp anh ấy tỉnh ngộ, phải giúp anh ấy thấy được chỉ có một ca nhi mảnh mai, xinh đẹp, thông minh tuyệt đối như ta mới thích hợp với anh ấy! Và thế là trong đầu cậu bắt đầu lập ra cơ số kế hoạch để "vạch trần" Mạc Dương.... (Pháo hôi thế nàyđãđủbạchliênhoachưacácbạn :)))
Celtic của chúng ta hiện giờ trong lòng đang ngập mật ngọt, cùng chờ mong phản ứng của Mạc Dương sau khi tỉnh lại, mà không biết rằng đanh có cơ số âm mưu đang nhằm vào Dương của y cùng tình cảm của hai người.....
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook