Tinh tế sủng thê chỉ nam
-
Chương 2:
Đại thụ, rừng rậm âm trần, mãnh thú chưa từng gặp qua, hoảng sợ không có đường chạy trốn, thiếu niên có mái tóc màu đỏ ánh kim, thế giới kỳ quái….
Đủ loại tình cảnh không ngừng đan xen trong đầu, các hình ảnh nhanh chóng lướt qua, cuối cùng hợp lại thành một hình ảnh đầy máu, sau đó là kịch liệt đau đớn, giống như có người dùng búa từng chút từng chút đâm vào đầu, đầu đau như muốn nứt ra, thống khổ không chịu nổi, hận không thể đập đầu vào tường, giảm bớt loại thống khổ khiến người ta sống không bằng chết này.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Giằng có đau đớn như vậy không biết qua bao lâu, lúc đau đến mức tận cùng, đột nhiên có một hơi thở tươi mát ập vào, giống như người bôn ba thật lâu trên sa mạc, cuối cùng cũng gặp được ốc đảo, như được cứu rỗi, đau đớn trong não chậm rãi giảm bớt, thân thể run rẫy mới chậm rãi yên tĩnh lại.
Nguyên đồng chậm rãi mở to mắt, thân thể vì vận động quá độ mà mệt mỏi không chịu nổi, mang theo cảm giác đấu nhức trầm trọng đích, ý thức cũng có chút đần độn. Đến khi cô thanh tỉnh lại, đầu tiên là nhìn thấy trần nhà màu đỏ ánh kim trên đỉnh đầu, màu sắc tươi đẹp sáng chói như vậy đâm vào mắt, làm cho mắt đầu xót một trận, không khỏi nhắm hai mắt lại.
Đột nhiên, cô nhớ tới một màn trước khi hôn mê, bất chấp thân thể không khoẻ, ngồi mạnh dậy, cảnh giác đánh giá xung quanh, phát hiện đây là một nơi có thể gọi là phòng, nhưng không gian lại quá rộng rãi trống rỗng, không có đồ vật gì khác ngoài một cái giường, tủ đầu giường và một cái ghế, sạch sẽ ngăn nắp đến mức không giống phòng ở, nhìn lướt qua bốn phía, vậy mà không thấy cửa ra vào và cửa sổ đâu cả, giống như nơi này là một cái lồng sắt với bốn vách tường, không có một cái cửa ra vào nào.
Nơi này giống như mật thất, khiến trong lòng cô có chút sợ hãi, lại có chút mờ mịt.
Nguyên đồng ngơ ngác ngồi trên giường, trong lúc nhất thời mờ mịt thất thố, không biết đây là đâu, đã xảy ra chuyện gì, trong đầu còn lưu lại nỗi thống khổ cực độ không nói nên lời, khiến lòng cô hồi hộp một trận, nhịn không được sờ sờ cái trán. Sau đó nghĩ đến gì đó, giơ hai tay ra trước mặt, cẩn thận đánh giá, phát hiện vết thương hay trầy da trên tay đã không còn, làn da trơn bóng non mềm, không một chút tì vết.
Nếu không phải trên người còn mặc áo T- shirt ngắn tay và quần jean bị bẩn lúc lẩn trốn, cô còn cho rằng chuyện xảy ra trước khi hôn mê chỉ qua là ác mộng mà thôi. Nhưng căn phòng phối màu đỏ ánh kim sáng sủa có thể chọc mù mắt người ta, quần áo dính bẩn trên người, đều đang nói cho cô biết, tất cả đều không phải mơ.
Nguyên đồng rối rắm không biết làm sao.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Năm nay cô mười sáu tuổi, qua mùa hè này, sẽ là học sinh cấp ba, vì sang năm thi vào trường cao trung, nên đã xin nội trú ở trường. Kỳ nghỉ hè, cô về quê ở cùng bà nội, định thừa dịp nghỉ hè này, bên cạnh bà nội nhiều một chút, lần sau có thể gần tới năm mới, mới có thể gặp lại, nhưng lại không ngờ rằng, ở cửa nhà mình không hiểu sao bị ai đó tấn công, khi tỉnh lại thì ở một nơi rất nguy hiểm, quả thật như chuyện huyền huyễn vậy.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ngay khi cô vừa khó chịu vừa sợ hãi, đột nhiên phát hiện trên bức tường đối diện có hai khối kim loại đang rung động, chuyển động sang hai bên, lộ ra một lỗ hổng —— hoặc nói, có lẽ là cửa ra vào.
Tình cảnh này rất giống phim khoa học viễn tưởng mà cô xem trước đây.
Một thiếu niên bưng cái khay đi vào.
Ánh mắt đầu tiên của Nguyên Đồng đặt trên mắt tóc của cậu ta, tóc màu đỏ ánh kim quá mức bắt mắt sáng ngời, luôn hấp dẫn ánh mắt người ta đầu tiên. Thẳng đến khi thiếu niên đó đến gần, cô mới nhìn rõ được khuôn mặt của cậu ta, không khỏi sợ run lên.
Bộ dáng của cậu ta thật sự rất đẹp, quả thật rất được tạo hóa chiếu cố. Thoạt nhìn khoảng mười sáu mười bảy tuổi, ngũ quan thuộc loại nam tính thâm thúy của phương Tây, lại lộ ra một cỗ tinh xảo lại sạch sẽ của thiếu niên, quá mức xinh đẹp, màu mắt đậm hơn màu tóc một chút, cũng là màu đỏ, màu da trắng nõn tinh tế. Đứng ở đó, làm cho người ta có cảm giác vừa lạnh thấu xương lại tươi mát, lúc không nói lời nào, có vẻ rất lạnh lẽo nghiêm túc, làm người ta không dám đối diện với cậu ta.
Môi của cậu ta rất đẹp, không quá mỏng, độ dày vừa phải, màu sắc rất đẹp, nhưng lúc này môi mím lại, tầm mắt lẳng lặng dừng trên người cô, trong mắt ẩn chứa cảm xúc không rõ, khiến tâm cô không khỏi nhấc lên.
Thiếu niên đến trước mặt cô, đặt cái khay lên tủ đầu giường, sau đó mở miệng nói gì đó.
Giọng nói của cậu ta thuộc loại trong trẻo của thiếu niên, nhưng Nguyên Đồng cái gì cũng nghe không hiểu, mờ mịt nhìn cậu ta, cẩn thận nói: "Anh nói gì vậy, tôi nghe không hiểu."
Thiếu niên cau mày lại.
Thấy thế, tâm Nguyên Đồng run lên. Mặc dù thiếu niên này ân nhân cứu mạng, nhưng một loạt chuyện kinh khủng lúc trúc, khiến cô không khỏi nghĩ nhiều. Có thể dễ dàng giết chết con sói ngà voi đáng sợ kia, tất nhiên cậu ta cực kì lợi hại, không biết cậu ta có mục đích gì lại cứu cô về, sau đó cô đã gặp phải cái gì, trong lòng càng mơ hồ.
Thiếu niên nhíu mày, trên mặt lộ ra thần sắc nghi hoặc, sau đó xoay người rời đi.
Qua gần mười phút, thiếu niên trở lại, sau đó đưa cho cô một cái gì rất trông giống khuyên tai.
Nguyên Đồng không nhúc nhích, cô vẫn không biết thứ này để làm gì.
Thiếu niên thấy thế, đành phải động thủ đeo đồ vật đó lên tai cô, sau đó nói: "Đây là máy phiên dịch tinh tế."
Nguyên đồng sửng sốt, thế mà cô nghe hiểu cậu ta nói gì, nhưng dù nghe hiểu, vẫn không biết "Máy phiên dịch tinh tế" là cái gì, nghe có vẻ rất cao thâm.
"Chắc cô đói bụng rồi, tôi không biết cô có thể ăn được đồ ăn gì, nên sai Leach đi trao đổi với tinh tế thương nhân - Fergus một ít dinh dưỡng tề, đây là đồ ăn có hương vị ôn hòa nhất rồi." Vừa nói vừa lấy một bịch dinh dưỡng tề trong khay trên tủ đầu giường đưa cho cô.
Nguyên đồng nghe mà mơ hồ, nhưng vẫn nhận lấy, nói một tiếng cám ơn.
Nếu cậu ta không nhắc đến, cô cũng quên luôn bụng đói của mình, chạy trốn cái chết kịch liệt một trận, bị dọa sợ, đến bây giờ tỉnh lại, khiến cô cảm thấy bụng đã đói không chịu được, dạ dày truyền đến đau đớn vì đói quá mức.
Thiếu niên ngồi trên cái ghế duy nhất trong phòng, hai chân bắt chéo, tư thế có chút lười nhác, một đôi mắt màu đỏ kim xinh đẹp nhìn cô, trên mặt không có cảm xúc gì, khiến người ta có cảm giác rất nghiêm túc, rất không dễ gần, đối lập với khuôn mặt xinh đẹp của cậu ta. Hắn nhìn cô vụng về mở nắp dinh dưỡng tề ra, cái miệng nhỏ uống từng ngụm nhỏ, một đôi đen láy như thủy tinh không an phận đảo qua lại xung quanh, bộ dáng cẩn thận quan sát kia, như một con mèo nhỏ, làm người ta nhịn không được muốn xoa xoa đầu cô.
"Tôi là Kloster, còn cô?" Thiếu niên mở miệng nói.
"Nguyên Đồng."
"Nguyên Đồng?" Kloster thì thầm, khẩu âm hơi kỳ lạ, hai chữ Nguyên Đồng là tiếng Trung thuần khiết, khác biệt rất lớn với ngôn ngữ tinh tế thông dụng.
Nguyên Đồng uống một thứ gọi là dinh dưỡng tề, như cháo trắng không có mùi vị gì cả, hút một hơi dài. Một bịch dinh dưỡng tề cũng không lớn lắm, nhưng sau khi ăn xong, lại cảm thấy chắc bụng cảm, khiến cô ngạc nhiên một trận trong lòng, ánh mắt nhìn về phía thiếu niên cũng có chút thay đổi.
Nguyên Đồng không phải ngu ngốc, chuyện gặp phải trước khi hôn mê và chuyện xảy ra ở hiện tại đều nói cho cô biết: có thể nơi này không phải Trái Đất, mà là thế giới khác. Thế kỷ hai mươi mốt, loại tiểu thuyết về đề tài "Xuyên không" trên Internet đếm không xuể, cho dù bình thường cô không quan tâm đến mấy thứ này, cũng biết chuyện xuyên không này.
Có thể, cô thật sự xuyên không rồi.
Trao đổi tên với nhau, lại ăn đồ ăn của đối phương, sự đề phòng của Nguyên Đồng cũng giảm không ít, cuối cùng cũng mở miệng: "Xin hỏi, đây là đâu vậy?" Tại sao tôi lại xuất hiện ở chỗ này?
"Ural tinh." Kloster nhìn cô chằm chằm, thật cẩn thận trả lời cô: "Đây là nhà của tôi, tôi cứu được cô trong rừng, lúc ấy cô hôn mê, nên tôi mang cô về đây. Bây giờ cô thấy thế nào rồi, đỡ hơn sao? Vết thương trên người cô tôi đã dùng máy trị liệu trị hết cho cô rồi, nếu còn chỗ nào bị thương, chỉ có thể tới chỗ dược tề sư* xem sao."
*Dược tề sư: gần giống với bác sĩ. Có thể chế thuốc, nghiên cứu bệnh, trị thương,... chứ không phải chỉ khám bệnh và cho thuốc như các bác sĩ ở bệnh viện.
Nghĩ đến trên Ural tinh thường không có dược tề sư, có thể ở lại hành tinh này đều là một ít giống loài hung tàn, Kloster nhăn mày lại, đột nhiên phát hiện thanh danh của tinh cầu này rất hung tàn, dọa chạy rất người, cũng không phải chuyện tốt gì.
Nghe ra được sự quan tâm trong lời nói của cậu, Nguyên Đồng nở nụ cười với cậu, bên má lộ ra lúm đồng tiền nhỏ, nói: "Tôi không sao." Dừng chút, cô lại hỏi: "Ural tinh là ở đâu?" Cô chỉ nghe qua Trái Đất, Sao Hỏa, Sao Thuỷ, Sao Kim và một ít hành tinh, hằng tinh trong Thái dương hệ được người ta tìm ra cũng chưa nghe nói có nơi gọi là Ural tinh.
Nghe nói như thế, trên mặt Kloster lộ ra một chút kinh ngạc, không khỏi hoài nghi lai lịch của Nguyên Đồng.
Cô xuất hiện một cách kì lạ, đồ mặc trên người rất kì lạ, ngôn ngữ cũng kì quái, thậm chí trên người còn không mang theo quang não mà mỗi cư dân đế quốc đều có để đại biểu cho thân phận, lại có chút giống dân bản xứ của một số tinh cầu chưa khai phá. Nhưng dù là dân bản xứ, nếu nhập cư trái phép đến Ural tinh, không lý do gì mà không bị những săn thực giả đỉnh cấp phát hiện.
Nguyên Đồng cúi đầu, biết đối phương hoài nghi, không dám nhìn mặt cậu.
"Ural tinh là một tinh cầu nguyên thủy thuộc tinh hệ Montmutre, cư dân ở đây rất ít, các tinh hạm tinh tế cũng rất ít khi đi qua nơi này." Kloster giải thích đơn giản về Ural tinh, thấy cô vẫn còn mờ mịt, trong lòng mơ hồ hiểu được cô khuyết thiếu thường thức nghiêm trọng, thậm chí có thể nói, mấy thứ này đối với cô mà nói, căn bản là nói chuyện trên trời.
Nguyên Đồng đã bị kinh hách nghiêm trọng.
Theo lời nói của Kloster, cuối cùng cô đã có thể xác định bây giờ mình không ở Trái Đất, thậm chí cũng không ở trong Thái dương hệ, chạy tới một tinh cầu không biết tên. Hóa ra trên thế giới này thật sự có người ngoài hành tinh…… Trong lòng có chút lo lắng, nếu bà nội phát hiện không thấy cô đâu, sẽ lo lắng bao nhiêu, nếu không gặp được bà nội nữa, cô…..
"Đừng khóc!" Kloster có chút luống cuống, giọng nói trong trẻo không khỏi lạnh lên.
Cậu gặp qua rất nhiều giống cái các chủng tộc, nhưng đám giống cái bưu hãn đó quả thật không giống giống cái, hơn nữa rất ít khi khóc, không chỉ không khóc, ngược lại còn rất hung tàn, nhiều giống đực không phải là đối thủ, cho nên cậu vẫn nghĩ giống cái nên là như vậy, nhưng không nghĩ rằng giống cái mình nhặt về này, mềm mại ngoài dự đoán.
Đúng vậy, thật mềm, thân thể cũng rất mềm, hương vị còn rất thơm — khứu giác của động vật ăn thịt.
Nguyên Đồng hít hít cái mũi, rầu rĩ nói: "Tôi không khóc." Chỉ là cô lo sau khi bà nội phát hiện không thấy mình đâu sẽ khổ sở bao nhiêu? Đã trải qua nhiều chuyện như vậy, phát hiện có thể sau này có thể sẽ không được gặp lại người thân duy nhất nữa, khiến cô không thể khống chế được cảm xúc, nhưng bởi vì có người xa lạ ở đây, chỉ có thể cố nén lại.
Sau khi Kloster rời đi, Nguyên Đồng vào phòng vệ sinh, ngồi xổm trong đó hung hăng khóc một trận, phát tiết tất cả áp lực.
Kloster ninh mi, đứng trước cửa ôm tay trầm tư, thẳng đến khi người máy Leach tới.
"Chủ nhân, Fergus đưa quần áo tới đây tặng cho cô bé kia."
"Cô bé?" Kloster cảm thấy xưng này rất cổ quái.
Đôi mắt máy móc màu đỏ của Leach lóe sáng, nói: "Tôi tra trong dữ liệu cơ sở của đế quốc về tư liệu của quốc gia cổ phương đông Trung Hoa thời địa cầu cổ đại, nghe nói ở địa cầu cổ đại, giống cái bình thường gọi là cô bé, giống đực gọi là nam nhân thúi, dã hán tử. Chủ nhân, cậu là một dã hán tử đấy."
Kloster: "......" Đột nhiên thật ngứa tay, muốn đánh con người máy độc miêng thích nơi nơi đào móc lịch sử đen của người khác.
"Chủ nhân, Fergus…..."
"Tự đi gặp đi, ta không muốn gặp hắn." Kloster lạnh lùng nói, xoay người đi vào một gian phòng bên cạnh.
Ánh mắt máy móc của người máy lóe lóe, không hiểu sao tâm tình của chủ nhân hình như không vui, không phải chủ nhân rất quan tâm đến giống cái kia sao? Cô bé đã tỉnh lại, chủ nhân nên cao hứng mới đúng chứ. Người máy Leach thật sự không hiểu nổi giống loài động vật ăn thịt này, chỉ có thể xoay người đi ứng phó với tên gian thương tinh tế thích rút máu người ta.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook