Chương 2: : hoa trắng nhỏ Phó Vân Hà, người đang nằm dưới đất đang phân loại ký ức của mình, cuối cùng cũng hiểu ra hoàn cảnh của mình.

Mồ côi...!Ma ốm...Tân hôn...!Chết.

Nhưng anh vừa nghe thấy người phụ nữ kia nói gì? Góa phụ? Hắn là phụ nữ? Anh khẽ cử động bàn tay nhìn một chút, còn may, vẫn còn là đàn ông.

Anh cố gắng “hừ hừ” hai lần, rồi một giọng nói yếu ớt vang lên.

“Tôi là đàn ông, tôi chưa chết.” Niên Sơ Đồng nhíu mày nhìn lướt qua, cẩn thận kiểm tra một chút, là đàn ông?. Lông mày hắn đẹp như tranh vẽ, làn da của hắn trắng như kem, đôi môi thì hồng hào, hàng liễu thì mảnh mai, đến ngay cả bàn tay cũng mảnh mai theo.

Niên Sơ Đồng lại nhìn xuống bàn tay của mình, đen sạm, thô ráp, khô nhăn, bong tróc còn xỉn màu.

Nhìn như chiếc lá cuối mùa vậy, bàn tay xấu không thể xấu hơn.

Quên đi, xấu hay đẹp, không quan trọng.


Niên Sơ Đồng ngồi xổm xuống, một bàn tay đen đúa đặt lên mạch đập của Phó Vân Hà, nghiêm túc nhìn sắc mặt của tân nang, ngữ khí hơi an ủi nói, dù sao thì trước sau gì cũng phải nói thôi.

“Tôi e rằng anh, sẽ không sống nổi qua đêm nay được đâu.” Phó Vân Hà thở gấp hơn, sao anh có thể “không thể” sống sót qua đêm nay được? “Tôi không sao!” Niên Sơ Đồng nhìn Phó Vân Hà, người không hoàn toàn tin tưởng vào lời cô nói, nói tiếp: “Chúng ta đều là vợ chồng, sao anh có thể không tin tưởng tôi như vậy chứ? Đừng lo, nếu anh chết, tôi sẽ không tái hôn đâu.

” Phó Vân Hà không nói nên lời, ai quan tâm cô có tái hôn hay không! Anh ấy chỉ không muốn chết mà thôi.

Không, anh ấy sẽ không chết.

Phó Vân Hà, người bị cho là sống không nổi, đang nằm trên mặt đất, cảm thấy năng lượng trào dâng, anh muốn đứng dậy.

Anh nắm lấy cánh tay của Niên Sơ Đồng, dùng sức, nghiến răng nghiến lợi phun ra vài từ.

“Tôi....!Sẽ...!Không....!Chết.” Niên Sơ Đồng bất lực nhìn Phó Vân Hà, thật là một tiểu mỹ nhân bướng bỉnh! Cô nhìn mọi người có chút tiếc nuối nói: “Ý chí của anh ấy khá vững vàng, có lẽ anh ấy có thể sống sót qua đêm nay.” “Nếu như vậy, chúng ta sẽ ở nhà họ Niên dưỡng thương.” “ Nếu dưỡng tốt lên thì tính là của tôi, mà chết rồi thì tính do hắn xui xẻo.” Mọi người xung quanh, bao gồm cả Phó Vân Hà, tất cả đều nhìn chằm chằm vào Niên Sơ Đồng.

Mọi người: Đồ rác rưởi nổi nhà họ Niên, sao cô ta có thể mặt dày tới như vậy? Phó Vân Hà: Sao mạng của tôi lại là của cô? Niên Sơ Đồng hoàn toàn không quan tâm đến ánh mắt của mọi người, cô là một người tu luyện Độc Bất Tử nên muốn làm gì thì làm, trả có gì là không làm được cả.

Đây là những từ hoa mỹ nhất mà cô có thể nói lúc này.

Nếu không phải vì thiếu sức mạnh, ai có thể nói với bạn những lời đã được sửa đổi thành hoa mỹ như này chứ? Cô đặt chủ đề sang một bên rồi nhìn xung quanh một vòng, có một số cột có hoa văn màu xám đậm, mái màu đỏ sẫm.

Tất cả các mặt đều trong suốt cũng không có tường.

Đây là hành lang của nhà họ Niên, đám cưới này thực sự rất bình thường, nó chỉ được ngăn cách với một con đường bằng một bức tường.

Hử? đó là gì? Niên Sơ Đồng đẩy một người phụ nữ tóc ngắn trước mặt ra, cô ta muốn ngăn lại, nhưng lại bị một người đàn ông khác bên cạnh ngăn lại.

“Đừng lo cho cô ta, tôi đã thông báo với quản gia ông ấy sẽ đến ngay thôi.” “Thật mặt dày, còn muốn ăn vạ nhà họ Niên nữa à.” Ba người thật ra cũng nhận ra Niên Sơ Đồng có chút gì đó khác trước, nhưng tất cả đều cho rằng đó là vì cô ấy muốn ở lại.


Không ai muốn trở thành chủ của một hành tinh “phế thải” cả, hành tinh đó là một hành tinh tồn tại thấp kém nhất, nếu sống ở đó cũng chết nhanh nhất.

Niên Sơ Đồng, người đẩy mọi người ra, đang đi đến mép hành lang, nơi có một giàn hoa đá cao nửa mét cắm đầy một loại hoa nhỏ màu trắng.

Lá xanh thẫm, trên đỉnh đầu chỉ có một hoặc hai bông hoa nhỏ màu trắng, đứng trong gió.

Niên Sơ Đồng vốn dĩ không phải là người yêu hoa, yêu cỏ gì, cô vươn ngón tay chạm nhẹ vào cánh hoa trắng nhỏ.

Vận hành lộ tuyến đã chạy mấy vạn lần trong cơ thể, mà ma khí mới miễn cưỡng bị phá vỡ thần thức, bắt đầu hấp thu năng lượng.

Quả nhiên như thế.

Bông hoa nhỏ màu trắng này có độc.

Niên Sơ Đồng thu ngón tay lại sau khi xác nhận suy nghĩ của mình, chỉ cần là độc, cô sẽ không sợ.

“Tinh! Ký chủ đã tìm thấy một loài rất xuất sắc, khoai tây.

Hệ thống làm ruộng bắt đầu khởi động” Khoai tây? Bông hoa trắng nhỏ này? “Niên Sơ Đồng, đã đến lúc cô phải đi rồi.” Trước khi Niên Sơ Đồng có thể hiểu được mối liên hệ giữa hai người, một giọng nói lớn tuổi hơn, hơi nghiêm nghị truyền đến.


Cô dừng dòng suy nghĩ của mình lại, nhìn người đang đi tới.

Người tới tuổi trung niên, mặt trắng bệch, không để râu, nét mặt thật thà, ánh mắt trong veo.

Ông là quản gia lớn tuổi của gia tộc họ Niên, đồng thời cũng là trợ thủ đáng tin cậy nhất của gia chủ, dưới một người mà trên vạn người.

“Có thể.” Niên Sơ Đồng không bận tâm, rời đi là lựa chọn tốt nhất.

“Tôi muốn tiền.” Lão quản gia không dời mắt, mà là nói: “Cô phải rời khỏi đây.” Niên Sơ Đồng lắc đầu cười, bởi vì hắn cho rằng mình là phế vật, nên không cho mình cơ hội nói điều kiện.

Cô bước mấy bước tới trước mặt ông già, rồi lại từ từ đến bên cạnh người đẹp nhỏ bé của cô, “ma ốm” Phó Vân Hà.

Cô kéo anh lên rồi nói: “Tôi chuẩn bị treo hắn ở trước cửa nhà họ Niên, hắn chết rồi, tôi sẽ gào khóc xuớng bài quả phụ, nói nhà họ Niên ép chết chồng tôi.”.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương