Tinh Tế Chi Tình Cũ Khó Truy
-
Chương 4: Tiêu tiền như nước
“Thẻ kim cương đen?” Trần Phú Kiệt có chút mơ hồ nói: “ của Duệ thiếu?”
Lục Vân Sơ trong mắt hiện lên vài phần chán ghét, “Sao có thể? Ngươi suy nghĩ nhiều, tên đó keo kiệt như vậy.”
Trần Phú Kiệt xấu hổ cười, nói: “Vân Sơ, ngươi thật có bản lĩnh a! tìm được bạn trai mới rất không tồi!”
Thẻ kim cương đen do ngân hàng lớn nhất Trung Ương Tinh phát hành, tổng cộng có một trăm cái được phân bố vào trong tay một trăm phú hào đỉnh cấp, Tần Duệ là một trong số đó, Phương Vân Kiệt cũng vậy.
Lục Vân Sơ cười cười, nói: “ đương nhiên anh ấy không tồi.”
Trần Phú Kiệt dùng ánh mắt quỷ dị nhìn Lục Vân Sơ, âm thầm nghĩ: Đầu tiên là Duệ thiếu, giờ lại thêm một phú hào thần bí, tiểu bạch kiểm Lục Vân Sơ này, công phu mê hoặc thật đúng là không thể khinh thường.
Lục Vân Sơ nhìn Trần Phú Kiệt, nói: “Trần thiếu, ngươi cũng muốn mua xe sao?”
Trần Phú Kiệt lập tức đỏ mặt, hắn nguyên bản còn tưởng rằng tên quỷ nghèo Lục Vân Sơ này mua không nổi xe, kết quả, người ta chẳng những mua được xe, còn mua chiếc tốt nhất trong cửa hàng, ngược lại hắn muốn mua một chiếc xe “Tiện nghi” còn phải đi vay.
“Nhìn trúng chiếc nào, Ảo Ảnh sao? Cũng không tồi, bất quá, không tốt bằng Không Ảnh à.” Lục Vân Sơ nghĩ đến lời nhân viên lúc vào cửa, cười cười nói.
Tinh xe trong danh sách Ảnh hệ liệt, Ảo Ảnh là chiếc rẻ nhất, Không Ảnh quý nhất, đối mặt với ý cười trong mắt Lục Vân Sơ, Trần Phú Kiệt xấu hổ hận không thể tìm cái hố chui xuống đất.
Lục Vân Sơ vẫy vẫy tay, nói: “Không cần, ta biết lái.”
“Ngài từng lái qua?” Giám đốc kinh doanh có chút kinh ngạc hỏi.
Lục Vân Sơ cười cười, nói: “Có người từng cho ta một chiếc, ta cảm thấy cũng không tệ lắm, bất quá đem xe vận chuyển đến Trung Ương Tinh quá phiền phứt, mua một chiếc khác đơn giản hơn nhiều.”
Trần Phú Kiệt: “……”
Giám đốc kinh doanh: “……”
“Lục thiếu, thủ tục của ngài đều đã làm xong.” Một nữ nhân viên tiêu thụ chạy tới nói.
“Cảm ơn.” Lục Vân Sơ quay đầu đối với Trần Phú Kiệt, nói: “Trần thiếu, ta còn có việc, đành cáo từ trước.”
Tập thể mấy nhân viên tiêu thụ trong cửa hàng mở to mắt nhìn theo Lục Vân Sơ rời đi.
“Người này thật là lợi hại! mua luôn chiếc Không Ảnh.”
“Không phải hắn lợi hại, là nam nhân của hắn lợi hại.”
“ cũng là hắn có bản lĩnh, có nam nhân lợi hại như vậy, còn có thể làm người ta chịu vì hắn mà tiêu tiền, hắn cũng rất lợi hại a!”
“Nói vậy cũng đúng! Đúng là người thắng nhân sinh! Ta nếu cũng có bản lĩnh này thì tốt rồi.”
“Thật đáng tiếc, nếu vừa rồi ta tiếp đãi hắn thì đã kiếm không ít rồi, chiếc xe Không Ảnh trích phần trăm là một phần vạn đấy!”
“Ai kêu ngươi không có ánh mắt, nhưng mà hắn ăn mặc cũng quá khó coi, kim chủ của hắn không ngại mất mặt sao?”
“Có lẽ, kim chủ của hắn thích phong cách như vậy đi.”
“Hiện tại đúng là không thể xem thường bất cứ người nào.”
……
Trần Phú Kiệt đứng bên cạnh nghe nhân viên tiêu thụ nói chuyện, trong lòng một trận khó chịu, bất quá chỉ là một tên đê tiện đeo bám người giàu có mà thôi, có cái gì đặc biệt hơn người.
Người ta không chừng cũng coi như Lục Vân Sơ là đồ chơi mà thôi, năm đó Duệ thiếu đá Lục Vân Sơ rêu rao như vậy, tên kim chủ này sớm muộn gì cũng sẽ đá tên đó mà thôi, đợi đến lúc đó, Lục Vân Sơ nhất định sẽ càng nghèo túng, thảm hại hơn lúc trước.
Lục Vân Sơ lái xe rời đi, ở trong xe vui sướng cười to một trận, tên Trần Phú Kiệt nhất định là đang mắng cậu là tiểu bạch kiểm, chỉ biết bán sắc bán thân đi.
“Trần thiếu, ngài muốn vay kỳ hạn bao lâu, chỗ chúng ta có ba năm, mười năm, hai mươi năm.” Giám đốc kinh doanh nói.
Trần Phú Kiệt nắm chặt nắm tay, sau khi gặp gỡ "đại kim chủ" như Lục Vân Sơ xong, nguyên bản “Kim chủ” Trần Phú Kiệt chạm vào là bỏng, liền trở nên bình thường hẳn, thái độ nhiệt tình của nhân viên tiêu thụ đối với Trần Phú Kiệt giảm xuống không ít.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook