Tinh Tế Chi Tình Cũ Khó Truy
Chương 39: Cái Gọi Là Xa Xỉ

Chương 39 cái gọi là xa xỉ

Lâm Trác Hàm nhìn Lục Vân Sơ lại nhìn sang Tần Duệ, cảm khái vạn ngàn nói: “Ta chưa từng thấy ai săn sóc tình nhân tốt hơn

Phương Vân Kiệt, Vân Sơ cậu thật có phúc.”

Lục Vân Sơ âm thầm bĩu môi, thầm nghĩ: Trác Hàm, cậu thật là kiến thức thiển cận, Phương Vân Kiệt chính là tên bại hoại a! Lâm Trác Hàm cư nhiên chưa từng thấy ai chu đáo hơn Phương Vân Kiệt, thật là uổng nhân sinh làm người.

Tần Duệ không khỏi liếc Lâm Trác Hàm một cái, Lâm Trác Hàm vô tội cười cười.

“Sơn trang suối nước nóng, nghe thật lợi hại! Em nghe nói bên trong có nhân viên mát xa kỹ thuật tốt nhất, lễ tân mỹ lệ nhất, điểm tâm ngon nhất, phòng khách xinh đẹp nhất,.....” Ánh mắt Tần Thiến không khỏi hiện lên vài phần hướng đến.

“Chờ khảo hạch kết thúc, ta mang em đi sơn trang suối nước nóng chơi.” Lục Vân Sơ đối với Tần Thiến nói.


Tần Thiến đột nhiên mở to mắt, nói: “Thật sự có thể chứ?”

Lục Vân Sơ gật đầu, nói: “Đương nhiên có thể.”

Hai má Tần Thiến ửng đỏ hưng phấn, thấy sắc mặt Tần Duệ tối sầm lại, theo bản năng thu liễm vài phần.

“Sơn trang suối nước nóng a! Không nghĩ tới tập đoàn Phương thị lại có loại sinh ý này.” Lâm Trác Hàm nhịn không được nói.

Lục Vân Sơ cười, nói: “Đây không phải là vì sinh ý, kỳ thật là vì hưởng thụ, tuy rằng anh ấy không thường tới Trung Ương Tinh, nhưng vẫn có biệt thự ở đây, có sơn trang suối nước nóng là để thuận tiện khi đến sử dụng.”

“Quá xa xỉ đi.” Lâm Trác Hàm nói.

“Không thiếu tiền, người có thể tiêu tiền mới có thể kiếm tiền.” Lục Vân Sơ nói.

“Quá khốc!” Tần Thiến nhịn không được nói.

“Sơn trang suối nước nóng lúc đầu thành lập là vì hưởng thụ, nhưng khi kinh doanh cũng là mỗi ngày hốt bạc, xem như vô tâm cắm liễu đi.” Lục Vân Sơ nói.


Tuy rằng sơn trang suối nước nóng hiện giờ ở trên danh nghĩa Phương Vân Kiệt, nhưng kỳ thật đó là do tổ gia gia thành lập.

Tần Thiến gật đầu, nói: “Đúng vậy! Sơn trang suối nước nóng thực dễ kiếm tiền.”

Trung Ương Tinh rất nhiều người thích hưởng thụ, thích đi mấy nơi quý giá chết người không đền mạng. Sơn trang suối nước nóng tiêu phí kinh người, nhưng chưa bao giờ thiếu khách.

Lâm Trác Hàm nhìn Lục Vân Sơ, nói: “Vân Sơ, lát nữa có cần tớ đưa cậu về không?”

“Không cần, Lâm thiếu là người bận rộn, ngươi vẫn lo đóng phim đi, ta sẽ đưa Vân Sơ trở về.” Tần Duệ tràn đầy đề phòng mà nhìn Lâm Trác Hàm nói.

Lâm Trác Hàm cười, thái độ như lâm đại địch của Tần Duệ thực sự không cần thiết, hắn chỉ là một tiểu nhân vật, Phương Vân Kiệt kia mới là uy hiếp lớn, có một tình địch “Nhân tài” như vậy, không biết Tần Duệ có thấy áp lực lớn hay không.


Lục Vân Sơ lên tinh xe của Tần Duệ, Tần Thiến tràn đầy phấn chấn nhìn Lục Vân Sơ, trong mắt tràn đầy si cuồng.

“Duệ ca, anh lái xe nhanh quá!” Mắt thấy tốc độ xe càng lúc càng nhanh, Tần Thiến rốt cuộc nhịn không được nói.

Lục Vân Sơ gật đầu, nói: “Đúng là có chút nhanh, Tần thiếu anh da dày thịt béo không sợ tai nạn, nhưng ta da thịt non mịn à.”

Tần Duệ: “……”

Tinh xe Tần Duệ dừng lại trước biệt thự của Lục Vân Sơ.

Lục Vân Sơ vừa xuống xe liền ở bồn hoa trước cửa biệt thự nôn đến trời đất tối sầm.

Tần Thiến tràn đầy khẩn trương mà nhìn Lục Vân Sơ, nói: “Vân Sơ ca ca, anh không sao chứ.”

Lục Vân Sơ có chút gian nan mà lắc đầu, nói: “Không có việc gì, chỉ là kỹ thuật lái xe của anh em thật sự làm người ta ghê tởm.”

Tần Thiến: “……”

Tần Duệ: “……”
“Lục thiếu, ngài không sao chứ.” Trần Khoa từ trong biệt thự nhanh chóng đi ra, đưa cho Lục Vân Sơ một chiếc khăn vuông.

Tần Duệ nhìn Trần Khoa, hỏi: “Hắn là ai, sao lại ở trong biệt thự của em.”

Lục Vân Sơ nhìn Tần Duệ biểu tình hưng sư vấn tội, tức giận nói: “Là quản gia, anh quản nhiều như vậy làm gì?”

Tần Thiến nhìn Lục Vân Sơ, tràn đầy sùng bái nói: “Vân Sơ ca ca, quản gia nhà anh lớn lên cũng rất tuấn tú a!”

Lục Vân Sơ: “……”

Tần Duệ: “……”

Lục Vân Sơ nhìn Tần Thiến, nói: “Tiểu nha đầu gian xảo, lông còn chưa mọc đủ đã nhớ thương soái ca.”

Tần Thiến: “……”

“Lục thiếu, bữa tối cùng điểm tâm đã chuẩn bị xong, bây giờ ngài có muốn dùng không?” Trần Khoa hỏi.

Lục Vân Sơ lau miệng, nói: “Cũng được! Tiểu Thiến có muốn ăn hay không?”

“Đủ ăn sao?” Tần Thiến hỏi.
“Đương nhiên.” Lục Vân Sơ không cần nghĩ ngợi nói.

“Thật tuyệt!” Tần Thiến vui vẻ đi vào cùng Lục Vân Sơ, tuy rằng Lục Vân Sơ không mời Tần Duệ, nhưng Tần Duệ vẫn mặt dày đi theo.

..........

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương