Đây không phải là lần đầu Phó Tùy Vân nói chuyện với Nhậm Phi Dương, đại khái hiểu tính cậu ấm này nên căn bản không để mấy lời đó trong lòng.
Nhưng mà lúc này lại có Tiêu Ca ở đây.
Thấy Phó Tùy Vân không để ý mình, ánh mắt Nhậm Phi Dương chệch hướng sang đánh giá Tiêu Ca, rồi huýt một tiếng thật dài.
"Cậu là người khiến Châu Ngọc buồn?" Nhậm Phi Dương cười nhạo hỏi, "Trông cũng đẹp đấy."
Lời trong lời ngoài đều có ý nhằm vào Tiêu Ca.
Phó Tùy Vân đột nhiên không vui, bước lên chắn trước mặt Tiêu Ca, giọng trầm thấp cảnh cáo Nhậm Phi Dương: "Cậu Nhậm đừng đi quá xa, nếu không tôi sẽ nói chuyện trực tiếp với ông nội của cậu."
Tiêu Ca nghe vậy thì ngẩn ra, mày hơi nhăn lại.

Cậu biết trong truyện gốc họ Nhậm rất khó đối phó.
Nhậm Phi Dương hình như cũng hơi sững lại, nhưng xem điệu cười thì chẳng có vẻ gì là thu nết cả.
"Tôi muốn quyết đấu với mấy người." Nhậm Phi Dương cởi găng tay lụa của mình ra ném xuống đất.
Tiêu Ca nhìn kỹ thì thấy người này chỉ đeo một cái găng tay, chắc là chuẩn bị cho hành động ném đồ này mà làm, đúng là bệnh tuổi teen.
"Đấu thế nào?" Tiêu Ca giương giọng hỏi.

Nhậm Phi Dương đắc ý dào dạt tuyên bố: "Cậu chọn một trò, tôi chọn một trò -- phải có mục cho cặp đôi, ai thắng nhiều nhất thì thắng, bên thua phải đăng lời xin lỗi với bên kia." Lời trong lời ngoài căn bản là không đề cập đến chuyện hòa nhau, như thể người này tin chắc rằng mình sẽ thắng cả hai trò.
Anh ta vừa dứt lời thì mặt Quý Châu Ngọc lại tái thêm một chút.

Hiển nhiên Quý Châu Ngọc không cho rằng mình và Nhậm Phi Dương có bất cứ cái gì gọi là sự ăn ý của một cặp.
Tiêu Ca cũng không cho là vậy.
Cuộc đời này của Nhậm Phi Dương đại khái sẽ không có chuyện ăn ý với bất kỳ ai.

Tiêu Ca và Phó Tùy Vân nhìn nhau, hai người cùng thấy được câu hỏi "Chúng ta không thua phải không?" trong mắt đối phương.
Tiêu Ca cũng ra vẻ cà lơ phất phơ, đồng ý trận thi đấu này, "Được, anh muốn chọn trò nào?"
"Hai người ba chân." Nhậm Phi Dương khoanh tay, "Mấy người mới quen không lâu phải không? Chơi trò này nhất định rất xấu hổ, không giống tôi và Châu Ngọc tụi này quen nhau hơn một năm rồi."
Tiêu Ca: "..."
Phó Tùy Vân: "..."
Quý Châu Ngọc: "..."
Được thôi.
Tiêu Ca vứt cho Phó Tùy Vân một cái ánh mắt "thắng chắc rồi", Phó Tùy Vân đáp lại bằng ánh mắt "trò em chọn, nghe em tất", Tiêu Ca liền nói: "Về trò khác, chúng tôi chọn trò đút nhau ăn dâu tây, quy định là 0 đút 1 ăn."
Phó Tùy Vân:?
Quý Châu Ngọc:??
Hai người đều cảm thấy bối rối.
Mà không ngờ sắc mặt Nhậm Phi Dương bỗng nhiên thay đổi, lông mày nhướng lên, chất vấn Tiêu Ca: "Sao cậu biết tôi ghét ăn dâu tây?!"
Đương nhiên là trong truyện viết rồi.
Tiêu Ca nhớ mang máng rằng, công 4 có một đoạn cốt truyện về dâu tây thế này: Công 4 - người khi còn được thụ chính theo đuổi một cách nồng nhiệt, vào lần nọ đã xém nổi trận lôi đình với thụ chính vì được tặng cho một sọt dâu tây tươi.
Chính là ghét như vậy đó.
Thật ra không phải vì dị ứng mà ăn không được, bởi vì khi còn nhỏ Nhậm Phi Dương đặc biệt thích ăn dâu tây, kết quả không cẩn thận hái trọc lóc dâu tây không phải loại mọc dại, không cẩn thận bứng trụi dâu tây của nhà ông bác, nên bị đánh một trận.


Anh chàng từ nhỏ đến lớn đều được chiều, chưa bao giờ bị đánh, thế nên từ đó về sau anh ta liền hận dâu tây.

Ánh mắt Nhậm Phi Dương kiểu không biết có nên tin hay không, Tiêu Ca cũng không trả lời.
Sau một lúc lâu, Nhậm Phi Dương đành phải tạm thời áp xuống lòng nghi ngờ, mang lòng xấu xa mà nói rằng: "Ăn thì ăn, ai sợ ai, đến lúc đó tọng nhiều dâu tây cho trợn trắng mắt ra luôn, đừng có quỵt đó."
Tình huống anh ta nói cũng có thể xảy ra lắm chứ, Tiêu Ca chắc hơn phân nửa rằng Nhậm Phi Dương sẽ không nói dối mình là 0, và có thể thằng chả sẽ ráng vượt lên chính mình ăn hết mớ dâu đó để thắng.

Tiêu Ca lập tức vươn tay ra vòng qua eo Phó Tùy Vân, kéo người Phó Tùy Vân vào lòng mình.

Phó Tùy Vân đột nhiên bị kéo không kịp chuẩn bị, đứng còn hơi lảo đảo trong lòng cậu, cằm anh khẽ giương lên, khí thế ổn trọng, bỗng nhìn giống cảnh chim nhỏ nép vào người.

"Được." Tiêu Ca cười nhẹ, "Quân tử nhất ngôn tứ mã nan truy, quyết định vậy đi."
Nhậm Phi Dương kinh hãi, nhìn gương mặt mềm mại Beauty Blogger của cậu rồi lại nhìn sang khuôn mặt lạnh lùng bá đạo của Phó Tùy Vân, ánh mắt anh ta tràn ngập chấn động "Phó Tùy Vân vì yêu mà làm 0".
Tuy giọng Tiêu Ca nghe có vẻ nắm chắc chiến thắng, nhưng sắc mặt Phó Tùy Vân hơi thay đổi, vội vàng nhỏ giọng khuyên nhủ: "Tiêu Tiêu, liệu cậu ta có bất chấp tất cả ăn 5 cân dâu tây không?"
"Không sao," Tiêu Ca nói, "tôi tính cả rồi."
Việc này không nên chậm trễ, sau khi đuổi Nhậm Phi Dương và Quý Châu Ngọc đi thì hai người liền mở huấn luyện khẩn cấp.
Để chứng minh vụ cặp đôi và trên dưới là thật, Phó Tùy Vân vẫn ngoan ngoãn rúc vào lòng Tiêu Ca, cho đến khi Nhậm Phi Dương bước xuống bậc thang cuối cùng thì Phó Tùy Vân vẫn ngoan ngoãn rúc vào lòng Tiêu Ca.


Cảnh tượng trông khá mâu thuẫn.
Mà câu tính cả rồi Tiêu Ca nói chính là thắng lợi từphương diện cặp đôi.
“Quý Châu Ngọc đối xử với anh ta không thật tình,” Tiêu Ca nghiêm túc suy nghĩ chiến thuật, “Đến lúc đó anh vừa đút tôi ăn dâu tây vừa phải gọi tôi là tình yêu ơi, cố gọi ngọt vào, sau đó chúng ta sẽ dùng cái đó làm anh ta thất bại.”
Tiêu Ca: “Tôi nói đút ăn dâu chứ chưa hề nhắc đến đút bao nhiêu trái.”
Phó Tùy Vân vừa nghe thì gật đầu khen cậu, “Tiêu Tiêu thông minh quá đi, nhưng tôi có một câu hỏi.”
Tiêu Ca là người rộng lượng, cậu ổn với việc người khác có thắc mắc, “Hỏi đi.”
Phó Tùy Vân: “? Tại sao chúng ta nhất định phải giả làm một cặp đánh bại Quý Châu Ngọc? Tôi có thể dùng phương pháp khác trả thù cậu ta, không cần em phải vất vả.”
Câu này hỏi rất hay.
Tiêu Ca: “…”
Tiêu Ca thật sự không trả lời được."......"
Tiêu Ca cư nhiên trả lời không được..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương