Tinh Tế Chi Băng Liệt Vương Tọa
-
Chương 30: Hổ phách bươm bướm
Tống Kiêu rốt cục ý thức được tính nghiêm trọng của tình hình, không phải là Arthur bị cậu đánh lần trước tính trả thù đó chứ?
Nhưng bọn họ vốn không có năng lực này!
Giáo viên nhìn về phía Tống Kiêu, nhíu mày hỏi:
_ Tống Kiêu, em làm sao vậy?
Cỗ lực lượng kia chợt biến mất.
Tống Kiêu há miệng, trong phút chốc không biết nói điều gì.
_ Thầy tiếp tục giảng bài đi ạ. Cậu ta rõ ràng đang duỗi người. – Cevil nhàn nhạt nói.
Giáo viên khẽ thở dài, tiếp tục giảng bài.
Tống Kiêu giơ tay lên, che cổ họng mình, trong ngực cảm thấy lạnh lẽo.
Cậu nhìn về phía Cevil, chỉ thấy khóe môi đối phương chậm rãi nhếch lên, trong đáy mắt là sự sắc bén Tống Kiêu chưa từng thấy qua.
Dường như bị kinh sợ, Tống Kiêu lập tức dời tầm mắt của mình.
Từ lúc Cevil thay cậu xử lý hai tên Arthur kia, Tống Kiêu luôn cảm thấy người ấy có điểm kỳ quái.
Nhưng dù kỳ quái thì cũng là tình yêu đầu tiên của cậu…
Cảm giác khủng khoảng vừa rồi tan thành mây khói, hồn Tống Kiêu lại tiếp tục bay về nơi xa.
Cuối cùng chương trình học cũng kết thúc, Cevil trong vòng vây của các học sinh rời khỏi phòng học.
Tống Kiêu bước nhanh đuổi theo.
_ Cevil! Cevil! Sinh nhật vui vẻ!
Cevil xoay người, hơi hơi nghiêng mặt, khóe môi câu thành nụ cười đùa cợt.
Các học sinh khác cũng nhìn sang.
_ Không thể nào, sao Tống Kiêu lại theo kịp?
_ Chẳng phải Cevil không phát thiệp mời sinh nhật cho cậu ta sao?
_ Có phải hay không dù Cevil đi chỗ nào cậu ta cũng bám theo sau?
_ Xem ra bài học lần trước còn chưa đủ đó!
Tống Kiêu tự động bỏ qua những lời chế giễu, châm chọc và các tầm mắt thừa thãi, cậu nhìn viền mắt đẹp đẽ của Cevil, đưa một cái hộp nhỏ tới trước mặt thiếu niên.
_ Sinh nhật vui vẻ.
Cevil chưa đưa tay đón, các học sinh bên cạnh đã nở nụ cười.
_ Tống Kiêu, bộ cậu sống ở thời cổ đại hả? Dĩ nhiên dùng hộp bọc giấy gói quà? Bây giờ sao lại có người làm chuyện như vậy!
_ Quà sinh nhật bọn tôi đưa cho Cevil đều không thể dùng hộp bọc giấy gói quà nha!
Tống Kiêu chỉ nhìn Cevil, cậu tin tưởng người cậu thương, có thể hiểu được tấm lòng của cậu.
Cevil cũng không nhận lấy quà của Tống Kiêu, mà sử dụng năng lực Arthur khống chế hộp quà lơ lửng giữa không trung, giấy gói chậm rãi rơi lả tả, hổ phách màu vàng nhạt bên trong hiện ra trước mặt mọi người.
_ Thật sao? Tống Kiêu? Cậu tặng Cevi hổ phách? Thứ không đáng bao nhiêu tiền ấy!
_ Không phải cậu đào nó ra từ một khu chợ đồ cổ nào đó chứ?
Tiếng cười nhạo của các học sinh vang lên.
Cevil nhìn vào mắt Tống Kiêu, hờ hững mở miệng:
_ Vì sao lại tặng tôi hổ phách? Cái này còn rẻ hơn bạch mai khôi.
_ Không phải hổ phách nào cũng có bươm bướm bên trong, đúng không? Miếng hổ phách này từ ngàn năm trước đã cùng nhân loại rời khỏi trái đất, trải qua bao nhiêu năm tháng, con bướm vẫn nằm trong đó. Hiện tại bươm bướm đều sinh sản nhân tạo, nên tôi tặng cậu con bướm nguyên thủy nhất của thiên nhiên.
Tiếng cười chung quanh càng lớn hơn.
_ Tôi tưởng cậu ta muốn tặng hổ phách, hóa ra là tặng bươm bướm.
_ Kết quả chắc cũng giống mai khôi ngày trước đó!
_ Cậu nghĩ tôi sẽ thích bươm bướm à? – Cevil hỏi.
_ Sao lại không thích? Mỗi một con bướm xinh đẹp đều trải qua quá trình phá kén mà ra. Hơn nữa chúng nó còn xinh đẹp như vậy.
_ Nếu cậu đổi lại cách nói, tôi sẽ thích cái này.
_ Sao cơ?
Cevil khom người, ghé sát tai Tống Kiêu.
_ Cậu chính là con bướm, từ một con sâu nhỏ, rồi đến cái kén, sau đó phá kén ra bay lượn dưới ánh mặt trời, nhưng cuối cùng… Cũng không thoát khỏi số phận bị tôi cất giấu.
_ Hả? – Tống Kiêu cau mày nhìn Cevil.
Vì sao cậu thấy ví dụ của Cevil khá đáng sợ, một chút cũng không lãng mạn nhỉ?
_ Không phải cậu nói không bao giờ nhìn tôi nữa sao? – Cevil lành lạnh nhìn chằm chằm ánh mắt Tống Kiêu.
Cậu nghiêng đầu:
_ Tôi có nói như vậy hả?
Cậu nói điều này từ bao giờ?
Sao cậu có thể chịu được việc không nhìn Cevil chứ!
_ Da mặt cậu thật dày.
Cevil cười khẽ.
Chỉ là thời điểm môi người ấy cong lên, Tống Kiêu thấy tất cả đều thật tốt đẹp.
_ Đi thôi.
Tống Kiêu còn chưa kịp phản ứng, đã bị người kéo cổ tay đi về phía trước.
Những người xung quanh sững sờ tại chỗ, Tống Kiêu cũng đần ra.
Bởi vì người lôi cậu không phải ai khác, mà là Cevil.
_ Chúng ta... Chúng ta đi đâu thế?
_ Sao, cậu không muốn dự tiệc sinh nhật của tôi?
Cevil ngừng lại, mắt lạnh nhìn cậu.
_ Nhưng cậu có gửi thư mời cho tôi đâu!
Tống Kiêu cảm thấy rất bất mãn.
Không có thư mời, thật không tôn trọng tôi gì cả!
_ Cậu còn cần thư mời sao?
Cevil khẽ nở nụ cười, mặc dù nhìn không thấy vẻ mặt của thiếu niên, Tống Kiêu cũng biết giờ phút này tâm trạng người ấy rất tốt.
Bọn họ đi tới trước phi hành khí của nhà Haffris, cửa khoang mở ra, Tống Kiêu đang định nhấc chân bước vào, hai tay Cevil lại đột nhiên đặt lên hông cậu, thoải mái xách cậu đi vào.
_ Phi hành khí của cậu thật bất tiện! Của tôi còn có hệ thống lên xuống tự động!
_ Rất xin lỗi, không phù hợp với người chân ngắn như cậu.
Phi hành khí cất cánh, máy liên lạc của Tống Kiêu nhận được tin nhắn từ Thiệu Trầm: Đêm nay vui vẻ, cậu chủ nhỏ.
Tống Kiêu mím môi, có loại cảm giác hạnh phúc sau nhiều lần trải qua đau khổ, rốt cục tiến đến bến bờ thành công.
Trán của cậu dán lên cửa sổ, nhìn các phi hành khí tham gia bữa tiệc bay theo sau bọn họ.
_ Này.
_ Gì thế?
Tống Kiêu vừa quay đầu lại, đã phát hiện Cevil gần như dính sát vào mặt mình. Cậu vô thức ngửa về sau, cái ót đập vào cửa sổ.
Cevil mở ngón tay, viên hổ phách nằm trong lòng bàn tay thiếu niên:
_ Cậu không thấy là nên đeo nó cho tôi sao?
_ Cậu nguyện ý đeo hả?
_ Tôi ném ra ngoài nhé?
Cevil hình như lại nhích tới gần một chút.
_ Ấy! Ấy! Để tôi đeo cho cậu.
Tống Kiêu hân hoan, đem sợi dây chế từ các hạt băng đeo lên cổ Cevil.
Cevil bỏ hổ phách vào sau áo.
Lúc này, phi hành khí hạ xuống nhà Haffris.
Tống kiêu đi ra cùng Cevil.
Mặc dù gia tộc Haffris không rộng rãi như Phong Bảo, cũng không tráng lệ như các gia tộc khác, nhưng nó có sự gần gũi mà các phủ đệ khác không có.
Ở đây, Tống Kiêu gặp cả một vườn bạch mai khôi, mùi thơm nhàn nhạt lan tỏa trong không khí.
_ Đó là các hạt mầm bọn tôi mang từ góc vuông thứ mười tới. Thấm thoắt, trôi qua rất nhiều năm, chúng đã nở đẹp như vậy. Cậu thích không, muốn tôi tặng nó cho cậu không?
_ Được! Cậu tặng cho tôi đi!
_ Da mặt thật dày.
Nhà Haffris chuẩn bị tiệc tối rất tỉ mỉ chu đáo. Tất cả đồ ăn thức uống cứ như tác phẩm nghệ thuật, khiến người ta luyến tiếc cắn nó.
Ngoại trừ các bạn học của Cevil đến dự tiệc, còn có rất nhiều quý tộc ở thủ đô, thậm chí hầu cận lĩnh chủ Sở Phong cũng tới.
Đương lúc Cevil xuất hiện, mọi người cùng nhau nâng cốc chúc thiếu niên sinh nhật vui vẻ, mà Cevi cũng rất có phong độ đáp lại tất cả.
Chỉ có mỗi tống kiêu là bưng bàn ăn, trốn ở trong góc, nhìn khóe môi Cevil mang theo dáng cười khiêm tốn, rất có kiên nhẫn đi chào hỏi các quý tộc ở đây.
_ Ngài ấy là thuyết khách trời sinh, đúng không?
Khi Tống Kiêu đang nhìn Cevil, có người ngồi xuống đối diện cậu.
Là một người đàn ông trung niên Tống Kiêu chưa từng thấy trước đó, mái tóc ngắn màu rám nắng, vẻ mặt nhàm chán. Xem ra ngoài cậu, vẫn còn người không quan tâm đến tiệc tối.
_ Nhưng cậu ấy không muốn làm thuyết khách. – Tống kiêu trả lời.
_ Ngài rất hiểu ngài ấy sao? – Ánh mắt người này nhìn Tống Kiêu chứa một tia dò xét hứng thú.
_ Tôi tự nhận là chưa đến độ hiểu được cậu ấy, thế nhưng thuyết khách này nọ… Cũng quá lãng phí. Xin hỏi ngài là…
_ Gọi tôi Dyan là được.
_ Xin hỏi ngài đến từ góc vuông nào?
Dyan nháy mắt một cái:
_ Sao ngài biết tôi không phải người ở thủ đô?
_ Các quý tộc chủ yếu của thủ đô tôi đều biết.
_ Tôi đến từ góc vuông thứ mười.
_ Hm… Ngài cũng là thuyết khách sao?
_ Ừm… Nhiệm vụ hiện tại của tôi khi đến thủ đô cũng có thể nói là để ngoại giao. – Dyan giương cằm – Ngài ăn no chưa?
Tống Kiêu gật đầu.
_ Có muốn ra ngoài đi dạo một chút không? Bạch mai khôi của nhà Haffris rất nổi tiếng trong tinh tế. Ở đây thật không thú vị.
_ Tuy không thú vị, tôi vẫn muốn đợi ở đây.
Vì chỗ này có thể nhìn thấy Cevil đó!
Lúc này, có người nhẹ nhàng đè vai Tống Kiêu từ phía sau, cúi đầu xuống, Tống Kiêu có thể cảm thấy cằm đối phương chạm vào đỉnh đầu của mình.
_ Ngài Dyan, không cần bắt cóc khách quý của tôi vào thời điểm tôi không chú ý nha.
Giọng nói của Cevil truyền đến từ đỉnh đầu.
_ Tôi là thấy ngài bề bộn nhiều việc, mà khách của ngài thoạt nhìn có chút cô đơn. Cho nên nói ra một kiến nghị nho nhỏ mà thôi.
_ Tống Kiêu, vị này chính là tài công của Tinh Vân, Dyan Case.
Vai Tống Kiêu khẽ run lên, mặc dù trên mặt vẫn là dáng tươi cười, hơi thở lại dần chậm lại.
Gã là tài công của Tinh Vân, vậy gã cùng phe với Bard và Tarz, bọn họ đã cùng nhau phản bội Oz Fawn.
Bây giờ là thời điểm Dyan Case cần tránh mặt, nhưng gã lại đến tiệc tối của nhà Haffris, chẳng lẽ nhà Haffris cũng gia nhập với bọn họ ư?
Vậy mục đích của bữa tiệc này không chỉ đơn thuần là vì chúc mừng sinh nhật, mà còn để cách ly cậu khỏi Thiệu Trầm.
_ Ngài Dyan, chúc ngài có một đêm vui vẻ.
Cevil cười lễ phép với Dyan, kéo Tống Kiêu khỏi chỗ ngồi.
Tống Kiêu cho rằng Cevil muốn đưa mình tới chỗ các bạn học khác, không ngờ thiếu niên lại đưa cậu rời khỏi tiệc tối.
Dự cảm nguy hiểm nảy lên trong đầu Tống Kiêu, đặc biệt lúc cậu quay đầu lại, thì nhìn thấy Dyan Case không nhanh không chậm đi theo sau.
Cevil định tách cậu khỏi đám người để Dyan thuận tiên tra tấn cậu sao?
Cậu thực sự không muốn trải qua nỗi thống khổ đó một chút nào nữa!
Nhưng bọn họ vốn không có năng lực này!
Giáo viên nhìn về phía Tống Kiêu, nhíu mày hỏi:
_ Tống Kiêu, em làm sao vậy?
Cỗ lực lượng kia chợt biến mất.
Tống Kiêu há miệng, trong phút chốc không biết nói điều gì.
_ Thầy tiếp tục giảng bài đi ạ. Cậu ta rõ ràng đang duỗi người. – Cevil nhàn nhạt nói.
Giáo viên khẽ thở dài, tiếp tục giảng bài.
Tống Kiêu giơ tay lên, che cổ họng mình, trong ngực cảm thấy lạnh lẽo.
Cậu nhìn về phía Cevil, chỉ thấy khóe môi đối phương chậm rãi nhếch lên, trong đáy mắt là sự sắc bén Tống Kiêu chưa từng thấy qua.
Dường như bị kinh sợ, Tống Kiêu lập tức dời tầm mắt của mình.
Từ lúc Cevil thay cậu xử lý hai tên Arthur kia, Tống Kiêu luôn cảm thấy người ấy có điểm kỳ quái.
Nhưng dù kỳ quái thì cũng là tình yêu đầu tiên của cậu…
Cảm giác khủng khoảng vừa rồi tan thành mây khói, hồn Tống Kiêu lại tiếp tục bay về nơi xa.
Cuối cùng chương trình học cũng kết thúc, Cevil trong vòng vây của các học sinh rời khỏi phòng học.
Tống Kiêu bước nhanh đuổi theo.
_ Cevil! Cevil! Sinh nhật vui vẻ!
Cevil xoay người, hơi hơi nghiêng mặt, khóe môi câu thành nụ cười đùa cợt.
Các học sinh khác cũng nhìn sang.
_ Không thể nào, sao Tống Kiêu lại theo kịp?
_ Chẳng phải Cevil không phát thiệp mời sinh nhật cho cậu ta sao?
_ Có phải hay không dù Cevil đi chỗ nào cậu ta cũng bám theo sau?
_ Xem ra bài học lần trước còn chưa đủ đó!
Tống Kiêu tự động bỏ qua những lời chế giễu, châm chọc và các tầm mắt thừa thãi, cậu nhìn viền mắt đẹp đẽ của Cevil, đưa một cái hộp nhỏ tới trước mặt thiếu niên.
_ Sinh nhật vui vẻ.
Cevil chưa đưa tay đón, các học sinh bên cạnh đã nở nụ cười.
_ Tống Kiêu, bộ cậu sống ở thời cổ đại hả? Dĩ nhiên dùng hộp bọc giấy gói quà? Bây giờ sao lại có người làm chuyện như vậy!
_ Quà sinh nhật bọn tôi đưa cho Cevil đều không thể dùng hộp bọc giấy gói quà nha!
Tống Kiêu chỉ nhìn Cevil, cậu tin tưởng người cậu thương, có thể hiểu được tấm lòng của cậu.
Cevil cũng không nhận lấy quà của Tống Kiêu, mà sử dụng năng lực Arthur khống chế hộp quà lơ lửng giữa không trung, giấy gói chậm rãi rơi lả tả, hổ phách màu vàng nhạt bên trong hiện ra trước mặt mọi người.
_ Thật sao? Tống Kiêu? Cậu tặng Cevi hổ phách? Thứ không đáng bao nhiêu tiền ấy!
_ Không phải cậu đào nó ra từ một khu chợ đồ cổ nào đó chứ?
Tiếng cười nhạo của các học sinh vang lên.
Cevil nhìn vào mắt Tống Kiêu, hờ hững mở miệng:
_ Vì sao lại tặng tôi hổ phách? Cái này còn rẻ hơn bạch mai khôi.
_ Không phải hổ phách nào cũng có bươm bướm bên trong, đúng không? Miếng hổ phách này từ ngàn năm trước đã cùng nhân loại rời khỏi trái đất, trải qua bao nhiêu năm tháng, con bướm vẫn nằm trong đó. Hiện tại bươm bướm đều sinh sản nhân tạo, nên tôi tặng cậu con bướm nguyên thủy nhất của thiên nhiên.
Tiếng cười chung quanh càng lớn hơn.
_ Tôi tưởng cậu ta muốn tặng hổ phách, hóa ra là tặng bươm bướm.
_ Kết quả chắc cũng giống mai khôi ngày trước đó!
_ Cậu nghĩ tôi sẽ thích bươm bướm à? – Cevil hỏi.
_ Sao lại không thích? Mỗi một con bướm xinh đẹp đều trải qua quá trình phá kén mà ra. Hơn nữa chúng nó còn xinh đẹp như vậy.
_ Nếu cậu đổi lại cách nói, tôi sẽ thích cái này.
_ Sao cơ?
Cevil khom người, ghé sát tai Tống Kiêu.
_ Cậu chính là con bướm, từ một con sâu nhỏ, rồi đến cái kén, sau đó phá kén ra bay lượn dưới ánh mặt trời, nhưng cuối cùng… Cũng không thoát khỏi số phận bị tôi cất giấu.
_ Hả? – Tống Kiêu cau mày nhìn Cevil.
Vì sao cậu thấy ví dụ của Cevil khá đáng sợ, một chút cũng không lãng mạn nhỉ?
_ Không phải cậu nói không bao giờ nhìn tôi nữa sao? – Cevil lành lạnh nhìn chằm chằm ánh mắt Tống Kiêu.
Cậu nghiêng đầu:
_ Tôi có nói như vậy hả?
Cậu nói điều này từ bao giờ?
Sao cậu có thể chịu được việc không nhìn Cevil chứ!
_ Da mặt cậu thật dày.
Cevil cười khẽ.
Chỉ là thời điểm môi người ấy cong lên, Tống Kiêu thấy tất cả đều thật tốt đẹp.
_ Đi thôi.
Tống Kiêu còn chưa kịp phản ứng, đã bị người kéo cổ tay đi về phía trước.
Những người xung quanh sững sờ tại chỗ, Tống Kiêu cũng đần ra.
Bởi vì người lôi cậu không phải ai khác, mà là Cevil.
_ Chúng ta... Chúng ta đi đâu thế?
_ Sao, cậu không muốn dự tiệc sinh nhật của tôi?
Cevil ngừng lại, mắt lạnh nhìn cậu.
_ Nhưng cậu có gửi thư mời cho tôi đâu!
Tống Kiêu cảm thấy rất bất mãn.
Không có thư mời, thật không tôn trọng tôi gì cả!
_ Cậu còn cần thư mời sao?
Cevil khẽ nở nụ cười, mặc dù nhìn không thấy vẻ mặt của thiếu niên, Tống Kiêu cũng biết giờ phút này tâm trạng người ấy rất tốt.
Bọn họ đi tới trước phi hành khí của nhà Haffris, cửa khoang mở ra, Tống Kiêu đang định nhấc chân bước vào, hai tay Cevil lại đột nhiên đặt lên hông cậu, thoải mái xách cậu đi vào.
_ Phi hành khí của cậu thật bất tiện! Của tôi còn có hệ thống lên xuống tự động!
_ Rất xin lỗi, không phù hợp với người chân ngắn như cậu.
Phi hành khí cất cánh, máy liên lạc của Tống Kiêu nhận được tin nhắn từ Thiệu Trầm: Đêm nay vui vẻ, cậu chủ nhỏ.
Tống Kiêu mím môi, có loại cảm giác hạnh phúc sau nhiều lần trải qua đau khổ, rốt cục tiến đến bến bờ thành công.
Trán của cậu dán lên cửa sổ, nhìn các phi hành khí tham gia bữa tiệc bay theo sau bọn họ.
_ Này.
_ Gì thế?
Tống Kiêu vừa quay đầu lại, đã phát hiện Cevil gần như dính sát vào mặt mình. Cậu vô thức ngửa về sau, cái ót đập vào cửa sổ.
Cevil mở ngón tay, viên hổ phách nằm trong lòng bàn tay thiếu niên:
_ Cậu không thấy là nên đeo nó cho tôi sao?
_ Cậu nguyện ý đeo hả?
_ Tôi ném ra ngoài nhé?
Cevil hình như lại nhích tới gần một chút.
_ Ấy! Ấy! Để tôi đeo cho cậu.
Tống Kiêu hân hoan, đem sợi dây chế từ các hạt băng đeo lên cổ Cevil.
Cevil bỏ hổ phách vào sau áo.
Lúc này, phi hành khí hạ xuống nhà Haffris.
Tống kiêu đi ra cùng Cevil.
Mặc dù gia tộc Haffris không rộng rãi như Phong Bảo, cũng không tráng lệ như các gia tộc khác, nhưng nó có sự gần gũi mà các phủ đệ khác không có.
Ở đây, Tống Kiêu gặp cả một vườn bạch mai khôi, mùi thơm nhàn nhạt lan tỏa trong không khí.
_ Đó là các hạt mầm bọn tôi mang từ góc vuông thứ mười tới. Thấm thoắt, trôi qua rất nhiều năm, chúng đã nở đẹp như vậy. Cậu thích không, muốn tôi tặng nó cho cậu không?
_ Được! Cậu tặng cho tôi đi!
_ Da mặt thật dày.
Nhà Haffris chuẩn bị tiệc tối rất tỉ mỉ chu đáo. Tất cả đồ ăn thức uống cứ như tác phẩm nghệ thuật, khiến người ta luyến tiếc cắn nó.
Ngoại trừ các bạn học của Cevil đến dự tiệc, còn có rất nhiều quý tộc ở thủ đô, thậm chí hầu cận lĩnh chủ Sở Phong cũng tới.
Đương lúc Cevil xuất hiện, mọi người cùng nhau nâng cốc chúc thiếu niên sinh nhật vui vẻ, mà Cevi cũng rất có phong độ đáp lại tất cả.
Chỉ có mỗi tống kiêu là bưng bàn ăn, trốn ở trong góc, nhìn khóe môi Cevil mang theo dáng cười khiêm tốn, rất có kiên nhẫn đi chào hỏi các quý tộc ở đây.
_ Ngài ấy là thuyết khách trời sinh, đúng không?
Khi Tống Kiêu đang nhìn Cevil, có người ngồi xuống đối diện cậu.
Là một người đàn ông trung niên Tống Kiêu chưa từng thấy trước đó, mái tóc ngắn màu rám nắng, vẻ mặt nhàm chán. Xem ra ngoài cậu, vẫn còn người không quan tâm đến tiệc tối.
_ Nhưng cậu ấy không muốn làm thuyết khách. – Tống kiêu trả lời.
_ Ngài rất hiểu ngài ấy sao? – Ánh mắt người này nhìn Tống Kiêu chứa một tia dò xét hứng thú.
_ Tôi tự nhận là chưa đến độ hiểu được cậu ấy, thế nhưng thuyết khách này nọ… Cũng quá lãng phí. Xin hỏi ngài là…
_ Gọi tôi Dyan là được.
_ Xin hỏi ngài đến từ góc vuông nào?
Dyan nháy mắt một cái:
_ Sao ngài biết tôi không phải người ở thủ đô?
_ Các quý tộc chủ yếu của thủ đô tôi đều biết.
_ Tôi đến từ góc vuông thứ mười.
_ Hm… Ngài cũng là thuyết khách sao?
_ Ừm… Nhiệm vụ hiện tại của tôi khi đến thủ đô cũng có thể nói là để ngoại giao. – Dyan giương cằm – Ngài ăn no chưa?
Tống Kiêu gật đầu.
_ Có muốn ra ngoài đi dạo một chút không? Bạch mai khôi của nhà Haffris rất nổi tiếng trong tinh tế. Ở đây thật không thú vị.
_ Tuy không thú vị, tôi vẫn muốn đợi ở đây.
Vì chỗ này có thể nhìn thấy Cevil đó!
Lúc này, có người nhẹ nhàng đè vai Tống Kiêu từ phía sau, cúi đầu xuống, Tống Kiêu có thể cảm thấy cằm đối phương chạm vào đỉnh đầu của mình.
_ Ngài Dyan, không cần bắt cóc khách quý của tôi vào thời điểm tôi không chú ý nha.
Giọng nói của Cevil truyền đến từ đỉnh đầu.
_ Tôi là thấy ngài bề bộn nhiều việc, mà khách của ngài thoạt nhìn có chút cô đơn. Cho nên nói ra một kiến nghị nho nhỏ mà thôi.
_ Tống Kiêu, vị này chính là tài công của Tinh Vân, Dyan Case.
Vai Tống Kiêu khẽ run lên, mặc dù trên mặt vẫn là dáng tươi cười, hơi thở lại dần chậm lại.
Gã là tài công của Tinh Vân, vậy gã cùng phe với Bard và Tarz, bọn họ đã cùng nhau phản bội Oz Fawn.
Bây giờ là thời điểm Dyan Case cần tránh mặt, nhưng gã lại đến tiệc tối của nhà Haffris, chẳng lẽ nhà Haffris cũng gia nhập với bọn họ ư?
Vậy mục đích của bữa tiệc này không chỉ đơn thuần là vì chúc mừng sinh nhật, mà còn để cách ly cậu khỏi Thiệu Trầm.
_ Ngài Dyan, chúc ngài có một đêm vui vẻ.
Cevil cười lễ phép với Dyan, kéo Tống Kiêu khỏi chỗ ngồi.
Tống Kiêu cho rằng Cevil muốn đưa mình tới chỗ các bạn học khác, không ngờ thiếu niên lại đưa cậu rời khỏi tiệc tối.
Dự cảm nguy hiểm nảy lên trong đầu Tống Kiêu, đặc biệt lúc cậu quay đầu lại, thì nhìn thấy Dyan Case không nhanh không chậm đi theo sau.
Cevil định tách cậu khỏi đám người để Dyan thuận tiên tra tấn cậu sao?
Cậu thực sự không muốn trải qua nỗi thống khổ đó một chút nào nữa!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook