Tống Kiêu mở cửa, quản gia và Tarz đi đến.

Cậu cũng không thèm nhìn hắn mà chìm đắm trong trò chơi.

Tarz nhìn bóng lưng cậu, rồi quay sang mọi thứ xung quanh.

Đây là nơi nồng nặc “mùi sức sống”. Trên giường đặt hoa quả và đồ ăn vặt này nọ, chăn chỉ có một góc là nằm trên giường, còn lại rơi hết xuống đất.

Nằm ở đất là đồng phục học sinh Tống Kiêu thay ra.

Quản gia đã sớm quen với những điều này, nên một chút ý định thu dọn cũng không có.

_ Ngài quản gia, tôi muốn cùng cậu chủ nhỏ nhà ngài nói hai câu.

_ Mời ngài.

Nói xong, quản gia liền lui ra ngoài.

Trái tim Tống Kiêu nhảy lên.

Có nhầm hay không vậy! Khách bảo ông đi ra thì ông đi ra luôn! Rốt cuộc ai mới là cậu chủ của ông hả!

Chờ Thiệu Trầm trở về, tôi sẽ sa thải ông!

Tarz đi tới phía sau Tống Kiêu, nhìn màn hình trò chơi, (cười) gập cả lưng, ghé vào tai cậu nói:

_ Không tới mười giây, ngài sẽ game over.

Quả nhiên, đến giây thứ chín, cậu Tống đã bị hệ thống đá khỏi trò chơi.

Tống Kiêu rời hệ thống, nghiêng đầu nhìn về phía Tarz:

_ Ngài muốn nói với tôi cái gì?

_ Tôi chỉ muốn hỏi ngài một chút, trừ Phong Bảo ra, ngài thực sự không gặp qua cậu Oz Fawn ở nơi khác sao?

Tarz cười mỉm, ngồi trước mặt Tống Kiêu.

Hắn gác chân lên, hai tay nhẹ nhàng đặt trên đầu gối, nhìn qua khá nhàn nhã và thoải mái.

Nhưng ánh mắt lại lại chèn ép Tống Kiêu đến cực điểm.

_ Tôi đã nói rồi mà! Các ngài có phải bị cậu chủ của mình bỏ rơi hay không? Cho nên mới vội vội vàng vàng tìm kiếm? Quản gia chẳng phải đã đưa ngài đi khắp Tống gia sao? Ngài có thấy qua vị Oz Fawn kia không?

_ Vẫn còn một chỗ tôi chưa xem qua.

So với Tống Kiêu đang nóng nảy, Tarz tỏ vẻ rất nhẫn nại.

_ Chỗ nào? – Tim Tống Kiêu đập loạn.

Cậu biết, chỗ mà Tarz nói nhất định là phòng của Tống Nhiên.

_ Là phòng của ngài Tống Nhiên.

_ Phòng của anh cả tôi? Ngài có lầm hay không? Nghe như là Oz Fawn biến thành tội phạm vượt ngục của tinh tế, nên các ngài phải đi bắt anh ta? Tuy rằng tôi chỉ là một người thường, không có năng lực tuyệt vời và địa vị cao quý như Arthur các ngài, nhưng tôi không thể không nói, ngài hơi quá đáng rồi đó! Toàn bộ góc vuông thứ sáu chẳng ai giống như ngài chạy tới Tống gia, lục soát khắp nơi một lần vẫn chưa thỏa mãn, còn muốn đến phòng của anh cả tôi?

_ Tống Kiêu, tôi chỉ tham quan một chút thôi, sẽ không chạm vào thứ gì cả.

Tuy Tống Kiêu đã nói thẳng ra, Tarz lại không nhúc nhích chút nào.

_ Cho nên nếu ngài không nhìn một cái sẽ không rời đi?

_ Đúng vậy. Tôi có thể ngồi đây chờ lĩnh chủ Sở Phong đến giúp tôi mở căn phòng này ra.

Tarz còn cần lĩnh chủ Sở Phong đến? Mà không như Thiệu Trầm nói tự anh có thể phân giải mặt tường? Nói cách khác năng lực của Tarz không bằng Thiệu Trầm?

Như vậy cậu chỉ cần kéo dài thời gian, mong rằng Thiệu Trầm trở về đúng lúc.

Hơn nữa lúc này chắc Oz cũng đã vào trong tàu con thoi rồi.

Tống Kiêu mở cửa phòng Tống Nhiên, hai người cùng đi vào.

Gian phòng này không nhiễm một hạt bụi, ngay cả chiếc giường Oz vẫn ngồi cũng được sửa sang lại, một vết nhăn cũng không có, cả những đồ thừa chồng chất Tống Kiêu xả ra trước đó cũng không còn.

Trong lòng cậu không khỏi thấy kinh ngạc, anh ta còn có tiềm năng dọn phòng đó!

Có lẽ Oz đã lái tàu con thoi rời khỏi đây, hoặc vẫn trốn trong tàu con thoi dưới giường.

_ Ngài nghĩ Oz Fawn sẽ ở đây sao?

Tống Kiêu liếc mắt nhìn Tarz.

_ Tôi nghĩ đây là nơi mà Oz sẽ rất thích. Cậu chủ là người rất có trật tự và tổ chức.

Tarz ngồi xuống mép giường, đặt tay lên, dường như đang cảm thụ dấu vết Oz lưu lại.

Điều này khiến Tống Kiêu không hiểu sao thấy thấp thỏm.

_ Tống Kiêu, ngài có biết thời điểm ngài nhắc tới Oz Fawn, tuy ngài làm bộ không sao cả. nhưng lại nhìn như đã đoán được ý đồ của tôi. Oz không nói cho ngài biết, tôi không dễ bị lừa như vậy sao?

Tống Kiêu cảm thấy hai chân mình từ từ rời khỏi mặt đất, lơ lửng trên không trung, di chuyển về phía tarz.

Cậu cách hắn ta ngày càng gần, đến nỗi có thể cảm nhận được hô hấp của hắn.

_ Oz hoàn toàn không nói cho ngài tôi rất giỏi về tra tấn ư?

_ Tôi đời này chỉ nghe anh ta nói hai câu! Hai câu đó tôi đã nói cho ngài nghe rồi!

Hắn đã bỏ đi xưng hô “ngài” với Oz, xem ra sẽ động chân động tay với Tống Kiêu.

_ So với Arthur, dễ dàng tìm được đáp án từ miệng người thường hơn. Vì các người có cảm giác đau. – Tarz nghiêng đầu, nở nụ cười.

Nói xong, tay trái Tống Kiêu bỗng nhiên duỗi ra, đầu khớp xương bị lực lượng nào đó kéo mạnh, như sắp bị nứt ra thành vô số khe hở.

_ A ——

Thống khổ không chịu đựng được xông lên đại não Tống Kiêu, tiếng hét thảm thiết của cậu vang vọng khắp phòng.

_ Xem ra thực sự rất đau. Tôi có thể từng chút từng chút kéo dài người cậu ra, phân giải xương của cậu, khiến cơ thể cậu mỗi một giây đều khắc sâu cảm giác bị nứt toát.

_ Đây là Tống gia! Ông thật to gan! – Tống kiêu đỏ mắt gầm lên – Ông muốn mưu sát tôi ở Tống gia sao?

_ Tôi biết, Tống Phái Lưu không dễ trêu. Nếu cậu xảy ra bất cứ chuyện gì, hắn sẽ trả lại cho kẻ hại cậu gấp trăm lần như thế. Chỉ là… Có một người so với hắn còn đáng sợ hơn. Cho nên, để chịu khổ ít đi một chút, cũng để tôi không bị Tống Phái Lưu truy sát, không bằng cậu nói thật đi. Oz Fawn ở đâu?

Kẻ đáng sợ cả Tống Phái Lưu mà Tarz nói, là Phong vương Tulio.

_ Tôi nói tôi không thấy anh ta mà! Không thấy! Ông là đồ vô liêm sỉ!

Tống Kiêu nỗ lực vùng vẫy, nhưng thế nào cũng không nhúc nhích được.

Mặt của cậu trắng bệch, mồ hôi lạnh chảy xuống từ trên trán.

Ngày hôm nay cậu rốt cuộc có bao nhiêu xui xẻo? Đầu tiên là ở trường học bị hai tên ngốc hội đồng, giờ lại gặp được gã Tarz biến thái này!

_ Thật sao? Cậu đang chịu đau đớn không gì sánh được, mà thời gian trôi qua rất chậm. Cậu tính chờ thuộc hạ Thiệu Trầm kia trở về nhỉ? Theo tôi, chưa tới sáng mai, tên đó sẽ không rời khỏi Phong Bảo. Cho nên, tôi có cả một đêm để lấy được đáp án tôi mong muốn.

_ A ——

Nước mắt chảy ra, hai tay và hai chân Tống Kiêu bị bẻ về phía sau, cột sống gần như sắp gãy.

Máu chảy mạnh vào tim, giống như sắp vỡ tung ra vậy.

_ Rất đau, đúng không? Để Oz Fawn chịu đau đớn như vậy cũng chẳng có ý nghĩa gì. Theo lời của cậu, cậu ta kiêu ngạo không ai bì nổi, cậu rất ghét Oz nhỉ?

Tống Kiêu đã đau đến không nói ra lời.

Mồ hôi lạnh và nước mắt rớt xuống tí tách.

Tarz buông lỏng Tống Kiêu:

_ Nói đi, không nên để mình chịu đau khổ.

_ Anh ta… anh ta… ở chỗ Sở Phong…

_ Cậu nói dối.

Đột nhiên, bụng Tống Kiêu đau quặn lại, nội tạng bên trong như bị siết chặt rồi bóp nát, cậu phun ra một búng máu.

Ngay sau đó, cơ thể cậu bị vặn thành tư thế càng thêm khoa trương, ngón tay ngón chân của cậu đều nứt ra.

_ Hiện tại, tôi chỉ bóp nát nội tạng cậu, kéo vỡ đầu khớp xương, vẫn nằm trong phạm vi có thể chữa trị của thuốc tiêm dũ hợp. Nhưng nếu tôi bóp vỡ xương sọ của cậu, sẽ không có thuốc nào cứu được đâu.

Tarz phát ra khí thế u ám.

_ … Đồ thần kinh… Chỉ vì Oz Fawn đã làm học sinh của anh cả tôi sao… Toàn bộ Tống gia đều bị ông lục tung! So với việc ở đây lãng phí thời gian với tôi, vì sao ông không đến những chỗ khác có khả năng tìm được anh ta!

Tống Kiêu rất muốn cuộn người lại, thế nhưng cậu không thể động. Ngũ tạng lục phủ của cậu đã hỏng hết.

Ngay cả ý thức cũng mơ hồ.

Hiện tại điều cậu có thể an ủi duy nhất là Tarz sẽ không lấy mạng của mình.

_ Cậu đúng là kiên cường đó. – Tarz đứng lên, đi tới bên cạnh Tống Kiêu đang lơ lửng giữa không trung – Đường cong của chân cậu thực sự rất đẹp, tôi có chút tiếc nuối khi phá húy chúng nó.

Giây tiếp theo, Tống Kiêu vốn đã mất đi ý thức lại bị đau đớn tra tấn đến không thể ngất đi.

_ Cậu thực sự không biết Oz Fawn ở đâu?

Tarz mỉm cười thưởng thức vẻ mặt vì đau đớn mà há miệng nhưng không cách nào nói được của Tống Kiêu, không khí nghẹn ở cổ họng, cậu hoàn toàn quên mất cách để hô hấp.

_ Kết thúc tất cả tại đây nhé?

Tống Kiêu kéo kéo khóe miệng:

_ … Tôi nói thật, ông tra tấn tôi. Tôi nói dối, ông cũng tra tấn tôi… Vậy nếu tôi có nói gì chăng nữa thì có ý nghĩa gì… Dù Tống gia không còn huy hoàng như ngày trước… Nhưng dù là lĩnh chủ Sở Phong… cũng không dám tùy tiện nói tôi vô dụng này nọ… Hôm nay tốt nhất là ông giết tôi đi… Giết mọi người ở Tống gia nữa… Thậm chí giết luôn Sở Phong cũng được… Nếu không Tống Phái Lưu và thuộc hạ cũ của Tống gia biết được chuyện xảy ra với tôi… Bọn họ sẽ dồn hết sức mình, dù có vượt qua mười góc vuông cũng sẽ tìm ra ông…

Ánh mắt Tarz khẽ run lên. Hắn dao động.

_ Giờ thì cút khỏi Tống gia đi… Hoặc là giết chết những người tôi vừa liệt kê… Tôi không biết tại sao Sở Phong lại phái ông tới đây… Làm một quân tốt… Ông nói ông khó đối phó… Nhưng ngay cả mưu tính mà người thường tôi đây còn thấy được, ông lại không nhìn ra sao?

Ngay lúc đó, phòng của Tống Nhiên rung lên.

Tarz lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, chỉ nhìn thấy các nguyên tử cấu tạo nên bức tường như bị tách ra, một thân ảnh đi xuyên qua tường, quanh thân tản ra khí tức lạnh lẽo, toàn bộ không khí bị ép lại khiến người không thể hô hấp.

_ Ngươi thật to gan, dám dương oai ở Tống gia. – Thanh âm ôn nhuận, như nước chảy quanh quẩn thính giác của Tarz, nhưng trong nháy mắt truyền lên đại não, lại trói buộc tất cả suy nghĩ của hắn.

Tarz mở to hai mắt, biểu tình khó tin hỏi:

_ Ngươi… ngươi phân giải bức tường này bằng cách nào?

Kim loại xây dựng Tống gia giống với kim loại tạo ra tàu con thoi, nó là Cesium, có cấu trúc được sắp xếp cực kỳ chặt chẽ.

_ Ngươi cho là đầu nhập Phong vương Tulio thì không có gì phải sợ sao?

Thanh âm vốn ôn tồn lễ độ lại nghiền ép Tarz, máu trong người hắn như muốn phun ra khỏi mạch máu, mỗi một tế bào đều sắp vỡ tung.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương