Tinh Tế Chi Băng Liệt Vương Tọa
-
Chương 18: Dung môi huyết thanh
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nhân viên đờ ra, vô thức nuốt nước bọt, hắn hoàn toàn không tưởng tượng được thiếu niên thoạt nhìn thanh tú này lại có khí thế như vậy.
_ Chúng tôi rất xin lỗi, không có nghĩ đến...
_ Không nghĩ tôi sẽ phát hiện ra bí mật của các người?
Cevil hừ nhẹ một tiếng, dứt khoát khiêng Tống Kiêu rời khỏi.
Lúc Cevil mở cửa phi hành khí, bỏ Tống Kiêu vào, Thiệu Trầm không nhịn được hỏi:
_ Có chuyện gì xảy ra à? Cậu chủ nhỏ làm sao vậy?
_ Cậu ta đang ngủ. Đầu óc cậu ta bị sóng âm thanh ảnh hưởng, vì phải phân tích và xử lý âm thanh có tần số cao nên mệt mỏi, có thể sẽ ngủ rất lâu.
_ Xem ra, ngài đã phát hiện nguyên nhân Ruth được Arthur theo đuổi? – Thiệu Trầm cười hỏi.
Cevil chợt bóp lấy cổ Thiệu Trầm, nhìn thẳng vào mắt của hắn:
_ Anh có đúng hay không đã sớm biết?
_ Biết cái gì?
_ Biết nguyên lý hoạt động của Ruth Penna.
_ Điều này không phải rất rõ ràng sao? Chỉ có các Arthur cấp thấp mới say mê nàng.
_ Vậy tại sao anh để Tống Kiêu đến xem Ruth biểu diễn? – Sự tức giận của Cevil càng thêm rõ ràng.
Hiện tại thiếu niên hoàn toàn không còn hảo cảm đối với tên Arthur đã sớm biết tất cả lại im lặng không nói này.
_ Tôi không muốn em ấy đi mà. Cho nên tôi mới đem mã ghế bán đi đấy. – Biểu tình Thiệu Trầm cực kỳ vô tội.
_ Anh…
_ Ảnh hưởng của Ruth Penna với người bình thường so với Arthur không đáng là bao, ha? – Trên môi Thiệu Trầm vẫn lộ dáng vẻ tươi cười – Có lẽ, tôi cũng có chút ý xấu, muốn xem một chút liệu Arthur có huyết thống thuần khiết như ngài, có thể rơi vào ảo giác Ruth Penna tạo ra không?
_ Anh là đồ vô lại!
_ Ngài muốn sử dụng năng lực Arthur với tôi sao? Để tôi nhắc nhở ngài, năng lực của tôi cao hơn ngài rất nhiều.
Thiệu Trầm khởi động phi hành khí, từ từ rời khỏi trung tâm hội diễn.
_ Bây giờ là vậy, sau này không có nghĩa cũng thế. – Cevil nghiêng mặt đi nhìn bên ngoài cửa sổ.
Thiếu niên đã nghe cha nhắc qua Thiệu Trầm, hắn là tâm phúc của Tống Nhiên. Trước khi Tống Nhiên mất tích, hắn được cử đi đảm nhiệm chức vụ tài công trên tinh hạm của Tống Phái Lưu, nếu không hắn đã cùng Băng Liệt biến mất ở wormhole. Có thể xứng đôi cùng năng lực của Tống Nhiên, Thiệu Trầm tuyệt đối là Arthur cấp bậc Hỏa chủng. Hiện tại mình phải nhẫn nại.
_ Tôi đang mong chờ “sau này” trong lời nói của ngài – Thiệu Trầm bất ngờ, cười sâu sắc.
So với hắn, tinh thần Cevil đang hoảng hốt. Tuy thiếu niên nhìn ra ngoài cửa sổ, nhưng tất cả cảnh vật không hề tiến vào lòng cậu.
Tống Kiêu cách thiếu niên không xa, Cevil vậy mà theo bản năng đi cảm nhận hô hấp của Tống Kiêu, thậm chí còn mong đợi thời điểm phi hành khí nghiêng sang, cậu có thể dựa vào mình.
Ánh mắt của cậu, vẻ mặt của cậu đều rõ ràng như thế. Đầu lưỡi giữa môi cậu giống như liếm qua tâm tạng (lục phủ ngũ tạng) của Cevil.
Mỗi một tế bào trong cơ thể thiếu niên đều đang kêu gào.
Đương phi hành khí dừng ở nhà Haffris, tinh thần Cevil vẫn chưa phục hồi lại.
_ Cevil, ngài đến nhà rồi.
Đến khi tiếng nhắc nhở của Thiệu Trầm vang lên, Cevil mới phát hiện quản gia đã đứng trước cửa phi hành khí chờ rất lâu.
Thời điểm khoang đóng lại, Cevil hít sâu một hơi.
_ Đó nhất định là di chứng Ruth Penna để lại.
Thiếu niên tự nhủ.
Phi hành khí bay lên không lần nữa, rời khỏi nhà Haffris.
_ Cậu chủ nhỏ, em lấy được không? – Thiệu Trầm hỏi.
Tống Kiêu vẫn dựa vào cửa sổ chậm rãi mở miệng:
_ Anh không ức hiếp Cevil thì sẽ chết sao?
_ Tôi chỉ trêu đùa cậu ta hai câu mà thôi. Nhưng mà Cevil dĩ nhiên phát hiện được nguyên lý hấp dẫn của Ruth Penna, tôi thực sự coi trọng cậu ấy.
_ Người tôi thích sao có thể là tên ngốc?
Tống Kiêu lười biếng ngồi dậy, khéo léo lấy ra từ trong tay áo dụng cụ thu thập hàng mẫu.
_ Đã lấy được. May mà động tác của tôi rất nhanh, thời gian cậu ấy thất thần vì Arthur chưa tới năm giây.
_ Xem ra, chủ ý mời Cevil đi xem Ruth biểu diễn của em thật cao minh. Thời điểm cậu ta thất thần vì tiếng hát của Ruth, em có thể nhân cơ hội lấy máu cậu ấy. – Thiệu Trầm cười khe khẽ.
_ Thôi đi! Không phải anh nói Cevil chắc chắn sẽ không đồng ý lời mời của tôi sao? Đừng quên, mã ghế là cậu ấy đặt đó! – Tống Kiêu chống đầu suy nghĩ một chút – Sao tôi vẫn cảm thấy tốt nhất anh trực tiếp chế ngự cậu ấy, sau đó tôi lấy máu Cevil từ phía sau? Tại sao chúng ta phải khiến cho mọi việc phức tạp như vầy?
_ Theo lời em nói, Cevil rất nhạy cảm, em nghĩ xác suất cậu ta không phát hiện ra chúng ta đánh lén là bao nhiêu? Trừ phi em không muốn đến trường. Hơn nữa, cùng nhau xem nàng Ruth biểu diễn là một chuyện rất lãng mạn.
_ Thực sự rất lãng mạn? – Hai mắt Tống Kiêu sáng rực.
_ Đúng vậy, là sự lừa dối trữ lãng mạn.
_ Gì cơ… Anh đang trách tôi lừa gạt Cevil? – Tống Kiêu khó chịu hỏi.
_ Nguyên nhân gây ra và quá trình không quan trọng, quan trọng là… kết quả thành công.
Phi hành khí về tới Tống gia.
Tống Kiêu mang theo mẫu máu khẩn cấp chạy phòng Tống Nhiên, bất chấp tất cả nhảy lên giường, lắc lắc dụng cụ lấy máu trước mặt Oz, vẻ mặt hả hê tự đắc:
_ Không phải anh nghĩ tôi không thể lấy được mẫu máu của Arthur sao? Anh nhìn xem đây là cái gì? Tôi lấy được rồi đó!
Oz nhắm mắt lại, không nói gì.
_ Haizz, thật không thú vị, một câu cảm ơn cũng không có.
_ Ngài ấy đã rất suy yếu rồi. – Thiệu Trầm giải thích.
_ Được rồi được rồi, tôi biết thời gian rất quý giá!
Tống Kiêu đưa mẫu máu vào dụng cụ thí nghiệm, bắt đầu phân tách huyết thanh và tái xử lý.
Cậu tiến vào hệ thống điện toán đám mây, bắt đầu các tính toán phức tạp, ngoài huyết thanh ra, còn phải thêm vào một số loại thuốc khác để đảm bảo huyết thanh tồn tại trong cơ thể Oz càng lâu càng tốt. Một chút sơ ý, không chỉ lãng phí mẫu máu của Cevil, mà Oz còn có thể mất đi tính mạng.
_ Cậu chủ nhỏ, cần tôi hỗ trợ không?
_ Anh nghĩ tôi sẽ phạm sai lầm?
_ Đúng vậy. – Thiệu Trầm trả lời rất thẳng thắn thành khẩn.
_ Thật tổn thương lòng tự ái của tôi mà. – Tống Kiêu thoát khỏi hệ thống, ngẩng đầu lên nhìn Thiệu Trầm đứng bên cạnh mình – Tôi đã hoàn thành xong việc điều chế huyết thanh phù hợp, anh có thể kiểm tra kết quả. Nếu huyết thanh của Oz Fawn bị điều chế thất bại, tôi sẽ thành kẻ mang tội lớn mất.
Thiệu Trầm tiến hành duyệt lại kết quả phối chế (phối hợp chế tạo) của Tống Kiêu. Hệ thống đem dung môi huyết thanh và gen của Oz tiến hành so sánh, kết quả đạt được vượt ngoài tầm dự đoán của Thiệu Trầm. Ngón tay hắn hơi run lên, Tống Kiêu đứng bên cạnh mất kiên nhẫn bắt đầu thúc giục.
_ Thế nào? Thế nào hả!
_ Có thể truyền rồi.
Thiệu Trầm mang ống tiêm tới, Tống Kiêu bất mãn nói:
_ Vì sao không để tôi tiêm cho anh ta? Thú cưng của tôi, phải để tôi tiêm chứ?
_ Được rồi, đến lúc này, em không thể tiếp tục có loại suy nghĩ Oz là thú cưng của mình nữa.
_ … Tôi có thể không nói ra ngoài miệng.
Lời có nghĩa trong lòng tôi nghĩ thế nào anh cũng đừng xen vào.
Thiệu Trầm đưa ống tiêm cho Tống Kiêu, Tống Kiêu rất vui vẻ nâng cánh tay Oz lên, không tới một giây đồng hồ, dung môi huyết thanh đã tiến vào cơ thể Oz.
_ Sao lại nhanh vậy? Tôi còn chưa hưởng thụ cảm giác này mà!
_ Đây chỉ là chích một cái mà thôi, không có gì để hưởng thụ hết.
Thiệu Trầm thu hồi ống tiêm, lộ ra vẻ mặt không yên tâm nhìn Oz:
_ Tôi rất lo lắng Oz Fawn sẽ có phản ứng bài xích nghiêm trọng đối với dung môi huyết thanh.
_ Anh ta sẽ thế nào?
_ Sốt cao, đổ mồ hôi, cơ thể tạm thời mất đi năng lượng hoạt động, tư duy hỗn loạn, thậm chí nhất thời không thở được.
_ Ok, Thiệu Trầm, anh phụ trách quan sát Oz nhé.
Tống Kiêu vỗ tay một cái rồi trở về gian phòng của mình, Thiệu Trầm lại giữ bờ vai cậu lại.
_ Cậu chủ nhỏ, nếu em muốn thuần hoá một một con dã thú, ở thời điểm nó yếu ớt nhất, sao em có thể không ở bên nó?
_ Như anh nói, tôi không thể tiếp tục coi anh ta là thú cưng! Hơn nữa nếu là thú cưng của tôi… Ha ha…. Thông thường đều không có kết cục tốt…
Tống Kiêu vô lại cười cười, đang muốn trốn, bị Thiệu Trầm ôm lấy phía sau.
_ Cậu chủ nhỏ, lĩnh chủ Sở Phong đang cho người bí mật tìm kiếm tung tích Oz Fawn, điều này có nghĩa là gì, em hiểu chứ?
Thiệu Trầm thu hồi vẻ mặt ôn hoà, nhìn đôi con ngươi Tống Kiêu, mà Tống Kiêu cũng chậm rãi híp mắt lại.
_ Có nghĩa… Sở Phong đã biết Tulio đánh lén Oz Fawn, mà Tulio bây giờ vẫn đang ở thủ đô, vậy có hai khả năng. Khả năng thứ nhất là Sở Phong dù biết chuyện Tulio gây ra nhưng không đối đầu với ông ta, chỉ có thể âm thầm tìm kiếm Oz Fawn, sau đó chờ cơ hội đưa anh ta về góc vuông thứ mười. Khả năng thứ hai là, Sở Phong liên hợp với Tulio, muốn diệt trừ Oz Fawn. Anh ta là Hỏa chủng nhà Fawn, dù Sở Phong đưa Oz trở về, cũng rất khó giải thích với gia tộc Fawn, hơn nữa nếu Tulio biết cũng sẽ không bỏ qua cho ông ta. Cho nên dù theo bên nào cũng có tội, không bằng phối hợp với Tulio giết Oz.
_ Cậu chủ nhỏ, tôi phải chú ý nhất cử nhất động của Sở Phong và Tulio. Mà Oz Fawn không thể giao cho ai chăm sóc ngoài tôi và em. Cậu chủ nhỏ, tôi chỉ muốn biết, em đáng tin sao?
Thiệu Trầm mỉm cười nhìn Tống Kiêu, trong ánh mắt của hắn có một loại lực độ thâm trầm (nặng nề).
_ Nói lời vô ích, tôi đương nhiên đáng tin! – Tống Kiêu hất cằm.
_ Như vậy, tôi sẽ rời đi trước.
_ Anh muốn đi đâu?
_ Sở Phong muốn nói chuyện với tôi, nếu tôi đoán không sai, lĩnh chủ muốn tôi trợ giúp việc tìm kiếm Oz Fawn.
Tống Kiêu khẽ hừ một tiếng:
_ Lão Sở Phong này có lầm hay không? Tôi mới là cậu chủ của anh. Ông ta thậm chí đến một tiếng thông báo với tôi cũng tiết kiệm không nói, trực tiếp chỉ điểm anh đến luôn?
_ Có lẽ trong lòng Sở Phong, em vẫn còn là trẻ con.
Thiệu Trầm rời khỏi gian phòng, Tống Kiêu vô cùng buồn chán ngồi ở đầu giường, chơi trò chơi vẽ tranh.
Dần dần, tiếng hô hấp nặng nề vang lên, Tống Kiêu nghiêng gò má, phát hiện trên trán Oz toát ra mồ hôi, hai má vốn trắng bóc không nhìn thấy huyết sắc lại đỏ lên như táo.
Tống Kiêu vươn tay đặt lên trán Oz, nhiệt độ kia khiến cậu suýt thì nhảy dựng lên.
_ Không có lầm chứ? Nóng quá à!
Quả thực như trứng luộc chín đến sắp nứt ra!
= Hết chương 18 =
Huyết thanh: Máu của chúng ta có 2 thành phần cơ bản là: huyết cầu bao gồm hồng cầu, bạch cầu và tiểu cầu. Phần thứ hai là huyết tương. Huyết tương là chất lỏng có màu vàng nhạt, nó chứa 91% nước, 7% protein (albumin, globulin, prothrombin, fibrinogen). Huyết tương chứa một số muối hòa tan. Huyết tương là nơi hoà tan các chất dinh dưỡng, các chất khi để vận chuyển từ nơi này đến nơi kia của cơ thể. Huyết thanh là huyết tương đã loại chất chống đông fibrinogen. Người ta còn dùng “huyết thanh” để chỉ những dung dịch có thể truyền vào máu nhằm bù một số chất bị thiếu hụt.
Ví dụ: huyết thanh ngọt muốn chỉ dung dịch glucose 5% hay 20%, huyết thanh mặn bù muối trong trường hợp tiêu chảy là dung dịch Natriclorua 0,9%, nếu cần bù nhiều nguyên tố vi lượng người ta dùng dung dịch Lactate ringer…
Các chị em phụ nữ bây giờ hay dùng huyết thanh trắng da và huyết thanh dưỡng tóc. Dưỡng tóc là mấy viên bầu dục lúc bóp ra có màu vàng đấy.
Dung môi: là một chất lỏng, rắn, hoặc khí dùng để hòa tan một chất tan rắn, lỏng, hoặc khí khác, tạo thành một dung dịch có thể hòa tan trong một thể tích dung môi nhất định ở một nhiệt độ quy định.
Nhân viên đờ ra, vô thức nuốt nước bọt, hắn hoàn toàn không tưởng tượng được thiếu niên thoạt nhìn thanh tú này lại có khí thế như vậy.
_ Chúng tôi rất xin lỗi, không có nghĩ đến...
_ Không nghĩ tôi sẽ phát hiện ra bí mật của các người?
Cevil hừ nhẹ một tiếng, dứt khoát khiêng Tống Kiêu rời khỏi.
Lúc Cevil mở cửa phi hành khí, bỏ Tống Kiêu vào, Thiệu Trầm không nhịn được hỏi:
_ Có chuyện gì xảy ra à? Cậu chủ nhỏ làm sao vậy?
_ Cậu ta đang ngủ. Đầu óc cậu ta bị sóng âm thanh ảnh hưởng, vì phải phân tích và xử lý âm thanh có tần số cao nên mệt mỏi, có thể sẽ ngủ rất lâu.
_ Xem ra, ngài đã phát hiện nguyên nhân Ruth được Arthur theo đuổi? – Thiệu Trầm cười hỏi.
Cevil chợt bóp lấy cổ Thiệu Trầm, nhìn thẳng vào mắt của hắn:
_ Anh có đúng hay không đã sớm biết?
_ Biết cái gì?
_ Biết nguyên lý hoạt động của Ruth Penna.
_ Điều này không phải rất rõ ràng sao? Chỉ có các Arthur cấp thấp mới say mê nàng.
_ Vậy tại sao anh để Tống Kiêu đến xem Ruth biểu diễn? – Sự tức giận của Cevil càng thêm rõ ràng.
Hiện tại thiếu niên hoàn toàn không còn hảo cảm đối với tên Arthur đã sớm biết tất cả lại im lặng không nói này.
_ Tôi không muốn em ấy đi mà. Cho nên tôi mới đem mã ghế bán đi đấy. – Biểu tình Thiệu Trầm cực kỳ vô tội.
_ Anh…
_ Ảnh hưởng của Ruth Penna với người bình thường so với Arthur không đáng là bao, ha? – Trên môi Thiệu Trầm vẫn lộ dáng vẻ tươi cười – Có lẽ, tôi cũng có chút ý xấu, muốn xem một chút liệu Arthur có huyết thống thuần khiết như ngài, có thể rơi vào ảo giác Ruth Penna tạo ra không?
_ Anh là đồ vô lại!
_ Ngài muốn sử dụng năng lực Arthur với tôi sao? Để tôi nhắc nhở ngài, năng lực của tôi cao hơn ngài rất nhiều.
Thiệu Trầm khởi động phi hành khí, từ từ rời khỏi trung tâm hội diễn.
_ Bây giờ là vậy, sau này không có nghĩa cũng thế. – Cevil nghiêng mặt đi nhìn bên ngoài cửa sổ.
Thiếu niên đã nghe cha nhắc qua Thiệu Trầm, hắn là tâm phúc của Tống Nhiên. Trước khi Tống Nhiên mất tích, hắn được cử đi đảm nhiệm chức vụ tài công trên tinh hạm của Tống Phái Lưu, nếu không hắn đã cùng Băng Liệt biến mất ở wormhole. Có thể xứng đôi cùng năng lực của Tống Nhiên, Thiệu Trầm tuyệt đối là Arthur cấp bậc Hỏa chủng. Hiện tại mình phải nhẫn nại.
_ Tôi đang mong chờ “sau này” trong lời nói của ngài – Thiệu Trầm bất ngờ, cười sâu sắc.
So với hắn, tinh thần Cevil đang hoảng hốt. Tuy thiếu niên nhìn ra ngoài cửa sổ, nhưng tất cả cảnh vật không hề tiến vào lòng cậu.
Tống Kiêu cách thiếu niên không xa, Cevil vậy mà theo bản năng đi cảm nhận hô hấp của Tống Kiêu, thậm chí còn mong đợi thời điểm phi hành khí nghiêng sang, cậu có thể dựa vào mình.
Ánh mắt của cậu, vẻ mặt của cậu đều rõ ràng như thế. Đầu lưỡi giữa môi cậu giống như liếm qua tâm tạng (lục phủ ngũ tạng) của Cevil.
Mỗi một tế bào trong cơ thể thiếu niên đều đang kêu gào.
Đương phi hành khí dừng ở nhà Haffris, tinh thần Cevil vẫn chưa phục hồi lại.
_ Cevil, ngài đến nhà rồi.
Đến khi tiếng nhắc nhở của Thiệu Trầm vang lên, Cevil mới phát hiện quản gia đã đứng trước cửa phi hành khí chờ rất lâu.
Thời điểm khoang đóng lại, Cevil hít sâu một hơi.
_ Đó nhất định là di chứng Ruth Penna để lại.
Thiếu niên tự nhủ.
Phi hành khí bay lên không lần nữa, rời khỏi nhà Haffris.
_ Cậu chủ nhỏ, em lấy được không? – Thiệu Trầm hỏi.
Tống Kiêu vẫn dựa vào cửa sổ chậm rãi mở miệng:
_ Anh không ức hiếp Cevil thì sẽ chết sao?
_ Tôi chỉ trêu đùa cậu ta hai câu mà thôi. Nhưng mà Cevil dĩ nhiên phát hiện được nguyên lý hấp dẫn của Ruth Penna, tôi thực sự coi trọng cậu ấy.
_ Người tôi thích sao có thể là tên ngốc?
Tống Kiêu lười biếng ngồi dậy, khéo léo lấy ra từ trong tay áo dụng cụ thu thập hàng mẫu.
_ Đã lấy được. May mà động tác của tôi rất nhanh, thời gian cậu ấy thất thần vì Arthur chưa tới năm giây.
_ Xem ra, chủ ý mời Cevil đi xem Ruth biểu diễn của em thật cao minh. Thời điểm cậu ta thất thần vì tiếng hát của Ruth, em có thể nhân cơ hội lấy máu cậu ấy. – Thiệu Trầm cười khe khẽ.
_ Thôi đi! Không phải anh nói Cevil chắc chắn sẽ không đồng ý lời mời của tôi sao? Đừng quên, mã ghế là cậu ấy đặt đó! – Tống Kiêu chống đầu suy nghĩ một chút – Sao tôi vẫn cảm thấy tốt nhất anh trực tiếp chế ngự cậu ấy, sau đó tôi lấy máu Cevil từ phía sau? Tại sao chúng ta phải khiến cho mọi việc phức tạp như vầy?
_ Theo lời em nói, Cevil rất nhạy cảm, em nghĩ xác suất cậu ta không phát hiện ra chúng ta đánh lén là bao nhiêu? Trừ phi em không muốn đến trường. Hơn nữa, cùng nhau xem nàng Ruth biểu diễn là một chuyện rất lãng mạn.
_ Thực sự rất lãng mạn? – Hai mắt Tống Kiêu sáng rực.
_ Đúng vậy, là sự lừa dối trữ lãng mạn.
_ Gì cơ… Anh đang trách tôi lừa gạt Cevil? – Tống Kiêu khó chịu hỏi.
_ Nguyên nhân gây ra và quá trình không quan trọng, quan trọng là… kết quả thành công.
Phi hành khí về tới Tống gia.
Tống Kiêu mang theo mẫu máu khẩn cấp chạy phòng Tống Nhiên, bất chấp tất cả nhảy lên giường, lắc lắc dụng cụ lấy máu trước mặt Oz, vẻ mặt hả hê tự đắc:
_ Không phải anh nghĩ tôi không thể lấy được mẫu máu của Arthur sao? Anh nhìn xem đây là cái gì? Tôi lấy được rồi đó!
Oz nhắm mắt lại, không nói gì.
_ Haizz, thật không thú vị, một câu cảm ơn cũng không có.
_ Ngài ấy đã rất suy yếu rồi. – Thiệu Trầm giải thích.
_ Được rồi được rồi, tôi biết thời gian rất quý giá!
Tống Kiêu đưa mẫu máu vào dụng cụ thí nghiệm, bắt đầu phân tách huyết thanh và tái xử lý.
Cậu tiến vào hệ thống điện toán đám mây, bắt đầu các tính toán phức tạp, ngoài huyết thanh ra, còn phải thêm vào một số loại thuốc khác để đảm bảo huyết thanh tồn tại trong cơ thể Oz càng lâu càng tốt. Một chút sơ ý, không chỉ lãng phí mẫu máu của Cevil, mà Oz còn có thể mất đi tính mạng.
_ Cậu chủ nhỏ, cần tôi hỗ trợ không?
_ Anh nghĩ tôi sẽ phạm sai lầm?
_ Đúng vậy. – Thiệu Trầm trả lời rất thẳng thắn thành khẩn.
_ Thật tổn thương lòng tự ái của tôi mà. – Tống Kiêu thoát khỏi hệ thống, ngẩng đầu lên nhìn Thiệu Trầm đứng bên cạnh mình – Tôi đã hoàn thành xong việc điều chế huyết thanh phù hợp, anh có thể kiểm tra kết quả. Nếu huyết thanh của Oz Fawn bị điều chế thất bại, tôi sẽ thành kẻ mang tội lớn mất.
Thiệu Trầm tiến hành duyệt lại kết quả phối chế (phối hợp chế tạo) của Tống Kiêu. Hệ thống đem dung môi huyết thanh và gen của Oz tiến hành so sánh, kết quả đạt được vượt ngoài tầm dự đoán của Thiệu Trầm. Ngón tay hắn hơi run lên, Tống Kiêu đứng bên cạnh mất kiên nhẫn bắt đầu thúc giục.
_ Thế nào? Thế nào hả!
_ Có thể truyền rồi.
Thiệu Trầm mang ống tiêm tới, Tống Kiêu bất mãn nói:
_ Vì sao không để tôi tiêm cho anh ta? Thú cưng của tôi, phải để tôi tiêm chứ?
_ Được rồi, đến lúc này, em không thể tiếp tục có loại suy nghĩ Oz là thú cưng của mình nữa.
_ … Tôi có thể không nói ra ngoài miệng.
Lời có nghĩa trong lòng tôi nghĩ thế nào anh cũng đừng xen vào.
Thiệu Trầm đưa ống tiêm cho Tống Kiêu, Tống Kiêu rất vui vẻ nâng cánh tay Oz lên, không tới một giây đồng hồ, dung môi huyết thanh đã tiến vào cơ thể Oz.
_ Sao lại nhanh vậy? Tôi còn chưa hưởng thụ cảm giác này mà!
_ Đây chỉ là chích một cái mà thôi, không có gì để hưởng thụ hết.
Thiệu Trầm thu hồi ống tiêm, lộ ra vẻ mặt không yên tâm nhìn Oz:
_ Tôi rất lo lắng Oz Fawn sẽ có phản ứng bài xích nghiêm trọng đối với dung môi huyết thanh.
_ Anh ta sẽ thế nào?
_ Sốt cao, đổ mồ hôi, cơ thể tạm thời mất đi năng lượng hoạt động, tư duy hỗn loạn, thậm chí nhất thời không thở được.
_ Ok, Thiệu Trầm, anh phụ trách quan sát Oz nhé.
Tống Kiêu vỗ tay một cái rồi trở về gian phòng của mình, Thiệu Trầm lại giữ bờ vai cậu lại.
_ Cậu chủ nhỏ, nếu em muốn thuần hoá một một con dã thú, ở thời điểm nó yếu ớt nhất, sao em có thể không ở bên nó?
_ Như anh nói, tôi không thể tiếp tục coi anh ta là thú cưng! Hơn nữa nếu là thú cưng của tôi… Ha ha…. Thông thường đều không có kết cục tốt…
Tống Kiêu vô lại cười cười, đang muốn trốn, bị Thiệu Trầm ôm lấy phía sau.
_ Cậu chủ nhỏ, lĩnh chủ Sở Phong đang cho người bí mật tìm kiếm tung tích Oz Fawn, điều này có nghĩa là gì, em hiểu chứ?
Thiệu Trầm thu hồi vẻ mặt ôn hoà, nhìn đôi con ngươi Tống Kiêu, mà Tống Kiêu cũng chậm rãi híp mắt lại.
_ Có nghĩa… Sở Phong đã biết Tulio đánh lén Oz Fawn, mà Tulio bây giờ vẫn đang ở thủ đô, vậy có hai khả năng. Khả năng thứ nhất là Sở Phong dù biết chuyện Tulio gây ra nhưng không đối đầu với ông ta, chỉ có thể âm thầm tìm kiếm Oz Fawn, sau đó chờ cơ hội đưa anh ta về góc vuông thứ mười. Khả năng thứ hai là, Sở Phong liên hợp với Tulio, muốn diệt trừ Oz Fawn. Anh ta là Hỏa chủng nhà Fawn, dù Sở Phong đưa Oz trở về, cũng rất khó giải thích với gia tộc Fawn, hơn nữa nếu Tulio biết cũng sẽ không bỏ qua cho ông ta. Cho nên dù theo bên nào cũng có tội, không bằng phối hợp với Tulio giết Oz.
_ Cậu chủ nhỏ, tôi phải chú ý nhất cử nhất động của Sở Phong và Tulio. Mà Oz Fawn không thể giao cho ai chăm sóc ngoài tôi và em. Cậu chủ nhỏ, tôi chỉ muốn biết, em đáng tin sao?
Thiệu Trầm mỉm cười nhìn Tống Kiêu, trong ánh mắt của hắn có một loại lực độ thâm trầm (nặng nề).
_ Nói lời vô ích, tôi đương nhiên đáng tin! – Tống Kiêu hất cằm.
_ Như vậy, tôi sẽ rời đi trước.
_ Anh muốn đi đâu?
_ Sở Phong muốn nói chuyện với tôi, nếu tôi đoán không sai, lĩnh chủ muốn tôi trợ giúp việc tìm kiếm Oz Fawn.
Tống Kiêu khẽ hừ một tiếng:
_ Lão Sở Phong này có lầm hay không? Tôi mới là cậu chủ của anh. Ông ta thậm chí đến một tiếng thông báo với tôi cũng tiết kiệm không nói, trực tiếp chỉ điểm anh đến luôn?
_ Có lẽ trong lòng Sở Phong, em vẫn còn là trẻ con.
Thiệu Trầm rời khỏi gian phòng, Tống Kiêu vô cùng buồn chán ngồi ở đầu giường, chơi trò chơi vẽ tranh.
Dần dần, tiếng hô hấp nặng nề vang lên, Tống Kiêu nghiêng gò má, phát hiện trên trán Oz toát ra mồ hôi, hai má vốn trắng bóc không nhìn thấy huyết sắc lại đỏ lên như táo.
Tống Kiêu vươn tay đặt lên trán Oz, nhiệt độ kia khiến cậu suýt thì nhảy dựng lên.
_ Không có lầm chứ? Nóng quá à!
Quả thực như trứng luộc chín đến sắp nứt ra!
= Hết chương 18 =
Huyết thanh: Máu của chúng ta có 2 thành phần cơ bản là: huyết cầu bao gồm hồng cầu, bạch cầu và tiểu cầu. Phần thứ hai là huyết tương. Huyết tương là chất lỏng có màu vàng nhạt, nó chứa 91% nước, 7% protein (albumin, globulin, prothrombin, fibrinogen). Huyết tương chứa một số muối hòa tan. Huyết tương là nơi hoà tan các chất dinh dưỡng, các chất khi để vận chuyển từ nơi này đến nơi kia của cơ thể. Huyết thanh là huyết tương đã loại chất chống đông fibrinogen. Người ta còn dùng “huyết thanh” để chỉ những dung dịch có thể truyền vào máu nhằm bù một số chất bị thiếu hụt.
Ví dụ: huyết thanh ngọt muốn chỉ dung dịch glucose 5% hay 20%, huyết thanh mặn bù muối trong trường hợp tiêu chảy là dung dịch Natriclorua 0,9%, nếu cần bù nhiều nguyên tố vi lượng người ta dùng dung dịch Lactate ringer…
Các chị em phụ nữ bây giờ hay dùng huyết thanh trắng da và huyết thanh dưỡng tóc. Dưỡng tóc là mấy viên bầu dục lúc bóp ra có màu vàng đấy.
Dung môi: là một chất lỏng, rắn, hoặc khí dùng để hòa tan một chất tan rắn, lỏng, hoặc khí khác, tạo thành một dung dịch có thể hòa tan trong một thể tích dung môi nhất định ở một nhiệt độ quy định.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook