Quangàyhômsau,đúnggiờLãnhThiênlạiđếnphòngtập,vừamớibướcvàoliềntrôngthấybóngdángquenthuộcđứngởkia,LãnhThiênnhìnđếnchỉ nhếch mép cười khinh miệt.
" Ở ngoài hết trai đẹp rồi, vô đây để lừa tình trai 6 múi sao ?".

Lãnh Thiên xấu xa nghĩ thầm khi nhìn thấy Ái Nguyệt bị một đống trai bu quanh xin số điện thoại.

- Xin lỗi mấy anh nha, số điện thoại em không thể tùy tiện cho được, bù lại em có thể cho nick Facebook được không ạ ?.
Ái Nguyệt uyển chuyển từ chối, nhàn nhạt nở nụ cười thương nghiệp.

Trong thâm tâm thầm nghĩ, nàng sẽ chặn kết bạn với mấy tên này hết.
- Được chứ.
Mấy chàng trai kia hớn hở lấy điện thoại ra quét mã.

Có được thứ họ muốn, đám đông nhanh chóng giải tán trả lại không gian cho Ái Nguyệt, ai nấy đều chuyên tâm tập luyện thể hình.
Ái Nguyệt thở phào một hơi, mắt len lén nhìn Lãnh Thiên, nàng sợ cô hiểu lầm rồi lại nghĩ xấu cho nàng, nhưng lời giải thích chẳng thể thốt lên được bởi vì nàngkhôngcóđủdũngkhíbướcđếngần cô.
Khởi độngmáychạybộ,ÁiNguyệtđứngcắnngón tay, nàng phân vân không biết nên bấm nút nào, suy nghĩ một lúc thôi thì bấm đại nút này đi.
- A !.
Âm thanh la thất thanh phát ra từ đằng kia, vừa mềm mại lại vừa xen lẫn đau đớn lọt vào tai Lãnh Thiên bất giác thu hút sự chú ý của cô.
Quay đầu lại nhìn về phía Ái Nguyệt, nàng bị té !, trông có vẻ rất đau thì phải, đôi bàn tay nhỏ nhắn ôm cẳng chân mà cắn môi mọng ẩn nhẫn chịu đựng cơn đau.

Ánh mắt chạm nhau, Ái Nguyệt rưng rưng lệ nhìn Lãnh Thiên, như bị ủy khuất mà thương tâm đến ướt mi.

Tự nhiên Lãnh Thiên có chút nhũng lòng thương xót khi thấy mắt cá chân của nàng đỏ lên trông thấy.


- Em có sao không ?.
Tự dưng ở gần kế bên có một chàng trai nhiệt tình chạy đến hỏi hang Ái Nguyệt.

Biểu hiện quan tâm người đẹp để làm quen, tạo thiện cảm tốt ban đầu.

Bạn không đẹp thì chẳng có ai tự dưng rảnh rỗi quan tâm mà ra tay giúp đỡ đâu, chẳng qua đều vì tư lợi thôi.

Cũng như chàng trai này vậy, nếu Ái Nguyệt không có nhan sắc lại cộng thêm thân hình mượt mà này thì chắc gì mấy tên cơ bắp 6 múi kia đến làm quen.
- Cảm ơn anh, em không sao ?.
Ái Nguyệt cười gượng nói, mắt lén nhìn Lãnh Thiên tự dưng thấy chột dạ ngang nhưng nàng chẳng làm ra hành động rù quyến ai cả.

Cái này là sự cố bất ngờ chứ không có sắp đặt trước, trong thâm tâm nàngcóchútchờmongLãnhThiênsẽđếnhỏihang,bấtquácáithằngchanàytừđâu ra giành chỗ trước, thật tức mà không nói được.
- Chân em bị sưng rồi hay để anh ...
Ánh mắt hắn thoáng hiện một tia đê tiện, bàn tay vươn tới định sờ đến chân của Ái Nguyệt.

- Cô ấy là bạn của tôi.
Bất ngờ, Lãnh Thiên nhanh chân bước đến, đưa tay bắt lấy cánh tay hắn, ngăn cản bàn tay thô ráp chạm đến chân nõn nà của Ái Nguyệt, cô lạnh mặt hình hắn bằng ánh mắt cảnh cáo.

Cái tên này Lãnh Thiên thừa biết hắn chẳng tốt lành gì hết, hắn nổi tiếng là tay dê xòm của phòng tập gym, mấy em xinh tươi mới vô ngờ nghệch toàn bị hắn tiếp cận, lấy lòng tốt chỉ dẫn để mà sờ mó.
Quá kinh ngạc, Ái Nguyệt không ngờ đến Lãnh Thiên sẽ bước đến giúp nàng giải vây.

Nàng vui đến nỗi sắp khóc rồi đây này, mắt ngấn lệ nhìn Lãnh Thiên tràng ngập vui mừng.

- Vậy cô giúp em ấy nhé tôi đi tập tiếp.
Hắn gãi đầu cười ngại ngùng, nói xong liền lãng lãng đi ra chỗ khác, trong vậy mà lại sợ Lãnh Thiên, bởi trước đây hắn đã từng tiếp cận Lãnh Thiên thế là bị cô bẻ cho chẹo tay nên đâm ra ái ngại cô đến tận bây giờ.
Kẻ thứ ba đi mất, hiện tại không gian chỉ còn lại hai người, Lãnh Thiên thở dài nhìn cái chân sưng một cục của Ái Nguyệt bất chợt nhói lòng thương tiếc.

Giúp người thì giúp cho trót vậy, Lãnh Thiên nâng chân Ái Nguyệt lên nhìn ngắm một chút, cái này là bị trật chân rồi.

Đã không biết sử dụng máy tập thì hỏi người ta chỉ cho, phòng tập thiếu gì người, bấm đại làm chi, chọn ngay chế độ chạy nhanh, cho nên mới không bắt kịp mà bị trượt thang cuốn ngã đến trật chân.

Cảm giác tê dại mờ nhạt như tia xung điện len lỏi đến mọi tế bào khi được bàn tay Lãnh Thiên chạm vào.

Ái Nguyệt thất thần ngồi đó nhìn Lãnh Thiên một cách mê luyến.
Lãnh Thiên nhìn xuống chỗ vết thương, nhàn nhạt hỏi trong khi đó bàn tay nắm lấy cổ chân nàng mà nắn lại khớp chân, động tác thuần phục tiến hành một cách nhanh chóng.
" Rắc ".
- Đau không ?.
- Ah ~ đau.
Im lặng một lúc lâu Ái Nguyệt mới giật mình mà la lên, thật muốn tìm một cái quần để chùm vô đầu, từ khi nào mà sức hấp dẫn của Lãnh Thiên lại lớn như vậy chớ, khiến nàng nhìn đến mặt ngờ nghệch hẳn ra.
- Cảm ...!cảm ơn chị ...!Thật ra lúc nãy em không có cho số điện thoại cho mấy tên kia.
Ái Nguyệt ngập ngừng nói, nàng len lén nhìn biểu hiện của Lãnh Thiên,cômộtmựckhôngquantâmđếnnànglàmnàngcóchútthấtvọng.Ngườitađãlấy hết dũng khí để mà giải thích cho cô hiểu, thế nhưng lại nhận được một câu trả lời đau thấu tim.
- Liên quan gì đến tôi ?.
Lãnh Thiên buông tay ra, nhàn nhạt trả lời, ý vị rõ ràng xa cách vạn lần.

Nói xong liền xoay người đi mất, cứ như chỉ là người lạ thoáng qua.

Té chẳng đau ngược lại Ái Nguyệt lại cảm thấy đau khi nghe câu nói xa cách này của Lãnh Thiên.

Yêu thì mới ghen còn đằng này Lãnh Thiên lại thờ ơ đến lạ, sự thật chứng minh rằng trái tim cô đã thực sự chẳng còn tí cảm giác nào với nàng nữa, càng nghĩ Ái Nguyệt lại càng sầu tư, một giọt nước mắt lăng trên má hồng.
2 tiếng trôi qua, sau khi vận động đến mệt lã người, Lãnh Thiên thu dọn đồ đạc chuẩn bị đi về.

Mắt khẽ liếc đến phía bên kia, người không thấy đâu, chắc có lẽ là về trước rồi đi.

Cô cũng chẳng màng quan tâm mà bước ra khỏi phòng tập.
Chân đi cà nhắc cà nhắc, môi mím lại đến trắng bệch, chút ít mồ hôi lấm tấm trên vầng thái dương, Ái Nguyệt lê lết từng bước chân ngoài hành lang, Lãnh Thiên vừa mới bước ra không lâu liền nhìn thấy bóng lưng của nàng, lạnh lùng mà bước qua nhau như chưa từng nhìn thấy " bị trật chân thôi mà có cần làm quá vậy không, tưởng đâu là nàng bị què đó chứ ".
Nghĩ thế là oan cho Ái Nguyệt rồi a, nàng đâu có mạnh mẽ giống như Lãnh Thiên đâu, người ta là con gái chân yếu tay mềm, đau là phải rồi.
Đi được một đoạn Lãnh Thiên vòng chân quay trở lại, nói sao cũng không thể bỏ mặt nàng được, coi như Lãnh Thiên còn chút lương tâm.
Ái Nguyệt bất ngờ khi thấy Lãnh Thiên quay trở lại, bất quá nàng cũng không trông mong gì, chỉ đơn giản nghĩ " chắc chị ấy để quên đồ cho nên mới trở lại lấy ".
- Leo lên đi tôi cõng em.
Lãnh Thiên khom lưng trước lối đi của Ái Nguyệt, ngữ khí nhàn nhạt nói.
Quá bất ngờ, nhiều hơn là kinh hỉ đến nỗi Ái Nguyệt đứng đơ người ở đó, nàng vui đến nỗi sắp khóc rồi đây này, Lãnh Thiên đang quan tâm đến nàng sao ?.

Nàng trong lòng cô vẫn còn một chút quan trọng đúng không ?.
- Nhanh lên tôi không có thời gian.
Lãnh Thiên lạnh giọng nói, hối thúc Ái Nguyệt.
- Ân~ Dạ.
Đáy lòng dâng lên một tia vui sướng, Ái Nguyệt mềm giọng đáp, chất giọng có chút nghẹn ngào như vừa mới khóc xong vậy.
Nhanh chân leo lên lưng Lãnh Thiên, yên ổn cho cô cõng đi.

Ái Nguyệt cả gang vòng tay qua câu cổ Lãnh Thiên, dựa vào bờ vai vững chắc của cô, cảm nhận giây phút hạnh phúc mơ ước ít ỏi này.
Suốt quãng đường đi Lãnh Thiên chẳng hé miệng nói câu nào, cô đang tụng kinh để thanh tịnh bản thân khỏi ý niệm được khơi gợi lên trong đầu khi cặp ngực của Ái Nguyệt đè nén lên vai cô, có nhất thiết phải kề sát vậy hay không chứ, cái này là cố ý chứ vô tình cái nỗi gì.
" Cạch ".

- Tôi chở em đến bệnh viện rồi hả về nhà sau.
Làm phước thì làm cho đến nơi đến chốn vậy, Lãnh Thiên nói xong liền khởi động xe chạy đi.
Ái Nguyệt có chút mất mát khi Lãnh Thiên không có chòm qua thắt dây an toàn cho nàng, nhưng đó không phải là vấn đề lớn lao, nhiều hơn là mừng rỡ, cứ ngồi cười mỉm mỉm hoài, mắt lộ liễu mà ngắm Lãnh Thiên một cách công khai, nàng đang hy vọng, hy vọng một ngày không xa nàng và cô sẽ trở lại như lúc ban đầu.

Một lúc không lâu sau, Lãnh Thiên cõng Ái Nguyệt vào bệnh viện.

Bác sĩ đã khám qua vết thương ở chân Ái Nguyệt, nó không quá nghiêm trọng bất quá thời gian lành thương lại lâu hơn bình thường.
Ngồi trong xe, không gian im lặng bao trùm, ngay lúc này tiếng chuông điện thoại reo lên.
" Alo mẹ ".
Ái Nguyệt lướt mắt nhìn tên hiển thị trên màn hình là mẹ của nàng gọi.
" Mẹ với ba con đi đám ma ở quê gấp quá nên quên nói với con, cơm mẹ nấu rồi đó để ở trong lồng bàn , chừng nào về thì hâm lại, ở nhà cẩn thận cửa nẻo biết chưa".
" Khi nào mẹ về ?".
" Chắc vài ngày nữa ".
" Dạ con biết rồi".
Trò chuyện vài ba câu hai bên nhanh chóng cúp máy, Ái Nguyệt rũ mi, thở dài.
" Két ".
Xe dừng lại trước cổng nhà của Ái Nguyệt.
- Cảm ơn chị đã chở em về, chị lái xe cẩn thận.
Ái Nguyệt mở cửa xuống xe, thật lòng cảm kích Lãnh Thiên.
Lãnh Thiên chẳng buồn mà liếc nhìn Ái Nguyệt, đánh tay lái chạy đi mất, như chưa từng xem Ái Nguyệt tồn tại vậy, nàng chỉ là người quá gian trên chặng đường cô đi.
Ái Nguyệt đánh mắt buồn, lục tìm chìa khoá mở cửa vào nhà.

Muốn lấy lại thiện cảm từ Lãnh Thiên là đều không thể vội vàng, suy nghĩ như thế tâm trạng Ái Nguyệt đỡ hơn phân nào.

Xem ra vài ngày tới nàng phải tự sinh tự diệt rồi a, mạnh dạng cỡ nào thì khi ngủ một mình trong căn nhà lầu rộng lớn vẫn thấy ớn lạnh, đêm nay chắc Ái Nguyệt chùm chăng phủ đầu rồi..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương