Tình Sử Võ Tắc Thiên
-
Chương 182: Chu 20
Đêm đó, cuộc xung đột phát sinh bên cạnh chuồng bò khiến cho tâm tình Tấn Tỏa Dương quả thực khó mà diễn tả hết chỉ bằng một lời.
Trong hai, ba ngày kế tiếp ở thôn Khổng Lồ, hầu như từ sáng đến tối Tấn Tỏa Dương đều bận rộn tu sửa lỗ thủng màu đen trên bầu trời, chẳng được rảnh rỗi một lúc nào.
Dường như vì một số lý do cá nhân mà Tần Giao – người đang hướng tới một nơi khác của Đông Sơn- cũng không chủ động liên lạc với hắn nữa, song tính thời gian đi đường thì chắc mấy ngày nay y cũng sắp đi từ chỗ xe sấm sét rơi xuống tới được đây rồi.
Mà khi thời điểm hai người gặp nhau càng lúc càng tới gần, thì tâm trạng Tấn Tỏa Dương lại chẳng hề thoải mái gì, dù rằng ngoài mặt hắn vẫn tỏ ra bình tĩnh.
Bởi vì sau đêm đó tình cờ nói chuyện với Trần Gia Nhạc về việc trở lại thế giới ban đầu, hai ngày sau hắn lại tiếp tục gặp thêm vài “người quen cũ” bị nhốt ở chuồng bò trong thôn.
Trong đó có tiểu thư Từ Văn Tuệ, người từng bị hắn từ chối dứt khoát, cũng có cả vị thư ký mà thấy hắn thì chỉ biết gào lên thảm thiết “Quỷ, quỷ”.
Mà tính tổng thể lại, nếu cộng cả thằng cha Trần Gia Tường suốt ngày la hét om sòm kia, vậy thì hôm đó phải có tới gần hai, ba mươi phàm nhân bị trận sóng nước đen cuốn tới hồ Long Vương rồi rơi tới dòng thời gian này.
Mấy người bình thường này chỉ nghe tiếng những người khổng lồ ăn no rồi ợ lên thôi là cũng bị dọa sợ gần chết rồi, Tấn Tỏa Dương nhất định phải nghĩ cách để mau mau đưa bọn họ về thế giới cũ.
Hơn nữa xem tình hình hiện tại thì con đường duy nhất để về chính là lỗ thủng màu đen đang ở trên đỉnh đầu mọi người.
Nhưng lỗ thủng màu đen này không phải một lối vào thời gian theo nghĩa bình thường, bởi vậy một khi Tấn Tỏa Dương tìm được cơ hội đưa những người này đi rồi lấp kín nó lại, vậy thì trong thời gian ngắn hay thậm chí là lâu rất lâu, chắc chắn sẽ không thể tìm được bất kỳ con đường nào nối thông hai thế giới nữa.
Lần trước khi tới đưa cơm tối, trong cuộc gặp gỡ đơn độc giữa đêm khuya, Tấn Tỏa Dương đã nói với Trần Gia Nhạc rằng mình không dự định sẽ trở lại thế giới ban đầu cùng bọn họ. Giờ phút này hắn lại đang rơi vào trầm tư, nhớ lại dáng vẻ ngỡ ngàng khó tin của Trần Gia Nhạc khi ấy, hắn không khỏi nhíu mày.
“Tỏa, Tỏa Dương? Lời anh vừa nói…… là, là đang đùa em hả? Anh nghiêm túc ư? Một con người như anh ở lại chỗ này làm gì? Anh định sống cả đời ở cái chốn đầy rẫy yêu ma quỷ quái này không về hả? Anh đừng quên……. thế giới cũ của chúng ta mới là nơi anh sống hơn hai mươi năm, dù cho, dù cho nơi đó chẳng đủ khiến anh lưu luyến, nhưng, nhưng anh cũng đâu thể đem chuyện nửa đời sau của mình ra đùa được?”
“……”
“Em, em thừa nhận, anh là người trưởng thành rồi, chắc chắn có phán đoán và suy nghĩ của riêng mình đối với chuyện như thế này, có lẽ thời gian qua những con người và sự việc ở nơi đây……. đã để lại cho anh những hồi ức cực kỳ tốt đẹp, thậm chí còn hơn cả những gì anh trải qua trước đây, anh vô thức lưu luyến nơi này, sinh ra mong ước muốn ở lại đây cả đời…… Nhưng, nhưng anh đừng lý tưởng hóa mọi chuyện như thế, cũng đừng nghĩ về những việc chưa chắc chắn một cách đương nhiên chứ……”
“……”
“Tất nhiên, có thể anh không để ý đến thế giới phồn hoa ngoài kia, người thân như bọn em cũng chưa chắc khuyên được anh…… Nhưng nếu lần này anh xốc nổi ở lại đây, anh thật sự nghĩ mình chắc chắn sẽ được thuận lợi trải qua cuộc đời mà anh muốn ư? Chỉ vì mười mấy ngày chung sống ngắn ngủi? Chỉ vì những thứ tình cảm mà anh nói là đáng giá để anh ở lại…… Anh muốn bất chấp tất cả vì một kẻ mà trước đây hoàn toàn là người dưng, liều lĩnh hy sinh cuộc đời sau này của mình – một cuộc đời của người bình thường vẫn còn ít nhất mấy chục năm nữa, để từ đây không bao giờ trở lại làm một người bình thường hay sao, Tấn Tỏa Dương?”
Sắc mặt Trần Gia Nhạc khó coi vô cùng, lúc nói xong câu cuối giọng cậu ta còn hơi run run. Từ nhỏ đến lớn quan hệ giữa cậu ta với Tấn Tỏa Dương chỉ ở mức thường thường, hơn nữa bây giờ đang phải cậy nhờ dựa dẫm vào hắn, đáng lẽ với tính cách gió chiều nào xuôi chiều ấy của cậu ta thì không nên nói những lời này khiến Tấn Tỏa Dương mất hứng.
Nhưng ở vấn đề trọng đại thế này, Trần Gia Nhạc không thể tin được rằng Tấn Tỏa Dương xưa nay luôn tỉnh táo sáng suốt là thế, vậy và cũng có ngày phạm phải loại sai lầm nực cười này, chỉ vì một thoáng kích động nhất thời mà khiến mai này bản thân phải hối hận cả đời.
Tấn Tỏa Dương chẳng nói gì nhiều, chỉ kiên nhẫn bảo Trần Gia Nhạc sau này trở lại thế giới bình thường rồi thì hãy báo cho tất cả mọi người biết lúc rơi xuống núi hắn đã chết rồi.
Thấy tên cứng đầu này không chịu nghe mình khuyên nhủ, Trần Gia Nhạc tức tối dùng tai bò húc mạnh vào hàng rào, điên tiết chỉ vào gáy hắn mắng to:
“Tấn Tỏa Dương! Đầu óc anh có vấn đề đúng không! Kẻ kia yểm yêu thuật xài bùa ngải gì với anh đúng không! Nhưng…… Nhưng sao anh không tự động não mà nghĩ xem! Ngộ nhỡ mai này có một ngày anh hối hận muốn rời khỏi đây thì sao! Anh tưởng rằng mình hiểu rõ chính bản thân mình hả! Cái nơi khỉ ho cò gáy này và cả lũ yêu quái ất ơ này đâu thể sánh bằng mái nhà anh đã sống hơn hai mươi năm và người thân của anh, đúng không!! Mẹ kiếp, sau này nhất định anh sẽ hối hận cho xem! Nhất định sẽ hối hận!”
Cùng với sự phẫn nộ của Trần Gia Nhạc và thái độ vừa thờ ơ vừa mâu thuẫn của hắn, cuối cùng cuộc đối thoại này kết thúc trong không vui.
Ba ngày sau, Tấn Tỏa Dương dứt khoát xem như chuyện đó chưa từng xảy ra luôn. Hắn vừa ép bản thân tỉnh táo để chờ Tần Giao đến hội ngộ với mình, vừa bực bội ứng phó với tình hình ngày càng gay go ở thôn Khổng Lồ.
Quá trình vá trời theo cách của người xưa vốn dĩ khá phiền hà và tốn thời gian, thế nên di chứng của căn “bệnh già” không rõ nguyên nhân kia vẫn tiếp tục lan tràn khắp toàn bộ thôn Khổng Lồ với xu thế cực kỳ đáng sợ.
Trong tầm mắt, bên ngoài thôn Khổng Lồ tràn ngập những sơn tinh và thú hoang già khụ đến mức không đi được, trên trời và dưới nước cũng đầy ắp những chim muông sâu cá lọm khọm bay chẳng nổi, bơi chẳng xong.
Tấn Tỏa Dương muốn cấp tốc giải quyết xong các vấn đề ở trong thôn, bèn cẩn thận dựa theo cách làm mà thợ mộc Tam Nhĩ thời Nam Minh lưu lại xưa kia, tức là trộn đất vàng với đá tảng rồi nung dưới lò đất cháy đỏ, niệm chú suốt ba đêm là có thể nung ra một áng mây đen. Dùng cách này, hắn có thể tạo ra một thay thế phẩm để lấp lại tầng mây và bầu trời bị hư hại.
Thế là, một đám “mây đen” nhân tạo đã ra lò từ bếp nhà Chu Đinh, khiến người khổng lồ trong thôn mắt chữ A mồm chữ O. Tuy nhiên, dường như tạm thời nó vẫn khó lòng quên được bản tính bùn đất và sỏi đá của mình để được đưa lên trời thuận lợi và lấp kín lỗ thủng màu đen kia.
Tấn Tỏa Dương từng bảo những người khổng lồ trong thôn nghĩ cách dùng dây thừng đưa đám “mây đen” nhân tạo lên trời, hoặc dùng một chiếc thang to lớn để đưa “mây đen” lên chẳng hạn. Song sau nhiều lần thí nghiệm, hắn vẫn liên tiếp đối mặt với thất bại. Đối với việc này, nội tâm hắn cũng sinh ra nghi vấn.
Hắn rơi vào cảnh bó tay, đành tỉ mỉ lật lại tính thư để tìm kiếm đáp án cho cách giải quyết vấn đề. Ấy thế mà trong lúc ấy, hắn lại tình cờ phát hiện một dòng văn tự nằm trong một ghi chép cuối thời Đường không hề đáng chú ý, không rõ nguồn gốc chân chính của văn tự này là từ đâu mà ra, song ý tứ mà nó biểu đạt thì lại rất rõ ràng.
Thì ra vào cuối thời Đường, ở ngoài thành Trường An có một người phụ nữ họ Cổ, một đêm nọ bà ta bất ngờ nhặt được một đám mây đen rơi từ trên trời xuống sân sau nhà mình.
Chẳng hiểu vì sao đám mây đen bí ẩn này lại rơi xuống từ bầu trời, nhưng điều khiến người ta lấy làm lạ là, sau đó bất kể người nhà và hàng xóm của người phụ nữ kia dùng đủ mọi cách thì vẫn không thể đưa đám mây kỳ quái đó trở về bầu trời được.
Người phụ nữ bất đắc dĩ, bèn để đám mây đen ở trong nhà mình, sáng nào cũng dặn hai đứa con trai dùng nước sạch tưới từ chính giữa đám mây, còn bảo nô bộc vỗ tay mô phỏng tiếng sấm trên trời để đám mây khỏi thấy cô đơn.
Dẫu vậy, đám mây đen rơi xuống từ bầu trời trời vẫn dần dần hao mòn, sắp sửa hóa thành một sáng sương mù nhẹ tênh rồi biến mất.
Nhưng rồi một đêm nọ, một trận mưa xối xả kèm theo sấm sét bỗng nhiên trút xuống Trường An, một con rồng toàn thân vàng rực liền xuất hiện ở cửa sổ trong sân nhà người phụ nữ.
Sau đó nó còn mở miệng nói tiếng người, bảo rằng mình là Kính Hà long vương canh giữa sông nước ở ngoài thành Trường Anh suốt nhiều năm, hôm trước lúc đang ban mưa ở trong tầng mây thì lỡ đánh mấy một đám mây đen, hiện tại nó đến là để đón đám mây đen bị rơi xuống nhân gian đó, đám mây đen này bị lạc đường ở nhân gian, cần có rồng dẫn theo thì mới bay trở về bầu trời được.
Kính Hà long vương vừa dứt lời, đám mây đen sắp hóa thành hơi nước ở nhân gian liền đi theo sau long vương, rời khỏi nhà người phụ nữ nọ, bởi vậy câu chuyện này được ghi chép trong tính thư với cái tên “Rồng bắt mây”.
Mới đầu Tấn Tỏa Dương còn thắc mắc không biết đám “mây đen” nhân tạo mà mình chế ra bằng bếp lò có bị thiếu đi bước quan trọng nào không, song nhờ có câu chuyện xa xưa kỳ diệu này, hắn bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ rằng, liệu có tồn tại mối liên hệ quan trọng giữa việc đưa “mây đen” lên vá lỗ thủng trên trời và loại năng lực nào đó của rồng hay không.
Mà ngẫm lại thì, hiện tại trong phạm vi trăm dặm cũng chỉ tìm được duy nhất một con sông có khả năng có rồng xuất hiện.
Về vị Xích Thủy Long Quân này, ngoại trừ hồi mới đến thế giới này Tấn Tỏa Dương từng may mắn gặp được một lần dưới đáy hồ, sau đó hắn chỉ được nghe về những sự tích của vị long vương này qua lời đồn đãi của các cư dân bản địa, còn ngay cả trong tính thư cũng không đề cập một chữ nào đến Xích Thủy long vương.
Trong tình cảnh thế này, đừng nói là ra ngoài tìm Xích Thủy long vương nhờ giúp đỡ, cho dù có rồng chịu đến giúp thật thì chỉ e thôn làng bị nước đen bao quanh này cũng sẽ cửu tử nhất sinh mất.
Đúng lúc ấy, thằng nhóc mà hai ngày nay có đồ tồn tại rất thấp bỗng nhiên lén lút xuất hiện trước mặt Tấn Tỏa Dương, hơn nữa còn nói một câu hết sức kiêu ngạo đắc ý.
“Ồ, ta có quen nha, chính là con rồng mà ngươi nói ấy. Quả nhiên là cái đồ hàng giả, ngay cả rồng cũng chưa thấy bao giờ ha ha, hừ, hâm mộ ta chưa, ha, ha.”
Tấn Tỏa Dương: “……”
Hai bữa nay Tấn Tỏa Dương bận bịu nung mây vá trời, nếu không phải thằng nhóc béo ị trắng muốt này tự chui ra từ dưới gầm bàn nhà Chu Đinh thì hắn quả thực quên mất rằng từ sau tối hôm ấy, có một cái đuôi nhỏ màu trắng suốt ngày bám theo sau hắn, hắn đi tới đâu thì lặng lẽ đi theo tới đấy.
Thằng nhóc béo này ăn còn nhiều hơn cả búp bê bùn và trâu xanh cộng lại, đã thế còn không thích vận động. Nói đến cu cậu này ấy hả, đương nhiên chính là “Cẩu Lang” mà đêm đó vừa bị tính thư chiếu vào liền hiện nguyên hình, tạm thời chưa khôi phục lại được.
Có điều bây giờ Tấn Tỏa Dương đã biết thân phân và tên thật mà cậu ta che giấu sau lớp mặt nạ rồi. Về đại danh của nhóc con này, theo như hôm bữa cậu ta vừa ăn cơm nhồm nhoàm vừa ú ớ giải thích, thì hình như là họ Trương, tên Trường Thanh.
Còn rốt cuộc làm sao Tấn Tỏa Dương biết được tên của con cún đang mắc “bệnh trẻ” này, thực ra phải kể tới nửa đêm hôm đó hắn mang con vật nhỏ đói bụng gần chết này về, tốt bụng đút cho cu cậu ăn chút hồng ướp đường và cơm thừa.
Trước đó bạn nhỏ Trương Trường Thanh còn tỏ ra rất kháng cự và mâu thuẫn với hắn, nhưng lúc đó vừa thấy đồ ăn ngon bày ra trước mặt là cậu chàng lập tức vứt hết tôn nghiêm của người trưởng thành lẫn của Túy Chủ đi, chỉ lo ngấu nghiến đánh chén lấp đầy bụng. Sau đó cậu ta và Tấn Tỏa Dương đã tạm thời kết làm đồng minh cùng “tìm kiếm A Hương” và “cứu giúp thôn Khổng Lồ”, thế là có gì cũng khai ra hết sạch.
“Ừm, thực ra ta…… ta cũng không nhớ sao lúc trước mình lại mắc “bệnh trẻ”…… Ta chỉ nhớ lúc đó khi tỉnh dậy giữa tuý điện rộng lớn…… thì cơ thể ta đã biến thành nhỏ tí…… Bên cạnh rơi rớt quần áo và giày, mặc không vừa nổi…… Cơ thể ta chảy ra rất nhiều nước đen, bên dưới còn đè lên một tờ giấy……”
“……Tờ giấy?”
“Đúng vậy, tờ giấy kia hẳn là……. ta của ban đầu viết cho ta sau khi mắc bệnh…… Bảo rằng khi tỉnh lại trước tiên ta phải cố gắng giữ tỉnh táo…… Chớ hoảng sợ, cũng chớ thiếp đi, còn bảo ta hãy vờ như không có gì xảy ra, thổi sáo trong tuý điện một lát để thôi miên người xung quanh, sau đó khoác tấm da chó này chạy ra ngoài tìm A Hương……”
“……Tại sao ngươi khi lớn lại muốn tránh né những người bên cạnh?”
“Ta cũng không rõ nữa…… Hình như có thứ gì đó đang ở phía trên giám sát nhất cử nhất động của bọn ta, còn có thể sai khiến ta làm theo yêu cầu của bà ta…… Nếu ta không phục tùng thì sẽ càng teo nhỏ dần, cuối cùng mất hết thời gian của mình, hoàn toàn chết đi…… Nhưng ta quá ngu ngốc, sau khi chạy ra thì trong đầu chỉ nhớ mỗi chuyện tìm kiếm A Hương, ta chỉ nhớ mang máng…… rằng bạn thân nhất của A Hương là Chu Đinh…… cho nên mới lần theo con đường trong tờ giấy ấy…… tìm tới nơi này……”
“……”
“Có vẻ ta của trước đây cũng biết mình sắp phát bệnh…… nên đã để lại cho ta một bộ da người lớn giả và…… chiếc mặt nạ kia…… Cậu ta bảo ta hãy kiên nhẫn chờ đợi ở thôn Khổng Lồ, đừng để lộ ra sơ suất…… Nếu thật sự phát hiện nơi này cũng bị ảnh hưởng bởi thứ luôn giám thị tất cả mọi người…… thậm chí rất nhiều người cũng bắt đầu mắc phải căn bệnh kỳ quái kia…… mà lúc đó ta lại sắp sửa mất khống chế, thì cậu ta bảo ra hãy tự tìm lấy…… tìm lấy một cơ hội thích hợp……”
“Tìm một cơ hội thích hợp để làm gì?”
Từ trong sâu xa, Tấn Tỏa Dương luôn cảm thấy dường như mình đã nắm được chuyện then chốt gì đó ẩn sau chân tướng. Hắn cau mày hỏi tiếp, cún con ngốc nghếch thì không hiểu ý tứ phức tạp thâm ảo ấy, cu cậu chớp mắt mấy cái rồi nằm trên đất, sợ hãi lắp bắp lặp lại rằng:
“Tìm một cơ hội để…… tới biển La Sát, bất kể dùng cách nào, cũng phải cứu được Dương Cơ khỏi tay La Sát hải chủ, chỉ khi Dương Cơ còn sống, thì dòng thời gian hỗn loạn ở hai bên cánh cửa…… mới có khả năng trở về quỹ đạo. Nếu, nếu cuối cùng phải chết đi như vậy…… thì trước khi chết phải nhờ ai đó đốt thi thể mình thành tro, một phần đưa đến Túy Giới…… để người thân chôn cất…… một phần đưa cho A Hương…… bảo cô ấy hãy quên mình đi…… Tuyệt đối không làm liên lụy đến người khác……”
“……”
Nghe lời này phát ra từ miệng một đứa bé, quả thực khiến tâm trạng người ta phức tạp. Tấn Tỏa Dương có cảm giác chân tướng mọi việc đang từ từ tiến gần tới mình, hắn không rõ trước đó Trương Trường Thanh cũ đã biết được bí mật đáng sợ gì nên mới làm ra quyết định dứt khoát như vậy, song vẫn thấy thương cho cu cậu tuy chẳng rõ tình hình cụ thể mà vẫn lặn lội vất vả đi tìm A Hương khắp nơi.
Bởi lý do đặc biệt này, dù hai ngày nay Tấn Tỏa Dương bận rộn lo việc vá trời nhưng vẫn đều đặn nhớ mang cơm cho cậu mỗi ngày, tiện thể tìm cách giúp cậu và những người khổng lồ khôi phục cơ thể bình thường.
Thường ngày thằng nhóc mập này toàn chạy ra ngoài tìm A Hương, hầu như chẳng bao giờ thấy bóng dáng đâu. Giờ nghe cậu chàng đắc chí vẫy cái đuôi ngắn cũn, ngồi xổm dưới đất khoác lác rằng mình quen biết long vương, Tấn Tỏa Dương vẫn cúi đầu chuyên tâm đọc sách, tỏ vẻ hoàn toàn không tin tưởng, hắn liếc cậu một cái rồi đáp qua loa:
“Ồ, thế à, hai người thân quen lắm hả?”
“Đương, đương nhiên rồi!”
“Cả hai là thân thích à?”
“Ờm…… Đúng, đúng thế!”
“Vậy tại sao cả hai là thân thích mà người ta là rồng còn ngươi thì là chó?”
Trương Trường Thanh: “……”
Câu hỏi này đúng là đâm vào tim người ta mà, cún con thẹn quá hóa giận, thở phì phò lườm nguýt cái tên Tấn Tỏa Dương mặt lạnh, sau đó nói vô cùng “dữ dằn”:
“Ờm…… Ờ, chuyện này thì ta không thể…… tùy tiện nói cho ngươi biết được!”
“Nếu thân quen nhau thì sao lại không nói cho ta được?”
“Bởi vì…… Bởi vì nếu ta mà…… nói xấu chú ấy lung tung ở bên ngoài…… Thì chú, chú ấy sẽ lột da ta ra, sẽ ném ta vào chảo dầu làm lẩu…… Hồi nhỏ mỗi lần ta không nghe lời…… Là, là chú ấy sẽ……. chú ấy sẽ như vầy, như vầy…… hành ta lên bờ xuống ruộng…… Hu hu…… Ta sợ lắm…… Nên ngươi đừng có hỏi nữa được không……”
“……”
Tấn Tỏa Dương đã hơi thiếu óc tưởng tượng về Xích Thủy long vương rồi mà thằng nhóc này còn hình dung vừa quỷ dị vừa kinh khủng như thế, làm hắn chỉ biết cau mày im lặng.
Tấn Tỏa Dương vẫn luôn mong rằng trong khoảng thời gian hữu hạn này mình có thể đợi được Tần Giao đến đây hội ngộ. Mà vốn dĩ hắn cũng chẳng trông đợi nhóc con si tình chỉ lo tìm vợ này sẽ giúp được gì, cho nên cũng quẳng luôn lời bốc phét của nó ra sau đầu.
Vừa nghĩ tới Tần Giao, chàng trai tóc trắng liền đăm chiêu nhìn chằm chằm lỗ thủng màu đen ngoài cửa sổ, tâm tình trở nên rối rắm. Hồi lâu sau, Trương Trường Thanh nhận ra hắn đang có tâm sự, bèn dè dặt gãi gãi ống quần hắn, hỏi:
“Nè…… Hàng, hàng nhái…… Chỉ là ta không thể nói cho ngươi…… bí mật của người kia thôi mà…… Sao tự dưng ngươi tiu nghỉu vậy……”
“Ta có tiu nghỉu đâu.”
“Nhưng…… Nhưng trông ngươi tiu nghỉu thật mà…… Hình như còn có phiền não nữa…… Ta biết…… Mỗi khi đám phàm nhân thích tự tìm phiền não mà buồn bực tiu nghỉu vì chuyện gì đó…… thì bộ dạng đều như ngươi bây giờ……”
Nhóc con này nhỏ tí mà ranh mãnh ra phết, nói xong còn dương dương tự đắc, Tấn Tỏa Dương không trả lời cậu ngay, cả buổi sau hắn mới gật đầu đáp lạnh nhạt, bày tỏ sự tán đồng một cách hiếm thấy:
“Ừm, ngươi nói rất đúng, bây giờ ta đang tự tìm phiền não đây.”
“Hả? Vậy bây giờ ngươi…… đang phiền não chuyện gì?”
“Ta đang phiền não không biết những câu ta nghe trước đó có đúng hay không, ta rốt cuộc có đủ hiểu nội tâm mình hay không, có phải ta chỉ kích động nhất thời rồi quyết định tương lai của mình một cách vội vã hay không, và cả sau này…… phải chăng có một ngày ta sẽ hối hận vì sự kiên quyết của mình lúc này, trở thành một kẻ nhu nhược mà chính ta cũng không thể chấp nhận, cuối cùng bị hiện thực đánh bại.”
“……”
Ý tứ của những câu nói có chút mơ hồ, Trường Trường Thanh nằm sấp cạnh đó lắng nghe mà cũng cảm thấy đầu óc mình mơ hồ theo. Hiển nhiên, mỗi con người sống ở đời đều sẽ có vài lần trải qua những suy tư và hoang mang trong nội tâm Tấn Tỏa Dương, bởi vậy bây giờ hắn nghiêm túc suy xét về tương lai của mình và Tần Giao cũng là điều khó tránh khỏi.
Đêm nay sau khi hắn và Trương Trường Trương trò chuyện xong, hắn liền quay về nhà Chu Bình, ngả giấc nghỉ ngơi. Một giây trước khi nằm xuống, Tấn Tỏa Dương còn mải nghĩ sáng mai nhất định phải tìm cách giải quyết chuyện mây đen quá nặng không bay lên được, tiện thể hỏi Chu Đinh xem hai hôm nay có ai đến thôn tìm mình hay không. Nhưng bỗng, hắn cảm giác có tiếng thủy triều tựa như biển động đang tràn vào trong não mình.
Tiếp đó, hắn bất ngờ trông thấy Dương Cơ – người đã lâu không gặp – lại xuất hiện trong giấc mộng của hắn, với bộ trang phúc không khác biệt mấy so với lần gặp trước. Có điều lần này, Dương Cơ đưa lưng về phía hắn, bà ta không còn là vai chính trong cuộc đối thoại bình thường mặt đối mặt với hắn nữa, mà trái lại, bà ta rên rỉ thảm thiết, bị một cái tay giống tay thú hoang bóp lấy cổ rồi ném mạnh sang một bên.
Ngay sau đó, trong mộng vang lên tiếng gương vỡ chói tai, một gương mặt báo nhân nam phản chiếu qua những mảnh gương vỡ vụn, mở trừng đôi mắt đỏ dữ tợn, nở nụ cười gằn với Dương Cơ đang run lẩy bẩy. Gã ta liếm nanh vuốt sắc nhọn ố vàng của mình, cất giọng nói trầm thấp đầy tham lam tà ác với Tấn Tỏa Dương – kẻ đang ở ngoài gương mà gã không tài nào nhìn thấy:
“Ồ? Dương Cơ? Thì ra tấm gương này bị ngươi lén giấu suốt bao lâu nay…… Thảo nào trước đó bọn ta dùng mọi cách mà vẫn không thể xuyên qua sông mặt trăng ở dòng thời gian bình thường để đi tới nhân gian…… Nhưng giờ thì tốt rồi, ta cuối cùng cũng có được nó, từ cái gương này, ta đã nhìn thấy nơi mà ngươi hằng mong trở lại……”
“Thôn Khổng Lồ, thôn Khổng Lồ…… Ha ha…… Ngưỡng A Toa, cảm ơn ngươi lại lần nữa giúp đỡ Công Tôn Thọ – nô lệ trung thành nhất của ngươi…… Lần này bất kể là trật tự, quy luật hay thời gian nực cười gì đi nữa…… cũng không thể ngăn cản báo nhân bọn ta chiếm lĩnh toàn bộ mặt đất…… Bởi vì bây giờ ta chuẩn bị đích thân xuất phát đến nhân gian, rồi sau đó từ từ nuốt chửng…… cái bóng…. mà năm xưa ngươi đã làm thất lạc ở nơi đó…… Ha ha!”
Trong hai, ba ngày kế tiếp ở thôn Khổng Lồ, hầu như từ sáng đến tối Tấn Tỏa Dương đều bận rộn tu sửa lỗ thủng màu đen trên bầu trời, chẳng được rảnh rỗi một lúc nào.
Dường như vì một số lý do cá nhân mà Tần Giao – người đang hướng tới một nơi khác của Đông Sơn- cũng không chủ động liên lạc với hắn nữa, song tính thời gian đi đường thì chắc mấy ngày nay y cũng sắp đi từ chỗ xe sấm sét rơi xuống tới được đây rồi.
Mà khi thời điểm hai người gặp nhau càng lúc càng tới gần, thì tâm trạng Tấn Tỏa Dương lại chẳng hề thoải mái gì, dù rằng ngoài mặt hắn vẫn tỏ ra bình tĩnh.
Bởi vì sau đêm đó tình cờ nói chuyện với Trần Gia Nhạc về việc trở lại thế giới ban đầu, hai ngày sau hắn lại tiếp tục gặp thêm vài “người quen cũ” bị nhốt ở chuồng bò trong thôn.
Trong đó có tiểu thư Từ Văn Tuệ, người từng bị hắn từ chối dứt khoát, cũng có cả vị thư ký mà thấy hắn thì chỉ biết gào lên thảm thiết “Quỷ, quỷ”.
Mà tính tổng thể lại, nếu cộng cả thằng cha Trần Gia Tường suốt ngày la hét om sòm kia, vậy thì hôm đó phải có tới gần hai, ba mươi phàm nhân bị trận sóng nước đen cuốn tới hồ Long Vương rồi rơi tới dòng thời gian này.
Mấy người bình thường này chỉ nghe tiếng những người khổng lồ ăn no rồi ợ lên thôi là cũng bị dọa sợ gần chết rồi, Tấn Tỏa Dương nhất định phải nghĩ cách để mau mau đưa bọn họ về thế giới cũ.
Hơn nữa xem tình hình hiện tại thì con đường duy nhất để về chính là lỗ thủng màu đen đang ở trên đỉnh đầu mọi người.
Nhưng lỗ thủng màu đen này không phải một lối vào thời gian theo nghĩa bình thường, bởi vậy một khi Tấn Tỏa Dương tìm được cơ hội đưa những người này đi rồi lấp kín nó lại, vậy thì trong thời gian ngắn hay thậm chí là lâu rất lâu, chắc chắn sẽ không thể tìm được bất kỳ con đường nào nối thông hai thế giới nữa.
Lần trước khi tới đưa cơm tối, trong cuộc gặp gỡ đơn độc giữa đêm khuya, Tấn Tỏa Dương đã nói với Trần Gia Nhạc rằng mình không dự định sẽ trở lại thế giới ban đầu cùng bọn họ. Giờ phút này hắn lại đang rơi vào trầm tư, nhớ lại dáng vẻ ngỡ ngàng khó tin của Trần Gia Nhạc khi ấy, hắn không khỏi nhíu mày.
“Tỏa, Tỏa Dương? Lời anh vừa nói…… là, là đang đùa em hả? Anh nghiêm túc ư? Một con người như anh ở lại chỗ này làm gì? Anh định sống cả đời ở cái chốn đầy rẫy yêu ma quỷ quái này không về hả? Anh đừng quên……. thế giới cũ của chúng ta mới là nơi anh sống hơn hai mươi năm, dù cho, dù cho nơi đó chẳng đủ khiến anh lưu luyến, nhưng, nhưng anh cũng đâu thể đem chuyện nửa đời sau của mình ra đùa được?”
“……”
“Em, em thừa nhận, anh là người trưởng thành rồi, chắc chắn có phán đoán và suy nghĩ của riêng mình đối với chuyện như thế này, có lẽ thời gian qua những con người và sự việc ở nơi đây……. đã để lại cho anh những hồi ức cực kỳ tốt đẹp, thậm chí còn hơn cả những gì anh trải qua trước đây, anh vô thức lưu luyến nơi này, sinh ra mong ước muốn ở lại đây cả đời…… Nhưng, nhưng anh đừng lý tưởng hóa mọi chuyện như thế, cũng đừng nghĩ về những việc chưa chắc chắn một cách đương nhiên chứ……”
“……”
“Tất nhiên, có thể anh không để ý đến thế giới phồn hoa ngoài kia, người thân như bọn em cũng chưa chắc khuyên được anh…… Nhưng nếu lần này anh xốc nổi ở lại đây, anh thật sự nghĩ mình chắc chắn sẽ được thuận lợi trải qua cuộc đời mà anh muốn ư? Chỉ vì mười mấy ngày chung sống ngắn ngủi? Chỉ vì những thứ tình cảm mà anh nói là đáng giá để anh ở lại…… Anh muốn bất chấp tất cả vì một kẻ mà trước đây hoàn toàn là người dưng, liều lĩnh hy sinh cuộc đời sau này của mình – một cuộc đời của người bình thường vẫn còn ít nhất mấy chục năm nữa, để từ đây không bao giờ trở lại làm một người bình thường hay sao, Tấn Tỏa Dương?”
Sắc mặt Trần Gia Nhạc khó coi vô cùng, lúc nói xong câu cuối giọng cậu ta còn hơi run run. Từ nhỏ đến lớn quan hệ giữa cậu ta với Tấn Tỏa Dương chỉ ở mức thường thường, hơn nữa bây giờ đang phải cậy nhờ dựa dẫm vào hắn, đáng lẽ với tính cách gió chiều nào xuôi chiều ấy của cậu ta thì không nên nói những lời này khiến Tấn Tỏa Dương mất hứng.
Nhưng ở vấn đề trọng đại thế này, Trần Gia Nhạc không thể tin được rằng Tấn Tỏa Dương xưa nay luôn tỉnh táo sáng suốt là thế, vậy và cũng có ngày phạm phải loại sai lầm nực cười này, chỉ vì một thoáng kích động nhất thời mà khiến mai này bản thân phải hối hận cả đời.
Tấn Tỏa Dương chẳng nói gì nhiều, chỉ kiên nhẫn bảo Trần Gia Nhạc sau này trở lại thế giới bình thường rồi thì hãy báo cho tất cả mọi người biết lúc rơi xuống núi hắn đã chết rồi.
Thấy tên cứng đầu này không chịu nghe mình khuyên nhủ, Trần Gia Nhạc tức tối dùng tai bò húc mạnh vào hàng rào, điên tiết chỉ vào gáy hắn mắng to:
“Tấn Tỏa Dương! Đầu óc anh có vấn đề đúng không! Kẻ kia yểm yêu thuật xài bùa ngải gì với anh đúng không! Nhưng…… Nhưng sao anh không tự động não mà nghĩ xem! Ngộ nhỡ mai này có một ngày anh hối hận muốn rời khỏi đây thì sao! Anh tưởng rằng mình hiểu rõ chính bản thân mình hả! Cái nơi khỉ ho cò gáy này và cả lũ yêu quái ất ơ này đâu thể sánh bằng mái nhà anh đã sống hơn hai mươi năm và người thân của anh, đúng không!! Mẹ kiếp, sau này nhất định anh sẽ hối hận cho xem! Nhất định sẽ hối hận!”
Cùng với sự phẫn nộ của Trần Gia Nhạc và thái độ vừa thờ ơ vừa mâu thuẫn của hắn, cuối cùng cuộc đối thoại này kết thúc trong không vui.
Ba ngày sau, Tấn Tỏa Dương dứt khoát xem như chuyện đó chưa từng xảy ra luôn. Hắn vừa ép bản thân tỉnh táo để chờ Tần Giao đến hội ngộ với mình, vừa bực bội ứng phó với tình hình ngày càng gay go ở thôn Khổng Lồ.
Quá trình vá trời theo cách của người xưa vốn dĩ khá phiền hà và tốn thời gian, thế nên di chứng của căn “bệnh già” không rõ nguyên nhân kia vẫn tiếp tục lan tràn khắp toàn bộ thôn Khổng Lồ với xu thế cực kỳ đáng sợ.
Trong tầm mắt, bên ngoài thôn Khổng Lồ tràn ngập những sơn tinh và thú hoang già khụ đến mức không đi được, trên trời và dưới nước cũng đầy ắp những chim muông sâu cá lọm khọm bay chẳng nổi, bơi chẳng xong.
Tấn Tỏa Dương muốn cấp tốc giải quyết xong các vấn đề ở trong thôn, bèn cẩn thận dựa theo cách làm mà thợ mộc Tam Nhĩ thời Nam Minh lưu lại xưa kia, tức là trộn đất vàng với đá tảng rồi nung dưới lò đất cháy đỏ, niệm chú suốt ba đêm là có thể nung ra một áng mây đen. Dùng cách này, hắn có thể tạo ra một thay thế phẩm để lấp lại tầng mây và bầu trời bị hư hại.
Thế là, một đám “mây đen” nhân tạo đã ra lò từ bếp nhà Chu Đinh, khiến người khổng lồ trong thôn mắt chữ A mồm chữ O. Tuy nhiên, dường như tạm thời nó vẫn khó lòng quên được bản tính bùn đất và sỏi đá của mình để được đưa lên trời thuận lợi và lấp kín lỗ thủng màu đen kia.
Tấn Tỏa Dương từng bảo những người khổng lồ trong thôn nghĩ cách dùng dây thừng đưa đám “mây đen” nhân tạo lên trời, hoặc dùng một chiếc thang to lớn để đưa “mây đen” lên chẳng hạn. Song sau nhiều lần thí nghiệm, hắn vẫn liên tiếp đối mặt với thất bại. Đối với việc này, nội tâm hắn cũng sinh ra nghi vấn.
Hắn rơi vào cảnh bó tay, đành tỉ mỉ lật lại tính thư để tìm kiếm đáp án cho cách giải quyết vấn đề. Ấy thế mà trong lúc ấy, hắn lại tình cờ phát hiện một dòng văn tự nằm trong một ghi chép cuối thời Đường không hề đáng chú ý, không rõ nguồn gốc chân chính của văn tự này là từ đâu mà ra, song ý tứ mà nó biểu đạt thì lại rất rõ ràng.
Thì ra vào cuối thời Đường, ở ngoài thành Trường An có một người phụ nữ họ Cổ, một đêm nọ bà ta bất ngờ nhặt được một đám mây đen rơi từ trên trời xuống sân sau nhà mình.
Chẳng hiểu vì sao đám mây đen bí ẩn này lại rơi xuống từ bầu trời, nhưng điều khiến người ta lấy làm lạ là, sau đó bất kể người nhà và hàng xóm của người phụ nữ kia dùng đủ mọi cách thì vẫn không thể đưa đám mây kỳ quái đó trở về bầu trời được.
Người phụ nữ bất đắc dĩ, bèn để đám mây đen ở trong nhà mình, sáng nào cũng dặn hai đứa con trai dùng nước sạch tưới từ chính giữa đám mây, còn bảo nô bộc vỗ tay mô phỏng tiếng sấm trên trời để đám mây khỏi thấy cô đơn.
Dẫu vậy, đám mây đen rơi xuống từ bầu trời trời vẫn dần dần hao mòn, sắp sửa hóa thành một sáng sương mù nhẹ tênh rồi biến mất.
Nhưng rồi một đêm nọ, một trận mưa xối xả kèm theo sấm sét bỗng nhiên trút xuống Trường An, một con rồng toàn thân vàng rực liền xuất hiện ở cửa sổ trong sân nhà người phụ nữ.
Sau đó nó còn mở miệng nói tiếng người, bảo rằng mình là Kính Hà long vương canh giữa sông nước ở ngoài thành Trường Anh suốt nhiều năm, hôm trước lúc đang ban mưa ở trong tầng mây thì lỡ đánh mấy một đám mây đen, hiện tại nó đến là để đón đám mây đen bị rơi xuống nhân gian đó, đám mây đen này bị lạc đường ở nhân gian, cần có rồng dẫn theo thì mới bay trở về bầu trời được.
Kính Hà long vương vừa dứt lời, đám mây đen sắp hóa thành hơi nước ở nhân gian liền đi theo sau long vương, rời khỏi nhà người phụ nữ nọ, bởi vậy câu chuyện này được ghi chép trong tính thư với cái tên “Rồng bắt mây”.
Mới đầu Tấn Tỏa Dương còn thắc mắc không biết đám “mây đen” nhân tạo mà mình chế ra bằng bếp lò có bị thiếu đi bước quan trọng nào không, song nhờ có câu chuyện xa xưa kỳ diệu này, hắn bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ rằng, liệu có tồn tại mối liên hệ quan trọng giữa việc đưa “mây đen” lên vá lỗ thủng trên trời và loại năng lực nào đó của rồng hay không.
Mà ngẫm lại thì, hiện tại trong phạm vi trăm dặm cũng chỉ tìm được duy nhất một con sông có khả năng có rồng xuất hiện.
Về vị Xích Thủy Long Quân này, ngoại trừ hồi mới đến thế giới này Tấn Tỏa Dương từng may mắn gặp được một lần dưới đáy hồ, sau đó hắn chỉ được nghe về những sự tích của vị long vương này qua lời đồn đãi của các cư dân bản địa, còn ngay cả trong tính thư cũng không đề cập một chữ nào đến Xích Thủy long vương.
Trong tình cảnh thế này, đừng nói là ra ngoài tìm Xích Thủy long vương nhờ giúp đỡ, cho dù có rồng chịu đến giúp thật thì chỉ e thôn làng bị nước đen bao quanh này cũng sẽ cửu tử nhất sinh mất.
Đúng lúc ấy, thằng nhóc mà hai ngày nay có đồ tồn tại rất thấp bỗng nhiên lén lút xuất hiện trước mặt Tấn Tỏa Dương, hơn nữa còn nói một câu hết sức kiêu ngạo đắc ý.
“Ồ, ta có quen nha, chính là con rồng mà ngươi nói ấy. Quả nhiên là cái đồ hàng giả, ngay cả rồng cũng chưa thấy bao giờ ha ha, hừ, hâm mộ ta chưa, ha, ha.”
Tấn Tỏa Dương: “……”
Hai bữa nay Tấn Tỏa Dương bận bịu nung mây vá trời, nếu không phải thằng nhóc béo ị trắng muốt này tự chui ra từ dưới gầm bàn nhà Chu Đinh thì hắn quả thực quên mất rằng từ sau tối hôm ấy, có một cái đuôi nhỏ màu trắng suốt ngày bám theo sau hắn, hắn đi tới đâu thì lặng lẽ đi theo tới đấy.
Thằng nhóc béo này ăn còn nhiều hơn cả búp bê bùn và trâu xanh cộng lại, đã thế còn không thích vận động. Nói đến cu cậu này ấy hả, đương nhiên chính là “Cẩu Lang” mà đêm đó vừa bị tính thư chiếu vào liền hiện nguyên hình, tạm thời chưa khôi phục lại được.
Có điều bây giờ Tấn Tỏa Dương đã biết thân phân và tên thật mà cậu ta che giấu sau lớp mặt nạ rồi. Về đại danh của nhóc con này, theo như hôm bữa cậu ta vừa ăn cơm nhồm nhoàm vừa ú ớ giải thích, thì hình như là họ Trương, tên Trường Thanh.
Còn rốt cuộc làm sao Tấn Tỏa Dương biết được tên của con cún đang mắc “bệnh trẻ” này, thực ra phải kể tới nửa đêm hôm đó hắn mang con vật nhỏ đói bụng gần chết này về, tốt bụng đút cho cu cậu ăn chút hồng ướp đường và cơm thừa.
Trước đó bạn nhỏ Trương Trường Thanh còn tỏ ra rất kháng cự và mâu thuẫn với hắn, nhưng lúc đó vừa thấy đồ ăn ngon bày ra trước mặt là cậu chàng lập tức vứt hết tôn nghiêm của người trưởng thành lẫn của Túy Chủ đi, chỉ lo ngấu nghiến đánh chén lấp đầy bụng. Sau đó cậu ta và Tấn Tỏa Dương đã tạm thời kết làm đồng minh cùng “tìm kiếm A Hương” và “cứu giúp thôn Khổng Lồ”, thế là có gì cũng khai ra hết sạch.
“Ừm, thực ra ta…… ta cũng không nhớ sao lúc trước mình lại mắc “bệnh trẻ”…… Ta chỉ nhớ lúc đó khi tỉnh dậy giữa tuý điện rộng lớn…… thì cơ thể ta đã biến thành nhỏ tí…… Bên cạnh rơi rớt quần áo và giày, mặc không vừa nổi…… Cơ thể ta chảy ra rất nhiều nước đen, bên dưới còn đè lên một tờ giấy……”
“……Tờ giấy?”
“Đúng vậy, tờ giấy kia hẳn là……. ta của ban đầu viết cho ta sau khi mắc bệnh…… Bảo rằng khi tỉnh lại trước tiên ta phải cố gắng giữ tỉnh táo…… Chớ hoảng sợ, cũng chớ thiếp đi, còn bảo ta hãy vờ như không có gì xảy ra, thổi sáo trong tuý điện một lát để thôi miên người xung quanh, sau đó khoác tấm da chó này chạy ra ngoài tìm A Hương……”
“……Tại sao ngươi khi lớn lại muốn tránh né những người bên cạnh?”
“Ta cũng không rõ nữa…… Hình như có thứ gì đó đang ở phía trên giám sát nhất cử nhất động của bọn ta, còn có thể sai khiến ta làm theo yêu cầu của bà ta…… Nếu ta không phục tùng thì sẽ càng teo nhỏ dần, cuối cùng mất hết thời gian của mình, hoàn toàn chết đi…… Nhưng ta quá ngu ngốc, sau khi chạy ra thì trong đầu chỉ nhớ mỗi chuyện tìm kiếm A Hương, ta chỉ nhớ mang máng…… rằng bạn thân nhất của A Hương là Chu Đinh…… cho nên mới lần theo con đường trong tờ giấy ấy…… tìm tới nơi này……”
“……”
“Có vẻ ta của trước đây cũng biết mình sắp phát bệnh…… nên đã để lại cho ta một bộ da người lớn giả và…… chiếc mặt nạ kia…… Cậu ta bảo ta hãy kiên nhẫn chờ đợi ở thôn Khổng Lồ, đừng để lộ ra sơ suất…… Nếu thật sự phát hiện nơi này cũng bị ảnh hưởng bởi thứ luôn giám thị tất cả mọi người…… thậm chí rất nhiều người cũng bắt đầu mắc phải căn bệnh kỳ quái kia…… mà lúc đó ta lại sắp sửa mất khống chế, thì cậu ta bảo ra hãy tự tìm lấy…… tìm lấy một cơ hội thích hợp……”
“Tìm một cơ hội thích hợp để làm gì?”
Từ trong sâu xa, Tấn Tỏa Dương luôn cảm thấy dường như mình đã nắm được chuyện then chốt gì đó ẩn sau chân tướng. Hắn cau mày hỏi tiếp, cún con ngốc nghếch thì không hiểu ý tứ phức tạp thâm ảo ấy, cu cậu chớp mắt mấy cái rồi nằm trên đất, sợ hãi lắp bắp lặp lại rằng:
“Tìm một cơ hội để…… tới biển La Sát, bất kể dùng cách nào, cũng phải cứu được Dương Cơ khỏi tay La Sát hải chủ, chỉ khi Dương Cơ còn sống, thì dòng thời gian hỗn loạn ở hai bên cánh cửa…… mới có khả năng trở về quỹ đạo. Nếu, nếu cuối cùng phải chết đi như vậy…… thì trước khi chết phải nhờ ai đó đốt thi thể mình thành tro, một phần đưa đến Túy Giới…… để người thân chôn cất…… một phần đưa cho A Hương…… bảo cô ấy hãy quên mình đi…… Tuyệt đối không làm liên lụy đến người khác……”
“……”
Nghe lời này phát ra từ miệng một đứa bé, quả thực khiến tâm trạng người ta phức tạp. Tấn Tỏa Dương có cảm giác chân tướng mọi việc đang từ từ tiến gần tới mình, hắn không rõ trước đó Trương Trường Thanh cũ đã biết được bí mật đáng sợ gì nên mới làm ra quyết định dứt khoát như vậy, song vẫn thấy thương cho cu cậu tuy chẳng rõ tình hình cụ thể mà vẫn lặn lội vất vả đi tìm A Hương khắp nơi.
Bởi lý do đặc biệt này, dù hai ngày nay Tấn Tỏa Dương bận rộn lo việc vá trời nhưng vẫn đều đặn nhớ mang cơm cho cậu mỗi ngày, tiện thể tìm cách giúp cậu và những người khổng lồ khôi phục cơ thể bình thường.
Thường ngày thằng nhóc mập này toàn chạy ra ngoài tìm A Hương, hầu như chẳng bao giờ thấy bóng dáng đâu. Giờ nghe cậu chàng đắc chí vẫy cái đuôi ngắn cũn, ngồi xổm dưới đất khoác lác rằng mình quen biết long vương, Tấn Tỏa Dương vẫn cúi đầu chuyên tâm đọc sách, tỏ vẻ hoàn toàn không tin tưởng, hắn liếc cậu một cái rồi đáp qua loa:
“Ồ, thế à, hai người thân quen lắm hả?”
“Đương, đương nhiên rồi!”
“Cả hai là thân thích à?”
“Ờm…… Đúng, đúng thế!”
“Vậy tại sao cả hai là thân thích mà người ta là rồng còn ngươi thì là chó?”
Trương Trường Thanh: “……”
Câu hỏi này đúng là đâm vào tim người ta mà, cún con thẹn quá hóa giận, thở phì phò lườm nguýt cái tên Tấn Tỏa Dương mặt lạnh, sau đó nói vô cùng “dữ dằn”:
“Ờm…… Ờ, chuyện này thì ta không thể…… tùy tiện nói cho ngươi biết được!”
“Nếu thân quen nhau thì sao lại không nói cho ta được?”
“Bởi vì…… Bởi vì nếu ta mà…… nói xấu chú ấy lung tung ở bên ngoài…… Thì chú, chú ấy sẽ lột da ta ra, sẽ ném ta vào chảo dầu làm lẩu…… Hồi nhỏ mỗi lần ta không nghe lời…… Là, là chú ấy sẽ……. chú ấy sẽ như vầy, như vầy…… hành ta lên bờ xuống ruộng…… Hu hu…… Ta sợ lắm…… Nên ngươi đừng có hỏi nữa được không……”
“……”
Tấn Tỏa Dương đã hơi thiếu óc tưởng tượng về Xích Thủy long vương rồi mà thằng nhóc này còn hình dung vừa quỷ dị vừa kinh khủng như thế, làm hắn chỉ biết cau mày im lặng.
Tấn Tỏa Dương vẫn luôn mong rằng trong khoảng thời gian hữu hạn này mình có thể đợi được Tần Giao đến đây hội ngộ. Mà vốn dĩ hắn cũng chẳng trông đợi nhóc con si tình chỉ lo tìm vợ này sẽ giúp được gì, cho nên cũng quẳng luôn lời bốc phét của nó ra sau đầu.
Vừa nghĩ tới Tần Giao, chàng trai tóc trắng liền đăm chiêu nhìn chằm chằm lỗ thủng màu đen ngoài cửa sổ, tâm tình trở nên rối rắm. Hồi lâu sau, Trương Trường Thanh nhận ra hắn đang có tâm sự, bèn dè dặt gãi gãi ống quần hắn, hỏi:
“Nè…… Hàng, hàng nhái…… Chỉ là ta không thể nói cho ngươi…… bí mật của người kia thôi mà…… Sao tự dưng ngươi tiu nghỉu vậy……”
“Ta có tiu nghỉu đâu.”
“Nhưng…… Nhưng trông ngươi tiu nghỉu thật mà…… Hình như còn có phiền não nữa…… Ta biết…… Mỗi khi đám phàm nhân thích tự tìm phiền não mà buồn bực tiu nghỉu vì chuyện gì đó…… thì bộ dạng đều như ngươi bây giờ……”
Nhóc con này nhỏ tí mà ranh mãnh ra phết, nói xong còn dương dương tự đắc, Tấn Tỏa Dương không trả lời cậu ngay, cả buổi sau hắn mới gật đầu đáp lạnh nhạt, bày tỏ sự tán đồng một cách hiếm thấy:
“Ừm, ngươi nói rất đúng, bây giờ ta đang tự tìm phiền não đây.”
“Hả? Vậy bây giờ ngươi…… đang phiền não chuyện gì?”
“Ta đang phiền não không biết những câu ta nghe trước đó có đúng hay không, ta rốt cuộc có đủ hiểu nội tâm mình hay không, có phải ta chỉ kích động nhất thời rồi quyết định tương lai của mình một cách vội vã hay không, và cả sau này…… phải chăng có một ngày ta sẽ hối hận vì sự kiên quyết của mình lúc này, trở thành một kẻ nhu nhược mà chính ta cũng không thể chấp nhận, cuối cùng bị hiện thực đánh bại.”
“……”
Ý tứ của những câu nói có chút mơ hồ, Trường Trường Thanh nằm sấp cạnh đó lắng nghe mà cũng cảm thấy đầu óc mình mơ hồ theo. Hiển nhiên, mỗi con người sống ở đời đều sẽ có vài lần trải qua những suy tư và hoang mang trong nội tâm Tấn Tỏa Dương, bởi vậy bây giờ hắn nghiêm túc suy xét về tương lai của mình và Tần Giao cũng là điều khó tránh khỏi.
Đêm nay sau khi hắn và Trương Trường Trương trò chuyện xong, hắn liền quay về nhà Chu Bình, ngả giấc nghỉ ngơi. Một giây trước khi nằm xuống, Tấn Tỏa Dương còn mải nghĩ sáng mai nhất định phải tìm cách giải quyết chuyện mây đen quá nặng không bay lên được, tiện thể hỏi Chu Đinh xem hai hôm nay có ai đến thôn tìm mình hay không. Nhưng bỗng, hắn cảm giác có tiếng thủy triều tựa như biển động đang tràn vào trong não mình.
Tiếp đó, hắn bất ngờ trông thấy Dương Cơ – người đã lâu không gặp – lại xuất hiện trong giấc mộng của hắn, với bộ trang phúc không khác biệt mấy so với lần gặp trước. Có điều lần này, Dương Cơ đưa lưng về phía hắn, bà ta không còn là vai chính trong cuộc đối thoại bình thường mặt đối mặt với hắn nữa, mà trái lại, bà ta rên rỉ thảm thiết, bị một cái tay giống tay thú hoang bóp lấy cổ rồi ném mạnh sang một bên.
Ngay sau đó, trong mộng vang lên tiếng gương vỡ chói tai, một gương mặt báo nhân nam phản chiếu qua những mảnh gương vỡ vụn, mở trừng đôi mắt đỏ dữ tợn, nở nụ cười gằn với Dương Cơ đang run lẩy bẩy. Gã ta liếm nanh vuốt sắc nhọn ố vàng của mình, cất giọng nói trầm thấp đầy tham lam tà ác với Tấn Tỏa Dương – kẻ đang ở ngoài gương mà gã không tài nào nhìn thấy:
“Ồ? Dương Cơ? Thì ra tấm gương này bị ngươi lén giấu suốt bao lâu nay…… Thảo nào trước đó bọn ta dùng mọi cách mà vẫn không thể xuyên qua sông mặt trăng ở dòng thời gian bình thường để đi tới nhân gian…… Nhưng giờ thì tốt rồi, ta cuối cùng cũng có được nó, từ cái gương này, ta đã nhìn thấy nơi mà ngươi hằng mong trở lại……”
“Thôn Khổng Lồ, thôn Khổng Lồ…… Ha ha…… Ngưỡng A Toa, cảm ơn ngươi lại lần nữa giúp đỡ Công Tôn Thọ – nô lệ trung thành nhất của ngươi…… Lần này bất kể là trật tự, quy luật hay thời gian nực cười gì đi nữa…… cũng không thể ngăn cản báo nhân bọn ta chiếm lĩnh toàn bộ mặt đất…… Bởi vì bây giờ ta chuẩn bị đích thân xuất phát đến nhân gian, rồi sau đó từ từ nuốt chửng…… cái bóng…. mà năm xưa ngươi đã làm thất lạc ở nơi đó…… Ha ha!”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook