Tình Sinh Ý Động
-
Chương 66
Type: Linhh Linhh
Cõi đời này không gì khổ hơn hai chữ tương tư, nhưng đến khoảng cách để mà tương tư cũng không có, không biết người kia ở nơi đâu còn sống hay đã mất, có thể cảm nhận hoàng hôn ngày ngày buông xuống như cô hay không...
Ninh Nhiễm Thanh nhớ tới bộ phim “Thần điêu hiệp lữ” cô xem ngày còn nhỏ, khi cô thấy Tiểu Long Nữ mướn Dương Quá chờ mười sáu năm, bèn lên tiếng hỏi chị gái ngồi cạnh mình: “Chị ơi, tại sao Tiểu Long Nữ lại muốn Dương Quá chờ nàng ấy mười sáu năm?” Cô nhớ chị đã trả lời cô thế này: “Vì chỉ có nói vậy thì Dương Quá mới có thể một mình sống hết quãng đời còn lại, vẫn hơn là nói thẳng cho anh ta rằng nàng đã chết, dù sao sống chết không rõ thì vẫn còn có hi vọng.”
Ninh Nhiễm Thanh nằm trên bàn làm việc của Tần Hữu Sinh lặng lẽ rơi nước mắt, nghĩ lại trò “Thỏa thuận chia tay” của cô trước đây thật quá nực cười, cô có thể đề xuất ra một thỏa thuận hoang đường như vậy, cũng vì ỷ vào sự bao dung chiều chuộng của anh, rồi lại tự cho là anh và cô còn có một đời dài để mà hao phí.
Nhưng kết quả thì sao?
“Thầy Tần, thầy còn yêu em không?”
“Nhiễm Thanh, em vẫn là người anh yêu...”
“Sweetie, trông em rất giống bạn gái cũ của tôi.”
“Ồ, hóa ra em vẫn là bạn gái cũ của tôi.”
“Thầy Tần, tại sao anh lại tốt với em như thế?”
“Vì anh chỉ có một cô bạn gái mà thôi.”
“Ngày cầu hôn không được phép đến muộn, biết chưa?”
“Trừ khi anh chết rồi, chứ không sao lại đến muộn trong ngày cầu hôn?” <!--Ambient video inpage desktop-->
...
Một vài cảnh tượng trong hồi ức lướt qua suy nghĩ của cô, những cảnh tượng ấy tưa như lớp băng đột ngột rạn vỡ trên mặt hồ, hơi lạnh ập thẳng vào ngực, Ninh Nhiễm Thanh thấy ngực mình đau tới nghẹt thở, cuối cùng cô cũng cảm nhận được sự đau khổ khi nhớ lại những hồi ức ngày trước.
“Đời này anh sẽ mãi là luật sư bào chữa của em, luôn đứng về phía em, bảo vệ quyền lợi cho em.” Nhưng cả cuộc đời mà anh đã hứa đâu rồi?
Ninh Nhiễm Thanh gục xuống bàn, sụt sịt mũi, đột nhiên trong văn phòng có tiếng bước chân lên, Ninh Nhiễm Thanh vội lau nước mắt, đứng bật dậy.
“Cô vẫn chưa về à?” Giang Hành Chi lẳng lặng nhìn cô, khuôn mặt khá lạnh lùng.
Ninh Nhiễm Thanh gật đầu, ra khỏi ghế làm việc của Tần Hữu Sinh: “Tôi về ngay đây....”
Giang Hành Chi nhận được điện thoại của nhân viên bảo vệ, nhân viên bảo vệ nói với anh rằng cô Ninh đã ra về nhưng rồi lại quay lại văn phòng, Giang Hành Chi không yên tâm vội tới đây xem xét, thế rồi anh thấy cô gái này gục đầu lên bàn lặng lẽ khóc. Anh đứng nhìn cô rất lâu, cuối cùng vẫn bước vào cắt ngang những nhung nhớ của cô, có những nỗi nhớ là mật đường, cũng có những nỗi nhớ là vực thẳm, một khi người ta đã rơi vào vực thẳm rồi thì mãi mãi không thoát ra được.
Ninh Nhiễm Thanh lên xe Giang Hành Chi về nhà, trước khi đi cô cầm theo cuốn nhật ký đặt trong tủ của Tần Hữu Sinh. Khi lái xe Giang Hành Chi thường không nói nhiều, song hôm nay dọc đường về nhà anh ta lại kể cho cô nghe một chuyện cười anh ta gặp trong khi làm việc.
Chuyện cười rất thiếu muối, nếu là ngày xưa chắc chắc Ninh Nhiễm Thanh sẽ kêu lên “Chuyện cười thiếu muối quá”, tuy nhiên bây giờ khi Giang Hành Chi kể chuyện cười, Ninh Nhiễm Thanh cũng sẽ mỉm cười, “Ồ, thật sao, buồn cười quá...”
Tới dưới tòa nhà, Ninh Nhiễm Thanh tháo dây an toàn rồi cảm ơn Giang Hành Chi, im lặng một thoáng, cô vẫn hỏi: “Có tin tức của thầy Tần không?”
Thực ra chờ đợi cũng không đáng sợ, đáng sợ là khi chờ đợi mà phải chịu sự thất vọng hết lần này tới lần khác.
Có những chuyện vẫn chưa thể nói trước được điều gì, Giang Hành Chi không muốn cho Ninh Nhiễm Thanh biết, hi vọng càng nhiều thất vọng càng đau. Trong xe trở nên yên tĩnh lạ thường, Ninh Nhiễm Thanh nhìn Giang Hành Chi một lúc, cuối cùng rũ mắt: “Tạm biệt, luật sư Giang.”
Giang Hành Chi gật đầu: “Tạm biệt.”
Đêm khuya, Ninh Nhiễm Thanh tựa vào giường đọc nhật ký của mẹ cô, ngón tau cô đặt trên mặt giấy đã ố vàng, lật từng trang từng trang. Thực ra Ninh Nhiễm Thanh cũng chẳng hiểu nhiều về mẹ, với cô mà nói, bà Tần Thẩm Lam chỉ là cái tên đại diện cho người mẹ, mà từ “mẹ” thì luôn chan chưa sự dịu dàng, xinh đẹp, hiền lành, bao dung... vô vàn hàm nghĩa tốt đẹp, nhưng bảo cô kể ra những ký ức cụ thể về bà thì ngoài dáng vẻ của bà trong những bức ảnh cũ ở nhà, cô không còn nhớ điều gì nữa.
Bà Tần Thẩm Lam rất đẹp, trước đây cô và chị Tuân từng bàn luận xem Triệu Vy với Lâm Tâm Như ai đẹp hơn ai, ông Ninh Uy Phong bèn nói xen vào: “Trong mắt cha, mẹ các con còn đẹp hơn cả những nữ ngôi sao ấy.”
Có những tình yêu không thể nói được ai đúng ai sai, càng khó phân rõ thị phi. Bởi vì yêu thương nên mới cố chấp.
Trời nhiều mây, ngày 17 tháng 2 năm 1973
Vẫn không có tin gì về anh, trái tim em chứa đầy sự tuyệt vọng, nếu không tìm được anh thì em phải làm sao, Học Thành, anh cho em biết phải làm sao bây giờ? Mùa đông sắp qua, nhưng thành phố Thanh vẫn rất lạnh, cây Thủy Tiên năm ngoái em và anh cùng chăm sóc đã nở hoa, một đóa hoa nhỏ nhỏ cực kỳ đáng yêu, một mùa đông sắp trôi đi, mùa đông này không có anh, thế giới của em chỉ toàn băng giá.
Trời trong, ngày 21 tháng 8 năm 1974
Hơn một năm trôi qua, Học Thành, rốt cuộc anh đang ở đâu? Hôm nay em đã tới trấn Hương Tuyền mà anh hứa dẫn em đi, phong cảnh còn đẹp hơn những gì anh tả, suối Hồ Điệp, rừng Lá Phong, hồ Kỳ Lân, núi Song Phong... Em dạo trên tất cả con đường anh từng bước qua, nhưng tiếc rằng anh không ở bên em.
...
Trời mưa, ngày 6 tháng 4 năm 1975
Học Thành, hôm nay em đi xem mắt, gặp được một chàng trai rất hiền lành, cũng cao ráo đẹp trai như anh, mà lại tốt tính hơn anh nhiều, không như anh, chỉ hơi phật ý sẽ cau mày.
Trời nắng, ngày 12 tháng 8 năm 1975
Ninh Uy Phong đã cầu hôn em.
Trời âm u, ngày 15 tháng 12 năm 1975
Học Thành, em và chị A Lan cùng bắt đầu kinh doanh, em và chị ấy chung vốn mở một xưởng sản xuất cúc áo, thỉnh thoảng được anh Ninh giúp đỡ,việc kinh doanh khá thuận lợi, kiểu cúc áo em thiết kế bán rất chạy, giờ em đã thay đổi nhiều, trước đây anh suốt ngày báo em nhát gan, sợ phiền hà, giờ một mình em cũng có thể quản lý cả nhà xưởng, tiếc là anh không biết.
...
Trời nắng, ngày mùng 1 tháng 10 năm 1976
Học Thành, em phải kết hôn rồi, không đợi anh được nữa.
Trời nhiều mây, ngày 27 tháng 5 năm 1980
Uy Phong rất tốt với em, hôm nay là sinh nhật của Tuân Tuân, thời gian trôi đi mau quá, chớp mắt mà công chúa nhỏ Tuân Tuân của em cũng đã trở thành một cô bé con, em cứ nghĩ rằng hôn nhân mà không có tình yêu thì sẽ không hạnh phúc, nhưng bây giờ em đang thấy rất hạnh phúc. Học Thành, còn anh thì sao, em cũng hi vọng anh vẫn còn sống trên thế gian này như em, dù anh đang sống một cuộc sống bình thường nhất, dù anh đã yêu một phụ nữ khác, làm cha của một đứa bé khác... Chỉ cần anh còn sống là đủ.
Ngày mùng 1 tháng 6 năm 1980
Học Thành, biết tin anh còn sống, em rất vui, ở thành phố Thanh cách Đạo Trấn tổng cộng hơn 1200km, em chúc anh hạnh phúc.
Ngày 30 tháng 11 năm 1980
Đúng là nực cười, Học Thành, giờ anh lại tới hỏi em có còn yêu anh không, anh không thấy mỉa mai à? Nếu đây là trò đùa của tạo hóa, em nguyện chịu thua...
Ninh Nhiễm Thanh đóng cuốn nhật ký của bà Tần Thẩm Lam lại, cất nó vào trong ngăn kéo rồi khóa kỹ, sau đó vùi người vào trong chăn mà ngủ, nhưng một nơi nào đó trong tim lại nghĩ đến thầy Tần, cô cắn môi rơi nước mắt.
Ngày hôm sau là thứ bảy, sáng sớm Ninh Nhiễm Thanh chưa thức dậy đã nghe thấy tiếng trò chuyện bên ngoài, giọng nói rất quen, cô ngồi bật dậy, đi dép vào rồi mở cửa ra khỏi phòng, thấy ông Ninh Uy Phong đang ngồi trên sofa trò chuyện với Trương Tiểu Trì, trước mặt ông có đặt một vali hành lý.
Ninh Nhiễm Thanh đứng ngoài cửa phòng, cất tiếng: “Cha...”
Ông Ninh Uy Phong lúc nào cũng tươi cười vui vẻ, như chưa từng gặp phải chuyện buồn phiền, dù trước đây cô nhiều lần cố ý chọc giận ông, hay bản than chuyện kinh doanh của ông thất bại, đúng như lời ông nói: “Trong cái rủi có cái may, vốn không có thời gian để nghỉ ngơi, phá sản rồi đâm cũng thanh nhàn.”
Ông vẫy tay: “Lại đây, để cha xem nào.”
Tối qua Ninh Nhiễm Thanh khóc đến nửa đem, đôi mắt đỏ lựng như mắt thỏ, tới khi bước tới trước mặt ông Ninh Uy Phong cũng không dám ngẩng đầu lên, còn ông thì ngắm cô một lượt từ trên xuống dưới, bàn tay đặt lên cánh tay cô, nắm nắm thử rồi nhíu mày: “Gầy quá.”
Trương Tiểu Trì ngước đầu: “Ông ngoại ơi, giờ phụ nữa đều thấy gầy mới đẹp, các bạn nữ lớp cháu đều có ý thức giảm béo rồi.”
“Thế à?” Ông Ninh Uy Phong hỏi lại Trương Tiểu Trì, sau đó kéo Ninh Nhiễm Thanh ngồi xuống sofa: “Thanh Thanh, Tuân Tuân kể hết cho cha rồi, đã là phúc thì không phải họa, đã là họa thì tránh chẳng qua. Nếu vẫn thấy buồn thì hãy nói cho cha biết, đừng giấu trong lòng, được không?”
Ninh Nhiễm Thanh gật đầu rồi chợt nhớ tới một chuyện: “Cha, cha còn chưa ăn sáng đúng không, con ra ngoài mua cho cha.” Nói rồi định đứng dậy, ông vội giữ con gái lại: “Ăn rồi, chị gái con ra ngoài mua đồ ăn rồi, còn vì cha mà xin nghỉ hẳn một ngày.”
Ninh Nhiễm Thanh thấy hơi mệt, cô sụt sịt mũi mấy lần: “Xin lỗi cha, vì chuyện của con mà mọi người đều lo lắng.”
“Trời ơi, con gái cha lại khách sáo với cha như thế, thật chẳng ra sao cả.” Ông Ninh Uy Phong cố ý nghiêm mặt.
Ninh Nhiễm Thanh nín khóc bật cười: “Cha...”
Buổi trưa Ninh Tuân Tuân nấu chín, Ninh Bối Bối dẫn bạn trai Hoàng Tử Tiêu về nhà, sai đó cô nàng cũng vào bếp phụ giúp, còn Ninh Nhiễm Thanh và Trương Tiểu Trì cùng nhặt rau.
Từ nhỏ tới lớn, Ninh Nhiễm Thanh và Ninh Bối Bối luôn tranh cãi gây chuyện với nhau, hàng xóm xung quanh cũng chế giễu nhiều rồi, lần nào ông Ninh Uy Phong cũng nói: “Con gái đều có phúc về sau, giờ chúng nó cãi nhau thế thôi, sau này tôi cứ tha hồ mà hưởng phúc.”
Trong bữa trưa, Ninh Nhiễm Thanh không hề tỏ ra buồn bã, những cũng không cười vui vẻ được như Ninh Bối Bối, chàng rể tương lại Hoàng Tử Tiêu là người thông minh khéo léo, mang theo hai chai rượu ngon tới đây, rót cho Ninh Tuân Tuân và ông Ninh Uy Phong mỗi người một chén, rồi tới phiên Ninh Nhiễm Thanh: “Chị hai, chị có muốn uống một chút không?”
Ninh Nhiễm Thanh lắc đầu: “Cảm ơn, tôi không uống.”
“Chú ơi, chẳng mấy khi chú tới đây, cháu mời chú một chén, cháu xin uống trước ạ.”
Ông Ninh Uy Phong vui vẻ uống hết ly rượu trong tay Hoàng Tử Tiêu, đúng lúc ấy cu cậu Tiểu Trì nâng cốc nước chanh của mình lên: “Ông ngoại ơi, Tiểu Trì cũng chúc ông luôn khỏe mạnh, vui vẻ.”
“Hay thế này đi, chúng ta cùng kính cha một chén.” Ninh Tuân Tuân đề nghị.
Bốn người cùng đứng dậy, Ninh Nhiễm Thanh cũng nâng cốc nước chanh lên, nhỏ giọng nói: “Cha, con chúc cha tinh thần vui vẻ, sức khỏe dồi dào.”
Ông Ninh Uy Phong hiền hòa nhìn cô, Ninh Tuân Tuân vỗ tay, rất ra dáng chị cả, cũng nhìn Ninh Nhiễm Thanh: “Trên đời này không gì là không thể vượt qua, Thanh Thanh, cả nhà sẽ luôn ở bên em.”
Ninh Nhiễm Thanh cười nói: “Cảm ơn chị.”
Khi Tần Hữu Sinh còn ở bên cô, Ninh Nhiễm Thanh từng hỏi anh, cô có nên cho ông Ninh Uy Phong biết rằng mình đã hiểu hết mọi chuyện hay không, khi ấy anh đã nói thế này: “Cõi đời này không gì hạnh phúc bằng một gia đình hòa hợp đầm ấm. Nhiễm Thanh, anh nghĩ em không nên nói ra.”
Rốt cuộc hôm nay Diên An cũng từ Malaysia về thành phố A, cũng tối hôm ấy anh ta dự một bữa tiệc ở Tụy Hoa Lâu, Ninh Nhiễm Thanh biết tin này từ A Thẩm, ngoài mấy ông chủ ngành bất động sản của thành phố A thì Giang Hành Chi tham dự bữa tiệc đó.
Ninh Nhiễm Thanh gọi điện cho Giang Hành Chi, Giang Hành Chi không hề nhắc tới bữa tiệc, cuối cùng khi cô hỏi anh mới nói: “Nhiễm Thanh, đây chỉ là một bữa tiệc bình thường mà thôi.”
Sau khi ngắt máy Ninh Nhiễm Thanh thay quần áo, áo len hở cổ màu vàng nhạt và chân váy nhưng thêu hoa nhỏ màu đen, lúc ra khỏi nhà thì thấy hơi lạnh, lại quay về khoác thêm một chiếc khăn len.
Tụy Hoa Lâu nằm bên bờ sông, Ninh Nhiễm Thanh bắt một chiếc taxi tới đó, may mà khi cô tới thì mấy người Giang Hành Chi và Diên An cũng đang được một phụ nữ mặc sườn xám gấm đưa vào trong.
Ninh Nhiễm Thanh đi thẳng tới trước mặt Giang Hành Chi, Giang Hành Chi nhíu mày liếc cô một thoáng rồi lạnh nhạt quay đầu đi.
Cuối cùng là Diên An nhìn thấy cô, cười chào: “Ninh tiểu thư.”
Ninh Nhiễm Thanh mỉm cười: “Diên tiên sinh.”
Đàn ông gallant uống rượi thay phụ nữ, đàn ông không gallant chuốc rượu cho phụ nữ.
Trên bàn tiệc, nhân viên phục vụ vừa bưng món ăn lên vừa gắp thức ăn cho mọi người, sườn xám của họ là sườn xám tay lỡ, để lộ cánh tay trắng như ngọc, khi các món ăn được bưng hết lên, hai ông chú ngồi cạnh Ninh Nhiễm Thanh đề nghị cô uống hai chén.
Ở phía khác Diên An và Giang Hành Chi đã thảo luận xong vài vấn đề về trình tự pháp luật thương mại, vô tình nhắc tới vấn đề hợp đồng vận chuyển hàng hóa ở Malaysia, Giang Hành Chi mỉm cười hờ hững: “Nhắc đến những vấn đề về luật thương mại quốc tế này thì luật sư Tần vẫn là người am hiểu nhất.”
Diên An hơi sững người, áy náy nhìn Ninh Nhiễm Thanh: “Ninh tiểu thư, tôi rất tiếc về chuyện của luật sư Tần, nếu cô cần giúp đỡ, tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức.”
Những kẻ này thường nói hay như hát, Ninh Nhiễm Thanh cười hỏi Diên An: “Đợt này Diên tiên sinh ở lịa Malaysia lâu lắn à?”
Khuôn mặt Diên An toàn là ý cười: “Đúng vậy, vì tôi cũng kinh doang ở bên Malaysia, mấy hôm nữa còn phải mời luật sư Giang giúp tôi đàm phán một hợp đồng.”
Giang Hành Chi lạnh lùng nhìn cô: “Cô không ăn gì cả.”
Gần đây Ninh Nhiễm Thanh chẳng thiết gì ăn uống, sau khi bị một vị Tổng giám đốc Vương chuốc một ly rượu thì dạ dày khó chịu như bốc lửa, cô tươi cười đứng dậy: “Tôi vào phòng vệ sinh một lát.”
Trên bồn nước thủy tinh trong phòng vệ sinh, Ninh Nhiễm Thanh đưa tay bụm miệng, nôn hết rượu vừa uống ra ngoài, nhìn khuôn mặt đỏ bừng trong gương, cô dần tỉnh táo lại.
Cô bỗng giật mình nghĩ đến một vấn đề rất nghiêm trọng – Hình như lâu rồi cô chưa có kinh.
Tối về Ninh Nhiễm Thanh vẫn ngồi xe của Giang Hành Chi, khi đi ngang qua hiệu thuốc cô bảo anh ta dừng lại, cô vào mua một hộp que thử thai rồi cất vào trong túi, Giang Hành Chi hỏi cô mua thuốc gì, cô úp úp mở mở một hồi vẫn không chịu nói ra.
Tần Hữu Sinh từng vui vẻ nói rằng: “Nhiễm Thanh nhà tôi không biết nói dối.” Thái độ của Ninh Nhiễm Thanh khiến Giang Hành Chi rất hoài nghi, luôn sợ cô có chuyện gì, thế nên lúc về anh còn rẽ vào hiệu thuốc kia hỏi lại.
“Nửa tiếng trước có một cô gái mặc áo màu vàng nhạt vào đây, cô ấy mua thuốc gì thế?”
“Cậu là bạn trai của cô ấy à?” Người thu ngân của hiệu thuốc là một bác gái trung tuổi, giọng hơi khinh khỉnh, chỉ về một hướng: “Dãy thứ hai bên trái, ở ngoài cùng phía trái.”
Giang Hành Chi đi về hướng mà người thu ngân chỉ, liền nhìn thấy đủ kiểu que thử thai và giấy kiểm tra nồng độ HCG phát hiện thai nhi.
Giang Hành Chi hít sâu một hơi, thầm nghĩ: “Tần Hữu Sinh, cậu phải làm cha rồi.”
Trong nhà, tâm trạng của Ninh Nhiễm Thanh khi thử thai vô cùng phức tạp, xác nhận xong thì tâm trạng cô lại càng phức tạp hơn, nghĩ đến việc có khả năng sau khi bé con ra đời sẽ không có cha, tâm trạng cô càng phức tạp khôn tả, cuối cùng cô ngồi trên bồn cầu, đau khổ rơi lệ.
“Thầy Tần, em phải làm mẹ đơn thân, hu hu...”
Cõi đời này không gì khổ hơn hai chữ tương tư, nhưng đến khoảng cách để mà tương tư cũng không có, không biết người kia ở nơi đâu còn sống hay đã mất, có thể cảm nhận hoàng hôn ngày ngày buông xuống như cô hay không...
Ninh Nhiễm Thanh nhớ tới bộ phim “Thần điêu hiệp lữ” cô xem ngày còn nhỏ, khi cô thấy Tiểu Long Nữ mướn Dương Quá chờ mười sáu năm, bèn lên tiếng hỏi chị gái ngồi cạnh mình: “Chị ơi, tại sao Tiểu Long Nữ lại muốn Dương Quá chờ nàng ấy mười sáu năm?” Cô nhớ chị đã trả lời cô thế này: “Vì chỉ có nói vậy thì Dương Quá mới có thể một mình sống hết quãng đời còn lại, vẫn hơn là nói thẳng cho anh ta rằng nàng đã chết, dù sao sống chết không rõ thì vẫn còn có hi vọng.”
Ninh Nhiễm Thanh nằm trên bàn làm việc của Tần Hữu Sinh lặng lẽ rơi nước mắt, nghĩ lại trò “Thỏa thuận chia tay” của cô trước đây thật quá nực cười, cô có thể đề xuất ra một thỏa thuận hoang đường như vậy, cũng vì ỷ vào sự bao dung chiều chuộng của anh, rồi lại tự cho là anh và cô còn có một đời dài để mà hao phí.
Nhưng kết quả thì sao?
“Thầy Tần, thầy còn yêu em không?”
“Nhiễm Thanh, em vẫn là người anh yêu...”
“Sweetie, trông em rất giống bạn gái cũ của tôi.”
“Ồ, hóa ra em vẫn là bạn gái cũ của tôi.”
“Thầy Tần, tại sao anh lại tốt với em như thế?”
“Vì anh chỉ có một cô bạn gái mà thôi.”
“Ngày cầu hôn không được phép đến muộn, biết chưa?”
“Trừ khi anh chết rồi, chứ không sao lại đến muộn trong ngày cầu hôn?” <!--Ambient video inpage desktop-->
...
Một vài cảnh tượng trong hồi ức lướt qua suy nghĩ của cô, những cảnh tượng ấy tưa như lớp băng đột ngột rạn vỡ trên mặt hồ, hơi lạnh ập thẳng vào ngực, Ninh Nhiễm Thanh thấy ngực mình đau tới nghẹt thở, cuối cùng cô cũng cảm nhận được sự đau khổ khi nhớ lại những hồi ức ngày trước.
“Đời này anh sẽ mãi là luật sư bào chữa của em, luôn đứng về phía em, bảo vệ quyền lợi cho em.” Nhưng cả cuộc đời mà anh đã hứa đâu rồi?
Ninh Nhiễm Thanh gục xuống bàn, sụt sịt mũi, đột nhiên trong văn phòng có tiếng bước chân lên, Ninh Nhiễm Thanh vội lau nước mắt, đứng bật dậy.
“Cô vẫn chưa về à?” Giang Hành Chi lẳng lặng nhìn cô, khuôn mặt khá lạnh lùng.
Ninh Nhiễm Thanh gật đầu, ra khỏi ghế làm việc của Tần Hữu Sinh: “Tôi về ngay đây....”
Giang Hành Chi nhận được điện thoại của nhân viên bảo vệ, nhân viên bảo vệ nói với anh rằng cô Ninh đã ra về nhưng rồi lại quay lại văn phòng, Giang Hành Chi không yên tâm vội tới đây xem xét, thế rồi anh thấy cô gái này gục đầu lên bàn lặng lẽ khóc. Anh đứng nhìn cô rất lâu, cuối cùng vẫn bước vào cắt ngang những nhung nhớ của cô, có những nỗi nhớ là mật đường, cũng có những nỗi nhớ là vực thẳm, một khi người ta đã rơi vào vực thẳm rồi thì mãi mãi không thoát ra được.
Ninh Nhiễm Thanh lên xe Giang Hành Chi về nhà, trước khi đi cô cầm theo cuốn nhật ký đặt trong tủ của Tần Hữu Sinh. Khi lái xe Giang Hành Chi thường không nói nhiều, song hôm nay dọc đường về nhà anh ta lại kể cho cô nghe một chuyện cười anh ta gặp trong khi làm việc.
Chuyện cười rất thiếu muối, nếu là ngày xưa chắc chắc Ninh Nhiễm Thanh sẽ kêu lên “Chuyện cười thiếu muối quá”, tuy nhiên bây giờ khi Giang Hành Chi kể chuyện cười, Ninh Nhiễm Thanh cũng sẽ mỉm cười, “Ồ, thật sao, buồn cười quá...”
Tới dưới tòa nhà, Ninh Nhiễm Thanh tháo dây an toàn rồi cảm ơn Giang Hành Chi, im lặng một thoáng, cô vẫn hỏi: “Có tin tức của thầy Tần không?”
Thực ra chờ đợi cũng không đáng sợ, đáng sợ là khi chờ đợi mà phải chịu sự thất vọng hết lần này tới lần khác.
Có những chuyện vẫn chưa thể nói trước được điều gì, Giang Hành Chi không muốn cho Ninh Nhiễm Thanh biết, hi vọng càng nhiều thất vọng càng đau. Trong xe trở nên yên tĩnh lạ thường, Ninh Nhiễm Thanh nhìn Giang Hành Chi một lúc, cuối cùng rũ mắt: “Tạm biệt, luật sư Giang.”
Giang Hành Chi gật đầu: “Tạm biệt.”
Đêm khuya, Ninh Nhiễm Thanh tựa vào giường đọc nhật ký của mẹ cô, ngón tau cô đặt trên mặt giấy đã ố vàng, lật từng trang từng trang. Thực ra Ninh Nhiễm Thanh cũng chẳng hiểu nhiều về mẹ, với cô mà nói, bà Tần Thẩm Lam chỉ là cái tên đại diện cho người mẹ, mà từ “mẹ” thì luôn chan chưa sự dịu dàng, xinh đẹp, hiền lành, bao dung... vô vàn hàm nghĩa tốt đẹp, nhưng bảo cô kể ra những ký ức cụ thể về bà thì ngoài dáng vẻ của bà trong những bức ảnh cũ ở nhà, cô không còn nhớ điều gì nữa.
Bà Tần Thẩm Lam rất đẹp, trước đây cô và chị Tuân từng bàn luận xem Triệu Vy với Lâm Tâm Như ai đẹp hơn ai, ông Ninh Uy Phong bèn nói xen vào: “Trong mắt cha, mẹ các con còn đẹp hơn cả những nữ ngôi sao ấy.”
Có những tình yêu không thể nói được ai đúng ai sai, càng khó phân rõ thị phi. Bởi vì yêu thương nên mới cố chấp.
Trời nhiều mây, ngày 17 tháng 2 năm 1973
Vẫn không có tin gì về anh, trái tim em chứa đầy sự tuyệt vọng, nếu không tìm được anh thì em phải làm sao, Học Thành, anh cho em biết phải làm sao bây giờ? Mùa đông sắp qua, nhưng thành phố Thanh vẫn rất lạnh, cây Thủy Tiên năm ngoái em và anh cùng chăm sóc đã nở hoa, một đóa hoa nhỏ nhỏ cực kỳ đáng yêu, một mùa đông sắp trôi đi, mùa đông này không có anh, thế giới của em chỉ toàn băng giá.
Trời trong, ngày 21 tháng 8 năm 1974
Hơn một năm trôi qua, Học Thành, rốt cuộc anh đang ở đâu? Hôm nay em đã tới trấn Hương Tuyền mà anh hứa dẫn em đi, phong cảnh còn đẹp hơn những gì anh tả, suối Hồ Điệp, rừng Lá Phong, hồ Kỳ Lân, núi Song Phong... Em dạo trên tất cả con đường anh từng bước qua, nhưng tiếc rằng anh không ở bên em.
...
Trời mưa, ngày 6 tháng 4 năm 1975
Học Thành, hôm nay em đi xem mắt, gặp được một chàng trai rất hiền lành, cũng cao ráo đẹp trai như anh, mà lại tốt tính hơn anh nhiều, không như anh, chỉ hơi phật ý sẽ cau mày.
Trời nắng, ngày 12 tháng 8 năm 1975
Ninh Uy Phong đã cầu hôn em.
Trời âm u, ngày 15 tháng 12 năm 1975
Học Thành, em và chị A Lan cùng bắt đầu kinh doanh, em và chị ấy chung vốn mở một xưởng sản xuất cúc áo, thỉnh thoảng được anh Ninh giúp đỡ,việc kinh doanh khá thuận lợi, kiểu cúc áo em thiết kế bán rất chạy, giờ em đã thay đổi nhiều, trước đây anh suốt ngày báo em nhát gan, sợ phiền hà, giờ một mình em cũng có thể quản lý cả nhà xưởng, tiếc là anh không biết.
...
Trời nắng, ngày mùng 1 tháng 10 năm 1976
Học Thành, em phải kết hôn rồi, không đợi anh được nữa.
Trời nhiều mây, ngày 27 tháng 5 năm 1980
Uy Phong rất tốt với em, hôm nay là sinh nhật của Tuân Tuân, thời gian trôi đi mau quá, chớp mắt mà công chúa nhỏ Tuân Tuân của em cũng đã trở thành một cô bé con, em cứ nghĩ rằng hôn nhân mà không có tình yêu thì sẽ không hạnh phúc, nhưng bây giờ em đang thấy rất hạnh phúc. Học Thành, còn anh thì sao, em cũng hi vọng anh vẫn còn sống trên thế gian này như em, dù anh đang sống một cuộc sống bình thường nhất, dù anh đã yêu một phụ nữ khác, làm cha của một đứa bé khác... Chỉ cần anh còn sống là đủ.
Ngày mùng 1 tháng 6 năm 1980
Học Thành, biết tin anh còn sống, em rất vui, ở thành phố Thanh cách Đạo Trấn tổng cộng hơn 1200km, em chúc anh hạnh phúc.
Ngày 30 tháng 11 năm 1980
Đúng là nực cười, Học Thành, giờ anh lại tới hỏi em có còn yêu anh không, anh không thấy mỉa mai à? Nếu đây là trò đùa của tạo hóa, em nguyện chịu thua...
Ninh Nhiễm Thanh đóng cuốn nhật ký của bà Tần Thẩm Lam lại, cất nó vào trong ngăn kéo rồi khóa kỹ, sau đó vùi người vào trong chăn mà ngủ, nhưng một nơi nào đó trong tim lại nghĩ đến thầy Tần, cô cắn môi rơi nước mắt.
Ngày hôm sau là thứ bảy, sáng sớm Ninh Nhiễm Thanh chưa thức dậy đã nghe thấy tiếng trò chuyện bên ngoài, giọng nói rất quen, cô ngồi bật dậy, đi dép vào rồi mở cửa ra khỏi phòng, thấy ông Ninh Uy Phong đang ngồi trên sofa trò chuyện với Trương Tiểu Trì, trước mặt ông có đặt một vali hành lý.
Ninh Nhiễm Thanh đứng ngoài cửa phòng, cất tiếng: “Cha...”
Ông Ninh Uy Phong lúc nào cũng tươi cười vui vẻ, như chưa từng gặp phải chuyện buồn phiền, dù trước đây cô nhiều lần cố ý chọc giận ông, hay bản than chuyện kinh doanh của ông thất bại, đúng như lời ông nói: “Trong cái rủi có cái may, vốn không có thời gian để nghỉ ngơi, phá sản rồi đâm cũng thanh nhàn.”
Ông vẫy tay: “Lại đây, để cha xem nào.”
Tối qua Ninh Nhiễm Thanh khóc đến nửa đem, đôi mắt đỏ lựng như mắt thỏ, tới khi bước tới trước mặt ông Ninh Uy Phong cũng không dám ngẩng đầu lên, còn ông thì ngắm cô một lượt từ trên xuống dưới, bàn tay đặt lên cánh tay cô, nắm nắm thử rồi nhíu mày: “Gầy quá.”
Trương Tiểu Trì ngước đầu: “Ông ngoại ơi, giờ phụ nữa đều thấy gầy mới đẹp, các bạn nữ lớp cháu đều có ý thức giảm béo rồi.”
“Thế à?” Ông Ninh Uy Phong hỏi lại Trương Tiểu Trì, sau đó kéo Ninh Nhiễm Thanh ngồi xuống sofa: “Thanh Thanh, Tuân Tuân kể hết cho cha rồi, đã là phúc thì không phải họa, đã là họa thì tránh chẳng qua. Nếu vẫn thấy buồn thì hãy nói cho cha biết, đừng giấu trong lòng, được không?”
Ninh Nhiễm Thanh gật đầu rồi chợt nhớ tới một chuyện: “Cha, cha còn chưa ăn sáng đúng không, con ra ngoài mua cho cha.” Nói rồi định đứng dậy, ông vội giữ con gái lại: “Ăn rồi, chị gái con ra ngoài mua đồ ăn rồi, còn vì cha mà xin nghỉ hẳn một ngày.”
Ninh Nhiễm Thanh thấy hơi mệt, cô sụt sịt mũi mấy lần: “Xin lỗi cha, vì chuyện của con mà mọi người đều lo lắng.”
“Trời ơi, con gái cha lại khách sáo với cha như thế, thật chẳng ra sao cả.” Ông Ninh Uy Phong cố ý nghiêm mặt.
Ninh Nhiễm Thanh nín khóc bật cười: “Cha...”
Buổi trưa Ninh Tuân Tuân nấu chín, Ninh Bối Bối dẫn bạn trai Hoàng Tử Tiêu về nhà, sai đó cô nàng cũng vào bếp phụ giúp, còn Ninh Nhiễm Thanh và Trương Tiểu Trì cùng nhặt rau.
Từ nhỏ tới lớn, Ninh Nhiễm Thanh và Ninh Bối Bối luôn tranh cãi gây chuyện với nhau, hàng xóm xung quanh cũng chế giễu nhiều rồi, lần nào ông Ninh Uy Phong cũng nói: “Con gái đều có phúc về sau, giờ chúng nó cãi nhau thế thôi, sau này tôi cứ tha hồ mà hưởng phúc.”
Trong bữa trưa, Ninh Nhiễm Thanh không hề tỏ ra buồn bã, những cũng không cười vui vẻ được như Ninh Bối Bối, chàng rể tương lại Hoàng Tử Tiêu là người thông minh khéo léo, mang theo hai chai rượu ngon tới đây, rót cho Ninh Tuân Tuân và ông Ninh Uy Phong mỗi người một chén, rồi tới phiên Ninh Nhiễm Thanh: “Chị hai, chị có muốn uống một chút không?”
Ninh Nhiễm Thanh lắc đầu: “Cảm ơn, tôi không uống.”
“Chú ơi, chẳng mấy khi chú tới đây, cháu mời chú một chén, cháu xin uống trước ạ.”
Ông Ninh Uy Phong vui vẻ uống hết ly rượu trong tay Hoàng Tử Tiêu, đúng lúc ấy cu cậu Tiểu Trì nâng cốc nước chanh của mình lên: “Ông ngoại ơi, Tiểu Trì cũng chúc ông luôn khỏe mạnh, vui vẻ.”
“Hay thế này đi, chúng ta cùng kính cha một chén.” Ninh Tuân Tuân đề nghị.
Bốn người cùng đứng dậy, Ninh Nhiễm Thanh cũng nâng cốc nước chanh lên, nhỏ giọng nói: “Cha, con chúc cha tinh thần vui vẻ, sức khỏe dồi dào.”
Ông Ninh Uy Phong hiền hòa nhìn cô, Ninh Tuân Tuân vỗ tay, rất ra dáng chị cả, cũng nhìn Ninh Nhiễm Thanh: “Trên đời này không gì là không thể vượt qua, Thanh Thanh, cả nhà sẽ luôn ở bên em.”
Ninh Nhiễm Thanh cười nói: “Cảm ơn chị.”
Khi Tần Hữu Sinh còn ở bên cô, Ninh Nhiễm Thanh từng hỏi anh, cô có nên cho ông Ninh Uy Phong biết rằng mình đã hiểu hết mọi chuyện hay không, khi ấy anh đã nói thế này: “Cõi đời này không gì hạnh phúc bằng một gia đình hòa hợp đầm ấm. Nhiễm Thanh, anh nghĩ em không nên nói ra.”
Rốt cuộc hôm nay Diên An cũng từ Malaysia về thành phố A, cũng tối hôm ấy anh ta dự một bữa tiệc ở Tụy Hoa Lâu, Ninh Nhiễm Thanh biết tin này từ A Thẩm, ngoài mấy ông chủ ngành bất động sản của thành phố A thì Giang Hành Chi tham dự bữa tiệc đó.
Ninh Nhiễm Thanh gọi điện cho Giang Hành Chi, Giang Hành Chi không hề nhắc tới bữa tiệc, cuối cùng khi cô hỏi anh mới nói: “Nhiễm Thanh, đây chỉ là một bữa tiệc bình thường mà thôi.”
Sau khi ngắt máy Ninh Nhiễm Thanh thay quần áo, áo len hở cổ màu vàng nhạt và chân váy nhưng thêu hoa nhỏ màu đen, lúc ra khỏi nhà thì thấy hơi lạnh, lại quay về khoác thêm một chiếc khăn len.
Tụy Hoa Lâu nằm bên bờ sông, Ninh Nhiễm Thanh bắt một chiếc taxi tới đó, may mà khi cô tới thì mấy người Giang Hành Chi và Diên An cũng đang được một phụ nữ mặc sườn xám gấm đưa vào trong.
Ninh Nhiễm Thanh đi thẳng tới trước mặt Giang Hành Chi, Giang Hành Chi nhíu mày liếc cô một thoáng rồi lạnh nhạt quay đầu đi.
Cuối cùng là Diên An nhìn thấy cô, cười chào: “Ninh tiểu thư.”
Ninh Nhiễm Thanh mỉm cười: “Diên tiên sinh.”
Đàn ông gallant uống rượi thay phụ nữ, đàn ông không gallant chuốc rượu cho phụ nữ.
Trên bàn tiệc, nhân viên phục vụ vừa bưng món ăn lên vừa gắp thức ăn cho mọi người, sườn xám của họ là sườn xám tay lỡ, để lộ cánh tay trắng như ngọc, khi các món ăn được bưng hết lên, hai ông chú ngồi cạnh Ninh Nhiễm Thanh đề nghị cô uống hai chén.
Ở phía khác Diên An và Giang Hành Chi đã thảo luận xong vài vấn đề về trình tự pháp luật thương mại, vô tình nhắc tới vấn đề hợp đồng vận chuyển hàng hóa ở Malaysia, Giang Hành Chi mỉm cười hờ hững: “Nhắc đến những vấn đề về luật thương mại quốc tế này thì luật sư Tần vẫn là người am hiểu nhất.”
Diên An hơi sững người, áy náy nhìn Ninh Nhiễm Thanh: “Ninh tiểu thư, tôi rất tiếc về chuyện của luật sư Tần, nếu cô cần giúp đỡ, tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức.”
Những kẻ này thường nói hay như hát, Ninh Nhiễm Thanh cười hỏi Diên An: “Đợt này Diên tiên sinh ở lịa Malaysia lâu lắn à?”
Khuôn mặt Diên An toàn là ý cười: “Đúng vậy, vì tôi cũng kinh doang ở bên Malaysia, mấy hôm nữa còn phải mời luật sư Giang giúp tôi đàm phán một hợp đồng.”
Giang Hành Chi lạnh lùng nhìn cô: “Cô không ăn gì cả.”
Gần đây Ninh Nhiễm Thanh chẳng thiết gì ăn uống, sau khi bị một vị Tổng giám đốc Vương chuốc một ly rượu thì dạ dày khó chịu như bốc lửa, cô tươi cười đứng dậy: “Tôi vào phòng vệ sinh một lát.”
Trên bồn nước thủy tinh trong phòng vệ sinh, Ninh Nhiễm Thanh đưa tay bụm miệng, nôn hết rượu vừa uống ra ngoài, nhìn khuôn mặt đỏ bừng trong gương, cô dần tỉnh táo lại.
Cô bỗng giật mình nghĩ đến một vấn đề rất nghiêm trọng – Hình như lâu rồi cô chưa có kinh.
Tối về Ninh Nhiễm Thanh vẫn ngồi xe của Giang Hành Chi, khi đi ngang qua hiệu thuốc cô bảo anh ta dừng lại, cô vào mua một hộp que thử thai rồi cất vào trong túi, Giang Hành Chi hỏi cô mua thuốc gì, cô úp úp mở mở một hồi vẫn không chịu nói ra.
Tần Hữu Sinh từng vui vẻ nói rằng: “Nhiễm Thanh nhà tôi không biết nói dối.” Thái độ của Ninh Nhiễm Thanh khiến Giang Hành Chi rất hoài nghi, luôn sợ cô có chuyện gì, thế nên lúc về anh còn rẽ vào hiệu thuốc kia hỏi lại.
“Nửa tiếng trước có một cô gái mặc áo màu vàng nhạt vào đây, cô ấy mua thuốc gì thế?”
“Cậu là bạn trai của cô ấy à?” Người thu ngân của hiệu thuốc là một bác gái trung tuổi, giọng hơi khinh khỉnh, chỉ về một hướng: “Dãy thứ hai bên trái, ở ngoài cùng phía trái.”
Giang Hành Chi đi về hướng mà người thu ngân chỉ, liền nhìn thấy đủ kiểu que thử thai và giấy kiểm tra nồng độ HCG phát hiện thai nhi.
Giang Hành Chi hít sâu một hơi, thầm nghĩ: “Tần Hữu Sinh, cậu phải làm cha rồi.”
Trong nhà, tâm trạng của Ninh Nhiễm Thanh khi thử thai vô cùng phức tạp, xác nhận xong thì tâm trạng cô lại càng phức tạp hơn, nghĩ đến việc có khả năng sau khi bé con ra đời sẽ không có cha, tâm trạng cô càng phức tạp khôn tả, cuối cùng cô ngồi trên bồn cầu, đau khổ rơi lệ.
“Thầy Tần, em phải làm mẹ đơn thân, hu hu...”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook