Tình Sai Thâm Cung Ngọc Nhan Toái: Đại Tội Tù Phi
-
Quyển 5 - Chương 22: Phiên ngoại: Dương Thành Phong (4-6)
(4)
Lại qua mấy năm, trưởng công chúa mất, ồn ào huyên náo, cả kinh thành đều đồn đãi về Thái Tử và cô cô của mình. Lúc này, ta mới nhớ Thái Tử từng nói: Hương mai thanh nhã, không dễ ngửi bằng hương hoa hồng của cô cô. Lại nghĩ tới Duật Diệp cái gì cũng thích, thích hoa mai mọc cao nhất, ăn cá chỉ thích ăn mắt cá, viết thơ cũng muốn đứng thứ nhất.
Trong chúng hoàng tử, hắn là người xuất sắc nhất, ngay cả người nhàn tản hơn nửa đời năm trước cửa hạc về trời như phụ thân ta cũng nói: "Giang sơn giao cho Ngũ hoàng tử, chắc chắn thiên thu vạn đại. Thái Tử trọng tình, là người tốt, nhưng không phải hợp làm bậc đế vương."
Từ sau khi trưởng công chúa đi, Thái Tử bỏ bê việc học, suốt ngày tưởng niệm cô cô, nghe nói Hoàng Hậu nương nương vô cùng lo lắng, Duật Diệp ngày càng được Thánh Thượng tin cậy. Thỉnh thoảng hắn tới tìm, cũng là vội vàng gặp, dặn dò ta vài việc phải làm rồi vội vàng đi.
Đại hôn của Thành Vương, ta tham dự, hỉ bào màu đỏ trên người, vô cùng chói mắt. Nụ cười vân đạm khinh phong trên mặt, ta vừa nhìn liền biết, nụ cười kia không phải thật lòng. Uống mấy chén, ta định một mình rời đi. Từ sau khi phụ thân qua đời, Dương gia thế suy, những người gọi là thế giao hận ta không tranh, kỳ thật trong lòng rất cao hứng, Dương gia phong cảnh mấy đời cuối cùng cũng thành một trang lịch sử. Duật Diệp lo kính rượu, cũng không có thời gian chiêu đãi ta, ta nhìn hắn, thấy ánh mắt hắn lưu chuyển tới lui, cứ nhìn chằm chằm nữ quan trong cung tới tuyên chỉ, Vu Thượng Nghĩa. Không khỏi cười chua xót, Duật Diệp à, ngài và ta tóm lại chỉ là huynh đệ cùng chung hoạn nạn, trong lòng dù thích, cũng không thể ở bên nhau.
Đại hôn qua, long thể Thánh Thượng ngày càng suy yếu, Tề Hiền Phi và Diệp Hoàng Hậu từ ám đấu biến thành minh tranh. Thái Tử vô tâm với chính sự, Thành Vương thì rất tích cực, vương gia trấn giữ các nơi ngo ngoe rục rịch, thường xuyên ra vào tẩm cung của Thánh Thượng. Từ sau ngày đại hôn, đã lâu không gặp hắn. Ca vũ phường đi cùng Thành Vương sau khi tự trước lấy nhục, ta không bao giờ tới những nơi ăn chơi đó nữa, cuộc sống càng thêm yên tĩnh, không có việc gì sẽ ở hoa viên Dương phủ uống rượu, thưởng thức hoa cỏ trong viện, vô cùng thích ý. Trước mắt không ngờ lại hiện ra cảnh ngày tuyết hôm đó, phụ thân bế tiểu nam nhân trắng như tuyết kia, người đó không thích xem hoa đoàn cẩm thốc bên dưới, chỉ muốn đóa mai mọc trên cành thưa thớt ở vị trí cao nhất.
"Ca nguyệt bồi hồi, vũ ảnh hỗn đoạn, khi tỉnh cùng giao hoan, say rồi phải ly tán." Tùy tay cầm bội kiếm trên người, giơ chén rượu ném lên không trung, nghĩ đến lúc còn nhỏ khổ luyện kiếm pháp.
"Vĩnh kết vô tình du, tương kỳ mạc ngân hà."
"Đang..." Chén rượu an ổn dừng trên mũi kiếm, ta ngước mắt nhìn qua, hắn chậm rãi đi tới, mang theo ý cười chân thành.
Nhất thời không kịp phản ứng, không biết tiếp theo nên làm gì, ta cứ giơ kiếm như vậy, ngơ ngác nhìn hắn. Hắn cười nhạt, cầm, chén rượu trên mũi kiếm lên, một hơi uống cạn.
"Vương gia không thể..." Ta nói, nhưng đã chậm.
"Có gì không thể? Chẳng lẽ rượu này thêm xuân dược? Tiện cho ngươi thường xuyên tới ca vũ giáo phường?" Vương gia càng cười xán lạn, nhìn như ánh trăng, có chút lạnh lẽo.
"Vi thần múa kiếm, chén rượu luôn bay trong không trung, hoa lá xoay tròn cuốn theo bụi, rơi vào chén, không sạch sẽ."
"Dương Thành Phong, ngươi không phải hạt bụi, ngươi là huynh đệ của bổn vương."
"Vương gia đêm khuya tới đây, có chuyện gì quan trọng giao cho vi thần làm sao?"
"Vừa rồi thấy Thành Phong ngươi múa kiếm, mới biết công phu của ngươi một chút cũng không hoang phế."
"Lúc nhỏ vi thần nghịch ngợm, mạo phạm Thái Tử và vương gia, cẩn tuân lệnh của gia phụ, chỉ đọc sách, không tập võ, gia nghiệp của tổ tông từ thế hệ của vi thần từ từ suy bại, xác thật không thể tranh được vinh quang." Ta ngước mắt nhìn về ánh trăng.
"Thành Phong, nếu ta muốn ngươi bỏ văn theo võ?"
"Vi thần tuân mệnh."
"Tại sao không hỏi ta nguyên nhân." Thành Vương đương nhiên sửng sốt, không ngờ ta lại đồng ý nhanh như vậy.
Ta khẽ cười: "Vi thần từng nói, không vì Tây Chu, chỉ vì vương gia, trước mặt vương gia, vĩnh viễn không thay đổi."
"Kêu ta một tiếng Duật Diệp, giống huynh đệ vậy." Thành Vương giống như nói với ta, cũng giống như lẩm bẩm một mình.
"Được, Thành Phong từng nói, không vì Tây Chu, chỉ vì Duật Diệp, trước mặt Duật Diệp, vĩnh viễn không thay đổi."
Đại mạc cô yên, tái ngoại mù sương, rèn luyện mấy năm, ta mới lần nữa quen thuộc với binh pháp, bội kiếm tùy thân càng nặng. Đêm nay trăng sáng, đối mặt cánh đồng hoang vu, không cây không hoa, đột nhiên nhớ tới buổi tối hôm đó, ta và Duật Diệp say mèm...
Hắn nói bao nhiêu lần Thành Phong bảo trọng, ta nói bấy nhiêu lần vương gia không sao.
Cuối cùng, hắn say đến bất tỉnh nhân sự, ngã vào lòng ta. Xung quanh im lặng, chỉ nghe được tiếng hít thở của người trong lòng, bình tĩnh mà đều đều, ta cúi người, cuối cùng đặt một nụ hôn lên cổ hắn.
(5)
Một hồi thi đấu mã cầu, oanh oanh liệt liệt, máu nhuộm Hưng Viên, không ít vương công quý tộc biến thành oan hồn, cũng không ít người trở nên tàn phế. Truy phong chẳng qua chỉ là hư danh nhàm chán, rất nhiều kẻ được chim bẻ ná, được cá quên nơm. Trong trận đấu đó, ai được lợi hất, ai thất thế, ai tạm thời đau xót, ai an ổn lâu dài, rốt cuộc có bao nhiêu mê muội, không ai có thể nói rõ.
Cuối cùng cũng có kết quả, Thái Tử hoăng, Tuyên Khánh Đế cũng băng hà, cùng năm, Ngũ hoàng tử Nguyên Duật Diệp đăng cơ. Sau đó, ta ở Mạc Bắc được triệu vê kinh, trở thành thống lĩnh Ngự Lâm Quân, thường xuyên hầu giá. Sau đó, tân hoàng phong vị thượng nghĩa hắn nhìn không chớp mắt thành phi tần. Tu Dung của hắn, hắn muốn, cuối cùng cũng có được. Tiểu nam nhân nhẹ nhàng như làm bằng sứ kia hiện tại đã trở thành người có địa vị cao nhất Tây Chu.
Nhớ lúc trước, gia phụ nói Thái Tử không hợp làm đấng quân vương, ta theo bản năng bật thốt lên hỏi: "Vậy còn Thành Vương?"
Gia phụ nhấp ngụm trà, nói: "Thái Tử trọng tình, Thành Vương trọng nghĩa, thấu hiểu lẽ phải, co được dãn dãn được, có thể vì nghiệp lớn mà từ bỏ những thứ người thường không làm được, chỉ khi gặp người mình thích mới để lộ chân tình...
Bầu bạn mấy năm, ta cho rằng điều Hoàng Thượng có thể từ bỏ là mẫu thân Tề Hiền Phi và hoàng thúc Nguyên Chính Hoàn, thứ có được là giang sơn xã tắc thiên thu nghiệp lớn, nhưng không ngờ, ta vẫn không nhìn rõ sự việc bằng cha.
Nhìn thân ảnh minh hoàng đó ngồi ngay ngắn trước triều, ta không khỏi nhớ lại thời gian lười biếng, hắn híp mắt nhìn mặt trời: "Thái dương sáng chói, lại chỉ có một." Hiện tại, hắn quả thật trở thành hoàng đế Tây Chu, vầng thái dương duy nhất.
Đêm nay ta trực tối, hoàng cung rộng lớn vô cùng an tĩnh, có lẽ lúc này hắn vẫn còn ở Cảnh Nhân Cung, nữ tử tên Vu Nhi kia vẫn luôn là người hắn tâm tâm niệm niệm, cân nhắc vô hạn. Bất giác đi dạo tới trước cửa Càn Thừa Cung, cửa cung khép hờ, thấy bên trong có ánh sáng nhàn nhạt, ta khẽ cười, đêm nay đúng là thành thật, không chạy tới Cảnh Nhân Cung tự làm mình mất mặt. Đang muốn rời đi, trong nội thất truyền tới: "Nếu đã đến, không bằng vào ngồi đi."
Mở cửa đi vào, thấy tân hoàng y phục không chỉnh tề dựa vào ngự án một mình uống rượu, thấy ta, hắn ngước mắt: "Thành Phong, tới đây, uống rượu cùng trẫm."
"Hoàng Thượng uống nhiều rồi, vi thần đỡ Hoàng Thượng vào trong nghỉ ngơi."
Ta đinh cúi người dìu hắn, ai ngờ hắn bắt lấy tay áo ta, kéo ta một cái. Không kịp đề phòng, thân thể lảo đảo, ta vội ngã xuống dùng thân làm tấm lót, miễn khiến hắn ngã đau. Hắn rên lên một tiếng, không nghĩ vẫn như thế tiếp tục nằm trên người ta, còn không khách khí nói: "Thành Phong, ngươi quá sủng trẫm rồi."
Ta nhếch miệng cười: "Bởi vì vi thần giữ lời hứa."
"Hay, hay, hay lắm, các ngươi đều là quân tử biết giữ lời hứa, chỉ có mình trẫm là tiểu nhân lật lọng xấu xa."
"Sao Hoàng Thượng lại nói như vậy?" Ta kéo hắn dậy, đặt trên đâu gối ta.
Hắn giơ cao bầu rượu, lập tức rót vào trong miệng: "Vu Nhi, trong lòng Vu Nhi chỉ có hoàng thúc, trẫm..."
"Hoàng Thượng có thể dùng quyền lực ép buộc." Dù sao hắn cũng say rồi, ta có thể chọc hắn một chút.
"Không thể, hậu cung phi tần của trẫm vô số, không thiếu kẻ dùng để tiết dục, điều trẫm muốn, chính là nàng ấy cam tâm tình nguyện!"
"..."
"Thành Phong, uống rượu với trẫm." Hắn đưa bầu rượu cho ta.
Ta nhìn chằm chằm miệng bầu rượu nơi hắn đã chạm môi, mặt lại đỏ lên, xấu hổ từ chối: "Thần... Thần đang... Trực đêm. Không... Không tiện... Uống rượu."
"Thôi đi, Thành Phong ngươi từ nhỏ không ngay ngắn bằng cha ngươi, không nghiêm cẩn bằng gia gia ngươi, một chuyến đi Bắc Mạc liền bị gió cát thổi họng. Ngươi dụng binh như thần, biết dùng trí để đánh thắng trận, từ khi nào lại trở nên quy củ như vậy, mất mặt!"
"Ghi nhớ lời dạy bảo của Hoàng Thượng, vi thần sẽ sửa."
"Thôi thôi." Hắn không kiên nhẫn mà vẫy tay, "Thành Phong ngươi hơn trẫm mấy tuổi, xem như huynh trưởng của trẫm, gia rồi, sao còn chưa thành thân?"
"..."
"Trẫm đang hỏi ngươi đấy! Thành Phong, cho trẫm biết lý do."
"Hồi Hoàng Thượng, lòng thần đã người thâm tình, ba ngàn con sông chỉ lấy một gáo uống."
"Tại sao không uống hết?"
"Bởi vì người đó đã có người trong lòng?"
"Vì sao không cường đoạt?" Hắn nghiêng đầu nhìn ta, ánh mắt nửa hài hước, nửa nghiên cứu tìm tòi."
"Điều vi thần muốn, cũng là một người cam tâm tình nguyện."
"A." Người trên đầu gối thở dài, lại uống ngụm rượu, "Đúng là huynh đệ cùng chung hoạn nạn, đồng bệnh tương liêng, ngày ngày gặp mặt, trước sau lại không có được chân tình. Thành Phong, ngươi có thường xuyên gặp người đó không? Hay là nữ tử dị vực Mạc Bắc nào đó?"
"Sớm chiếu ở chung." Thời điểm nói câu này, ta không dám nhìn thẳng vào mắt hắn.
"A, vậy là phi tần nào đó của trẫm sao? Hay là nha hoàn trong cung? Ngoại trừ Hoàng Hậu và Vu Tu Dung, những người khác nếu coi trọng, cứ việc dẫn đi. Trẫm biết mình mị lực lớn, thời niên thiếu Thành Phong ngươi muốn khoe khoang trước mặt trẫm, không ngờ phong cảnh bị trẫm chiếm hết. Hiện tại, quả thật nên bồi thường cho ngươi, có điều mang Hoàng Hậu đi, mặt mũi trẫm không còn, Vu Tu Dung là người trong lòng trẫm, cho dù lấy cả giang sơn để đổi, trẫm cũng muốn có được trái tim của mỹ nhân."
Trong lòng chua xót, ta miễn cưỡng cười vui: "Người vi thần thích không phải phi tần, cũng không phải cung tì."
"Vậy người đó rốt cuộc là ai?" Duật Diệp nhìn ta, trong mắt tràn ngập tò mò và chờ mong, giống như khi đó ta dùng khinh công hái mai cho hắn vậy.
"Vi thần không gạt Hoàng Thượng, người này không kể được."
"Thành Phong ngươi có bí mật giấu trẫm sao? Việc công việc tư, trẫm đều thương lượng với ngươi, ngươi thì quá vô lại, chuyện gì cũng gạt trẫm."
"Hoàng Thượng, ngài biết vi thần vô lại, còn dùng chiêu này đối phó vi thần, đương nhiên vô dụng."
"A, Thành Phong ơi Thành Phong, ngươi nói xem trẫm tốt xấu cũng coi như từ muôn hồng nghìn tía đi ra, sao đối với một nữ tử lại không thể buông tay như vậy... Việc này thật là..."
Ta cúi đầu nhìn hắn, chậm rãi nói: "Tiến không được, lui cũng không thể."
"Đúng, chính là như vậy, người hiểu ta cũng chỉ có Thành Phong ngươi."
Ta cười bất lực, dù sao chỉ là tri kỷ, tri kỷ mà thôi.
Người trong lòng đã ngủ say. Nhẹ nhàng bế hắn lên long sàng, tay lướt nhẹ qua mặt hắn, cúi người, trong mơ hồ nghe hắn gọi: Vu Nhi.
...
Buông rèm trướng xuống, ta xoay người ra ngoài.
Dư nghiệt Lê Quốc vẫn còn, Mộ Dung Thừa Tướng tốt xấu khó phân biệt. Du Châu, cái nơi khiến ta thổn thức. Ở nơi này, ta cuối cùng cũng hiểu câu nói khi đó hắn say rượu không phải mê sảng, là thật lòng.
Cuối cùng, hắn vẫn vì hồng nhan mà bỏ quên giang sơn, nhưng nhìn đôi mắt hắn, tất cả đều là chờ mong về tương lai của hắn và Vu Tu Dung, mà điều duy nhất ta có thể làm chính là thành toàn.
Thủy Hưng Đế băng hà, thế tử Tân Vương đăng cơ, lấy hiệu Khang Định.
Hắn nói hắn muốn đi Mạc Bắc, ta tự mình đưa tiễn, đến Lương Châu, rốt cuộc vẫn phải từ biệt.
Duật Diệp, Ngũ hoàng tử, vương gia, Hoàng Thượng, ta rốt cuộc cũng có thể thong dong gọi hắn một tiếng:
"Duật Diệp, bảo trọng."
Hắn vỗ vỗ vai ta, ta nghĩ nghĩ, liền vòng tay ôm lấy hắn.
"Dạy thế tử tập võ đọc sách thật tốt, giống như đối đãi với ta vậy." Hắn phó thác.
"Không thể." Ta kiên quyết cự tuyệt.
"Tại sao?"
"Ngài ấy không phải ngươi. Ta chỉ là thần tử tận lực, không thể phò tá suốt đời."
Hắn lại cười, nhẹ nhàng và chân thành: "Quan hải chìm nổi ngần ấy năm, Thành Phong ngươi vẫn thẳng thắn thành khẩn như thế, giống hệt lúc trước."
"Tạ hiền đệ khích lệ." Hiền đệ, ta gọi thật thản nhiên, giữa ta và hắn chỉ có thể như vậy.
"Linh Khuyết ở Thành Vương phủ, mong ngươi chiếu cố."
"Được."
Thái dương lăn ở chân trời, hắn và nàng cuối cùng cũng đến được với nhau, mà ta chỉ còn lại một mình.
Tân hoàng đăng cơ, Thái Hoàng Thái Hậu nắm giữ triều chính, ta dạy hắn tập võ, dạy hắn đọc sách. Thế tử lanh lợi thông tuệ, không nói nhiều, thời gian dài, sau khi biết thân phận con tin của mình càng thêm cẩn thận, đối với bất cứ kẻ nào cũng có sự đề phòng. Tuổi còn nhỏ, tâm cơ quá sâu. Nhàn nhạt cười, đây, đều không phải chuyện ta nên quan tâm.
"Sư phụ, hoàng đế thúc thúc là người thế nào?" Tiểu hài tử ngẩng đầu, ra vẻ ngây thơ.
Ta nhìn đứa nhỏ lòng đầy tâm kế này, không khỏi nhớ tới cái người từng nghẹn đỏ mặt mắng "Ngươi, ngươi nói bậy!" kia.
Nó thấy ta bật cười, tiến tới hỏi: "Tại sao nhắc tới tiên đế, sư phụ lại vui như vậy?" Nụ cười kia đã cất đi, không còn ra vẻ thân thiết gọi hoàng đế thúc thúc, mà là hai chữ "tiên đế" lạnh băng.
"Vi thần không dám bình luận."
"Nghe nói sư phụ và tiên đế rất thân thiết."
"Chúng ta la bạn tri kỉ."
"Quân vương đa phần máu lạnh, một mình cô độc, đâu ra tri kỉ?"
"Hắn không máu lạnh."
"Nếu có một ngày, trẫm muốn sư phụ đưa ra lựa chọn giữa trẫm và người đó, sư phụ sẽ chọn thế nào?"
"Tiên đế đã băng hà rồi." Cả người ta đầy mồ hôi lạnh.
Khang Định năm thứ mười sáu, thế tử chỉ hôn, tướng quân phủ có thêm hai vị phu nhân.
Ôn thị hung ác nham hiểm, Vân Mi tốt bụng. Xem ra, tiến không thể tương hợp, lui cũng không thể quên vẫn không phải bi kịch, dung hòa trái phải hai vị phu nhân mới là bi kịch thật sự.
Trong tướng quân phủ, hai vị phu nhân đều đã ngủ, lại là một đêm tràn ngập quế hương, vẫn một mình ngồi dưới ánh trăng, nhớ tới lần cuối cùng gặp hắn, hắn nhìn ta, sửng sốt hồi lâu, chậm rãi hỏi:
"Sao lại gầy như vậy?"
Trái tim thắt chặt, tuy rằng chỉ là tình huynh đệ, nhưng nghe hắn nói thế, ta vô cùng vui mừng: "Trong triều nhiều chuyện, tân hoàng đa nghi, Thái Hoàng Thái Hậu nắm quyền, rất nhiều việc không dễ dàng."
Ngước mắt nhìn hắn, vẫn là đôi mắt đẹp kia, chỉ thiếu đi uy nghiêm của bậc quân vương, con người chỉ có trầm tĩnh thản nhiên, tiêu sái điềm đạm. Ta mỉm cười, xem ra hắn sống rất tốt, như vậy lòng ta cũng yên tâm rồi.
Hắn nói với ta: "Ngươi cũng nên thành gia đi, ngươi cứ cô độc như vậy, tân hoàng sẽ càng nghi ngờ, hơn nữa lần này từ biệt, cũng không biết đến khi nào mới gặp lại, nếu ngươi có người bầu bạn chăm sóc, ta cũng yên tâm không ít."
"Được." Đây có lẽ là lần cuối cùng gặp mặt, muốn nói gì đó, rồi lại có vẻ xa cách, trong lòng thiên ngôn vạn chữ, tới bên miệng chỉ còn một câu, "Mạc Bắc có mai, tuy phong cảnh vô hạn cũng nhanh tiêu tàn."
"Ừ, mai mọc trên cành cũng có một phong tình khác.
Nhiều chuyện hồng trần, gặp nhau khi còn nhỏ đến năm ba mươi, vật đổi sao dời, lại một mùa xuân đến, nếu chỉ cầu chúc cho một người, ta nguyện hắn cả đời bình an.
(6)
Tiếp chỉ, vào cung, thì ra là ban cho ta danh hào tướng quân đi biên cương trấn thủ.
Rời khỏi nơi thị phi này chưa chắc không tốt, Linh Khuyết đã thế này sẽ không thể bị ai lợi dụng, hắn đối đãi với Linh Khuyết như muội muội, ta cũng sẽ tận lực bảo vệ nàng chu toàn.
Vân Mi... Vân Mi... Nha đầu này, nàng như mặt gương chiếu rọi sự si cuồng và bất đắc dĩ của ta. Thật không ngờ ta từng tuổi này còn có thể lọt vào mắt giai nhân, kể hắn nghe, sợ là hắn sẽ cười nhạo bảo ta khoác lác.
Ta cho rằng quảng đời còn lại sẽ cất giấu tình yêu trong lòng, cùng nàng gắn bó vượt qua, lại không ngờ, vân mệnh lại cho ta một con đường khác...
Không thể dẫn Vân Mi tới đại mạc, để một mình Ôn thị ở lại trong phủ, không biết sẽ gây ra chuyện gì, Vân Mi ở lại, không nói là trông giữ, ít nhất có thể giám thị, không để Ôn thị làm ra chuyện Dương gia phải hỗ thẹn. Chỉ là hài tử trong bụng nàng ấy, ta không thể bỏ mặc. Tuy không có tình cảm với nàng, đối với hài tử, ta vẫn chờ mong. Xem ra, huyết mạch tương liên không thể cắt đứt, nếu thật sự có một tiểu sinh mệnh như vậy, là ai sinh nó ra, dường như không có quan hệ nhiều lắm.
Thái giám truyền lệnh ở ngoài thúc giục, còn rất nhiều chuyện chưa kịp xử lý, trở về rồi nói. Ta cười tự giễu, xem ra ta đã gấp không nổi muốn rời khỏi nơi này rồi.
Trong Ngự Thư Phòng, sắc mặt Hoàng Thượng hôm nay tốt hơn lần trước khá nhiều. Hoàng Thượng là nhi tử của Tân Vương, lại không giống Tân Vương, Tân Vương tâm kế có thừa lại do dự không quyết đoán, Duật Diệp tuy giải quyết được mọi chuyện lại không thắng nỗi một chữ tình. Ta đột nhiên nhớ tới sự đánh giá của cha về Duật Diệp: Đến cuối cùng mới có thể nhận ra tình yêu thật sự. Xem ra tình yêu đó không phải giang sơn, cũng không phải hoàng mệnh, chỉ là một nữ tử tên Vu Nhi. Vậy người khiến Hoàng Thượng mưu lược quyết đoán này phải có lúc yếu mềm, hình như là Hinh Phi nương nương đúng không?
"Sư phụ nghĩ gì đó?" Hoàng Thượng nhìn ta, đôi mắt giống hệt của người Nguyên gia, cố phán thần phi, chỉ là che giấu dòng nước chảy xiết ẩn sâu.
Ta nhìn hắn, nghe hắn dừng lại một chút, mới nói: "Sư phụ, thời điểm tiên đế còn Ngũ hoàng tử, ngươi hình như được ông ta cắt cử đi trấn thủ biên cương."
"Đúng vậy." Ta đáp ngắn gọn.
"Vậy trẫm phái ngươi lần nữa đi biên cương, thay trẫm bảo vệ xã tắc."
"Vâng."
"Sư phụ đối với trẫm hình như chưa từng có tình sư đồ, chỉ có quan hệ quân thần."
Ta nhìn hắn, nhớ lại Duật Diệp từng dặn dò ta dạy thế tử đọc sách tập võ, muốn ta đối đãi như đối với hắn, khi đó ta nói, đối với thế tử, chỉ có là thần tử hết lòng, không thể phò tá suốt đời. Đối với ta, phò tá một đời chỉ có một người, tình yêu cả đời cũng chỉ dành cho một người, đối với những người khác, như Ôn thị, chỉ là trách nhiệm, như Vân Mi, có vài phần thương tiếc, như Hoàng Thượng, có một phần phó thác.
"Sư phụ?"
Ta hoàn hồn: "Mạt tướng có một chuyện muốn cầu xin."
Hoàng Thượng bĩu môi: "Khó có được việc sư phụ muốn nhờ, đúng là không dễ. Nói đi."
"Mạt tướng... Muốn đưa bà điên ở Thành Vương phủ cùng đi biên cương."
"Lại vì tiên đế phó thác?" Hoàng đế nổi giận.
"..." Lần này ta không trả lời.
"Nếu trẫm không đồng ý?"
"Nếu ngài không đồng ý, mạt tướng sau khi chết không còn mặt mũi đi gặp tiên đế."
"Trẫm cho ngươi giải thích!" Hoàng Thượng chán nản, sắc mặt trắng bệch. Lần trước bắt mạch cho hắn, ta biết thân thể hắn không tốt, nhưng giữa ta và hắn vẫn có khoảng cách, hình như vì Duật Diệp, hình như vì đa nghi, hình như vì ta cố tình như thế.
"Hoàng Thượng, hiện giờ giang sơn thái bình, lần này mạt tướng đi biên cương, không biết khi nào mới trở về, nàng là sủng phi của tiên đế, có lẽ biết vài cấm kỵ trong nội cung."
"Người chết còn có thể nói gì?" Hoàng Thượng nhìn ta, ánh mắt tràn ngập sát khí, nhưng khóe miệng lại mang ý cười ngây thơ.
"Xin Hoàng Thượng khai ân, với một kẻ điên không cần phải thế." Ta quỳ xuống. Hoàng Thượng trưởng thành còn âm hiểm hơn Hoàng Thượng, cuối cùng ta cũng không phụ gửi gắm của Duật Diệp, còn một chuyện khác là Linh Khuyết, ta thề sống chết cũng phải bảo vệ nàng.
"Muộn rồi, bà ta đã chết." Hoàng đế nói thật thong dong.
Giống như thanh âm từ rất xa truyền tới, ta phụ hắn, cuối cùng vẫn phụ hắn. Lẩm bẩm nghĩ, từ nhỏ đến lớn, ta chưa từng thất tín với hắn chuyện gì, hiện tại, lại thành kẻ thất hứa. Nếu khi ấy ta xông vào huyệt đạo khuyên can Thái Hoàng Thái Hậu, nếu...
"Sư phụ, sư phụ, sư phụ." Giọng nói kia từ xa đến gần.
Ta hoàn hồn, cúi đầu nói: "Hoàng Thượng còn gì phân phó, nếu không, vi thần xin cáo lui."
"Sư phụ đối đãi với tiên đế đúng là không bình thường. Bà điên kia còn ở Thành Vương phủ, lúc sư phụ đi, dẫn theo bà ta là được."
Ta dập đầu thật mạnh: "Hoàng Thượng có đức hiếu sinh, tạ ân Hoàng Thượng không giết."
"Sư phụ, trẫm muốn hỏi ngươi, với ngươi, tiên đế là tất cả, ngươi vì hứa hẹn với ông ta mà không màng tất cả, nếu không có hai vị phu nhân, sợ rằng huy hoàng một thời của Dương thị sẽ chặt đứt tại đây. Xem ra trẫm lúc trước rất quyết đoán, rất anh minh, nhưng với ngươi, trẫm tính là gì?"
"..." Ta ngước mắt nhìn hoàng đế, không được, vất vả lắm mới cầu xin dẫn theo Linh Khuyết đi nhậm chức, tuyệt đối không thể nói bậy. Ta vội đáp, "Mạt tướng một lòng trung thành với Hoàng Thượng, Hoàng Thượng và mạt tướng là quân thần, cũng là sư đồ..."
"Sư phụ xưa nay không biết nói dối..." Hoàng Thượng xua tay, cho ta lui xuống.
Ta định hành lễ rời đi, cuối cùng vẫn dặn dò: "Long thể Hoàng Thượng không tốt, phải nghe lời khuyên của Tùy thái y, cẩn thận điều dưỡng."
Trong mắt Hoàng Thượng hình như hiện lên kinh hỉ, nhưng lại như suy tư.
Cuối tháng, trăng khuyết, ánh trăng mờ ảo, ta đàn một khúc.
Vân Mi từng nói, khúc nhạc ta đàn tồn tại nỗi nhớ cố nhân, bây giờ xem ra, gặp hay không, dường như không quan trọng như vậy. Chỉ cần hắn tốt, ta sẽ tốt.
Cửa phòng mở ra, Vân Mi một thân y phục màu lam đi vào.
"Thiếp muốn cùng tướng quân đi đại mạc."
Ta gãy một nốt cuối cùng: "Vân Mi, nghe lời."
"Đại mạc khô cằn, nàng lại không khỏe, ta dẫn binh không tiện phân thân chăm sóc nàng..." Ta an ủi.
"Vân Mi chắc chắn không gây thêm phiền toái cho tướng quân, chỉ nguyện bầu bạn bên cạnh."
"Ôn thị nhiều chuyện, lần từ biệt này, bao nhiêu người chờ tìm khuyết điểm của tướng quân phủ, ta sẽ an bài, sự vụ lớn nhỏ trong phủ đều cần hai người các nàng thương lượng. Ta yên tâm về nàng, cho nên mới để nàng ở lại tướng quân phủ."
"Tướng quân..."
"Vân Mi, còn nhớ vòng tay gia truyền ta hứa cho nàng không? Nếu ta trở về, sẽ tặng nàng, ở lại vì ta..."
Vân Mi ngoan ngoãn, cuối cùng không yêu cầu gì nữa, dặn dò ra ngoài bảo trọng, lại tặng ta bình rượu hoa quế nàng tự ủ, bảo ta mang theo đến đại mạc. Ta cười bất lực, nha đầu ngóc, nàng cho rằng ta ra ngoài dạo chơi thôi sao?
"Vân Mi, rượu này ta mang theo, không nói đến đường xá xa xôi nhiều chỗ bất tiện, vẫn là đừng mang theo?"
Vân Mi ngước mắt nhìn ta, trong mắt tràn ngập tiếc nuối."
"Ủ rượu ngon, chờ ta trở về. Đàn, cũng để lại trong phủ, ta biết nàng thích Bình Sa Lạc Nhạn Nhất, khi rảnh rỗi không có việc gì làm thì đánh đàn, có thể liêu giải tâm tư."
"Thiếp thích Bình Sa Lạc Nhạn, nhưng tự biết tướng quân thích Hồ Già Thập Bát Phách, khúc này thật sự rất hợp với tướng quân."
Ta ôm Vân Mi, gắn bó bình đạm vẫn tốt hơn xa cách cùng trời cuối đất. Chỉ là lần từ biệt này, vốn cho rằng không có gì lưu luyến ở kinh thành, nhưng thì ra ta vẫn còn chút vướng bận.
Lại qua mấy năm, trưởng công chúa mất, ồn ào huyên náo, cả kinh thành đều đồn đãi về Thái Tử và cô cô của mình. Lúc này, ta mới nhớ Thái Tử từng nói: Hương mai thanh nhã, không dễ ngửi bằng hương hoa hồng của cô cô. Lại nghĩ tới Duật Diệp cái gì cũng thích, thích hoa mai mọc cao nhất, ăn cá chỉ thích ăn mắt cá, viết thơ cũng muốn đứng thứ nhất.
Trong chúng hoàng tử, hắn là người xuất sắc nhất, ngay cả người nhàn tản hơn nửa đời năm trước cửa hạc về trời như phụ thân ta cũng nói: "Giang sơn giao cho Ngũ hoàng tử, chắc chắn thiên thu vạn đại. Thái Tử trọng tình, là người tốt, nhưng không phải hợp làm bậc đế vương."
Từ sau khi trưởng công chúa đi, Thái Tử bỏ bê việc học, suốt ngày tưởng niệm cô cô, nghe nói Hoàng Hậu nương nương vô cùng lo lắng, Duật Diệp ngày càng được Thánh Thượng tin cậy. Thỉnh thoảng hắn tới tìm, cũng là vội vàng gặp, dặn dò ta vài việc phải làm rồi vội vàng đi.
Đại hôn của Thành Vương, ta tham dự, hỉ bào màu đỏ trên người, vô cùng chói mắt. Nụ cười vân đạm khinh phong trên mặt, ta vừa nhìn liền biết, nụ cười kia không phải thật lòng. Uống mấy chén, ta định một mình rời đi. Từ sau khi phụ thân qua đời, Dương gia thế suy, những người gọi là thế giao hận ta không tranh, kỳ thật trong lòng rất cao hứng, Dương gia phong cảnh mấy đời cuối cùng cũng thành một trang lịch sử. Duật Diệp lo kính rượu, cũng không có thời gian chiêu đãi ta, ta nhìn hắn, thấy ánh mắt hắn lưu chuyển tới lui, cứ nhìn chằm chằm nữ quan trong cung tới tuyên chỉ, Vu Thượng Nghĩa. Không khỏi cười chua xót, Duật Diệp à, ngài và ta tóm lại chỉ là huynh đệ cùng chung hoạn nạn, trong lòng dù thích, cũng không thể ở bên nhau.
Đại hôn qua, long thể Thánh Thượng ngày càng suy yếu, Tề Hiền Phi và Diệp Hoàng Hậu từ ám đấu biến thành minh tranh. Thái Tử vô tâm với chính sự, Thành Vương thì rất tích cực, vương gia trấn giữ các nơi ngo ngoe rục rịch, thường xuyên ra vào tẩm cung của Thánh Thượng. Từ sau ngày đại hôn, đã lâu không gặp hắn. Ca vũ phường đi cùng Thành Vương sau khi tự trước lấy nhục, ta không bao giờ tới những nơi ăn chơi đó nữa, cuộc sống càng thêm yên tĩnh, không có việc gì sẽ ở hoa viên Dương phủ uống rượu, thưởng thức hoa cỏ trong viện, vô cùng thích ý. Trước mắt không ngờ lại hiện ra cảnh ngày tuyết hôm đó, phụ thân bế tiểu nam nhân trắng như tuyết kia, người đó không thích xem hoa đoàn cẩm thốc bên dưới, chỉ muốn đóa mai mọc trên cành thưa thớt ở vị trí cao nhất.
"Ca nguyệt bồi hồi, vũ ảnh hỗn đoạn, khi tỉnh cùng giao hoan, say rồi phải ly tán." Tùy tay cầm bội kiếm trên người, giơ chén rượu ném lên không trung, nghĩ đến lúc còn nhỏ khổ luyện kiếm pháp.
"Vĩnh kết vô tình du, tương kỳ mạc ngân hà."
"Đang..." Chén rượu an ổn dừng trên mũi kiếm, ta ngước mắt nhìn qua, hắn chậm rãi đi tới, mang theo ý cười chân thành.
Nhất thời không kịp phản ứng, không biết tiếp theo nên làm gì, ta cứ giơ kiếm như vậy, ngơ ngác nhìn hắn. Hắn cười nhạt, cầm, chén rượu trên mũi kiếm lên, một hơi uống cạn.
"Vương gia không thể..." Ta nói, nhưng đã chậm.
"Có gì không thể? Chẳng lẽ rượu này thêm xuân dược? Tiện cho ngươi thường xuyên tới ca vũ giáo phường?" Vương gia càng cười xán lạn, nhìn như ánh trăng, có chút lạnh lẽo.
"Vi thần múa kiếm, chén rượu luôn bay trong không trung, hoa lá xoay tròn cuốn theo bụi, rơi vào chén, không sạch sẽ."
"Dương Thành Phong, ngươi không phải hạt bụi, ngươi là huynh đệ của bổn vương."
"Vương gia đêm khuya tới đây, có chuyện gì quan trọng giao cho vi thần làm sao?"
"Vừa rồi thấy Thành Phong ngươi múa kiếm, mới biết công phu của ngươi một chút cũng không hoang phế."
"Lúc nhỏ vi thần nghịch ngợm, mạo phạm Thái Tử và vương gia, cẩn tuân lệnh của gia phụ, chỉ đọc sách, không tập võ, gia nghiệp của tổ tông từ thế hệ của vi thần từ từ suy bại, xác thật không thể tranh được vinh quang." Ta ngước mắt nhìn về ánh trăng.
"Thành Phong, nếu ta muốn ngươi bỏ văn theo võ?"
"Vi thần tuân mệnh."
"Tại sao không hỏi ta nguyên nhân." Thành Vương đương nhiên sửng sốt, không ngờ ta lại đồng ý nhanh như vậy.
Ta khẽ cười: "Vi thần từng nói, không vì Tây Chu, chỉ vì vương gia, trước mặt vương gia, vĩnh viễn không thay đổi."
"Kêu ta một tiếng Duật Diệp, giống huynh đệ vậy." Thành Vương giống như nói với ta, cũng giống như lẩm bẩm một mình.
"Được, Thành Phong từng nói, không vì Tây Chu, chỉ vì Duật Diệp, trước mặt Duật Diệp, vĩnh viễn không thay đổi."
Đại mạc cô yên, tái ngoại mù sương, rèn luyện mấy năm, ta mới lần nữa quen thuộc với binh pháp, bội kiếm tùy thân càng nặng. Đêm nay trăng sáng, đối mặt cánh đồng hoang vu, không cây không hoa, đột nhiên nhớ tới buổi tối hôm đó, ta và Duật Diệp say mèm...
Hắn nói bao nhiêu lần Thành Phong bảo trọng, ta nói bấy nhiêu lần vương gia không sao.
Cuối cùng, hắn say đến bất tỉnh nhân sự, ngã vào lòng ta. Xung quanh im lặng, chỉ nghe được tiếng hít thở của người trong lòng, bình tĩnh mà đều đều, ta cúi người, cuối cùng đặt một nụ hôn lên cổ hắn.
(5)
Một hồi thi đấu mã cầu, oanh oanh liệt liệt, máu nhuộm Hưng Viên, không ít vương công quý tộc biến thành oan hồn, cũng không ít người trở nên tàn phế. Truy phong chẳng qua chỉ là hư danh nhàm chán, rất nhiều kẻ được chim bẻ ná, được cá quên nơm. Trong trận đấu đó, ai được lợi hất, ai thất thế, ai tạm thời đau xót, ai an ổn lâu dài, rốt cuộc có bao nhiêu mê muội, không ai có thể nói rõ.
Cuối cùng cũng có kết quả, Thái Tử hoăng, Tuyên Khánh Đế cũng băng hà, cùng năm, Ngũ hoàng tử Nguyên Duật Diệp đăng cơ. Sau đó, ta ở Mạc Bắc được triệu vê kinh, trở thành thống lĩnh Ngự Lâm Quân, thường xuyên hầu giá. Sau đó, tân hoàng phong vị thượng nghĩa hắn nhìn không chớp mắt thành phi tần. Tu Dung của hắn, hắn muốn, cuối cùng cũng có được. Tiểu nam nhân nhẹ nhàng như làm bằng sứ kia hiện tại đã trở thành người có địa vị cao nhất Tây Chu.
Nhớ lúc trước, gia phụ nói Thái Tử không hợp làm đấng quân vương, ta theo bản năng bật thốt lên hỏi: "Vậy còn Thành Vương?"
Gia phụ nhấp ngụm trà, nói: "Thái Tử trọng tình, Thành Vương trọng nghĩa, thấu hiểu lẽ phải, co được dãn dãn được, có thể vì nghiệp lớn mà từ bỏ những thứ người thường không làm được, chỉ khi gặp người mình thích mới để lộ chân tình...
Bầu bạn mấy năm, ta cho rằng điều Hoàng Thượng có thể từ bỏ là mẫu thân Tề Hiền Phi và hoàng thúc Nguyên Chính Hoàn, thứ có được là giang sơn xã tắc thiên thu nghiệp lớn, nhưng không ngờ, ta vẫn không nhìn rõ sự việc bằng cha.
Nhìn thân ảnh minh hoàng đó ngồi ngay ngắn trước triều, ta không khỏi nhớ lại thời gian lười biếng, hắn híp mắt nhìn mặt trời: "Thái dương sáng chói, lại chỉ có một." Hiện tại, hắn quả thật trở thành hoàng đế Tây Chu, vầng thái dương duy nhất.
Đêm nay ta trực tối, hoàng cung rộng lớn vô cùng an tĩnh, có lẽ lúc này hắn vẫn còn ở Cảnh Nhân Cung, nữ tử tên Vu Nhi kia vẫn luôn là người hắn tâm tâm niệm niệm, cân nhắc vô hạn. Bất giác đi dạo tới trước cửa Càn Thừa Cung, cửa cung khép hờ, thấy bên trong có ánh sáng nhàn nhạt, ta khẽ cười, đêm nay đúng là thành thật, không chạy tới Cảnh Nhân Cung tự làm mình mất mặt. Đang muốn rời đi, trong nội thất truyền tới: "Nếu đã đến, không bằng vào ngồi đi."
Mở cửa đi vào, thấy tân hoàng y phục không chỉnh tề dựa vào ngự án một mình uống rượu, thấy ta, hắn ngước mắt: "Thành Phong, tới đây, uống rượu cùng trẫm."
"Hoàng Thượng uống nhiều rồi, vi thần đỡ Hoàng Thượng vào trong nghỉ ngơi."
Ta đinh cúi người dìu hắn, ai ngờ hắn bắt lấy tay áo ta, kéo ta một cái. Không kịp đề phòng, thân thể lảo đảo, ta vội ngã xuống dùng thân làm tấm lót, miễn khiến hắn ngã đau. Hắn rên lên một tiếng, không nghĩ vẫn như thế tiếp tục nằm trên người ta, còn không khách khí nói: "Thành Phong, ngươi quá sủng trẫm rồi."
Ta nhếch miệng cười: "Bởi vì vi thần giữ lời hứa."
"Hay, hay, hay lắm, các ngươi đều là quân tử biết giữ lời hứa, chỉ có mình trẫm là tiểu nhân lật lọng xấu xa."
"Sao Hoàng Thượng lại nói như vậy?" Ta kéo hắn dậy, đặt trên đâu gối ta.
Hắn giơ cao bầu rượu, lập tức rót vào trong miệng: "Vu Nhi, trong lòng Vu Nhi chỉ có hoàng thúc, trẫm..."
"Hoàng Thượng có thể dùng quyền lực ép buộc." Dù sao hắn cũng say rồi, ta có thể chọc hắn một chút.
"Không thể, hậu cung phi tần của trẫm vô số, không thiếu kẻ dùng để tiết dục, điều trẫm muốn, chính là nàng ấy cam tâm tình nguyện!"
"..."
"Thành Phong, uống rượu với trẫm." Hắn đưa bầu rượu cho ta.
Ta nhìn chằm chằm miệng bầu rượu nơi hắn đã chạm môi, mặt lại đỏ lên, xấu hổ từ chối: "Thần... Thần đang... Trực đêm. Không... Không tiện... Uống rượu."
"Thôi đi, Thành Phong ngươi từ nhỏ không ngay ngắn bằng cha ngươi, không nghiêm cẩn bằng gia gia ngươi, một chuyến đi Bắc Mạc liền bị gió cát thổi họng. Ngươi dụng binh như thần, biết dùng trí để đánh thắng trận, từ khi nào lại trở nên quy củ như vậy, mất mặt!"
"Ghi nhớ lời dạy bảo của Hoàng Thượng, vi thần sẽ sửa."
"Thôi thôi." Hắn không kiên nhẫn mà vẫy tay, "Thành Phong ngươi hơn trẫm mấy tuổi, xem như huynh trưởng của trẫm, gia rồi, sao còn chưa thành thân?"
"..."
"Trẫm đang hỏi ngươi đấy! Thành Phong, cho trẫm biết lý do."
"Hồi Hoàng Thượng, lòng thần đã người thâm tình, ba ngàn con sông chỉ lấy một gáo uống."
"Tại sao không uống hết?"
"Bởi vì người đó đã có người trong lòng?"
"Vì sao không cường đoạt?" Hắn nghiêng đầu nhìn ta, ánh mắt nửa hài hước, nửa nghiên cứu tìm tòi."
"Điều vi thần muốn, cũng là một người cam tâm tình nguyện."
"A." Người trên đầu gối thở dài, lại uống ngụm rượu, "Đúng là huynh đệ cùng chung hoạn nạn, đồng bệnh tương liêng, ngày ngày gặp mặt, trước sau lại không có được chân tình. Thành Phong, ngươi có thường xuyên gặp người đó không? Hay là nữ tử dị vực Mạc Bắc nào đó?"
"Sớm chiếu ở chung." Thời điểm nói câu này, ta không dám nhìn thẳng vào mắt hắn.
"A, vậy là phi tần nào đó của trẫm sao? Hay là nha hoàn trong cung? Ngoại trừ Hoàng Hậu và Vu Tu Dung, những người khác nếu coi trọng, cứ việc dẫn đi. Trẫm biết mình mị lực lớn, thời niên thiếu Thành Phong ngươi muốn khoe khoang trước mặt trẫm, không ngờ phong cảnh bị trẫm chiếm hết. Hiện tại, quả thật nên bồi thường cho ngươi, có điều mang Hoàng Hậu đi, mặt mũi trẫm không còn, Vu Tu Dung là người trong lòng trẫm, cho dù lấy cả giang sơn để đổi, trẫm cũng muốn có được trái tim của mỹ nhân."
Trong lòng chua xót, ta miễn cưỡng cười vui: "Người vi thần thích không phải phi tần, cũng không phải cung tì."
"Vậy người đó rốt cuộc là ai?" Duật Diệp nhìn ta, trong mắt tràn ngập tò mò và chờ mong, giống như khi đó ta dùng khinh công hái mai cho hắn vậy.
"Vi thần không gạt Hoàng Thượng, người này không kể được."
"Thành Phong ngươi có bí mật giấu trẫm sao? Việc công việc tư, trẫm đều thương lượng với ngươi, ngươi thì quá vô lại, chuyện gì cũng gạt trẫm."
"Hoàng Thượng, ngài biết vi thần vô lại, còn dùng chiêu này đối phó vi thần, đương nhiên vô dụng."
"A, Thành Phong ơi Thành Phong, ngươi nói xem trẫm tốt xấu cũng coi như từ muôn hồng nghìn tía đi ra, sao đối với một nữ tử lại không thể buông tay như vậy... Việc này thật là..."
Ta cúi đầu nhìn hắn, chậm rãi nói: "Tiến không được, lui cũng không thể."
"Đúng, chính là như vậy, người hiểu ta cũng chỉ có Thành Phong ngươi."
Ta cười bất lực, dù sao chỉ là tri kỷ, tri kỷ mà thôi.
Người trong lòng đã ngủ say. Nhẹ nhàng bế hắn lên long sàng, tay lướt nhẹ qua mặt hắn, cúi người, trong mơ hồ nghe hắn gọi: Vu Nhi.
...
Buông rèm trướng xuống, ta xoay người ra ngoài.
Dư nghiệt Lê Quốc vẫn còn, Mộ Dung Thừa Tướng tốt xấu khó phân biệt. Du Châu, cái nơi khiến ta thổn thức. Ở nơi này, ta cuối cùng cũng hiểu câu nói khi đó hắn say rượu không phải mê sảng, là thật lòng.
Cuối cùng, hắn vẫn vì hồng nhan mà bỏ quên giang sơn, nhưng nhìn đôi mắt hắn, tất cả đều là chờ mong về tương lai của hắn và Vu Tu Dung, mà điều duy nhất ta có thể làm chính là thành toàn.
Thủy Hưng Đế băng hà, thế tử Tân Vương đăng cơ, lấy hiệu Khang Định.
Hắn nói hắn muốn đi Mạc Bắc, ta tự mình đưa tiễn, đến Lương Châu, rốt cuộc vẫn phải từ biệt.
Duật Diệp, Ngũ hoàng tử, vương gia, Hoàng Thượng, ta rốt cuộc cũng có thể thong dong gọi hắn một tiếng:
"Duật Diệp, bảo trọng."
Hắn vỗ vỗ vai ta, ta nghĩ nghĩ, liền vòng tay ôm lấy hắn.
"Dạy thế tử tập võ đọc sách thật tốt, giống như đối đãi với ta vậy." Hắn phó thác.
"Không thể." Ta kiên quyết cự tuyệt.
"Tại sao?"
"Ngài ấy không phải ngươi. Ta chỉ là thần tử tận lực, không thể phò tá suốt đời."
Hắn lại cười, nhẹ nhàng và chân thành: "Quan hải chìm nổi ngần ấy năm, Thành Phong ngươi vẫn thẳng thắn thành khẩn như thế, giống hệt lúc trước."
"Tạ hiền đệ khích lệ." Hiền đệ, ta gọi thật thản nhiên, giữa ta và hắn chỉ có thể như vậy.
"Linh Khuyết ở Thành Vương phủ, mong ngươi chiếu cố."
"Được."
Thái dương lăn ở chân trời, hắn và nàng cuối cùng cũng đến được với nhau, mà ta chỉ còn lại một mình.
Tân hoàng đăng cơ, Thái Hoàng Thái Hậu nắm giữ triều chính, ta dạy hắn tập võ, dạy hắn đọc sách. Thế tử lanh lợi thông tuệ, không nói nhiều, thời gian dài, sau khi biết thân phận con tin của mình càng thêm cẩn thận, đối với bất cứ kẻ nào cũng có sự đề phòng. Tuổi còn nhỏ, tâm cơ quá sâu. Nhàn nhạt cười, đây, đều không phải chuyện ta nên quan tâm.
"Sư phụ, hoàng đế thúc thúc là người thế nào?" Tiểu hài tử ngẩng đầu, ra vẻ ngây thơ.
Ta nhìn đứa nhỏ lòng đầy tâm kế này, không khỏi nhớ tới cái người từng nghẹn đỏ mặt mắng "Ngươi, ngươi nói bậy!" kia.
Nó thấy ta bật cười, tiến tới hỏi: "Tại sao nhắc tới tiên đế, sư phụ lại vui như vậy?" Nụ cười kia đã cất đi, không còn ra vẻ thân thiết gọi hoàng đế thúc thúc, mà là hai chữ "tiên đế" lạnh băng.
"Vi thần không dám bình luận."
"Nghe nói sư phụ và tiên đế rất thân thiết."
"Chúng ta la bạn tri kỉ."
"Quân vương đa phần máu lạnh, một mình cô độc, đâu ra tri kỉ?"
"Hắn không máu lạnh."
"Nếu có một ngày, trẫm muốn sư phụ đưa ra lựa chọn giữa trẫm và người đó, sư phụ sẽ chọn thế nào?"
"Tiên đế đã băng hà rồi." Cả người ta đầy mồ hôi lạnh.
Khang Định năm thứ mười sáu, thế tử chỉ hôn, tướng quân phủ có thêm hai vị phu nhân.
Ôn thị hung ác nham hiểm, Vân Mi tốt bụng. Xem ra, tiến không thể tương hợp, lui cũng không thể quên vẫn không phải bi kịch, dung hòa trái phải hai vị phu nhân mới là bi kịch thật sự.
Trong tướng quân phủ, hai vị phu nhân đều đã ngủ, lại là một đêm tràn ngập quế hương, vẫn một mình ngồi dưới ánh trăng, nhớ tới lần cuối cùng gặp hắn, hắn nhìn ta, sửng sốt hồi lâu, chậm rãi hỏi:
"Sao lại gầy như vậy?"
Trái tim thắt chặt, tuy rằng chỉ là tình huynh đệ, nhưng nghe hắn nói thế, ta vô cùng vui mừng: "Trong triều nhiều chuyện, tân hoàng đa nghi, Thái Hoàng Thái Hậu nắm quyền, rất nhiều việc không dễ dàng."
Ngước mắt nhìn hắn, vẫn là đôi mắt đẹp kia, chỉ thiếu đi uy nghiêm của bậc quân vương, con người chỉ có trầm tĩnh thản nhiên, tiêu sái điềm đạm. Ta mỉm cười, xem ra hắn sống rất tốt, như vậy lòng ta cũng yên tâm rồi.
Hắn nói với ta: "Ngươi cũng nên thành gia đi, ngươi cứ cô độc như vậy, tân hoàng sẽ càng nghi ngờ, hơn nữa lần này từ biệt, cũng không biết đến khi nào mới gặp lại, nếu ngươi có người bầu bạn chăm sóc, ta cũng yên tâm không ít."
"Được." Đây có lẽ là lần cuối cùng gặp mặt, muốn nói gì đó, rồi lại có vẻ xa cách, trong lòng thiên ngôn vạn chữ, tới bên miệng chỉ còn một câu, "Mạc Bắc có mai, tuy phong cảnh vô hạn cũng nhanh tiêu tàn."
"Ừ, mai mọc trên cành cũng có một phong tình khác.
Nhiều chuyện hồng trần, gặp nhau khi còn nhỏ đến năm ba mươi, vật đổi sao dời, lại một mùa xuân đến, nếu chỉ cầu chúc cho một người, ta nguyện hắn cả đời bình an.
(6)
Tiếp chỉ, vào cung, thì ra là ban cho ta danh hào tướng quân đi biên cương trấn thủ.
Rời khỏi nơi thị phi này chưa chắc không tốt, Linh Khuyết đã thế này sẽ không thể bị ai lợi dụng, hắn đối đãi với Linh Khuyết như muội muội, ta cũng sẽ tận lực bảo vệ nàng chu toàn.
Vân Mi... Vân Mi... Nha đầu này, nàng như mặt gương chiếu rọi sự si cuồng và bất đắc dĩ của ta. Thật không ngờ ta từng tuổi này còn có thể lọt vào mắt giai nhân, kể hắn nghe, sợ là hắn sẽ cười nhạo bảo ta khoác lác.
Ta cho rằng quảng đời còn lại sẽ cất giấu tình yêu trong lòng, cùng nàng gắn bó vượt qua, lại không ngờ, vân mệnh lại cho ta một con đường khác...
Không thể dẫn Vân Mi tới đại mạc, để một mình Ôn thị ở lại trong phủ, không biết sẽ gây ra chuyện gì, Vân Mi ở lại, không nói là trông giữ, ít nhất có thể giám thị, không để Ôn thị làm ra chuyện Dương gia phải hỗ thẹn. Chỉ là hài tử trong bụng nàng ấy, ta không thể bỏ mặc. Tuy không có tình cảm với nàng, đối với hài tử, ta vẫn chờ mong. Xem ra, huyết mạch tương liên không thể cắt đứt, nếu thật sự có một tiểu sinh mệnh như vậy, là ai sinh nó ra, dường như không có quan hệ nhiều lắm.
Thái giám truyền lệnh ở ngoài thúc giục, còn rất nhiều chuyện chưa kịp xử lý, trở về rồi nói. Ta cười tự giễu, xem ra ta đã gấp không nổi muốn rời khỏi nơi này rồi.
Trong Ngự Thư Phòng, sắc mặt Hoàng Thượng hôm nay tốt hơn lần trước khá nhiều. Hoàng Thượng là nhi tử của Tân Vương, lại không giống Tân Vương, Tân Vương tâm kế có thừa lại do dự không quyết đoán, Duật Diệp tuy giải quyết được mọi chuyện lại không thắng nỗi một chữ tình. Ta đột nhiên nhớ tới sự đánh giá của cha về Duật Diệp: Đến cuối cùng mới có thể nhận ra tình yêu thật sự. Xem ra tình yêu đó không phải giang sơn, cũng không phải hoàng mệnh, chỉ là một nữ tử tên Vu Nhi. Vậy người khiến Hoàng Thượng mưu lược quyết đoán này phải có lúc yếu mềm, hình như là Hinh Phi nương nương đúng không?
"Sư phụ nghĩ gì đó?" Hoàng Thượng nhìn ta, đôi mắt giống hệt của người Nguyên gia, cố phán thần phi, chỉ là che giấu dòng nước chảy xiết ẩn sâu.
Ta nhìn hắn, nghe hắn dừng lại một chút, mới nói: "Sư phụ, thời điểm tiên đế còn Ngũ hoàng tử, ngươi hình như được ông ta cắt cử đi trấn thủ biên cương."
"Đúng vậy." Ta đáp ngắn gọn.
"Vậy trẫm phái ngươi lần nữa đi biên cương, thay trẫm bảo vệ xã tắc."
"Vâng."
"Sư phụ đối với trẫm hình như chưa từng có tình sư đồ, chỉ có quan hệ quân thần."
Ta nhìn hắn, nhớ lại Duật Diệp từng dặn dò ta dạy thế tử đọc sách tập võ, muốn ta đối đãi như đối với hắn, khi đó ta nói, đối với thế tử, chỉ có là thần tử hết lòng, không thể phò tá suốt đời. Đối với ta, phò tá một đời chỉ có một người, tình yêu cả đời cũng chỉ dành cho một người, đối với những người khác, như Ôn thị, chỉ là trách nhiệm, như Vân Mi, có vài phần thương tiếc, như Hoàng Thượng, có một phần phó thác.
"Sư phụ?"
Ta hoàn hồn: "Mạt tướng có một chuyện muốn cầu xin."
Hoàng Thượng bĩu môi: "Khó có được việc sư phụ muốn nhờ, đúng là không dễ. Nói đi."
"Mạt tướng... Muốn đưa bà điên ở Thành Vương phủ cùng đi biên cương."
"Lại vì tiên đế phó thác?" Hoàng đế nổi giận.
"..." Lần này ta không trả lời.
"Nếu trẫm không đồng ý?"
"Nếu ngài không đồng ý, mạt tướng sau khi chết không còn mặt mũi đi gặp tiên đế."
"Trẫm cho ngươi giải thích!" Hoàng Thượng chán nản, sắc mặt trắng bệch. Lần trước bắt mạch cho hắn, ta biết thân thể hắn không tốt, nhưng giữa ta và hắn vẫn có khoảng cách, hình như vì Duật Diệp, hình như vì đa nghi, hình như vì ta cố tình như thế.
"Hoàng Thượng, hiện giờ giang sơn thái bình, lần này mạt tướng đi biên cương, không biết khi nào mới trở về, nàng là sủng phi của tiên đế, có lẽ biết vài cấm kỵ trong nội cung."
"Người chết còn có thể nói gì?" Hoàng Thượng nhìn ta, ánh mắt tràn ngập sát khí, nhưng khóe miệng lại mang ý cười ngây thơ.
"Xin Hoàng Thượng khai ân, với một kẻ điên không cần phải thế." Ta quỳ xuống. Hoàng Thượng trưởng thành còn âm hiểm hơn Hoàng Thượng, cuối cùng ta cũng không phụ gửi gắm của Duật Diệp, còn một chuyện khác là Linh Khuyết, ta thề sống chết cũng phải bảo vệ nàng.
"Muộn rồi, bà ta đã chết." Hoàng đế nói thật thong dong.
Giống như thanh âm từ rất xa truyền tới, ta phụ hắn, cuối cùng vẫn phụ hắn. Lẩm bẩm nghĩ, từ nhỏ đến lớn, ta chưa từng thất tín với hắn chuyện gì, hiện tại, lại thành kẻ thất hứa. Nếu khi ấy ta xông vào huyệt đạo khuyên can Thái Hoàng Thái Hậu, nếu...
"Sư phụ, sư phụ, sư phụ." Giọng nói kia từ xa đến gần.
Ta hoàn hồn, cúi đầu nói: "Hoàng Thượng còn gì phân phó, nếu không, vi thần xin cáo lui."
"Sư phụ đối đãi với tiên đế đúng là không bình thường. Bà điên kia còn ở Thành Vương phủ, lúc sư phụ đi, dẫn theo bà ta là được."
Ta dập đầu thật mạnh: "Hoàng Thượng có đức hiếu sinh, tạ ân Hoàng Thượng không giết."
"Sư phụ, trẫm muốn hỏi ngươi, với ngươi, tiên đế là tất cả, ngươi vì hứa hẹn với ông ta mà không màng tất cả, nếu không có hai vị phu nhân, sợ rằng huy hoàng một thời của Dương thị sẽ chặt đứt tại đây. Xem ra trẫm lúc trước rất quyết đoán, rất anh minh, nhưng với ngươi, trẫm tính là gì?"
"..." Ta ngước mắt nhìn hoàng đế, không được, vất vả lắm mới cầu xin dẫn theo Linh Khuyết đi nhậm chức, tuyệt đối không thể nói bậy. Ta vội đáp, "Mạt tướng một lòng trung thành với Hoàng Thượng, Hoàng Thượng và mạt tướng là quân thần, cũng là sư đồ..."
"Sư phụ xưa nay không biết nói dối..." Hoàng Thượng xua tay, cho ta lui xuống.
Ta định hành lễ rời đi, cuối cùng vẫn dặn dò: "Long thể Hoàng Thượng không tốt, phải nghe lời khuyên của Tùy thái y, cẩn thận điều dưỡng."
Trong mắt Hoàng Thượng hình như hiện lên kinh hỉ, nhưng lại như suy tư.
Cuối tháng, trăng khuyết, ánh trăng mờ ảo, ta đàn một khúc.
Vân Mi từng nói, khúc nhạc ta đàn tồn tại nỗi nhớ cố nhân, bây giờ xem ra, gặp hay không, dường như không quan trọng như vậy. Chỉ cần hắn tốt, ta sẽ tốt.
Cửa phòng mở ra, Vân Mi một thân y phục màu lam đi vào.
"Thiếp muốn cùng tướng quân đi đại mạc."
Ta gãy một nốt cuối cùng: "Vân Mi, nghe lời."
"Đại mạc khô cằn, nàng lại không khỏe, ta dẫn binh không tiện phân thân chăm sóc nàng..." Ta an ủi.
"Vân Mi chắc chắn không gây thêm phiền toái cho tướng quân, chỉ nguyện bầu bạn bên cạnh."
"Ôn thị nhiều chuyện, lần từ biệt này, bao nhiêu người chờ tìm khuyết điểm của tướng quân phủ, ta sẽ an bài, sự vụ lớn nhỏ trong phủ đều cần hai người các nàng thương lượng. Ta yên tâm về nàng, cho nên mới để nàng ở lại tướng quân phủ."
"Tướng quân..."
"Vân Mi, còn nhớ vòng tay gia truyền ta hứa cho nàng không? Nếu ta trở về, sẽ tặng nàng, ở lại vì ta..."
Vân Mi ngoan ngoãn, cuối cùng không yêu cầu gì nữa, dặn dò ra ngoài bảo trọng, lại tặng ta bình rượu hoa quế nàng tự ủ, bảo ta mang theo đến đại mạc. Ta cười bất lực, nha đầu ngóc, nàng cho rằng ta ra ngoài dạo chơi thôi sao?
"Vân Mi, rượu này ta mang theo, không nói đến đường xá xa xôi nhiều chỗ bất tiện, vẫn là đừng mang theo?"
Vân Mi ngước mắt nhìn ta, trong mắt tràn ngập tiếc nuối."
"Ủ rượu ngon, chờ ta trở về. Đàn, cũng để lại trong phủ, ta biết nàng thích Bình Sa Lạc Nhạn Nhất, khi rảnh rỗi không có việc gì làm thì đánh đàn, có thể liêu giải tâm tư."
"Thiếp thích Bình Sa Lạc Nhạn, nhưng tự biết tướng quân thích Hồ Già Thập Bát Phách, khúc này thật sự rất hợp với tướng quân."
Ta ôm Vân Mi, gắn bó bình đạm vẫn tốt hơn xa cách cùng trời cuối đất. Chỉ là lần từ biệt này, vốn cho rằng không có gì lưu luyến ở kinh thành, nhưng thì ra ta vẫn còn chút vướng bận.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook