Tình Phi Đắc Dĩ
-
Chương 37: Cái gọi là “trả thù”
McGonagall giáo sư cùng bà Pomfrey chạy tới văn phòng phòng chống nghệ thuật hắc ám, mụ Umbridge chỉ còn lú một cái đầu ở bên ngoài, về phần những giáo sư khác không tới thì rất đơn giản, những người khác còn đang xem màn pháo hoa đặc sắc trên bầu trời, ngay cả Flitwick giáo sư ngày thường ít thấy mặt nhất cũng đứng lẫn trong đám học trò nắm tay ủng hộ, a, đương nhiên, Snape giáo sư không nằm trong nhóm người này, có lẽ đang ở hầm đi, McGonagall giáo sư phỏng đoán hành tung của đại sư độc dược.
Hai bà phải tốn rất nhiều công sức mới rút mụ Umbridge ra khỏi đầm lầy, trên người mụ mỗi tấc da đều dính ấn ký hồng nhạt, tuyệt đối không hề đáng yêu, thật sự rất kinh tởm. Bà Pomfrey cũng không phải thánh nhân, bởi vì người nào đó nghi ngờ trình độ chữa bệnh của bà, hiện tại bà liền đề nghị McGonagall giáo sư chuyển Umbridge vào St Mungo, lý do là trình độ của bà quá thấp không dám làm bậy.
McGonagall giáo sư thật sự vui vẻ tiếp nhận lời đề nghị, mặc dù gương mặt của bà vẫn nghiêm túc như bình thường: “Umbridge giáo sư, bây giờ tôi đưa bà đến St Mungo trị liệu, được không?” McGonagall theo trình tự của nội quy trường học mới được ban hành, bất cứ công vụ gì cũng phải xin chỉ thị từ Umbridge.
Umbridge nếu còn tỉnh táo, nhất định sẽ nhảy dựng lên phản đối, nhưng thực đáng tiếc ngay cả chút động đậy cũng không có.
“Tốt lắm, bà ấy đã đồng ý.” Bà Pomfrey dùng ngữ điệu nghiêm túc làm bằng chứng cho McGonagall, hai bà quả thật đã xin chỉ thị.
Mụ đàn bà chậm chạp di chuyển giữa không trung như một con nhộng, McGonagall xua tay trước ánh mắt tò mò của đám học trò, ý bảo tránh ra nhường đường.
“Tôi xác định bà ấy không có gì nguy hiểm tới tính mạng.” Bà Pomfrey cùng ánh mắt chuyên nghiệp liếc nhìn mụ Umbridge, nhỏ giọng thì thầm với McGonagall. Người kia nghe thấy lập tức thả chậm cước bộ, mụ phấn hồng lơ lửng với tư thái hệt như đang diễu hành.
Bởi vậy có thể thấy, giáo sư ở Hogwarts không có ai là đèn cạn dầu.
Không phải không báo, chỉ là thời điểm chưa tới.
………..
Tất cả học trò nhìn theo bà McGonagall cùng bà Pomfrey mà vui sướng reo hò, Harry vui vẻ được một vài giây liền lập tức nhớ tới sách của mình, nếu văn phòng Umbridge bị biến thành đầm lầy, vậy sách của cậu thì sao?
Vội vàng đẩy đám đông, Harry lo lắng chạy lên lầu.
“Úc, Meilin.” Cửa văn phòng mở rộng, Harry liếc một cái liền nhìn thấy cảnh tượng bên trong giống như bị một trận cuồng phong càng quét qua, pháp lực của đầm lầy dường như đang từ từ mất đi hiệu lực, không còn sền sệt như lúc đầu, nhưng mọi thứ trong văn phòng đều trở thành một đống hỗn độn, sách, giấy da, mực nước, tất cả đều văng tứ tung, may mắn không bị rớt xuống khu vực đầm lầy, một vài thứ khác cũng không được may mắn như vậy, một cây bút lông chim bị rớt vào đầm lầy hồng nhạt, chỉ lộ ra một phần lông chim.
Harry vọt tới bên bàn tìm kiếm, không có.
Cúi đầu, cậu bắt đầu tìm kiếm trên mặt đất, xốc lên những tấm giấy da rơi vãi lung tung, âm thầm mong đợi có thứ gì đó bị dấu bên dưới, nhưng vẫn không có.
Chẳng lẽ rơi vào đầm lầy?
Không! Harry hô một tiếng trong lòng, không kịp suy nghĩ tay chân đã bắt đầu lao tới, cũng may khả năng hút vào của đầm lầy đã giảm bớt, cho dù như vậy nhưng mớ bùn đất phấn hồng dính lên người thiếu niên đầu tóc rối bù nhìn qua cũng thực buồn cười.
Chính giữa đầm lầy có một lốc xoáy rất lớn, chứng minh người nào đó từng bị kẹt ở đó, Harry dùng ngón tay móc lớp bùn chung quanh, có rất nhiều đồ vật bị lún vào đó.
Không tìm được sách, Harry phát hiện trên tay mình dính một chút bột phấn đỏ tươi, bột phấn này còn rất ít, còn một chút ở trung tâm vòng lốc xoáy, những nơi khác không có, là cái gì vậy?
“Ngươi đang làm cái gì? !” Âm thanh gầm nhẹ truyền tới từ phía sau, cùng lúc đó là một lực mạnh kéo cổ áo túm cậu rời khỏi phạm vi đầm lầy.
Harry quay đầu lại: “Snape giáo sư?”
Ánh mắt nam nhân chầm chậm đánh giá thiếu niên tóc rối cao thấp một vòng, dừng lại trên đôi tay dính đầy màu phấn hồng: “Tên ngu xuẩn này…..” Đôi tay kia, bột phấn đỏ tươi nhanh chóng biến mất, tựa như bị làn da hấp thu.
Harry không biết có gì bất thường, cậu lắp bắp nói: “Em chỉ muốn….. tìm đồ.”
“Chính là nơi này.” Đột nhiên, ngoài hành lang truyền tới âm thanh, là McGonagall giáo sư, bà đưa Umbridge đi xong đã quay lại.
“Tôi thực muốn xem cái gì gọi là ngoài ý muốn.” Nghe thấy âm thanh Harry lập tức có thể nhận ra, là Fudge, người này sao lại tới nữa?
Một nhân viên điều tra cao cấp của Bộ Pháp Thuật bị thương, báo cáo lại là chuyện cần thiết, McGonagall sau khi tới St Mungo liền tới Bộ Pháp Thuật báo cáo lại tình huống, đối với chuyện Umbridge nhập viện, giải thích của bà thực sự vô cùng sáng tạo, bà nói đại khái là Umbridge quá yêu thích màu phấn hồng lúc đang nghiên cứu pháp thuật thì đột nhiên xảy ra tình huống ngoài ý muốn, bà cũng không rõ lắm. Anh em nhà Weasley? Không, bà không rõ, hai anh em này sau khi đốt một trận pháo hoa thì liền rời khỏi trường, bất quá nếu đã muốn đuổi học thì bà cũng không nhúng tay vào.
Chết tiệt, Snape mắng, Harry Potter có mặt ở hiện trường phạm tội đương nhiên không phải việc tốt.
Vội vàng túm lấy thiếu niên, Snape kéo cậu bé vào một góc, đầu tiên vung đũa phép về phía đầm lầy, y đang tiêu hủy chứng cớ, chuyện đầm lầy không có quan hệ tới y, nhưng y có thêm một chút phụ liệu, khốn khiếp, Snape nhịn không được nhớ tới vừa nãy Potter cũng bị dính vào, bình tĩnh, qua cửa ải này rồi tính sau, kế tiếp Snape làm ẩn thân chú cho hai người, tồi tệ nhất chính là mình xuất hiện ở đây cũng sẽ khiến kẻ khác nói này nọ, không cần nghĩ cũng biết được kết luận của Fudge, y là tiền tử thần thực tử đang mưu đồ ám hại nhân viên cao cấp của Bộ Pháp Thuật.
Harry hoàn toàn muốn làm rõ tình huống, cậu nhìn về phía người bên cạnh.
“Câm miệng, Potter.” Snape tê tê thì thầm.
Ngay cả tóc gáy Harry cũng chịu không nỗi mà dựng đứng lên, cả người cứng ngắc, cậu nhìn không được nam nhân, nhưng luồng sóng âm con dơi phát ra thực sự rất khủng bố, nếu như ngày thường cũng như vậy thì đúng là rất đáng sợ.
Fudge tiến vào, ánh mắt lập tức bị mặt đất chú ý, hai mắt chau vào nhau: “Ác……” Cổ họng ông chịu không được kêu càu nhàu. Một số sở thích của Umbridge, thành thật mà nói, ông cũng không hiểu nỗi, rõ ràng là một bó tuổi rồi cứ yêu thích màu sắc của đám con gái. Giờ thì tốt rồi, gặp phải phiền toái.
“Như ông thấy đó.” McGonagall giáo sư đứng thẳng, lạnh nhạt nói.
Fudge xoa xoa mũi, hương vị căn phòng này cũng không dễ ngửi, ông vẫy tay, hai người liền rời đi.
Harry không dám động, hai cánh tay cứng như kiềm sắt kẹp lấy tay cậu khẽ thả lỏng, Harry thầm thở phào nhẹ nhõm: “Giáo sư?” Cậu cẩn thận gọi.
Giây tiếp theo thần chú ẩn thân được giải khai, Harry nhìn thấy biểu tình của đại sư độc dược lập tức cúi đầu, bị dọa, trong mắt đối phương đang viết một câu duy nhất: ta muốn giết ngươi.
“Đi theo ta.” Snape cơ hồ nghiến nát hết răng mình mới có thể bình tĩnh phun ra một câu này.
“Có thể đợi một lát không?” Harry thỉnh cẩu: “Em phải tìm…..”
Ánh mắt sắc bén như dao làm Harry không dám nói thêm tiếng nào, nhưng cậu vẫn cố chấp đứng im không động đậy.
“Tìm cái gì?” Snape thở dài trong lòng, ngoài miệng cũng không khoan dung được chút nào: “Một quyển sách? Thực hiển nhiên, văn phòng này chả có thứ gì có giá trị như vậy.”
Harry mở to mắt, chẳng lẽ……..
“Để một nữ nhân giữ một quyển sách rõ ràng không phù hợp với năng lực của mụ ta, chẳng khác nào dạy Longbottom học độc dược cao cấp, ta không có hứng thú nhìn Hogwarts bị hủy diệt hoàn toàn.” Snape tỏ vẻ mờ mịt, quyển sách kia đang trong tay y, quan sát nhóc con cả người đầy màu hồng, y chán ghét vung đũa phép, người kia lập tức sạch sẽ.
Harry nghe hiểu được, nhìn lại người mình, có chút kinh ngạc trước sự tốt bụng của đối phương, vì thế thành thật đi theo phía sau độc dược đại sư, tuy rằng Snape giáo sư nói có phần đạo lý, là câu trước, còn câu sau thì Neville thật sự không kém cỏi như vậy, nhưng mà cậu cũng chỉ dám phản bác trong lòng, sách đang trong tay Snape, lấy về mới là chuyện quan trọng.
Harry theo nam nhân tiến vào hầm, trên bàn bày ra một mớ dược liệu, tư thế kia là chuẩn bị điều chế độc dược đi, có lẽ sẽ không để ý tới cậu.
Harry trộm nhìn qua giá sách đặt bên ngoài, rón ra rón rén đi qua, đầu ngón tay nhẹ nhàng đưa qua.
Ở đâu?
“Potter!”
Harry nghe tiếng lập tức đứng nghiêm chỉnh.
“Rửa sạch tất cả dụng cụ.” Snape chỉ vào góc, y hiện tại đang sứt đầu mẻ trán, chỉ hi vọng có thể điều chế giải dược trước khi bột phấn phát huy tác dụng, Potter ngu ngốc, làm cái gì cũng không biết dùng mắt quan sát xung quanh sao?
Harry do dự đi về hướng được chỉ định: “Cái kia……”
“Hoàn thành, ta sẽ suy nghĩ có nên trả hàng cấm lại cho ngươi hay không.” Snape không kiên nhẫn đánh gãy, lại chú ý tới việc trước mắt.
“Dạ, giáo sư.” Harry lập tức cảm thấy vui vẻ, vội vàng ngồi xuống cẩn thận tẩy trừ những chiếc cốc thủy tinh, cẩn thận từng chút một, tuyệt đối không được đánh vỡ.
Tiếng nước chảy róc rách, Harry cẩn thận tẩy rửa, nước rất lạnh, hai tay cũng lạnh băng, rửa rửa một hồi Harry cảm thấy có chút khó chịu, cậu quay đầu lại nhìn lò sưởi âm tường, có phải lửa hơi lớn không?
Harry có chút nóng, nới lỏng cổ áo, Harry tiếp tục làm việc.
Thật sự rất nóng.
Harry liếm môi, để mặc dòng nước vẫn còn tiếp tục chảy, đặt nồi quặng còn chưa tẩy rừa qua một bên, cậu hắt nước lạnh lên mặt, nhiệt độ giảm được một chút, nhưng rất nhanh sau đó cơn nóng lại càn quét khắp cơ thể cậu.
Sao lại thế này? Suy nghĩ của Harry cũng loạn thành một đoàn, cả người chìm vào trạng thái mơ hồ.
Không chỉ nóng, còn có cảm giác xôn xao, ngứa ngáy, muốn hoạt động.
Nóng….. thì phải cởi quần áo.
Harry hoàn toàn quên khuấy đi nhiệm vụ tẩy rửa, đưa tay lên kéo áo chùng, nhanh nhẹn cởi bỏ, sau đó là áo len giữ ấm, áo lót, rất nhanh nửa người trên đã cởi hết, nhưng vẫn còn nóng, Harry bắt đầu cởi quần, từng tầng từng tầng, đến cuối cùng ngay cả quần lót cũng cởi phăng ra, không còn thứ gì trói buộc trên người cảm thấy thoải mái hơn.
Trong lòng vẫn ngứa ngáy, Harry mơ màng đứng lên, cậu muốn chạy.
Trên thực tế Snape nấu độc dược nhưng vẫn chú ý động tĩnh ở góc phòng, chẳng qua bởi vì tiếng nước chảy không hề gián đoạn nên y cũng không quay đầu lại xem, chính là đến khi y quăng mớ dược liệu cuối cùng vào nồi, thoáng quay đầu lại thì cả người y liền cứng đờ, y nên tin tưởng vào năng lực điều chế độc dược của mình cứ không phải Harry Potter vì nhiễm nước lạnh mà không thể tự chủ——nhóc con trần như nhộng đang chuẩn bị mở cửa hầm.
Gậy ông đập lưng ông, Umbridge để Harry làm trò cười trước mặt thiên hạ, như vậy Snape liền báo lại một chuyện y hệt, bột phấn này có công hiệu làm người ta không thể khống chế cởi sạch quần áo chạy như điên, gọi tắt là khỏa thân chạy.
Hoàn
Hai bà phải tốn rất nhiều công sức mới rút mụ Umbridge ra khỏi đầm lầy, trên người mụ mỗi tấc da đều dính ấn ký hồng nhạt, tuyệt đối không hề đáng yêu, thật sự rất kinh tởm. Bà Pomfrey cũng không phải thánh nhân, bởi vì người nào đó nghi ngờ trình độ chữa bệnh của bà, hiện tại bà liền đề nghị McGonagall giáo sư chuyển Umbridge vào St Mungo, lý do là trình độ của bà quá thấp không dám làm bậy.
McGonagall giáo sư thật sự vui vẻ tiếp nhận lời đề nghị, mặc dù gương mặt của bà vẫn nghiêm túc như bình thường: “Umbridge giáo sư, bây giờ tôi đưa bà đến St Mungo trị liệu, được không?” McGonagall theo trình tự của nội quy trường học mới được ban hành, bất cứ công vụ gì cũng phải xin chỉ thị từ Umbridge.
Umbridge nếu còn tỉnh táo, nhất định sẽ nhảy dựng lên phản đối, nhưng thực đáng tiếc ngay cả chút động đậy cũng không có.
“Tốt lắm, bà ấy đã đồng ý.” Bà Pomfrey dùng ngữ điệu nghiêm túc làm bằng chứng cho McGonagall, hai bà quả thật đã xin chỉ thị.
Mụ đàn bà chậm chạp di chuyển giữa không trung như một con nhộng, McGonagall xua tay trước ánh mắt tò mò của đám học trò, ý bảo tránh ra nhường đường.
“Tôi xác định bà ấy không có gì nguy hiểm tới tính mạng.” Bà Pomfrey cùng ánh mắt chuyên nghiệp liếc nhìn mụ Umbridge, nhỏ giọng thì thầm với McGonagall. Người kia nghe thấy lập tức thả chậm cước bộ, mụ phấn hồng lơ lửng với tư thái hệt như đang diễu hành.
Bởi vậy có thể thấy, giáo sư ở Hogwarts không có ai là đèn cạn dầu.
Không phải không báo, chỉ là thời điểm chưa tới.
………..
Tất cả học trò nhìn theo bà McGonagall cùng bà Pomfrey mà vui sướng reo hò, Harry vui vẻ được một vài giây liền lập tức nhớ tới sách của mình, nếu văn phòng Umbridge bị biến thành đầm lầy, vậy sách của cậu thì sao?
Vội vàng đẩy đám đông, Harry lo lắng chạy lên lầu.
“Úc, Meilin.” Cửa văn phòng mở rộng, Harry liếc một cái liền nhìn thấy cảnh tượng bên trong giống như bị một trận cuồng phong càng quét qua, pháp lực của đầm lầy dường như đang từ từ mất đi hiệu lực, không còn sền sệt như lúc đầu, nhưng mọi thứ trong văn phòng đều trở thành một đống hỗn độn, sách, giấy da, mực nước, tất cả đều văng tứ tung, may mắn không bị rớt xuống khu vực đầm lầy, một vài thứ khác cũng không được may mắn như vậy, một cây bút lông chim bị rớt vào đầm lầy hồng nhạt, chỉ lộ ra một phần lông chim.
Harry vọt tới bên bàn tìm kiếm, không có.
Cúi đầu, cậu bắt đầu tìm kiếm trên mặt đất, xốc lên những tấm giấy da rơi vãi lung tung, âm thầm mong đợi có thứ gì đó bị dấu bên dưới, nhưng vẫn không có.
Chẳng lẽ rơi vào đầm lầy?
Không! Harry hô một tiếng trong lòng, không kịp suy nghĩ tay chân đã bắt đầu lao tới, cũng may khả năng hút vào của đầm lầy đã giảm bớt, cho dù như vậy nhưng mớ bùn đất phấn hồng dính lên người thiếu niên đầu tóc rối bù nhìn qua cũng thực buồn cười.
Chính giữa đầm lầy có một lốc xoáy rất lớn, chứng minh người nào đó từng bị kẹt ở đó, Harry dùng ngón tay móc lớp bùn chung quanh, có rất nhiều đồ vật bị lún vào đó.
Không tìm được sách, Harry phát hiện trên tay mình dính một chút bột phấn đỏ tươi, bột phấn này còn rất ít, còn một chút ở trung tâm vòng lốc xoáy, những nơi khác không có, là cái gì vậy?
“Ngươi đang làm cái gì? !” Âm thanh gầm nhẹ truyền tới từ phía sau, cùng lúc đó là một lực mạnh kéo cổ áo túm cậu rời khỏi phạm vi đầm lầy.
Harry quay đầu lại: “Snape giáo sư?”
Ánh mắt nam nhân chầm chậm đánh giá thiếu niên tóc rối cao thấp một vòng, dừng lại trên đôi tay dính đầy màu phấn hồng: “Tên ngu xuẩn này…..” Đôi tay kia, bột phấn đỏ tươi nhanh chóng biến mất, tựa như bị làn da hấp thu.
Harry không biết có gì bất thường, cậu lắp bắp nói: “Em chỉ muốn….. tìm đồ.”
“Chính là nơi này.” Đột nhiên, ngoài hành lang truyền tới âm thanh, là McGonagall giáo sư, bà đưa Umbridge đi xong đã quay lại.
“Tôi thực muốn xem cái gì gọi là ngoài ý muốn.” Nghe thấy âm thanh Harry lập tức có thể nhận ra, là Fudge, người này sao lại tới nữa?
Một nhân viên điều tra cao cấp của Bộ Pháp Thuật bị thương, báo cáo lại là chuyện cần thiết, McGonagall sau khi tới St Mungo liền tới Bộ Pháp Thuật báo cáo lại tình huống, đối với chuyện Umbridge nhập viện, giải thích của bà thực sự vô cùng sáng tạo, bà nói đại khái là Umbridge quá yêu thích màu phấn hồng lúc đang nghiên cứu pháp thuật thì đột nhiên xảy ra tình huống ngoài ý muốn, bà cũng không rõ lắm. Anh em nhà Weasley? Không, bà không rõ, hai anh em này sau khi đốt một trận pháo hoa thì liền rời khỏi trường, bất quá nếu đã muốn đuổi học thì bà cũng không nhúng tay vào.
Chết tiệt, Snape mắng, Harry Potter có mặt ở hiện trường phạm tội đương nhiên không phải việc tốt.
Vội vàng túm lấy thiếu niên, Snape kéo cậu bé vào một góc, đầu tiên vung đũa phép về phía đầm lầy, y đang tiêu hủy chứng cớ, chuyện đầm lầy không có quan hệ tới y, nhưng y có thêm một chút phụ liệu, khốn khiếp, Snape nhịn không được nhớ tới vừa nãy Potter cũng bị dính vào, bình tĩnh, qua cửa ải này rồi tính sau, kế tiếp Snape làm ẩn thân chú cho hai người, tồi tệ nhất chính là mình xuất hiện ở đây cũng sẽ khiến kẻ khác nói này nọ, không cần nghĩ cũng biết được kết luận của Fudge, y là tiền tử thần thực tử đang mưu đồ ám hại nhân viên cao cấp của Bộ Pháp Thuật.
Harry hoàn toàn muốn làm rõ tình huống, cậu nhìn về phía người bên cạnh.
“Câm miệng, Potter.” Snape tê tê thì thầm.
Ngay cả tóc gáy Harry cũng chịu không nỗi mà dựng đứng lên, cả người cứng ngắc, cậu nhìn không được nam nhân, nhưng luồng sóng âm con dơi phát ra thực sự rất khủng bố, nếu như ngày thường cũng như vậy thì đúng là rất đáng sợ.
Fudge tiến vào, ánh mắt lập tức bị mặt đất chú ý, hai mắt chau vào nhau: “Ác……” Cổ họng ông chịu không được kêu càu nhàu. Một số sở thích của Umbridge, thành thật mà nói, ông cũng không hiểu nỗi, rõ ràng là một bó tuổi rồi cứ yêu thích màu sắc của đám con gái. Giờ thì tốt rồi, gặp phải phiền toái.
“Như ông thấy đó.” McGonagall giáo sư đứng thẳng, lạnh nhạt nói.
Fudge xoa xoa mũi, hương vị căn phòng này cũng không dễ ngửi, ông vẫy tay, hai người liền rời đi.
Harry không dám động, hai cánh tay cứng như kiềm sắt kẹp lấy tay cậu khẽ thả lỏng, Harry thầm thở phào nhẹ nhõm: “Giáo sư?” Cậu cẩn thận gọi.
Giây tiếp theo thần chú ẩn thân được giải khai, Harry nhìn thấy biểu tình của đại sư độc dược lập tức cúi đầu, bị dọa, trong mắt đối phương đang viết một câu duy nhất: ta muốn giết ngươi.
“Đi theo ta.” Snape cơ hồ nghiến nát hết răng mình mới có thể bình tĩnh phun ra một câu này.
“Có thể đợi một lát không?” Harry thỉnh cẩu: “Em phải tìm…..”
Ánh mắt sắc bén như dao làm Harry không dám nói thêm tiếng nào, nhưng cậu vẫn cố chấp đứng im không động đậy.
“Tìm cái gì?” Snape thở dài trong lòng, ngoài miệng cũng không khoan dung được chút nào: “Một quyển sách? Thực hiển nhiên, văn phòng này chả có thứ gì có giá trị như vậy.”
Harry mở to mắt, chẳng lẽ……..
“Để một nữ nhân giữ một quyển sách rõ ràng không phù hợp với năng lực của mụ ta, chẳng khác nào dạy Longbottom học độc dược cao cấp, ta không có hứng thú nhìn Hogwarts bị hủy diệt hoàn toàn.” Snape tỏ vẻ mờ mịt, quyển sách kia đang trong tay y, quan sát nhóc con cả người đầy màu hồng, y chán ghét vung đũa phép, người kia lập tức sạch sẽ.
Harry nghe hiểu được, nhìn lại người mình, có chút kinh ngạc trước sự tốt bụng của đối phương, vì thế thành thật đi theo phía sau độc dược đại sư, tuy rằng Snape giáo sư nói có phần đạo lý, là câu trước, còn câu sau thì Neville thật sự không kém cỏi như vậy, nhưng mà cậu cũng chỉ dám phản bác trong lòng, sách đang trong tay Snape, lấy về mới là chuyện quan trọng.
Harry theo nam nhân tiến vào hầm, trên bàn bày ra một mớ dược liệu, tư thế kia là chuẩn bị điều chế độc dược đi, có lẽ sẽ không để ý tới cậu.
Harry trộm nhìn qua giá sách đặt bên ngoài, rón ra rón rén đi qua, đầu ngón tay nhẹ nhàng đưa qua.
Ở đâu?
“Potter!”
Harry nghe tiếng lập tức đứng nghiêm chỉnh.
“Rửa sạch tất cả dụng cụ.” Snape chỉ vào góc, y hiện tại đang sứt đầu mẻ trán, chỉ hi vọng có thể điều chế giải dược trước khi bột phấn phát huy tác dụng, Potter ngu ngốc, làm cái gì cũng không biết dùng mắt quan sát xung quanh sao?
Harry do dự đi về hướng được chỉ định: “Cái kia……”
“Hoàn thành, ta sẽ suy nghĩ có nên trả hàng cấm lại cho ngươi hay không.” Snape không kiên nhẫn đánh gãy, lại chú ý tới việc trước mắt.
“Dạ, giáo sư.” Harry lập tức cảm thấy vui vẻ, vội vàng ngồi xuống cẩn thận tẩy trừ những chiếc cốc thủy tinh, cẩn thận từng chút một, tuyệt đối không được đánh vỡ.
Tiếng nước chảy róc rách, Harry cẩn thận tẩy rửa, nước rất lạnh, hai tay cũng lạnh băng, rửa rửa một hồi Harry cảm thấy có chút khó chịu, cậu quay đầu lại nhìn lò sưởi âm tường, có phải lửa hơi lớn không?
Harry có chút nóng, nới lỏng cổ áo, Harry tiếp tục làm việc.
Thật sự rất nóng.
Harry liếm môi, để mặc dòng nước vẫn còn tiếp tục chảy, đặt nồi quặng còn chưa tẩy rừa qua một bên, cậu hắt nước lạnh lên mặt, nhiệt độ giảm được một chút, nhưng rất nhanh sau đó cơn nóng lại càn quét khắp cơ thể cậu.
Sao lại thế này? Suy nghĩ của Harry cũng loạn thành một đoàn, cả người chìm vào trạng thái mơ hồ.
Không chỉ nóng, còn có cảm giác xôn xao, ngứa ngáy, muốn hoạt động.
Nóng….. thì phải cởi quần áo.
Harry hoàn toàn quên khuấy đi nhiệm vụ tẩy rửa, đưa tay lên kéo áo chùng, nhanh nhẹn cởi bỏ, sau đó là áo len giữ ấm, áo lót, rất nhanh nửa người trên đã cởi hết, nhưng vẫn còn nóng, Harry bắt đầu cởi quần, từng tầng từng tầng, đến cuối cùng ngay cả quần lót cũng cởi phăng ra, không còn thứ gì trói buộc trên người cảm thấy thoải mái hơn.
Trong lòng vẫn ngứa ngáy, Harry mơ màng đứng lên, cậu muốn chạy.
Trên thực tế Snape nấu độc dược nhưng vẫn chú ý động tĩnh ở góc phòng, chẳng qua bởi vì tiếng nước chảy không hề gián đoạn nên y cũng không quay đầu lại xem, chính là đến khi y quăng mớ dược liệu cuối cùng vào nồi, thoáng quay đầu lại thì cả người y liền cứng đờ, y nên tin tưởng vào năng lực điều chế độc dược của mình cứ không phải Harry Potter vì nhiễm nước lạnh mà không thể tự chủ——nhóc con trần như nhộng đang chuẩn bị mở cửa hầm.
Gậy ông đập lưng ông, Umbridge để Harry làm trò cười trước mặt thiên hạ, như vậy Snape liền báo lại một chuyện y hệt, bột phấn này có công hiệu làm người ta không thể khống chế cởi sạch quần áo chạy như điên, gọi tắt là khỏa thân chạy.
Hoàn
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook