Cơn mưa rơi tầm tã, tựa như một mạng tơ lớn, bao trùm khu phố tưởng chừng yên tĩnh nhưng lại tràn đầy sức sống này, đồng thời cũng giữ lại những trái tim loạn nhịp. Ngoài vườn, đèn đường mờ ảo, trống rỗng không bóng người, cây cổ thụ ngoài cổng như cụ già tám chín mươi tuổi cúi mặt ủ rủ, giống như đang đợi ai đó trở về. Mà sức sống bên trong nhà, dường như vẫn đang kéo dài.

Trong phòng khách tối đen như mực, Diệp Mông ngậm mút đôi môi của Lý Cận Dữ, hơi thở nồng nhiệt của hai người quấn lấy nhau, Lý Cận Dữ bị đè trên sofa, nhìn cô nằm trên người mình, cánh mũi nhọn của anh bị bao bọc bởi mùi nước hoa trên người cô, không giống lắm với mùi “trà sữa Xiang Piao Piao di động” đường kính tận mười mét của Giang Lộ Chi, mùi của cô rất thoải mái dễ chịu, rất thơm.

Lớp nệm trên sofa mềm mại, hai người đè nhau sắp lọt đất, môi của anh bị người ta ngậm mút lấy, Lý Cận Dữ chỉ ngoan ngoãn nửa ngồi nửa nằm, không rõ là anh không biết hay giả ngốc, nói chung không có chút phản ứng nào, hoàn toàn là để thỏa mãn cơn háo sắc của cô.

Nhưng hôn được một lúc, anh phát hiện cô có sở thích hôn quanh yết hầu của anh.

Hôn đến cổ họng của Lý Cận Dữ ngứa ngáy, anh nhịn hết nổi, một tay vịn lên eo cô, tay còn lại nắm lấy chiếc ót thanh mảnh của cô, hơi né ra sau, nhột mà cười: “Chị tuổi chó hả? Có thể nào đừng cắn nữa không?”

Diệp Mông hôn anh, giọng cũng thay đổi, trầm thấp mê người: “Vết sẹo này của cậu là do đâu vậy?”

Lý Cận Dữ hơi ngẩn người, điều chỉnh lại tư thế, thấp giọng nói: “Lúc nhỏ hay trèo lên trèo xuống với anh tôi, bất cẩn để lại.”

“Rất gợi cảm” Diệp Mông lại cúi xuống mút vào môi trên của anh, “Tôi rất thích.”

Lý Cận Dữ nhìn cô, có chút hơi né tránh.

“Không quen hả?” Diệp Mông đột nhiên dừng động tác lại: “Nụ hôn đầu?”

Anh nhìn cô ra vẻ rất ấm ức: “Ừ.”

Diệp Mông ở trên người anh, cười nghiêng ngã. Không rõ do trong nhà ẩm ướt, hay do đáy mắt anh ngày càng thâm trầm, như hơi nước dày đặc lắng đọng, như một con hươu bị thương, trông mong có người dừng lại hỏi thăm nó.

“Tôi dạy cậu.”

Mặc dù Diệp Mông trêu chọc nhưng lúc này đây cô rất để ý tâm trạng của anh, cắn mút từng mảnh nhỏ trên môi anh, chu đáo nhẹ giọng hỏi han cảm nhận của anh: “Thế nào? Khó chịu không? Có ngại khi tôi hôn cậu như vậy không?”

Phút chốc khiến Lý Cận Dữ nghi ngờ có phải mình và cô đã cầm nhầm kịch bản của nhau rồi không, nhưng anh lại rất hưởng thụ khi cô xem trọng cảm nhận của anh, dù sao cũng tốt hơn nhiều so với ban đầu như con cún nhào vào người anh cắn lung tung phát tiết.

Nhưng Diệp Mông từ đầu đến cuối đều không nhận được phản ứng, cô hơi dỗi nâng mặt anh lên hỏi: “Có phải cậu mắc chứng bệnh sạch sẽ không?”

Lý Cận Dữ thở dài, cũng rất bất lực đáp: “Từ nhỏ đã có một chút.”

Cô tiếp tục hỏi: “Có liên quan với chứng trầm cảm của cậu hả?”

“Ừ.”

“Không có yêu cầu cao về mặt này?”

“…” Lý Cận Dữ thẳng thắn nói: “Chỉ là cảm thấy hơi buồn nôn.”

Quả nhiên, Diệp Mông thu thập được báo cáo số liệu kha khá, yêu cầu thấp về mặt này là một đặc trưng rõ rệt của chứng trầm cảm.

Với mẫu người còn chưa phá giới như anh, e là càng thấp hơn rồi.

Diệp Mông hỏi tiếp “Ôm cậu, hôn cậu có được không?

“Được, không có quá như chị nói, chỉ là vẫn chưa quen lắm, có thể chưa tập quen.”

Diệp Mông nghe lời phân tích nghiêm túc này có hơi buồn cười, cô hiểu ý anh, nhận cái họa này vậy: “Rồi, tại chị nóng vội quá.”

Hiển nhiên, anh còn chưa tiến sâu vào trạng thái yêu đương, cả nụ hôn cũng cảm thấy mới mẻ như vậy, Diệp Mông công nhận, trước giờ cô khá kiên nhẫn, đặc biệt là phổ cập kiến thức về mặt này cho bạn trai.

“Thực ra trao đổi nước bọt cũng là một bước tiến mới trong tình cảm của hai người. Hai người ngoài độ ăn ý về tinh thần, cũng có thể đạt được độ ăn ý về thể xác, ví dụ, trong cậu có tôi, trong tôi có cậu.” Diệp Mông ví von linh tinh.

Lý Cận Dữ lo cô bị ngã xuống, chân gác lên bàn trà, nhịn hết nổi cười mắng: “Bà chị mất nết.”

Diệp Mông nhìn vào đôi lông mày xinh đẹp mảnh khảnh của anh, trái tim rung động, giơ ngón tay lên thề: “Hôn thêm một lúc nữa, tôi bảo đảm không đưa lưỡi ra.”

“Ừ.” Anh đồng ý.

Vừa nói dứt lới, môi hai người liền dính vào, “tạch” tiếng bật đèn trong phòng khách vang lên, Kiều Mạch Mạch như hồn ma đột nhiên xuất hiện ngay cửa: “Anh? Chị Diệp Mông?”

“…”

“…”

Một mớ hỗn loạn trên sofa, chủ yếu là do cô mất nết Diệp Mông thấy chột dạ, không nói lời nào lăn từ trên người của anh xuống, trong lúc hốt hoảng bất cẩn đá văng thùng rác bên cạnh, vỏ  vàng ánh tràn lan khắp nơi, cô chỉ biết ngại ngùng đặt tay sờ sau gáy, nói với Lý Cận Dữ: “Em gái dậy rồi, tôi về đây.”

Người bị sàm sỡ là Lý Cận Dữ lại rất bình tĩnh, cồ áo xộc xệch banh ra, đang biếng nhác ngồi trên sofa, điệu bộ như vừa bị cưỡng bức, còn tính trả đũa, cố ý chỉ huy cô: “Mang rác ra ngoài đi.”

“…” Tên bệnh hoạn này.

Diệp Mông về rồi, Lý Cận Dữ ngồi trên sofa xoa xoa mặt. Căn nhà này đã cũ, đồ dùng trong nhà đều có hơi ẩm mốc, mùa Đông ở miền Nam rất nhanh trở ấm, những ngày cuối năm là Lập Xuân, mà bây giờ đã có chút không khí rồi. Trong nhà dù có bật đèn cũng không sáng lắm, ánh đèn mờ tối, bao trùm bóng người cao thẳng của anh.

Lý Cận Dữ chống cánh tay trên chân, hai bàn tay bưng lấy mặt, nhưng không phải ngại vì bị cô em họ bắt tại trận đang thân mật với bạn gái, mà là vì mệt mỏi lâu ngày, từ lúc ở Bắc Kinh trở về anh chưa từng nghỉ ngơi đàng hoàng.

“Em còn chưa đi ngủ sao?” Anh che mặt nói.

Kiều Mạch Mạch không dời khỏi vị trí cũ, đứng như bù nhìn suốt nửa ngày, cuối cùng cũng mở miệng hỏi ra thắc mắc trong lòng mình: “Anh, anh và Diệp Mông hẹn hò sao?”

“Ừ.”

“Hình như em ở đây làm phiền anh chị rồi, hay để em dọn về?”

“Không cần, đợi qua một thời gian rồi tính tiếp.”

Kiều Mạch Mạch mà dọn đi, động vật ăn thịt Diệp Mông e là sẽ không tha cho anh.

Lý Cận Dữ cũng bị suy nghĩ của mình chọc cho cười, anh đang trốn tránh điều gì cơ? Trốn Diệp Mông sao?, anh lại sửa lời: “Khi nào dọn em tự quyết định đi”

Kiều Mạch Mạch đi đến ngồi bên cạnh anh, tò mò hỏi: “Hẹn hò với kiểu chị gái như Diệp Mông cảm giác thế nào?”

“Kiểu chị gái này?” Lý Cận Dữ quay sang nhìn cô: “Kiểu gì?”

Kiều Mạch Mạch cho một múi quýt vào miệng, nhớ lại chi tiết lúc ở bên Diệp Mông: “Thì anh nghĩ xem, vẻ ngoài của chị ấy và chị Giang Lộ Chi hoàn toàn khác nhau, chị ấy rất xinh đẹp, là kiểu đẹp tự nhiên ấy, không phải dạng nhờ son phấn như chị Lộ Chi, chỉ nhìn qua ảnh thì đúng là rất đẹp, nhưng nếu so sánh thì chị Lộ Chi thua chị Diệp Mông chắc rồi. Khí chất của chị Diệp Mông cũng rất đặc biệt, hoạt bát hào phóng, nhưng lại rất nữ tính, với ai cũng hợp cạ, nhưng lại không cảm thấy chị ấy quá sa đoạ, hằng ngày đều ăn diện sạch sẽ gọn gàng, nhìn vào rất thoải mái. Nói chung không biết có phải ảo giác của em không, đứng cạnh chị ấy, em luôn cảm thấy có sức sống. Cảm thấy chị gái như vậy rất thu hút người khác, nên muốn biết hẹn hò với chị ấy có cảm giác thế nào.”

Lý Cận Dữ không biết từ lúc nào đã tự châm cho mình điếu thuốc, anh ngậm thuốc trên môi, phả ra hơi nói: “Cảm giác như em cứ tỏ tình với cô ấy thì cô ấy đều sẽ đồng ý vậy.” Anh gẫy gẫy tàn thuốc, nói tiếp: “Không nắm được.”

Sau khi Phương Nhã Ân biết Diệp Mông hạ được Lý Cận Dữ, cũng đặt ra câu hỏi tương tự: “Hẹn hò với kiểu cậu em trai như vậy cảm giác thế nào?”

Lúc đó hai cô đang ở trong xe, còn có cả chồng của Phương Nhã Ân, dừng ở bãi đậu xe của tầng hầm bệnh viện, đợi Lý Cận Dữ xuống, bốn người chuẩn bị làm chuyến hẹn hò đôi cuối tuần.

Diệp Mông ngồi ở ghế phụ, cúi đầu gửi định vị cho Lý Cận Dữ, cũng cười ồ: “Kiểu em trai này? Kiểu gì?”

Phương Nhã Ân mở cửa sổ ra, châm cho mình điếu thuốc: “Thì kiểu em traii cực phẩm vừa cao vừa đẹp trai, còn non nữa, nhìn vào có lắm cốt truyện, lại có hơi đồi bại, nhưng chết tiệt ở chỗ lại mang nét quyến rũ, nhìn từ xa còn có cảm giác lạnh lùng cấm dục nữa.”

Diệp Mông nhìn vào gương chiếu chỉ ra dãy ghế sau, “Không sợ về chồng mày xử mày hả?”

Chồng của Phương Nhã Ân làm việc nhà nước, rất biết ăn nói, dáng vẻ rất nghiêm túc, đeo cặp mắt kiếng không gọng, nghe Diệp Mông điểm danh, chỉ cười cười cười không lên tiếng.

Vẻ mặt Diệp Mông như được ngâm trong mật: “Tóm lại chính là cảm giác vừa làm chị gái vừa làm em gái.”

Phương Nhã Ân gẫy tàn thuốc, khinh bỉ cùng cực: “Chậc chậc, nhìn mày u mê kìa.”

Vừa dứt lời, Lý Cận Dữ bước ra từ thang máy, Diệp Mông đã hai ngày không gặp anh, nhìn bóng người cao lớn lạnh lùng bước đến, có chút mất kiềm chế, tim đập liên hồi.

Phương Nhã Ân dập tắt thuốc, trịnh trọng nghênh đón người bạn trai đầu tiên mà Diệp Mông thừa nhận.

Cửa xe sau vừa mở ra, còn chưa kịp đợi Lý Cận Dữ lên xe, Phương Nhã Ân liền vội giới thiệu: “Đây là chồng chị, Trần Kiện, làm việc ở Bộ Công thương, bắt đầu từ bây giờ, hai người cũng coi như là chị em tốt rồi đó.”

Bầu không khí kỳ lạ giữa hai người đàn ông suýt chút làm Diệp Mông nghẹn, cô lo Lý Cận Dữ xa lạ nên ngại, cô thêm vào: “Lý Cận Dữ, cậu gọi anh rể giống tôi là được rồi.”

Hai người đàn ông bị ép làm “chị em” ngượng ngùng chào hỏi nhau xong thì im, đặc biệt là Lý Cận Dữ, nhìn từ gương chiếu hậu, chân mày sắc nét, ngũ quan tinh xảo đẹp như tượng tạc.

Từ sau khi Phương Nhã Ân kết hôn, thật sư chưa gặp được mấy người đẹp trai như vậy, bây giờ nhờ phúc cô bạn thân, còn thuộc hàng cực phẩm của cực phẩm nữa.

Suốt đường đi nói được vài câu, bầu không khí cũng đỡ ngượng hơn rồi. Trần Kiện đúng là dân nghề của Bộ Công thương, rất dễ làm quen, phút chốc đã hâm nóng được bầu không khí, bản thân Lý Cận Dữ cũng không phải người lạnh lùng gì, thêm vào sự trợ giúp của Phương Nhã Ân, hai người nhanh chóng trở nên thân quen hơn.

Phần lớn là Lý Cận Dữ thuận theo chủ đề của Trần Kiện, anh rất ít khi ra chủ đề, Trần Kiện nói đến vấn đề gì, anh cũng có thể đáp vài câu. Trần Kiện nhận ra Lý Cận Dữ thực ra rất hòa đồng, nói gì anh cũng góp lời, nhưng luôn tạo cho Trần Kiện một cảm giác có khoảng cách, có bước thế nào cũng không vào được.

Người như thế này, nếu không phải là người của Diệp Mông, anh sẽ không muốn bắt chuyện nhất. Con người của Trần Kiện khá lắm điều, vừa xuống xe nhịn không nổi, liền nói thầm bên tai Phương Nhã Ân: “Anh cảm thấy cậu này không dễ gần lắm.”

Phương Nhã Ân lạnh lùng liếc hắn: “Thế ai cũng phải giống anh, dễ gần như vậy, cả nữ cũng sang bắt chuyện với anh nhỉ.”

Trần Kiện khịt một tiếng, khẳng định nói: “Anh nói trước đó, hai người đó không bền đâu.”

“Không cần anh bận tâm, chị em tôi mà chơi chán rồi, không biết chừng người sau còn đẹp trai hơn nữa. Nhưng nếu anh dám nói linh tinh trước mặt hai người họ, cẩn thận tôi về tịch thu hết tiền mà anh giấu trong máy sấy đó!”

Nhà hàng này rất có tiếng trong khu, hằng ngày đều có đông người xếp hàng dài, bữa cơm này hẹn quá đột ngột, Diệp Mông phải nhờ quan hệ đặt chỗ.

Chỗ ngồi của họ ngay sảnh cạnh cửa sổ. Diệp Mông tốn gấp ba lần số tiền để đổi vị trí này, vì nó có thể nhìn thấy toàn cảnh hồ Ninh Tuy yên ắng. Vị trí này, nếu không đặt trước ba bốn ngày khó mà ngồi được, Diệp Mông dùng mỹ nhân kế làm nũng cả buổi chiều, người ta mới chịu lấy ba trăm tệ đổi cho cô.

Chỉ có thể nói là người thời nay đúng là lạnh nhạt.

Nếu không vì muốn bù lại sinh nhật cho Lý Cận Dữ, cô thật sự không muốn làm kẻ phá của này. Đến hôm qua cô mới biết, sinh nhật của Lý Cận Dữ là vào tháng trước. Nghe Kiều Mạch Mạch nói, hôm đó anh tự nhốt mình trong nhà, không hề bước chân ra khỏi cửa.

Sảnh lớn ngồi đầy người, không còn bàn trống, ngoài cửa còn hàng dài người đang đứng xếp hàng, ánh mắt cảnh giác để ý xem có bàn nào sắp ăn xong không, Lý Cận Dữ và Diệp Mông bước vào, tức khắc thu hút một vài ánh nhìn.

Đây là lần đầu tiên Trần Kiện cảm nhận được thế nào gọi là trầm trồ, đi qua nơi nào, nơi đó đều lác mắt nhìn theo. Phương Nhã Ân chắc do đi cùng họ nhiều rồi, cũng rất tự nhiên, còn cặp đôi bị người ta nhìn từ nhỏ đến lớn quen rồi, hoàn toàn không để tâm đến.

Chỉ có mình Trần Kiện nom nóp lo sợ, bị những ánh nhìn làm cho quẫn bách.

Chắc là vì tâm trạng này, về sau Trần Kiện cũng không bình ổn lắm, hiện giờ hắn là một lãnh đạo nhỏ trong công ty, có nhà có xe có con cái, bố mẹ mạnh khỏe, gia đình hoàn mỹ, vẻ ngoài cũng ra dáng. Thực ra từ nhỏ đến lớn, hắn đều được người khác kính nể tôn sùng, dù cho bây giờ đi đến đâu, trong nhóm người đồng trang lứa, hắn cũng là người chiến thắng.

Thế nhưng khi ở trong nhóm bốn người này, hắn phát hiện hình như trọng tâm chú ý của mọi người lệch rồi, do đó hắn cũng không biết do tâm trạng gì mà bắt đầu tra hỏi Lý Cận Dữ.

“Tiểu Lý, cậu mua nhà ở đây chưa?” Trần Kiện chọn món xong, đưa thực đơn cho Lý Cận Dữ, thuận miệng hỏi.

Giá nhà ở phố Ninh Tuy năm nay gần sát mức hai mươi nghìn, dự án căn hộ đầu năm mở bán, đã sắp hơn hai mươi nghìn, nhưng cũng bán  chạy, nếu không có chút quan hệ cũng khó mà tìm được tầng hộ tốt. Nhân viên công vụ như Trần Kiện chỉ cần bố mẹ đặt tiền cọc, quỹ tiết kiệm nhà ở và tiền trọ, mức tiêu thụ trong khu phố nhỏ không cao, nên áp lực cũng không lớn lắm.

Lý Cận Dữ nhận thực đơn, hơi ngây người: “Chưa.”

Trần Kiện gật gù, đưa ra thông tin tự cho là có ích: “Có hứng thú xem nhà không? Gần đây có một khu dự án mở bán, tôi có người bạn quan hệ khá tốt với chủ thầu, có thể giúp cậu lấy được tầng lầu tốt. Nếu cậu có ý định chung sống với Diệp Mông, mất khu đất tốt trong thành phố không nhiều đâu, có thể khai thác đều khai thác hết rồi.”

Anh làm gì có tiền mua nhà, cuộc sống của anh đã quá eo hẹp rồi.

Lý Cận Dữ nhìn sang Diệp Mông vẫn rất lịch sự trả lời: “Được.”

Phương Nhã Ân liếc xéo hắn, nhưng Trần Kiện lại cảm thấy câu hỏi không làm mích lòng gì, lại hỏi tiếp một câu: “Công việc của cậu thì sao?”

Nếu đến đây còn không nghe ra trong này mang hàm ý gì, thì Lý Cận Dữ sống hoài phí bao nhiêu năm nay rồi. Không đợi anh trả lời, Diệp Mông lạnh nhạt trừng Lý Kiện hỏi: “Anh rể ăn thịt viên không?”

“Không ăn.” Trần Kiện phát hiện Diệp Mông đang có ý đổi chủ đề, hắn cũng khá sợ cô gái này, nhìn thì có vẻ vô hại, thực ra rất nhẫn tâm, thế là ngoan ngoãn ngậm miệng lại.

Nào ngờ, Lý Cận Dữ cúi đầu cười đáp: “Tôi vô công rỗi nghề.”

Mặt Trần Kiện kiểu đừng trách tôi, tự cậu ta nói thôi, trong lòng cũng hả dạ ít nhiều, nhìn đi, chỉ có cái mã đẹp có ích gì chứ, con người sống thì phải biết động não, thế là ra vẻ chân thành bắt đầu lên giọng: “Có thể thử thi vào nhân viên công vụ xem sao, tuổi của cậu bây giờ đăng ký lớp bổ túc vẫn còn kịp.”

Phương Nhã Ân đang rất bực mình: “Anh đừng có hễ gặp ai là khuyên người ta thi nhân viên công vụ không? Chỉ có các người là công việc ổn định hả?”

Trần Kiện còn ra vẻ ấm ức: “Anh chỉ thuận miệng nói vậy thôi.”

Lý Cận Dữ tháo khăn choàng trên cổ xuống: “Tôi thi không được.”

“Tại sao?” Lần này cả Phương Nhã Ân cũng tò mò, không lẽ từng ở tù?

“Tôi chỉ tốt nghiệp trung học phổ thông.”

Trần Kiện thở dài trong lòng, còn đoán là một chức cao, nào ngờ Thượng đế chỉ mở ra một cánh cửa sổ cho mình.

Trần Kiện nói: “Có vài tỉnh thành thiểu số cũng có thể thi, cậu có thể cân nhắc năm sau thi thử.”

Lý Cận Dữ không có hứng thú lắm, đi làm thì không còn thời gian chăm sóc bà nội nữa, nhưng ngoài miệng vẫn lịch sự đáp: “Được.”

Cùng lúc, di động đặt trên bàn của Lý Cận Dữ “ding dong”, anh cúi đầu.

Diệp Mông: [Nhìn ra cửa sổ đi]

“Bùm” một tiếng rần trời, dường như lúc anh vừa quay sang, Diệp Mông cũng quay qua, dưới con mắt nhìn của mọi người, cũng mặc kệ ánh mắt ngớ ra của hai người đối diện, có lẽ còn có rất nhiều cặp mắt ở xung quanh đang nhìn sang, cô vẫn ung dung ngang nhiên hôn lên môi anh, Lý Cận Dữ thoáng chốc ngây người, nhìn thấy bờ hồ yên tĩnh phía sau mình dường như xuất hiện một đường màu bạc nổ tung trên bầu trời đêm.

Và lúc này, nhà hàng cũng chu đáo bật bản nhạc phối hợp.

Pháo hoa bên ngoài cửa sổ như cơn mưa sao băng, thay phiên nhau bay trong lên bầu trời, như đóa hoa rực rỡ nở trên không trung, như đốm lửa cả gió cũng không đè lại được, đua nhau bay lên, rồi lại rơi xuống, ngay cả bông hoa ở góc tường, cũng không sánh sắc được.

Cả thế giới dường như đột nhiên bừng sáng hẳn.

Và bên trong nhà hàng, âm nhạc du dương, gợi tình bay bổng.

“Trái tim chúng ta tựa như pháo hoa

Đoá này nối tiếp đoá kia

Không đơn lẻ rơi xuống

Thổi bay nỗi vắng vẻ

Quay người lại, em ở chỗ ban đầu đợi anh

Có lẽ thi thoảng sẽ dừng lại

Kết thúc ý định đi tiếp

Cũng không sợ cô độc

Cùng trời cao biển rộng

Muốn làm điểm nhấn trong buổi tiệc của anh…”

Sau đó, anh nghe thấy Diệp Mông nói nhỏ bên tai mình.

“Cậu biết tôi rất ngưỡng mộ bằng cấp Ba của cậu không?”

“Hửm?”

“Vì nó biết cậu sớm hơn tôi. Sinh nhật vui vẻ, bé yêu.”

Phương Nhã Ân khâm phục.

Trần Kiện cũng phục luôn.

Xét về cua em trai, Diệp Mông nhận đứng thứ hai, không ai dám xưng đứng nhất.

Kết thúc bữa cơm, Phương Nhã Ân kéo Trần Kiện rút lui, Diệp Mông kéo Lý Cận Dữ đi dạo bờ hồ Ninh Tuy, các ngọn đèn bên bờ hồ vẫn là ngọn sáng ngọn không, ánh sáng xanh lá ảm đạm, tương xứng với mặt hồ gợn sóng lăn tăn yên tĩnh.

Hai người dừng lại bên lan can của lần đầu gặp gỡ, Diệp Mông quay sang hỏi Lý Cận Dữ: “Sao không nói gì, không cảm động sao?”

Lý Cận Dữ tựa vào lan can, cúi đầu nhìn cô: “Sau này chị định vào thành phố sống hả?”

“Ừ, phải đi làm thôi, không thể cứ ăn nằm chờ chết vậy được.” Diệp Mông vịn tay lên lan can, thở dài đáp.

Lý Cận Dữ không lên tiếng nhưng tầm nhìn chưa từng rời khỏi cô, lẳng lặng tựa vào lan can, không tiếp lời.

Diệp Mông khó chịu với ánh mắt này của anh nhất, chủ động ôm lấy anh, vùi đầu vào ngực anh, cảm nhận sức sống cùng nhịp tim của người đàn ông trẻ tuổi.

Lý Cận Dữ vẫn tựa lưng vào lan can, ôm cô vào lòng, cúi xuống nhìn cô sâu sắc, ánh mắt lắng đọng thấp giọng nói: “Có thể tôi không ổn mất.”

Diệp Mông ngẩn người, lập tức ngước lên nhìn anh, lại bị anh che mắt lại, Diệp Mông lấy tay cản lại, anh nói: “Đừng nhìn, tôi đang tỏ tình.”

Ngay sau, cô cảm thấy môi mình bị người ta cắn nhẹ, mút từng chút một.

“Tôi vẫn luôn hi vọng có một người có thể giúp tôi thoát ra, nhưng tôi chỉ không hi vọng người đó là chị.”

Bên hồ có rất ít người nhưng đôi lúc có người chạy bộ ngang qua. Lý Cận Dữ coi như chốn không người mà hôn lên cổ cô, vành tai cô…

Cả người Diệp Mông như bị thiêu cháy, càng lúc càng nóng, tê từ sóng lưng xuống tận lòng bàn chân, cô chỉ nghe thấy tim mình đập thình thịch, Lý Cận Dữ đang nói bên tai cô:

“Bởi vì tôi biết, chắc chắn tôi sẽ thích chị, không ngoài dự đoán.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương