Tình Nhân Tuổi 18
-
Quyển 2 - Chương 129: Kết cục 5
Khi cô đã ngồi vào trong xe, Vũ Tình thử vài lần vẫn không có cách nào mở cửa xe, ai oán quay đầu đối mặt với hắn. "Vì sao còn tìm tôi, không phải anh muốn kết hôn sao?" Lúc này cô ngược lại không tức giận, trong giọng không có bất kỳ cảm xúc gì.
Nhìn thấy cô cố nhẫn nại tủi thân, Thang Duy Thạc đã muốn cười. Nhưng bây giờ tuyệt đối không thể, nhất định phải tạo áp lực. "Anh cưới ai điểm ấy em không cần phải xen vào, nhưng anh không thể cho em rời xa anh, em phải biết anh rất thích.. cơ thể của em!"
"Anh..." Vũ Tình không muốn tin nhìn hắn, lời này thật làm cô đau đớn. "Vậy ý anh là...... "
"Tiếp tục duy trì loại quan hệ này, chúng ta ở cùng nhau nhiều năm như thế, con cũng lớn như vậy! Em nói chúng ta có thể dễ dàng tách ra ư?" Thang Duy Thạc cố ý cúi thấp mặt, nỉ non bên tai cô. "Vả lại, em thật không muốn anh không chạm vào em?"
Hơi thở nóng hổi cùng lời nói làm cho mặt Vũ Tình đỏ bừng, nhưng trong lòng chỉ có chua xót: "Vậy vợ chưa cưới của anh đâu, anh không sợ làm cô ta tổn thương ư, anh không sợ cô ta ghen ư?"
"Loại chuyện này đương nhiên không thể để cô ấy biết, chỉ cần chúng ta biết là được rồi! Ư, gần đây có nhớ anh không, anh nhớ em muốn chết!" Ngón tay dài khẽ vuốt lên hai má cô, sau đó trượt xuống cổ trắng của cô!
"Ư...... " Lúc cô né tranh, Thang Duy Thạc dùng tay kia cố định đầu cô Rồi dùng sức giữ môi đỏ của cô, hưởng thụ ngọt ngào trong miệng cô! Đồng thời khi hôn cô, ngón tay tà ác trượt lên thân thể cô, cuối cùng dừng lại ở miệng cô! Trời ơi, thật mềm, đã bao lâu không chạm vào rồi? Thật muốn, hắn muốn đến phát điên rồi!
Hôm nay, hắn nhất định hoàn toàn yêu cô một lần, sau đó tiếp tục đùa cô! Nén tia cảm xúc nóng bỏng, Thang Duy Thạc bỗng rời xa thân thể của cô. "Đi, đi theo anh!"
"Anh không sợ bạn gái anh biết à, các người sắp hết hôn rồi, không được làm chuyện có lỗi với cô ta!" Loại chuyện này với mỗi người phụ nữ đều rất đau lòng, cô không muốn vì cô mà người khác phải thương tâm!
"Mặc kệ, em phải biết anh thích em nhất! Haha, là em phải lấy người khác anh hết cách rồi, cho nên chỉ có thể..." Hắn cố ý muốn nói lại thôi.
"Vậy cô ta đồng ý sao" Là người phụ nữ thế nào chứ, biết rõ người này không thích mình còn cưới hắn chẳng lẽ cô ta yêu hắn đến điên rồi? "Là Trang Ôn Nhu sao?" Lúc trước nhìn thấy si mê trong mắt Trang Ôn Nhu kia, có lẽ rất si tình, thế cho nên chuyện gì cũng mặc. Ha ha, đúng là như thế! Các cô đều là kẻ ngốc, giao lòng tin và ái mộ cho một người đàn ông không có trái tim! Nghĩ đến đây, trái tim giống như bị dao nhỏ cắt qua, máu rải vào từng góc trong có thể. Đau, đau, đau, là cảm giác duy nhất của cô.
Trang Ôn Nhu? Ha ha, trong mệt mỏi cô còn có thể nhớ kỹ người nào, hắn đã sớm ném cô ta ra Thái Bình Dương rồi! Gần đây vì một chuyện, một người mà hắn muốn nổ đầu lên!
"Ha ha, đúng là cô ấy, sớm biết anh sẽ đi cùng cô ta, thì đừng làm cứng với bác trai mà bị đá ra khỏi Thang Bách! Mà Thang Bách cũng không phải đóng cửa đâu!" Biểu cảm tuy bình tĩnh, nhưng Vũ Tình đã nghẹn ngào lắm rồi.
Hừ, con bé này cũng nhớ mình vì cô, mà từ bỏ Thang Bách à? Đừng có tự tra tấn mình rồi tra tấn cả hắn chứ: "Không sao, haha, dù sao tiền là vật ngoài thân, có rồi anh cũng không hứng thú nhiều!"
Có rồi, hứng thú sẽ không nhiều? Hắn đang ám chỉ mình ư? Ô, hứng thú không nhiều còn chọc cô, nhất định là hắn muốn nhục nhã mình. "Vậy anh thả tôi xuống xe, tôi còn có chuyện!"
Thang Duy Thạc vừa nói câu nói kia, chỉ biết cô nhất định sẽ hiểu lầm. "Ha ha, không được anh còn chưa thể thả em xuống xe, tiểu yêu tinh này tra tấn anh lâu rồi!" Cô, tuyệt đối là yêu tinh tra tấn người, nếu không làm sao có thể khiến hắn ăn không ngon ngủ không yên, nhớ cô lại muốn bọn trẻ. Không nhiều lời, Thang Duy Thạc trực tiếp nổ máy, rời đi.
Khi xe dừng lại, Vũ Tình không khỏi thầm lắp bắp kinh hãi. Đây là làm sao? Vì sao hắn lại đưa cô đến đây? Biệt thư kiểu Châu Âu trên ngọn núi u tĩnh ánh vào mi mắt, nhà đầy nóc, ánh mặt trời chiếu xuống mái đỏ thật bắt mắt. Mà cửa lớn cùng với phong cách quý phái đẹp đẽ của biệt thự thật nổi bật bất phàm!
Thang Duy Thạc ngang ngược giữ eo cô, vô tình hỏi: "Thế nào, đẹp không?"
Hâm mộ, hâm mộ đến ghen tị. "Đây là nhà mới của anh ư, nhà mới kết hôn!"
"Đúng thế, muốn kết hôn, đương nhiên phải có một nhà mới ~" Thang Duy Thạc nhìn vào mặt cô thâm tình nói. Nhưng Vũ Tình căn bản không dám nhìn Thang Duy Thạc, bởi vậy cũng không thấy biểu cảm này, đương nhiên cô bỏ mất cơ hội có được đáp án chân thật!
Ô... Cảm giác tủi thân mãnh liệt khiến cô muốn khóc lớn lên, vì sao, vì sao hắn lại đối xử cẩn thận với từng cô gái như thế, chỉ có mình cô là sơ sài! Người phụ nữ khác có sinh con cho hắn không? Có chăm sóc hắn cẩn nhận như cô không? Vì sao ông trời lại tàn nhẫn với cô như thế, hạnh phúc của cô đến cuối lại thuộc về người khác!
"Đi thôi, vào xem bên trong, anh không biết vợ của anh có thích không?"
"Vậy anh phải đi hỏi cô ta, hỏi tôi làm gì?" Có phải thấy cô chưa đủ thảm, còn chưa ức hiếp cô đủ không!
Thang Duy Thạc kéo thân thể của cô đi vào trong! Trời ơi, phòng khách này phải đến hơn 500m, cao cao thấp thấp, hoa văn điêu khắc làm cả đại sảnh càng thêm tôn quý, khí chất bất phàm. Tất cả thiết kế nơi này cô đều rất thích, thích cầu thang xoay tròn này, thích tranh ở vách tường gần cầu thang, thích cách trang trí! Ánh mắt không nỡ rời đi, nhưng lại cảm thấy nơi này chói mắt như thế, làm đau đớn trái tim của cô. Nhìn thấy trong mắt cô toát ra ánh lệ, nhìn thấy vai cô nhẹ nhàng run run.
Thang Duy Thạc lén thở phào nhẹ nhõm, quả nhiên mình hiểu lòng cô! "Đến đây đi, anh đưa em lên trên xem!"
"Không..." Cô dùng sức lắc đầu, cô không nên nhìn, cô không dám nhìn! Bây giờ cô cũng đã rất luyến tiếc rồi, nếu lại tiếp tục xem, cô không thể tưởng tượng được mình sẽ thế nào.
"Đến đây đi, xem phòng ngủ của chúng ta!" Nói rồi Thang Duy Thạc lè lưỡi, đáng chết, lén nhìn vẻ mặt khổ sở của cô.
May thay, chắc cô không nghe thấy "Không, đó là phòng ngủ của các người, tự các người đi xem, tôi không đi!" Vũ Tình cố nén nước mắt, không cho chúng rơi xuống. Cô đã thua trận, chẳng lẽ còn phải vứt bỏ tôn nghiêm lần nữa?
Thang Duy Thạc mặc kệ ý cô, cúi người dùng tay nhấc cô lên. Nâng mày, gợi lên ý cười. "Nhưng anh chỉ muốn cho em xem phòng ngủ của anh, haha ~ hơn nữa, anh còn muốn em~ ở đó!"
"Không được, Thang Duy Thạc anh không thể đối với tôi như thế, không được!" Vì trong bụng có cục cưng, cho nên Vũ Tình không dám hành động thiếu suy nghĩ, chỉ có thể mặc hắn bế mình lên lầu. Yếu đuối, Vũ Tình nhắm chặt hai mắt lại, cự tuyệt xem tất cả! Cô chỉ có thể cảm thấy thân thể của mình không ngừng lên trên.
Két... Khóa phòng bị mở, cô đã cảm thấy hắn bế mình đi vào Lúc này, hai mắt cô càng nhắm chặt, rất chặt. "Được rồi, mở mắt ra đi, xem thích nơi này không?" Thang Duy Thạc hôn lên môi cô trước, sau đó ngang ngược ra lệnh nói.
"Không..." Cô dùng sức lắc đầu cự tuyệt!
"Mở..."
"Không..." Ha ha, có thể mạnh mẽ bế cô lên đây, nhưng bảo cô mở mắt vẫn khó nhỉ! Một tầng da mỏng kia, lại không dễ dàng dùng lực mở ra được.
Nhìn thấy cô cố nhẫn nại tủi thân, Thang Duy Thạc đã muốn cười. Nhưng bây giờ tuyệt đối không thể, nhất định phải tạo áp lực. "Anh cưới ai điểm ấy em không cần phải xen vào, nhưng anh không thể cho em rời xa anh, em phải biết anh rất thích.. cơ thể của em!"
"Anh..." Vũ Tình không muốn tin nhìn hắn, lời này thật làm cô đau đớn. "Vậy ý anh là...... "
"Tiếp tục duy trì loại quan hệ này, chúng ta ở cùng nhau nhiều năm như thế, con cũng lớn như vậy! Em nói chúng ta có thể dễ dàng tách ra ư?" Thang Duy Thạc cố ý cúi thấp mặt, nỉ non bên tai cô. "Vả lại, em thật không muốn anh không chạm vào em?"
Hơi thở nóng hổi cùng lời nói làm cho mặt Vũ Tình đỏ bừng, nhưng trong lòng chỉ có chua xót: "Vậy vợ chưa cưới của anh đâu, anh không sợ làm cô ta tổn thương ư, anh không sợ cô ta ghen ư?"
"Loại chuyện này đương nhiên không thể để cô ấy biết, chỉ cần chúng ta biết là được rồi! Ư, gần đây có nhớ anh không, anh nhớ em muốn chết!" Ngón tay dài khẽ vuốt lên hai má cô, sau đó trượt xuống cổ trắng của cô!
"Ư...... " Lúc cô né tranh, Thang Duy Thạc dùng tay kia cố định đầu cô Rồi dùng sức giữ môi đỏ của cô, hưởng thụ ngọt ngào trong miệng cô! Đồng thời khi hôn cô, ngón tay tà ác trượt lên thân thể cô, cuối cùng dừng lại ở miệng cô! Trời ơi, thật mềm, đã bao lâu không chạm vào rồi? Thật muốn, hắn muốn đến phát điên rồi!
Hôm nay, hắn nhất định hoàn toàn yêu cô một lần, sau đó tiếp tục đùa cô! Nén tia cảm xúc nóng bỏng, Thang Duy Thạc bỗng rời xa thân thể của cô. "Đi, đi theo anh!"
"Anh không sợ bạn gái anh biết à, các người sắp hết hôn rồi, không được làm chuyện có lỗi với cô ta!" Loại chuyện này với mỗi người phụ nữ đều rất đau lòng, cô không muốn vì cô mà người khác phải thương tâm!
"Mặc kệ, em phải biết anh thích em nhất! Haha, là em phải lấy người khác anh hết cách rồi, cho nên chỉ có thể..." Hắn cố ý muốn nói lại thôi.
"Vậy cô ta đồng ý sao" Là người phụ nữ thế nào chứ, biết rõ người này không thích mình còn cưới hắn chẳng lẽ cô ta yêu hắn đến điên rồi? "Là Trang Ôn Nhu sao?" Lúc trước nhìn thấy si mê trong mắt Trang Ôn Nhu kia, có lẽ rất si tình, thế cho nên chuyện gì cũng mặc. Ha ha, đúng là như thế! Các cô đều là kẻ ngốc, giao lòng tin và ái mộ cho một người đàn ông không có trái tim! Nghĩ đến đây, trái tim giống như bị dao nhỏ cắt qua, máu rải vào từng góc trong có thể. Đau, đau, đau, là cảm giác duy nhất của cô.
Trang Ôn Nhu? Ha ha, trong mệt mỏi cô còn có thể nhớ kỹ người nào, hắn đã sớm ném cô ta ra Thái Bình Dương rồi! Gần đây vì một chuyện, một người mà hắn muốn nổ đầu lên!
"Ha ha, đúng là cô ấy, sớm biết anh sẽ đi cùng cô ta, thì đừng làm cứng với bác trai mà bị đá ra khỏi Thang Bách! Mà Thang Bách cũng không phải đóng cửa đâu!" Biểu cảm tuy bình tĩnh, nhưng Vũ Tình đã nghẹn ngào lắm rồi.
Hừ, con bé này cũng nhớ mình vì cô, mà từ bỏ Thang Bách à? Đừng có tự tra tấn mình rồi tra tấn cả hắn chứ: "Không sao, haha, dù sao tiền là vật ngoài thân, có rồi anh cũng không hứng thú nhiều!"
Có rồi, hứng thú sẽ không nhiều? Hắn đang ám chỉ mình ư? Ô, hứng thú không nhiều còn chọc cô, nhất định là hắn muốn nhục nhã mình. "Vậy anh thả tôi xuống xe, tôi còn có chuyện!"
Thang Duy Thạc vừa nói câu nói kia, chỉ biết cô nhất định sẽ hiểu lầm. "Ha ha, không được anh còn chưa thể thả em xuống xe, tiểu yêu tinh này tra tấn anh lâu rồi!" Cô, tuyệt đối là yêu tinh tra tấn người, nếu không làm sao có thể khiến hắn ăn không ngon ngủ không yên, nhớ cô lại muốn bọn trẻ. Không nhiều lời, Thang Duy Thạc trực tiếp nổ máy, rời đi.
Khi xe dừng lại, Vũ Tình không khỏi thầm lắp bắp kinh hãi. Đây là làm sao? Vì sao hắn lại đưa cô đến đây? Biệt thư kiểu Châu Âu trên ngọn núi u tĩnh ánh vào mi mắt, nhà đầy nóc, ánh mặt trời chiếu xuống mái đỏ thật bắt mắt. Mà cửa lớn cùng với phong cách quý phái đẹp đẽ của biệt thự thật nổi bật bất phàm!
Thang Duy Thạc ngang ngược giữ eo cô, vô tình hỏi: "Thế nào, đẹp không?"
Hâm mộ, hâm mộ đến ghen tị. "Đây là nhà mới của anh ư, nhà mới kết hôn!"
"Đúng thế, muốn kết hôn, đương nhiên phải có một nhà mới ~" Thang Duy Thạc nhìn vào mặt cô thâm tình nói. Nhưng Vũ Tình căn bản không dám nhìn Thang Duy Thạc, bởi vậy cũng không thấy biểu cảm này, đương nhiên cô bỏ mất cơ hội có được đáp án chân thật!
Ô... Cảm giác tủi thân mãnh liệt khiến cô muốn khóc lớn lên, vì sao, vì sao hắn lại đối xử cẩn thận với từng cô gái như thế, chỉ có mình cô là sơ sài! Người phụ nữ khác có sinh con cho hắn không? Có chăm sóc hắn cẩn nhận như cô không? Vì sao ông trời lại tàn nhẫn với cô như thế, hạnh phúc của cô đến cuối lại thuộc về người khác!
"Đi thôi, vào xem bên trong, anh không biết vợ của anh có thích không?"
"Vậy anh phải đi hỏi cô ta, hỏi tôi làm gì?" Có phải thấy cô chưa đủ thảm, còn chưa ức hiếp cô đủ không!
Thang Duy Thạc kéo thân thể của cô đi vào trong! Trời ơi, phòng khách này phải đến hơn 500m, cao cao thấp thấp, hoa văn điêu khắc làm cả đại sảnh càng thêm tôn quý, khí chất bất phàm. Tất cả thiết kế nơi này cô đều rất thích, thích cầu thang xoay tròn này, thích tranh ở vách tường gần cầu thang, thích cách trang trí! Ánh mắt không nỡ rời đi, nhưng lại cảm thấy nơi này chói mắt như thế, làm đau đớn trái tim của cô. Nhìn thấy trong mắt cô toát ra ánh lệ, nhìn thấy vai cô nhẹ nhàng run run.
Thang Duy Thạc lén thở phào nhẹ nhõm, quả nhiên mình hiểu lòng cô! "Đến đây đi, anh đưa em lên trên xem!"
"Không..." Cô dùng sức lắc đầu, cô không nên nhìn, cô không dám nhìn! Bây giờ cô cũng đã rất luyến tiếc rồi, nếu lại tiếp tục xem, cô không thể tưởng tượng được mình sẽ thế nào.
"Đến đây đi, xem phòng ngủ của chúng ta!" Nói rồi Thang Duy Thạc lè lưỡi, đáng chết, lén nhìn vẻ mặt khổ sở của cô.
May thay, chắc cô không nghe thấy "Không, đó là phòng ngủ của các người, tự các người đi xem, tôi không đi!" Vũ Tình cố nén nước mắt, không cho chúng rơi xuống. Cô đã thua trận, chẳng lẽ còn phải vứt bỏ tôn nghiêm lần nữa?
Thang Duy Thạc mặc kệ ý cô, cúi người dùng tay nhấc cô lên. Nâng mày, gợi lên ý cười. "Nhưng anh chỉ muốn cho em xem phòng ngủ của anh, haha ~ hơn nữa, anh còn muốn em~ ở đó!"
"Không được, Thang Duy Thạc anh không thể đối với tôi như thế, không được!" Vì trong bụng có cục cưng, cho nên Vũ Tình không dám hành động thiếu suy nghĩ, chỉ có thể mặc hắn bế mình lên lầu. Yếu đuối, Vũ Tình nhắm chặt hai mắt lại, cự tuyệt xem tất cả! Cô chỉ có thể cảm thấy thân thể của mình không ngừng lên trên.
Két... Khóa phòng bị mở, cô đã cảm thấy hắn bế mình đi vào Lúc này, hai mắt cô càng nhắm chặt, rất chặt. "Được rồi, mở mắt ra đi, xem thích nơi này không?" Thang Duy Thạc hôn lên môi cô trước, sau đó ngang ngược ra lệnh nói.
"Không..." Cô dùng sức lắc đầu cự tuyệt!
"Mở..."
"Không..." Ha ha, có thể mạnh mẽ bế cô lên đây, nhưng bảo cô mở mắt vẫn khó nhỉ! Một tầng da mỏng kia, lại không dễ dàng dùng lực mở ra được.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook