Tình Nhân Tuổi 18
-
Quyển 2 - Chương 126: Kết cục 2
Thang Duy Thạc ngẩn ra chớp mắt nhìn 'Cô gái' xinh đẹp phàm trần trước mắt, ánh trăng làm nổi bật nét đẹp tinh tế của cô! Hai mắt đen như quân cờ, môi kiều diễm đỏ mọng, dáng người quyến rũ, lần nữa lại dâng lên kích thích chưa từng có với hắn!
Hơi thở nam tính trở nên ồ ồ, không riêng bởi áp lực hồi lâu kia, càng nhiều là do kích động nhìn thấy cô. "Vũ Tình!"
Dưới ánh trăng ~ tinh linh cười nhẹ, sau đó từ từ đến gần hắn. "Đã lâu không gặp, ha ha, em mới đi về với bạn!" Nói cũng không sợ hắn tức giận, còn thật hưởng thụ nhìn lên bầu trời đêm ngắm trăng sáng. "Ha, ánh trăng như vậy thật khiến người ta không nỡ rời đi, cho nên trốn đây lặng lẽ thưởng thức!"
"Chết tiệt, em đi với ai ra ngoài mà muộn thế này mới về?" Thang Duy Thạc kéo lấy cổ tay mảnh khảnh của cô, khiến người cô ngã vào lòng hắn. "Em tưởng là người trẻ dễ lừa thế ư, ai bảo em mặc thế này ra ngoài, em có biết em đã là mẹ của hai đứa con rồi không, còn dám giả vờ làm cô gái ngây thơ!"
"A..." Đau đớn truyền đến từ cánh tay làm cô không nhịn được kêu thành tiếng, trong mắt lóe sáng lộ ra một tầng hơi nước khiến cô càng có vẻ điềm đạm đáng yêu! "Anh thả em ra, không được chạm vào em!" Cô rất muốn giống cô gái phát hỏa, nâng chân lên dùng sức đá vào bụng hắn, nhưng giờ trên tay cô không có gì, dáng vẻ chỉ như trói gà không chặt.
Trời ạ, cô bây giờ chỉ giống như con thỏ nhỏ nhu nhược yếu đuối làm cho người ta không nhịn được muốn ức hiếp, muốn nhét cô vào đôi cánh để thương tiếc che chở. Cô lúc này lại gợi lên ký ức từ sâu trong đầu hắn, nương theo ánh trăng nhìn hai má cô, lại nhớ lại tình cảnh mơ hồ nhiều năm trước!
"Thang Duy Thạc, anh buông ra, đây là nhà mẹ đẻ của em, anh muốn làm gì?" Điềm đạm đáng yêu, lời nói nhỏ nhẹ dịu dàng, lại mang theo run sợ trong lòng. Tóm lại, cô biểu diễn dáng vẻ mềm mại đáng yêu vô cùng nhuần nhuyễn.
Thân thể tinh tế nhưng phong tình không an phận vặn vẹo như rắn, không biết là cố ý hay vô tình, khi vặn vẹo lại cố ý chạm phải vị trí mẫn cảm của hắn! "HƯ .." Người bị đèn nén nhiều ngày, không thể khống chế được rên rỉ. Mà chủ nhân của thân hình mềm mại như không phát hiện ra, càng thêm dốc sức vặn vẹo.
"Đừng, buông em ra, anh không thể đối với em như vậy!"
Cảm xúc khô nóng dâng lên trong cơ thể, khiến Thang Duy Thạc không thể không muốn cô!"Là em cố ý, cố ý quyến rũ anh đúng không?"
"Không..\?" Dùng sức lắc đầu, dáng vẻ cực kỳ vô tội. "Không, em không..."
Thang Duy Thạc đỏ mặt lên, hít thở đã không còn dùng đến từ thô để hình dung nữa! "Nhưng cảm xúc của anh đều bị em khơi lên, Vũ Tình, em phải chịu trách nhiệm với anh!"
"Không, không, không thể, em phải vào nhà! Mười giờ chưa về mẹ sẽ sốt ruột!" Cô nghiễm nhiên có dáng vẻ cô gái, còn e dè! "Em muốn về nhà, anh thả... ư..."
Lời tiếp theo đã hoàn toàn bị môi mỏng nóng bỏng nuốt hết, chuyển hóa thành một tiếng rên rỉ. "Hư..." Môi mỏng run run thô lỗ hút vị ngọt trong miệng, thật lâu cũng không đủ. "Vũ Tình, cho anh, cho anh!"
Thứ kề sát ở bụng cô, đã khiến cô hiểu rõ tất cả. Nhưng, cô ~~ làm sao có thể cho hắn? Hai tay dùng sức, dùng sức đẩy hắn ra. "Không... em đã có bạn trai rồi, em ~ không, em không thể phản bội anh ấy!"
Lời này đánh một gậy cảnh cáo vào Thang Duy Thạc, ngây ra như phỗng đứng tại chỗ. "Em...em nói gì?" Phía sau 'Gì' lại cao giọng, mang theo tức giận.
Vũ Tình lui về sau mấy bước giữ khoảng cách nhất định với, khuôn mặt xinh đẹp lộ ra ngại ngùng. "Anh ấy là Hoa Kiều, là con người bạn của ba em! Anh ấy rất thích em, hơn nữa cũng rất tốt, tuy giờ em còn chưa yêu anh ấy, nhưng em nghĩ em sẽ yêu thôi." Nói rồi, trong hai mắt là hưng phấn và ngượng ngùng.
"Con của chúng ta thì sao..." Thu ánh mắt nhìn về phía hắn, mà lúc này mắt đẹp toát ra nghiêm túc vô cùng.
"Anh ấy cầu hôn em, nói mặc em có con, anh ấy vẫn thích em..."
"Đáng chết..." Lúc này mặt Thang Duy Thạc không phải đen, mà hoàn toàn tái ngắt!
Vũ Tình không ngừng lui về sau, sau đó mang theo nụ cười nhạt nói: "Anh ấy bảo sẽ cho em một hôn lễ long trọng, em rất cảm động..." Nói xong, Vũ Tình xoay người chạy vào nhà, để lại một người ngơ ngẩn trong bóng đêm!
.........................................................
Vũ Tình vừa vào cửa Kha Dĩ Lam liền ra đón, giữ chặt con gái. "Thế nào, đứa ngốc kia tin không?"
Vũ Tình nhíu mày, lộ ra nụ cười đắc ý. "Mẹ, ha ha, con cảm thấy anh ấy tin, vì vừa rồi vẻ mặt của anh ấy ngơ ra!"
"Cái này tốt, ha ha, ngày mai mẹ sẽ đưa con đi chọn áo cưới! Mẹ muốn con gái mẹ trở thành cô dâu đẹp nhất!" Kha Dĩ Lam cũng lộ ra nụ cười ngọt ngào!
"Vâng!" Ha ha, Hoa kiều Anh quốc cái gì, ha ha, đó đều là chính cô bịa ra. Nhưng, vẫn tưởng tượng ra một người đàn ông thật hoàn mỹ hơn hiện thực!
Hơi thở nam tính trở nên ồ ồ, không riêng bởi áp lực hồi lâu kia, càng nhiều là do kích động nhìn thấy cô. "Vũ Tình!"
Dưới ánh trăng ~ tinh linh cười nhẹ, sau đó từ từ đến gần hắn. "Đã lâu không gặp, ha ha, em mới đi về với bạn!" Nói cũng không sợ hắn tức giận, còn thật hưởng thụ nhìn lên bầu trời đêm ngắm trăng sáng. "Ha, ánh trăng như vậy thật khiến người ta không nỡ rời đi, cho nên trốn đây lặng lẽ thưởng thức!"
"Chết tiệt, em đi với ai ra ngoài mà muộn thế này mới về?" Thang Duy Thạc kéo lấy cổ tay mảnh khảnh của cô, khiến người cô ngã vào lòng hắn. "Em tưởng là người trẻ dễ lừa thế ư, ai bảo em mặc thế này ra ngoài, em có biết em đã là mẹ của hai đứa con rồi không, còn dám giả vờ làm cô gái ngây thơ!"
"A..." Đau đớn truyền đến từ cánh tay làm cô không nhịn được kêu thành tiếng, trong mắt lóe sáng lộ ra một tầng hơi nước khiến cô càng có vẻ điềm đạm đáng yêu! "Anh thả em ra, không được chạm vào em!" Cô rất muốn giống cô gái phát hỏa, nâng chân lên dùng sức đá vào bụng hắn, nhưng giờ trên tay cô không có gì, dáng vẻ chỉ như trói gà không chặt.
Trời ạ, cô bây giờ chỉ giống như con thỏ nhỏ nhu nhược yếu đuối làm cho người ta không nhịn được muốn ức hiếp, muốn nhét cô vào đôi cánh để thương tiếc che chở. Cô lúc này lại gợi lên ký ức từ sâu trong đầu hắn, nương theo ánh trăng nhìn hai má cô, lại nhớ lại tình cảnh mơ hồ nhiều năm trước!
"Thang Duy Thạc, anh buông ra, đây là nhà mẹ đẻ của em, anh muốn làm gì?" Điềm đạm đáng yêu, lời nói nhỏ nhẹ dịu dàng, lại mang theo run sợ trong lòng. Tóm lại, cô biểu diễn dáng vẻ mềm mại đáng yêu vô cùng nhuần nhuyễn.
Thân thể tinh tế nhưng phong tình không an phận vặn vẹo như rắn, không biết là cố ý hay vô tình, khi vặn vẹo lại cố ý chạm phải vị trí mẫn cảm của hắn! "HƯ .." Người bị đèn nén nhiều ngày, không thể khống chế được rên rỉ. Mà chủ nhân của thân hình mềm mại như không phát hiện ra, càng thêm dốc sức vặn vẹo.
"Đừng, buông em ra, anh không thể đối với em như vậy!"
Cảm xúc khô nóng dâng lên trong cơ thể, khiến Thang Duy Thạc không thể không muốn cô!"Là em cố ý, cố ý quyến rũ anh đúng không?"
"Không..\?" Dùng sức lắc đầu, dáng vẻ cực kỳ vô tội. "Không, em không..."
Thang Duy Thạc đỏ mặt lên, hít thở đã không còn dùng đến từ thô để hình dung nữa! "Nhưng cảm xúc của anh đều bị em khơi lên, Vũ Tình, em phải chịu trách nhiệm với anh!"
"Không, không, không thể, em phải vào nhà! Mười giờ chưa về mẹ sẽ sốt ruột!" Cô nghiễm nhiên có dáng vẻ cô gái, còn e dè! "Em muốn về nhà, anh thả... ư..."
Lời tiếp theo đã hoàn toàn bị môi mỏng nóng bỏng nuốt hết, chuyển hóa thành một tiếng rên rỉ. "Hư..." Môi mỏng run run thô lỗ hút vị ngọt trong miệng, thật lâu cũng không đủ. "Vũ Tình, cho anh, cho anh!"
Thứ kề sát ở bụng cô, đã khiến cô hiểu rõ tất cả. Nhưng, cô ~~ làm sao có thể cho hắn? Hai tay dùng sức, dùng sức đẩy hắn ra. "Không... em đã có bạn trai rồi, em ~ không, em không thể phản bội anh ấy!"
Lời này đánh một gậy cảnh cáo vào Thang Duy Thạc, ngây ra như phỗng đứng tại chỗ. "Em...em nói gì?" Phía sau 'Gì' lại cao giọng, mang theo tức giận.
Vũ Tình lui về sau mấy bước giữ khoảng cách nhất định với, khuôn mặt xinh đẹp lộ ra ngại ngùng. "Anh ấy là Hoa Kiều, là con người bạn của ba em! Anh ấy rất thích em, hơn nữa cũng rất tốt, tuy giờ em còn chưa yêu anh ấy, nhưng em nghĩ em sẽ yêu thôi." Nói rồi, trong hai mắt là hưng phấn và ngượng ngùng.
"Con của chúng ta thì sao..." Thu ánh mắt nhìn về phía hắn, mà lúc này mắt đẹp toát ra nghiêm túc vô cùng.
"Anh ấy cầu hôn em, nói mặc em có con, anh ấy vẫn thích em..."
"Đáng chết..." Lúc này mặt Thang Duy Thạc không phải đen, mà hoàn toàn tái ngắt!
Vũ Tình không ngừng lui về sau, sau đó mang theo nụ cười nhạt nói: "Anh ấy bảo sẽ cho em một hôn lễ long trọng, em rất cảm động..." Nói xong, Vũ Tình xoay người chạy vào nhà, để lại một người ngơ ngẩn trong bóng đêm!
.........................................................
Vũ Tình vừa vào cửa Kha Dĩ Lam liền ra đón, giữ chặt con gái. "Thế nào, đứa ngốc kia tin không?"
Vũ Tình nhíu mày, lộ ra nụ cười đắc ý. "Mẹ, ha ha, con cảm thấy anh ấy tin, vì vừa rồi vẻ mặt của anh ấy ngơ ra!"
"Cái này tốt, ha ha, ngày mai mẹ sẽ đưa con đi chọn áo cưới! Mẹ muốn con gái mẹ trở thành cô dâu đẹp nhất!" Kha Dĩ Lam cũng lộ ra nụ cười ngọt ngào!
"Vâng!" Ha ha, Hoa kiều Anh quốc cái gì, ha ha, đó đều là chính cô bịa ra. Nhưng, vẫn tưởng tượng ra một người đàn ông thật hoàn mỹ hơn hiện thực!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook