Tình Nhân Tuổi 18
-
Quyển 2 - Chương 123: Thấy đầu không thấy đuổi
"Các vị, chào mừng đến kênh kinh tế và tài chính. Tập đoàn Thang Bách hoạt động hơn năm mươi ba năm ở Đào Loan, hôm nay đã được mua lại. Mà tốc độ thu mua rất nhanh khiến người ta khô họng, người phát ngôn tập đoàn Hoàn Vũ vừa tuyên bố tập đoàn Hoàn Vũ đã dùng 5 triệu đô la Mỹ mua lại Tập đoàn Thang Bách, mà công ty này lập tức tiến hành cải tổ Thang bách.
Lần thu mua này khiến nhiều người cảm thấy kinh ngạc, vì bước đi không khỏi quá nhanh, giá thu mua cũng thaaos. Hơn nữa tập đoàn Hoàn Vũ cũng khiến người ta cảm thấy thật thần bí, chủ tịch thần long kiến thủ bất kiến vĩ, đến bây giờ giới truyền thông cũng không tra được là ai..."
Ngồi trong văn phòng xem tin tức này, chàng trai bưng chén rượu lên khóe môi lộ ra nụ cười tự tin.
Thang bách, cuối cùng hắn cũng chiếm được. Nhưng, hắn bây giờ chưa muốn lộ tên mình ra. Thần bí cũng tốt, hắn chịu đủ cảm giác bị giới truyền thông soi mói rồi.
Còn có muốn chừa mặt mũi cho ai đó, nếu không sẽ bị nười kinh doanh chế giễu.
"Thế nào, năm triệu đô thôi, nói xem cho em bao nhiêu tiền boa?" trên mặt mang theo tà khí, chàng trai cười hì hì hỏi.
"Không có tiền boa, chỉ có vị trí tổng giám đốc tập đoàn Hoàn Vũ, đừng có cảm ơn anh!" uống chất lỏng màu đỏ, biểu cảm bình tĩnh mỉm cười nói.
"Anh đùa à, em măc kệ. Đến lúc đó tất cả mọi người mắng em chân ngoài dài hơn chân trong, người nhà hãm hại nhau thì tại anh hết!"
"em còn chú ý đến người khác à? Cố giống em đâu!" chàng trai bình tĩnh khiêu khochs hỏi.
Chàng trai dựa người vào bàn làm việc, trong hai mắt tỏa ra giận dữ. "Đây rõ ràng là hai việc khác nhau, vả lại, ai chẳng biết tổng giám đốc là người mệt nhất. A, ông chủ lớn anh chỉ biết lấy tiền, công việc cụ thể đều từ tổng giám đốc này làm, em mới không tự tìm chuyện đâu. Mong ước lớn nhất của em chính là..."
"Có ăn có uống, ngồi trên giường chơi với con!" chàng trai ngồi trên so pha tiếp nhận lời em trai, nói thẳng ra 'Hùng tâm tráng khí' của hắn.
"Đúng thế, em chỉ cần chia hoa hồng, cái khác đều không cần!"
"Đừng hòng nghĩ, em làm tổng giám đốc cho anh, nếu không em đừng hòng lấy một xu!" chàng trai ngồi trên so pha trực tiếp ác độc nói.
"Thang Duy Thạc, anh lại uy hiếp em..."
"Thang Duy Á, anh là anh em, em lại dám gọi thẳng quý danh của anh!" Thang Duy Thạc cầm lấy tạp chí kinh doanh trên so pha dùng sức gõ vào đầu em trai.
Nhưng, Duy Á phản ứng nhạy bén nghiêng người tránh thoát.
"Ai cho anh ức hiếp em, anh chỉ biết bóc lột em, áp bức em!" Thang Duy Á lại bắt đầu giả dạng làm dáng vẻ phụ nữ, một tay chống eo.
Động tác này rất giống.
"Khóc cũng cô dụng!"
"Nếu anh lại bức em, em sẽ nói ra chuyện anh hãm hại Thang bách sau đó lại thu mua Thang Bách!" Uy hiếp, loại người độc ác này không uy hiếp không xong.
"Tốt, em đi đi! Đi đi, cùng lắm thì anh tuyên bố chọn tổng giám đốc một lầ nữa, anh khiến am không có gì luôn!"
"Thang Duy Thạc, Thang Duy Thạc..." Thang Duy Á tức giận đến chỉ có thể tiếp nhận.
-----------------------------------------------
"Gì? Cô ta đúng là con gái Đoạn Hồng Đào?" Bà Thang nghe được lời chồng, không nhịn được lại giật mình mở lớn miệng: "Tôi còn tưởng cô ta là con riêng của vợ Đoạn Hồng Đào. Trời ạ, thì ra con bé này tốt mệnh như vậy!"
"Đúng thế, là con của Đoạn Hồng Đào, tôi cũng lắp bắp kinh hãi!" Ông Thang thở dài một hơi: "Ai, nói nó làm gì, Thang Bách của chúng ta đã bị mua rồi!"
"Ô..." nói đến đây, nước mắt bà Thang lại bắt đầu chảy: "Ông à, về sau tôi sẽ không còn là quý phu nhân nữa, ô...họ có lợi thế như vậy nhất định sẽ khinh thường tôi. Đồ hàng hiệu trang sức tôi không thể dùng nữa?"
"Chỉ cần bà bớt chi tiêu đi, chắc là vẫn có thể!" Ông Thang thở dài một hơi chua xót nói: "Là tôi không tốt, già rồi còn làm bà theo tôi chịu khổ. Ai ~~ nếu chúng không cố chấp, đồng ý Hạ Vũ Tình lấy con chúng ta, có phải bây giờ sẽ không thành thế này không?"
Bà Thang nức nở nói không ra lời, hối hận, hối hận, thật hối hận.
---------------------------------
Duy Thạc về nhà giống như ngày thường, hơn nữa còn đón hai bảo bối về.
"Mẹ, mẹ!" vừa vào cửa, Nhạc Nhạc tựa như người điên chạy vào phòng bếp tìm mẹ.
Cảm thấy mình đã là đàn ông, Tiểu Bác sẽ không điên cuồng giống em gái, nhưng cũng chậm đi thong thả vào beeos chào mẹ.
Người đang nấu cơm có chút né tránh không nhìn con, không quay lại nói: "Các con đi học bài đi, đừng ở đây phiền mẹ!"
"Bài tập lát nữa làm ạ! Không hiểu vì sao phải làm bài tập chứ, trước kia nhà trẻ nào có!" Nhạc Nhạc cau mày nói.
"Vậy có phải Nhạc Nhạc muốn học lại nhà trẻ không, đi học thì còn được ăn, còn có thể nói chuyện!" Tiểu Bcas trêu ghẹo em gái, nhưng nói móc nhiều hơn, Nhạc Nahcj ngây thơ lại nghe không hiểu.
"Đúng thế, vào tiểu học không tốt, mỗi ngày đều phải mặc đồng phục!" Nhạc Nhạc chỉ chỉ áo hải quân và váy trên người: "Con không thích thế, mỗi ngày phải mặc giống các bạn!"
Biểu cảm hơi cứng ngắc, Vũ Tình đã không còn nhẫn nại dài dòng với con nữa, tức giận hô: "Các con ra ngoài hết cho mẹ, nhanh đi học bài!"
Nhạc Nhạc và anh trai cùng lè lưỡi khó hiểu vì sao mẹ lại tức giận.
Lần thu mua này khiến nhiều người cảm thấy kinh ngạc, vì bước đi không khỏi quá nhanh, giá thu mua cũng thaaos. Hơn nữa tập đoàn Hoàn Vũ cũng khiến người ta cảm thấy thật thần bí, chủ tịch thần long kiến thủ bất kiến vĩ, đến bây giờ giới truyền thông cũng không tra được là ai..."
Ngồi trong văn phòng xem tin tức này, chàng trai bưng chén rượu lên khóe môi lộ ra nụ cười tự tin.
Thang bách, cuối cùng hắn cũng chiếm được. Nhưng, hắn bây giờ chưa muốn lộ tên mình ra. Thần bí cũng tốt, hắn chịu đủ cảm giác bị giới truyền thông soi mói rồi.
Còn có muốn chừa mặt mũi cho ai đó, nếu không sẽ bị nười kinh doanh chế giễu.
"Thế nào, năm triệu đô thôi, nói xem cho em bao nhiêu tiền boa?" trên mặt mang theo tà khí, chàng trai cười hì hì hỏi.
"Không có tiền boa, chỉ có vị trí tổng giám đốc tập đoàn Hoàn Vũ, đừng có cảm ơn anh!" uống chất lỏng màu đỏ, biểu cảm bình tĩnh mỉm cười nói.
"Anh đùa à, em măc kệ. Đến lúc đó tất cả mọi người mắng em chân ngoài dài hơn chân trong, người nhà hãm hại nhau thì tại anh hết!"
"em còn chú ý đến người khác à? Cố giống em đâu!" chàng trai bình tĩnh khiêu khochs hỏi.
Chàng trai dựa người vào bàn làm việc, trong hai mắt tỏa ra giận dữ. "Đây rõ ràng là hai việc khác nhau, vả lại, ai chẳng biết tổng giám đốc là người mệt nhất. A, ông chủ lớn anh chỉ biết lấy tiền, công việc cụ thể đều từ tổng giám đốc này làm, em mới không tự tìm chuyện đâu. Mong ước lớn nhất của em chính là..."
"Có ăn có uống, ngồi trên giường chơi với con!" chàng trai ngồi trên so pha tiếp nhận lời em trai, nói thẳng ra 'Hùng tâm tráng khí' của hắn.
"Đúng thế, em chỉ cần chia hoa hồng, cái khác đều không cần!"
"Đừng hòng nghĩ, em làm tổng giám đốc cho anh, nếu không em đừng hòng lấy một xu!" chàng trai ngồi trên so pha trực tiếp ác độc nói.
"Thang Duy Thạc, anh lại uy hiếp em..."
"Thang Duy Á, anh là anh em, em lại dám gọi thẳng quý danh của anh!" Thang Duy Thạc cầm lấy tạp chí kinh doanh trên so pha dùng sức gõ vào đầu em trai.
Nhưng, Duy Á phản ứng nhạy bén nghiêng người tránh thoát.
"Ai cho anh ức hiếp em, anh chỉ biết bóc lột em, áp bức em!" Thang Duy Á lại bắt đầu giả dạng làm dáng vẻ phụ nữ, một tay chống eo.
Động tác này rất giống.
"Khóc cũng cô dụng!"
"Nếu anh lại bức em, em sẽ nói ra chuyện anh hãm hại Thang bách sau đó lại thu mua Thang Bách!" Uy hiếp, loại người độc ác này không uy hiếp không xong.
"Tốt, em đi đi! Đi đi, cùng lắm thì anh tuyên bố chọn tổng giám đốc một lầ nữa, anh khiến am không có gì luôn!"
"Thang Duy Thạc, Thang Duy Thạc..." Thang Duy Á tức giận đến chỉ có thể tiếp nhận.
-----------------------------------------------
"Gì? Cô ta đúng là con gái Đoạn Hồng Đào?" Bà Thang nghe được lời chồng, không nhịn được lại giật mình mở lớn miệng: "Tôi còn tưởng cô ta là con riêng của vợ Đoạn Hồng Đào. Trời ạ, thì ra con bé này tốt mệnh như vậy!"
"Đúng thế, là con của Đoạn Hồng Đào, tôi cũng lắp bắp kinh hãi!" Ông Thang thở dài một hơi: "Ai, nói nó làm gì, Thang Bách của chúng ta đã bị mua rồi!"
"Ô..." nói đến đây, nước mắt bà Thang lại bắt đầu chảy: "Ông à, về sau tôi sẽ không còn là quý phu nhân nữa, ô...họ có lợi thế như vậy nhất định sẽ khinh thường tôi. Đồ hàng hiệu trang sức tôi không thể dùng nữa?"
"Chỉ cần bà bớt chi tiêu đi, chắc là vẫn có thể!" Ông Thang thở dài một hơi chua xót nói: "Là tôi không tốt, già rồi còn làm bà theo tôi chịu khổ. Ai ~~ nếu chúng không cố chấp, đồng ý Hạ Vũ Tình lấy con chúng ta, có phải bây giờ sẽ không thành thế này không?"
Bà Thang nức nở nói không ra lời, hối hận, hối hận, thật hối hận.
---------------------------------
Duy Thạc về nhà giống như ngày thường, hơn nữa còn đón hai bảo bối về.
"Mẹ, mẹ!" vừa vào cửa, Nhạc Nhạc tựa như người điên chạy vào phòng bếp tìm mẹ.
Cảm thấy mình đã là đàn ông, Tiểu Bác sẽ không điên cuồng giống em gái, nhưng cũng chậm đi thong thả vào beeos chào mẹ.
Người đang nấu cơm có chút né tránh không nhìn con, không quay lại nói: "Các con đi học bài đi, đừng ở đây phiền mẹ!"
"Bài tập lát nữa làm ạ! Không hiểu vì sao phải làm bài tập chứ, trước kia nhà trẻ nào có!" Nhạc Nhạc cau mày nói.
"Vậy có phải Nhạc Nhạc muốn học lại nhà trẻ không, đi học thì còn được ăn, còn có thể nói chuyện!" Tiểu Bcas trêu ghẹo em gái, nhưng nói móc nhiều hơn, Nhạc Nahcj ngây thơ lại nghe không hiểu.
"Đúng thế, vào tiểu học không tốt, mỗi ngày đều phải mặc đồng phục!" Nhạc Nhạc chỉ chỉ áo hải quân và váy trên người: "Con không thích thế, mỗi ngày phải mặc giống các bạn!"
Biểu cảm hơi cứng ngắc, Vũ Tình đã không còn nhẫn nại dài dòng với con nữa, tức giận hô: "Các con ra ngoài hết cho mẹ, nhanh đi học bài!"
Nhạc Nhạc và anh trai cùng lè lưỡi khó hiểu vì sao mẹ lại tức giận.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook