Tình Nhân Tuổi 18
-
Quyển 1 - Chương 6: Ba người không hẹn mà gặp
Hạ Vũ Tình mang theo vài món đồ cũ ra khỏi nhà trọ, nước mắt đọng trong mắt làm tầm nhìn của cô mơ hồ.
Cô không oán, cô không thể oán hận mẹ mình. Chỉ trách, vì sao ông trời lại an bài số phận nhà họ thê thảm như thế.
Nếu năm đó ba không từ bỏ trần gian, cô cũng sẽ không đi đến hoàn cảnh bán rẻ mình.
Cô vô lực tựa vào cửa nhà, ha ha, tất cả mọi người vứt bỏ cô. Cô đã không còn người nhà, đã không còn anh.
À, không! Cô còn có đứa con, đứa con sẽ là người thân của cô. Một tay cô đặt lên trên bụng mình, nặn ra một nụ cười.
Lơ đãng nhấc mắt, một chiếc xe quen thuộc dừng trước mặt cô.
Xe của Thang Duy Thạc, cô sẽ không nhìn lầm! Vũ Tình không dám tin dụi mắt, cẩn thận nhìn lại!
Đúng vậy, xe của anh.
Sao anh lại đến đây? Nơi này không phải nơi anh nên đến.
Cùng với sự khiếp sợ của cô, cửa xe bị mở ra.
Thang Duy Thạc thân hình cao lớn, gương mặt anh tuấn, bước vào trong tầm mắt của cô.
Mà khi nhìn đến cô gái cạnh anh, cô không dám tin hít phải một ngụm khí lạnh, bàn tay nhỏ bé dán chặt trên bụng……
Thang Duy Thạc cũng rất bất ngờ khi nhìn thấy cô, trán nhăn lại thật sâu.
Mà cô gái cạnh hắn, sắc mặt càng thêm khó coi. Bên trong hai mắt tràn ngập áy náy, sợ hãi và lo lắng……
Vũ Tình nhìn hai người bọn họ, khiếp sợ không thể mở miệng.
Chẳng lẽ, cô gái anh muốn kết hôn là……
Đáp án sống động này, làm cho cô không dám nghĩ thêmtiếp. Không, cô không thể thừa nhận sự thật này……
Khi cô không ngừng rơi lệ, thương tâm muốn chết, Thang Duy Thạc lạnh lùng nhìn cô, trong ánh mắt có kinh ngạc, trách cứ, khinh thường và nhiều hơn là cảnh cáo.
Đi theo bên cạnh anh nhiều năm như vậy, đối với nhất cử nhất động của anh cho dù là một ánh mắt, cô cũng hiểu rõ.
Tại một khắc này thời gian như yên lặng, qua kính mắt màu đen Vũ Tình nhìn anh lưu luyến, bốn ngày, đã bốn ngày cô không gặp anh.
Anh vẫn anh tuấn như quá khứ, một thân nhẹ nhàng khoan khoái.
Trong lòng Vũ Tình ngập tràn chua xót, xem ra quan hệ của bọn họ chấm dứt, cũng không tác động đến một tia cảm xúc của anh!
Cô không tin, thật sự không tin, chẳng lẽ năm năm sớm chiều ở chung, anh lại không có nổi chút xíu tình cảm nào với cô ư?
Cho dù là một loại thói quen, chẳng lẽ cũng không sao? Ngay cả nuôi chó con mèo con, đều có tình cảm chứ, huống chi là con người có quan hệ thân thiết?
Trong mắt hơi nước càng ngày càng nhiều, cuối cùng cô đã không nhìn thấy bọn họ nữa.
Thang Duy Thạc giả vờ như không nhận ra, kéo cô gái bên cạnh, đi ngang qua Vũ Tình, đi vào hành lang……
Vũ Tình hít sâu một hơi quay đầu nhìn bóng lưng bọn họ, gắt gao che miệng mình, đề phòng mình khóc thành tiếng.
Chỉ thấy nước mắt nóng bỏng liên tục chảy xuống, chảy vào tay cô, làm ướt cả bàn tay.
Vũ Tình cắn môi dưới, chính cô lại buột miệng gọi ra tên anh!
Cô gái bên cạnh Thang Duy Thạc lơ đãng ngoái đầu nhìn lại, bên trong hai mắt có ~~~ sợ hãi nồng đậm!
Cô không oán, cô không thể oán hận mẹ mình. Chỉ trách, vì sao ông trời lại an bài số phận nhà họ thê thảm như thế.
Nếu năm đó ba không từ bỏ trần gian, cô cũng sẽ không đi đến hoàn cảnh bán rẻ mình.
Cô vô lực tựa vào cửa nhà, ha ha, tất cả mọi người vứt bỏ cô. Cô đã không còn người nhà, đã không còn anh.
À, không! Cô còn có đứa con, đứa con sẽ là người thân của cô. Một tay cô đặt lên trên bụng mình, nặn ra một nụ cười.
Lơ đãng nhấc mắt, một chiếc xe quen thuộc dừng trước mặt cô.
Xe của Thang Duy Thạc, cô sẽ không nhìn lầm! Vũ Tình không dám tin dụi mắt, cẩn thận nhìn lại!
Đúng vậy, xe của anh.
Sao anh lại đến đây? Nơi này không phải nơi anh nên đến.
Cùng với sự khiếp sợ của cô, cửa xe bị mở ra.
Thang Duy Thạc thân hình cao lớn, gương mặt anh tuấn, bước vào trong tầm mắt của cô.
Mà khi nhìn đến cô gái cạnh anh, cô không dám tin hít phải một ngụm khí lạnh, bàn tay nhỏ bé dán chặt trên bụng……
Thang Duy Thạc cũng rất bất ngờ khi nhìn thấy cô, trán nhăn lại thật sâu.
Mà cô gái cạnh hắn, sắc mặt càng thêm khó coi. Bên trong hai mắt tràn ngập áy náy, sợ hãi và lo lắng……
Vũ Tình nhìn hai người bọn họ, khiếp sợ không thể mở miệng.
Chẳng lẽ, cô gái anh muốn kết hôn là……
Đáp án sống động này, làm cho cô không dám nghĩ thêmtiếp. Không, cô không thể thừa nhận sự thật này……
Khi cô không ngừng rơi lệ, thương tâm muốn chết, Thang Duy Thạc lạnh lùng nhìn cô, trong ánh mắt có kinh ngạc, trách cứ, khinh thường và nhiều hơn là cảnh cáo.
Đi theo bên cạnh anh nhiều năm như vậy, đối với nhất cử nhất động của anh cho dù là một ánh mắt, cô cũng hiểu rõ.
Tại một khắc này thời gian như yên lặng, qua kính mắt màu đen Vũ Tình nhìn anh lưu luyến, bốn ngày, đã bốn ngày cô không gặp anh.
Anh vẫn anh tuấn như quá khứ, một thân nhẹ nhàng khoan khoái.
Trong lòng Vũ Tình ngập tràn chua xót, xem ra quan hệ của bọn họ chấm dứt, cũng không tác động đến một tia cảm xúc của anh!
Cô không tin, thật sự không tin, chẳng lẽ năm năm sớm chiều ở chung, anh lại không có nổi chút xíu tình cảm nào với cô ư?
Cho dù là một loại thói quen, chẳng lẽ cũng không sao? Ngay cả nuôi chó con mèo con, đều có tình cảm chứ, huống chi là con người có quan hệ thân thiết?
Trong mắt hơi nước càng ngày càng nhiều, cuối cùng cô đã không nhìn thấy bọn họ nữa.
Thang Duy Thạc giả vờ như không nhận ra, kéo cô gái bên cạnh, đi ngang qua Vũ Tình, đi vào hành lang……
Vũ Tình hít sâu một hơi quay đầu nhìn bóng lưng bọn họ, gắt gao che miệng mình, đề phòng mình khóc thành tiếng.
Chỉ thấy nước mắt nóng bỏng liên tục chảy xuống, chảy vào tay cô, làm ướt cả bàn tay.
Vũ Tình cắn môi dưới, chính cô lại buột miệng gọi ra tên anh!
Cô gái bên cạnh Thang Duy Thạc lơ đãng ngoái đầu nhìn lại, bên trong hai mắt có ~~~ sợ hãi nồng đậm!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook