Tình Nhân Nguyện Ý Yêu Anh Là Em Sai
-
Chương 8
3 tháng sau!
Công ty Đỉnh Phong.
*Cốc cốc cốc...*
"Vào đi."
Sau chất giọng quyền lực của người đàn ông, nam thanh niên đứng chờ bên ngoài đã đẩy cửa bước vào.
Cậu ta mang trên tay một tờ đơn và một tập hồ sơ đi đến đặt lên bàn làm việc của Diệp Ngôn.
"Chủ tịch, đây là hồ sơ của Thiếu phu nhân, cô ấy được lão phu nhân bố trí vào vị trí Phó giám đốc nhân sự, hiện hôm nay đã chính thức vào làm việc rồi ạ!"
Sắc mặt Diệp Ngôn đã hiện đầy vạch đen sau khi nghe xong lời báo cáo của nhân viên phòng nhân sự.
Cung Mẫn Giai đưa Tống Tuyết Nghi vào công ty chính xác là để cô ta dễ dàng kiểm soát anh hơn.
Dù rất bực nhưng anh không phải tuýp người giận cá chém thớt nên chỉ làm mặt lạnh với nhân viên.
Bấy giờ ánh mắt sắc lạnh của người đàn ông đã rơi vào tờ đơn còn lại trên bàn.
"Đơn xin nghỉ phép đó của ai? Sao lại mang lên tận đây?"
"Là đơn của Trợ lý Mạn.
Sáng nay cô ấy gọi đến phòng nhân sự xin nghỉ vì lí do sức khỏe.
Vì Mạn Đình thuộc sự quản lý của Chủ tịch nên phía nhân sự không dám tự ý giải quyết mới mang lên đây cho sếp quyến định."
"Không duyệt.
Gọi điện bảo cô ấy đến làm việc ngay bây giờ."
Diệp Ngôn lạnh giọng đưa ra tối hậu thư, khiến nam nhân viên dè dặt lui ra sau một bước, khẽ nuốt nước bọt cái ực, đắn đo một lúc mới dám nhỏ giọng cất lời:
"Dạ mà sếp ơi, công ty có quy định bắt buộc phải duyệt phép cho nhân viên nếu liên quan đến vấn đề sức khỏe..."
"Tôi chính là quy định ở đây.
Sao, cậu muốn cãi?"
Ánh mắt sắc như dao của người đàn ông rơi vào khuôn mặt của nam nhân viên khiến anh ta rén ngay lập tức.
"Dạ không ạ! Vậy bây giờ em liên lạc với Trợ lý Mạn ngay."
Nói xong, cậu ta liền lấy điện thoại ra và gọi ngay vào số điện thoại riêng của Mạn Đình được lưu trên tờ đơn.
Qua vài hồi chuông ngân lên thì đầu dây bên kia đã nghe máy với chất giọng mệt mỏi.
[A lô tôi là Mạn Đình, xin hỏi ai vậy?]
"Anh là nhân viên của phòng nhân sự.
Anh gọi đến để báo với em là đơn xin nghỉ phép của em Chủ tịch không duyệt, nên bắt buộc em phải tới công ty ngay bây giờ."
Đầu dây bên kia im lặng hồi lâu như suy nghĩ gì đó sau đó mới lên tiếng:
[Vâng, em tới ngay! Cảm ơn anh!]
Cuộc gọi kết thúc, nam nhân viên liền nhìn sang vị Chủ tịch cao cao tại thượng để thông báo:
"Cô ấy nói sẽ tới ngay ạ!"
Lúc này trên môi người đàn ông bất ngờ lại khẽ cong lên, chỉ có ánh mắt vẫn thờ ơ không biến đổi, nhưng thật tâm trong lòng đã vui hơn khá nhiều.
"Từ giờ bất cứ những gì liên quan đến Mạn Đình cứ trực tiếp báo lên với tôi.
Không cần thông qua phòng nhân sự."
"Vâng! Vậy em xin phép quay về làm việc."
Cung kính cúi đầu chào xong, nam nhân viên liền thở hắt ra một hơi nhẹ nhõm, sau đó nhanh chân rời đi.
Diệp Ngôn lại tiếp tục với công việc.
Chờ đợi người con gái ấy đến trình diện.
Thật ra anh cũng không biết tại sao lại cảm thấy khó chịu khi nghĩ đến chuyện cả ngày không được gặp Mạn Đình.
Chỉ một lần uống say phóng túng làm càn, cứ tưởng rồi anh sẽ xem cô như người lạ, như bao cô gái bình thường khác, nhưng nào ngờ rằng từ sau lần đấy trong tâm trí anh lúc nào cũng nghĩ đến sắc vóc, dáng vẻ của cô ấy.
Đặc là mùi hương trên cơ thể cô cứ lưu luyến khiến anh nhớ nhung, nao lòng.
*Cốc cốc cốc...*
Hơn 30 phút sau, phía cửa phòng lại truyền đến âm thanh gõ cửa.
Chẳng hiểu sao lúc này người đàn ông lại cong môi cười thoáng qua chỉ hai giây, sau đó lại tỏ ra cao ngạo, lạnh lùng lên tiếng:
"Vào đi."
Qua thêm vài giây, trước mặt anh bấy giờ đã là dáng vẻ mệt mỏi của Mạn Đình.
"Có chuyện gì quan trọng sao Chủ tịch? Công ty có quy định sẽ duyệt phép nghỉ bệnh cho nhân viên mà, sao anh không cho em nghỉ?"
"Còn đi được tới đây mà không khỏe chỗ nào?"
Một câu trả lời khiến Mạn Đình phải câm nín, quả thật cô đang rất mệt trong người, sáng nay vừa ngủ dậy đã thấy đầu óc choáng váng, cả người cứ lâng lâng như không có năng lượng vậy.
Cô sợ đến vông ty rồi không làm được gì còn ảnh hưởng đến người khác nên mới xin nghỉ, nhưng nào ngờ tên đàn ông ngạo mạn này lại không cho cô nghỉ.
"Nếu không có việc gì cần thì em xin phép về phòng làm việc."
Hôm nay "phụng thể" bất an nên cô không muốn đôi co với người đàn ông nhỏ mọn này nữa.
Nhưng thái độ hờ hững của cô lại khiến anh ta chau mày không hài lòng.
"Đứng lại."
Đôi chân đang bước đi của Mạn Đình đã khựng lại khi nghe thấy mệnh lệnh của Diệp Ngôn, cô nhẹ nhàng xoay lại, nhìn người đàn ông bằng ánh mắt mệt mỏi, chờ xem anh ta sẽ nói gì tiếp theo.
Nhưng lúc này Diệp Ngôn lại không nhìn cô mà lấy điện thoại bàn gọi cho ai đó.
"Chuyển hết tất cả vật dụng, công việc của Trợ lý Mạn sang phòng tôi ngay bây giờ."
Thế rồi một mệnh lệnh mới lại được cấp phát cho nhân viên bên dưới, trước sự ngạc nhiên của Mạn Đình.
"Chủ tịch, sao anh lại chuyển đồ của em qua hết bên đây?"
"Từ giờ làm chung một chỗ cho tiện trao đổi công việc."
Diệp Ngôn thờ ơ đáp.
Trong khi ánh mắt của Mạn Đình lúc này đã trở nên bất mãn.
Cô cảm thấy bản thân mình dường như đã biến thành vật tiêu khiển của người đàn ông này.
Anh thích làm gì thì làm mà không cần nghĩ đến cảm nhận của đối phương, kể cả việc phải chịu trách nhiệm với những gì đã gây ra cho người khác.
Cô đang tự hỏi chính mình rằng tại sao lại yêu người đàn ông này cơ chứ? Anh ta đã có gia đình, lại là người quyền lực, nếu chẳng may để ai đó biết được cô có tình ý với anh thì có phải cô sẽ khó sống yên thân rồi không? Có lẽ cô nên chấm dứt tất cả trước khi lún quá sâu vào vũng lầy ấy, yêu đơn phương đàn ông đã có vợ, có khác gì kẻ tồi tệ đâu chứ.
Bao nhiêu suy nghĩ hiện ra trong đầu Mạn Đình, cuối cùng lại thúc đẩy cô đưa ra một quyết định mà trước nay chưa từng nghĩ tới.
"Chủ tịch, em muốn xin nghỉ việc.".
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook