Tình Nhân Ngàn Năm
Chương 11: Tin tức, ảnh, trả thù-khởi

Đã hai ngày, kể từ lúc Họa Tranh đến trước cổng Luân gia thông báo, người ra đón cũng không thấy cậu  ta đâu mà chỉ thấy Hoàng Nhã thân người thấm máu ngã gục một bên, sau đó đưa vào dù đã được chăm sóc cẩn thận, cơn nguy kịch cũng đã qua nhưng dường như vẫn chưa muốn tỉnh. Mà Họa Thư, bọn họ vẫn không thấy cô xuất hiện, thời gian càng trôi, trong tâm trí của mỗi người bọn họ càng thêm nghi ngờ, lại thêm lo sợ.

Vốn dĩ, nếu như chỉ là ban đầu mọi chuyện sẽ không là gì, nhưng hiện tại hơn một nữa trong số năm người họ đều biết rõ năng lực kinh người của Họa Thư cùng với thứ khí màu đen lạnh lẽo luôn quẩn quanh người cô, hai người bọn họ hiện tại cứ như một mối đe dọa vô hình, vô tình khiến cho bầu không khí của Luân gia trở lại đây thực trầm. Mà Luân Hoa đối với sự tình hiện tại vẫn chỉ yên lặng, không làm ra bất kì hạnh động hay biểu tình gì thêm, nhưng hầu hết thời gian đều ở tại phòng của Hoàng Nhã, nhìn đến một người ngày thường nhã nhặn, với ai cũng vui vẻ nhẹ nhàng vậy mà hiện tại lại im lặng nằm đây, trên người đầy vết thương cùng dây nhợ chằng chịt xung quanh.

Anh chỉ cảm thấy khó chịu, hoàn toàn không có ý niệm oán trách đến Họa Thư, ngoài ý muốn trong lòng lại len lỏi cảm giác lo lắng cho cô. Ngày đó gặp Họa Thư, biết tin cô mỗi ngày đều ngồi ngây người ở cửa chờ mình về nhưng vừa đến lúc anh trở lại thì biến mất, lại có đêm đó buổi tối thấy được Họa Thư nhỏ máu xuống nền có cùng dấu ấn di chuyển nhanh, lại đến lúc cô cứ như vậy yên lặng đứng chờ trước cửa phòng làm việc của anh cho đến khi a Nhất đến đón. Mọi thứ dường như đều cho ra một đáp án, nhưng cũng quá mâu thuẫn. Nó khiến Luân Hoa bỗng dưng sợ hãi khi nghĩ tới việc này. Liệu kiếp trước có thực hay không anh làm chuyện không đúng với cô. Lý lịch ngay cả là nhỏ nhất cũng tìm không thấy cho nên A Hạo mới bất chấp liều lĩnh cùng tiểu An, em gái của mình chạy đến Họa gia như vậy.

Nhưng nếu xét lại, A Nhất tình trạng trở về cũng không ổn định nhưng không hề có vết thương, lão nhị lại càng không có vấn đề nhưng hiện tại đến lượt lão tam lại gặp sự cố. Nhớ đến đây, Luân Hoa bỗng dưng chau mày. Chính là, vài ngày trước, A Hạo có nói qua, Họa Thư hình như bị thương sau lần đi cùng lão nhị.

Còn đang chìm vào mớ suy nghĩ của mình thì bên ngoài đã có tiếng gõ cửa, cũng không chờ Luân Hoa cho phép đã đẩy cửa đi vào

“Có chuyện gì sao??’

“Cậu chủ, mau xem, thật sự không hiểu sau, lúc xem thứ này thì lại nhớ đến Họa Thư, cảm giác rất là lạnh nữa”_A Nhất vẻ mặt vẫn còn hốt hoảng, cũng may làn da ngăm đen của anh giúp che bớt đi cảm xúc, nếu như theo hiện tại, A Nhất nếu trắng trẻo một chút, chắc sẽ còn sinh động hơn với khuôn mặt không còn vết máu.

A Nhất đưa qua máy tính với màn ảnh ghi hình tin tức được thu lại đã hai tiếng trước trước đưa qua cho Luân Hoa_”Làm sao?”

“Là Linh”

“Cậu ấy cảm thấy đoạn tin này có vấn đề sao?”

“Vâng, cậu ấy đưa qua cho tôi trước khi rời đi, bảo là linh tính đoạn ghi hình này sẽ có thể rất quan trọng đối với cậu cho nên tôi liền đến”

Luân Hoa quay đầu, nhìn vào màn hình, di trỏ chuột đến nút play. Một mẫu tin xuất hiện ngay sau đó cùng lời người dẫn chương trình và cảnh của một khu rừng dăng đầy những dải băng vàng giữ khoảng cách của cảnh sát, bên trong có đến hơn năm sáu mảnh vải trắng phủ lên thứ gì đó không hề giống hình hài của một con người. Anh chau mày, có thể thấy được vết máu bê bết bên trên, có còn phần đất bị đào bới mà bên trong là quan tài đã được mở nắp, ngoài ra không còn gì khác. Nhưng một lúc sau, khung cảnh được chuyển ra ngoài bìa rừng, dọc theo đường giao thông qua lại, lại có thêm một mảnh khăn trắng khác. Thông tin đi kèm chính là những người này đều là trộm mộ, dụng cụ đều đã được thu thập, nhưng người gây ra cái chết thảm thì lại không tìm ra, hoàn toàn không có dấu vân tay hay bất kì mẫu vật liên quan nào để lại, mà trên thi thể của nạn nhân lại như bị thú dữ xé nát, ăn đi mất, thậm chỉ còn có vài phần xương người cũng không ở gần. Nhưng điều lạ lùng nhất chính là khu vực này dù không hề có loại hoang dã như vậy, dựa theo tình hình điều tra, họ đang nghi ngờ đến một thứ nguy hiểm khác đang đến gần, hiện tại vẫn chưa nghe báo cáo gì thêm về các vụ liên quan.

“Không phải lão nhị nói lúc người đến dọn dẹp thì ngoài thấy vết máu thì không còn thứ gì khác sót lại sao?”

A Nhất chau mày, vẻ mặt không chắc chắn_”Cậu chủ, mộ cổ đó kiểu dáng cùng chất liệu chính là một trăm năm trở lại đây, còn có, cậu có nhớ không bộ quần áo ngày đó Họa Thư đến tìm chúng ta. Chỉ sợ thật sự là đội mồ sống dậy, báo oán”

Sau hai ngày rời Luân gia chạy đến Họa gia, nhẹ nhàng, dễ dàng trà trộn vào người làm bên trong thì hiện tại anh em của A Hạo lại dừng chân đúng ở căn phòng hai ngày trước Họa Thư  cùng Họa Tranh đến, sau đó cũng rời đi. 

A Hạo đối với Họa gia có điểm lạ lùng, mọi người ở đây quá mức lạnh lẽo, gia chủ bọn họ cũng không một lần nhắc qua, chỉ đơn giản làm xong việc của mình, mọi thứ đều rất tuần tự, trơn tru đến đáng sợ.

Trong bóng tối liền nhanh chóng đưa tay tìm kiếm công tác nhưng lại không thấy, vô ý lại chạm vào sợi dây kéo, chỉ cần kéo nhẹ thì lớp mành chiếu đã được kéo lên, một chút ánh sáng ít ỏi len vào bên trong

“Anh hai, sao không dùng đèn pin cho rồi?”

“Không được, Họa gia là Họa gia, thà là không thấy, nếu như bật đèn, quay trúng thứ gì đó thì anh không chạy nổi đâu”

“Vậy mà con dõng dạc bảo sẽ tìm ra”_tiểu An trề môi, nhìn đến bức hình không biết anh mình đã lấy từ khi nào xuống, chay lại hai mày nhỏ, khó chịu nho nhỏ nói_”Khó nhìn quá”

A Hạo chau mày, quả thực là có chút khó nhìn, cắn răng mang theo bức ảnh cùng cái lạnh thấu xương đang đeo bám mình, từng bước lết chân ra ngoài, lúc đến gần cửa, nơi ánh sáng không mấy mạnh mẽ hắt vào làm sáng một phần nhỏ của lối đi trong căn phòng ngoài, hai anh em đều vẻ mặt kinh sợ nhìn đến bức ảnh trong tay, dường như không thể chấp nhận sự thật, xoay người tiến vào trong, ở vị trí ban đầu kéo lên mành che, nắm lấy sợi dây chất liệu khác với sợi trước, kéo lên tấm mành tre, khiến cho toàn bộ ánh sáng của buổi trưa xuyên qua cửa giấy kiểu nhật, ba chiếc bàn dài từ cao đến thấp đều hiện ra, một loạt những bức ảnh cùng bài vị ngay phía trước đều rõ ràng từng nét một. Thuở ban đầu chỉ là những bức họa, về sau là ảnh trắng đen rồi đến chút ít màu, nhưng mà đối với người mà họ biết, chỉ cần nhìn sơ qua liền có thể tìm ra được. A Hạo đánh rơi bức hình, một trận tối đen, lạnh lẽo bủa vây cả người anh, mà tiểu An bên cạnh cũng không khá khẩm gì, ngã gục tại nơi đó.

Đôi mắt tím của Họa Thư bỗng sáng lên rồi rất nhanh liền tối sầm lại_”Liều lĩnh”

“Hả, sao ạ?”_Họa Tranh còn đang ngây người quay đầu nhìn lại tổ tông phía sau mình thì mắt dường như trợn ngược_”Ba…mẹ, còn có cô dì chú bác, ông, bà….sao mọi người đều ở đây? A, còn chào ngược…nhưng…nhưng sao mọi người ở đây?”_Họa Tranh ngỡ ngàng nhìn hơn mười đời dòng họ của mình hiện tại đều xuất hiện bên cạnh tổ tông của anh, ngay trước nhà kẻ định họ định đến để san bằng trong vài tiếng sắp tới. Cứ tưởng sẽ có thể một mình, bên cạnh tổ tông mà kề vai sát cánh, hiện tại, mấy vị tổ tông khác cũng đều hội tụ ở cùng một chỗ, cùng một thời điểm. Thật sự rất kinh hãi

“Con thật sơ xuất, sau khi con đi đã có người lạ vào nhà, họ còn vào từ từ đường, là người gọi chúng ta đến đây trước khi chúng ta giết hai người đó”_Họa Hoa bước lên, hướng con trai mình giơ tay cốc đầu cậu trẻ một cái thật mạnh_”Đồ ngốc này, ngay cả bảo vệ mấy mảnh gỗ của chúng ta cũng không nổi sao hả!?”

Họa Thư thật chậm chớp mắt, đôi con người màu tím sậm khẽ lưu chuyển như làn sóng nhẹ bên trong, hướng đến bên trong khu biệt thự trước mặt đang chuẩn bị sẵn sang cho kẻ xâm nhập như hai người bọn họ, cũng không dài dòng, thật trầm giọng, lạnh lẽo lên tiếng_“Gọi thi bản các người đến đây”

‘Ta..đói ~~~~’_luồn khí đen hứng khởi lưu động, rời đi khỏi cơ thể của Họa Thư, bắt đầu di chuyển xung quanh toàn bộ những người khác

‘Ta muốn dọn sạch nơi đây sớm nhất có thể, nhưng hiện tại ta không đủ sức’

‘Người muốn trốn tránh sao?’

(dành cho những trang đang giúp đăng truyện của mình cũng như bạn đọc, không biết các bạn có thấy được dòng này không, nhưng mà, bản gốc nó không có thể loại truyện teen đâu, đừng để thể loại truyện đánh lừa. Nhất là hố này, rất nghiêm trọng hahahaha, tôi phải chèn vào giữa bởi hình như thường chú thích của tác giả bọn họ không có mang đi cùng dù nó rất quan trọng-Thân, 50%)

Họa Tranh có chút bất ngờ, tổ tông này của bọn họ được nhắc đến dưới sự kính trọng, tôn thờ vô bờ bến, vậy mà người này, không ai khác chính là người con của tổ tông lại có thể nói chuyện rất thoải mái với người, hoàn toàn không một chút câu nệ, Họa Tranh kiềm không được cũng nhìn qua, những người họ hàng khác của anh cũng một bộ mặt kinh hãi nhìn người, à, chỉ trừ ba người con của người đó, vẻ mặt rất hiểu biết, vây quanh người

‘Muốn tao chết à?’

Họa Tranh nuốt khan một ngụm khi nghe thấy Họa Thư cùng vẻ mặt vô cảm của người quay đầu qua, nhìn đến người con của mình, rất tỉnh táo dùng từ của thời đại mới. Xem ra, người không quá mức khủng bố như những gì đã được miêu tả qua. 

‘Người chết được à? Mà, sao lại phát sinh ngôn ngữ như thế này?’_người đó nói, vẻ mặt khó hiểu nhưng cũng không kém chế giễu bên trong

‘Ngươi còn hiểu thì cần phải hỏi ta sao? Giờ làm không?’

‘Làm…Con đương nhiên làm, tụi nó cũng sẽ phải làm…’

Sau câu nói này, mọi người xung quanh đều trừng mắt nhìn người con, cũng là người gần nhất đối với Họa Thư, sau đó yên lặng, từng người xoay qua một góc, bắt đầu làm thuật triệu hồi

Trong tòa biệt thự kia, người trong phòng giám sát còn đang hỏi ý nhau về việc trước cổng khu vực của bọn họ lại xuất hiện ra hai người là, biểu cảm cũng rất khác thường nhưng hành động vẫn chưa thấy có gì đặc biệt. Một người đang quan sát dãi cam cuối cùng bỗng dưng chau mày khi dường như thấy được có thứ gì đó vừa chạy vọt qua khỏi màn hình, người đó chau mày, hướng đến camera kế tiếp nhìn xem để xác định, nhưng chỉ vừa nhìn qua liền thấy vòm họng của một thứ rất kì quái, thậm chí trong cái tối đen kia, dựa vào ánh sáng hắt vào liền nghĩ thứ này thực ra không dày, có thể thấy vài ánh đỏ hắc vào. Mang tâm trạng lo lắng quay đầu nhìn lại thì trước mặt đã xuất hiện cảnh tượng những con thi ghê tởm kia từ khi nào đã vào trong, còn đang rất bình thản nhai nát từng bộ phận đồng nghiệp của hắn. Một con bỗng nhiêng ngẩng đầu, hai hốc mắt trống rỗng cùng vòm họng đầy máu cười lên_”Khằng khặc”_vài tiếng, trong lúc hắn đang ngỡ ngàng khi nó bước đến ngày một gần, bỗng dưng cảm thấy dường như có nơi nào trên người bị xé nát, dùng một tia lý trí cuối cùng, vươn tay ấn chuông báo động.

Họa Thư vẫn ở dưới lầu, chậm rãi lau kính, đeo lại lên mặt của mình

Người con của Họa Thư ở bên cạnh, nhìn hành động của người, nhàn nhạt hỏi_‘Người từ khi nào lại muốn che dấu đôi mắt đó rồi? Ngại à?’

‘Câm miệng, đi theo ta đến đây. Thi của ngươi nữa, để a Nguyệt nhập vào’_luồn khí đen sau khi nghe được sự cho phép của Họa Thư liền vui vẻ, không ngại ngùng chuyển qua người của người đó, trực tiếp vây lấy khuôn mặt ông

Nó vui vẻ, tốc độ di chuyển cùng rất nhanh, sung sướng than thở_‘A…a, tên khốn nhà ngươi, Họa Trình nhớ ngươi đến chết mất thôi đồ khốn béo tròn ạ, cho cắn miếng nhé’

‘Đồ khốn a Nguyệt, mau cút ra cho ta!’

Kìm lại tiếng cười trong thanh quản, Họa Tranh gãi đầu, bước đến gần hình ảnh gia đình khởi đầu của Họa gia đang dương cung bạt kiếm với nhau_“Con, con đi theo được không?”

Hai người một hồn một xác chết quay đầu nhìn đứa cháu duy nhất, nhỏ nhất còn sống hiện tại của bọn họ, Họa Thư nheo mắt, liếc nhìn sang người con của mình, người đó nhận được dấu hiện, hắng lại giọng, nghiêm túc hướng đến Họa Tranh_”Được….a, nhầm, ở đây, đón ba mẹ của ngươi, còn có mấy người kia thay người đưa bọn họ về trước, sau đó người sẽ trở lại, cùng người giải quyết chuyện ngươi làm sai tại Họa gia”

“….”_Họa Tranh chớp mắt, cảm thấy cổ họng mình như bị chặn, chỉ có thể đứng ngốc ở đó, một mình trơ trọi bên ngoài.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương