Tình Nhân Làm Ấm Giường Của Tổng Giám Đốc
-
Chương 9: Lê Thiên Qua kỳ quái
Lê Thiên Qua nhìn Hướng Vãn, bên môi cong cong mỉm cười, không hiểu đây là có ý tứ gì, chỉ cảm thấy đẹp, khiến người đàn ông này có mùi vị đặc biệt.
Rõ ràng áo mũ chỉnh tề, lại luôn có cảm giác giống lưu manh, giật mình cảm thấy, đây là Dương Quá và Vi Tiểu Bảo tổng hợp lại!
Hướng Vãn cũng nhìn anh, hai người mắt to trừng mắt nhỏ, anh cười, cô cũng cười. Nàng không nói lời nào, xem đến cuối cùng là ai có thể chịu thua.
Lê Thiên Qua đánh giá cô, cần cổ tinh tế, một loạt đỏ thẫm trái cây. Anh biết rõ nghề nghiệp của cô, tuy trước kia thời điểm hai người gặp mặt, trên thân thể cô thỉnh thoảng cũng sẽ có hôn ngân, nhưng hôm nay không biết vì sao, anh nhìn những cái màu đỏ trái cây này, anh đột nhiên cảm thấy phiền toái, tâm tình nhất thời cực độ khó chịu.
Tới cùng vì sao khó chịu, anh cũng không biết, có lẽ có người biết.
Thô lỗ, anh cho tới bây giờ đều thô lỗ, điểm này cô đã sớm biết, từ lần gặp mặt đầu tiên, anh cho cô ấn tượng, một người áo mũ chỉnh tề.
Lê Thiên Qua đột nhiên xốc chăn của cô lên, kéo áo ngủ của cô, lộ ra thân thể trắng nõn. Cô không mảnh vải, ngồi yên ở trên giường, mặc anh đánh giá. Cô sớm đã thành thói quen, coi như bị chó cắn, mà còn là một con chó điên.
Phản kháng hữu dụng sao? Trừ bỏ khiến bản thân bị thương thì còn gì sao? Ánh mắt Lê Thiên Qua từ trước đến nay đều sắc bén như ưng, mà hiện tại ánh mắt anh, đó chính là ưng đói bụng.
Anh đột nhiên cắn môi của cô, không phải hôn môi, mà là cắn, anh dùng lực cắn cô. Tuy đau, nhưng cô nhẫn nại. Anh ấn cô ở trên giường, vuốt ve thân thể của cô, môi dạo chơi ở trên thân thể cô. Anh thích hôn xương quai xanh của cô, thích hôn bờ vai của cô.
Một loại vui sướng, nhưng lại mang theo cảm giác đau đớn đánh úp lại, anh chưa bao giờ yêu quý thân thể của cô, mỗi lần ra vào đều thô lỗ, mặc kệ cô có chuẩn bị tốt hay không.
Cô giống một cổ thi thể, không có phản ứng nào, đối với toàn bộ cô sớm đã lạnh nhạt. Cho tới bây giờ cô đới với anh đều không nhiệt tình, trừ một lần kia anh cho cô uống thuốc, cô chưa bao giờ từng chủ động với anh.
Lê Thiên Qua tắm rửa xong, trở lại, tóc còn có chút nước, cầm lấy một cái khăn mặt lau chùi lung tung. Hướng Vãn vẫn nằm ở trên giường ngẩn người, Lê Thiên Qua trở lại, cô đều không phát hiện.
Lê Thiên Qua cực kỳ không thích cô không cảm giác, coi anh như không có, khăn mặt trong tay càng qua đi, vừa lúc hất vào mặt Hướng vãn. Hướng trễ hoảng sợ, nhíu nhíu mày. Lê Thiên Qua ngồi ở bên người cô, vung tóc nói: "Tóc của tôi không khô."
"Tôi biết, anh cũng đã hất nước lên mặt tôi rồi."
Lê Thiên Qua trừng mắt cô, không nói được một lời.
Hướng Vãn hiểu rõ, anh là chờ cô hầu hạ anh. Vì thế quấn chăn ngồi xuống, dùng khăn mặt xoa tóc của anh. Nàng biết xoa xát như vậy sẽ đau, nhưng đó là cô cố ý, nhưng rõ ràng, cô chỉ mong sao anh ghét bỏ cô, như vậy cô cũng bớt được chút việc.
Thật lâu sau Hướng Vãn buông khăn mặt xuống, "Được, đã khô."
Lê Thiên Qua đột nhiên ôm lấy cô, vô cùng thân thiết đặt cô trên chân mình, cười nói: "Trước kia cô cũng lau tóc cho Lâm Mạc Tịch như vậy sao? Nên cô có gì tốt? Tiền bạc là thấp hèn, dụ dỗ hết người này đến người khác, nói một chút xem, là Lâm Mạc Tịch tốt, hay cảm giác với Ninh Tri Nhiên tốt hơn?"
"Không cho anh gọi tên của anh ấy! Anh không xứng!" Cô không khống chế được, mỗi lần nghĩ đến Lâm Mạc Tich, hai người bọn họ sẽ không khống chế được, anh là một cái nút thắt của cô, một cái nút thắt gắt gao, quẩn quanh trong lòng cô, cởi bỏ sẽ để lại sẹo, không cởi bỏ vĩnh viễn sẽ là khúc mắc.
Lê Thiên Qua lại không buồn bực, ánh mắt vẫn mang ý cười, "Nóng nảy? Mỗi lần nói đến cậu ta, cô liền thất thường. Thì ra cô cũng không phải không có biểu tình của một con người, chỉ có Lâm Mạc Tịch mới khiến cô như vậy. Tới cùng đó là tên đàn ông như thế nào, khiến cô yêu như vậy? Thời điểm cô gặp chuyện không may, cậu ta ở nơi nào? Bỏ mặc cô biến thành như vậy, cậu ta có từng đi tìm cô? Hiện tại nổi tiếng rồi, thần tượng của giới trẻ, Hướng Vãn cô ở trong lòng cậu ta cái rắm cũng không bằng!"
"Anh ngậm miệng! Anh ngậm miệng! Đều là anh, nếu không phải anh tôi sẽ không thay đổi thành như vậy! Tên hỗn đản này! Là anh hại tôi, là anh, anh đi chết đi!" Cô che lỗ tai, khóc to, cô không khống chế được, cô không cho người khác vũ nhục Lâm Mạc Tịch, đó là Mạc Tịch của cô, những chuyện của cô và anh, những người khác không bao giờ hiểu được.
Anh bắt lấy tay cô, lạnh lùng nhìn cô: "Cô hi vọng tôi chết như thế? Cực kỳ đáng tiếc, tôi lại trường thọ. Tôi chết cô cũng phải chôn cùng, đời này cô đừng nghĩ thoát khỏi tôi!"
Hướng Vãn trừng anh, hận không thể ăn thịt uống máu, thật lâu trước kia, thời điểm anh giữ lấy của cô, cô cũng nhìn anh bằng ánh mắt như vậy. Là một ánh mắt, khiến anh có hứng thú, mới giữ cái mạng này của cô lại.
Vài năm nay, cô ở bên người Lê Thiên Qua, dần dần thu mình lại, trở nên khôn khéo đưa đẩy, khiến anh muốn phát tác đều không có cơ hội, cô biến thành mèo, nhưng anh hi vọng cô là một con nhím, quá mềm mại, anh không cần.
"Muốn gặp cậu ta sao? Tôi an bài hai người gặp mặt, như thế nào? Không phải cô thích nghe cậu ta ca hát sao, tôi gọi cậu ta tới, mở một buổi biểu diễn, chỉ có cô là người xem. Cô xem tôi đối với cô thật tốt!" Anh đang cười, nhưng lại khiến cho người ta không rét mà run.
Cô cắn chặt răng, "Lê Thiên Qua, anh không nên ép tôi!"
"Ép cô? Cô cảm thấy tôi đây là đang ép cô? Hướng Vãn cô nằm mơ đều kêu tên người ta, tôi phải giúp cô, cho cậu ta biết!"
Cô nắm chặt nắm tay, khớp xương kẽo kẹt rung động, lại chậm rãi buông ra, trắng xanh vô lực, "Lê Thiên Qua, đừng, tôi không muốn thấy anh ấy, tôi thành cái dạng này, còn có mặt mũi gì đi gặp anh ấy? Lê Thiên Qua, coi như là tôi cầu xin anh, không cần như vậy."
"Cô yêu cậu ta như thế? Thấp hèn!" Anh oán giận, chỉ vì anh nhìn đến, mỗi một lần nhắc tới Lâm Mạc Tịch, trong mắt cô lại long lanh nước mắt.
Trước kia anh đối với cô quả thật không để tâm, nhưng ngày đó cô nằm ở dưới thân anh, chảy nước mắt, kêu cái tên kia. Từ sau đó, anh liền phái người tra xét người tên Lâm Mạc Tịch này, còn cả những chuyện mà xảy ra với hai người bọn họ.
Lê Thiên Qua biết, đời này người cô yêu, phỏng chừng sẽ là Lâm Mạc Tịch rồi. Tình yêu lúc còn trẻ, làm sao có thể lâu dài? Anh chính là muốn để cho cô biết, Hướng Vãn cô, căn bản là không xứng có được tình yêu, cho nên anh muốn đánh nát ảo tưởng của cô.
Rõ ràng áo mũ chỉnh tề, lại luôn có cảm giác giống lưu manh, giật mình cảm thấy, đây là Dương Quá và Vi Tiểu Bảo tổng hợp lại!
Hướng Vãn cũng nhìn anh, hai người mắt to trừng mắt nhỏ, anh cười, cô cũng cười. Nàng không nói lời nào, xem đến cuối cùng là ai có thể chịu thua.
Lê Thiên Qua đánh giá cô, cần cổ tinh tế, một loạt đỏ thẫm trái cây. Anh biết rõ nghề nghiệp của cô, tuy trước kia thời điểm hai người gặp mặt, trên thân thể cô thỉnh thoảng cũng sẽ có hôn ngân, nhưng hôm nay không biết vì sao, anh nhìn những cái màu đỏ trái cây này, anh đột nhiên cảm thấy phiền toái, tâm tình nhất thời cực độ khó chịu.
Tới cùng vì sao khó chịu, anh cũng không biết, có lẽ có người biết.
Thô lỗ, anh cho tới bây giờ đều thô lỗ, điểm này cô đã sớm biết, từ lần gặp mặt đầu tiên, anh cho cô ấn tượng, một người áo mũ chỉnh tề.
Lê Thiên Qua đột nhiên xốc chăn của cô lên, kéo áo ngủ của cô, lộ ra thân thể trắng nõn. Cô không mảnh vải, ngồi yên ở trên giường, mặc anh đánh giá. Cô sớm đã thành thói quen, coi như bị chó cắn, mà còn là một con chó điên.
Phản kháng hữu dụng sao? Trừ bỏ khiến bản thân bị thương thì còn gì sao? Ánh mắt Lê Thiên Qua từ trước đến nay đều sắc bén như ưng, mà hiện tại ánh mắt anh, đó chính là ưng đói bụng.
Anh đột nhiên cắn môi của cô, không phải hôn môi, mà là cắn, anh dùng lực cắn cô. Tuy đau, nhưng cô nhẫn nại. Anh ấn cô ở trên giường, vuốt ve thân thể của cô, môi dạo chơi ở trên thân thể cô. Anh thích hôn xương quai xanh của cô, thích hôn bờ vai của cô.
Một loại vui sướng, nhưng lại mang theo cảm giác đau đớn đánh úp lại, anh chưa bao giờ yêu quý thân thể của cô, mỗi lần ra vào đều thô lỗ, mặc kệ cô có chuẩn bị tốt hay không.
Cô giống một cổ thi thể, không có phản ứng nào, đối với toàn bộ cô sớm đã lạnh nhạt. Cho tới bây giờ cô đới với anh đều không nhiệt tình, trừ một lần kia anh cho cô uống thuốc, cô chưa bao giờ từng chủ động với anh.
Lê Thiên Qua tắm rửa xong, trở lại, tóc còn có chút nước, cầm lấy một cái khăn mặt lau chùi lung tung. Hướng Vãn vẫn nằm ở trên giường ngẩn người, Lê Thiên Qua trở lại, cô đều không phát hiện.
Lê Thiên Qua cực kỳ không thích cô không cảm giác, coi anh như không có, khăn mặt trong tay càng qua đi, vừa lúc hất vào mặt Hướng vãn. Hướng trễ hoảng sợ, nhíu nhíu mày. Lê Thiên Qua ngồi ở bên người cô, vung tóc nói: "Tóc của tôi không khô."
"Tôi biết, anh cũng đã hất nước lên mặt tôi rồi."
Lê Thiên Qua trừng mắt cô, không nói được một lời.
Hướng Vãn hiểu rõ, anh là chờ cô hầu hạ anh. Vì thế quấn chăn ngồi xuống, dùng khăn mặt xoa tóc của anh. Nàng biết xoa xát như vậy sẽ đau, nhưng đó là cô cố ý, nhưng rõ ràng, cô chỉ mong sao anh ghét bỏ cô, như vậy cô cũng bớt được chút việc.
Thật lâu sau Hướng Vãn buông khăn mặt xuống, "Được, đã khô."
Lê Thiên Qua đột nhiên ôm lấy cô, vô cùng thân thiết đặt cô trên chân mình, cười nói: "Trước kia cô cũng lau tóc cho Lâm Mạc Tịch như vậy sao? Nên cô có gì tốt? Tiền bạc là thấp hèn, dụ dỗ hết người này đến người khác, nói một chút xem, là Lâm Mạc Tịch tốt, hay cảm giác với Ninh Tri Nhiên tốt hơn?"
"Không cho anh gọi tên của anh ấy! Anh không xứng!" Cô không khống chế được, mỗi lần nghĩ đến Lâm Mạc Tich, hai người bọn họ sẽ không khống chế được, anh là một cái nút thắt của cô, một cái nút thắt gắt gao, quẩn quanh trong lòng cô, cởi bỏ sẽ để lại sẹo, không cởi bỏ vĩnh viễn sẽ là khúc mắc.
Lê Thiên Qua lại không buồn bực, ánh mắt vẫn mang ý cười, "Nóng nảy? Mỗi lần nói đến cậu ta, cô liền thất thường. Thì ra cô cũng không phải không có biểu tình của một con người, chỉ có Lâm Mạc Tịch mới khiến cô như vậy. Tới cùng đó là tên đàn ông như thế nào, khiến cô yêu như vậy? Thời điểm cô gặp chuyện không may, cậu ta ở nơi nào? Bỏ mặc cô biến thành như vậy, cậu ta có từng đi tìm cô? Hiện tại nổi tiếng rồi, thần tượng của giới trẻ, Hướng Vãn cô ở trong lòng cậu ta cái rắm cũng không bằng!"
"Anh ngậm miệng! Anh ngậm miệng! Đều là anh, nếu không phải anh tôi sẽ không thay đổi thành như vậy! Tên hỗn đản này! Là anh hại tôi, là anh, anh đi chết đi!" Cô che lỗ tai, khóc to, cô không khống chế được, cô không cho người khác vũ nhục Lâm Mạc Tịch, đó là Mạc Tịch của cô, những chuyện của cô và anh, những người khác không bao giờ hiểu được.
Anh bắt lấy tay cô, lạnh lùng nhìn cô: "Cô hi vọng tôi chết như thế? Cực kỳ đáng tiếc, tôi lại trường thọ. Tôi chết cô cũng phải chôn cùng, đời này cô đừng nghĩ thoát khỏi tôi!"
Hướng Vãn trừng anh, hận không thể ăn thịt uống máu, thật lâu trước kia, thời điểm anh giữ lấy của cô, cô cũng nhìn anh bằng ánh mắt như vậy. Là một ánh mắt, khiến anh có hứng thú, mới giữ cái mạng này của cô lại.
Vài năm nay, cô ở bên người Lê Thiên Qua, dần dần thu mình lại, trở nên khôn khéo đưa đẩy, khiến anh muốn phát tác đều không có cơ hội, cô biến thành mèo, nhưng anh hi vọng cô là một con nhím, quá mềm mại, anh không cần.
"Muốn gặp cậu ta sao? Tôi an bài hai người gặp mặt, như thế nào? Không phải cô thích nghe cậu ta ca hát sao, tôi gọi cậu ta tới, mở một buổi biểu diễn, chỉ có cô là người xem. Cô xem tôi đối với cô thật tốt!" Anh đang cười, nhưng lại khiến cho người ta không rét mà run.
Cô cắn chặt răng, "Lê Thiên Qua, anh không nên ép tôi!"
"Ép cô? Cô cảm thấy tôi đây là đang ép cô? Hướng Vãn cô nằm mơ đều kêu tên người ta, tôi phải giúp cô, cho cậu ta biết!"
Cô nắm chặt nắm tay, khớp xương kẽo kẹt rung động, lại chậm rãi buông ra, trắng xanh vô lực, "Lê Thiên Qua, đừng, tôi không muốn thấy anh ấy, tôi thành cái dạng này, còn có mặt mũi gì đi gặp anh ấy? Lê Thiên Qua, coi như là tôi cầu xin anh, không cần như vậy."
"Cô yêu cậu ta như thế? Thấp hèn!" Anh oán giận, chỉ vì anh nhìn đến, mỗi một lần nhắc tới Lâm Mạc Tịch, trong mắt cô lại long lanh nước mắt.
Trước kia anh đối với cô quả thật không để tâm, nhưng ngày đó cô nằm ở dưới thân anh, chảy nước mắt, kêu cái tên kia. Từ sau đó, anh liền phái người tra xét người tên Lâm Mạc Tịch này, còn cả những chuyện mà xảy ra với hai người bọn họ.
Lê Thiên Qua biết, đời này người cô yêu, phỏng chừng sẽ là Lâm Mạc Tịch rồi. Tình yêu lúc còn trẻ, làm sao có thể lâu dài? Anh chính là muốn để cho cô biết, Hướng Vãn cô, căn bản là không xứng có được tình yêu, cho nên anh muốn đánh nát ảo tưởng của cô.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook