Tình Nhân Làm Ấm Giường Của Tổng Giám Đốc
-
Chương 42: Bảo vệ hạnh phúc
Editor: Hangbaobinh
Nhiệt độ trong xe thích hợp, ghế ngồi được làm bằng da thật có độ mềm mại thích hợp, còn có bờ vai của Ninh Tri Nhiên cũng thích hợp, cho nên Hướng Vãn ngủ thiếp đi rất nhanh. Trong những ngày này cơ hồ là cô chưa từng chợp mắt một lần nào, mỗi lần nhắm mắt lại thì trong đầu của cô lại hiện lên những chuyện đã xảy ra cách đây rất lâu, người nhà của cô từng người từng người một ngã xuống trước mặt cô, sau đó không gian lại thay đổi, đó là cảnh cô cầm dao đâm Lê Thiên Qua, những hình ảnh này không ngừng đan xen xuất hiện trong đầu của cô, làm cho cô không cách nào nhắm mắt được. Khi biết được người cho mình cảm giác an toàn, vào thời điểm cảm thấy an toàn thì sẽ rất dễ dàng đi vào giấc ngủ, bởi vì đã cởi bỏ tất cả đề phòng xuống. Ninh Tri Nhiên nhìn thấy cô ngủ say, bên môi không kìm nén được hiện lên ý cười. Anh ta gõ một cái vào ghế ngồi ngay trước mắt: “Lão Trương, nếu lần này thật sự phải ra toà thì chúng ta có được bao nhiêu phần thắng?”
Lão Trương là một quản lý cấp cao trong xí nghiệp Ninh thị, đồng thời cũng một luật sư nổi tiếng trong giới, nếu ông ấy đồng ý nhận vụ án thì không có chuyện thua kiện được. Cho nên Ninh Tri Nhiên rất tin tưởng ông ấy, nếu như ông ấy nói có thế thắng thì khẳng định có thể thắng. Nhưng ngược lại, kết quả này anh ta lại không giám nghĩ tới. Lão Trương chần chờ một chút, sau đó nói: “Chứng cớ rất xác thực, chỉ có thể tranh thủ thôi. Điều khiến tôi kinh ngạc nhất là người bị hại lại không có khởi tố, nếu chỉ có cảnh sát khởi tố thì không đủ, cho nên vụ án này vẫn có phần thắng.”
“Làm ơn, tôi muốn nhất định phải thắng, mặc kệ phải trả giá như thế nào.”
Lúc gần tới nơi, Ninh Tri Nhiên muốn gọi cô tỉnh dậy, nhưng khi nhìn thấy cô ngủ quá say sưa, như thế nào cũng nhân tâm nên ôm cô vào nhà. Lúc Hướng Vãn ngủ thích co cả cơ thể lại, thì ra cơ thể phụ nữ mềm mại như vậy, có thể co lại rất nhỏ. Ninh Tri Nhiên ngồi ở bên nhìn cô một lát, đột nhiên nghĩ tới cái gì đó đứng dậy đi vào phòng vệ sinh, lấy một cái khăn bông đi vào, cẩn thận nắm lấy tay của cô, nhẹ nhàng lau chùi, vân trên lòng bàn tay của cô có chút xốc xếch, ngón tay thon dài, móng tay được sửa cẩn thận, một đôi tay trắng trẻo sạch sẽ. Sau khi lau tay, anh ta lại lâu mặt cho cô, giống như vậy, lau rất cẩn thận. Thật ra thì đây là lần đầu tiên Ninh Tri Nhiên chăm sóc cho người khác, khi đầu ngón tay của anh ta chạm nhẹ vào mặt của cô, mam mát lạnh lạnh, lại mang thêm một cảm giác tê liệt. Ninh Tri Nhiên một mình cười khúc khích, nếu như có thể lúc nào cũng được nhìn thấy cô, vì cô làm những việc nhỏ nhặt như thế này thì tốt biết bao. Hướng Vãn đang ngủ thì cảm giác được có người chạm vào mình, cô nhíu mày, nhưng cũng không có tỉnh dậy, mà lật người tiếp tục ngủ tiếp. Đợi đến khi cô tỉnh ngủ, mở mắt, nhìn trang trí bốn phía, sửng sốt một hồi lâu, mới nhớ ra nơi này là nhà của Ninh Tri Nhiên, căn phòng này chính là phòng lần trước cô đã từng ngủ. Ngắm nhìn bốn phía, rèm cửa cùng ga giường hình như mới được đổi, mở của tủ ra, bên trong treo rất nhiều loại quần áo, Hướng Vãn chọn một bộ đồ ngủ được làm bằng tơ tằm, sau đó đi vào phòng tắm. Người cô sắp sửa bị mốc lên rồi, cái bộ quần áo trong trại giam kia bị cô ném vào thùng giác, nhưng lại một lần nữa cầm lên, cảm thấy chỉ vứt một lần thì vẫn cảm thấy không đủ. Tắm xong, cô cầm bộ quần áo tù nhân ra ngoài. Ra đến bên ngoài, cô ngửi thấy một mùi thơm, mùi thơm đó thật sự làm cho cô đói bụng, đi theo mùi thơm ra ngoài thì nhìn thấy Ninh Tri Nhiên đeo tạp dề, trong tay là một cái xẻng lật. Dáng vẻ nhìn có chút tức cười, nhưng nó lại làm cho người ta có cảm giác thật ấm áp. Ninh Tri Nhiên nghe thấy đằng sau có tiếng vang, khi quay người lại thì thấy Hướng Vãn, cười cười nói: “Rốt cuộc thì cô cũng đã tỉnh?”
Hướng Vãn sững sờ: “Tôi ngủ rất lâu sao?”
Ninh Tri Nhiên gật đầu một cái: “Không nhiều lắm, mới có ba ngày thôi. Đói bụng không, chờ một chút là được ăn cơm rồi.”
Ba ngày? Chẳng trách được mình cảm thấy ngực dán vào lưng rồi, bụng thì giống như đang đánh trống. Vội vàng đến tủ lạnh lấy hai hộp sữa bò để uống, lúc này thì mới thấy cảm giác khá hơn một chút. Trên bàn cơm có một đĩa măng xào hoa huệ tây, măng xào thì bị teo lại, còn hoa huệ tây đã không còn hình dáng ban đầu nữa, bề ngoài thật không ra hình dáng gì, Hướng Vãn khinh bỉ nhìn chằm chằm đĩa thức ăn, sau đó vươn tay ra muốn lấy một chút nếm thử.
“Không được ăn vụng!” Ninh Tri Nhiên từ trong bếp lộ ra nửa người trên, trong tay cầm cái xẻng quơ quơ, bộ dáng như thế nhìn rất buồn cười. Hướng Vãn chủ môi:
“Người nào ăn vụng chứ?”
“Nha! Cô còn không thừa nhận? Cô vươn tay ra, trên tay vẫn còn dính nước nha!”
“Anh có thiên lý nhãn nha!”
Ninh Tri Nhiên từ trong bếp đi ra ngoài, trên người có nhàn nhạt mùi thuốc lá, cùng với mùi nước hoa, trên người còn có cả mùi của khói lửa lúc ở trong bếp trộn lẫn vào, anh ta nắm lấy tay của Hướng Vãn, giơ lên nhìn chằm chằm ngón trỏ cùng ngón cái: “Cô nhìn một chút xem, tôi nói vẫn còn chút nước từ đồ ăn a! Cô còn nói mình không có ăn vụng hay không?”
Hướng Vãn đuối lý, nhưng vịt chết còn cứng mỏ: “Món ăn anh làm khó ăn thế này, hiếm mới có người ăn vụng!”
“Ai nha! Ăn vụng còn chê là ăn không ngon? Hướng Vãn không nên như vậy nha! Cô không có ăn vụng thì làm sao mà biết ăn không có ngon? Cái người này còn nói không có ăn vụng nữa.”
“Tôi chỉ nếm thử một chút thôi!”
“Vậy thì cô chờ một chút nữa rồi nếm, đồ ăn xong ngay đây.”
Hướng Vãn dùng sức hít hít mũi, sua đó mờ mịt nói: “Ninh Tri Nhiên, anh có ngửi thấy mùi gì không? Có mùi khét đó.”
Ninh Tri Nhiên như vỡ lẽ ra, dậm dậm chân: “Cá của tôi! Đều là tại cô!”
Anh ta chạy nhanh như khói vào trong bếp, trong nồi khói đang bốc lên, vội vàng tắt bếp, cầm đồ nhấc nồi lên, nhấc nồi đặt vào trong bồn nước, vặn vòi nước, xoạt một tiếng. Phòng bếp trở thành một mớ hỗn độn, anh ta cũng lười dọn dẹp, buồn bực cởi tạp dề xuống, quay trở lại phòng ăn. Hướng Vãn cố nén cười nhìn anh ta:
“Thế nào? Món ăn của tôi đâu? Lúc nào thì được ăn cơm vậy?”
Ninh Tri Nhiên nhìn cô một cái: “Thay quần áo, chúng ta đi ra ngoài ăn cơm.”
“Không đi, anh lừa tôi à, làm lâu như vậy, cuối cùng lại đi ra ngoài ăn.”
“Cô không đi phải không? Vậy cũng được, tôi đi một mình.” Ninh Tri Nhiên nói xong thì xoay người rời đi. Hướng Vãn vội vàng kéo anh ta lại: “Vậy thôi, một mình anh ăn cơm cũng buồn, để tôi đi với anh.”
Ninh Tri Nhiên nín cười nói: “Không cần, tôi ăn một mình quen rồi, không làm phiền cô đâu.”
“Ninh Tri Nhiên!”
Ninh Tri Nhiên cười ha ha, cười lộ cả hàm răng: “Nhanh đi thay quần áo đi.”
Hướng Vãn xoay người đi vài bước thì lại quay lại: “Ninh Tri Nhiên, anh có cái bật lửa nào không?”
Ninh Tri Nhiên lấy từ trong túi ra đưa cho cô, anh ta cũng không hỏi cô làm gì, vậy nên tự nhiên Hướng Vãn cũng không nói. Hướng Vãn đi vào phòng, đi thẳng tới phòng tắm, châm lửa đốt bộ quần áo tù nhân. Mùi khét xông vào mũi, Hướng Vãn vội che mũi lại lẳng lặng nhìn bộ y quần áo cháy thành tro bụi. Vào thời điểm bộ quần áo cháy gần hết, đột nhiên nước chảy xuống như xối xả, phun cả vào người Hướng Vãn, cô bị giật mình hoảng sợ hét lên một tiếng. Ninh Tri Nhiên nghe được tiếng của cô, không chút do dự chạy vào. Hướng Vãn bị nuối bắn vào ướt sũng cả người, cả người ướt đẫm, áo ngủ dính chặt lên người cô, làm lộ cả dáng người của cô ra. Ninh Tri Nhiên ngẩng đầu lên nhìn, sau đó lại nhìn xuống bộ quần áo đang chưa cháy hết nằm ở trên nền nhà thì không nhịn được bật cười ra tiếng.
Hướng Vãn căm tức nhìn anh ta: “Ninh Tri Nhiên, anh còn cười được sao! Tự nhiên lại lắp thiết bị dập tắt lửa ở trong phòng tắm! Tại sao anh không nói với tôi, anh thật là quá đáng?!”
Loại thiết kế này thật ra rất bình thường, Ninh Tri Nhiên chính là muốn ngăn chặn những trường hợp như thế này, trừ phòng bếp, hầu hết tất cả các phòng đều nắp thiết bị chống cháy, chỉ cần có khói hơi nhiều hơn một chút thì sẽ tự động phun nước để dập lửa. Anh ta cũng không có nghĩ đến việc Hướng Vãn mượn bật lửa của mình là để làm việc này, nếu anh ta biết như vậy thì anh ta sẽ đưa cô ra ngoài sân để đốt.
“Anh còn dám cười! Anh lại còn cười? Anh muốn cười sao!” Hướng Vãn hắt nước lên người Ninh Tri Nhiên, lại cảm thấy không đủ liền dứt khoát mở nước nóng lạnh, vặn vòi hoa sen phun nước về phía Ninh Tri Nhiên.
“Cô làm thật à, tôi sẽ không cười nữa, tôi thật sự sẽ không cười cô nữa.” Ninh Tri Nhiên một bên trốn tránh cô, một bên muốn lấy lại vòi hoa sen trên tay của cô.
Hướng Vãn đương nhiên sẽ không để cho anh ta được như ý muốn, nhưng sức lực lại không chống được sức của anh ta, hơn nữa cô còn mấy ngày chưa có ăn cơm nên càng không có sức lực phản kháng rất là ít. Ninh Tri Nhiên ôm cô vào lòng, nhanh chóng lấy vòi hoa sen trong tay của cô, thật vất vả mới lấy được, vừa mới muốn phun lại lên người cô thì phía sau đột nhiên có âm thanh phát ra.
“Có chuyện gì đang xảy ra vậy? Đang tắm uyên ương sao?”
Ninh Tri Nhiên cùng Hướng Vãn đều ngẩn cả người, vừa rồi bọn họ tranh giành với nhau có chút mạnh mẽ cho nên cũng không có chú ý đến việc có người đi vào.
Ninh Tri Nhiên xoay đầu lại cười nói: “Mẹ, sao mẹ lại đến đây?”
Ninh phu nhân lấy một cái ghế ngồi ở cửa, từ trong túi sách lấy ra một túi hạt dưa, một bên cảm thán một bên nói: “Đừng quan tâm đến mẹ, hai đứa cứ chơi tiếp đi, mẹ ngồi một bên nhìn là được rồi.”
Hướng Vãn vội vàng đẩy Ninh Tri Nhiên ra một chút, lúc này anh ta mới nhớ tới là mình vẫn còn đang ôm Hướng Vãn đó, hai người giống như là bị điện giật, cách nhau ra thật xa.
Làm cho Ninh phu nhân không khỏi buồn cười: “Làm gì vậy, mẹ cũng chưa có nói cái gì, chẳng lẽ mẹ quấy rầy hai đứa sao? Vậy thì mẹ đi đây.”
Ninh Tri Nhiên rất hiểu tính cánh của mẹ mình, bà chính là muốn anh ta mở miệng giữa bà ở lại, nhưng hôm nay anh ta không có phối hợp với mẹ của mình đâu, vì thế nói: “Vậy thì con không có tiễn đâu, mẹ đi thong thả.”
Ninh phu nhân trừng mắt nhìn Ninh Tri Nhiên, hôm nay, bà không có nghĩ tới việc con trai không cho ba chút mặt mũi, vừa muốn mở miệng dạy dỗ thì Hướng Vãn đột nhiên lên tiếng nói: “Bác gái, bác đừng có đi, không phải giống như bác nghĩ đâu, bác đừng hiểu lầm.”
Ninh phu nhân cười cười nói: “Nếu đã giữ mẹ lại vậy thì mẹ không đi nữa.”
“Mẹ, hay là mẹ đi đi.”
Ninh phu nhân nghe xong lời này thì tức giận liền kéo tới, nếu không phải đang có người ở đây thì bà đã kéo lấy lỗ tai của con trai mình rồi, nhưng lúc này chỉ có thể tức giận nói: “Con, cái tên tiểu tử thúi! Con dám bảo mẹ đi đi? Mẹ còn chưa có tìm con tính sổ đâu! Tại sao lại chạy ra khỏi bệnh viện rồi tới đây? Đi nhiều ngày như vậy mà cũng không có về lại bệnh viện, con không biết tình hình sức khoẻ của mình hay sao?”
“Anh bị bệnh sao?” Hướng Vãn kinh ngạc nói.
Ninh Tri Nhiên cười cười với cô: “Không có việc gì, chỉ là cảm thấy không có thoải mái thôi.”
Ninh phu nhân thiếu chút nữa thì tức chết, người cần phải phẫu thuật ghép da mà lại chỉ nói là cảm thấy không thoải mái, nó là một đứa con trai, không biết trong đầu có thiếu mất một sợi dây nào hay không? Xem ra năm đó phải để ông nội của nó đưa nó vào quân đội một thời gian! Lúc đó đều do mình, đúng là lòng dạ đàn bà mà.
“Con trai, nếu không phải mẹ muốn tới tìm con thì con không định làm phẫu thuật nữa phải không?”
“Mẹ! Con đi mấy ngày rồi sẽ về mà!” Ninh Tri Nhiên không có một chút vui mừng nào cả, anh ta không muốn làm cho Hướng Vãn biết mình bị bệnh, không muốn dùng tới việc này để ràng buộc cô cái gì cả.
“Không phải anh nói chỉ cảm thấy không thoải mái hay sao? Làm phẫu thuật? Ninh Tri Nhiên, rốt cuộc thì anh bị làm sao?”
“Thật không có việc gì mà, mẹ tôi chỉ thích làm ngạc nhiên một chút thôi.”
Ninh phu nhân hít một hơi thật sâu, lại tiếp tục hít một hơi tiếp, không thể tức giận, dù sao thì mình cũng là một phu nhân, tức giận chỉ là việc mà người đàn bà chanh chua mới làm, bà cố gắng bình tĩnh lại nhã nhặn nói: “Con trai, cùng mẹ trở lại bệnh viện. Còn vị tiểu thư này, cô cũng cùng chúng tôi tới bệnh viện, có chuyện gì thì tới bệnh viện lại nói tiếp, cũng thuận tiện kiểm tra cơ thể một chút, tại sao hai đứa lại huyên náo đến tận cả phòng tắm vậy? Trong phòng ngủ không tốt sao? Ai! Người tuổi trẻ bây giờ thật là.”
Ninh Tri Nhiên lắc đầu cười khổ, rất dễ để có thể nhận ra là mẹ của anh ta đã hiểu lầm rồi, xem ra lại có chuyện rắc rối rồi.
Nhiệt độ trong xe thích hợp, ghế ngồi được làm bằng da thật có độ mềm mại thích hợp, còn có bờ vai của Ninh Tri Nhiên cũng thích hợp, cho nên Hướng Vãn ngủ thiếp đi rất nhanh. Trong những ngày này cơ hồ là cô chưa từng chợp mắt một lần nào, mỗi lần nhắm mắt lại thì trong đầu của cô lại hiện lên những chuyện đã xảy ra cách đây rất lâu, người nhà của cô từng người từng người một ngã xuống trước mặt cô, sau đó không gian lại thay đổi, đó là cảnh cô cầm dao đâm Lê Thiên Qua, những hình ảnh này không ngừng đan xen xuất hiện trong đầu của cô, làm cho cô không cách nào nhắm mắt được. Khi biết được người cho mình cảm giác an toàn, vào thời điểm cảm thấy an toàn thì sẽ rất dễ dàng đi vào giấc ngủ, bởi vì đã cởi bỏ tất cả đề phòng xuống. Ninh Tri Nhiên nhìn thấy cô ngủ say, bên môi không kìm nén được hiện lên ý cười. Anh ta gõ một cái vào ghế ngồi ngay trước mắt: “Lão Trương, nếu lần này thật sự phải ra toà thì chúng ta có được bao nhiêu phần thắng?”
Lão Trương là một quản lý cấp cao trong xí nghiệp Ninh thị, đồng thời cũng một luật sư nổi tiếng trong giới, nếu ông ấy đồng ý nhận vụ án thì không có chuyện thua kiện được. Cho nên Ninh Tri Nhiên rất tin tưởng ông ấy, nếu như ông ấy nói có thế thắng thì khẳng định có thể thắng. Nhưng ngược lại, kết quả này anh ta lại không giám nghĩ tới. Lão Trương chần chờ một chút, sau đó nói: “Chứng cớ rất xác thực, chỉ có thể tranh thủ thôi. Điều khiến tôi kinh ngạc nhất là người bị hại lại không có khởi tố, nếu chỉ có cảnh sát khởi tố thì không đủ, cho nên vụ án này vẫn có phần thắng.”
“Làm ơn, tôi muốn nhất định phải thắng, mặc kệ phải trả giá như thế nào.”
Lúc gần tới nơi, Ninh Tri Nhiên muốn gọi cô tỉnh dậy, nhưng khi nhìn thấy cô ngủ quá say sưa, như thế nào cũng nhân tâm nên ôm cô vào nhà. Lúc Hướng Vãn ngủ thích co cả cơ thể lại, thì ra cơ thể phụ nữ mềm mại như vậy, có thể co lại rất nhỏ. Ninh Tri Nhiên ngồi ở bên nhìn cô một lát, đột nhiên nghĩ tới cái gì đó đứng dậy đi vào phòng vệ sinh, lấy một cái khăn bông đi vào, cẩn thận nắm lấy tay của cô, nhẹ nhàng lau chùi, vân trên lòng bàn tay của cô có chút xốc xếch, ngón tay thon dài, móng tay được sửa cẩn thận, một đôi tay trắng trẻo sạch sẽ. Sau khi lau tay, anh ta lại lâu mặt cho cô, giống như vậy, lau rất cẩn thận. Thật ra thì đây là lần đầu tiên Ninh Tri Nhiên chăm sóc cho người khác, khi đầu ngón tay của anh ta chạm nhẹ vào mặt của cô, mam mát lạnh lạnh, lại mang thêm một cảm giác tê liệt. Ninh Tri Nhiên một mình cười khúc khích, nếu như có thể lúc nào cũng được nhìn thấy cô, vì cô làm những việc nhỏ nhặt như thế này thì tốt biết bao. Hướng Vãn đang ngủ thì cảm giác được có người chạm vào mình, cô nhíu mày, nhưng cũng không có tỉnh dậy, mà lật người tiếp tục ngủ tiếp. Đợi đến khi cô tỉnh ngủ, mở mắt, nhìn trang trí bốn phía, sửng sốt một hồi lâu, mới nhớ ra nơi này là nhà của Ninh Tri Nhiên, căn phòng này chính là phòng lần trước cô đã từng ngủ. Ngắm nhìn bốn phía, rèm cửa cùng ga giường hình như mới được đổi, mở của tủ ra, bên trong treo rất nhiều loại quần áo, Hướng Vãn chọn một bộ đồ ngủ được làm bằng tơ tằm, sau đó đi vào phòng tắm. Người cô sắp sửa bị mốc lên rồi, cái bộ quần áo trong trại giam kia bị cô ném vào thùng giác, nhưng lại một lần nữa cầm lên, cảm thấy chỉ vứt một lần thì vẫn cảm thấy không đủ. Tắm xong, cô cầm bộ quần áo tù nhân ra ngoài. Ra đến bên ngoài, cô ngửi thấy một mùi thơm, mùi thơm đó thật sự làm cho cô đói bụng, đi theo mùi thơm ra ngoài thì nhìn thấy Ninh Tri Nhiên đeo tạp dề, trong tay là một cái xẻng lật. Dáng vẻ nhìn có chút tức cười, nhưng nó lại làm cho người ta có cảm giác thật ấm áp. Ninh Tri Nhiên nghe thấy đằng sau có tiếng vang, khi quay người lại thì thấy Hướng Vãn, cười cười nói: “Rốt cuộc thì cô cũng đã tỉnh?”
Hướng Vãn sững sờ: “Tôi ngủ rất lâu sao?”
Ninh Tri Nhiên gật đầu một cái: “Không nhiều lắm, mới có ba ngày thôi. Đói bụng không, chờ một chút là được ăn cơm rồi.”
Ba ngày? Chẳng trách được mình cảm thấy ngực dán vào lưng rồi, bụng thì giống như đang đánh trống. Vội vàng đến tủ lạnh lấy hai hộp sữa bò để uống, lúc này thì mới thấy cảm giác khá hơn một chút. Trên bàn cơm có một đĩa măng xào hoa huệ tây, măng xào thì bị teo lại, còn hoa huệ tây đã không còn hình dáng ban đầu nữa, bề ngoài thật không ra hình dáng gì, Hướng Vãn khinh bỉ nhìn chằm chằm đĩa thức ăn, sau đó vươn tay ra muốn lấy một chút nếm thử.
“Không được ăn vụng!” Ninh Tri Nhiên từ trong bếp lộ ra nửa người trên, trong tay cầm cái xẻng quơ quơ, bộ dáng như thế nhìn rất buồn cười. Hướng Vãn chủ môi:
“Người nào ăn vụng chứ?”
“Nha! Cô còn không thừa nhận? Cô vươn tay ra, trên tay vẫn còn dính nước nha!”
“Anh có thiên lý nhãn nha!”
Ninh Tri Nhiên từ trong bếp đi ra ngoài, trên người có nhàn nhạt mùi thuốc lá, cùng với mùi nước hoa, trên người còn có cả mùi của khói lửa lúc ở trong bếp trộn lẫn vào, anh ta nắm lấy tay của Hướng Vãn, giơ lên nhìn chằm chằm ngón trỏ cùng ngón cái: “Cô nhìn một chút xem, tôi nói vẫn còn chút nước từ đồ ăn a! Cô còn nói mình không có ăn vụng hay không?”
Hướng Vãn đuối lý, nhưng vịt chết còn cứng mỏ: “Món ăn anh làm khó ăn thế này, hiếm mới có người ăn vụng!”
“Ai nha! Ăn vụng còn chê là ăn không ngon? Hướng Vãn không nên như vậy nha! Cô không có ăn vụng thì làm sao mà biết ăn không có ngon? Cái người này còn nói không có ăn vụng nữa.”
“Tôi chỉ nếm thử một chút thôi!”
“Vậy thì cô chờ một chút nữa rồi nếm, đồ ăn xong ngay đây.”
Hướng Vãn dùng sức hít hít mũi, sua đó mờ mịt nói: “Ninh Tri Nhiên, anh có ngửi thấy mùi gì không? Có mùi khét đó.”
Ninh Tri Nhiên như vỡ lẽ ra, dậm dậm chân: “Cá của tôi! Đều là tại cô!”
Anh ta chạy nhanh như khói vào trong bếp, trong nồi khói đang bốc lên, vội vàng tắt bếp, cầm đồ nhấc nồi lên, nhấc nồi đặt vào trong bồn nước, vặn vòi nước, xoạt một tiếng. Phòng bếp trở thành một mớ hỗn độn, anh ta cũng lười dọn dẹp, buồn bực cởi tạp dề xuống, quay trở lại phòng ăn. Hướng Vãn cố nén cười nhìn anh ta:
“Thế nào? Món ăn của tôi đâu? Lúc nào thì được ăn cơm vậy?”
Ninh Tri Nhiên nhìn cô một cái: “Thay quần áo, chúng ta đi ra ngoài ăn cơm.”
“Không đi, anh lừa tôi à, làm lâu như vậy, cuối cùng lại đi ra ngoài ăn.”
“Cô không đi phải không? Vậy cũng được, tôi đi một mình.” Ninh Tri Nhiên nói xong thì xoay người rời đi. Hướng Vãn vội vàng kéo anh ta lại: “Vậy thôi, một mình anh ăn cơm cũng buồn, để tôi đi với anh.”
Ninh Tri Nhiên nín cười nói: “Không cần, tôi ăn một mình quen rồi, không làm phiền cô đâu.”
“Ninh Tri Nhiên!”
Ninh Tri Nhiên cười ha ha, cười lộ cả hàm răng: “Nhanh đi thay quần áo đi.”
Hướng Vãn xoay người đi vài bước thì lại quay lại: “Ninh Tri Nhiên, anh có cái bật lửa nào không?”
Ninh Tri Nhiên lấy từ trong túi ra đưa cho cô, anh ta cũng không hỏi cô làm gì, vậy nên tự nhiên Hướng Vãn cũng không nói. Hướng Vãn đi vào phòng, đi thẳng tới phòng tắm, châm lửa đốt bộ quần áo tù nhân. Mùi khét xông vào mũi, Hướng Vãn vội che mũi lại lẳng lặng nhìn bộ y quần áo cháy thành tro bụi. Vào thời điểm bộ quần áo cháy gần hết, đột nhiên nước chảy xuống như xối xả, phun cả vào người Hướng Vãn, cô bị giật mình hoảng sợ hét lên một tiếng. Ninh Tri Nhiên nghe được tiếng của cô, không chút do dự chạy vào. Hướng Vãn bị nuối bắn vào ướt sũng cả người, cả người ướt đẫm, áo ngủ dính chặt lên người cô, làm lộ cả dáng người của cô ra. Ninh Tri Nhiên ngẩng đầu lên nhìn, sau đó lại nhìn xuống bộ quần áo đang chưa cháy hết nằm ở trên nền nhà thì không nhịn được bật cười ra tiếng.
Hướng Vãn căm tức nhìn anh ta: “Ninh Tri Nhiên, anh còn cười được sao! Tự nhiên lại lắp thiết bị dập tắt lửa ở trong phòng tắm! Tại sao anh không nói với tôi, anh thật là quá đáng?!”
Loại thiết kế này thật ra rất bình thường, Ninh Tri Nhiên chính là muốn ngăn chặn những trường hợp như thế này, trừ phòng bếp, hầu hết tất cả các phòng đều nắp thiết bị chống cháy, chỉ cần có khói hơi nhiều hơn một chút thì sẽ tự động phun nước để dập lửa. Anh ta cũng không có nghĩ đến việc Hướng Vãn mượn bật lửa của mình là để làm việc này, nếu anh ta biết như vậy thì anh ta sẽ đưa cô ra ngoài sân để đốt.
“Anh còn dám cười! Anh lại còn cười? Anh muốn cười sao!” Hướng Vãn hắt nước lên người Ninh Tri Nhiên, lại cảm thấy không đủ liền dứt khoát mở nước nóng lạnh, vặn vòi hoa sen phun nước về phía Ninh Tri Nhiên.
“Cô làm thật à, tôi sẽ không cười nữa, tôi thật sự sẽ không cười cô nữa.” Ninh Tri Nhiên một bên trốn tránh cô, một bên muốn lấy lại vòi hoa sen trên tay của cô.
Hướng Vãn đương nhiên sẽ không để cho anh ta được như ý muốn, nhưng sức lực lại không chống được sức của anh ta, hơn nữa cô còn mấy ngày chưa có ăn cơm nên càng không có sức lực phản kháng rất là ít. Ninh Tri Nhiên ôm cô vào lòng, nhanh chóng lấy vòi hoa sen trong tay của cô, thật vất vả mới lấy được, vừa mới muốn phun lại lên người cô thì phía sau đột nhiên có âm thanh phát ra.
“Có chuyện gì đang xảy ra vậy? Đang tắm uyên ương sao?”
Ninh Tri Nhiên cùng Hướng Vãn đều ngẩn cả người, vừa rồi bọn họ tranh giành với nhau có chút mạnh mẽ cho nên cũng không có chú ý đến việc có người đi vào.
Ninh Tri Nhiên xoay đầu lại cười nói: “Mẹ, sao mẹ lại đến đây?”
Ninh phu nhân lấy một cái ghế ngồi ở cửa, từ trong túi sách lấy ra một túi hạt dưa, một bên cảm thán một bên nói: “Đừng quan tâm đến mẹ, hai đứa cứ chơi tiếp đi, mẹ ngồi một bên nhìn là được rồi.”
Hướng Vãn vội vàng đẩy Ninh Tri Nhiên ra một chút, lúc này anh ta mới nhớ tới là mình vẫn còn đang ôm Hướng Vãn đó, hai người giống như là bị điện giật, cách nhau ra thật xa.
Làm cho Ninh phu nhân không khỏi buồn cười: “Làm gì vậy, mẹ cũng chưa có nói cái gì, chẳng lẽ mẹ quấy rầy hai đứa sao? Vậy thì mẹ đi đây.”
Ninh Tri Nhiên rất hiểu tính cánh của mẹ mình, bà chính là muốn anh ta mở miệng giữa bà ở lại, nhưng hôm nay anh ta không có phối hợp với mẹ của mình đâu, vì thế nói: “Vậy thì con không có tiễn đâu, mẹ đi thong thả.”
Ninh phu nhân trừng mắt nhìn Ninh Tri Nhiên, hôm nay, bà không có nghĩ tới việc con trai không cho ba chút mặt mũi, vừa muốn mở miệng dạy dỗ thì Hướng Vãn đột nhiên lên tiếng nói: “Bác gái, bác đừng có đi, không phải giống như bác nghĩ đâu, bác đừng hiểu lầm.”
Ninh phu nhân cười cười nói: “Nếu đã giữ mẹ lại vậy thì mẹ không đi nữa.”
“Mẹ, hay là mẹ đi đi.”
Ninh phu nhân nghe xong lời này thì tức giận liền kéo tới, nếu không phải đang có người ở đây thì bà đã kéo lấy lỗ tai của con trai mình rồi, nhưng lúc này chỉ có thể tức giận nói: “Con, cái tên tiểu tử thúi! Con dám bảo mẹ đi đi? Mẹ còn chưa có tìm con tính sổ đâu! Tại sao lại chạy ra khỏi bệnh viện rồi tới đây? Đi nhiều ngày như vậy mà cũng không có về lại bệnh viện, con không biết tình hình sức khoẻ của mình hay sao?”
“Anh bị bệnh sao?” Hướng Vãn kinh ngạc nói.
Ninh Tri Nhiên cười cười với cô: “Không có việc gì, chỉ là cảm thấy không có thoải mái thôi.”
Ninh phu nhân thiếu chút nữa thì tức chết, người cần phải phẫu thuật ghép da mà lại chỉ nói là cảm thấy không thoải mái, nó là một đứa con trai, không biết trong đầu có thiếu mất một sợi dây nào hay không? Xem ra năm đó phải để ông nội của nó đưa nó vào quân đội một thời gian! Lúc đó đều do mình, đúng là lòng dạ đàn bà mà.
“Con trai, nếu không phải mẹ muốn tới tìm con thì con không định làm phẫu thuật nữa phải không?”
“Mẹ! Con đi mấy ngày rồi sẽ về mà!” Ninh Tri Nhiên không có một chút vui mừng nào cả, anh ta không muốn làm cho Hướng Vãn biết mình bị bệnh, không muốn dùng tới việc này để ràng buộc cô cái gì cả.
“Không phải anh nói chỉ cảm thấy không thoải mái hay sao? Làm phẫu thuật? Ninh Tri Nhiên, rốt cuộc thì anh bị làm sao?”
“Thật không có việc gì mà, mẹ tôi chỉ thích làm ngạc nhiên một chút thôi.”
Ninh phu nhân hít một hơi thật sâu, lại tiếp tục hít một hơi tiếp, không thể tức giận, dù sao thì mình cũng là một phu nhân, tức giận chỉ là việc mà người đàn bà chanh chua mới làm, bà cố gắng bình tĩnh lại nhã nhặn nói: “Con trai, cùng mẹ trở lại bệnh viện. Còn vị tiểu thư này, cô cũng cùng chúng tôi tới bệnh viện, có chuyện gì thì tới bệnh viện lại nói tiếp, cũng thuận tiện kiểm tra cơ thể một chút, tại sao hai đứa lại huyên náo đến tận cả phòng tắm vậy? Trong phòng ngủ không tốt sao? Ai! Người tuổi trẻ bây giờ thật là.”
Ninh Tri Nhiên lắc đầu cười khổ, rất dễ để có thể nhận ra là mẹ của anh ta đã hiểu lầm rồi, xem ra lại có chuyện rắc rối rồi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook