Tình Nhân Của Vua
-
Chương 4: Làm hoàng hậu của trẫm đi?
Sáng sớm hôm sau, Tần Oản Khanh mơ màng tỉnh giấc, đập vào mắt là hai cây cột cao chạm trổ tinh mỹ ngũ trảo kim long, ngay cả cái chăn trên người nàng cũng đồng dạng thêu đầy cự long màu vàng tượng trưng Hoàng quyền.
Đây không phải phòng của nàng!
Nàng đột nhiên từ trên giường ngồi dậy, nhấc mành trướng lên, liền có hai tiểu cung nữ mi thanh mục tú018tiến đến.
“Tần cô nương, người tỉnh rồi?”
“Đây là nơi nào?”
Nhìn quanh bốn phía một vòng, toàn bộ phòng ngủ kim bích huy hoàng019, nàng cảm thấy cả kinh, không dám thừa nhận đáp án trong lòng mình.
“Đây là tẩm điện của Hoàng Thượng – Triều Minh cung.”
Trong đó một tiểu cung nữ hướng về phía nàng dịu dàng cười.
“Hoàng Thượng đã vào triều sớm, trước khi đi phân phó đám người nô tỳ chờ Tần cô nương tỉnh lại sau nhất định phải tận lực hầu hạ. Tần cô nương, phía sau có ôn tuyền, người có muốn đi tắm trước không?”
Hiện tại là tình huống gì? Nàng sao lại có thể ngủ ở tẩm cung của Ngao Trinh?
Nhớ rõ hôm qua sau giờ ngọ, Ngao Trinh đối với quyển tấu chương nàng đưa hết sức hứng thú, cả người đều trầm mê trong đó, làm hại nàng thật không tiện nói muốn đi.
Vốn nghĩ chờ hắn xem xong, nàng có thể hồi Nguyệt Ương cung nghỉ ngơi, sau lại không biết vì sao, đại khái là trời nóng mệt rã rời, hơn nữa Ngao Trinh vẫn không để ý tới nàng, liền bất tri bất020 giác ngủ quên, không nghĩ tới khi tỉnh lại, lại ngủ trên giường hắn.
‘Thật là đáng chết!’
Đều do nàng mỗi lần gặp được người ý hợp tâm đầu sẽ không hề có phòng bị cùng người ta chung sống thoải mái.
Từ khi phát hiện Ngao Trinh đáng giá kết giao, nàng không tự chủ được muốn cùng hắn tâm linh tương thông, qua nhiều tháng ngày, quan hệ hai người lại chậm rãi từ quân thần biến thành bằng hữu không có gì giấu nhau.
Còn phát triển như vậy, nàng thực lo lắng quan hệ quân thần đơn thuần, sớm muộn gì sẽ bởi vì hiểu nhau quá độ mà càng không thể vãn hồi.
“Tần cô nương không cần lo lắng, đêm qua Hoàng Thượng ở tại ngoại điện, vì tránh cho thanh danh Tần cô nương bị hao tổn, Hoàng Thượng còn phân phó riêng đám nô tỳ không thể đem chuyện Tần cô nương ngủ lại truyền ra bên ngoài…”
Cung tì tựa hồ nhìn ra lo lắng trong mắt Tần Oản Khanh, vội vàng hướng nàng mở miệng giải thích.
Giờ khắc này, nàng đối Ngao Trinh là vô vàn cảm kích.
“Cảm tạ hai vị ở trong này chiếu cố Oản Khanh, bất quá nơi này chung quy là tẩm cung Hoàng Thượng, nếu Oản Khanh đã thanh tỉnh, lưu lại chỗ này sẽ không ổn, Oản Khanh muốn rời đi, mong rằng hai vị có thể thay Oản Khanh hướng Hoàng Thượng nói lời cảm tạ.”
Một phen nói lời khách sáo, lại thưởng hai người mấy lượng thu mua lòng người, nàng liền vội vội vàng vàng trở lại Nguyệt Ương Cung.
Tối hôm qua một đêm chưa về, Kim Châu, Ngân Bảo khó tránh khỏi lo lắng.
May mắn Tiểu Ngưu Tử là tên nô tài thận trọng, để tránh trong cung truyền ra lời đồn đãi, trước đó liền phái tiểu thái giám tâm phúc đi Nguyệt Ương Cung truyền lời, nói cho các nàng, chủ tử các nàng cùng Hoàng Thượng nghị sự, tạm lưu lại Triều Minh cung, hai người cũng không hỏi nhiều.
Sau khi Tần Oản Khanh trở về, tâm tình thủy chung không thể bình phục.
Nếu lại cùng Ngao Trinh quân thần chẳng phân biệt được ở chung như vậy, sớm hay muộn cũng có một ngày, nàng sẽ ở trong Hoàng cung to mà mất trái tim của mình.
Bởi vì hôm nay không phải nhập triều, nàng liền ở lại Nguyệt Ương Cung thành thành thật thật xem binh thư cung sử, trong óc lại suy nghĩ lung tung.
Cho đến buổi trưa, trong cung phái tới tiểu thái giám, nói Hoàng Thượng hôm nay thỉnh vài đại thần ở trong cung dùng bữa, muốn nàng cũng sang dự tiệc.
Tần Oản Khanh nghe xong sắc mặt cứng nhắc, nghĩ đến cùng với Ngao Trinh gặp mặt, không biết sao, bản năng đã muốn trốn tránh.
Huống chi đêm qua nàng còn ở trên giường hắn ngủ say như chết cả đêm, nếu hiện tại gặp mặt, tránh không được xấu hổ, vẫn là nên cự tuyệt.
“Phiền tiểu công công hồi bẩm Hoàng Thượng, ta thân mình có chút không khoẻ, cũng không có khẩu vị, vạn nhất làm ảnh hưởng khẩu vị Hoàng Thượng cùng các vị đại thần, vậy thật có lỗi.”
Tiểu thái giám mời không được người, sắc mặt có chút phẫn nộ, nhưng hắn vẫn rất lễ phép hướng Tần Oản Khanh thi lễ, xoay người trở về phục mệnh.
Vốn tưởng rằng đuổi tiểu thái giám rồi có thể có buổi chiều yên ổn, không nghĩ tới không đến nửa canh giờ, lại có Thái y phụng mệnh Hoàng Thượng đến chẩn mạch.
Nàng chợt cảm thấy bó tay toàn tập.
Ngao Trinh rốt cuộc suy nghĩ cái gì? Sẽ không thực nghĩ nàng thật sự sinh bệnh chứ?
Một phen ép buộc bận rộn, Thái y phán rằng, thời tiết nóng bức tạo thành bệnh chán ăn, tinh thần không phấn chấn, cần nghỉ ngơi nhiều hơn, khi dùng bữa nên ăn chút đồ khai vị, bệnh trạng rất nhanh sẽ biến mất.
Thái y đi rồi, Kim Châu, Ngân Bảo nhịn không được kinh hô liên tục.
“Vị vừa mới đến kia là Lí thái y – thần y chuyên xem bệnh cho Hoàng Thượng a, Tần cô nương, thật không nghĩ tới Hoàng Thượng lại coi trọng người như thế, người vừa mới kêu không thoải mái, Hoàng Thượng liền phái người đến xem.”
Tần Oản Khanh hiếm khi bị hai cái tiểu nha đầu nói đến mặt đỏ tai hồng.
Kỳ thật Kim Châu Ngân Bảo chính là đơn thuần nghĩ đến Hoàng Thượng sở dĩ làm như vậy, là vì coi trọng đương triều đệ nhất nữ mưu sĩ, dù sao chủ tử một ít lý luận giảng hòa đã vì Đại Thịnh mang đến rất nhiều ưu việt.
Là Tần Oản Khanh trong lòng có quỷ, tổng cảm thấy gần đây ánh mắt Ngao Trinh nhìn nàng trở nên rất kỳ quái, mới cảm thấy trong lời nói tiểu nha đầu có chuyện.
Nào ngờ buổi trưa vừa qua khỏi, trong Nguyệt Ương cung lại vang lên tiếng thông truyền Hoàng Thượng giá lâm.
“Oản Khanh, Trẫm nghe thái giám nói nàng thân mình không thoải mái, biếng ăn, Lí thái y vừa mới nói cho Trẫm, nàng là bởi vì gần đây quá mức mệt nhọc nghỉ ngơi không đủ, hơn nữa trời nóng khó chịu, làm cho thân thể suy nhược…”
Còn chưa chờ Nguyệt Ương Cung mọi người đứng dậy diện thánh, Ngao Trinh đã xông vào, cũng không để ý tới Kim Châu, Ngân Bảo sợ tới mức khuôn mặt nhỏ nhắn hoa dung thất sắc021, nhắm thẳng Tần Oản Khanh đi qua.
“Hoàng Thượng…”
Nàng cũng bị Ngao Trinh làm hoảng sợ.
“Cứ ngồi, đừng quỳ đến quỳ đi, mọi người đều là người một nhà, không cần đa lễ…”
Kim Châu, Ngân Bảo liếc nhìn nhau.
‘Hoàng Thượng cùng Tần cô nương khi nào thì biến thành người một nhà?’
Tần Oản Khanh hướng lên trời lườm một cái.
Xem đi, sợ cái gì đến nó liền đến, nàng liều mình muốn che dấu ái muội giữa hai người, Ngao Trinh lại càng muốn hướng mọi người biểu thị công khai bọn họ có quan hệ không ít.
Sau đó di theo là Tiểu Ngưu Tử với vẻ mặt bất đắc dĩ, hồi tưởng vừa rồi chủ tử đang cùng vài vị đại thần trong triều ở ngự hoa viên dùng bữa, đột nhiên nghe tiểu thái giám truyền lời nói Tần cô nương thân mình không thoải mái, lập tức truyền người đi gọi Lí thái y đến Nguyệt Ương Cung chuẩn bệnh.
Chờ Lí thái y đem bệnh tình Tần cô nương kể cho chủ tử nghe rõ ràng xong, ghế chủ tử liền giống như không được bình thường, người như thế nào cũng ngồi không yên.
Ngọ thiện mới dùng đến một nửa, liền tìm cái lấy cớ đem các đại thần đuổi đi, lập tức vội vội vàng vàng tới Nguyệt Ương Cung tìm người.
Tiểu Ngưu Tử hướng ánh mắt tới Kim Châu, Ngân Bảo đang sững sờ trong phòng, ý bảo các nàng nhanh tránh, đừng ở tại chỗ này làm chướng mắt Hoàng Thượng.
Hai nha đầu tuy rằng đầu óc mơ hồ, nhưng vẫn là ngoan ngoãn rời khỏi phòng.
Khi bên trong chỉ còn lại có hai người Ngao Trinh cùng Tần Oản Khanh, không khí trong khoảng thời gian ngắn trở nên vô cùng quỷ dị.
“Hoàng Thượng, ta không sao, là Lí thái y đem bệnh trạng nói rất nghiêm trọng thôi.”
“Lí thái y là Thái y Trẫm tín nhiệm nhất, hắn chẳng những y thuật cao minh, hơn nữa cho tới bây giờ cũng không dám lừa Trẫm.”
Hắn hơi trách cứ trừng mắt nàng liếc một cái.
“Nàng thân mình không thoải mái sao không nói với Trẫm? May mắn lần này phát hiện sớm, nếu không cứ thế mãi, thân thể sẽ suy nhược.”
Khi nói chuyện, bàn tay to đã sờ lên trán nàng, lại dùng mu bàn tay cảm nhận gò má nàng.
“Quá mức mệt nhọc sao? Đều do Trẫm không tốt, cả ngày giữ nàng đàm quốc sự, đem thân thể nàng xem nhẹ.”
Tần Oản Khanh thấy hai tay nàng bị hắn nắm bắt, hết vò lại nắm, lại xem đáy mắt hắn lộ vẻ lo lắng cho mình, không khỏi tâm sinh áy náy. Nàng bất quá là vì tránh đi ngọ thiện hôm nay mà tùy tiện nói dối, hắn liền khẩn trương thành như vậy… Sớm biết hội như vậy, ngọ thiện này nàng nhất định sẽ đi.
“Hoàng Thượng, người còn như vậy, sẽ khiến cho người khác hiểu lầm.”
“Hiểu lầm cái gì?”
Ngao Trinh nghiêm trang hỏi lại.
Cái tên này thật đúng là biết nói dối, nàng không tin hắn không hiểu.
Thử muốn thu tay trở về, Ngao Trinh lại giống như muốn cùng nàng đối nghịch cứ nắm tay nàng thật chặt.
“Người là quân ta là thần, gióng trống khua chiêng đi vào trong phòng thần tử hỏi han ân cần như vậy, nếu lan truyền ra ngoài, chẳng những văn võ bá quan sẽ cảm thấy không hợp lễ, liền ngay cả tân phi tử mới nhập cung cũng sẽ sinh ra địch ý với ta.”
Nàng gần đây vừa nghe nói, Hoàng Thượng mặc dù đem mỹ nhân triệu tuyển tiến cung, nhưng căn bản số lần lâm hạnh thật ít ỏi, nhiều tần phi trong lòng ôm oán giận.
Ngao Trinh cả ngày không phải vào triều chính là ở ngự thư phòng cùng thần tử trao đổi quốc gia đại sự, căn bản là đem đám phi tử này quăng ra sau đầu.
Tuy rằng hắn không lâm hạnh nữ tử khác, làm cho nàng đáy lòng nhịn không được có vài phần vui vẻ, nhưng cứ thế mãi, nàng khẳng định sẽ trở thành cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt của các nữ nhân trong hậu cung này.
Ngao Trinh lại bị bộ dáng khẩn trương của nàng làm cho tức cười.
“Ai bảo nữ nhân bên trong hậu cung gộp lại cũng không bằng một mình Oản Khanh hấp dẫn ánh mắt Trẫm đây.”
Lời này hắn nói quá rõ ràng, ngay cả ánh mắt cũng không thu liễm như trước.
“Oản Khanh, người khác thích nói cái cho bọn họ nói đi, Trẫm sẽ không để ý.”
“Nhưng là ta để ý.”
“Ngươi để ý cái gì?”
“Hoàng Thượng, lúc trước người chính miệng đáp ứng ta, trong đầu tuyệt không có ý niệm đem ta nhét vào hậu cung.”
Lời này làm sắc mặt Ngao Trinh khẽ thay đổi.
“Bồi ở bên người Trẫm, khiến cho ngươi khó có thể chịu được như vậy sao?”
“Ta không phải ý tứ này.”
“Hừ! Ngươi tiểu hồ ly này, lúc trước khẳng định đoán chắc Trẫm sẽ rơi vào bẫy ngươi thiết kế, mới buộc Trẫm đáp ứng ngươi cái yêu cầu quỷ quái kia.”
“Gì mà bẫy? Hoàng Thượng người đừng vu hãm người tốt. Còn có, người đừng đem từ hồ ly này dùng trên người ta.”
Nàng nén giận lườm hắn một cái.
Ngao Trinh cảm thấy nữ nhân này mỗi lần lườm hắn, trong ánh mắt đều tràn ngập vô hạn phong tình, rõ ràng mang theo giận dữ, hắn lại cảm thấy nàng là đối với hắn liếc mắt đưa tình, làm lòng hắn quấy nhiếu đến thất điên bát đảo.
Hắn nhịn không được ảo não.
‘Sớm biết như thế, lúc trước nói gì cũng đem hết thủ đoạn đem nàng nạp vào hậu cung, nào giống như hiện tại, thấy được ăn không được, còn muốn tuân thủ ước định quỷ quái kia, cùng nàng chơi trò chơi quân thần.’
Hắn trong lòng thở dài, nhưng cũng thu liễm hành vi của mình.
Nữ nhân này tính tình quật cường, nếu bức bách nàng quá, sẽ làm cho nàng cuốn gói vụng trộm chạy trốn thì có thể mất nhiều hơn được.
“Kỳ thật Trẫm hôm nay tới tìm ngươi, là muốn hỏi một chút ý kiến của ngươi, nay quốc gia của ta cùng Đông Thục quan hệ căng thẳng, tin tưởng chiến sự rất nhanh sẽ bùng nổ, ngươi cảm thấy võ tướng trong triều, người nào mới thích hợp đi biên cảnh thống soái tam quân?”
Thấy Ngao Trinh thu hồi tâm tư đùa giỡn, nàng cũng không thể không biết xấu hổ, liền nghiệm nghị đáp:
“Lòng ta xác thực đã chọn được người.”
“Hử? Nói cho Trẫm nghe một chút.”
“Cảnh Trung Lương, Hoàng Thượng đối hắn ấn tượng như thế nào?”
Ngao Trinh nhíu mày.
“Nếu Trẫm nhớ không lầm, Cảnh Trung Lương ngươi nói, là con của cố lão Tướng quân Cảnh Nguyên Chinh.”
Nàng cười gật đầu.
“Đúng là người này.”
“Nhưng Trẫm nhớ rõ người này tính cách chất phác bảo thủ, trên triều cũng không được người yêu thích.”
“Không sai, hắn mặc dù thân là võ tướng, nhưng ở trong triều vẫn không được trọng dụng. Cho nên lần này ta tiến cử hắn, là vì không lâu trước đây, ta từng xem qua mấy phương pháp tác chiến hắn viết, phát hiện hắn tuy rằng làm người chất phác cứng nhắc, nhưng chiến thuật lại thập phần xảo diệu.”
“Đông Thục binh lực thập phần cường hãn, muốn chèn ép khí thế bọn họ, quân lực khổng lồ là tất yếu, nhưng trên mặt dụng binh cũng phải dùng đến một ít tâm tư.”
Ngao Trinh nghe nàng từ đầu tới đuôi phân tích một lần, cảm thấy nàng nói rất có đạo lý.
Trò chuyện trò chuyện, bên ngoài sắc trời đã sụp tối. Giống như mỗi lần cùng nàng ở một chỗ, thời gian đều qua phi thường mau.
Mắt thấy Tần Oản Khanh bồi hắn nói chuyện giảng đến miệng khô lưỡi khô, uống hết hai ấm trà lại ngáp sáu lần, Ngao Trinh cũng biết hắn nên đi.
“Ngươi đã xem trọng Cảnh Trung Lương như vậy, ngày mai khi Trẫm triệu hắn tiến cung, ngươi liền theo Trẫm cùng nhau khảo hắn một phen, Trẫm nghĩ cũng muốn nhìn một chút, hắn đến tột cùng có năng lực đảm đương trọng trách to lớn này hay không.”
“Được, mặc dù ở trên triều cùng Cảnh Tướng quân từng có vài lần thấy mặt, nhưng thủy chung cũng không cơ hội cùng hắn nói chuyện, đã như thế, nhân cơ hội này, ta sẽ cẩn thận gặp gỡ vị Cảnh Tướng quân này.”
Ngao Trinh nghe vậy sắc mặt lạnh lùng, cau mày nhéo hai má của nàng một cái.
“Cảnh Trung Lương năm nay hai mươi lăm, theo Trẫm biết còn chưa thành thân, đến lúc đó ngươi cũng không nên gây chuyện cho Trẫm.”
Vừa nghĩ đến Tần Oản Khanh muốn đưa khuôn mặt cười này gặp nam nhân khác, đáy lòng hắn liền nhịn không được chua xót.
Vô tội xoa hai má bị nhéo đau, nàng nén giận trừng mắt liếc hắn một cái.
“Đã không còn sớm, Hoàng Thượng mau hồi cung nghỉ ngơi, sáng mai còn phải thượng triều.”
Nàng càng đuổi, hắn lại càng không muốn đi, hướng nàng cười nói:
“Tối hôm qua nàng ở long sàng Trẫm ngủ say như chết một đêm, đến bây giờ ngay cả câu cám ơn cũng chưa nói với Trẫm.”
Đề cập việc đêm qua, Tần Oản Khanh nhất thời bên tai đỏ bừng, vội vã vì bản thân biện minh.
“Cái gì chiếm lấy? Ta rõ ràng là…”
Ngao Trinh thật sự là càng ngày càng đáng giận, rõ ràng là hắn mặt dày mày dạn đem nàng ôm vào Triều Minh cung đi ngủ, hiện tại lại đến chỉ trích nàng chiếm lấy long sàng của hắn.
Thấy nàng bị hắn chọc giận đến nói không ra lời, tâm tình Ngao Trinh nhất thời tốt đẹp.
Hắn mặt lộ vẻ tà cười đứng dậy.
“Được rồi, Trẫm cũng không phải người nhỏ mọn, dù sao long sàng kia đủ lớn, lần sau nàng nếu có cần, Trẫm không ngại phân một nửa cho nàng ngủ. Thời điểm không còn sớm, Trẫm cũng nên bãi giá hồi cung.”
Trước khi bùng nổ nàng cơn giận, hắn chỉnh lại ngoại y, cười ha ha xoay người rời đi.
Tần Oản Khanh bị hắn chọc tức đến nghiến răng.
‘Xú Hoàng Thượng đáng ghét!’
= = = = = = = = = = ta là dải phân cách bé nhỏ = = = = = = = = =
Cảnh Trung Lương, người cũng như tên, ngay thẳng, trung thành, thiện lương, nhưng khuyết điểm chính là chất phác cộng thêm bướng bỉnh.
Theo quan niệm của hắn, nam nhân nên đỉnh thiên lập địa đền đáp quốc gia, mà nữ nhân nên ở lại trong nhà giúp chồng dạy con, hiếu kính công công bà bà.
Trước đó không lâu trên triều đột nhiên xuất hiện Tần Oản Khanh mạo tựa thiên tiên, tất cả mọi người đều nói, nàng là trọng thần đương kim thiên tử nể trọng nhất.
Cảnh Trung Lương thế nhưng không phản đối.
Theo hắn thấy, Tần Oản Khanh sở dĩ có thể có thành tựu như ngày hôm nay, trừ bỏ nàng có đủ loại tâm tư kỳ quái, quan trọng nhất, vẫn là dựa vào nàng có khuôn mặt tuyệt sắc người gặp người thích.
Cho nên, khi Hoàng Thượng tuyên hắn tiến cung diện thánh, cười hỏi hắn, đối với đương triều đệ nhất nữ mưu sĩ Tần Oản Khanh thấy thế nào, hắn đương nhiên đem ý nghĩ trong lòng không chút nào sửa đổi nói ra.
“Vi thần thân là một tên vũ phu, đối với cầm kỳ thư họa thi từ ca phú tự nhiên là không biết gì cả, tuy nói Tần cô nương chẳng những xinh đẹp thiên tiên hơn nữa tài hoa hơn người, nhưng nàng đến cùng vẫn là nữ tử, di huấn lão tổ tông Đại Thịnh ta để lại, nữ tử không thể tham dự triều chính, cho dù Tần cô nương mọi sự tinh thông, Hoàng Thượng đề bạt Tần cô nương vào triều làm quan, về tình về lí, đều là không ổn.”
Hắn nói những lời này, suýt nữa đem Ngao Trinh tức chết tươi.
Cảnh Trung Lương chết tiệt này, Oản Khanh hướng hắn đại lực đề cử tên đầu gỗ này làm nguyên soái, nhưng tên đầu gỗ này chẳng những không cảm kích, ngược lại còn đem cái gì lão tổ tông di huấn chỉ dạy hắn.
Ngao Trinh dưới đáy lòng đem Cảnh Trung Lương hung hăng mắng một trận, ở mặt ngoài lại lạnh lùng hừ cười một tiếng.
“Cảnh Tướng quân lời này tựa hồ đối nữ nhân có thành kiến, tuy rằng Oản Khanh là thuộc giới nữ lưu, nhưng tài hoa cùng học thức của nàng ngay cả Trẫm cũng cảm thấy sâu sắc khâm phục.”
“Ý Hoàng Thượng vi thần hiểu được, nhưng vi thần cảm thấy, nữ nhân chung quy là nữ nhân, nên ở nơi thanh nhã.”
Ngay tại Cảnh Trung Lương còn không hiểu được tâm tư Ngao Trinh, có chuyện nói thẳng khi, từ phía sau bình phong ngự thư phòng thong thả đi ra một bạch y nữ tử.
Tuy nói triều phục Đại Thịnh lấy màu đỏ làm chủ đạo, nhưng Tần Oản Khanh là nữ quan duy nhất, triều phục của nàng là quần áo trắng sữa như ánh trăng, tôn lên dáng người tinh tế, khí độ cao nhã. Nàng ngũ quan minh diễm động lòng người, một suối tóc dài đen tuyền thả sau đầu, trong tay phe phẩy một chiếc quạt ngà voi mà xuất hiện.
Đây tuy rằng không phải lần đầu tiên Cảnh Trung Lương nhìn thấy Tần Oản Khanh, nhưng là lần đầu tiên cùng nàng ở khoảng cách gần như vậy.
Chỉ cảm thấy nàng dị thường đẹp đẽ, phảng phất như mỹ nhân tuyệt sắc trong tranh đi ra — không, nàng thậm chí điệu bộ còn muốn đẹp hơn mĩ nhân trong tranh thật nhiều lần.
Trong khoảng thời gian ngắn, hắn nhìn đến sững sờ, bạch y nữ tử khuôn mặt tươi cười phe phẩy quạt nhìn hắn, làm trống ngực hắn đập loạn, khuôn mặt đỏ bừng.
“Cảnh Tướng quân, Oản Khanh hữu lễ.”
“Ặc…”
Hắn ngây ngốc nhìn nàng, lại một câu cũng nói không nên lời.
Ngao Trinh nhìn thấy tình huống này, tức giận đến nghiến răng nghiến lợi.
Cảnh Trung Lương chết tiệt này, lúc trước mở miệng nói cái gì nữ tử nên ở nơi thanh nhã, kết quả mới không lâu sau, ba hồn bảy vía liền đều bị người ta câu đi rồi.
Nhưng đáng chết nhất vẫn là Tần Oản Khanh này, rõ ràng biết bản thân dung mạo tuyệt sắc, lại còn đi ra cho hắn trêu hoa ghẹo nguyệt.
“Oản Khanh vô tình nghe trộm lời tâm huyết của Cảnh Tướng quân, nhưng lời Cảnh Tướng quân vừa mới nói, Oản Khanh lại cảm thấy tựa hồ có chút bất công.”
Cảnh Trung Lương tiếp tục ngẩn người, đỏ mặt, một câu cũng không nói nên lời.
“Oản Khanh tuy rằng vào triều hơi muộn, nhưng đối với công huân của phụ thân Cảnh Tướng quân, Cảnh Nguyên Chinh lão nguyên soái năm đó cũng có nghe thấy.”
Không để ý tới hắn ngốc lặng, nàng tiếp tục nói:
“Cảnh nguyên soái năm đó có thể nói là chiến thần Đại Thịnh ta, nhưng chín năm trước cùng Đông Thục Hoài An đánh một trận, thân là tam quân thống soái Cảnh lão nguyên soái vì sao bị thất bại, Cảnh Tướng quân có từng cẩn thận nghiên cứu qua không?”
Vừa nghe nàng nhắc tới chuyện ăn năn trong đời phụ thân hắn, Cảnh Trung Lương cuối cùng lấy lại tinh thần.
“Gia phụ luôn luôn dụng binh thần mãnh, nhưng trận chiến Hoài An, lại làm Đại Thịnh ta tổn thất thảm trọng, tất cả đều là vì bị địa thế bức bách, hơn nữa lương thảo không đủ, thiên thời địa lợi đều vô cùng bất lợi cho Đại Thịnh ta, cho nên cuộc chiến Hoài An mới chấm dứt trong thất bại.”
“Cảnh Tướng quân cảm thấy là thiên thời địa lợi có vấn đề, nhưng Oản Khanh lại cảm thấy là Cảnh lão nguyên soái dùng người có chút sai lầm.”
Nghe đến đó, Cảnh Trung Lương có chút mất hứng.
“Gia phụ luôn luôn giỏi về dùng người.”
Tần Oản Khanh lắc lắc cây quạt, mỉm cười.
“Xin hỏi Cảnh Tướng quân, ngươi cảm thấy thân là tướng sĩ, trước hết hiểu được hẳn là cái gì?”
“Tự nhiên là bảo vệ quốc gia, dù chết không từ.”
“Căn cứ vào đâu?”
“Thân là con dân Đại Thịnh, đây là sứ mệnh của mỗi một tướng sĩ.”
Hắn đáp thật đương nhiên.
Tần Oản Khanh cười lắc lắc đầu.
“Không có ai là mang theo sứ mệnh sinh ra, cũng không có ai sinh ra liền nhất định phải ra chiến trường dù chết không từ. Thân là thống soái quân đội, đầu tiên phải học chính là lung lạc quân tâm, lung lạc tốt, trên dưới đồng lòng, nếu làm không tốt, lòng người tan rã, dù cho chiến pháp có tốt cũng không sử dụng được, tin tưởng Cảnh Tướng quân nghiên cứu binh pháp nhiều năm, đối đạo lý này hẳn là vô cùng hiểu biết…”
Lời nói của nàng, làm Cảnh Trung Lương rùng mình.
Những lời này năm đó phụ thân hắn cũng có nhắc tới, nhưng chưa từng nói tỉ mỉ như vậy.
Tần Oản Khanh trước mắt chẳng những cùng hắn đàm luận binh pháp, còn đưa ra ví dụ hành quân đánh giặc hắn cho tới bây giờ cũng chưa nghe qua, làm hắn kinh ngạc.
Trong lúc nhất thời, toàn bộ ngự thư phòng chỉ nghe hai người luận bàn binh pháp, còn ngẫu nhiên có thể nghe được Ngao Trinh cũng hỏi vài câu.
Cho đến khi Tần Oản Khanh đem quyển tấu chương trước đây không lâu từng cho Ngao Trinh xem qua, nàng tỉ mỉ chỉnh sửa các mục bao gồm một ít phương pháp dụng binh hiện đại cùng với sách lược đối địch trị quân đưa cho Cảnh Trung Lương, hắn chỉ nhìn vài lần, liền kích động cả người phát run.
Trong này tất cả đều là Tần Oản Khanh tiêu phí tâm huyết sửa sang lại mà ra…
Ngao Trinh lúc này lại đột nhiên giương giọng nói:
“Cảnh Tướng quân, hôm nay Trẫm sở dĩ triệu ngươi tiến điện, tất cả đều là Oản Khanh ở Trẫm trước mặt cực lực đề cử ngươi a.”
Cảnh Trung Lương sắc mặt đỏ lên, phịch một tiếng quỳ gối trước mặt Tần Oản Khanh thi đại lễ.
“Cảnh ta có mắt như mù, lúc trước có chỗ đắc tội, mong rằng Tần cô nương thứ lỗi.”
Nàng vội vàng nâng đối phương dậy.
“Cảnh Tướng quân không cần đa lễ, Oản Khanh viết mấy thứ này, chẳng qua là lý luận suông. Đại Thịnh ta gần đây cùng Đông Thục quan hệ căng thẳng, tướng sĩ biên quan lại không thể đối kháng, nếu Đại Thịnh cùng Đông Thục thật sự phát sinh chiến tranh, phải dựa vào Cảnh Tướng quân mới có thể bảo vệ trăm họ Đại Thịnh ta a.”
Nàng nói là sự thật. Nàng có thể sửa sang lại binh thư bất quá là nhờ trí tuệ người khác, cho dù biết tận tường, cũng không hiểu được vận dụng, vẫn phải giao phương diện này cho nhân tài.
Lời nói này của Tần Oản Khanh, tương đương cất nhắc Cảnh Trung Lương.
Hắn tất nhiên là đối nàng tràn ngập cảm kích, liên tục hướng Hoàng Thượng cam đoan, nhất định tận tâm tận sức, bảo vệ biên giới Đại Thịnh.
Mãi đến lúc hắn rời đi, Tần Oản Khanh vẫn duy trì bộ dáng cười hì hì cùng quạt gió, lẩm bẩm lầu bầu nói:
“Quả nhiên là tên đầu gỗ thú vị.”
“Tên đầu gỗ kia vừa ngốc lại vừa vụng về, nhưng nàng lại đối với hắn tốt hơn cả Trẫm.”
Một thanh âm bất mãn xuất hiện ở bên tai, vừa quay đầu lại, chỉ thấy Ngao Trinh không biết khi nào đã đi đến phía sau nàng.
Nàng lấy cây quạt vỗ vỗ ngực mình, vuốt tay trấn an, bất mãn trừng hắn liếc mắt một cái.
“Hoàng Thượng đang nói cái gì, ta khi nào đối với hắn tốt? Ta đối với ai cũng bình đẳng như nhau.”
“Đối xử bình đẳng của nàng, Trẫm không cần.”
Hắn đột nhiên một tay bắt lấy nàng ôm vào trong lòng.
Oản Khanh của hắn giống như là nữ thần, cao quý mà đẹp mắt, ngay cả hắn là Đế Vương nắm giữ thiên hạ, giờ phút này đều cảm thấy nhỏ bé trước mặt nàng như vậy.
“Tuy rằng Trẫm không nghĩ lộ ra một mặt ấu trĩ như thế, nhưng Trẫm vẫn phải nói, nàng đối với người khác quá nhiệt tình, đáy lòng Trẫm thực không thoải mái.”
Tần Oản Khanh bị hắn ôm tim đập mạnh, hơi thở của hắn lập tức phả vào mặt nàng, hại nàng trong thời gian ngắn chân tay luống cuống.
Khẩn trương liếc nhìn khắp nơi, may mắn trong ngự thư phòng không có cung nữ thái giám khác, nếu không tình trạng này của bọn họ bị truyền ra ngoài có thể sẽ nguy mất.
“Đừng nhìn, Trẫm đã đem tất cả mọi người đuổi đi ra ngoài, không có người nhìn thấy Trẫm ôm ngươi như vậy.”
Ở trong lòng hắn dãy dụa vài lần, nàng bất mãn nói:
“Hoàng Thượng, ta có thể hoài nghi người đây là người phi lễ thần tử của mình sao?”
Ngao Trinh tà khí đối nàng trừng mắt.
“Yên tâm, chuyện Trẫm phi lễ đối với nàng nếu bị truyền ra ngoài, làm hỏng thanh danh của nàng, Trẫm nhất định sẽ phụ trách tới cùng.”
“Ngươi…”
“Nàng tức giận bộ dáng thực mê người.”
“Thả ta ra.”
“Không thả! Trẫm đã nghĩ muốn ôm nàng như vậy, vĩnh viễn không buông tay.”
“Sẽ bị người nhìn thấy.”
“Trẫm không sợ!”
“Nhưng là ta sợ!”
“Có cái gì phải sợ, làm Hoàng Hậu của Trẫm đi?”
“Đừng náo loạn!”
“Oản Khanh, Trẫm là thật lòng…”
Ánh mắt hắn đột nhiên sâu thẳm vài phần, gắt gao ôm lấy nữ tử trong lòng làm cho hắn thích đến không thể tự kềm chế, hận không thể một đời một kiếp đều đem nàng giam cầm ở trong lòng mình như vậy, vĩnh viễn không buông ra.
Đúng lúc này, cửa truyền đến thanh âm Tiểu Ngưu Tử.
“Hoàng Thượng, Thừa tướng có việc khởi tấu…”
Tần Oản Khanh nhân cơ hội giãy khỏi Ngao Trinh, chạy như bay tới cửa, quay đầu hung hăng trừng hắn.
“Nói không giữ lời, không phải hảo Hoàng Đế!”
Nàng thở phì phì nói xong, mang theo khuôn mặt đỏ ửng, tức giận xoay người chạy.
Tiểu Ngưu Tử bị nàng đâm lui về phía sau vài bước, kết quả còn bị Ngao Trinh hung hăng trừng mắt liếc một cái.
“Sớm không đến trễ không đến, lại ở thời điểm Trẫm không muốn có người làm phiền nhất đến, ngươi hầu hạ nhiều năm như vậy, làm sao vẫn là không có mắt? Thật sự là một khối gỗ mục, không thể điêu khắc.”
Đột nhiên bị mắng vẻ mặt Tiểu Ngưu Tử như đưa đám.
Hắn… hắn trêu ai chọc ai nha?
018 : Thanh thoát xinh đẹp
019 : nguy nga lộng lẫy, cùng vàng điện ngọc
020 : Có hai nghĩa: 1) Thuận theo lẽ tự-nhiên mà không cần dùng đến ý-trí. 2) Không có tư-tưởng kế-hoạch sẵn mà thình-lình bị động trong một thời gian.
021 : khuôn mặt xinh đẹp hoảng hốt sợ hãi
( Ụt: Cách xưng hô trong chương này giữa Trinh – Khanh có thể khiến các bạn khó chịu nên cho tớ giải thích chút chút. Vì Trinh ca biết là ca thương tỷ rồi, nên lúc nói chuyện ta sẽ để “ta-nàng”, chỉ khi nào bàn chuyện quốc gia đại sự hoặc tỷ nổi giận ca vì tránh trêu tỷ nổi giận hơn mới để “ta-ngươi” ạ.)
Đây không phải phòng của nàng!
Nàng đột nhiên từ trên giường ngồi dậy, nhấc mành trướng lên, liền có hai tiểu cung nữ mi thanh mục tú018tiến đến.
“Tần cô nương, người tỉnh rồi?”
“Đây là nơi nào?”
Nhìn quanh bốn phía một vòng, toàn bộ phòng ngủ kim bích huy hoàng019, nàng cảm thấy cả kinh, không dám thừa nhận đáp án trong lòng mình.
“Đây là tẩm điện của Hoàng Thượng – Triều Minh cung.”
Trong đó một tiểu cung nữ hướng về phía nàng dịu dàng cười.
“Hoàng Thượng đã vào triều sớm, trước khi đi phân phó đám người nô tỳ chờ Tần cô nương tỉnh lại sau nhất định phải tận lực hầu hạ. Tần cô nương, phía sau có ôn tuyền, người có muốn đi tắm trước không?”
Hiện tại là tình huống gì? Nàng sao lại có thể ngủ ở tẩm cung của Ngao Trinh?
Nhớ rõ hôm qua sau giờ ngọ, Ngao Trinh đối với quyển tấu chương nàng đưa hết sức hứng thú, cả người đều trầm mê trong đó, làm hại nàng thật không tiện nói muốn đi.
Vốn nghĩ chờ hắn xem xong, nàng có thể hồi Nguyệt Ương cung nghỉ ngơi, sau lại không biết vì sao, đại khái là trời nóng mệt rã rời, hơn nữa Ngao Trinh vẫn không để ý tới nàng, liền bất tri bất020 giác ngủ quên, không nghĩ tới khi tỉnh lại, lại ngủ trên giường hắn.
‘Thật là đáng chết!’
Đều do nàng mỗi lần gặp được người ý hợp tâm đầu sẽ không hề có phòng bị cùng người ta chung sống thoải mái.
Từ khi phát hiện Ngao Trinh đáng giá kết giao, nàng không tự chủ được muốn cùng hắn tâm linh tương thông, qua nhiều tháng ngày, quan hệ hai người lại chậm rãi từ quân thần biến thành bằng hữu không có gì giấu nhau.
Còn phát triển như vậy, nàng thực lo lắng quan hệ quân thần đơn thuần, sớm muộn gì sẽ bởi vì hiểu nhau quá độ mà càng không thể vãn hồi.
“Tần cô nương không cần lo lắng, đêm qua Hoàng Thượng ở tại ngoại điện, vì tránh cho thanh danh Tần cô nương bị hao tổn, Hoàng Thượng còn phân phó riêng đám nô tỳ không thể đem chuyện Tần cô nương ngủ lại truyền ra bên ngoài…”
Cung tì tựa hồ nhìn ra lo lắng trong mắt Tần Oản Khanh, vội vàng hướng nàng mở miệng giải thích.
Giờ khắc này, nàng đối Ngao Trinh là vô vàn cảm kích.
“Cảm tạ hai vị ở trong này chiếu cố Oản Khanh, bất quá nơi này chung quy là tẩm cung Hoàng Thượng, nếu Oản Khanh đã thanh tỉnh, lưu lại chỗ này sẽ không ổn, Oản Khanh muốn rời đi, mong rằng hai vị có thể thay Oản Khanh hướng Hoàng Thượng nói lời cảm tạ.”
Một phen nói lời khách sáo, lại thưởng hai người mấy lượng thu mua lòng người, nàng liền vội vội vàng vàng trở lại Nguyệt Ương Cung.
Tối hôm qua một đêm chưa về, Kim Châu, Ngân Bảo khó tránh khỏi lo lắng.
May mắn Tiểu Ngưu Tử là tên nô tài thận trọng, để tránh trong cung truyền ra lời đồn đãi, trước đó liền phái tiểu thái giám tâm phúc đi Nguyệt Ương Cung truyền lời, nói cho các nàng, chủ tử các nàng cùng Hoàng Thượng nghị sự, tạm lưu lại Triều Minh cung, hai người cũng không hỏi nhiều.
Sau khi Tần Oản Khanh trở về, tâm tình thủy chung không thể bình phục.
Nếu lại cùng Ngao Trinh quân thần chẳng phân biệt được ở chung như vậy, sớm hay muộn cũng có một ngày, nàng sẽ ở trong Hoàng cung to mà mất trái tim của mình.
Bởi vì hôm nay không phải nhập triều, nàng liền ở lại Nguyệt Ương Cung thành thành thật thật xem binh thư cung sử, trong óc lại suy nghĩ lung tung.
Cho đến buổi trưa, trong cung phái tới tiểu thái giám, nói Hoàng Thượng hôm nay thỉnh vài đại thần ở trong cung dùng bữa, muốn nàng cũng sang dự tiệc.
Tần Oản Khanh nghe xong sắc mặt cứng nhắc, nghĩ đến cùng với Ngao Trinh gặp mặt, không biết sao, bản năng đã muốn trốn tránh.
Huống chi đêm qua nàng còn ở trên giường hắn ngủ say như chết cả đêm, nếu hiện tại gặp mặt, tránh không được xấu hổ, vẫn là nên cự tuyệt.
“Phiền tiểu công công hồi bẩm Hoàng Thượng, ta thân mình có chút không khoẻ, cũng không có khẩu vị, vạn nhất làm ảnh hưởng khẩu vị Hoàng Thượng cùng các vị đại thần, vậy thật có lỗi.”
Tiểu thái giám mời không được người, sắc mặt có chút phẫn nộ, nhưng hắn vẫn rất lễ phép hướng Tần Oản Khanh thi lễ, xoay người trở về phục mệnh.
Vốn tưởng rằng đuổi tiểu thái giám rồi có thể có buổi chiều yên ổn, không nghĩ tới không đến nửa canh giờ, lại có Thái y phụng mệnh Hoàng Thượng đến chẩn mạch.
Nàng chợt cảm thấy bó tay toàn tập.
Ngao Trinh rốt cuộc suy nghĩ cái gì? Sẽ không thực nghĩ nàng thật sự sinh bệnh chứ?
Một phen ép buộc bận rộn, Thái y phán rằng, thời tiết nóng bức tạo thành bệnh chán ăn, tinh thần không phấn chấn, cần nghỉ ngơi nhiều hơn, khi dùng bữa nên ăn chút đồ khai vị, bệnh trạng rất nhanh sẽ biến mất.
Thái y đi rồi, Kim Châu, Ngân Bảo nhịn không được kinh hô liên tục.
“Vị vừa mới đến kia là Lí thái y – thần y chuyên xem bệnh cho Hoàng Thượng a, Tần cô nương, thật không nghĩ tới Hoàng Thượng lại coi trọng người như thế, người vừa mới kêu không thoải mái, Hoàng Thượng liền phái người đến xem.”
Tần Oản Khanh hiếm khi bị hai cái tiểu nha đầu nói đến mặt đỏ tai hồng.
Kỳ thật Kim Châu Ngân Bảo chính là đơn thuần nghĩ đến Hoàng Thượng sở dĩ làm như vậy, là vì coi trọng đương triều đệ nhất nữ mưu sĩ, dù sao chủ tử một ít lý luận giảng hòa đã vì Đại Thịnh mang đến rất nhiều ưu việt.
Là Tần Oản Khanh trong lòng có quỷ, tổng cảm thấy gần đây ánh mắt Ngao Trinh nhìn nàng trở nên rất kỳ quái, mới cảm thấy trong lời nói tiểu nha đầu có chuyện.
Nào ngờ buổi trưa vừa qua khỏi, trong Nguyệt Ương cung lại vang lên tiếng thông truyền Hoàng Thượng giá lâm.
“Oản Khanh, Trẫm nghe thái giám nói nàng thân mình không thoải mái, biếng ăn, Lí thái y vừa mới nói cho Trẫm, nàng là bởi vì gần đây quá mức mệt nhọc nghỉ ngơi không đủ, hơn nữa trời nóng khó chịu, làm cho thân thể suy nhược…”
Còn chưa chờ Nguyệt Ương Cung mọi người đứng dậy diện thánh, Ngao Trinh đã xông vào, cũng không để ý tới Kim Châu, Ngân Bảo sợ tới mức khuôn mặt nhỏ nhắn hoa dung thất sắc021, nhắm thẳng Tần Oản Khanh đi qua.
“Hoàng Thượng…”
Nàng cũng bị Ngao Trinh làm hoảng sợ.
“Cứ ngồi, đừng quỳ đến quỳ đi, mọi người đều là người một nhà, không cần đa lễ…”
Kim Châu, Ngân Bảo liếc nhìn nhau.
‘Hoàng Thượng cùng Tần cô nương khi nào thì biến thành người một nhà?’
Tần Oản Khanh hướng lên trời lườm một cái.
Xem đi, sợ cái gì đến nó liền đến, nàng liều mình muốn che dấu ái muội giữa hai người, Ngao Trinh lại càng muốn hướng mọi người biểu thị công khai bọn họ có quan hệ không ít.
Sau đó di theo là Tiểu Ngưu Tử với vẻ mặt bất đắc dĩ, hồi tưởng vừa rồi chủ tử đang cùng vài vị đại thần trong triều ở ngự hoa viên dùng bữa, đột nhiên nghe tiểu thái giám truyền lời nói Tần cô nương thân mình không thoải mái, lập tức truyền người đi gọi Lí thái y đến Nguyệt Ương Cung chuẩn bệnh.
Chờ Lí thái y đem bệnh tình Tần cô nương kể cho chủ tử nghe rõ ràng xong, ghế chủ tử liền giống như không được bình thường, người như thế nào cũng ngồi không yên.
Ngọ thiện mới dùng đến một nửa, liền tìm cái lấy cớ đem các đại thần đuổi đi, lập tức vội vội vàng vàng tới Nguyệt Ương Cung tìm người.
Tiểu Ngưu Tử hướng ánh mắt tới Kim Châu, Ngân Bảo đang sững sờ trong phòng, ý bảo các nàng nhanh tránh, đừng ở tại chỗ này làm chướng mắt Hoàng Thượng.
Hai nha đầu tuy rằng đầu óc mơ hồ, nhưng vẫn là ngoan ngoãn rời khỏi phòng.
Khi bên trong chỉ còn lại có hai người Ngao Trinh cùng Tần Oản Khanh, không khí trong khoảng thời gian ngắn trở nên vô cùng quỷ dị.
“Hoàng Thượng, ta không sao, là Lí thái y đem bệnh trạng nói rất nghiêm trọng thôi.”
“Lí thái y là Thái y Trẫm tín nhiệm nhất, hắn chẳng những y thuật cao minh, hơn nữa cho tới bây giờ cũng không dám lừa Trẫm.”
Hắn hơi trách cứ trừng mắt nàng liếc một cái.
“Nàng thân mình không thoải mái sao không nói với Trẫm? May mắn lần này phát hiện sớm, nếu không cứ thế mãi, thân thể sẽ suy nhược.”
Khi nói chuyện, bàn tay to đã sờ lên trán nàng, lại dùng mu bàn tay cảm nhận gò má nàng.
“Quá mức mệt nhọc sao? Đều do Trẫm không tốt, cả ngày giữ nàng đàm quốc sự, đem thân thể nàng xem nhẹ.”
Tần Oản Khanh thấy hai tay nàng bị hắn nắm bắt, hết vò lại nắm, lại xem đáy mắt hắn lộ vẻ lo lắng cho mình, không khỏi tâm sinh áy náy. Nàng bất quá là vì tránh đi ngọ thiện hôm nay mà tùy tiện nói dối, hắn liền khẩn trương thành như vậy… Sớm biết hội như vậy, ngọ thiện này nàng nhất định sẽ đi.
“Hoàng Thượng, người còn như vậy, sẽ khiến cho người khác hiểu lầm.”
“Hiểu lầm cái gì?”
Ngao Trinh nghiêm trang hỏi lại.
Cái tên này thật đúng là biết nói dối, nàng không tin hắn không hiểu.
Thử muốn thu tay trở về, Ngao Trinh lại giống như muốn cùng nàng đối nghịch cứ nắm tay nàng thật chặt.
“Người là quân ta là thần, gióng trống khua chiêng đi vào trong phòng thần tử hỏi han ân cần như vậy, nếu lan truyền ra ngoài, chẳng những văn võ bá quan sẽ cảm thấy không hợp lễ, liền ngay cả tân phi tử mới nhập cung cũng sẽ sinh ra địch ý với ta.”
Nàng gần đây vừa nghe nói, Hoàng Thượng mặc dù đem mỹ nhân triệu tuyển tiến cung, nhưng căn bản số lần lâm hạnh thật ít ỏi, nhiều tần phi trong lòng ôm oán giận.
Ngao Trinh cả ngày không phải vào triều chính là ở ngự thư phòng cùng thần tử trao đổi quốc gia đại sự, căn bản là đem đám phi tử này quăng ra sau đầu.
Tuy rằng hắn không lâm hạnh nữ tử khác, làm cho nàng đáy lòng nhịn không được có vài phần vui vẻ, nhưng cứ thế mãi, nàng khẳng định sẽ trở thành cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt của các nữ nhân trong hậu cung này.
Ngao Trinh lại bị bộ dáng khẩn trương của nàng làm cho tức cười.
“Ai bảo nữ nhân bên trong hậu cung gộp lại cũng không bằng một mình Oản Khanh hấp dẫn ánh mắt Trẫm đây.”
Lời này hắn nói quá rõ ràng, ngay cả ánh mắt cũng không thu liễm như trước.
“Oản Khanh, người khác thích nói cái cho bọn họ nói đi, Trẫm sẽ không để ý.”
“Nhưng là ta để ý.”
“Ngươi để ý cái gì?”
“Hoàng Thượng, lúc trước người chính miệng đáp ứng ta, trong đầu tuyệt không có ý niệm đem ta nhét vào hậu cung.”
Lời này làm sắc mặt Ngao Trinh khẽ thay đổi.
“Bồi ở bên người Trẫm, khiến cho ngươi khó có thể chịu được như vậy sao?”
“Ta không phải ý tứ này.”
“Hừ! Ngươi tiểu hồ ly này, lúc trước khẳng định đoán chắc Trẫm sẽ rơi vào bẫy ngươi thiết kế, mới buộc Trẫm đáp ứng ngươi cái yêu cầu quỷ quái kia.”
“Gì mà bẫy? Hoàng Thượng người đừng vu hãm người tốt. Còn có, người đừng đem từ hồ ly này dùng trên người ta.”
Nàng nén giận lườm hắn một cái.
Ngao Trinh cảm thấy nữ nhân này mỗi lần lườm hắn, trong ánh mắt đều tràn ngập vô hạn phong tình, rõ ràng mang theo giận dữ, hắn lại cảm thấy nàng là đối với hắn liếc mắt đưa tình, làm lòng hắn quấy nhiếu đến thất điên bát đảo.
Hắn nhịn không được ảo não.
‘Sớm biết như thế, lúc trước nói gì cũng đem hết thủ đoạn đem nàng nạp vào hậu cung, nào giống như hiện tại, thấy được ăn không được, còn muốn tuân thủ ước định quỷ quái kia, cùng nàng chơi trò chơi quân thần.’
Hắn trong lòng thở dài, nhưng cũng thu liễm hành vi của mình.
Nữ nhân này tính tình quật cường, nếu bức bách nàng quá, sẽ làm cho nàng cuốn gói vụng trộm chạy trốn thì có thể mất nhiều hơn được.
“Kỳ thật Trẫm hôm nay tới tìm ngươi, là muốn hỏi một chút ý kiến của ngươi, nay quốc gia của ta cùng Đông Thục quan hệ căng thẳng, tin tưởng chiến sự rất nhanh sẽ bùng nổ, ngươi cảm thấy võ tướng trong triều, người nào mới thích hợp đi biên cảnh thống soái tam quân?”
Thấy Ngao Trinh thu hồi tâm tư đùa giỡn, nàng cũng không thể không biết xấu hổ, liền nghiệm nghị đáp:
“Lòng ta xác thực đã chọn được người.”
“Hử? Nói cho Trẫm nghe một chút.”
“Cảnh Trung Lương, Hoàng Thượng đối hắn ấn tượng như thế nào?”
Ngao Trinh nhíu mày.
“Nếu Trẫm nhớ không lầm, Cảnh Trung Lương ngươi nói, là con của cố lão Tướng quân Cảnh Nguyên Chinh.”
Nàng cười gật đầu.
“Đúng là người này.”
“Nhưng Trẫm nhớ rõ người này tính cách chất phác bảo thủ, trên triều cũng không được người yêu thích.”
“Không sai, hắn mặc dù thân là võ tướng, nhưng ở trong triều vẫn không được trọng dụng. Cho nên lần này ta tiến cử hắn, là vì không lâu trước đây, ta từng xem qua mấy phương pháp tác chiến hắn viết, phát hiện hắn tuy rằng làm người chất phác cứng nhắc, nhưng chiến thuật lại thập phần xảo diệu.”
“Đông Thục binh lực thập phần cường hãn, muốn chèn ép khí thế bọn họ, quân lực khổng lồ là tất yếu, nhưng trên mặt dụng binh cũng phải dùng đến một ít tâm tư.”
Ngao Trinh nghe nàng từ đầu tới đuôi phân tích một lần, cảm thấy nàng nói rất có đạo lý.
Trò chuyện trò chuyện, bên ngoài sắc trời đã sụp tối. Giống như mỗi lần cùng nàng ở một chỗ, thời gian đều qua phi thường mau.
Mắt thấy Tần Oản Khanh bồi hắn nói chuyện giảng đến miệng khô lưỡi khô, uống hết hai ấm trà lại ngáp sáu lần, Ngao Trinh cũng biết hắn nên đi.
“Ngươi đã xem trọng Cảnh Trung Lương như vậy, ngày mai khi Trẫm triệu hắn tiến cung, ngươi liền theo Trẫm cùng nhau khảo hắn một phen, Trẫm nghĩ cũng muốn nhìn một chút, hắn đến tột cùng có năng lực đảm đương trọng trách to lớn này hay không.”
“Được, mặc dù ở trên triều cùng Cảnh Tướng quân từng có vài lần thấy mặt, nhưng thủy chung cũng không cơ hội cùng hắn nói chuyện, đã như thế, nhân cơ hội này, ta sẽ cẩn thận gặp gỡ vị Cảnh Tướng quân này.”
Ngao Trinh nghe vậy sắc mặt lạnh lùng, cau mày nhéo hai má của nàng một cái.
“Cảnh Trung Lương năm nay hai mươi lăm, theo Trẫm biết còn chưa thành thân, đến lúc đó ngươi cũng không nên gây chuyện cho Trẫm.”
Vừa nghĩ đến Tần Oản Khanh muốn đưa khuôn mặt cười này gặp nam nhân khác, đáy lòng hắn liền nhịn không được chua xót.
Vô tội xoa hai má bị nhéo đau, nàng nén giận trừng mắt liếc hắn một cái.
“Đã không còn sớm, Hoàng Thượng mau hồi cung nghỉ ngơi, sáng mai còn phải thượng triều.”
Nàng càng đuổi, hắn lại càng không muốn đi, hướng nàng cười nói:
“Tối hôm qua nàng ở long sàng Trẫm ngủ say như chết một đêm, đến bây giờ ngay cả câu cám ơn cũng chưa nói với Trẫm.”
Đề cập việc đêm qua, Tần Oản Khanh nhất thời bên tai đỏ bừng, vội vã vì bản thân biện minh.
“Cái gì chiếm lấy? Ta rõ ràng là…”
Ngao Trinh thật sự là càng ngày càng đáng giận, rõ ràng là hắn mặt dày mày dạn đem nàng ôm vào Triều Minh cung đi ngủ, hiện tại lại đến chỉ trích nàng chiếm lấy long sàng của hắn.
Thấy nàng bị hắn chọc giận đến nói không ra lời, tâm tình Ngao Trinh nhất thời tốt đẹp.
Hắn mặt lộ vẻ tà cười đứng dậy.
“Được rồi, Trẫm cũng không phải người nhỏ mọn, dù sao long sàng kia đủ lớn, lần sau nàng nếu có cần, Trẫm không ngại phân một nửa cho nàng ngủ. Thời điểm không còn sớm, Trẫm cũng nên bãi giá hồi cung.”
Trước khi bùng nổ nàng cơn giận, hắn chỉnh lại ngoại y, cười ha ha xoay người rời đi.
Tần Oản Khanh bị hắn chọc tức đến nghiến răng.
‘Xú Hoàng Thượng đáng ghét!’
= = = = = = = = = = ta là dải phân cách bé nhỏ = = = = = = = = =
Cảnh Trung Lương, người cũng như tên, ngay thẳng, trung thành, thiện lương, nhưng khuyết điểm chính là chất phác cộng thêm bướng bỉnh.
Theo quan niệm của hắn, nam nhân nên đỉnh thiên lập địa đền đáp quốc gia, mà nữ nhân nên ở lại trong nhà giúp chồng dạy con, hiếu kính công công bà bà.
Trước đó không lâu trên triều đột nhiên xuất hiện Tần Oản Khanh mạo tựa thiên tiên, tất cả mọi người đều nói, nàng là trọng thần đương kim thiên tử nể trọng nhất.
Cảnh Trung Lương thế nhưng không phản đối.
Theo hắn thấy, Tần Oản Khanh sở dĩ có thể có thành tựu như ngày hôm nay, trừ bỏ nàng có đủ loại tâm tư kỳ quái, quan trọng nhất, vẫn là dựa vào nàng có khuôn mặt tuyệt sắc người gặp người thích.
Cho nên, khi Hoàng Thượng tuyên hắn tiến cung diện thánh, cười hỏi hắn, đối với đương triều đệ nhất nữ mưu sĩ Tần Oản Khanh thấy thế nào, hắn đương nhiên đem ý nghĩ trong lòng không chút nào sửa đổi nói ra.
“Vi thần thân là một tên vũ phu, đối với cầm kỳ thư họa thi từ ca phú tự nhiên là không biết gì cả, tuy nói Tần cô nương chẳng những xinh đẹp thiên tiên hơn nữa tài hoa hơn người, nhưng nàng đến cùng vẫn là nữ tử, di huấn lão tổ tông Đại Thịnh ta để lại, nữ tử không thể tham dự triều chính, cho dù Tần cô nương mọi sự tinh thông, Hoàng Thượng đề bạt Tần cô nương vào triều làm quan, về tình về lí, đều là không ổn.”
Hắn nói những lời này, suýt nữa đem Ngao Trinh tức chết tươi.
Cảnh Trung Lương chết tiệt này, Oản Khanh hướng hắn đại lực đề cử tên đầu gỗ này làm nguyên soái, nhưng tên đầu gỗ này chẳng những không cảm kích, ngược lại còn đem cái gì lão tổ tông di huấn chỉ dạy hắn.
Ngao Trinh dưới đáy lòng đem Cảnh Trung Lương hung hăng mắng một trận, ở mặt ngoài lại lạnh lùng hừ cười một tiếng.
“Cảnh Tướng quân lời này tựa hồ đối nữ nhân có thành kiến, tuy rằng Oản Khanh là thuộc giới nữ lưu, nhưng tài hoa cùng học thức của nàng ngay cả Trẫm cũng cảm thấy sâu sắc khâm phục.”
“Ý Hoàng Thượng vi thần hiểu được, nhưng vi thần cảm thấy, nữ nhân chung quy là nữ nhân, nên ở nơi thanh nhã.”
Ngay tại Cảnh Trung Lương còn không hiểu được tâm tư Ngao Trinh, có chuyện nói thẳng khi, từ phía sau bình phong ngự thư phòng thong thả đi ra một bạch y nữ tử.
Tuy nói triều phục Đại Thịnh lấy màu đỏ làm chủ đạo, nhưng Tần Oản Khanh là nữ quan duy nhất, triều phục của nàng là quần áo trắng sữa như ánh trăng, tôn lên dáng người tinh tế, khí độ cao nhã. Nàng ngũ quan minh diễm động lòng người, một suối tóc dài đen tuyền thả sau đầu, trong tay phe phẩy một chiếc quạt ngà voi mà xuất hiện.
Đây tuy rằng không phải lần đầu tiên Cảnh Trung Lương nhìn thấy Tần Oản Khanh, nhưng là lần đầu tiên cùng nàng ở khoảng cách gần như vậy.
Chỉ cảm thấy nàng dị thường đẹp đẽ, phảng phất như mỹ nhân tuyệt sắc trong tranh đi ra — không, nàng thậm chí điệu bộ còn muốn đẹp hơn mĩ nhân trong tranh thật nhiều lần.
Trong khoảng thời gian ngắn, hắn nhìn đến sững sờ, bạch y nữ tử khuôn mặt tươi cười phe phẩy quạt nhìn hắn, làm trống ngực hắn đập loạn, khuôn mặt đỏ bừng.
“Cảnh Tướng quân, Oản Khanh hữu lễ.”
“Ặc…”
Hắn ngây ngốc nhìn nàng, lại một câu cũng nói không nên lời.
Ngao Trinh nhìn thấy tình huống này, tức giận đến nghiến răng nghiến lợi.
Cảnh Trung Lương chết tiệt này, lúc trước mở miệng nói cái gì nữ tử nên ở nơi thanh nhã, kết quả mới không lâu sau, ba hồn bảy vía liền đều bị người ta câu đi rồi.
Nhưng đáng chết nhất vẫn là Tần Oản Khanh này, rõ ràng biết bản thân dung mạo tuyệt sắc, lại còn đi ra cho hắn trêu hoa ghẹo nguyệt.
“Oản Khanh vô tình nghe trộm lời tâm huyết của Cảnh Tướng quân, nhưng lời Cảnh Tướng quân vừa mới nói, Oản Khanh lại cảm thấy tựa hồ có chút bất công.”
Cảnh Trung Lương tiếp tục ngẩn người, đỏ mặt, một câu cũng không nói nên lời.
“Oản Khanh tuy rằng vào triều hơi muộn, nhưng đối với công huân của phụ thân Cảnh Tướng quân, Cảnh Nguyên Chinh lão nguyên soái năm đó cũng có nghe thấy.”
Không để ý tới hắn ngốc lặng, nàng tiếp tục nói:
“Cảnh nguyên soái năm đó có thể nói là chiến thần Đại Thịnh ta, nhưng chín năm trước cùng Đông Thục Hoài An đánh một trận, thân là tam quân thống soái Cảnh lão nguyên soái vì sao bị thất bại, Cảnh Tướng quân có từng cẩn thận nghiên cứu qua không?”
Vừa nghe nàng nhắc tới chuyện ăn năn trong đời phụ thân hắn, Cảnh Trung Lương cuối cùng lấy lại tinh thần.
“Gia phụ luôn luôn dụng binh thần mãnh, nhưng trận chiến Hoài An, lại làm Đại Thịnh ta tổn thất thảm trọng, tất cả đều là vì bị địa thế bức bách, hơn nữa lương thảo không đủ, thiên thời địa lợi đều vô cùng bất lợi cho Đại Thịnh ta, cho nên cuộc chiến Hoài An mới chấm dứt trong thất bại.”
“Cảnh Tướng quân cảm thấy là thiên thời địa lợi có vấn đề, nhưng Oản Khanh lại cảm thấy là Cảnh lão nguyên soái dùng người có chút sai lầm.”
Nghe đến đó, Cảnh Trung Lương có chút mất hứng.
“Gia phụ luôn luôn giỏi về dùng người.”
Tần Oản Khanh lắc lắc cây quạt, mỉm cười.
“Xin hỏi Cảnh Tướng quân, ngươi cảm thấy thân là tướng sĩ, trước hết hiểu được hẳn là cái gì?”
“Tự nhiên là bảo vệ quốc gia, dù chết không từ.”
“Căn cứ vào đâu?”
“Thân là con dân Đại Thịnh, đây là sứ mệnh của mỗi một tướng sĩ.”
Hắn đáp thật đương nhiên.
Tần Oản Khanh cười lắc lắc đầu.
“Không có ai là mang theo sứ mệnh sinh ra, cũng không có ai sinh ra liền nhất định phải ra chiến trường dù chết không từ. Thân là thống soái quân đội, đầu tiên phải học chính là lung lạc quân tâm, lung lạc tốt, trên dưới đồng lòng, nếu làm không tốt, lòng người tan rã, dù cho chiến pháp có tốt cũng không sử dụng được, tin tưởng Cảnh Tướng quân nghiên cứu binh pháp nhiều năm, đối đạo lý này hẳn là vô cùng hiểu biết…”
Lời nói của nàng, làm Cảnh Trung Lương rùng mình.
Những lời này năm đó phụ thân hắn cũng có nhắc tới, nhưng chưa từng nói tỉ mỉ như vậy.
Tần Oản Khanh trước mắt chẳng những cùng hắn đàm luận binh pháp, còn đưa ra ví dụ hành quân đánh giặc hắn cho tới bây giờ cũng chưa nghe qua, làm hắn kinh ngạc.
Trong lúc nhất thời, toàn bộ ngự thư phòng chỉ nghe hai người luận bàn binh pháp, còn ngẫu nhiên có thể nghe được Ngao Trinh cũng hỏi vài câu.
Cho đến khi Tần Oản Khanh đem quyển tấu chương trước đây không lâu từng cho Ngao Trinh xem qua, nàng tỉ mỉ chỉnh sửa các mục bao gồm một ít phương pháp dụng binh hiện đại cùng với sách lược đối địch trị quân đưa cho Cảnh Trung Lương, hắn chỉ nhìn vài lần, liền kích động cả người phát run.
Trong này tất cả đều là Tần Oản Khanh tiêu phí tâm huyết sửa sang lại mà ra…
Ngao Trinh lúc này lại đột nhiên giương giọng nói:
“Cảnh Tướng quân, hôm nay Trẫm sở dĩ triệu ngươi tiến điện, tất cả đều là Oản Khanh ở Trẫm trước mặt cực lực đề cử ngươi a.”
Cảnh Trung Lương sắc mặt đỏ lên, phịch một tiếng quỳ gối trước mặt Tần Oản Khanh thi đại lễ.
“Cảnh ta có mắt như mù, lúc trước có chỗ đắc tội, mong rằng Tần cô nương thứ lỗi.”
Nàng vội vàng nâng đối phương dậy.
“Cảnh Tướng quân không cần đa lễ, Oản Khanh viết mấy thứ này, chẳng qua là lý luận suông. Đại Thịnh ta gần đây cùng Đông Thục quan hệ căng thẳng, tướng sĩ biên quan lại không thể đối kháng, nếu Đại Thịnh cùng Đông Thục thật sự phát sinh chiến tranh, phải dựa vào Cảnh Tướng quân mới có thể bảo vệ trăm họ Đại Thịnh ta a.”
Nàng nói là sự thật. Nàng có thể sửa sang lại binh thư bất quá là nhờ trí tuệ người khác, cho dù biết tận tường, cũng không hiểu được vận dụng, vẫn phải giao phương diện này cho nhân tài.
Lời nói này của Tần Oản Khanh, tương đương cất nhắc Cảnh Trung Lương.
Hắn tất nhiên là đối nàng tràn ngập cảm kích, liên tục hướng Hoàng Thượng cam đoan, nhất định tận tâm tận sức, bảo vệ biên giới Đại Thịnh.
Mãi đến lúc hắn rời đi, Tần Oản Khanh vẫn duy trì bộ dáng cười hì hì cùng quạt gió, lẩm bẩm lầu bầu nói:
“Quả nhiên là tên đầu gỗ thú vị.”
“Tên đầu gỗ kia vừa ngốc lại vừa vụng về, nhưng nàng lại đối với hắn tốt hơn cả Trẫm.”
Một thanh âm bất mãn xuất hiện ở bên tai, vừa quay đầu lại, chỉ thấy Ngao Trinh không biết khi nào đã đi đến phía sau nàng.
Nàng lấy cây quạt vỗ vỗ ngực mình, vuốt tay trấn an, bất mãn trừng hắn liếc mắt một cái.
“Hoàng Thượng đang nói cái gì, ta khi nào đối với hắn tốt? Ta đối với ai cũng bình đẳng như nhau.”
“Đối xử bình đẳng của nàng, Trẫm không cần.”
Hắn đột nhiên một tay bắt lấy nàng ôm vào trong lòng.
Oản Khanh của hắn giống như là nữ thần, cao quý mà đẹp mắt, ngay cả hắn là Đế Vương nắm giữ thiên hạ, giờ phút này đều cảm thấy nhỏ bé trước mặt nàng như vậy.
“Tuy rằng Trẫm không nghĩ lộ ra một mặt ấu trĩ như thế, nhưng Trẫm vẫn phải nói, nàng đối với người khác quá nhiệt tình, đáy lòng Trẫm thực không thoải mái.”
Tần Oản Khanh bị hắn ôm tim đập mạnh, hơi thở của hắn lập tức phả vào mặt nàng, hại nàng trong thời gian ngắn chân tay luống cuống.
Khẩn trương liếc nhìn khắp nơi, may mắn trong ngự thư phòng không có cung nữ thái giám khác, nếu không tình trạng này của bọn họ bị truyền ra ngoài có thể sẽ nguy mất.
“Đừng nhìn, Trẫm đã đem tất cả mọi người đuổi đi ra ngoài, không có người nhìn thấy Trẫm ôm ngươi như vậy.”
Ở trong lòng hắn dãy dụa vài lần, nàng bất mãn nói:
“Hoàng Thượng, ta có thể hoài nghi người đây là người phi lễ thần tử của mình sao?”
Ngao Trinh tà khí đối nàng trừng mắt.
“Yên tâm, chuyện Trẫm phi lễ đối với nàng nếu bị truyền ra ngoài, làm hỏng thanh danh của nàng, Trẫm nhất định sẽ phụ trách tới cùng.”
“Ngươi…”
“Nàng tức giận bộ dáng thực mê người.”
“Thả ta ra.”
“Không thả! Trẫm đã nghĩ muốn ôm nàng như vậy, vĩnh viễn không buông tay.”
“Sẽ bị người nhìn thấy.”
“Trẫm không sợ!”
“Nhưng là ta sợ!”
“Có cái gì phải sợ, làm Hoàng Hậu của Trẫm đi?”
“Đừng náo loạn!”
“Oản Khanh, Trẫm là thật lòng…”
Ánh mắt hắn đột nhiên sâu thẳm vài phần, gắt gao ôm lấy nữ tử trong lòng làm cho hắn thích đến không thể tự kềm chế, hận không thể một đời một kiếp đều đem nàng giam cầm ở trong lòng mình như vậy, vĩnh viễn không buông ra.
Đúng lúc này, cửa truyền đến thanh âm Tiểu Ngưu Tử.
“Hoàng Thượng, Thừa tướng có việc khởi tấu…”
Tần Oản Khanh nhân cơ hội giãy khỏi Ngao Trinh, chạy như bay tới cửa, quay đầu hung hăng trừng hắn.
“Nói không giữ lời, không phải hảo Hoàng Đế!”
Nàng thở phì phì nói xong, mang theo khuôn mặt đỏ ửng, tức giận xoay người chạy.
Tiểu Ngưu Tử bị nàng đâm lui về phía sau vài bước, kết quả còn bị Ngao Trinh hung hăng trừng mắt liếc một cái.
“Sớm không đến trễ không đến, lại ở thời điểm Trẫm không muốn có người làm phiền nhất đến, ngươi hầu hạ nhiều năm như vậy, làm sao vẫn là không có mắt? Thật sự là một khối gỗ mục, không thể điêu khắc.”
Đột nhiên bị mắng vẻ mặt Tiểu Ngưu Tử như đưa đám.
Hắn… hắn trêu ai chọc ai nha?
018 : Thanh thoát xinh đẹp
019 : nguy nga lộng lẫy, cùng vàng điện ngọc
020 : Có hai nghĩa: 1) Thuận theo lẽ tự-nhiên mà không cần dùng đến ý-trí. 2) Không có tư-tưởng kế-hoạch sẵn mà thình-lình bị động trong một thời gian.
021 : khuôn mặt xinh đẹp hoảng hốt sợ hãi
( Ụt: Cách xưng hô trong chương này giữa Trinh – Khanh có thể khiến các bạn khó chịu nên cho tớ giải thích chút chút. Vì Trinh ca biết là ca thương tỷ rồi, nên lúc nói chuyện ta sẽ để “ta-nàng”, chỉ khi nào bàn chuyện quốc gia đại sự hoặc tỷ nổi giận ca vì tránh trêu tỷ nổi giận hơn mới để “ta-ngươi” ạ.)
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook