Cô sẽ phải rời Florence trong khoảng 10 ngày. Mọi thứ đã được sắp xếp. Cô đã có vé của mình; cô sẽ phải thu dọn đồ đạc và được hộ tống ra phi trường - những thứ mà cô cần làm là đảm bảo rằng công việc giấy tờ của cô đã được để lại theo thứ tự và những cuộc hẹn của cô phải được hủy.
Charley bắt đầu mở ngăn kéo bàn làm việc, lấy ra quyển nhật kí ngày ngày cô vẫn giữ như một tờ nhắc lịch phòng hờ cho những cuộc hẹn gặp đã được lưu giữ máy móc trong đó, quyết tâm đảm bảo không có thứ gì về công việc bị bỏ lỡ trong đó. Nỗi đau buồn của cô tràn dâng thành một cơn bực tức khi ngăn kéo bị kẹt không thể mở ra được. Quỳ xuống trước thành bàn, cô nhìn vào trong cái hộc, nhanh chóng nhận ra là quyển nhật kí đã bị kẹp vào góc dưới của ngăn tủ. Nhặt lấy một cây thước, cô dùng nó để nạy quyển sổ nhật kí lên, rồi cuối cùng thì thở phào một cách thiếu kiên nhẫn khi đã thành công. Nhưng lực của cô quá mạnh, đã làm cho cuốn sổ văng tít vào phía trong ngăn kéo, với một âm thanh đập mạnh, bất tuân làm cho ngăn kéo bị giật mạnh ra. Khi đó thì cô vừa buồn bực vì không tìm thấy tăm tích của quyển sổ cùng với phần đáy của ngăn kéo tủ mất đi đâu.
Cô đã làm hỏng ngăn kéo tủ của mẹ Raphael. Hoảng sợ, Charley lôi hết cả ngăn kéo ra, và sau đó cau mày khi cô nhận thấy nó ngắn hơn chiều dài của cái bàn. Thật cẩn thận cô thò tay vào trong khoản không trống của phía sau ngăn kéo, cảm giác như tay cô đang chạm đến khoảng trống của nó. Nó dài hay ngắn hơn chiều sâu của ngăn kéo, và thật ra thì ngắn hơn 10 inch so với chiều dài của cái bàn. Tò mò, Charley thử kiểm tra lại khoảng trống trong ngăn kéo, ấn mạnh vào tấm ngăn phía sau và sau đó thở ra chiến thắng khi nó đột ngột bung ra. Nó chắc chắn phải là một ngăn chứa bí mật, vận hành bởi một cái lò xo, và cô hẳn đã vô tình chạm vào nó khi cô khều quyển sổ ra. Nó quá sâu để có thể chạm tới bên trong, vì thế cô đã phải dùng đến cây thước ấn vào mép của quyển sổ để kéo nó về phía cô. Chỉ là không phải mỗi mình cuốn sổ của cô bị kéo ra. Mà còn có thêm thứ gì đó khác nữa: nhiều tờ giấy ghi chú dày đắt tiền, bị móc ra khỏi một phong thư không hề bị niêm phong.
Hơi lạ lẫm Charley xoay cái bì thư lại, tim cô đập mạnh khi liếc nhìn thoáng qua những chữ được viết trên đó.
Gửi con trai yêu dấu của ta, Raphael...
Charley ngã phịch xuống sàn nhà, vẫn nắm chặt lấy phong thư, còn quyển sổ thì đã bị cô quên lãng.
Đây là một lá thư cho Raphael từ mẹ của anh. Nó hẳn phải thế. Và cô không có quyền để đọc nó, nhưng tay cô đang run rẩy dữ dội mà thế nào đó lá thư đã bắt đầu trượt ra ngoài bì thư, những tờ giấy dày đang trượt vào lòng cô.
Bỏ cái bì thư xuống, Charley nhanh chóng nhặt những tờ giấy lên.
Giờ thì cô không tài nào mà không bị thu hút bởi những chữ viết tay duyên dáng trên đó, ngày viết được ghi trên đầu tờ đầu tiên và ghi bằng mực đen.
Lá thư gần như đã 20 năm, rõ ràng là được viết khi Raphael chỉ là một cậu bé. Một cơn khát khao đau nhói tràn ngập trong cô, một nụ cười dịu dàng dành cho cậu bé trai chính là Raphael đang cong lên trên khóe môi cô.
Cô nhìn xuống lá thư, những chữ viết trong đó nhảy lên như thể yêu cầu cô phải đọc chúng.
Con trai quý mến và thương yêu nhất của ta - và đó là con đấy, Raphael, Con trai ta, đứa con của trái tim và tình yêu của ta. Ta đang viết lá thư này cho con bằng tiếng Anh bởi vì nó là thứ ngôn ngữ mà ở trường đã dạy ta, giống như cha của con và ta đã từng dạy nó cho con, để chúng ta có thể cùng nhau nói được nó - cùng chia sẻ thứ ngôn ngữ bí mật “đặc biệt” này.
Giờ này thì cha con đã ra đi và cuộc sống không có ông ấy của ta thật là trống rỗng. Một ngày nào đó, khi con biết thế nào là tình yêu thật sự, con sẽ hiểu tất cả những điều này có nghĩa là gì.
Giờ ta viết lá thư này, bởi ta hiểu đây là những gì cha của con muốn ta phải làm. Nó sẽ được trao lại cho con khi con đã đến tuổi trưởng thành. Chúng ta đã lên kế hoạch là cùng nhau nói với con, và ta sợ ta sẽ không thể đủ mạnh mẽ để tự mình nói nó với con.
Ta van xin con hãy đừng phán xét ta một cách tàn nhẫn, Raphael, vì đã quá yếu đuối, quá lo sợ mất đi tình yêu của con dành cho ta, để có thể tự mình nói ra sự thật với con. Mặc dù vậy, thì sự thật vẫn phải được nói ra - chính là vì con đấy con yêu.
Giờ thì con hãy còn quá trẻ, vẫn là một cậu bé, nhưng rồi một ngày kia con sẽ là một người đàn ông, và đến lúc đó thì con sẽ cần được biết những điều này.
Cô không được đọc nữa, Charley tự nói với mình. Cô phải gấp lá thư lại và trao nó cho Anna để gửi đến cho Raphael. Tiếp tục đọc một thứ gì đó mà rõ ràng là riêng tư thì chính là một sự xâm phạm thô bạo đến quyền riêng tư của mẹ con họ. Và cô đến lúc này thì đã bị thôi thúc đến mức không thể cưỡng lại việc đọc nó.
Trải rộng trang giấy ra, Charley tiếp tục đọc.
Con đã biết về sự kế thừa đáng sợ của dòng họ mà đã truyền xuống đời ta rồi đấy. Ta đã từng kể cho con nghe những câu chuyện về những người đã bị phá hủy và làm hỏng cuộc đời, về nỗi kinh hoàng của tội ác và chứng điên loạn luôn xuất hiện trong các thành viên của dòng họ chúng ta, và một phần của lí do đó thì ta đã kể cho con biết rồi đấy và vì thế con sẽ hiểu được tại sao cha và ta lại chọn làm những điều ta sắp nói ra đây.
Con là con trai yêu dấu nhất của ta, Raphael, món quá quý giá nhất mà cuộc sống đã mang lại cho ta cùng với tình yêu của cha con. Từ giây phút đầu tiên con hình thành, thậm chí là trước khi ta được ôm con trong tay mình lần đầu thì ta cũng đã yêu quý con rồi. Con là con trai ta, con của ta, dù cho ta không phải là người đã mang con vào cuộc đời này.
Khi còn là con gái ta đã thề rằng sẽ không bao giờ truyền lại cho con cái gánh nặng mà ta đã phải mang - sự thật là khi ta đã thoát được nỗi đau khổ của dòng máu mình, con cái ta, và con của chúng nữa cũng có thể sẽ không phải làm như thế. Khi cha con và ta kết hôn ông đã biết về lời thề này và đã ủng hộ ta việc đó. Tuy nhiên, sau nhiều năm trôi qua ta ngày càng khao khát được ôm một đứa bé trong tay mình. Nỗi khao khát đó đã trở thành một căn bệnh trong ta và ta đã tin rằng nó không thể nào được chữa, cho đến khi ta biết được có một vị bác sĩ - không phải ở Ý mà là ở nước ngoài - người đã phát hiện ra một cách có thể làm cho phụ nữ mà không thể mang thai tự nhiên có thể có một đứa con của riêng mình. Ban đầu thì cha con đã chống lại những điều như thế, nhưng ông biết về khao khát của ta, và vì thế cuối cùng ông đành theo, và chúng ta đã ra nước ngoài để gặp vị bác sỹ đó. Ông ấy đã cảnh báo với chúng ta là việc đó không hề dễ dàng và hơn nữa là không đảm bảo về kết quả, nhưng giờ ta đã có hy vọng - hy vọng được có một đứa con từ tình yêu của cha con và ta mà không lo về việc kế thừa dòng máu xấu của ta.
Và thế là cuộc sống của con được bắt đầu, với món quà chính là từ một người bạn thân từ thời niên thiếu của ta, một gia đình tử tế nhưng chẳng may rơi vào cảnh khó khăn. Một người phụ nữ đã có những đứa con của chính mình, và hiểu được khao khát của ta.
Những tuần đầu tiên khi ta biết được ta đã mang con trong mình thì ta khó mà dám tin rằng con thực sự ở đó. Ta đã quá lo sợ rằng mình có thể sẽ mất con, nhưng chính con đã cho ta sức mạnh, Raphael, bởi vì con ở đó và đang lớn dần lên. Con đã không hề phản kháng hay chối bỏlại cơ thể ta; thay vào đó thì con đã trở thành một phần của ta. Ta không thể nói cho con biết ta đã cảm thấy vui mừng như thế nào vì con đã chấp nhận ta là mẹ con, vì con đã tin rằng ta sẽ bảo vệ và che chở cho con. Rồi mỗi ngày trôi qua ta càng trở nên mạnh mẽ bởi nhờ vào sự mạnh mẽ của con. Ta đã rất tự hào về con, tự hào vì được mang thai con, đứa con của chính cha con, đang lớn lên ngay trong ta. Thậm chí trước khi con được sinh ra ta đã biết con và yêu con rồi.
Với ta thì con chính là của ta từng chút một như thể con đã là con của chính ta vậy. Rồi sau khi con ra đời con nằm trong tay ta ta đã vui sướng vô hạn - không chỉ bởi vì con là hình ảnh của cha con, hay thậm chí là vì ta đã được ôm con, mà chính vì ta biết cuộc sống của con rồi sẽ được tự do không bị ràng buộc với bóng ma quá khứ của gia đình ta.
Năm tháng trôi qua ta đã kể hết với con lần này đến lần khác về cái quá khứ đó, với hy vọng rằng khi đến thời điểm ta sẽ kể với con những gì ta đã viết ra đây để cho con hiểu và không quay lưng lại với ta, hay nguyền rủa ta phản bội, không còn nghĩ cho con như một bà mẹ thật sự. Thậm chí nếu con có làm thế đi nữa, Raphael, con sẽ luôn là con trai yêu quý của ta, đứa con mà ta đã có với một niềm vui và tự hào và là đứa con mà ta đã nhìn nó lớn lên cũng bằng một niềm vui và tự hào như thế.
Charley ngẩng đầu lên khỏi bức thư, cắn vào môi thật chặt để ngăn những giọt nước mắt đang tràn khỏi mi cô. Mọi từ mà bà đã viết ra đều tràn ngập những tình yêu thương của một bà mẹ dành cho anh, và khi đọc nó Charley cũng đã cảm nhận được cảm xúc của bà.
Nhưng dù vậy thì tại sao bà lại giấu bức thư đi? Không hề để lại một manh mối gì về nó. Có lẽ bà đã đặt nó qua một bên để kết thúc vào cái ngày cuối cùng, nhưng đã không có cơ hội làm như thế?
Thật là một tình yêu đầy vị tha của một bà mẹ. Khát khao của mẹ Raphael là đảm bảo rằng con trai mình không cần phải sợ hãi về quá khứ của bà và nó được đặt trên cả nỗi sợ rằng sự thật có thể làm họ phải chia xa.
Sự thật!
Charley ngồi bệt xuống. Cô mới bắt đầu tự mình nhận thức lá thư có ý nghĩa gì - nó không chỉ là cho Raphael, mà còn là cho cả hai người bọn cô!
Họ có thể ở bên nhau. Giờ đây không có gì có thể chia cách họ. Giờ đây họ có thể yêu nhau, mà Raphael không cần phải có cảm giác rằng anh phải từ chối cô.
Cô muốn nhảy cẫng lên và múa may loạn xạ khắp phòng. Cô đã ngập tràn năng lượng và hưng phấn. Cô sẽ lái xe tới Rome, tự mình đưa lá thư cho Raphael, và thế là cô có thể ở đó khi anh đọc nó. Cô đã biết rằng anh sẽ không bao giờ chối bỏ mẹ của mình, rằng sẽ giống như cô anh cũng sẽ biết rằng bà yêu anh nhiều và cao cả như thế nào, như con ruột của mình.
Tâm trí cô đang chạy đua, đang lên kế hoạch, nhưng ngay khi đó một suy nghĩ mới đã đột ngột đánh mạnh vào đầu cô.
Sẽ ra sao nếu như cô đang tin vào giả thuyết quá nhiều thì sao? Raphael là một công tước, một người nắm giữ tước hiệu cao quý và giàu có, một thành viên của một cộng đồng mà chỉ kết hôn với những người cùng tầng lớp để bảo trì nòi giống. Raphael có thể cũng đã quan tâm đến cô khi anh tin rằng anh không bao giờ được có con, nhưng sẽ ra sao nếu mối quan hệ của mẹ anh làm thay đổi điều đó? Giống như anh đã đặt mối quan tâm của mình về tương lai của cô lên trên cả những cảm xúc cá nhân mình, thì chẳng phải việc làm đúng đắn duy nhất và công bằng nhất là lúc này cô nên lùi lại và để anh tự do trong việc đến với cô hay sao?
Và nếu anh không làm thế? Nếu anh quay lưng với cô? Charley giật bắn người vì một nỗi đau đớn đã cắn một miếng thật sâu trong tim cô. Cô phải làm điều đúng đắn - vì Raphael.
Một giờ sau cô đã đứng nhìn người đưa thư lái xe khỏi lâu đài, mang theo lá thư mà cô đã viết gửi cho Raphael, đính kèm với lá thư của mẹ anh, được chuyển bằng dịch vụ chuyển phát đặc biệt, và chắc chắn không thể chậm hơn sáng mai là tới nơi.
Cô đã cởi mở và chân thành với anh trong lá thư cô viết, thừa nhận rằng mình đã đọc những gì mà mẹ anh đã viết, nói với anh rằng cô yêu anh nhiều như thế nào và nói rằng cô hy vọng giờ đây họ có thể ở bên nhau, nhưng cũng nói với anh rằng cô sẽ chờ anh liên lạc với cô, và nếu anh không làm thế thì cô sẽ rời Anh quốc, như đã sắp xếp, và chấp nhận sự việc rằng mối quan hệ của họ đã chấm dứt.
Cô tự bảo mình rằng cô đang lo lắng không cần thiết, bởi vì Raphael đã yêu cô. Chính anh đã nói với cô như thế. Anh cũng đã nói rằng anh muốn cô là mẹ của những đứa con anh nhiều như thế nào. Cô thật ngốc nghếch nếu cứ nghi ngờ, nhưng điều đúng đắn phải làm chính là chờ đợi anh đến bên cô và xác nhận tình cảm của anh đối với cô.
Vào lúc này sang ngày mai anh sẽ có mặt ở đây, và cô sẽ ở trong vòng tay anh.
Charley bắt đầu mở ngăn kéo bàn làm việc, lấy ra quyển nhật kí ngày ngày cô vẫn giữ như một tờ nhắc lịch phòng hờ cho những cuộc hẹn gặp đã được lưu giữ máy móc trong đó, quyết tâm đảm bảo không có thứ gì về công việc bị bỏ lỡ trong đó. Nỗi đau buồn của cô tràn dâng thành một cơn bực tức khi ngăn kéo bị kẹt không thể mở ra được. Quỳ xuống trước thành bàn, cô nhìn vào trong cái hộc, nhanh chóng nhận ra là quyển nhật kí đã bị kẹp vào góc dưới của ngăn tủ. Nhặt lấy một cây thước, cô dùng nó để nạy quyển sổ nhật kí lên, rồi cuối cùng thì thở phào một cách thiếu kiên nhẫn khi đã thành công. Nhưng lực của cô quá mạnh, đã làm cho cuốn sổ văng tít vào phía trong ngăn kéo, với một âm thanh đập mạnh, bất tuân làm cho ngăn kéo bị giật mạnh ra. Khi đó thì cô vừa buồn bực vì không tìm thấy tăm tích của quyển sổ cùng với phần đáy của ngăn kéo tủ mất đi đâu.
Cô đã làm hỏng ngăn kéo tủ của mẹ Raphael. Hoảng sợ, Charley lôi hết cả ngăn kéo ra, và sau đó cau mày khi cô nhận thấy nó ngắn hơn chiều dài của cái bàn. Thật cẩn thận cô thò tay vào trong khoản không trống của phía sau ngăn kéo, cảm giác như tay cô đang chạm đến khoảng trống của nó. Nó dài hay ngắn hơn chiều sâu của ngăn kéo, và thật ra thì ngắn hơn 10 inch so với chiều dài của cái bàn. Tò mò, Charley thử kiểm tra lại khoảng trống trong ngăn kéo, ấn mạnh vào tấm ngăn phía sau và sau đó thở ra chiến thắng khi nó đột ngột bung ra. Nó chắc chắn phải là một ngăn chứa bí mật, vận hành bởi một cái lò xo, và cô hẳn đã vô tình chạm vào nó khi cô khều quyển sổ ra. Nó quá sâu để có thể chạm tới bên trong, vì thế cô đã phải dùng đến cây thước ấn vào mép của quyển sổ để kéo nó về phía cô. Chỉ là không phải mỗi mình cuốn sổ của cô bị kéo ra. Mà còn có thêm thứ gì đó khác nữa: nhiều tờ giấy ghi chú dày đắt tiền, bị móc ra khỏi một phong thư không hề bị niêm phong.
Hơi lạ lẫm Charley xoay cái bì thư lại, tim cô đập mạnh khi liếc nhìn thoáng qua những chữ được viết trên đó.
Gửi con trai yêu dấu của ta, Raphael...
Charley ngã phịch xuống sàn nhà, vẫn nắm chặt lấy phong thư, còn quyển sổ thì đã bị cô quên lãng.
Đây là một lá thư cho Raphael từ mẹ của anh. Nó hẳn phải thế. Và cô không có quyền để đọc nó, nhưng tay cô đang run rẩy dữ dội mà thế nào đó lá thư đã bắt đầu trượt ra ngoài bì thư, những tờ giấy dày đang trượt vào lòng cô.
Bỏ cái bì thư xuống, Charley nhanh chóng nhặt những tờ giấy lên.
Giờ thì cô không tài nào mà không bị thu hút bởi những chữ viết tay duyên dáng trên đó, ngày viết được ghi trên đầu tờ đầu tiên và ghi bằng mực đen.
Lá thư gần như đã 20 năm, rõ ràng là được viết khi Raphael chỉ là một cậu bé. Một cơn khát khao đau nhói tràn ngập trong cô, một nụ cười dịu dàng dành cho cậu bé trai chính là Raphael đang cong lên trên khóe môi cô.
Cô nhìn xuống lá thư, những chữ viết trong đó nhảy lên như thể yêu cầu cô phải đọc chúng.
Con trai quý mến và thương yêu nhất của ta - và đó là con đấy, Raphael, Con trai ta, đứa con của trái tim và tình yêu của ta. Ta đang viết lá thư này cho con bằng tiếng Anh bởi vì nó là thứ ngôn ngữ mà ở trường đã dạy ta, giống như cha của con và ta đã từng dạy nó cho con, để chúng ta có thể cùng nhau nói được nó - cùng chia sẻ thứ ngôn ngữ bí mật “đặc biệt” này.
Giờ này thì cha con đã ra đi và cuộc sống không có ông ấy của ta thật là trống rỗng. Một ngày nào đó, khi con biết thế nào là tình yêu thật sự, con sẽ hiểu tất cả những điều này có nghĩa là gì.
Giờ ta viết lá thư này, bởi ta hiểu đây là những gì cha của con muốn ta phải làm. Nó sẽ được trao lại cho con khi con đã đến tuổi trưởng thành. Chúng ta đã lên kế hoạch là cùng nhau nói với con, và ta sợ ta sẽ không thể đủ mạnh mẽ để tự mình nói nó với con.
Ta van xin con hãy đừng phán xét ta một cách tàn nhẫn, Raphael, vì đã quá yếu đuối, quá lo sợ mất đi tình yêu của con dành cho ta, để có thể tự mình nói ra sự thật với con. Mặc dù vậy, thì sự thật vẫn phải được nói ra - chính là vì con đấy con yêu.
Giờ thì con hãy còn quá trẻ, vẫn là một cậu bé, nhưng rồi một ngày kia con sẽ là một người đàn ông, và đến lúc đó thì con sẽ cần được biết những điều này.
Cô không được đọc nữa, Charley tự nói với mình. Cô phải gấp lá thư lại và trao nó cho Anna để gửi đến cho Raphael. Tiếp tục đọc một thứ gì đó mà rõ ràng là riêng tư thì chính là một sự xâm phạm thô bạo đến quyền riêng tư của mẹ con họ. Và cô đến lúc này thì đã bị thôi thúc đến mức không thể cưỡng lại việc đọc nó.
Trải rộng trang giấy ra, Charley tiếp tục đọc.
Con đã biết về sự kế thừa đáng sợ của dòng họ mà đã truyền xuống đời ta rồi đấy. Ta đã từng kể cho con nghe những câu chuyện về những người đã bị phá hủy và làm hỏng cuộc đời, về nỗi kinh hoàng của tội ác và chứng điên loạn luôn xuất hiện trong các thành viên của dòng họ chúng ta, và một phần của lí do đó thì ta đã kể cho con biết rồi đấy và vì thế con sẽ hiểu được tại sao cha và ta lại chọn làm những điều ta sắp nói ra đây.
Con là con trai yêu dấu nhất của ta, Raphael, món quá quý giá nhất mà cuộc sống đã mang lại cho ta cùng với tình yêu của cha con. Từ giây phút đầu tiên con hình thành, thậm chí là trước khi ta được ôm con trong tay mình lần đầu thì ta cũng đã yêu quý con rồi. Con là con trai ta, con của ta, dù cho ta không phải là người đã mang con vào cuộc đời này.
Khi còn là con gái ta đã thề rằng sẽ không bao giờ truyền lại cho con cái gánh nặng mà ta đã phải mang - sự thật là khi ta đã thoát được nỗi đau khổ của dòng máu mình, con cái ta, và con của chúng nữa cũng có thể sẽ không phải làm như thế. Khi cha con và ta kết hôn ông đã biết về lời thề này và đã ủng hộ ta việc đó. Tuy nhiên, sau nhiều năm trôi qua ta ngày càng khao khát được ôm một đứa bé trong tay mình. Nỗi khao khát đó đã trở thành một căn bệnh trong ta và ta đã tin rằng nó không thể nào được chữa, cho đến khi ta biết được có một vị bác sĩ - không phải ở Ý mà là ở nước ngoài - người đã phát hiện ra một cách có thể làm cho phụ nữ mà không thể mang thai tự nhiên có thể có một đứa con của riêng mình. Ban đầu thì cha con đã chống lại những điều như thế, nhưng ông biết về khao khát của ta, và vì thế cuối cùng ông đành theo, và chúng ta đã ra nước ngoài để gặp vị bác sỹ đó. Ông ấy đã cảnh báo với chúng ta là việc đó không hề dễ dàng và hơn nữa là không đảm bảo về kết quả, nhưng giờ ta đã có hy vọng - hy vọng được có một đứa con từ tình yêu của cha con và ta mà không lo về việc kế thừa dòng máu xấu của ta.
Và thế là cuộc sống của con được bắt đầu, với món quà chính là từ một người bạn thân từ thời niên thiếu của ta, một gia đình tử tế nhưng chẳng may rơi vào cảnh khó khăn. Một người phụ nữ đã có những đứa con của chính mình, và hiểu được khao khát của ta.
Những tuần đầu tiên khi ta biết được ta đã mang con trong mình thì ta khó mà dám tin rằng con thực sự ở đó. Ta đã quá lo sợ rằng mình có thể sẽ mất con, nhưng chính con đã cho ta sức mạnh, Raphael, bởi vì con ở đó và đang lớn dần lên. Con đã không hề phản kháng hay chối bỏlại cơ thể ta; thay vào đó thì con đã trở thành một phần của ta. Ta không thể nói cho con biết ta đã cảm thấy vui mừng như thế nào vì con đã chấp nhận ta là mẹ con, vì con đã tin rằng ta sẽ bảo vệ và che chở cho con. Rồi mỗi ngày trôi qua ta càng trở nên mạnh mẽ bởi nhờ vào sự mạnh mẽ của con. Ta đã rất tự hào về con, tự hào vì được mang thai con, đứa con của chính cha con, đang lớn lên ngay trong ta. Thậm chí trước khi con được sinh ra ta đã biết con và yêu con rồi.
Với ta thì con chính là của ta từng chút một như thể con đã là con của chính ta vậy. Rồi sau khi con ra đời con nằm trong tay ta ta đã vui sướng vô hạn - không chỉ bởi vì con là hình ảnh của cha con, hay thậm chí là vì ta đã được ôm con, mà chính vì ta biết cuộc sống của con rồi sẽ được tự do không bị ràng buộc với bóng ma quá khứ của gia đình ta.
Năm tháng trôi qua ta đã kể hết với con lần này đến lần khác về cái quá khứ đó, với hy vọng rằng khi đến thời điểm ta sẽ kể với con những gì ta đã viết ra đây để cho con hiểu và không quay lưng lại với ta, hay nguyền rủa ta phản bội, không còn nghĩ cho con như một bà mẹ thật sự. Thậm chí nếu con có làm thế đi nữa, Raphael, con sẽ luôn là con trai yêu quý của ta, đứa con mà ta đã có với một niềm vui và tự hào và là đứa con mà ta đã nhìn nó lớn lên cũng bằng một niềm vui và tự hào như thế.
Charley ngẩng đầu lên khỏi bức thư, cắn vào môi thật chặt để ngăn những giọt nước mắt đang tràn khỏi mi cô. Mọi từ mà bà đã viết ra đều tràn ngập những tình yêu thương của một bà mẹ dành cho anh, và khi đọc nó Charley cũng đã cảm nhận được cảm xúc của bà.
Nhưng dù vậy thì tại sao bà lại giấu bức thư đi? Không hề để lại một manh mối gì về nó. Có lẽ bà đã đặt nó qua một bên để kết thúc vào cái ngày cuối cùng, nhưng đã không có cơ hội làm như thế?
Thật là một tình yêu đầy vị tha của một bà mẹ. Khát khao của mẹ Raphael là đảm bảo rằng con trai mình không cần phải sợ hãi về quá khứ của bà và nó được đặt trên cả nỗi sợ rằng sự thật có thể làm họ phải chia xa.
Sự thật!
Charley ngồi bệt xuống. Cô mới bắt đầu tự mình nhận thức lá thư có ý nghĩa gì - nó không chỉ là cho Raphael, mà còn là cho cả hai người bọn cô!
Họ có thể ở bên nhau. Giờ đây không có gì có thể chia cách họ. Giờ đây họ có thể yêu nhau, mà Raphael không cần phải có cảm giác rằng anh phải từ chối cô.
Cô muốn nhảy cẫng lên và múa may loạn xạ khắp phòng. Cô đã ngập tràn năng lượng và hưng phấn. Cô sẽ lái xe tới Rome, tự mình đưa lá thư cho Raphael, và thế là cô có thể ở đó khi anh đọc nó. Cô đã biết rằng anh sẽ không bao giờ chối bỏ mẹ của mình, rằng sẽ giống như cô anh cũng sẽ biết rằng bà yêu anh nhiều và cao cả như thế nào, như con ruột của mình.
Tâm trí cô đang chạy đua, đang lên kế hoạch, nhưng ngay khi đó một suy nghĩ mới đã đột ngột đánh mạnh vào đầu cô.
Sẽ ra sao nếu như cô đang tin vào giả thuyết quá nhiều thì sao? Raphael là một công tước, một người nắm giữ tước hiệu cao quý và giàu có, một thành viên của một cộng đồng mà chỉ kết hôn với những người cùng tầng lớp để bảo trì nòi giống. Raphael có thể cũng đã quan tâm đến cô khi anh tin rằng anh không bao giờ được có con, nhưng sẽ ra sao nếu mối quan hệ của mẹ anh làm thay đổi điều đó? Giống như anh đã đặt mối quan tâm của mình về tương lai của cô lên trên cả những cảm xúc cá nhân mình, thì chẳng phải việc làm đúng đắn duy nhất và công bằng nhất là lúc này cô nên lùi lại và để anh tự do trong việc đến với cô hay sao?
Và nếu anh không làm thế? Nếu anh quay lưng với cô? Charley giật bắn người vì một nỗi đau đớn đã cắn một miếng thật sâu trong tim cô. Cô phải làm điều đúng đắn - vì Raphael.
Một giờ sau cô đã đứng nhìn người đưa thư lái xe khỏi lâu đài, mang theo lá thư mà cô đã viết gửi cho Raphael, đính kèm với lá thư của mẹ anh, được chuyển bằng dịch vụ chuyển phát đặc biệt, và chắc chắn không thể chậm hơn sáng mai là tới nơi.
Cô đã cởi mở và chân thành với anh trong lá thư cô viết, thừa nhận rằng mình đã đọc những gì mà mẹ anh đã viết, nói với anh rằng cô yêu anh nhiều như thế nào và nói rằng cô hy vọng giờ đây họ có thể ở bên nhau, nhưng cũng nói với anh rằng cô sẽ chờ anh liên lạc với cô, và nếu anh không làm thế thì cô sẽ rời Anh quốc, như đã sắp xếp, và chấp nhận sự việc rằng mối quan hệ của họ đã chấm dứt.
Cô tự bảo mình rằng cô đang lo lắng không cần thiết, bởi vì Raphael đã yêu cô. Chính anh đã nói với cô như thế. Anh cũng đã nói rằng anh muốn cô là mẹ của những đứa con anh nhiều như thế nào. Cô thật ngốc nghếch nếu cứ nghi ngờ, nhưng điều đúng đắn phải làm chính là chờ đợi anh đến bên cô và xác nhận tình cảm của anh đối với cô.
Vào lúc này sang ngày mai anh sẽ có mặt ở đây, và cô sẽ ở trong vòng tay anh.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook