Sống chết kệ anh

Tháng ngày ở Xuân Quế — Dậy tình

Trời âm u, Trần Vụ đạp chiếc xe đạp sang tay đã tróc sơn đến bên cạnh một hồ chứa nước, trước mắt là một con đường đá chia hồ thành hai nửa.

Hai hàng cây nhãn trải dài từ đầu đường này về phía trước tạo nên một khoảng xanh um.

Trên đường đá bắc ngang qua đập chứa có một căn nhà trệt.

Ngói xanh gạch đỏ bị bao quanh bởi cây xanh và nước, nhìn từ đằng xa trông như một bức tranh màu nước mà rõ là cẩu thả tuỳ tiện vào giai đoạn hoàn thiện, song lại đem đến cho người ta cảm giác toàn vẹn hoàn mỹ.

Trần Vụ đặt cái chân mang giày vải bông lên bàn đạp, giẫm một phát phóng đi.

Gió thổi bên tai y, chiếc áo bông trắng không ngừng phồng lên. Y dùng hết sức để lái, mặt cóng mà tê dại, dây rút mũ Lôi Phong xoay loạn trong gió.

Con đường này được sửa rất tốt, xe chạy nhanh như đang bay trên măt nước.

Trần Vụ đạp xe không ngừng nghỉ đến cửa nhà. Y dựng chân chống, chỉnh chỉnh chiếc kính mắt bị lệch, gỡ dây thừng cột ở ghế sau xe lấy một cái túi vải lớn đẩy cửa bước vào.

Vật dụng trong nhà đơn sơ, mùi thơm của lá trà đun sôi thời gian dài thoảng trong không khí.

Kế bên cửa sổ là một thiếu niên tóc vàng đang nằm trên võng, hắn ngủ say, một cánh tay gác trên mặt, tay rất lớn, lòng bàn tay hướng ra ngoài có vài vết chai, khớp xương nổi bật rõ ràng thiên về thô kệch, có cảm giác rắn rỏi không thuộc về người cùng lứa, tựa như vị khách bộ hành kinh qua hằng hà trắc trở.

Đầu ngón tay thẳng dài hơi cuộn tròn, móng tay cắt sửa hết sức vuông vức.

Một cánh tay khác của thiếu niên rũ xuống không trung, trên cổ tay đeo một chuỗi tràng hạt. Mỗi viên đều nhỏ mà trơn tròn, màu tía, khá cũ.

Trần Vụ đi đến một chỗ khác của phòng, tháo mũ Lôi Phong để vào góc cái giường nhỏ nọ. Y đặt túi vải xuống đất, vuốt vuốt mái tóc ngắn ẩm ướt một nửa, đứng thừ ra một lát rồi quay người tiến đến căn bếp mộc mạc bên tường, bưng bát cháo nguội múc trước khi rời cửa, để trong nồi cơm điện nóng hầm hập khuấy khuấy. Uống xong vài ngụm, dạ dày trở nên dễ chịu hơn.

Trần Vụ dùng mu bàn tay lau miệng. Y mở vung xem trứng luộc nước trà bên trong, cầm xẻng gõ gõ chọc chọc vỏ trứng rồi đậy vung lại, hô về phía võng.

"Bạn Yến*, dậy ăn sáng này."

*Gốc là 晏同学, Yến đồng học/bạn học Yến.

"Không ăn." Yến Vi Sí trở mình nằm sấp, nửa bên mặt vùi vào trong chăn, nửa bên mặt lộ ra ngoài trông như hình bóng, sống mũi cực kỳ ưu việt.

"Thôi được rồi, tôi giữ ấm trứng trà cho cậu, bao giờ cậu dậy đều có thể ăn ngay." Trần Vụ bước tới cái võng cạnh giường, khom lưng nhặt một phần chăn sắp rớt xuống đất lên, đắp trên bụng Yến Vi Sí.

"Anh đụng chỗ đéo nào đấy!" Yến Vi Sí bỗng ngồi phắt dậy, võng đong đưa dữ dội.

Trần Vụ lúng túng giơ hai tay lên: "Tôi... Tôi kéo chăn giúp cậu..."

"Đệt." Yến Vi Sí mắng nhỏ rồi nằm về võng, tứ chi thon dài dãn ra. Cơn buồn ngủ của hắn bị phá mất, không ngủ được, lại nổi cáu với Trần Vụ.

Trần Vụ im lặng cúi thấp đầu suốt cả quá trình, không lên tiếng.

Đống lửa của Yến Vi Sí như đốt vào trong nước, lập loè rồi tắt, khói bốc lên ngạt đến mức gan hắn đau.

Nói là ăn sáng, nhưng thực chất đã gần mười giờ rồi.

Yến Vi Sí rửa mặt xong ngồi trước chiếc bàn nhỏ, mái tóc xoăn phách lối dựng lên.

Trần Vụ dọn cháo, củ cải muối chua, trứng luộc nước trà, bánh bao, bánh gạo ra.

Yến Vi Sí nhấp cháo, không bỏng, ấm, vừa vặn, còn có chút ngọt, đã bỏ đường trắng. Lệ khí sinh ra vì không ngủ đủ giữa lông mày hắn ngưng đọng, trong giây lát đó, lông tơ bén nhọn xù khắp toàn thân đều trở nên mềm mại.

Trần Vụ cũng ngồi xuống ăn chút gì, y cảm nhận được hơi thở của thiếu niên đối diện thay đổi, ném ánh mắt sang.

Tướng ăn của thiếu niên tao nhã và có tính thưởng thức, nơi ở làm tôn lên cảm giác déjà vu thiếu gia danh môn vọng tộc nghèo túng. Dẫu hiện tại có nghèo, nhưng lễ nghi dùng cơm đã khắc tận xương cốt.

"Nhìn cái gì." Yến Vi Sí đột nhiên ngước mắt.

Trần Vụ ngượng ngùng gãi mặt, đắn đo lo lắng nói: "Bạn Yến, khoé mắt cậu lớn quá, đừng thức đêm chơi game nữa, ảnh hưởng cơ thể dậy thì."

Yến Vi Sí không mặn không nhạt cắt ngang: "Một, bọng mắt, không phải khoé mắt. Hai, chơi điện thoại, không phải chơi game. Ba, dậy thì rất rất tốt, có thể gọi là thiên phú dị bẩm đáng ghi vào trong kỷ lục Guinness. Không phiền ngài quan tâm."



Trần Vụ: "... Được."

Trên bàn yên tĩnh một hồi, Yến đại thiếu gia bắt đầu kén chọn: "Trứng trà chả có tí ti vị gì, anh để tâm hơn chút có được không."

Trần Vụ đẩy đẩy kính: "Lát tôi lại luộc thêm."

Không biện giải cãi lại cho mình nửa câu, tính cách hiền hoà không nóng không lạnh, như là chưa từng cáu kỉnh.

Lọn tóc đen nhánh rũ xuống bên chiếc tai có chút thịt, mềm mại đến mức khiến người ta muốn sờ.

Củ cải vang rộp rộp trong miệng y, răng lợi vô cùng chắc khoẻ.

Hàm răng trông cũng xinh đẹp.

Ngay khi Trần Vụ đang ăn, bên cạnh truyền đến tiếng ghét bỏ: "Đeo cái kính rách nát gì không biết, xấu chết mất."

Một khắc sau, tầm nhìn của y bỗng trở nên mơ hồ không rõ. Yến Vi Sí tháo kính y ra, đến một câu, "Sao vẫn xấu như cũ vậy."

Trần Vụ ngơ ngác: "Tất nhiên rồi, mặt đâu có thay đổi."

Mặt Yến Vi Sí co rúm, tiếng Trần Vụ lẩm bẩm vang lên bên tai, "Bình thường đeo kính cực kỳ không đáng chú ý, nhưng khi không đeo nhan sắc long trời lở đất chim sa cá lặn là trên phim truyền hình, diễn, chỉ có trẻ con mới coi là thật..."

Sống mũi đau xót.

Là kính mắt bị ném sang.

Trần Vụ lặng lẽ đeo kính, bưng bát cháo ra ngoài ăn.

Sắp đổ mưa nên chiều Yến Vi Sí không ra ngoài chơi, hắn vùi mình trong võng xem điện thoại.

Trần Vụ sắp xếp mấy món đồ mua về, cầm chổi quét tước vệ sinh. Khi quét đến võng, y xếp đôi giày thể thao mà một chiếc quay phía đông một chiếc quay phía tây lại cho ngay ngắn.

"Bạn Yến, cuối tuần cậu không có bài tập à?"

"Không làm." Yến Vi Sí đáp.

Trần Vụ chậm chạp thẳng người lên: "Hả? Tại sao?"

"Còn tại sao nữa, đương nhiên là," Yến Vi Sí xem nội dung trên điện thoại, bụng ngón tay vuốt màn hình xuống, "toàn bộ đều không biết làm."

"Khụ!" Trần Vụ bị sặc nước miếng, ho đến đỏ mặt, "Bạn Yến biết đùa thật."

"Ai đùa với anh." Ánh mắt Yến Vi Sí không rời khỏi màn hình.

"Không, không phải chứ..." Trần Vụ hơi há hốc mồm.

Yến Vi Sí đặt điện thoại xuống, cười như không cười rướn nửa người trên: "Sao, muốn kiểm tra tôi?"

"Không không." Trần Vụ vội vàng lắc đầu xua tay, rất xấu hổ nói, "Tôi không được học hành gì, phương trình bậc hai một ẩn cũng không biết giải."

Yến Vi Sí mặt không cảm xúc: "Ngay cả cộng trừ nhớ* hai chữ số tôi cũng không thạo."

*Ví như hồi học tiểu học, lúc tính 23 + 19 bạn đọc là 3 cộng 9 bằng 11 nhớ 2 (?) vậy á. Thì cái từ gốc 进位 mang nghĩa từa tựa như thế, cộng trừ theo hàng dọc ấy. Không rõ nên edit sao...

"Vậy cậu có không gian rất lớn để tiến bộ." Trần Vụ suy nghĩ một lúc rồi nói.

Yến Vi Sí: "..."

Bận bịu xong xuôi, Trần Vụ cầm khăn và dầu gội ra cửa gội đầu.

Giữa thời tiết này, nước chưa bao lâu đã nguội.

Trần Vụ loay hoay cầm chậu rửa mặt lên, dội hết số nước còn lại xuống đầu. Tạm gác lại việc lạnh run cả người thì vẫn chưa rửa sạch hết bọt, y chỉ đun một ấm nước nên căn bản không đủ dùng, không thể không xin Yến Vi Sí giúp đỡ, nhờ đối phương giúp y đun thêm một ấm.

Yến Vi Sí xách ấm nước đặt bên dưới vòi nước, cái tay để không nghe điện thoại.

"Anh Sí, đang làm gì đấy?" Một người anh em hỏi ở đầu kia, xung quanh hò hét ầm ĩ.

"Đi ngủ." Yến Vi Sí mở vòi đổ nước.



"Tiếng gì thế?" Người anh em kỳ quái nói.

"Đang đái."

"Anh Sí đúng là không tầm thường, tiếng nước tiểu lại còn uy vũ khí phách tới vậy, quả thực là phi lưu trực hạ tam thiên xích, nghi thị... Dài dài, dài cái gì hà ấy đậu má cái từ ở ngay bên miệng tao rồi. Lương Chiêu mày mau trả điện thoại cho tao..."

*Bài thơ Xa ngắm thác núi Lư của Lý Bạch.

"Đừng làm xấu mặt."

Điện thoại đổi người, là một giọng nói ấm áp như gió xuân, "Ra đây chơi?"

"Không đi." Yến Vi Sí không gợi lên nửa phần hào hứng.

"Tao cũng lười ra đây, ồn quá." Khương Lương Chiêu nói, "Không thì tao với A Ngộ tới chỗ mày vậy, mua ít đồ ăn."

Yến Vi Sí từ chối thẳng: "Đừng đến làm phiền tao."

"Được rồi." Khương Lương Chiêu day ấn đường mấy cái, ngữ điệu từ thoải mái chuyển sang nghiêm trọng, "Ờm, anh Sí, có chuyện này. Em gái tao giấu tao đi báo lớp, nói muốn làm đồ ngọt cho mày. Tao nói nó không chịu nghe, chỉ có thể nhờ mày ra tay. Lớp 12 rồi, kết quả học tập của nó không cho phép nó tự do thích làm gì thì làm. Nó đến đây là đã cam đoan trước với nhà tao, nếu không hoàn thành mục tiêu thì chẳng những nó chết, mà người đảm bảo giúp cho nó là tao cũng phải chết."

"Quái gì vậy." Yến Vi Sí châm một điếu thuốc, "Hai anh em bọn mày đều có bệnh, cứ phải tạo thêm rắc rối."

Khương Lương Chiêu trêu chọc: "Xuất phát điểm của tao với em gái tao không giống nhau. Tao thì muốn trải nghiệm cuộc sống an nhàn một chút, nó thì muốn bám theo mày, sợ mày bị tiểu yêu tinh nào đó câu mất."

"Chờ đấy, mai bố mày đi huỷ dung." Sau khi cúp máy Yến Vi Sí quăng điện thoại lên bàn, hắn gào ra ngoài cửa, "Tự vô nấu nước!"

Giọng nói không rõ của Trần Vụ theo gió trôi vào: "Bạn Yến, giúp tôi một chút."

Yến Vi Sí khinh thường "xì" một tiếng: "Còn làm nũng."

Sống chết kệ anh.

Hơn nửa tiếng sau, Trần Vụ dùng ấm nước thứ hai gội xong tóc, da đầu ấm lên. Y thấy Yến Vi Sí đang ngủ nên không dùng máy sấy, chỉ lấy khăn lông lau khô tóc khoảng bảy tám phần rồi thôi.

Yến Vi Sí đánh một giấc đến trời đất u ám, cổ họng phát khàn: "Trần Vụ, rót cho tôi cốc nước."

Không ai đáp.

Hắn mở miệng lần nữa, giọng mũi có hơi nặng: "Trần Vụ."

Vẫn không có hồi âm như trước.

Yến Vi Sí cau mày mở to mắt, phát hiện trong phòng chỉ có mỗi mình hắn. Hắn thở ồm ồm bước xuống giường, mặc mỗi cái hoodie ra ngoài.

Gió lạnh thổi vào da mặt nhiệt độ cao của hắn, không hề để lại một chút mát mẻ.

Trời chưa tối lắm, đèn đường đã bật hết lên, như hai sợi dây chuyền ngọc trai lớn treo ở giữa hồ chứa nước.

Cách đó không xa, Trần Vụ đang ngồi dưới gốc cây với một người câu cá trẻ tuổi. Không biết hai người nói chuyện gì mà y hở cả hàm răng trắng tinh, cười đến là cực kỳ mất giá.

Lần đầu tiên Yến Vi Sí thấy Trần Vụ cười thành như thế. Hắn híp híp mắt, tiện tay nhặt hòn sỏi lên đập bên chân Trần Vụ.

Trần Vụ nhìn hắn với một ánh mắt quái lạ rồi tiếp tục nhìn người câu cá trẻ tuổi, không để ý đến hắn nữa.

Một màn này khiến Yến Vi Sí ngây ngẩn cả người.

Những ngày gần đây Trần Vụ luôn răm rắp nghe lời hắn, trông nom đời sống sinh hoạt thường ngày của hắn cách chu đáo tỉ mỉ, hiền tuệ săn sóc như một bà mẹ già. Đôi khi tâm trạng hắn vô cùng kém, đối phương sẽ chú ý suốt cả quá trình, sợ lúc hắn có nhu cầu gì lại không đến giúp hắn kịp.

Bây giờ thế mà lại xem nhẹ sự tồn tại của hắn. Còn là khi hắn phát cơn sốt tám trăm năm mới mắc một lần.

Ảnh hưởng và lực tác động đến hắn bị phóng đại gấp mấy lần.

Yến Vi Sí cảm giác hẳn đầu óc mình cháy khét rồi, nên đáy lòng mới trào dâng cảm xúc tủi thân mờ ảo. Huyệt thái dương hắn thình thịch đập loạn, bước qua như bị quỷ nhập hồn.

"Tôi bị sốt rồi."

Thấy vẻ mặt Trần Vụ mờ mịt, hắn cúi đầu xuống, hơi thở nóng hổi, "Không tin anh sờ đi."

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương