Tinh Ngự
-
Chương 679: Lăng Phong đến
Vũ Thần Phong.
Nơi này luôn luôn được bao phủ bởi sắc màu đầy huyền bí, ở trong lòng người dân của toàn bộ Áo La Đế Quốc, thậm chí là Thú Thần Đế Quốc vẫn luôn có một loại khí tức bất khả xâm phạm.
Nhưng dưới bối cảnh thần chiến cận kề, nơi đây đã phát sinh những biến hóa long trời lở đất.
Ngày hôm nay, khắp chốn nơi này đều giăng đèn kết hoa vui mừng, khách nhân qua lại như thoi đưa, đám thị nữ ai nấy đều kính cẩn lộ vẻ tươi cười, bận rộn không ngớt.
Một tấm màn che bằng lụa mỏng, phát ra ánh sáng mờ mông lung, giống như một dải mây hồng từ chín tầng trời rơi xuống bị mắc lại trên một cành tùng thúy mộc càng làm đậm thêm ý mừng.
Thế nhưng một màn phát sinh trên đại điện Vũ Thần Phong lại hoàn toàn trái ngược với ý mừng khắp chốn nơi đây.
Mộc Vũ Sương cầm họa bút trong tay, trước mặt là một cuộn họa trắng toát đã được mở ra, đầu bút chấm đầy mực chậm rãi hạ xuống, nước mực vảy ra vài điểm, cổ tay nhẹ nhàng cuộn, một khóm phiến lá trúc đã được thành hình.
Trong chớp mắt, liền có một thân trúc xanh tươi đầy sức sống xuất hiện trên giấy.
Nét bút tuy đơn giản nhưng hàm ý cũng là rất sâu xa.
Phía đối diện của nàng là một thanh niên diện áo bào trắng, thanh niên với sống mũi cao, trong hai tròng mắt chiếu ra thần quang khiếp người, từ đầu tới cuối vẫn đứng lặng một bên, thần sắc không hề có chút thiếu kiên nhẫn nào.
Đợi đến khi bức họa trúc hành hình, thanh niên mới lẳng lặng mở miệng:
- Vũ Sương, ngày hôm nay chính là ngày đại hỉ của nàng và ta, theo ta đi chuẩn bị một chút thôi!
Lời vừa ngưng, nhưng Mộc Vũ Sương vẫn không có nửa phần phản ứng, cổ tay tiếp tục chuyển nhẹ, lại một lần nửa hạ xuống vài điểm trên bức họa trúc.
- Ta biết nàng với việc an bài hôn sự này có chút oán khí, cũng là do ta không đủ chu toàn.
Thanh niên vẫn tiếp tục nhỏ nhẹ:
- Nhưng là, ta có thể cam đoan với nàng, sau khi thanh hôn, ta sẽ toàn tâm toàn ý với nàng, lời này nếu có trái lương tâm, sẽ gặp phải thiên lôi oanh kích!
Thấy Mộc Vũ Sương vẫn không có nửa điểm phản ứng, thanh niên hít một ngụm khẩu khí thật sâu nói:
- Vũ Sương, ta có nghe qua chuyện nàng cùng tiểu nhi Tinh Lam, bất quá những việc này đã là quá khứ. Đừng xem Lăng Phong tiểu nhi hiện tại ở Vô Tẫn Hoang Nguyên nhìn như cá gặp nước, thế nhưng chỉ cần thần chiến bạo phát, chúng cường giả của Thần gia vẫn phong cấm trong nội thế giới tề tụ, khi đó cho dù Sáng Tông bất quá cũng chỉ là con kiến hôi mà thôi! Vũ Sương, nàng...
Còn muốn tiếp tục khuyên bảo, thanh niên bỗng nhiên thấy rõ cảnh vật bên trong bức họa trúc, lúc này một ngụm tức giận xông lên, trên trán còn nổi một vẹt gân xanh, cũng không thể kìm chế được nữa!
Chỉ thấy bên cạnh khóm trúc, một thanh niên mặc hắc bào đang nhắm mắt đứng đó, tướng mạo bình thướng, thế nhưng quanh thân lại dạt dào một cỗ kiếm ý, chừng như cả ngàn vạn sao băng áp xuống cũng không thể khuất phục cỗ kiếm ý ngạo nghễ này.
Dù có tự đại đến đâu nhưng Thần Thiểu cũng minh bạch, thanh niên mặc hắc bào kia tuyệt đổi không thể là mình. Nếu không phải là mình, lại liên hệ với nét cười ôn nhu lưu luyến trên vẻ mặt Mộc Vũ Sương, hắn làm sao không rõ đạo lý bên trong? Nguồn tại http://Truyện FULL
Nghĩ đến thân phận cao quý của mình, đường đường là con trai Thần Bắc Khiếu, một trong bát đại thần vương nhưng ở trước mặt nàng lại chẳng đáng một tia niệm tình.
Một cỗ ghen tuông không thể khắc chế dâng lên trong lòng, Thần Thiểu bỗng dưng tiến lên một bước, giận dữ hét lớn:
- Tiểu nhi này đến tột cùng có cái gì tốt?
Trong tiếng hét phẫn nộ, hắn vung tay chụp lấy Mộc Vũ Sương.
"Bá", dường như chớp điện xẹt qua trời cao, Mộc Vũ Sương bỗng nhiên ngẩng đầu, nàng vẫn một bộ dáng như cũ, chẳng qua ngân quang nơi mi tâm khẽ xoay chuyển, một thanh kiến linh tinh xảo khẽ bay ra, thình lình nhắm ngay trên cổ chính mình!
Hành động tuy vô cùng đơn giản nhưng trước mắt Thần Thiểu lại chẳng khác gì long trời lở đất, khiến Thần Thiểu nhất thời không dám nhúc nhích.
Kinh hãi xoay lại thân hình, trông thấy trước mặt Mộc Vũ Sương với thần thái dứt khoát kiên quyết, tay chân Thần Thiểu cứng ngắc, mặt dại ra, cũng không dám có động tác hồ loạn gì nữa.
Lúc này, một đạo kim sắc thân ảnh xuất hiện trong đại điện, người tới một thân kim sắc trường bào, khuôn mặt tràn ngập vẻ kiên nghị. Hắn thấy tư thái Mộc Vũ Sương cũng là cả kinh thất sắc, nhưng đồng dạng cũng không dám quá lại gần, chẳng qua thở dài nói:
- Sương nhi, ngươi sao phải khổ như vậy chứ? Làm vợ Thần Thiểu, bằng vào thiên phú của ngươi, ngày sau chắc chắn trở thành đệ nhất nhân dưới thần vương, phóng nhãn thiên hạ này, người dám trêu chọc ngươi cũng không còn mấy, ngươi...
Thấy Mộc Vũ Sương vẫn không động tĩnh, thoáng chừng căn bản không nghe lời mình nói, người tới chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu. Từ sau khi điều động Thang Thần đi truy sát Lăng Phong, kể từ đó Mộc Vũ Sương liền chẳng nghe qua một lời nào mình nói nữa!
Cũng từ đó tu vi nàng đột nhiên tăng mạnh, cùng với thiên phu song sinh cư linh giả, Mộc Vũ Sương ở trong phương diện luyện chế tinh chương có ưu thế rất lớn. Hơn nữa phía sau còn có Thần Bắc Khiếu thần vương cung cấp tài nguyên khổng lồ, mấy năm qua, Mộc Vũ Sương cũng luyện chế được không ít chân thân tinh chương cho Vũ Thần Phong.
Sau khi thấy được giá trị của nàng càng tăng thêm một bước lớn, Vũ Thần Phong cùng với người đứng phía sau là thần vương Thần Bắc Khiếu tự nhiên dành cho Mộc Vũ Sương tự do cực lớn.
Đồng dạng là vậy, bọn họ càng muốn vững vàng khống chế Mộc Vũ Sương trong tay!
Cho nên, hiện tại mới có chuyện con trai Thần Bắc Khiếu là Thần Thiểu muốn thành hôn với Mộc Vũ Sương.
Một mạch suy nghĩ lướt qua trong đầu, tới khi Vũ Thần thấy được trong ánh mắt Mộc Vũ Sương một vẻ khinh miệt mới nhịn không được cúi đầu.
Ban đầu khi mới phát hiện được thiên phú kinh người của Mộc Vũ Sương, bản thân khi đó còn tồn tại ý niệm lợi dụng trong đầu, hiện tại nàng cùng mình trở mặt thành thù, tựa hồ bản thân căn bản không có mảy may lập trường khuyên bảo.
Thế nhưng...
Nghĩ một chút, bản thân vẫn cho rằng đối xử với Mộc Vũ Sương như nhi nữ, nhưng trong lòng nghĩ lại không khỏi mờ mịt.
Khai thác giá trị ở nàng, khiến nàng dốc lực cho thần vương, buộc chặt nàng lại không cho nàng được truy cầu hạnh phúc bản thân, lẽ nào đều là điều mình muốn sao?
Giờ khắc này, Vũ Thần nhịn không được có chút mê man. Hắn ép buộc mình tự thuyết phục, tất cả chuyện này đều là đáng giá, chỉ cần được thần vương khen ngợi cùng coi trọng, địa vị bản thân nhất định có thể đề thăng một tầng, nhưng là cảm giác tội lỗi trong lòng thế nào cũng lau không hết.
- Thần Thiểu, vẫn là không nên ép quá.
Vũ Thần lại gần Thần Thiểu, thấp giọng khuyên.
- Hỗn trướng!
Thần Thiểu bỗng dưng nổi giận, một cỗ tức giận không thể phát tiết về hướng Mộc Vũ Sương, vừa lúc Vũ Thần đi tới, hắn hung hăng tát "ba" một cái lên mặt Vũ Thần, thần lực bạo khai khiến cho Vũ Thần lảo đảo, khóe miệng chảy ra một dòng máu tươi.
Vũ Thần nhiều năm qua vẫn là nhân vật đứng đầu, nào có chịu qua loại nhục nhã như này? Hắn không khỏi choáng váng, vô thức trong mắt hiện lên một tia ngoan mang.
Nhưng là, sau khi ý thức được đối phương là hạng nhân vật nào, hắn chỉ còn biết cam chịu, cúi đầu thật sâu.
Tát một cái thật mạnh, trong lòng Thần Thiểu lúc này mới nguôi giận một chút, hắn nặng nề giận chân một cái, ngón tay run run chỉ vào Mộc Vũ Sương:
- Ngươi sẽ đáp ứng ta! Ngươi nhất định sẽ đáp ứng ta!
Lời còn chưa dứt, bỗng nhiên...
Một trận những tiếng ầm vang kinh thiên động địa truyền tới, khiến cho đại điện nơi bọn họ đang đứng hoảng động từng hồi không ngớt, từng tảng ngói làm bằng ngọc thạch cũng bị những tiếng chấn động như thiên băng địa liệt làm rung động rồi rơi vỡi.
Từng đạo quang trụ phóng lên cao, khí lưu mạnh mẽ cắt phăng trần thạch một đường sắc lẹm rồi phóng thẳng lên bầu trời, bụi mù làm nhiễm đen một mảnh thiên địa.
- Sáng Tông, Lăng Phong đến! Vũ Thần ở đâu?
Giữa lúc này, một đạo thanh âm cuộn cuộn thành dòng, phảng phất như một mũi lợi tiễn trực tiếp phá không, chạy tới như bay rồi hướng thẳng trong tai mội người!
Như âm vang của thần, không thể ngăn cản.
Trên khuôn mặt xinh đẹp của Mộc Vũ Sương chảy xuống hai hàng lệ châu, thanh âm như ngọc thổn thức:
- Ngươi cuối cùng đã đến!
Một dáng tươi cười tràn ra, trăm hoa thất sắc.
Cùng lúc đó, Vũ Thần và Thần Thiểu nhìn nhau, cả hai nhất thời biến sắc! Từ trong tiếng quát vang kia, bọn họ bất ngờ nhận biết một cỗ khí tức thần lực cuồn cuộn như sóng biển...
Lăng Phong tiểu nhi này, thực sự đã cường hãn đến vậy sao?
Trên khuôn mặt Thần Thiểu hiện lên vẻ ngoan lệ, chứng kiến sự hoan hỉ vui mừng của Mộc Vũ Sương, trong lòng hắn càng thêm ghen ghét, nhịn không được gào lên nói:
- Ngươi đừng vội vui mừng quá sớm! Tính mệnh Lăng Phong tiểu nhi này, đã định thu vào tay ta!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook