Tỉnh Mộng, Quay Đầu Liệu Còn Kịp?
-
Chương 4: Tiểu Ngọc Nhi
Sau khi rời khỏi viện tử của Lâm mẫu, Triệu Tử Văn không trở về phòng ngay mà đi dạo sau hậu viện. Nơi này hẳn là nơi Triệu Tử Văn ít khi đặt chân tới, đời trước y tùy hứng thích gây chuyện sao có thể chịu đặt chân tới một nơi im ắng như vậy, nếu là trước kia, bây giờ y cũng sẽ không về phòng tịnh dưỡng mà đã chạy đến thanh lâu hoặc tụ tập cùng đám cẩu bằng hữu đi trêu hoa ghẹo nguyệt rồi, y sẽ không thể cả ngày chỉ ở trong phủ thế này.
Nhưng mà hiện tại, trải qua một kiếp đau thương, y tất nhiên sẽ không lặp lại những hành vi ngu xuẩn đó, đã qua mười mấy năm y cũng không còn nhớ rõ hậu viện này trông như thế nào, có những trồng những gì, trong trí nhớ y chỉ biết nơi đây khá vắng vẻ, yên tĩnh cho nên nơi này chắc sẽ là nơi Triệu Tử Văn y thường xuyên lui tới sau này. Con người khi đã già không phải sẽ thích đến những nơi yên tĩnh như thế này sao.
Hóa ra trong hậu viện này trồng đào a, hiện tại mấy cây đào đã kết trái chín, Triệu Tử Văn hái một quả sau đó phi thân lên một cái cành to của cây cổ thụ, hừm, tại sao lại có một cây cổ thụ to thế này ở đây. Triệu Tử Văn nằm gối đầu lên tay vừa ăn đào vừa suy nghĩ.
Sống lại là một chuyện, còn chuyện tiếp theo về sau lại là chuyện khác, y sống lại tất nhiên sẽ không để mọi chuyện giống như đời trước, có thể một số sự kiện lớn của Tề quốc sẽ giống đời trước, nhưng y chỉ xem những thứ đó là lợi thế mà thôi, không thể tự phụ được. Y đã lãnh giáo qua thủ đoạn của Bạch Lâm, con người đó một khi ra tay đã nắm tám chín phần thắng, chắc chắn bây giờ căn cơ hắn bố trí đã bao phủ cả Tề quốc, mà y chỉ là con chốt thí cuối cùng...
Hiện tại, nếu muốn phá hủy mưu đồ của hắn chỉ có thể ra tay từ hoàng đế. Hoàng đế Bạch Tất Dụ năm nay hai mươi tuổi, tuy tuổi còn trẻ nhưng thủ đoạn trị quốc phân minh rõ ràng, có công được thưởng có tội tất phạt, không thiên vị bất kỳ ai dù là cận thần tâm phúc, rất được lòng dân. Nhưng sự thật có phải như vậy không thì chỉ có mình hắn biết rõ, ném đá giấu tay, bỏ đá xuống giếng mới thật sự là cách mà vị hoàng đế trẻ tuổi này trị quốc, nếu không phải sống cạnh Bạch Lâm mấy năm y cũng không thể biết, người khiến Bạch Lâm bị cầm chân sao có thể là kẻ chính trực thật thà, mà kẻ địch của kẻ địch tất nhiên là bằng hữu rồi.
Triệu Tử Văn suy nghĩ cách tiếp cận hoàng đế lại tránh được nghi ngờ, phải biết đế vương đều là những kẻ đa nghi, nếu không cẩn thân hành sự chắc chắn đây sẽ là kiếp thứ hai y chết vì sự ngu xuẩn của mình. Đang miên man suy tính bỗng nhiên y nghe phía dưới có tiếng nói chuyện:
"Dương thúc, mấy cây đào đều chín quả hết rồi, ngày mai là sinh thần của ta, ta muốn đem đào ta trồng cho phụ thân, mẫu thân cùng ca ca ăn."
Giọng nói non mềm của đứa trẻ vang lên. Triệu Tử Văn nhìn xuống thì thấy một gương mặt trắng trẻo của một đứa nhóc, hai má phúng phíng hồng hào trông còn giống quả đào hơn cả chính nó, đôi mắt to tròn đen láy đang cao hứng cầm một quả đào to khoe với một thúc phụ lớn tuổi. Tên nhóc này chính là đệ đệ của y, Triệu Tử Ngọc. Đời trước y rất chán ghét tên nhóc này, cảm thấy nó từ khi ra đời đã đoạt tình yêu thương của phụ mẫu, hơn nữa còn bị người ngoài đem ra so sánh khích bác, nói y còn vô dụng hơn cả một đứa trẻ năm tuổi. Chính vì vậy y luôn tìm cách ức hiếp nó, mỗi ngày nguyền rủa nó mau chết đi, mãi cho đến khi nó mười tuổi bị trượt chân rơi xuống hồ chết, y mới biết bản thân còn đáng ghét hơn nó gấp trăm lần, nhưng lúc đó y tự an ủi bản thân rằng y không có sai, là nó tự té chết chứ không phải do y nói.
Triệu Tử Văn nhịn không được nở một nụ cười châm chọc, một thiếu niên mười bảy tuổi lại đi ghen tị với một đứa nhóc năm tuổi, tên ngốc này có thể làm ra chuyện khôi hài như vậy quả danh xứng như thực. Lúc nãy nghe đứa nhỏ nói muốn đem đào mình trồng cho y ăn, y biết trong lòng của đứa nhỏ này chắc chắn muốn thân cận hơn với vị ca ca ngày thường bắt nạt nó.
Lúc này, vị thúc phụ lớn tuổi vẻ mặt bất đắc dĩ cười cười nói:
"Đúng a tiểu thiếu gia, lão gia cùng phu nhân ăn đào người trồng chắc chắn rất vui."
Ông cũng tự động bỏ đi phần của đại thiếu gia, trên dưới phủ thừa tướng ai không biết đại thiếu gia rất chán ghét nhị thiếu gia, lát nữa tìm cách khuyên nhủ tiểu thiếu gia đừng đi trêu chọc đại thiếu gia thì hơn.
Triệu Tử Ngọc tươi cười híp mắt ôm những trái đào vào lòng, do cánh tay đứa nhỏ quá ngắn nên cũng không ôm được nhiều. Tuy cả hai đều nói đây đào do nó trồng nhưng thật chất vườn đào này đã kết quả được mấy lần, do năm nay nó muốn dâng đào cho phụ mẫu cùng ca ca ăn nên mấy tháng nay mỗi ngày đều đích thân đi tưới nước, bắt sâu cho cây. Cả phủ cũng rất nể mặt nói đào ra trái to là do tiểu thiếu gia trồng được.
Tiểu tử Triệu Tử Ngọc đang vui vẻ ôm đào thì cảm thấy có ai đó đang nhìn nó, đừng nói trực giác của đứa nhỏ quá nhạy bén mà là do ánh mắt của người nào đó quá rõ ràng.
"A!"
Mấy trái đào vì người đang ôm hốt hoảng mà rơi đầy trên đất, Dương thúc cũng hốt hoảng chạy lại thì thấy đại thiếu gia đang ngồi ở trên cây nhìn xuống. Ai da, tại sao đại thiếu gia ban ngày ban mặt lại đi hù dọa người khác như vậy. Tiểu Ngọc Nhi ban đầu chỉ chỉ bị giật mình, bây giờ phát hiện là ca ca thì rất cao hứng, tuy rằng ca ca không thích nó, nhưng nó lại rất thích ca ca nha. Nó mở to hai mắt nhìn Triệu Tử Văn hỏi:
"Tại sao ca ca lại ở trên cây vậy? Trên đó vui lắm sao?"
Thấy đứa nhỏ đáng yêu hỏi mình một câu ngây ngô như vậy, Triệu Tử Văn cười một cái, từ trên cây phóng xuống, chỉ nghe Tiểu Ngọc Nhi "Oa" một tiếng. Đứng trước mặt Tiểu Ngọc Nhi, xoa đầu nó nói:
"Ca ca đây là ở trên cây suy nghĩ nên tặng Tiểu Ngọc Nhi quà gì vào ngày mai nha."
Tiểu Ngọc Nhi nghe ca ca muốn tặng quà cho nó thì vô cùng cao hứng, chạy tới ôm chân Triệu Tử Văn nói:
"Có thật không ca ca? Tiểu Ngọc Nhi cũng có thứ muốn cho ca ca nha, nhưng phải ngày mai mới cho ca ca biết được."
Nhìn cái đầu nhỏ đang ôm chân mình, Triệu Tử Văn bế nó lên hôn một cái, nói:
"Được a, ca ca rất mong chờ đó."
Nha nha, ca ca bế nó còn ôm hôn nó nha, mẫu thân rất thương mình cũng hay hôn mình,nói vậy ca ca cũng thương nó rồi, thật tốt, ca ca không có chán ghét nó nữa. Tiểu Ngọc Nhi cũng hôn Triệu Tử Văn một cái, nói:
"Tiểu Ngọc Nhi rất thích ca ca."
Triệu Tử Văn bị một nụ hôn này chinh phục rồi, đứa nhỏ này căn bản không có ghi thù trước kia, đứa nhỏ thiện lương như vậy lại có mệnh bac, nhìn nó y không khỏi nhớ tới hài tử vô duyên của mình.
"Ca ca cũng rất thích Tiểu Ngọc Nhi."
Nhưng mà hiện tại, trải qua một kiếp đau thương, y tất nhiên sẽ không lặp lại những hành vi ngu xuẩn đó, đã qua mười mấy năm y cũng không còn nhớ rõ hậu viện này trông như thế nào, có những trồng những gì, trong trí nhớ y chỉ biết nơi đây khá vắng vẻ, yên tĩnh cho nên nơi này chắc sẽ là nơi Triệu Tử Văn y thường xuyên lui tới sau này. Con người khi đã già không phải sẽ thích đến những nơi yên tĩnh như thế này sao.
Hóa ra trong hậu viện này trồng đào a, hiện tại mấy cây đào đã kết trái chín, Triệu Tử Văn hái một quả sau đó phi thân lên một cái cành to của cây cổ thụ, hừm, tại sao lại có một cây cổ thụ to thế này ở đây. Triệu Tử Văn nằm gối đầu lên tay vừa ăn đào vừa suy nghĩ.
Sống lại là một chuyện, còn chuyện tiếp theo về sau lại là chuyện khác, y sống lại tất nhiên sẽ không để mọi chuyện giống như đời trước, có thể một số sự kiện lớn của Tề quốc sẽ giống đời trước, nhưng y chỉ xem những thứ đó là lợi thế mà thôi, không thể tự phụ được. Y đã lãnh giáo qua thủ đoạn của Bạch Lâm, con người đó một khi ra tay đã nắm tám chín phần thắng, chắc chắn bây giờ căn cơ hắn bố trí đã bao phủ cả Tề quốc, mà y chỉ là con chốt thí cuối cùng...
Hiện tại, nếu muốn phá hủy mưu đồ của hắn chỉ có thể ra tay từ hoàng đế. Hoàng đế Bạch Tất Dụ năm nay hai mươi tuổi, tuy tuổi còn trẻ nhưng thủ đoạn trị quốc phân minh rõ ràng, có công được thưởng có tội tất phạt, không thiên vị bất kỳ ai dù là cận thần tâm phúc, rất được lòng dân. Nhưng sự thật có phải như vậy không thì chỉ có mình hắn biết rõ, ném đá giấu tay, bỏ đá xuống giếng mới thật sự là cách mà vị hoàng đế trẻ tuổi này trị quốc, nếu không phải sống cạnh Bạch Lâm mấy năm y cũng không thể biết, người khiến Bạch Lâm bị cầm chân sao có thể là kẻ chính trực thật thà, mà kẻ địch của kẻ địch tất nhiên là bằng hữu rồi.
Triệu Tử Văn suy nghĩ cách tiếp cận hoàng đế lại tránh được nghi ngờ, phải biết đế vương đều là những kẻ đa nghi, nếu không cẩn thân hành sự chắc chắn đây sẽ là kiếp thứ hai y chết vì sự ngu xuẩn của mình. Đang miên man suy tính bỗng nhiên y nghe phía dưới có tiếng nói chuyện:
"Dương thúc, mấy cây đào đều chín quả hết rồi, ngày mai là sinh thần của ta, ta muốn đem đào ta trồng cho phụ thân, mẫu thân cùng ca ca ăn."
Giọng nói non mềm của đứa trẻ vang lên. Triệu Tử Văn nhìn xuống thì thấy một gương mặt trắng trẻo của một đứa nhóc, hai má phúng phíng hồng hào trông còn giống quả đào hơn cả chính nó, đôi mắt to tròn đen láy đang cao hứng cầm một quả đào to khoe với một thúc phụ lớn tuổi. Tên nhóc này chính là đệ đệ của y, Triệu Tử Ngọc. Đời trước y rất chán ghét tên nhóc này, cảm thấy nó từ khi ra đời đã đoạt tình yêu thương của phụ mẫu, hơn nữa còn bị người ngoài đem ra so sánh khích bác, nói y còn vô dụng hơn cả một đứa trẻ năm tuổi. Chính vì vậy y luôn tìm cách ức hiếp nó, mỗi ngày nguyền rủa nó mau chết đi, mãi cho đến khi nó mười tuổi bị trượt chân rơi xuống hồ chết, y mới biết bản thân còn đáng ghét hơn nó gấp trăm lần, nhưng lúc đó y tự an ủi bản thân rằng y không có sai, là nó tự té chết chứ không phải do y nói.
Triệu Tử Văn nhịn không được nở một nụ cười châm chọc, một thiếu niên mười bảy tuổi lại đi ghen tị với một đứa nhóc năm tuổi, tên ngốc này có thể làm ra chuyện khôi hài như vậy quả danh xứng như thực. Lúc nãy nghe đứa nhỏ nói muốn đem đào mình trồng cho y ăn, y biết trong lòng của đứa nhỏ này chắc chắn muốn thân cận hơn với vị ca ca ngày thường bắt nạt nó.
Lúc này, vị thúc phụ lớn tuổi vẻ mặt bất đắc dĩ cười cười nói:
"Đúng a tiểu thiếu gia, lão gia cùng phu nhân ăn đào người trồng chắc chắn rất vui."
Ông cũng tự động bỏ đi phần của đại thiếu gia, trên dưới phủ thừa tướng ai không biết đại thiếu gia rất chán ghét nhị thiếu gia, lát nữa tìm cách khuyên nhủ tiểu thiếu gia đừng đi trêu chọc đại thiếu gia thì hơn.
Triệu Tử Ngọc tươi cười híp mắt ôm những trái đào vào lòng, do cánh tay đứa nhỏ quá ngắn nên cũng không ôm được nhiều. Tuy cả hai đều nói đây đào do nó trồng nhưng thật chất vườn đào này đã kết quả được mấy lần, do năm nay nó muốn dâng đào cho phụ mẫu cùng ca ca ăn nên mấy tháng nay mỗi ngày đều đích thân đi tưới nước, bắt sâu cho cây. Cả phủ cũng rất nể mặt nói đào ra trái to là do tiểu thiếu gia trồng được.
Tiểu tử Triệu Tử Ngọc đang vui vẻ ôm đào thì cảm thấy có ai đó đang nhìn nó, đừng nói trực giác của đứa nhỏ quá nhạy bén mà là do ánh mắt của người nào đó quá rõ ràng.
"A!"
Mấy trái đào vì người đang ôm hốt hoảng mà rơi đầy trên đất, Dương thúc cũng hốt hoảng chạy lại thì thấy đại thiếu gia đang ngồi ở trên cây nhìn xuống. Ai da, tại sao đại thiếu gia ban ngày ban mặt lại đi hù dọa người khác như vậy. Tiểu Ngọc Nhi ban đầu chỉ chỉ bị giật mình, bây giờ phát hiện là ca ca thì rất cao hứng, tuy rằng ca ca không thích nó, nhưng nó lại rất thích ca ca nha. Nó mở to hai mắt nhìn Triệu Tử Văn hỏi:
"Tại sao ca ca lại ở trên cây vậy? Trên đó vui lắm sao?"
Thấy đứa nhỏ đáng yêu hỏi mình một câu ngây ngô như vậy, Triệu Tử Văn cười một cái, từ trên cây phóng xuống, chỉ nghe Tiểu Ngọc Nhi "Oa" một tiếng. Đứng trước mặt Tiểu Ngọc Nhi, xoa đầu nó nói:
"Ca ca đây là ở trên cây suy nghĩ nên tặng Tiểu Ngọc Nhi quà gì vào ngày mai nha."
Tiểu Ngọc Nhi nghe ca ca muốn tặng quà cho nó thì vô cùng cao hứng, chạy tới ôm chân Triệu Tử Văn nói:
"Có thật không ca ca? Tiểu Ngọc Nhi cũng có thứ muốn cho ca ca nha, nhưng phải ngày mai mới cho ca ca biết được."
Nhìn cái đầu nhỏ đang ôm chân mình, Triệu Tử Văn bế nó lên hôn một cái, nói:
"Được a, ca ca rất mong chờ đó."
Nha nha, ca ca bế nó còn ôm hôn nó nha, mẫu thân rất thương mình cũng hay hôn mình,nói vậy ca ca cũng thương nó rồi, thật tốt, ca ca không có chán ghét nó nữa. Tiểu Ngọc Nhi cũng hôn Triệu Tử Văn một cái, nói:
"Tiểu Ngọc Nhi rất thích ca ca."
Triệu Tử Văn bị một nụ hôn này chinh phục rồi, đứa nhỏ này căn bản không có ghi thù trước kia, đứa nhỏ thiện lương như vậy lại có mệnh bac, nhìn nó y không khỏi nhớ tới hài tử vô duyên của mình.
"Ca ca cũng rất thích Tiểu Ngọc Nhi."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook