Tình Mới Là Sếp Tổng (18+)
-
Chương 33: Ngoại truyện 1: Bí mật vô tình bị lộ
Lâu rồi mới xuất hiện, chắc mọi người đã quên mình rồi nhỉ?:yoyo69::yoyo69:
Ngoại truyện tiết lộ rất nhiều bí mật, dành cho những ai còn quan tâm đến truyện của mình. Hi vọng mọi người đón xem
Ngoại truyện 1: Bí mật vô tình bị lộ.
Bảo Thiên dậy thì khá trễ so với đám bạn cùng lứa. Học đến lớp 9, chiều cao cũng chỉ xấp xỉ bằng Bảo Ngọc đang học lớp 12. Tính tình cũng ngô nghê trẻ con, suốt ngày bám đuôi chị gái. Bản tính chiếm hữu mạnh nên cũng không thích mấy anh chàng ve vãn bên cạnh chị mình. Hai con mắt hăm he canh chừng. Ngoài giờ học thì có thế nói cậu không rời chị gái nửa bước. Bảo Ngọc vô tư, không cảm thấy có gì khó chịu.
Mối quan hệ của hai chị em phải nói là không thể thân thiết hơn.
Cho đến hè, Bảo Thiên bắt đầu có biểu hiện của tuổi dậy thì, vỡ giọng, trán lấm tấm mụn, chiều cao thì tăng đột biến. Tất cả xảy ra nhanh chóng khiến cậu không mấy thích nghi, tâm sinh lý cũng chuyển biến mạnh mẽ. Nhìn bạn học nữ cùng lớp cũng đã phát triển ngực eo lồi lõm nhưng hầu như trên mặt ai cũng vài bông hoa nở, thật kém thẩm mỹ. Chị gái yêu quý thân hình nhỏ xinh nhưng khuôn mặt lại sáng như trăng rằm, tươi tắn, hoàn mỹ. So sánh như thế nên dù đang ở cái tuổi mộng mơ, Bảo Thiên cũng không thể thích nổi các cô bạn đồng trang lứa. Bảo Thiên theo bạn bè cùng lớp lén coi phim JAV. Từ đó cậu mới phát hiện hóa ra đàn ông và phụ nữ có thể “giao tiếp” với nhau một cách rất ‘đặc biệt”. Khó tránh khỏi buổi tối gặp mộng xuân.
Vấn đề là ở chỗ, các cô nàng trông mơ đều có vẻ gì đó rất quen thuộc. Buổi sáng nhìn Bảo Ngọc đầu bù tóc rối đứng đánh răng trong toilet, Bảo Thiên đó mặt tía tai, vội vàng chuồn nhanh về phòng. Tim đập như đánh trống, cậu phát hiện mình thật vô cùng xấu xa. Cậu chủ động xa cách, trong lòng vô cùng buồn phiền.
Bình thường, thằng em trai y như keo dính chuột, bóc mãi không ra, bỗng dưng không còn thân thiết, làm Bảo Ngọc khá hụt hẫng. Ăn sáng với ba mẹ trong khi Bảo Thiên vẫn còn ngủ nướng, cô tâm sự:
- Thằng Thiên nó làm sao ấy. Dạo này cứ chui rúc trong phòng, lén la lén lút. Con rủ đi đâu cũng không đi.
Ông bà Bình cười cười:
- Chắc nó đang trong giai đoạn khủng hoảng tuổi dậy thì. Kệ nó đi. Mấy hôm nữa là con nhập học đại học rồi. Chuẩn bị cho tốt nhé.
- Dạ, con biết rồi.
Bảo Ngọc vẫn băn khoăn tính tình gần đây của Bảo Thiên. Cô cũng đã từng dậy thì chứ bộ, nhưng cô đâu có né tránh người thân như cậu? Thật sự làm người chị như cô không an tâm tí nào.
Đến ngày nhập học vào lớp 10, Bảo Thiên đã cao hơn 1m7, giọng nói dần trầm ổn trở lại. Dù da mặt vẫn chưa láng mịn nhưng so với đám bạn thì đúng là đẹp hơn hoa. Chẳng mấy hôm đã nổi tiếng là hotboy trường cấp 3. Nụ cười với hai lúm đồng tiền làm điêu đứng cả nữ sinh lớp trên. Tuy nhiên Bảo Thiên ít khi cười, lúc nào cũng lạnh lùng và nhiều tâm sự. Không ai biết, bản thân cậu đang tự dằn vặt bản thân, cậu cảm thấy mình thật tội lỗi và đáng kinh bỉ. Cậu không xem phim JAV, không đọc truyện đồi trụy, không bàn tán về các cô gái như đám bạn cùng lớp mà tập trung tinh thần, sức lực vào việc học. Chỉ qua học kỳ 1, đã trở thành tấm gương sáng chói được tuyên dương. Lũ bạn nhất quỷ nhì ma vò đầu bứt tai cậu:
- Mày có để cho tui tao sống không hả?
Bảo Thiên nở nụ cười như nắng sớm:
- Đấy là lỗi của ba mẹ tao, sinh ra tao đẹp trai, thông minh hết phần thiên hạ. Có phải do tao đâu. Ha ha.
Câu nói trêu ngươi khiến đám bạn trai nhảy hết lên người cậu. Đám con gái trong lớp ngẩn ngơ nhìn các anh chàng hotboy đùa giỡn với nhau.
Gần tết, trường cấp 3 của Bảo Thiên cho học sinh nghỉ sớm. Cậu về nhà tự mở cửa, đi ngang phòng ba mẹ thì nghe tiếng hai người đang nói chuyện với nhau.
- Ông à, tui thấy thằng Thiên nó nhìn con Ngọc lạ lắm. Nó đang tuổi dậy thì, tui cứ thấy lo lo.
Bảo Thiên đỏ bừng mặt xấu hổ, không ngờ cậu giấu diếm như thế mẹ mình vẫn nhận ra. Cậu không cất bước được nữa, lẳng lặng đứng nép vào tường nghe lén.
- Bà nói cái gì linh tinh vậy? Hai chị em nó thân thiết nhau từ nhỏ tới lớn.
- Dù gì tui nó cũng không có máu mủ, nên tui sợ thằng Thiên nó phát sinh tình cảm không nên.
- Suýt, đã nói đừng bao giờ nhắc tới chuyện này. Nhỡ đâu đến tai con thì làm sao. Chuyện thân thế của Bảo Ngọc, sống để bụng, chết mang theo. Con nó chính là máu mủ ruột thịt của tui với bà.
Bảo Thiên nghe đến đây thì giật mình. Hóa ra cậu và chị gái không phải là chị em ruột. Tuổi trẻ ngây ngô, cậu chỉ cảm thấy đây quả là một tin tốt lành. Cậu không có biến thái. Cậu là một chàng trai tâm sinh lý bình thường.
Bảo Thiên nín thở, bước chân như mèo ra lại cửa, rồi nhẹ nhàng chuồn đi như chưa từng bước chân vào nhà.
Như một con chim tự do, được giải phóng khỏi cái lồng tối đen mà chính cậu tự nhốt mình vào. Bảo Thiên ngây ngô muốn hét vang. HƠn nửa năm sống trong cảm giác tội lỗi, cậu thấy mình như được sống lại, chính thức được làm người. Vuốt ve tấm hình được dấu kín trong bóp, Bảo Thiên thì thầm:
- Thật tốt, chị không phải là chị gái của em.
Ngoại truyện tiết lộ rất nhiều bí mật, dành cho những ai còn quan tâm đến truyện của mình. Hi vọng mọi người đón xem
Ngoại truyện 1: Bí mật vô tình bị lộ.
Bảo Thiên dậy thì khá trễ so với đám bạn cùng lứa. Học đến lớp 9, chiều cao cũng chỉ xấp xỉ bằng Bảo Ngọc đang học lớp 12. Tính tình cũng ngô nghê trẻ con, suốt ngày bám đuôi chị gái. Bản tính chiếm hữu mạnh nên cũng không thích mấy anh chàng ve vãn bên cạnh chị mình. Hai con mắt hăm he canh chừng. Ngoài giờ học thì có thế nói cậu không rời chị gái nửa bước. Bảo Ngọc vô tư, không cảm thấy có gì khó chịu.
Mối quan hệ của hai chị em phải nói là không thể thân thiết hơn.
Cho đến hè, Bảo Thiên bắt đầu có biểu hiện của tuổi dậy thì, vỡ giọng, trán lấm tấm mụn, chiều cao thì tăng đột biến. Tất cả xảy ra nhanh chóng khiến cậu không mấy thích nghi, tâm sinh lý cũng chuyển biến mạnh mẽ. Nhìn bạn học nữ cùng lớp cũng đã phát triển ngực eo lồi lõm nhưng hầu như trên mặt ai cũng vài bông hoa nở, thật kém thẩm mỹ. Chị gái yêu quý thân hình nhỏ xinh nhưng khuôn mặt lại sáng như trăng rằm, tươi tắn, hoàn mỹ. So sánh như thế nên dù đang ở cái tuổi mộng mơ, Bảo Thiên cũng không thể thích nổi các cô bạn đồng trang lứa. Bảo Thiên theo bạn bè cùng lớp lén coi phim JAV. Từ đó cậu mới phát hiện hóa ra đàn ông và phụ nữ có thể “giao tiếp” với nhau một cách rất ‘đặc biệt”. Khó tránh khỏi buổi tối gặp mộng xuân.
Vấn đề là ở chỗ, các cô nàng trông mơ đều có vẻ gì đó rất quen thuộc. Buổi sáng nhìn Bảo Ngọc đầu bù tóc rối đứng đánh răng trong toilet, Bảo Thiên đó mặt tía tai, vội vàng chuồn nhanh về phòng. Tim đập như đánh trống, cậu phát hiện mình thật vô cùng xấu xa. Cậu chủ động xa cách, trong lòng vô cùng buồn phiền.
Bình thường, thằng em trai y như keo dính chuột, bóc mãi không ra, bỗng dưng không còn thân thiết, làm Bảo Ngọc khá hụt hẫng. Ăn sáng với ba mẹ trong khi Bảo Thiên vẫn còn ngủ nướng, cô tâm sự:
- Thằng Thiên nó làm sao ấy. Dạo này cứ chui rúc trong phòng, lén la lén lút. Con rủ đi đâu cũng không đi.
Ông bà Bình cười cười:
- Chắc nó đang trong giai đoạn khủng hoảng tuổi dậy thì. Kệ nó đi. Mấy hôm nữa là con nhập học đại học rồi. Chuẩn bị cho tốt nhé.
- Dạ, con biết rồi.
Bảo Ngọc vẫn băn khoăn tính tình gần đây của Bảo Thiên. Cô cũng đã từng dậy thì chứ bộ, nhưng cô đâu có né tránh người thân như cậu? Thật sự làm người chị như cô không an tâm tí nào.
Đến ngày nhập học vào lớp 10, Bảo Thiên đã cao hơn 1m7, giọng nói dần trầm ổn trở lại. Dù da mặt vẫn chưa láng mịn nhưng so với đám bạn thì đúng là đẹp hơn hoa. Chẳng mấy hôm đã nổi tiếng là hotboy trường cấp 3. Nụ cười với hai lúm đồng tiền làm điêu đứng cả nữ sinh lớp trên. Tuy nhiên Bảo Thiên ít khi cười, lúc nào cũng lạnh lùng và nhiều tâm sự. Không ai biết, bản thân cậu đang tự dằn vặt bản thân, cậu cảm thấy mình thật tội lỗi và đáng kinh bỉ. Cậu không xem phim JAV, không đọc truyện đồi trụy, không bàn tán về các cô gái như đám bạn cùng lớp mà tập trung tinh thần, sức lực vào việc học. Chỉ qua học kỳ 1, đã trở thành tấm gương sáng chói được tuyên dương. Lũ bạn nhất quỷ nhì ma vò đầu bứt tai cậu:
- Mày có để cho tui tao sống không hả?
Bảo Thiên nở nụ cười như nắng sớm:
- Đấy là lỗi của ba mẹ tao, sinh ra tao đẹp trai, thông minh hết phần thiên hạ. Có phải do tao đâu. Ha ha.
Câu nói trêu ngươi khiến đám bạn trai nhảy hết lên người cậu. Đám con gái trong lớp ngẩn ngơ nhìn các anh chàng hotboy đùa giỡn với nhau.
Gần tết, trường cấp 3 của Bảo Thiên cho học sinh nghỉ sớm. Cậu về nhà tự mở cửa, đi ngang phòng ba mẹ thì nghe tiếng hai người đang nói chuyện với nhau.
- Ông à, tui thấy thằng Thiên nó nhìn con Ngọc lạ lắm. Nó đang tuổi dậy thì, tui cứ thấy lo lo.
Bảo Thiên đỏ bừng mặt xấu hổ, không ngờ cậu giấu diếm như thế mẹ mình vẫn nhận ra. Cậu không cất bước được nữa, lẳng lặng đứng nép vào tường nghe lén.
- Bà nói cái gì linh tinh vậy? Hai chị em nó thân thiết nhau từ nhỏ tới lớn.
- Dù gì tui nó cũng không có máu mủ, nên tui sợ thằng Thiên nó phát sinh tình cảm không nên.
- Suýt, đã nói đừng bao giờ nhắc tới chuyện này. Nhỡ đâu đến tai con thì làm sao. Chuyện thân thế của Bảo Ngọc, sống để bụng, chết mang theo. Con nó chính là máu mủ ruột thịt của tui với bà.
Bảo Thiên nghe đến đây thì giật mình. Hóa ra cậu và chị gái không phải là chị em ruột. Tuổi trẻ ngây ngô, cậu chỉ cảm thấy đây quả là một tin tốt lành. Cậu không có biến thái. Cậu là một chàng trai tâm sinh lý bình thường.
Bảo Thiên nín thở, bước chân như mèo ra lại cửa, rồi nhẹ nhàng chuồn đi như chưa từng bước chân vào nhà.
Như một con chim tự do, được giải phóng khỏi cái lồng tối đen mà chính cậu tự nhốt mình vào. Bảo Thiên ngây ngô muốn hét vang. HƠn nửa năm sống trong cảm giác tội lỗi, cậu thấy mình như được sống lại, chính thức được làm người. Vuốt ve tấm hình được dấu kín trong bóp, Bảo Thiên thì thầm:
- Thật tốt, chị không phải là chị gái của em.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook