Tình Mới Là Sếp Tổng (18+)
-
Chương 19-3
Bà Quỳnh Như lên tiếng:
- Cô là ai?
Vừa nghe giọng, cô ả Angel vội vàng cúp máy. Rút sim điện thoại, vứt vào sọt rác. Lo sợ:
- Tại sao bà ấy lại là người nghe máy?
Cô ả cũng không phải là người thông minh gì, thủ đoạn cũng nông cạn. Lôi vài tấm hình cũ chụp lén ngày trước ra gửi cho Bảo Ngọc. Cũng chẳng nghĩ được sâu xa, nếu Quốc Thắng biết sẽ xử lý cô ả thế nào. Những tấm hình thiếu sáng, mờ ảo không rõ nét, chỉ cốt cho Bảo Ngọc tin, anh và ả đang ngủ với nhau. Ả hồ đồ nghĩ, chỉ cần tách được cô ra xa anh thì ả sẽ nhanh chóng có cách tóm gọn trái tim anh một lần nữa.
Bà Quỳnh Như cầm lấy bàn tay đang lạnh như băng của Bảo Ngọc, vỗ vỗ:
- Bình tĩnh, nín đi con gái. Nói cho mẹ biết. Người gửi tin nhắn cho con là ai?
Cô ngẩn người, vội lau nước mắt. Tự nhiên trong đầu nhảy ra hình ảnh ngày trước, bà Thi ( mẹ chồng cũ) quát mắng cô khi cô tố cáo chồng ngoại tình. Cô như chim sợ cành cong, co người, run rẩy. Không ai có thể ngờ được, sự tổn thương do chồng cũ và gia đình anh ta vẫn âm thầm bám rễ trong cô. Ngay cả cô cũng không nhận ra. Để đến bây giờ, chỉ với một âm mưu đơn giản, trẻ con của cô ả lại khiến Bảo Ngọc rơi vào khủng hoảng tâm lý trầm trọng. Tai cô ong ong giọng nói sắc lẻm của bà Thi, tiếng quát tháo của bố chồng. Má cô như bỏng rát bởi cái tát của Hồng Phúc, miệng cảm giác được vị mặn của máu. Cô cắn môi, cố gắng dùng cơn đau thể xác giúp mình trở về thực tại:
- Con, con không biết. Con không quen cô ta.
Nhìn cô, người con dâu bà vô cùng thương yêu, lại có biểu hiện sợ hãi với mình, bà đau xót:
- Nó có nói nó tên gì không?
- Dạ, tên Angel.
Một cái tên lạ lẫm. Nhưng lạ hay quen gì cũng không sao, bà sẽ nhanh chóng xử lý. Bà nắm chặt tay Bảo Ngọc, an ủi:
- Con bình tĩnh, đừng nghĩ quẩn. Giao việc này cho mẹ. Mẹ sẽ tìm ra sự thật đằng sau. Nhưng dù thế nào, con an tâm, mẹ sẽ đứng về phía con. Nếu thằng Thắng có lỗi, dù nó là con trai mẹ, mẹ cũng tuyệt đối không tha thứ.
Nghĩ đến mình chính là người cỗ vũ, động viên cô đến với Quốc Thắng, bà Quỳnh Như nghĩ mình phải có trách nhiệm bảo vệ cô.
Đưa cô về tận nhà, bà ôm cô:
- Đừng lo lắng. Ngủ một giấc, sáng mai mẹ sẽ cho con câu trả lời chính xác. Được không?
- Con cám ơn mẹ.
Trời Sài Gòn ban đêm gần ba mươi độ, thế nhưng Bảo Ngọc lạnh run. Thể xác, lẫn tinh thần đều như bị vắt kiệt. Cô biết, mình không mạnh mẽ như bề ngoài. Trái tim của cô rất yếu đuối. Cô muốn gọi cho anh, nhưng không bấm máy nổi. Tiếng xe hơi của bà Quỳnh Như đi xa, cô ngồi gục trong bóng tối.
Nửa tiếng sau, Bảo Ngọc bật dậy. Cô không đủ can đảm đối diện với việc này. Cô cần chạy xa khỏi đây. Mắt không nhìn thấy, tim không đau.
Không thể chờ đến sáng, cô run rẩy lục tủ lấy hộ chiếu. Vơ vội túi xách, nhét giấy tờ, thẻ các loại, gọi taxi rồi chạy ra cửa. Cô phải đi, ngay lúc này.
Trên đường ra sân bay, Bảo Ngọc ôm chặt túi, cơ thể vẫn không ngừng run rẩy. Cô biết mình hèn nhát, nhưng cô không dám đối mặt. Thà trốn chạy ngay bây giờ, vĩnh viễn không biết bộ mặt thật của anh. Ít ra cô còn ôm hi vọng, đấy chỉ là hiểu lầm. Chính mắt nhìn thấy người mình yêu ở bên người khác, một lần đã là quá đủ.
Đến quầy vé ngay tại sân bay, cô mua chuyến bay sớm nhất đến Melbour, Úc. Giá vé sát giờ bay rất cao, vốn là người tiết kiệm, nhưng lúc này cô không quan tâm, không chần chừ cà thẻ. Cô cần phải đi khỏi đây bằng bất cứ giá nào.Vì cô không có hành lý, thủ tục khá nhanh. Qua cửa an ninh, cởi giày và áo khoác để vào rổ, cô mới giật mình nhận ra mình vẫn mặc nguyên bộ đồng phục công ty. Rảo chân bước vào hàng người đang làm thủ tục xuất cảnh trước cửa hải quan, sắc mặt Bảo Ngọc trắng bệch. Đến phiên cô bước vào quầy kiểm tra giấy tờ, anh nhân viên nhìn cô một lúc lâu, cuối cùng mới đóng dấu cho qua. Vào đến phòng chờ cũng là lúc thông báo hành khách ra cửa lên máy bay. Mọi việc diễn ra nhanh đến mức, ngồi yên vị trên máy bay cô mới nhớ mình cần phải thông báo với ba mẹ. Nhắn vài dòng ngắn gọn, báo họ đừng lo lắng, cô sẽ nhanh chóng liên lạc lại.
Bảo Ngọc bấm máy gọi cho mẹ chồng:
- Mẹ, con xin lỗi.Mọi việc quá đột ngột, con không đủ dũng cảm đối mặt với chuyện này. Con sẽ đi một thời gian. Mẹ đừng giận con nhé.
Bà Quỳnh Như tai lùng bùng không hiểu cô đang nói cái gì thì nghe tiếng nhắc nhở tắt các thiết bị điện tử. Cô vội vàng chào bà rồi tắt máy.
Ngẩn người một lúc, hiểu ra ý cô, bà gọi lại thì không còn liên lạc được nữa. Bà hốt hoảng:
- Cái con bé này, sao hành động nóng vội như vậy chứ!
Từ lúc tiễn Bảo Ngọc về nhà, sau khi nhẹ nhàng nhắc nhở anh tài xế riêng không nói lung tung chuyện gia đình bà, thì bà Quỳnh Như đã gọi điện ngay cho Quốc Thắng. Tuy nhiên anh lại vội vàng cúp máy vì đang bàn việc rất quan trọng với đối tác, sẽ gọi lại ngay. Vốn là người làm ăn, bà vẫn nghĩ công việc quan trọng, việc mới xảy ra cũng không thể nói một hai câu mà xong nên bình tĩnh chờ con trai gọi lại. Không ngờ được, cô con dâu lại mất bình tĩnh đến mức ra đi nhanh như thế. Bà cũng không biết mình phải nói gì với Quốc Thắng.
- Cô là ai?
Vừa nghe giọng, cô ả Angel vội vàng cúp máy. Rút sim điện thoại, vứt vào sọt rác. Lo sợ:
- Tại sao bà ấy lại là người nghe máy?
Cô ả cũng không phải là người thông minh gì, thủ đoạn cũng nông cạn. Lôi vài tấm hình cũ chụp lén ngày trước ra gửi cho Bảo Ngọc. Cũng chẳng nghĩ được sâu xa, nếu Quốc Thắng biết sẽ xử lý cô ả thế nào. Những tấm hình thiếu sáng, mờ ảo không rõ nét, chỉ cốt cho Bảo Ngọc tin, anh và ả đang ngủ với nhau. Ả hồ đồ nghĩ, chỉ cần tách được cô ra xa anh thì ả sẽ nhanh chóng có cách tóm gọn trái tim anh một lần nữa.
Bà Quỳnh Như cầm lấy bàn tay đang lạnh như băng của Bảo Ngọc, vỗ vỗ:
- Bình tĩnh, nín đi con gái. Nói cho mẹ biết. Người gửi tin nhắn cho con là ai?
Cô ngẩn người, vội lau nước mắt. Tự nhiên trong đầu nhảy ra hình ảnh ngày trước, bà Thi ( mẹ chồng cũ) quát mắng cô khi cô tố cáo chồng ngoại tình. Cô như chim sợ cành cong, co người, run rẩy. Không ai có thể ngờ được, sự tổn thương do chồng cũ và gia đình anh ta vẫn âm thầm bám rễ trong cô. Ngay cả cô cũng không nhận ra. Để đến bây giờ, chỉ với một âm mưu đơn giản, trẻ con của cô ả lại khiến Bảo Ngọc rơi vào khủng hoảng tâm lý trầm trọng. Tai cô ong ong giọng nói sắc lẻm của bà Thi, tiếng quát tháo của bố chồng. Má cô như bỏng rát bởi cái tát của Hồng Phúc, miệng cảm giác được vị mặn của máu. Cô cắn môi, cố gắng dùng cơn đau thể xác giúp mình trở về thực tại:
- Con, con không biết. Con không quen cô ta.
Nhìn cô, người con dâu bà vô cùng thương yêu, lại có biểu hiện sợ hãi với mình, bà đau xót:
- Nó có nói nó tên gì không?
- Dạ, tên Angel.
Một cái tên lạ lẫm. Nhưng lạ hay quen gì cũng không sao, bà sẽ nhanh chóng xử lý. Bà nắm chặt tay Bảo Ngọc, an ủi:
- Con bình tĩnh, đừng nghĩ quẩn. Giao việc này cho mẹ. Mẹ sẽ tìm ra sự thật đằng sau. Nhưng dù thế nào, con an tâm, mẹ sẽ đứng về phía con. Nếu thằng Thắng có lỗi, dù nó là con trai mẹ, mẹ cũng tuyệt đối không tha thứ.
Nghĩ đến mình chính là người cỗ vũ, động viên cô đến với Quốc Thắng, bà Quỳnh Như nghĩ mình phải có trách nhiệm bảo vệ cô.
Đưa cô về tận nhà, bà ôm cô:
- Đừng lo lắng. Ngủ một giấc, sáng mai mẹ sẽ cho con câu trả lời chính xác. Được không?
- Con cám ơn mẹ.
Trời Sài Gòn ban đêm gần ba mươi độ, thế nhưng Bảo Ngọc lạnh run. Thể xác, lẫn tinh thần đều như bị vắt kiệt. Cô biết, mình không mạnh mẽ như bề ngoài. Trái tim của cô rất yếu đuối. Cô muốn gọi cho anh, nhưng không bấm máy nổi. Tiếng xe hơi của bà Quỳnh Như đi xa, cô ngồi gục trong bóng tối.
Nửa tiếng sau, Bảo Ngọc bật dậy. Cô không đủ can đảm đối diện với việc này. Cô cần chạy xa khỏi đây. Mắt không nhìn thấy, tim không đau.
Không thể chờ đến sáng, cô run rẩy lục tủ lấy hộ chiếu. Vơ vội túi xách, nhét giấy tờ, thẻ các loại, gọi taxi rồi chạy ra cửa. Cô phải đi, ngay lúc này.
Trên đường ra sân bay, Bảo Ngọc ôm chặt túi, cơ thể vẫn không ngừng run rẩy. Cô biết mình hèn nhát, nhưng cô không dám đối mặt. Thà trốn chạy ngay bây giờ, vĩnh viễn không biết bộ mặt thật của anh. Ít ra cô còn ôm hi vọng, đấy chỉ là hiểu lầm. Chính mắt nhìn thấy người mình yêu ở bên người khác, một lần đã là quá đủ.
Đến quầy vé ngay tại sân bay, cô mua chuyến bay sớm nhất đến Melbour, Úc. Giá vé sát giờ bay rất cao, vốn là người tiết kiệm, nhưng lúc này cô không quan tâm, không chần chừ cà thẻ. Cô cần phải đi khỏi đây bằng bất cứ giá nào.Vì cô không có hành lý, thủ tục khá nhanh. Qua cửa an ninh, cởi giày và áo khoác để vào rổ, cô mới giật mình nhận ra mình vẫn mặc nguyên bộ đồng phục công ty. Rảo chân bước vào hàng người đang làm thủ tục xuất cảnh trước cửa hải quan, sắc mặt Bảo Ngọc trắng bệch. Đến phiên cô bước vào quầy kiểm tra giấy tờ, anh nhân viên nhìn cô một lúc lâu, cuối cùng mới đóng dấu cho qua. Vào đến phòng chờ cũng là lúc thông báo hành khách ra cửa lên máy bay. Mọi việc diễn ra nhanh đến mức, ngồi yên vị trên máy bay cô mới nhớ mình cần phải thông báo với ba mẹ. Nhắn vài dòng ngắn gọn, báo họ đừng lo lắng, cô sẽ nhanh chóng liên lạc lại.
Bảo Ngọc bấm máy gọi cho mẹ chồng:
- Mẹ, con xin lỗi.Mọi việc quá đột ngột, con không đủ dũng cảm đối mặt với chuyện này. Con sẽ đi một thời gian. Mẹ đừng giận con nhé.
Bà Quỳnh Như tai lùng bùng không hiểu cô đang nói cái gì thì nghe tiếng nhắc nhở tắt các thiết bị điện tử. Cô vội vàng chào bà rồi tắt máy.
Ngẩn người một lúc, hiểu ra ý cô, bà gọi lại thì không còn liên lạc được nữa. Bà hốt hoảng:
- Cái con bé này, sao hành động nóng vội như vậy chứ!
Từ lúc tiễn Bảo Ngọc về nhà, sau khi nhẹ nhàng nhắc nhở anh tài xế riêng không nói lung tung chuyện gia đình bà, thì bà Quỳnh Như đã gọi điện ngay cho Quốc Thắng. Tuy nhiên anh lại vội vàng cúp máy vì đang bàn việc rất quan trọng với đối tác, sẽ gọi lại ngay. Vốn là người làm ăn, bà vẫn nghĩ công việc quan trọng, việc mới xảy ra cũng không thể nói một hai câu mà xong nên bình tĩnh chờ con trai gọi lại. Không ngờ được, cô con dâu lại mất bình tĩnh đến mức ra đi nhanh như thế. Bà cũng không biết mình phải nói gì với Quốc Thắng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook