Tình Mệnh
-
Chương 17: C17: 13. Trong Xe Ngựa, Vụng Trộm
A/N: tranh thủ thời gian có cảm hứng mặc dù thi cử chưa xong hẳn, tác giả cố gắng ngoi lên mỗi ngày góp nhặt một ít chữ ráp vào chương. Tác giả tuổi còn nhỏ, kinh nghiệm tình trường bằng 0, chưa từng nếm trải tình yêu nam nữ nữ nam nữ nữ gì cả. Văn chương không lai láng, cũng không có am hiểu chiến lược đấu đá, tất cả những gì tác giả viết ra đều dựa vào thuần trí tưởng tượng, nên khi có chỗ nào không hợp lí, chỗ nào phi logic hay thiếu liên kết, mong mọi người thông cảm bỏ qua và chỉ giáo.
À, nếu như có ai đó đã đọc qua hơn 1 tác phẩm của mình, các cậu có thể nhận xét về phong cách viết của mình như thế nào không ạ? Bản thân mình cũng rất tò mò với những con chữ bật ra trong vô thức này liệu có đi theo một công thức hay quy tắc nào đó không :))
****
"Ngài...ngài tới đây, bọn chúng có biết không?" Lâm Minh Dạ giả lả hỏi, nhằm lảng sang chuyện khác, đánh lạc hướng của Nguyệt Tử Ly. Mà nàng chỉ thản nhiên trả lời, "Lẻn vào. Nếu bị phát hiện thì bổn cung chủ chính là thích khách của Dạ Vương ngươi". Vừa đáp, nàng vừa bò tới chỗ hắn, uyển chuyển tựa như một con báo đang chuẩn bị vồ lấy con mồi béo bở.
"...Cung, cung chủ...ngài muốn làm gì...!"
Lâm Minh Dạ bị dồn vào một góc, cả một tấm lưng dán chặt lên vách kiệu như là một phản xạ tự nhiên hòng né tránh được nguy hiểm sắp tới. Yết hầu hắn nhấp nhô liên tục, cặp mắt đen bối rối trừng to nhìn nữ tử kiều diễm như hoa như ngọc đang ở trước mặt lướt tới, cái móng vuốt—không phải, cánh tay trắng nõn của nàng vươn ra, hướng ngực hắn mà chạm vào.
"Làm gì...? Bổn cung chủ chính là muốn..." Nguyệt Tử Ly mặt không đổi sắc, cánh môi đỏ au màu táo chín ghé sát vào vành tai của Lâm Minh Dạ. Nàng nhả ra từng chữ một, từng chữ ấy như một chiếc lông vũ ở bên tai hắn lả lướt, mang lại cho hắn cảm giác nhộn nhạo rợn hết cả gai óc.
"...muốn an.ủi, bù.đắp.cho.ngươi..."
"Cung chủ...! Thuộc hạ biết sai...! Thuộc hạ không dám chống đối ngài nữa...thỉnh ngài buông Minh Dạ...!"
Lâm Minh Dạ bất giác quay đầu sang một bên, tránh đi hơi thở và giọng nói mị hoặc của Nguyệt Tử Ly rót vào trong tai. Tai của hắn là nơi thập phần nhạy cảm a.
"Nga? Ngươi chính là đang nói, bổn cung chủ đoán sai rồi ư? Rõ ràng là tiểu tử ngươi có dấu hiệu bệnh sầu sắp chết rồi kìa?"
"Minh Dạ không có mà..." Hắn mím môi bác bỏ, nhưng Nguyệt Tử Ly lại thấy hắn giống như là dẫu có đang chịu uỷ khuất mà vì muốn nỗ lực lưu lại chút mặt mũi nên mới cố tình không thừa nhận.
Ở điểm này, hắn thực đáng yêu.
「Hắn vốn dĩ vẫn luôn đáng yêu như vậy mà?」
Lâm Minh Dạ đột nhiên thấy động tác của nàng ở trên người hắn làm loạn bỗng dưng khựng lại, nhìn lên lại phát hiện gương mặt nàng trắng bệch như không còn một giọt máu, như thể nàng mới bị chuyện gì đó làm cho chấn kinh.
Nguyệt Tử Ly, thiên hạ đệ nhất nữ ma đầu như nàng mà lại có thứ khiến cho nàng sợ hãi...
"...Cung chủ? Ngài...sắc mặt ngài tự nhiên trở nên không tốt...? Ngài có phải là bệnh rồi—"
"Ha ha, bổn cung chủ sao lại có bệnh gì được? Ngược lại là tiểu tử ngươi." Nguyệt Tử Ly nhanh chóng khôi phục thần sắc, lúc này cũng không thể nhìn ra được nửa điểm bất thường ở nàng được nữa. Lâm Minh Dạ chưa kịp thích ứng với thay đổi của nàng thì đã cảm thấy cả người mình nhẹ bẫng.
"Cung chủ—a!?"
Một nam nhân trai tráng như hắn, kích thước cũng phải lớn hơn nử tử này gần như gấp đôi, ấy vậy mà vẫn là bị nàng ta không tốn chút sức lực nào mà nhấc lên, đem hắn đặt trong lòng của nàng, còn nàng thì đổi sang ngồi vào vị trí vừa nãy của hắn.
"Ngoan, để bổn cung chủ hảo.hảo.bù.đắp cho ngươi..."
Lâm Minh Dạ tới giờ phút này cũng đã hiểu, rằng không còn cách nào có thể thoát khỏi bị nàng "thịt" nữa rồi, nhưng là vẫn cố chấp thấp giọng cầu xin nàng hạ thủ lưu tình, được chừng nào thì hay chừng đó thôi.
"Đại nhân, nhưng là...chúng ta đang ở trong xe ngựa a..." Chưa kịp nói gì nhiều hơn, hắn đã cảm nhận được một cỗ nhiệt lành lạnh mịn màng đang luồn vào trong khe áo, ve vãn trên từng tấc thịt của hắn rồi. Hắn rùng mình. Hai đầu hồng tiêm ở trước ngực hắn nổi lên, hiện qua lớp vải.
"Xe ngựa thì thế nào? Chỉ cần không gây ra tiếng động là được rồi?"
Nguyệt Tử Ly không thèm giấu đi vẻ mặt phúc hắc của mình. Nàng nhếch môi, một tay sờ lên từng khoả cơ săn chắc của mĩ nam tử trong lòng, tay còn lại đem ngoại bào của hắn thoát, chỉ chừa lại một lớp nội y mỏng. Mà Lâm Minh Dạ cũng kiềm chế không phát ra thanh âm nào, đem tất cả đều nuốt lại vào trong thanh quản, cùng lắm cũng chỉ dám gầm gừ mấy tiếng nhỏ nhẹ.
"Tiểu tử ngươi yên tâm, hôm nay bổn cung chủ sẽ ôn nhu với ngươi."
Nàng vẫn là cứ nhắm đến lỗ tai của hắn mà thủ thỉ a! Ôn nhu chỗ nào chứ? Còn không phải là muốn mạng của hắn luôn hay sao?
"Đại nhân...đừng là tai của thuộc hạ...Hii aa—!" Lâm Minh Dạ giật mình hít vào một ngụm khí, cổ tự động co rụt lại.
"Ta chính là cứ thích nghịch tai ngươi đấy?" Nguyệt Tử Ly càng thấy hắn khổ sở năn nỉ lại càng muốn trêu chọc, lại thổi hơi vào tai hắn. Người trong lòng lại giật nảy một cái, thân thể vô thức cựa quậy muốn trốn thoát.
Hừ, làm cho hắn sướng thì kiểu gì mà chẳng bỏ cuộc.
Móng vuốt sói của Nguyệt Tử Ly dần di chuyển xuống hạ thân Lâm Minh Dạ, lần mò vào trong tiết khố hắn, rồi nắm vào tay tính khí đã ngóc đầu của hắn. Trọc dịch ươn ướt ứa ra từ niệu đạo chính là muốn phản chủ, như muốn tố cáo một màn dáng vẻ giữ gìn tôn nghiêm nãy giờ của Lâm Minh Dạ chẳng qua cũng chỉ là diễn trò. Hắn đã sớm động dục rồi.
"Ai nha, tên tiểu tử này đến tận bây giờ vẫn rất là không thành thật. Đáng phạt."
Lâm Minh Dạ cắn cắn môi. Hắn buồn bực uỷ khuất. Trên đời, thử hỏi kẻ nào sắt đá đến nỗi không thể rơi vào cái bẫy tình của nữ tử yêu mị này? Khẳng định không! Mặc kệ đó là thần tiên, hay là ma quỷ, chỉ cần đó là nàng, tất cả bọn họ đều sẽ không kháng cự nổi. Huống hồ, Lâm Minh Dạ hắn là một kẻ tu ma vốn nên tuỳ tâm sở dục nhưng lại quyết giữ thân trong sạch cho người hắn yêu, mà người hắn yêu lại chính là thiên hạ ma nữ Nguyệt Tử Ly.
Hắn làm sao không thể không động dục! Vì nàng! Tất cả cũng chỉ tại nàng trêu hắn!
Nàng bật ra một tiếng cười khúc khích, nghe vừa duyên dáng lại vừa ma mãnh khi thấy hai vành tai của hắn đỏ ửng một mảng, nhưng cũng không vì hắn ngượng ngùng mà tay nàng ngừng luật động, trái lại còn càng mạnh mẽ hơn, từng cử động, từng đầu ngón tay thon thả đều là chạm vào những vị trí nhạy cảm của hắn. Đến mức, hắn có cảm giác, trên căn cơ của hắn có bao nhiêu đường gân, nàng giống như là đã có thể đếm được rồi.
"Ư...Đại nhân...có phải là—a, hơi nhanh quá rồi...!" Hắn chật vật lắm mới có thể nói như bình thường, nhưng vẫn là không thể nào giấu đi được mị âm làm cho người ta không thể không đỏ mặt. Lúc này bỗng nhiên lại có tiếng người hầu cưỡi ngựa ở bên ngoài, lo lắng hô vọng vào, "Vương gia, ngài không sao chứ?!"
Lâm Minh Dạ trong phút chốc biến sắc, tái mặt nín thở. Hắn nuốt vào một ngụm nước bọt, khi đã chắc chắn giọng của mình không còn nghe ra được bất thường mới dùng một thanh âm lãnh đạm đáp lại, "Bổn vương không sao. Kẻ nào dám tự ý xông vào, giết không tha."
"Dạ, vương gia...", tên người hầu kia cùng mấy người khác và xa phu bị doạ sợ, liền tự lừa chính mình rằng chẳng có thứ gì xảy ra ở bên trong đó cả, vương gia chỉ là đang khó ở thôi. Hắn là quỷ vương nổi tiếng tính tình thất thường từ đời nào, bọn hắn sao lại có thể quên!
"Cung chủ đại nhân...vẫn là nên dừng a..." Lâm Minh Dạ ho khan một tiếng để làm dịu xuống lồng ngực đang đập dồn dập vì thiếu chút nữa bị người bên ngoài phát hiện. Nhưng hắn vẫn chưa nhận ra, song song với cảm giác sợ bị người ta nghe thấy còn tồn tại một loại xúc cảm khó tả khác đang chậm rãi tấn công hắn.
"Thế sao? Vậy ta đành ngừng lại đi vậy."
Nói là làm, Nguyệt Tử Ly dứt khoát buông tay khỏi nhục côn đỏ hỏn lại ẩm ướt trơn tuột của hắn. Lâm Minh Dạ đang trong cơn đê mê mơ hồ bỗng dưng bị lôi xuống, cảm giác mất mát hụt hẫng tràn ngập trong hắn, khiến hắn đã khó chịu nay còn khó chịu hơn. Nàng không phải là đầu têu cho cái trò chơi mạo hiểm này sao, vì sao còn dừng lại...
Lâm Minh Dạ dục cầu bất mãn không biết nên làm sao mới đúng. Còn chẳng phải là hắn vẫn cứ nài nỉ cầu nàng dừng lại, giờ thì hay rồi, ngược lại đến phiên hắn phải mặt dày hướng nàng...cầu hoan.
"Lâm Minh Dạ, mi trở thành cái tên ngốc không có chính kiến từ khi nào vậy?"
Đang trong cái giây phút hắn vẫn còn lưỡng lự không biết có nên buông xuống tôn nghiêm mà vứt hết mặt mũi của hắn đi hay không, Nguyệt Tử Ly hôm nay giống như là có quỷ nhập, đột nhiên đối với hắn vô cùng tốt, vô cùng từ bi. Nàng không khiến hắn phải tự cầu nàng. Nàng lại chạm vào hắn rồi.
Đó chỉ là hắn nghĩ thế thôi. Còn mưu đồ thực sự của Nguyệt Tử Ly, đương nhiên là không có thiện lương đến như vậy. Thú vui trên đời của nàng chính là chọc ghẹo hắn nha.
"Ái chà, ngươi xem, vừa nãy xém bị phát hiện vụng trộm, có phải nơi này đã cương hơn rồi hay không? Ta không biết, hoá ra ngươi lại thích cái này."
"Không phải....ân....ha...a..."
Đầu ngón tay của nàng đặt ở đầu dục vọng của nam tử, xoay tròn quanh chiếc lỗ nhỏ vì chịu kích thích mà không ngừng trào dịch nhờn trong suốt, chốc chốc lại dùng móng tay ấn vào, làm hắn không tự chủ mà duỗi thẳng chân, eo vặn vẹo, miệng rên ư ử, không biết là do đau hay là vì khoái cảm lạ lùng.
"Aa.....đại nhân....Phải....thuộc hạ thích....thích vụng trộm....ưm...."
Lâm Minh Dạ không còn thần trí nào để mà nghĩ ngợi gì nữa. Tôn nghiêm gì chứ, hắn cũng đã sớm mất từ lâu. Còn chẳng bằng để cho nàng mặc sức chơi đùa trong tay, hắn thuận theo nàng. Xúc cảm từ bàn tay nàng liên tục dày vò tính khí của hắn, làm cho lửa dục của hắn bốc lên hừng hực, đổ dồn xuống bụng. Cảm giác cương cứng lại không thể triệt để phát tiết khiến hắn như muốn điên lên mất.
Hắn muốn nàng. Hắn muốn nàng làm cho dục tiên dục tử, như cái cách mà nàng vẫn thường làm.
Trước cặp mắt phượng mâu nheo lại vì ngạc nhiên lẫn nghi hoặc của kiều mị nữ tử, Lâm Minh Dạ ngồi lên hai chân hắn, hai tay mò ra đằng sau, tự vạch ra hai cánh mông căng tròn, để lộ cúc huyệt đỏ hồng đóng mở nhịp nhàng, dục dịch đặc trưng chỉ hắn mới có đã chảy ra ướt đẫm, trơn bóng. Hắn hơi quay đầu nhìn nàng bằng một ánh mắt tràn ngập lửa tình, run run tách mở bạc môi mỏng nam tính, thanh âm khàn đặc đầy dục ý rót vào tai Nguyệt Tử Ly, "Đại nhân...chỗ này...ngứa....cầu ngài.....ngón tay--Ân....aa......"
Không để cho hắn hoàn thành xong hết câu, nàng đã cho hẳn hai ngón tay vào bên trong hậu huyệt của hắn. Bên trong nóng như có lửa, ẩm ướt, vách tràng gồ ghề mút chặt lấy tay nàng, ép nàng phải đi sâu vào hơn nữa. Lâm Minh Dạ thoả mãn ngâm lên, thân người ưỡn về phía sau, phô bày lồng ngực tráng kiện của mình ra trước.
Lâm Minh Dạ dù cảm thấy thoải mái nhưng tâm thế vẫn luôn chuẩn bị nhận giáo huấn của nàng vì dám tự khiến cho chính mình sung sướng. Tuy nhiên, không giống với suy nghĩ của hắn, Nguyệt Tử Ly lại không nói gì. Nàng vòng tay qua eo hắn, ôm hắn áp sát vào người nàng, ngón tay lại tìm đến đầu nhũ tiêm đã săn cứng của hắn mà vân vê đùa nghịch. Mà ở bên trong tràng đạo chật hẹp kia, nàng khuấy đảo loạn cả lên, cấp cho hắn đê mê vô hạn. Lâm Minh Dạ lúc này đầu óc rỗng tuếch, trước mắt phủ một tầng sương mù dày đặc, vô lực thấp giọng rên rỉ.
"Ưm....đại nhân....chỗ đó..."
Nguyệt Tử Ly cũng bị hắn quyến rũ, tâm tình cũng muốn hồ loạn theo xúc cảm nhục dục. Nàng cắn khẽ vào tai hắn, liếm láp nơi nhạy cảm đó, chất giọng nữ tính hơi khàn thổi theo hơi thở ấm nóng phà vào màng nhĩ hắn, "Lâm Minh Dạ, ngươi kêu lãng như vậy, là muốn người ta nghe thấy sao?"
Hắn giật mình, chợt nhớ ra hai người chính là ở trong xe ngựa làm ra chuyện hoang đường giữa ban ngày ban mặt, xung quanh lại là đám cung nhân hoàng cung quy củ phát sợ. Không phải chứ, hắn cũng không có lớn mật mà kêu lớn vậy đâu.
Nguyệt Tử Ly nhoẻn miệng, nàng muốn xem xem với ngón tay của nàng làm loạn ở bên trong hắn như thế này thì hắn sẽ làm sao mà không rên thành tiếng. Nhưng là không nghĩ đến, nàng hôm nay phá lệ dung túng cho hắn, hắn cũng như vậy mà làm tới, đem tay của nàng bọc trong lòng bàn tay của hắn rồi đưa lên trước miệng mà ngậm vào, đầu lưỡi cong cong vươn ra, nham nhám đảo quanh ngón tay của nàng, nhồn nhột mà cũng không kém phần kích tình. Cách này đúng là có hiệu quả, thanh âm của hắn im bặt, chỉ còn có tiếng mút tay khe khẽ và tiếng ư ử trong thanh quản của nam tử.
Lâm Minh Dạ bỗng nhiên từ một thanh thuần mặt than nam nhân lại biến thành mị yêu lão luyện chuyện thân mật, cái này đúng là không thể nào mà ngờ tới. Hoặc là hắn ở với nàng mãi rồi cũng thành tinh, hoặc là do hắn sinh ra vốn đã lãng rồi.
Nguyệt Tử Ly hài lòng với biểu hiện của hắn, ngón tay nàng nhanh chóng nhắm đến điểm nhạy cảm ở bên trong tràng bích kia mà chọc tới. Lâm Minh Dạ căng người, hai mắt trừng lớn, chiếc lưỡi đang liếm tay nàng hơi thè ra, nhiễu xuống ít nước bọt, dục vọng dựng thẳng đứng bắn ra từng luồng tinh hoa trắng đục nóng hổi đậm mùi rơi xuống bụng hắn.
Thân thể hắn sau đó loạng choạng chống xuống sàn xe bằng gỗ, lồng ngực phập phồng dồn dập, mồ hôi từ gò má hắn chảy xuống thấm vào y phục đã nhăn nhàu dưới chân. Nguyệt Tử Ly ở sau lưng hôn lên bả vai rộng của hắn, cười nhẹ, "Thấy ngươi thích đến vậy, đường về còn dài, mỗi ngày chính là mỗi ngày, bổn cung chủ sẽ cùng ngươi chơi đùa vậy."
Lâm Minh Dạ đỏ mặt không đáp, nhưng cũng coi như là ngầm đồng ý. Cứ thế, đường về hoàng cung Thanh Long quốc kéo dài cả tháng trời, mà bên trong xe ngựa mỗi ngày đều có chuyện hoang đường xảy ra. Lúc dừng lại ở một khách điếm nghỉ chân một đêm thì cũng là có chuyện hoang đường vào buổi đêm.
Lâm Minh Dạ cảm thấy hạnh phúc. Dù cho hắn có là gì trong mắt nàng, thậm chí dù chỉ là một món đồ chơi giải toả dục hoả của nàng, không hơn không kém, thì đó cũng đã là phúc phần của hắn rồi.
Đời này, hắn không cầu gì hơn thế nữa.
***
Đêm, ngắm nhìn gương mặt anh tuấn xao xuyến lòng người của nam tử đang ngủ, nữ tử vạn chủng mê ấy khẽ vuốt qua bầu mắt nhắm nghiền của hắn, phượng mâu đượm buồn nhìn hắn mà chất chứa đầy tâm tư lẫn lộn khó phân.
"Bỉ Ngạn Hoa. Hoa và diệp, vĩnh viễn bất tương kiến, à..."
Nữ tử lắc đầu, tự cười khinh chính mình.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook