Hai người đang dây dưa hôn sâu trong đại sảnh lập tức ngẩng đầu lên, Alex nhìn thấy Sở Lăng, biểu tình có chút không được tự nhiên, mỉm cười nói:

“Lăng, trễ thế này sao còn chưa ngủ?”

Ray đi ngang qua Sở Lăng bước xuống cầu thang, cười nói:

“Sophia.”

“Hi, Ray.”

Sophia mỉm cười chào Ray, đồng thời khóe mắt tò mò ngắm trộm về phía nam nhân đông phương xinh đẹp nhưng lạnh lùng đang đứng trên cầu thang.

Alex kéo Sophia đi tới, nói:

“Lăng, đây là Sophia.”

Lại quay đầu nói:

“Sophia, em ấy chính là người tôi nói với cô.”

Sophia mang theo nụ cười bí hiểm nói:

“Cậu chính là Jason à? Tôi đã sớm nghe tên cậu.”

Sở Lăng đứng trên cầu thang không hề động đậy, đôi tinh mâu xinh đẹp cơ hồ toát ra lửa giận, lạnh lùng liếc mắt một cái, không nói câu nào xoay người lên lầu.

Alex nhìn chằm chằm theo sau bóng dáng Sở Lăng, con ngươi xanh thẳm tràn ngập lo lắng.

Sophia nhìn thấy bóng lưng Sở Lăng biến mất trên cầu thang mới khẽ cười nói:

“Alex, tiểu tình nhân của anh thật xinh đẹp, nhất là cặp mắt đen mê người kia, quả thực giống hệt như anh nói vậy.”

Alex khẽ liếc mắt nhìn cô, nói:

“Em ấy là của tôi, đừng có nghĩ lung tung.”

Đôi môi xinh đẹp của Sophia chu ra, nói:

Tôi tốt bụng giúp anh diễn trò, thái độ của anh như vậy là sao?”

Ray cười:

“Alex, anh vừa rồi nhìn thấy ánh mắt của Jason không? Rõ ràng rất tức giận. Chậc chậc, tính tình của Jason quả thực rất mạnh mẽ.”

Sophia nói:

“Bất quá chỉ là một đứa trẻ không có tâm cơ, ngay cả giả bộ một chút cũng không biết, làm sao có thể là người khó đối phó như anh nói a?”

Alex than nhỏ:

“Lăng vốn rất trong sáng căn bản không biết che dấu cảm xúc của mình.”

Ray đưa tay ngăn cản Alex đang muốn đi lên lầu:

“Alex, tôi biết anh đau lòng muốn lên an ủi cậu ta, bất quá bây giờ nếu đi lên khác gì ba năm kiếm củi đốt một giờ?”

Sophia cũng cười nói:

“Đúng vậy, anh cũng nên cho cậu ta thời gian suy nghĩ một chút.”

Alex nhíu mày nói:

“Ray, nếu Lăng vì thế mà không để ý tới tôi nữa thì biết làm sao?”

Ray khẽ xoa hai bàn tay, nói:

“Tôi cũng không có biện pháp.”

Alex hừ nói:

“Nếu thật sự như vậy, đừng mong tôi tha cho anh. Anh bắt đầu cầu nguyện cho ý tưởng chết tiệt này thành công đi.”

Sở Lăng ngồi trên mép giường tức giận nhớ lại một màn vừa rồi, nhớ tới Alex dùng đôi môi mỏng gợi cảm của mình hôn mỹ nữ tóc vàng kia, trái tim của cậu vừa đau xót vừa tức giận, oán hận dùng sức đánh lên giường.

Alex chết tiệt, mỗi ngày không ngừng nói yêu cậu, nhưng vừa rời khỏi tầm mắt của cậu một chút, xoay người đã cùng nữ nhân khác ôm ấp hôn môi, tên hoa tâm chết tiệt.

Sở Lăng càng nghĩ càng tức giận, sao cậu có thể quên trước đây Alex phong lưu thế nào? Trên tình trường nỗi tiếng là hoa hoa công tử, đổi nữ nhân nhanh chóng như thay quần áo, những chuyện này thiên hạ đều biết, sao cậu có thể quên được?

Sở Lăng kiềm không được đôi môi mỏng khẽ nhếch, tình yêu Alex dành cho cậu là chân thực, chính là…..có lẽ….thói quen chơi bời không thể chỉ yêu một mình mình đi? Anh cố chấp với mình như vậy có lẽ chỉ là nhất thời đam mê, có lẽ bởi vì khó theo đuổi nên nảy sinh cảm giác mới lạ, đợi mình bắt đầu thuần phục dưới sự tấn công của anh, đợi tới khi đạt được ý nguyện có được trái tim mình có lẽ sẽ bắt đầu cảm thấy chán ghét?

Sở Lăng cắn chặt môi dưới, cảm giác chua xót đau đớn trong lòng khiến cậu vô cùng tức giận nhưng lại không biết nên làm sao.

Cậu chưa bao giờ có kinh nghiệm trong chuyện tình cảm, nghĩ thế nào cũng không có cách nào để đối mặt với tình huống này——đi tìm Alex và nữ nhân kia tranh cãi ầm ĩ một trận, hoặc là dứt khoát rút súng ra đánh nhau một trận đi? Cậu không làm được. Không quan tâm tới tùy ý để Alex làm muốn làm gì làm? Cậu cũng không thể làm vậy được, giận dỗi rời đi? Không, cậu không thể làm vậy….

Làm sao cậu có thể cam tâm được? Khó khăn lắm mới có thể hạ quyết tâm ở cùng Alex một chỗ, khó khăn lắm mới thẳng thắng thừa nhận tình cảm của mình, vừa mới chạm vào tình yêu ngọt ngào hạnh phục, sao có thể vứt bỏ như vậy?

Tâm trí Sở Lăng vô cùng rối loạn, liên tục dùng sức đấm lên mép giường, hận hành động của Alex, tên khốn đó sao có thể đối với cậu như vậy?

Tính tình Sở Lăng rất kiên cường nhưng cũng vô cùng đơn thuần, nhìn thấy cảnh tượng ái muội trong đại sảnh liền cảm thấy tức giận.

Cậu buông thả hết tự tôn và kiêu ngạo, toàn tâm toàn ý yêu Alex, cái tên phong lưu chết tiệt kia lại dám bắt cá hai tay? Không…. nói không chừng đã là ba, năm hay mười tám con rồi….

Sở Lăng đột nhiên đứng dậy, quyết định đi tìm Alex hỏi cho rõ, anh làm như vậy rốt cuộc có tính toán gì? Chính mình trong mắt anh là cái gì? Alex tốt nhất nên cho cậu một câu trả lời thuyết phục, cậu không chịu được loại cảm giác lo lắng này, cũng như thái độ lật lọng mơ hồ.

Sở Lăng vừa mới đi tới cửa, ngoài cửa đã vang lên tiếng gõ cửa.

Sở Lăng khẽ chau mày, không phải Alex đi lên dùng lời ngon tiếng ngọt giải thích với cậu đi? Cậu nghĩ vậy liền giật cửa ra, sau đó liền ngẩng người:

“Ray?”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương