Tính Mạng Cô Thuộc Về Tôi
Chương 8: Muốn rời khỏi hắn càng nhanh càng tốt

Trong tình trạng dỡ khóc dỡ cười như thế.Hắn cũng sựng người.

----CHÁT---

-ĐỒ DÂM TẶC._Nó giáng cho hắn 1 bạt tay,rồi ngồi chồm dậy.

-Ngươi…ngươi…ngươi dám……_nó tức điên lên, định giơ tay cho hắn thêm 1 bạt tay nữa.

Nhưng hắn nhanh tay hơn,bắt kịp nắm chặt tay nó.

-Đủ rồi nha,tôi không phải cố ý,cô vừa phải thôi nha , đánh được thì càng làm tới hả_Hắn với tay ra sau bật đền lên.

Nó vùng vằn giựt tay mình ra.Nhưng hắn nắm rất chắc.Khi hắn nhìn nó lại nhớ đến chuyện lúc sang khiến hằn càng siết mạnh hơn.

-Đa..u..q….u.. á_Nó nhăm nhó đau đơn vì bị hắn siết tay quá chặt.

Hắn thấy nó đau nên ý thức buông tay ra.

-Đau chết được,ngươi điên rồi hở_nó lấy tay xoa xoa mặt phụng phịu nói.

Mặt hắn đanh lại, định quay bước đi.

-Ê….mới về hả?_Nó lấy tay xoa xoa cái hàm lúc nảy bị hắn đau điến.Hỏi hắn từ phía sau.

Dừng bước chân lại.Nhưng không hề lên tiếng,ngụ ý chờ nó nói tiếp.

Tại tự nhiên hỏi tôi rồi con nói.Vậy nói chuyện chính đi.Tại sao lại nhận làm người giám hộ của tôi,con nữa chúng ta không phải bà con ruột thịt hay họ hang xa gì,lại để tôi ở nhà anh.

-Đã nói rồi.”_Hắn lười nhác đáp trả,cho thấy câu hỏi nó từng hỏi bây giờ lập lại thật làm mất thời gian hắn phải nghe như chuyện dư thừa.

Nó hít lấy 1 hơi rồi chậm rãi nói.:-Tôi biết,nhưng câu trả lời đó không thuyết phục,anh muốn gì ở tôi chứ.Một người không có lý do gì để lợi dụng,muốn chơi lại tôi vụ giẫm chân anh thì còn rất nhiều cách,muốn giữ tôi ở đây,chẵng khác nào mang phiền phức,Tôi và anh cũng chẵng nên có quan hệ nào.

Tay đút vào túi quần,bờ vai rộng rắn chắc chậm chạm quay lại,vẻ mặt lãnh đạm với cặp mắt tà mị luôn ẫn hiện ý cười,đôi môi cong cong nhếch lên buông ý nhạt:-Chỉ là thù vị.Cũng chẵng cần cô phải thuyết phục.

-Bá đạo vừa thôi.Tôi có gì thú vị chứ.Hay anh là tên biến thái muốn nuôi nữ sinh để thõa mản”_Vẻ mặt nó lộ ra sự sợ sệt,cứ cố nhìn vào đôi mắt đo để tìm ra chút ý nghĩ của hắn,nhưng hắn vốn là người không dễ dàng đáon ra.

-Tại sao cô không cám ơn tôi gì đã cho cô cuộc sỐng tốt hơn.”Hàm chứa sự chế nhạo của hắn.cô cảm tấhy kh1o chịu mà thỡ mạnh:.Xía…không cần anh từ trước giờ tôi vẫn sống tốt đó thôi.

-cô muốn từ chối điều kiện có lợi.”_Hắn nheo mắt nhìn nó ám muội.:

-Hứ…ta không cần,anh tưởng ai cũng giống như mấy con nhỏ ẻo a ỏng ẻo bên cạnh anh hay sao.Ta không cần người xa lạ như ngươi giúp đở.Ngày mai ta sẽ đi._nó lãnh nhạt trở nên nghiêm túc hơn bình thường.

-Tuỳ cô.

Hắn im lặng,rồi quay bước đi chỉ nói lạnh lung nói.Nó thật sự không thể hiễu hắn đang nghĩ gì. Đối với nó tất cả mọi thứ hiện giờ kễ cả hắn điều xa lạ với thế giới của nó.

Nhìn hắn bước đi.Nó mới để ý thấy trên cổ áo có vết son môi đỏ.

“Chậc…chắc mới đi vui chơi về đây mà.Thôi đi ngủ, ăn cũng no rồi.hehe.”Nó lủi thủi bước về phòng mình.

-------------------

5h30 A.M

Nắng bắt đầu chiếu rọi qua cửa kính phòng nó,Vẫn cái tướng say ngủ không biết trời đất gì hết của nó.Hắn từ từ mở cửa bước vào mà không gõ cửa.Hắn bước chậm đến bên giường,tránh làm nó thức giấc.Miệng hắn lộ rỏ 1 đường cong tuyệt mĩ.

T ÁCH T ÁCH –

TI ẾNG M ÁY ẢNH Đ Ư ỢC CH ỤP LI ÊN T ỤC.

.Xong việc hắn vội bước ra.

Đồng hồ chỉ 6h30.

-Á..chết rôì trể giờ đi học rôì!_nó hoảng hốt bật dậy,đầu tóc rôì tung,mềm gối thì bị nó đạp tung toé.

-Ý..đâu phải chủ nhật mà._nó rôì thừ ra lẫm bẩm 1 mình.------Làm hết hồn,tới cảnh nào rồi ta,hình như cảnh mình đang ôm nguyên con gà quay thì phải.Hêhê,không thưởng thức nữa thì uổng lắm.Woazz…_Lẫm bẫm xong n1o lại ngã lưng xuống định đánh thêm 1 giấc nữa.

-Nguyệt Hàm đâu_hắn từ trong sân vường bận đồ thể thao tay cầm cây gậy đánh tennis bước vào nhà.

-Dạ thưa cậu chủ.Trịnh tiểu thư chưa thức ạ._Ông quan gai kính cẩn đáp,tay cầm lấy cây gậy tennis của hắn trao đem cất.

-Được rồi._nói xong hắn bước lên trên lầu 1.

Phòng hắn đối diện phòng của nó,hắn định bước vào phòng thay đồ nhưng nhìn qua cửa phòng nó.rồi bước tới.Chẵng muốn nhấn chuông phòng,hắn ấn nút rồi của tự mỡ ra.Định bước vào thì thân hình nhỏ nhắn đã đứng trước mặt

-Đứng đây làm gì.”Nó chau mày đưa mắt khó hiễu nhìn hắn.-Có mùi kìa_Tỏ ra vẻ true ghẹo chỉ vào nó..

-Mùi..mùi gì.?_nó quay qua quay lại hữi hữi người mình.-Có mùi gì đâu chớ.—Sau khi kiểm chứng nó ngẫng mặt lên khó hiễu.

-Là mùi khét.

Nó trừng mắt ngẩng cao mặt nhìn hắn.Nhưng không thèm chấp nhất với hắn.Nó liền quay qua vác cái balô lên vai.bước ra cửa.Chưa được mấy bước nó bị hắn nắm tay kéo laị.

-Đi đâu_hắn dường như biết rỏ dự tính của nó,nhưng vẫn cố ý hỏi.

-Rời khỏi đi,hôm qua anh đã cho phép.”Đôi môi nhỏ nhắn mím lại,chẵc lẽ hắn muốn nuốt lời.

-Xuống lầu ăn sáng _Thảy 1 câu lạnh nhạt nhưng chẵng hề biết gì chuyện hôm qua,quay đi xuống lầu,không cần đợi nó.

“Thôi kệ chắc hắn muốn tiễn mình đây mà,ăn đi,sang giờ ăn gà không khí cũng có no gì đâu.hihi.đồ ăn ta tới đây”

Nghĩ rôì nó nhanh chân chạy vụt xuốg.

Thấy hắn xuống ngồi vào bàn,bọn người hầu nhanh chân bưng thức ăn lên.

-Cậu chủ không thay quần áo sao_ông quản gia nhẹ giọng hỏi.

-Lát nữa tôi thay sau.

Thấy nó hí hửng bước vào bàn ăn,mặt mày hớn hở.Hắn khẽ cười nhạt.Nó thì không nhìn thấy,nhưng ông quan gia đã kịp nhìn rỏ biểu hiện của cậu chủ mình .

-Cô cần phải được dạy dỗ lại cách ăn uống.’Tùy vừa vừa ăn vừa nói nhưng khồng hế nhìn lấy nó 1 cái.

-Tại sao tôi cần phải dạy dỗ,tôi sắp đi rồi,anh dạy cái gì chứ._Nó bễu môi.

Hắn vẫn im lặng tiếp tục gắp thức ăn.Nó liếc xéo hắn 1 cái,rồi không them chấp.Nhìn mấy món ăn thì quên hết.

-Woa…đồ ăn gì mà nhìn thôi chãy nước miếng luôn_miệng há to mắt nó sang lên.

Sau khi tàn phá hết bàn ăn

-Wa…no quá đê…_nó xoa xoa bụng ngã người ra ghế.

-Cô có sức công phá lớn thật.Ai nuôi cô chắc mạc luôn quá.

-Nè…nè..Cây muốn lặn mà gió chẳng ngừng là sao?

-Tôi nói là không đúng,nhìn coi cô ăn như chết đói 3 ngày,cả bàn đồ ăn nhiều như vậy mà cô đã ăn sạch hết,coi bộ cái dĩa con bóng hơn cái mặt cô nữa kìa._cái kiểu mĩa mai nhưng vẫn mang theo 1 phần cười..

-Quá đángsao vậy àm nói được,có bữa ăn thôi Dương Tổng có cần keo kiệt vậy không_nó chẳng ngượng mà ngóng cổ lên cãi -Thôi cám ơn bửa ăn,tôi đi đây._Nó đứng dậy cầm balô lên.

-Định đi đâu nữa_hắn vẫn ngồi yên đan tay lại thản nhiên hỏi.

-Thì ra khỏi đây’_Mặt nó ngẫn ra kiểu ngây ngô nhìn hắn đáp.

-Cô có muốn nổi tiếng không”Nói xong hắn ném bức hình được hắn nhờ người đi rửa vào lúc sáng.Thảy xuống bàn ăn

Nó chau maỳ lại khó hiểu.----Ý anh là gì?

Hắn mở mái ảnh lên bấm bấm rồi đưa cho nó.

------ĐÙNG-----

CÚ SỐC MỚI ĐÁNH XUỐNG ĐẦU NÓ ĐÓ MÀ

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương