Tính Mạng Cô Thuộc Về Tôi
-
Chương 142
Đầu cô nhức buốt, loạt hình ảnh nào đó hiện qua rất nhanh, cô thấy máu, thấy ánh mắt người đàn ông, đầu quay cuồng lắc liên tục. Ngước xuống Dương Vĩ đang thở mạnh người run run mồ hôi trên trán ướt đẫm cả áo. Hắn chậm chạp thốt:-Không sao, về thôi.
Thiếu Thất đanh mặt:-Bắt hết bọn chúng lại.
Cả đám hoảng sợ:-Thiếu chủ chúng tôi không biết có là người của ngài. Sao lại bắt chúng tôi.
Không thích giằng co, đám người mắc đồ tay đen đeo kính xung ra lôi từng người đi.
-Thiếu chủ còn Độc Tỷ. Xử lý thế nào ạ!
-Cô ta cũng không sống qua độc của Dương Vĩ, vức xuống sông đi.
-Đưa họ vào bệnh viện đi_Liếc mắt qua Nguyệt Hàm và Dương Vĩ ra lệnh cho thuộc ha:-Còn cô gái đi cùng Trịnh Nguyệt Hàm đưa cô ta về nhà.
-Dạ, Thiếu chủ.
Sắp xếp xong, Thiếu Thất bước đến chỗ Nguyệt Hàm, nhìn lên bàn đã bị hút hết phân nữa, không ngờ hắn ta điên thật, không nghĩ hắn lại không ra tay với bọn kia mà chịu hít ma túy. Hắn chỉ vì Nguyệt Hàm mà cả mạng cũng hai lần đem vức.
Thiếu Thất lắc đầu, khuỵa một chân xuống:-Đi thôi, đưa anh ta vào bệnh viện, nơi đây cảnh sát nhanh chóng sẽ đến.
------------------------------------------------------------------------
Bệnh viện XXX
Nước truyền dịch vẫn đều đặn nhỏ từng giọng, mùi sát trùng nồng đượm sộc vào mũi. Nguyệt Hàm yên lặng người thẫn thờ bên giường bệnh.
Biết được Thiếu Thất đang trông chừng ở phía sau, im lặng lúc lâu lại lên tiếng:-Yên tâm đi, anh ta không nguy hiểm tới tính mạng đâu, hít một lúc nhiều ma túy anh chỉ bị sốc thuốc thôi.
-Tại sao? Tại sao hả?_Môi mấp máy lẫm bẫm. Nguyệt Hàm oán trách bản thân, cô ngục mắt xuống úp đôi bàn tay lên mặt.
-Bọn người đó chỉ là đám công tử tiểu thư ăn chơi, Độc Tỷ cũng là người bán LSD cho Ngô Văn, chúng tôi đem bắt giao cảnh sát rồi cô không cần lo._Anh thận trọng nói, không thể bảo cô ta là đã xử từng người hết rồi, nên viện ra một lí do.
-Anh là cảnh giác ư!
-Cô nghĩ sao cũng được!
-Tại sao anh không tới sớm hơn chứ? Anh có biết trễ một chút nữa là chết người không_Giọng phẫn nộ hơi kích động, Nguyệt Hàm quay lại phía sau.
-Dù sao cũng chưa có chết còn gì!_Anh nhúng vãi mĩm cười, vé như chẳng phải chuyện của anh ta.
Nguyệt Hàm điên tiết cao giọng:-Tên cảnh sát thối như anh, hằng năm công dân đều đóng thuế để làm gì chứ, đợi tính mạng người dân treo giá rồi tàn cuộc mới tới, có cái thuế má nào mà mấy người không thu, tiền bọn tôi đóng để nhéc vào họng mấy người hết rồi ăn cho nặng bụng cứu người cũng chạy không nỗi. Bây giờ còn mở miệng nghe thật dễ dàng, thử hỏi xui xẻo một chút các anh lấy gì chịu trách nhiệm hả, có chết người rồi thì lên báo xin lỗi thoái thác trách nhiệm cho người này người nọ, lúc đó muốn dù đấp cho gia đình thì người cũng không sống dậy được mà nhận.
Sượng người, một câu cũng không nói lại được, mắt cứ trô trố nghe chửi, Thiếu Thất lòng đầy oan ức lại không cách biện hộ. Vò đầu bức tai:-Tôi thì làm gì cô đâu, có chữi cũng phải kiếm bọn ăn chơi kia chứ. Anh ta cũng chưa chết cô kích động như thể cô bị không bằng nhỉ, bộ anh ta chồng cô à!
Không ngờ, câu cuối lại khiến Nguyệt Hàm đơ đứng, não bộ liền hoạt động “Anh ta có phải chồng mình đâu, tự nhiên mình nổi điên cái gì, rãnh đến nhức trứng rồi chăng”
-A..thì anh ta vì cứu tôi mới như vậy, tôi là áy náy..áy náy cố hiểu không?_Bắn ra tia đe dọa, cô hậm hức hệch mũi cao giọng với Thiếu Thất.
-Nguy Biện!
-Im đi!
-Ư…
-Anh Tỉnh rồi!
Vui mừng bất dậy đỡ lấy Dương Vĩ, gương mặt hoàn mĩ như pho tượng bây giờ lại kém sắc môi thường ửng đỏ bị phai nhạt khô nức. Mắt vì nhắm đến khô mà nheo nheo chóp tránh ánh nắng từ cửa sổ.
-Cô ồn ào quá!
-Cái gì, cũng tại cái tên cảnh sát thối này kiếm chuyện thôi_Cô bực dọc chu môi huýt ra phía sau.
Thiếu Thất xụ mặt, nghiến răng”Bị chửi như tát nước còn bảo tôi Kiếm chuyện, cô là loại phụ nữ gì vậy hả”
Đưa mắt chuyễn đi, trong ánh nhìn có phần dao động, mặt Dương Vĩ tối sầm thần thái lại mang sự lạnh giá. Đúng lúc có cuộc gọi đến cho Nguyệt Hàm cô vội vã đi ra.
-Nghe điện thoại lát, xong tôi sẽ đi mua cháo cho anh.!
Để lại hai người đàn ông trong phòng. Không khí lại xuống thấp nhanh chóng.
-Lâu rồi không gặp, Max!
Đánh cho ánh mắt chán ghét, Dương Vĩ đanh giọng đão mắt đi chỗ khác:-Tại sao lại ở đây? Tốt nhất nên biến khỏi đây, đụn đến cô ấy thì đừng có trách tôi.
-Anh nhìn lại xem, anh có còn là lão đại một thời uy phong cường đạo nữa không, anh biến mất khỏi hắc đạo khiến cho đối thủ của Dương Lão Gia cũng không còn, quả thật rất nhàm chán. _Thiếu Thất không muốn đứng một chỗ nữa, di chuyễn đến chiếc ghế cạnh giường thong thả bắt chéo chân.—Về đi!
Đôi mắt sói hiện rõ sự đối địch và đe dọa, âm trầm cất tiếng:-Trịnh Nguyệt Hàm nếu có chuyện gì, đảm bảo ngươi cốt cũng không có để hốt.
Lời của Thiếu Thất bị Dương vĩ bỏ ngoài tai, trong con mắt của đối phương chỉ có chết chốc vả sự bảo vệ mạnh mẽ, anh đành thở dài:-Anh nghĩ tôi làm gì cô ta chứ, người anh nên chú tấm là Dương lão gia kia, Ông ấy lần này sẽ không khoan nhượng nữa đâu, nhất là Trịnh Nguyệt Hàm chính là điểm yếu của anh, còn nữa cô ta chính là mỗi liên kết giữa quá khứ mẹ và cha ruột anh. Dương Lão Gia chắc chắn đang tìm cô ta.
Chân mày khẽ giựt, mặt u ám, Dương Vĩ quan sát động thái của Thiếu Thất xem có ẩn chứa điểm nào kì quái:-Nói rõ hơn đi!
Bật cười, Thiếu Thất khoái trá nhìn sắc thái kinh động của Dương Vĩ, có lẽ vì ở gần Nguyệt hàm quá sâu đậm nên cả cảm xúc Dương Vĩ hắn cũng không che giấu tốt nữa. :-Cách đây 1 năm khi biết Nguyệt Hàm chưa chết, Dương Lão gia đã điều tra về Nguyệt Hàm, cũng biết Trịnh Bằng vẫn còn sống, nếu năm xưa Trịnh Bằng và cha anh không nắm được chứng cứ của ông ta thì đã không xảy ra những hậu quả đời sau.
Thở dài một hơi, Thiếu thất ra vẻ uể oải, lướt qua khuôn mát Dương Vĩ đoán tâm tư, dù biết chẳng có kết quả xác thực nào, anh lại tiếp tục tìm kiếm, nhạn nhạt nói:- Dương Vĩ, anh định suốt đời sẽ thế này sao, dù anh muốn Dương Lão gia cũng không để yên. Tôi là người của Masec không tiện nói quá nhiều, nhưng vì chúng ta từng cùng nhau trải qua tuổi thơ gian khổ, nên tôi vẫn rất coi trọng người đồng hành như anh. Chỉ có anh mới đủ khả năng chống chế sức mạnh của Dương Đổng Khắc. Tôi đợi anh quay về!
Động mi, mắt sâu đen tuyền di chuyền tầm nhìn, vài giây ngắn rôi qua hắn mới chậm chậm cất tiếng:-Tôi chưa từng nghĩ cậu là bạn đồng hành, nếu cậu ảnh hưởng đến Nguyệt Hàm nhất định tôi sẽ lấy mạng cậu.
Một câu nghe lạnh sống lưng, Thiếu Thất ngồi ngay ngắn lại, giọng hờn trách:-Ngày xưa cùng vào sinh ra tử, bây giờ vì một cô gái anh lại quên sạch, thật không có tình nghĩa, Nguyệt Hàm lúc đầu đối với tôi có chút thu hút, nhưng biết cô ta là loại phụ nữ không thể động vào Thiếu Chủ đây tuyệt đối từ bỏ dù là tưởng tượng rồi.
Thu lại ánh nhìn cảnh cáo, hắn hài lòng về câu trả lời của Thiếu thất, giọng trơ nên dễ chịu hơn:- Dương Đổng Khắc có hành động gì với Nguyệt hàm, cách một tuần phải đến thông báo với tôi một lần, còn nữa có trở về hay không chưa tới lượt câu xen vào.
Á khẩu, Thiếu Thất vỗ trán ấm ức, chỉ tay oán trách:-Tôi là Thiếu Chủ của Masec không phải là tay trong của anh, sao anh cứ tự tiện sai bảo người khác như hiễn nhiên vậy hả, thật không có công lý mà.
-Anh dám không làm!
-Haizz…làm..làm…tôi coi như nể anh. _Thiếu Thất vò đầu, bị tên ma đầu này dồn vào đường cùng thật mất hết thể diện, cũng may không có ai ở đây.
-----
Bên ngoài cửa
-Em đây!
-Ngày mai em phải đi tái khám có nhớ không? Mỗi ngày phải ăn đúng bữa, uống thuốc đúng giờ không được ngưng thuốc, anh sẽ theo dỗi tiết học của em ở trường nếu vắng tiết nào anh về sẽ trừng phạt em, em nghe rõ chưa?
-Em nhớ rồi, Henry à anh đừng có trở thành bà mẹ đơn thân như thế có được không, anh ngày càng đạt tiêu chuẩn rồi.
-Em..Em…sao có thể nói anh vậy hả, có phải muốn đầu thai sớm phải không.
-Anh cứ cằn nhằn mãi, có biết lúc nãy em xém không còn nghe được điện thoại của anh không…hơ
-Em nói gì? Em có chuyện gì mà không nói được với anh nữa. Mau nói ngay.
--Ah em đang chuẩn bị lên lớp..ah không nói anh nữa..tạm biệt!—Tít-Tít—
Cô cúp máy vuốt ngực, thở ra phù phù, lỡ miệng một chút nữa là tiêu thật rồi. Cô không dám nghĩ nếu Henry biết cô dám đột nhập vào băng nhóm ăn chơi nhỡ chút không còn ra được. Nghĩ lại tình cảnh lúc đó thật sự như ngàn cân treo sợi tóc, nếu không có Dương vĩ xuất hiện cô không dám nghĩ bản thân sẽ bị ngủ mã phang thay có còn cốt để hốt hay không nữa.
Lòng càm khay cháo, lạy rạo rực cảm giác như đang chăm sóc người yêu cô thấy lạ lẫm rồi mĩm cười khoái chí, tung tăn bước vào.
-Cháo tới rồi, có biết không cháo này tôi phải xếp hàng cả nữa tiếng lận đó. Phải rồi tên cảnh sát đó về rồi sao?
Tay nhanh chóng đỗ vào chén khuấy nhẹ, không nhìn hắn nhưng miệng vẫn uyên thuyên kể công.
Hắn liếc xuống chén cháo nóng bốc khói nghi ngút trên tay cô, khóe môi mang ý cười, miệng há ra chờ sẳn.
Cầm chén cháo nhìn hắn đến đơ người, miệng bất đắc dĩ vì ngượng mà nói:- Anh có tay, cũng chưa bị chặc tay đâu mà…
Đang hết sức hài lòng, liền bị cô đạp một câu bay thẳng ngoài, mặt tối sầm, cảm giác khó chịu hắn ra vẻ dỗi:-Tôi cứu em đó!
Hết cách cô đành ngồi xuống, múc muỗng cháo nóng lên vì ngạ ngừng mặt cũng không dám ngẩn lên, tay đưa thẳng vào họng ai kia;--AA…-
Hốt hoảng trông mặt Dương Vĩ chau chặc khó chịu, môi đỏ ửng lên, cô vội vàng:--Sao thế, không ngon hả?
-N..ó..ng!
-Bụp—Xoảng--Cô bối rối chạy đến rót nước nào ngờ chân tay lóng ngóng đến tuột cái ly xuống sàn, làm Dương Vĩ một phen kinh ngạc, khi cô lúi cuối khom xuống nhặt mảnh vỡ, chẳng may vị chảy máu—A—
Cô thầm chới bới”Cẩu huyết, đúng là cẩu huyết”
Bước vội xuống giường, cầm lấy tay cô đang rướm máu, mặt đanh tối hun tơn mắng:-Đừng có đụn vào nữa, chưa từng nghĩ em lại biến thành người hậu đậu đến vậy. Mau đi băng lại đi, tôi gọi người đến dọn.
Hắn kéo cô lên, xấu hổ không còn chỗ ngẩng mặt, được hắn nắm chặt tay ruột gan lại nóng bừng:-Tôi chỉ muốn làm tốt thôi mà.
Giây sau cô lập tức nhỏe miệng cười, mặt dày:-Nhưng mà vụng về một chút chẳng phải rất lời sau, được nắm tay như vậy tôi không thể nói là không biết ngại đâu a.
-Em cũng biết ngại sao, thì ra bây giờ da mặt còn khá dày.
Hắn bỏ tay cô ra, gọi y tá đến băng vết thương cho cô, kêu người lấy quần áo cho hắn xuất viện.
-Anh đi đâu thế, sức khỏe vẫn chưa…
Dương Vĩ thẳng thừng cởi áo ra, khiến cô giật mình im bặt quay đi. Nhìn bóng lưng của cô khiến hắn thích thú mĩm cười, đừa cợt với cô:-Em xấu hổ cái gì chứ, chẳng phải rất thích sau.
Nào ngờ phút sau bị đá động cô gái mặt dày đóng bê tông nhếch môi lên, mắt gian tà quay lại. Đúng lúc hắn đang mặc kéo quần.
-Sao anh biết tôi rất thích thế, anh biết độc suy nghĩ của người khác chuẩn thật a, không sao anh biết rồi thì tôi sẽ tự nhiên vậy. dù sao 26 năm cũng chưa xem hàng thật ảnh thật.
Dương ngơ mặt độn ra thấy cô vẫn vương ánh nhìn ngồi xuống thản nhiên chiếm đoạt thân thể hắn, vô tư không chút chốp mắt. Hắn thật không chấp nhận kịp một Trịnh Nguyệt Hàm không có trong kí ức một chút nào, hắn còn nhớ rõ vẻ mặt ngại ngừng khi bị hắn ép thay quần áo, còn cả lòng tự tôn mãnh liệt khi hắn cưỡng bức cô khóc đến ôm thân ướt ngất đi, cũng không nghĩ cô lại hay nói nhiều thích kể lễ còn mặt dày không biết xấu hổ. Dương Vĩ kéo nhanh khóa quần lộ cơ thể rắn chắc cơ băp thản nhiên bước đến ngần cô. Chỉ là muốn nhìn ngắm cô gái trước mắt vô cùng sinh động lại đáng yêu.
Cô cắn môi hơi cảnh giác, thu rút người lại:-Sao thế? Đây là bệnh viện nhé.
Trong không giang cô năm quả nữ, hắn mờ ám tiến sát gần mặt cô, cả hơi thở hắn bao phủ gương mắt nhỏ, âm thanh trầm đặc, mắt ngắm nghía:-Em không sợ tôi?
Cô không hiểu câu hỏi của Dương Vĩ có nghĩa gì, lại cho rằng hắn đang chơi đùa cô thử thách cô, chóp vài cái môi chu chu nói:-Không sợ,Anh đẹp trai như vậy có bị ăn tôi cũng toại nguyện a.
-Ặc-Cô liên tiếp khiến não bộ hắn không kịp tiếp nhận, cô không những thẳng thắng lại cố thể đối mắt với hắn mà nói không có liêm sỉ, hắn bắt đầu thấy gian nan, tay đặt lên trán thu người về:-Ngày trước em mà như vậy có thể tôi cũng không bị dày vò nhiều năm như vậy nhỉ?
Nói xong hắn bật cười, nụ cười thú vị có phần quái đảng. Cô lườm hắn cho là hắn đang coi thường cô nên mới cười quái dị như vậy. Dù sao chị đây mặt khá dày có biệt hiệu nên không chấp nhất, đổi lại tâm trạng cô nhỏ nhẹ:-Cám ơn anh.
Mặc nhanh chiếc áo vào, nhìn thân hình cô lại có chút luyến tiếc, mắt đão đi chỗ khác kho khan vfai tiếng:-Không cần, nấu cơm cho cô xong 1 tuần thì đường ai nấy đi.
Thấy hắn đã ra tới cửa, cô vội thu đồ lon ton chạy theo sau:-Không được, do anh đã cứu mạng tôi nên tôi sẽ chăm sóc lại anh.
Hắn đột ngọt dừng lại, làm cô đang đà va trúng lưng, hơi xụ mắt. Dương Vĩ không quay lại nhưng nụ cười càng lúc càng sâu, âm thanh phát ra lại trái ngược rất lạnh lùng:-Em không phá rối đã may lắm rồi, về nhà nấu cơm.
Đến tối.
Lúc đang ngấm nhìn cô ngủ say, sau khi thu dọn trong bếp ra, hắn nhìn thấy cô yên lành trên sa long. Ân cần bế cô lên giường, cẩn thận đắp chăn cho cô, cả nhày hôm qua tới nay cô đã quá mệt mỏi vì kiệt sức. Dương Vĩ cau mày nhìn xuống chân trắng những vết bầm tím, còn ra vết thương dài đã khô máu kéo từ mắt cá chân xuống lòng bàn chân tuy không sâu.
Bàn tay ai đó chạm nhẹ vào lại mang chút tâm tư, mặt hắn đanh chắc khó chịu chân mày cũng nhíu đến như bản thân bị đau. Nhẹ nhàng tìm thuốc sát trùng lau sạch vết máu khô, không nghĩ cô đã để như vậy từ hôm qua tới nay cũng chẳng kêu ca hay xử lí, chỉ yên lặng trông chừng hắn đến lúc tỉnh lại. Lòng hắn xao động, mi mắt dài rũ xuống, tay cẩn thận băng vết thương lại thầm thì bên tai cô.
-Giống như trước đây khi em bị thương tôi vẫn như vậy chờ em ngủ say, đến xử lí vết thương cho em, tôi đã nghĩ như vậy là đủ, cũng tưởng rằng sẽ không còn cơ hội này nữa.
-Nếu tôi cứ như vậy chạm vào cuộc sống của em,khi em tỉnh lại em có rời bỏ tôi lần nữa không.
Giọng hắn khàn đặc, cư thoang thỏang lướt qua gió, ngón tay thon dài mâm mê da mặt cô đến thâm luyến.
-Em từng hỏi tôi có thích em, nhưng em không biết vị trí của em không còn ở giới hạn thích nữa, nó bao trọn cả linh hồn tôi từ lâu rồi, tôi cũng không có từ ngữ để nói em biết với tôi thích em vẫn chưa đủ hình dung.
-Tôi không có cách nào bảo vệ em khỏi những mối nguy hiểm đang chờ em phía trước, chỉ có cách biến em thành công cụ giết người, tôi còn sợ sự ích kỉ của tôi không đủ bảo vệ em.
-Anh đang nói gì?
Đột ngột giọng nói lạnh buốt cất lên, đôi mắt to tròn bật mở sáng lập láp dưới ánh sáng trăng rọi qua của sổ, nét mặt cô ẩn hiện phần săc sảo lạnh giá.
Thiếu Thất đanh mặt:-Bắt hết bọn chúng lại.
Cả đám hoảng sợ:-Thiếu chủ chúng tôi không biết có là người của ngài. Sao lại bắt chúng tôi.
Không thích giằng co, đám người mắc đồ tay đen đeo kính xung ra lôi từng người đi.
-Thiếu chủ còn Độc Tỷ. Xử lý thế nào ạ!
-Cô ta cũng không sống qua độc của Dương Vĩ, vức xuống sông đi.
-Đưa họ vào bệnh viện đi_Liếc mắt qua Nguyệt Hàm và Dương Vĩ ra lệnh cho thuộc ha:-Còn cô gái đi cùng Trịnh Nguyệt Hàm đưa cô ta về nhà.
-Dạ, Thiếu chủ.
Sắp xếp xong, Thiếu Thất bước đến chỗ Nguyệt Hàm, nhìn lên bàn đã bị hút hết phân nữa, không ngờ hắn ta điên thật, không nghĩ hắn lại không ra tay với bọn kia mà chịu hít ma túy. Hắn chỉ vì Nguyệt Hàm mà cả mạng cũng hai lần đem vức.
Thiếu Thất lắc đầu, khuỵa một chân xuống:-Đi thôi, đưa anh ta vào bệnh viện, nơi đây cảnh sát nhanh chóng sẽ đến.
------------------------------------------------------------------------
Bệnh viện XXX
Nước truyền dịch vẫn đều đặn nhỏ từng giọng, mùi sát trùng nồng đượm sộc vào mũi. Nguyệt Hàm yên lặng người thẫn thờ bên giường bệnh.
Biết được Thiếu Thất đang trông chừng ở phía sau, im lặng lúc lâu lại lên tiếng:-Yên tâm đi, anh ta không nguy hiểm tới tính mạng đâu, hít một lúc nhiều ma túy anh chỉ bị sốc thuốc thôi.
-Tại sao? Tại sao hả?_Môi mấp máy lẫm bẫm. Nguyệt Hàm oán trách bản thân, cô ngục mắt xuống úp đôi bàn tay lên mặt.
-Bọn người đó chỉ là đám công tử tiểu thư ăn chơi, Độc Tỷ cũng là người bán LSD cho Ngô Văn, chúng tôi đem bắt giao cảnh sát rồi cô không cần lo._Anh thận trọng nói, không thể bảo cô ta là đã xử từng người hết rồi, nên viện ra một lí do.
-Anh là cảnh giác ư!
-Cô nghĩ sao cũng được!
-Tại sao anh không tới sớm hơn chứ? Anh có biết trễ một chút nữa là chết người không_Giọng phẫn nộ hơi kích động, Nguyệt Hàm quay lại phía sau.
-Dù sao cũng chưa có chết còn gì!_Anh nhúng vãi mĩm cười, vé như chẳng phải chuyện của anh ta.
Nguyệt Hàm điên tiết cao giọng:-Tên cảnh sát thối như anh, hằng năm công dân đều đóng thuế để làm gì chứ, đợi tính mạng người dân treo giá rồi tàn cuộc mới tới, có cái thuế má nào mà mấy người không thu, tiền bọn tôi đóng để nhéc vào họng mấy người hết rồi ăn cho nặng bụng cứu người cũng chạy không nỗi. Bây giờ còn mở miệng nghe thật dễ dàng, thử hỏi xui xẻo một chút các anh lấy gì chịu trách nhiệm hả, có chết người rồi thì lên báo xin lỗi thoái thác trách nhiệm cho người này người nọ, lúc đó muốn dù đấp cho gia đình thì người cũng không sống dậy được mà nhận.
Sượng người, một câu cũng không nói lại được, mắt cứ trô trố nghe chửi, Thiếu Thất lòng đầy oan ức lại không cách biện hộ. Vò đầu bức tai:-Tôi thì làm gì cô đâu, có chữi cũng phải kiếm bọn ăn chơi kia chứ. Anh ta cũng chưa chết cô kích động như thể cô bị không bằng nhỉ, bộ anh ta chồng cô à!
Không ngờ, câu cuối lại khiến Nguyệt Hàm đơ đứng, não bộ liền hoạt động “Anh ta có phải chồng mình đâu, tự nhiên mình nổi điên cái gì, rãnh đến nhức trứng rồi chăng”
-A..thì anh ta vì cứu tôi mới như vậy, tôi là áy náy..áy náy cố hiểu không?_Bắn ra tia đe dọa, cô hậm hức hệch mũi cao giọng với Thiếu Thất.
-Nguy Biện!
-Im đi!
-Ư…
-Anh Tỉnh rồi!
Vui mừng bất dậy đỡ lấy Dương Vĩ, gương mặt hoàn mĩ như pho tượng bây giờ lại kém sắc môi thường ửng đỏ bị phai nhạt khô nức. Mắt vì nhắm đến khô mà nheo nheo chóp tránh ánh nắng từ cửa sổ.
-Cô ồn ào quá!
-Cái gì, cũng tại cái tên cảnh sát thối này kiếm chuyện thôi_Cô bực dọc chu môi huýt ra phía sau.
Thiếu Thất xụ mặt, nghiến răng”Bị chửi như tát nước còn bảo tôi Kiếm chuyện, cô là loại phụ nữ gì vậy hả”
Đưa mắt chuyễn đi, trong ánh nhìn có phần dao động, mặt Dương Vĩ tối sầm thần thái lại mang sự lạnh giá. Đúng lúc có cuộc gọi đến cho Nguyệt Hàm cô vội vã đi ra.
-Nghe điện thoại lát, xong tôi sẽ đi mua cháo cho anh.!
Để lại hai người đàn ông trong phòng. Không khí lại xuống thấp nhanh chóng.
-Lâu rồi không gặp, Max!
Đánh cho ánh mắt chán ghét, Dương Vĩ đanh giọng đão mắt đi chỗ khác:-Tại sao lại ở đây? Tốt nhất nên biến khỏi đây, đụn đến cô ấy thì đừng có trách tôi.
-Anh nhìn lại xem, anh có còn là lão đại một thời uy phong cường đạo nữa không, anh biến mất khỏi hắc đạo khiến cho đối thủ của Dương Lão Gia cũng không còn, quả thật rất nhàm chán. _Thiếu Thất không muốn đứng một chỗ nữa, di chuyễn đến chiếc ghế cạnh giường thong thả bắt chéo chân.—Về đi!
Đôi mắt sói hiện rõ sự đối địch và đe dọa, âm trầm cất tiếng:-Trịnh Nguyệt Hàm nếu có chuyện gì, đảm bảo ngươi cốt cũng không có để hốt.
Lời của Thiếu Thất bị Dương vĩ bỏ ngoài tai, trong con mắt của đối phương chỉ có chết chốc vả sự bảo vệ mạnh mẽ, anh đành thở dài:-Anh nghĩ tôi làm gì cô ta chứ, người anh nên chú tấm là Dương lão gia kia, Ông ấy lần này sẽ không khoan nhượng nữa đâu, nhất là Trịnh Nguyệt Hàm chính là điểm yếu của anh, còn nữa cô ta chính là mỗi liên kết giữa quá khứ mẹ và cha ruột anh. Dương Lão Gia chắc chắn đang tìm cô ta.
Chân mày khẽ giựt, mặt u ám, Dương Vĩ quan sát động thái của Thiếu Thất xem có ẩn chứa điểm nào kì quái:-Nói rõ hơn đi!
Bật cười, Thiếu Thất khoái trá nhìn sắc thái kinh động của Dương Vĩ, có lẽ vì ở gần Nguyệt hàm quá sâu đậm nên cả cảm xúc Dương Vĩ hắn cũng không che giấu tốt nữa. :-Cách đây 1 năm khi biết Nguyệt Hàm chưa chết, Dương Lão gia đã điều tra về Nguyệt Hàm, cũng biết Trịnh Bằng vẫn còn sống, nếu năm xưa Trịnh Bằng và cha anh không nắm được chứng cứ của ông ta thì đã không xảy ra những hậu quả đời sau.
Thở dài một hơi, Thiếu thất ra vẻ uể oải, lướt qua khuôn mát Dương Vĩ đoán tâm tư, dù biết chẳng có kết quả xác thực nào, anh lại tiếp tục tìm kiếm, nhạn nhạt nói:- Dương Vĩ, anh định suốt đời sẽ thế này sao, dù anh muốn Dương Lão gia cũng không để yên. Tôi là người của Masec không tiện nói quá nhiều, nhưng vì chúng ta từng cùng nhau trải qua tuổi thơ gian khổ, nên tôi vẫn rất coi trọng người đồng hành như anh. Chỉ có anh mới đủ khả năng chống chế sức mạnh của Dương Đổng Khắc. Tôi đợi anh quay về!
Động mi, mắt sâu đen tuyền di chuyền tầm nhìn, vài giây ngắn rôi qua hắn mới chậm chậm cất tiếng:-Tôi chưa từng nghĩ cậu là bạn đồng hành, nếu cậu ảnh hưởng đến Nguyệt Hàm nhất định tôi sẽ lấy mạng cậu.
Một câu nghe lạnh sống lưng, Thiếu Thất ngồi ngay ngắn lại, giọng hờn trách:-Ngày xưa cùng vào sinh ra tử, bây giờ vì một cô gái anh lại quên sạch, thật không có tình nghĩa, Nguyệt Hàm lúc đầu đối với tôi có chút thu hút, nhưng biết cô ta là loại phụ nữ không thể động vào Thiếu Chủ đây tuyệt đối từ bỏ dù là tưởng tượng rồi.
Thu lại ánh nhìn cảnh cáo, hắn hài lòng về câu trả lời của Thiếu thất, giọng trơ nên dễ chịu hơn:- Dương Đổng Khắc có hành động gì với Nguyệt hàm, cách một tuần phải đến thông báo với tôi một lần, còn nữa có trở về hay không chưa tới lượt câu xen vào.
Á khẩu, Thiếu Thất vỗ trán ấm ức, chỉ tay oán trách:-Tôi là Thiếu Chủ của Masec không phải là tay trong của anh, sao anh cứ tự tiện sai bảo người khác như hiễn nhiên vậy hả, thật không có công lý mà.
-Anh dám không làm!
-Haizz…làm..làm…tôi coi như nể anh. _Thiếu Thất vò đầu, bị tên ma đầu này dồn vào đường cùng thật mất hết thể diện, cũng may không có ai ở đây.
-----
Bên ngoài cửa
-Em đây!
-Ngày mai em phải đi tái khám có nhớ không? Mỗi ngày phải ăn đúng bữa, uống thuốc đúng giờ không được ngưng thuốc, anh sẽ theo dỗi tiết học của em ở trường nếu vắng tiết nào anh về sẽ trừng phạt em, em nghe rõ chưa?
-Em nhớ rồi, Henry à anh đừng có trở thành bà mẹ đơn thân như thế có được không, anh ngày càng đạt tiêu chuẩn rồi.
-Em..Em…sao có thể nói anh vậy hả, có phải muốn đầu thai sớm phải không.
-Anh cứ cằn nhằn mãi, có biết lúc nãy em xém không còn nghe được điện thoại của anh không…hơ
-Em nói gì? Em có chuyện gì mà không nói được với anh nữa. Mau nói ngay.
--Ah em đang chuẩn bị lên lớp..ah không nói anh nữa..tạm biệt!—Tít-Tít—
Cô cúp máy vuốt ngực, thở ra phù phù, lỡ miệng một chút nữa là tiêu thật rồi. Cô không dám nghĩ nếu Henry biết cô dám đột nhập vào băng nhóm ăn chơi nhỡ chút không còn ra được. Nghĩ lại tình cảnh lúc đó thật sự như ngàn cân treo sợi tóc, nếu không có Dương vĩ xuất hiện cô không dám nghĩ bản thân sẽ bị ngủ mã phang thay có còn cốt để hốt hay không nữa.
Lòng càm khay cháo, lạy rạo rực cảm giác như đang chăm sóc người yêu cô thấy lạ lẫm rồi mĩm cười khoái chí, tung tăn bước vào.
-Cháo tới rồi, có biết không cháo này tôi phải xếp hàng cả nữa tiếng lận đó. Phải rồi tên cảnh sát đó về rồi sao?
Tay nhanh chóng đỗ vào chén khuấy nhẹ, không nhìn hắn nhưng miệng vẫn uyên thuyên kể công.
Hắn liếc xuống chén cháo nóng bốc khói nghi ngút trên tay cô, khóe môi mang ý cười, miệng há ra chờ sẳn.
Cầm chén cháo nhìn hắn đến đơ người, miệng bất đắc dĩ vì ngượng mà nói:- Anh có tay, cũng chưa bị chặc tay đâu mà…
Đang hết sức hài lòng, liền bị cô đạp một câu bay thẳng ngoài, mặt tối sầm, cảm giác khó chịu hắn ra vẻ dỗi:-Tôi cứu em đó!
Hết cách cô đành ngồi xuống, múc muỗng cháo nóng lên vì ngạ ngừng mặt cũng không dám ngẩn lên, tay đưa thẳng vào họng ai kia;--AA…-
Hốt hoảng trông mặt Dương Vĩ chau chặc khó chịu, môi đỏ ửng lên, cô vội vàng:--Sao thế, không ngon hả?
-N..ó..ng!
-Bụp—Xoảng--Cô bối rối chạy đến rót nước nào ngờ chân tay lóng ngóng đến tuột cái ly xuống sàn, làm Dương Vĩ một phen kinh ngạc, khi cô lúi cuối khom xuống nhặt mảnh vỡ, chẳng may vị chảy máu—A—
Cô thầm chới bới”Cẩu huyết, đúng là cẩu huyết”
Bước vội xuống giường, cầm lấy tay cô đang rướm máu, mặt đanh tối hun tơn mắng:-Đừng có đụn vào nữa, chưa từng nghĩ em lại biến thành người hậu đậu đến vậy. Mau đi băng lại đi, tôi gọi người đến dọn.
Hắn kéo cô lên, xấu hổ không còn chỗ ngẩng mặt, được hắn nắm chặt tay ruột gan lại nóng bừng:-Tôi chỉ muốn làm tốt thôi mà.
Giây sau cô lập tức nhỏe miệng cười, mặt dày:-Nhưng mà vụng về một chút chẳng phải rất lời sau, được nắm tay như vậy tôi không thể nói là không biết ngại đâu a.
-Em cũng biết ngại sao, thì ra bây giờ da mặt còn khá dày.
Hắn bỏ tay cô ra, gọi y tá đến băng vết thương cho cô, kêu người lấy quần áo cho hắn xuất viện.
-Anh đi đâu thế, sức khỏe vẫn chưa…
Dương Vĩ thẳng thừng cởi áo ra, khiến cô giật mình im bặt quay đi. Nhìn bóng lưng của cô khiến hắn thích thú mĩm cười, đừa cợt với cô:-Em xấu hổ cái gì chứ, chẳng phải rất thích sau.
Nào ngờ phút sau bị đá động cô gái mặt dày đóng bê tông nhếch môi lên, mắt gian tà quay lại. Đúng lúc hắn đang mặc kéo quần.
-Sao anh biết tôi rất thích thế, anh biết độc suy nghĩ của người khác chuẩn thật a, không sao anh biết rồi thì tôi sẽ tự nhiên vậy. dù sao 26 năm cũng chưa xem hàng thật ảnh thật.
Dương ngơ mặt độn ra thấy cô vẫn vương ánh nhìn ngồi xuống thản nhiên chiếm đoạt thân thể hắn, vô tư không chút chốp mắt. Hắn thật không chấp nhận kịp một Trịnh Nguyệt Hàm không có trong kí ức một chút nào, hắn còn nhớ rõ vẻ mặt ngại ngừng khi bị hắn ép thay quần áo, còn cả lòng tự tôn mãnh liệt khi hắn cưỡng bức cô khóc đến ôm thân ướt ngất đi, cũng không nghĩ cô lại hay nói nhiều thích kể lễ còn mặt dày không biết xấu hổ. Dương Vĩ kéo nhanh khóa quần lộ cơ thể rắn chắc cơ băp thản nhiên bước đến ngần cô. Chỉ là muốn nhìn ngắm cô gái trước mắt vô cùng sinh động lại đáng yêu.
Cô cắn môi hơi cảnh giác, thu rút người lại:-Sao thế? Đây là bệnh viện nhé.
Trong không giang cô năm quả nữ, hắn mờ ám tiến sát gần mặt cô, cả hơi thở hắn bao phủ gương mắt nhỏ, âm thanh trầm đặc, mắt ngắm nghía:-Em không sợ tôi?
Cô không hiểu câu hỏi của Dương Vĩ có nghĩa gì, lại cho rằng hắn đang chơi đùa cô thử thách cô, chóp vài cái môi chu chu nói:-Không sợ,Anh đẹp trai như vậy có bị ăn tôi cũng toại nguyện a.
-Ặc-Cô liên tiếp khiến não bộ hắn không kịp tiếp nhận, cô không những thẳng thắng lại cố thể đối mắt với hắn mà nói không có liêm sỉ, hắn bắt đầu thấy gian nan, tay đặt lên trán thu người về:-Ngày trước em mà như vậy có thể tôi cũng không bị dày vò nhiều năm như vậy nhỉ?
Nói xong hắn bật cười, nụ cười thú vị có phần quái đảng. Cô lườm hắn cho là hắn đang coi thường cô nên mới cười quái dị như vậy. Dù sao chị đây mặt khá dày có biệt hiệu nên không chấp nhất, đổi lại tâm trạng cô nhỏ nhẹ:-Cám ơn anh.
Mặc nhanh chiếc áo vào, nhìn thân hình cô lại có chút luyến tiếc, mắt đão đi chỗ khác kho khan vfai tiếng:-Không cần, nấu cơm cho cô xong 1 tuần thì đường ai nấy đi.
Thấy hắn đã ra tới cửa, cô vội thu đồ lon ton chạy theo sau:-Không được, do anh đã cứu mạng tôi nên tôi sẽ chăm sóc lại anh.
Hắn đột ngọt dừng lại, làm cô đang đà va trúng lưng, hơi xụ mắt. Dương Vĩ không quay lại nhưng nụ cười càng lúc càng sâu, âm thanh phát ra lại trái ngược rất lạnh lùng:-Em không phá rối đã may lắm rồi, về nhà nấu cơm.
Đến tối.
Lúc đang ngấm nhìn cô ngủ say, sau khi thu dọn trong bếp ra, hắn nhìn thấy cô yên lành trên sa long. Ân cần bế cô lên giường, cẩn thận đắp chăn cho cô, cả nhày hôm qua tới nay cô đã quá mệt mỏi vì kiệt sức. Dương Vĩ cau mày nhìn xuống chân trắng những vết bầm tím, còn ra vết thương dài đã khô máu kéo từ mắt cá chân xuống lòng bàn chân tuy không sâu.
Bàn tay ai đó chạm nhẹ vào lại mang chút tâm tư, mặt hắn đanh chắc khó chịu chân mày cũng nhíu đến như bản thân bị đau. Nhẹ nhàng tìm thuốc sát trùng lau sạch vết máu khô, không nghĩ cô đã để như vậy từ hôm qua tới nay cũng chẳng kêu ca hay xử lí, chỉ yên lặng trông chừng hắn đến lúc tỉnh lại. Lòng hắn xao động, mi mắt dài rũ xuống, tay cẩn thận băng vết thương lại thầm thì bên tai cô.
-Giống như trước đây khi em bị thương tôi vẫn như vậy chờ em ngủ say, đến xử lí vết thương cho em, tôi đã nghĩ như vậy là đủ, cũng tưởng rằng sẽ không còn cơ hội này nữa.
-Nếu tôi cứ như vậy chạm vào cuộc sống của em,khi em tỉnh lại em có rời bỏ tôi lần nữa không.
Giọng hắn khàn đặc, cư thoang thỏang lướt qua gió, ngón tay thon dài mâm mê da mặt cô đến thâm luyến.
-Em từng hỏi tôi có thích em, nhưng em không biết vị trí của em không còn ở giới hạn thích nữa, nó bao trọn cả linh hồn tôi từ lâu rồi, tôi cũng không có từ ngữ để nói em biết với tôi thích em vẫn chưa đủ hình dung.
-Tôi không có cách nào bảo vệ em khỏi những mối nguy hiểm đang chờ em phía trước, chỉ có cách biến em thành công cụ giết người, tôi còn sợ sự ích kỉ của tôi không đủ bảo vệ em.
-Anh đang nói gì?
Đột ngột giọng nói lạnh buốt cất lên, đôi mắt to tròn bật mở sáng lập láp dưới ánh sáng trăng rọi qua của sổ, nét mặt cô ẩn hiện phần săc sảo lạnh giá.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook