Tính Mạng Cô Thuộc Về Tôi
-
Chương 138: Rắc rối
Cô nheo mắt ngước lên in dáng vẻ quen thuộc, thần thái lãnh đạm không giống kẻ phá hoại. Ngáp một cái lớn, cô nhựa giọng.
-Phải rồi, hôm qua mơ còn dang dở, bây giờ tôi phải tiếp tục cuộc hẹn tối qua mới được a.
Nói rồi theo ý thức đóng cửa. Tay hắn nhanh chặn lại.
-Không phải hôm qua, mà lúc chiều._Không nói nhiều hắn kéo tay cô lôi đi lên sân thượng chung cư,
-What?_Cô cau có, mắt bất lức khi bị hắn đặt ngồi kế bên cái bục lớn dùng để ngồi ở sân thượng mà ngước cổ lên.
“Không ngờ tự mình tạt máu chó vô người, không nghĩ tên này xem cuộc hẹn là thật hành hạ mình ngồi đây, trời ơi lạnh mục xương”
Bận áo ngủ trắng mỏng manh cô co rút người trong luồng gió khuya, còn ngẫn đầu xái cổ xem mấy cái chấm trắng li ti chẳng ra cái hình thù gì. Cũng không dám mắng chửi hắn, bản thân cũng sợ hắn sẽ nổi giận.
Lặng lẽ như vậy đến mệt chết, lạnh cống người mà cái tên khúc gỗ mặt đá vẫn cứ trơ trơ không chút ga lăng khoác áo ấm cho cô, đàn ông như vậy mà cũng có người thishc chắc mắt toàn mắt heo hết.
Xoay qua, thấy ánh mắt cô buồn ngủ, lại đay nghiến đâm đâm nhìn cái áo khoác đen của hắn như muốn trấn lột . Tất nhiên, hắn không phải không rõ, cô chỉ kiếm chuyện nói, nhưng ai bảo cô muốn đem hắn ra làm cái bình phong, hắn không phải tùy tiện mà dắt mũi được, môi cười thích thú giễu cợt:-Lạnh sao?
Cô vui mừng khi hắn hiểu ra, đầu gật mạnh, mắt sáng rỡ. Nào ngờ, lập tức bị dập tắc sinh hận,
-Thế ráng ngồi tý nữa đi hết sao rồi xuống.
--Beng—Bị sốc muốn hộc huyết.
Mắt cô tóe lửa, con buồn ngủ cũng biến mất:-Có phải anh cố ý không, không nghĩ ra đàn ông khô cằn như anh mấy cô gái kia thích cái gì, mắt họ bị đục thủy tinh thế rồi. Biết vậy chiều không nổi điên kiếm chuyện với cô ta.
Trong cơn lửa giận, cô bất ngờ bị hắn giơ tay ôm cả người lôi vào trong áo, cả người hắn bao phủ cô, chiếc áo khoác rộng đến mức ôm được cả hai. Hoảng hốt quá cô giẫy ra. Không biết rằng sức mạnh hắn khiến cô bị chiếm trọn cử động cũng không được.
Lồng ngực hắn rộng lại vô cùng ấm, khiến người cô bị sượng mà run rẫy:--Cái gì vậy mau buông ra, anh lại giở trò gì?
Bị hơi thở nam tính, mùi bạc hà nóng ấm phả xuống đầu và mặt, tim cô sợ đến sắp bay ra ngoài :-Lúc chiều thì tâm tình người đẹp, bây giờ thì cùng tôi mờ ám, anh là đồ sắc lang. Tôi thét lên bây giờ bỏ ra.
-Dám thét tôi sẽ hôn cô!
Am thanh trầm lại không biết là trêu chọc hay nghiêm túc, hắn cứ lãnh đạm như vậy siết chặt cô.
Nguyệt Hàm mặt tái mét, co rụt cổ xuống, môi mím chặt” Tên này điên rồi, có phải như tiểu nhu nói bệnh hoạn hay tâm thần phân liệt không a”
-Anh..anh…sao lại xấu xa thế hả?
-Xấu thế nào?
-Bộ lúc chiều cùng người đẹp ba vòng của anh chưa đủ toại nguyện sao, bây giờ còn thiếu thốn._Trong lòng ai kia, cô từ lạnh cống chuyển qua nóng ran, thở hổn hển vì ghẹt thở.
Phía trên im lặng, cả sat có chút u ám, thanh âm không mặn không nhạt cất:-Tôi chưa đụn đến cô gái đó.
-Thế cô ta hẹn anh tan ca làm gì?
-Tối nay đi xem phim. Cũng từ chối rồi.
Não lại căng thẳng hơn khi nghe hắn nói ra rõ ràng lại nghiêm túc. Không biết nên hỏi tại sao hay không đành im re không rục rịch.
Thấy cô không quấy nữa, phía trên lại mĩm cười, nụ cười vui vẻ hiếm có, giọng cũng trở nên dịu hơn:- Em bảo phải cùng tôi ngắm sao, nên tôi từ chối rồi.
-Thế dịp khác tôi không hẹn anh thi anh sẽ hẹn cô ta ư!_Không ngờ cô càng tò mò càng day, lại không nghĩ bản thân biến thành cô vợ nhỏ hay ghen tuông mà tuy hỏi.
Không chút suy nghĩ hắn đáp:-Vậy tôi sẽ bảo em hẹn tôi.
-Nằm mơ đi!_Cô có tý tý nào đó vừa lòng, lại huýt mặt kinh thường.
-Có phải đàn ông lại thích mấy cô gái chân dài điện nước quá tải không nhỉ?_Cô chu môi tò mò dò ý,
Đúng như suy nghĩ cô, hắn trầm ngâm rồi dứt khoác:-Ừ.
-Thế ngực nhỏ, không xinh đẹp thì bị mấy người bỏ mặc_Có chút không cam, cô muốn lấy lại lòng tự tôn phụ nữ.
-Xem ra em rất thích tìm hiểu đàn ông, chi bằng tôi cho em tìm hiểu tôi.
Căn môi, bức rức chửi một tiếng:- Xấu xa, tôi quen thân anh chắc, anh mờ ám vậy có tìm cũng không tìm nổi. Cả cái tên còn chưa rõ.
-Dương Vĩ, hàng xóm sát vách em, làm nhân viên chuyển hàng. Đủ chưa.
Bàn tay hắn ôm chặt cơ thể cô, từng giây từng phút hắn đều sợ vụt mất hơi ấm này, 4 năm rồi giống như trải qua hàng thế kỷ, cảm giác địa ngục hắn chưa từng sợ, cái chết cũng chẳng để vào mắt, chỉ khi phải điên cuồng tìm kiếm bóng dáng quen thuộc trong tuyệt vọng rồi yên lặng nơi bóng tối ngắm cô từ xa vui vẻ với người khác, trông nụ cười mà mãi mãi cô cũng chưa từng dành trọn vẹn cho hắn. Trãi qua bao nhiêu sóng gió, phiêu bạc cùng cô từng nơi, nhưng chẳng thể nhận ra phần tình cảm bị chôn chặt đến khi cô thật sự biến mất rồi thì nhận ra người phụ nữ này phải dùng cả tính mạng hắn để bảo vệ, hắn không cho phép ai cướp mắt đi sự sống của cô, dù là cô đi nữa.
Hắn nợ cô rất nhiều, nợ cả một gia đình, một phần 4 tuổi đời, nhưng nếu cho hắn quay lại có lẽ hắn vẫn không có cách nào khác hơn ngoài làm tổn thưởng cô. Nhưng vĩnh viễn cũng không cô biết hắn luôn âm thầm làm gì cô.
Ngay cả bây giờ, hắn phải giằng co liệu ở bên cạnh lại tham lam quấy rầy cô. Có phải cô sẽ lại nhớ ra rồi hận hắn, hắn chẳng thà cả đời cứ thế này yên lặng ngấm nhìn cô. Khi người ta bị mất đi thứ quý giá mới biết thế nào là đủ.
Trở về với không gian mờ ám tình cảm lẫn lộn lúc có lúc không.
Nguyệt Hàm bị hắn dọa nãy giờ, cứ ngỡ như vẫn còn nằm mồng, lời thốt ra cũng theo nhận thức:-Chưa đủ, còn cả tính cách, bạn bè, gia đình. Vân vân và vân..
Đôi mắt đen thâm thúy ngước lên bầu trời đêm lấp lánh ánh sao. Nguyệt Hàm vẫn chờ đợi câu trả lời của hắn, nhưng dường như bên trên vẫn tĩnh lặng khiến cô bất giác chau may nhẹ cử động thân như muốn vùng ra. Cũng không nghĩ hắn vẫn có phản xạ nhanh kéo cô lại chưa chịu buông, người cô run rẫy, lòng ngực bị sự cồn cào khó tả cứ đè nặng hơi thở:-Anh sao không trả lời, tôi nghĩ anh đã ngủ rồi chứ.
-Những gì em thấy chính là tôi, vẫn chưa đủ. Em đang sợ cái ?
Cảm nhận cô đang run rẫy, hắn cảm giác cô đang sợ.
-Thử gặp một người không quen biết thân thiết mấy, đột nhiên tới ôm không buông , hỏi có cô gái nào không chết khiếp được chứ!
Hắn cuối đâu xuống hỏm vai cọ xát lên tóc cô tham luyến, âm thanh phát ra từ cổ họng khan đặc thứ cảm xúc phức tạp:-Em luôn sợ tôi như vậy, dù là bất cứ thời điểm nào, dù ngay cả khi em kiên cường chống đối tôi em cũng đang sợ hãi.
Tim cô như muốn ngừng đập, bỡi giọng nói kia ấm áp lại mờ mịch khó tả, cô nghi ngờ hỏi:--Anh đang nói gì vây, chúng ta đã quen nhau sao?
-Không, Trịnh Nguyệt Hàm bây giờ là lần đàu tôi biết. Người phụ nữ kia đã không còn xuất hiện nữa.
Cô hoang mang khi âm thanh kia có phần run run giống như đang cố kìm nén nỗi thống khổ mà hắn cố che đậy. “Tên này làm sao vậy, quả thật bị thần kinh sao” Cô ngẫm nghĩ mắt cứ căng ra, răng hàm cắn chặt để giữ bình tĩnh, cô ngập ngừng:-Người anh nói là cô gái anh yêu phải không?
Hơi thở hắn đã bao phủ cả tâm trí cô, lúc này cô cảm nhận rõ ràng trái tim hắn đang đau, ngay cả tay cũng siết cô càng lúc càng chặt đến đau nhức làm cả sắp tắt thở:-Tôi nói anh không hài lòng cũng đừng mưu sát người vô tội chứ, tôi sắp bị anh siết chết rồi.
Ý thức hành động vô thức của mình, hắn buông lỏng ra hơn, nhạt giọng:-Cách tôi yêu cô ta đã làm cô ta vĩnh viễn không quay lại nữa.
-Tại sao? Anh chọc giận người ta à, phụ nữ nên được nuông chiều anh không nên quá khô khan như vậy, còn nữa xung quanh anh rất nhiều phụ nữ vây bám, con gái người ta đương nhiên sẽ không có cảm giác an toàn với anh.
Phía trên ra vẻ đồng tình, nhẹ gật đầu, môi khẽ cong:-Cô am hiểu như vậy, đã trải qua nhiều rồi?
Mặt đanh lại, ra vẻ ta đây sợ bị đôi phương chê cười mặt tràn trề tự tin:-Tất nhiên, tôi là kinh nghiệm đầy mình đấy nhé.
--AA…đau..anh điên hay sao..siết chết tôi!
-Nói thử tôi nghe, bao nhiêu người, đã như thế nào?
-Xuýt, sao phải kể anh nghe. Chẳng phải đang nói về cô người yêu của anh sao?
--AAA….đau…đàn ông thối…Á Á..được được tôi nói, chắc 5 6 người à không 9 10 người gì..ầy thật ra là 14… 15..Úi Úi.. đau…
-Em thành thật một chút!_Đột nhiên hắn trở giọng lạnh lẽo, mang chút uy lực, tay cố ý siết mạnh cô răn đe.
-Thì 4 người, đã nắm tay, đã ôm, đã hôn..Hơ..Chụt..
Nguyệt Hàm lần này bị chấn động mạnh không kịp phản ứng miệng đã bị hắn dán chặt, Không ngờ thoát một cái hắn xoay cô lại ấn mạnh xuống môi cô, rõ ràng là sự tàn bạo áp chế, nhưng nó mang chút tham lam uyến luyến còn cả mê muội, đầu cô như bị bốc cháy, đập mạnh vào người hắn cứ ú ớ
--Ư..Ưm…th..ả..thả…Ư..Ư.._Đầu cô lắc điên cuồng hoảng sợ tột cùng khi chiếc lưỡi cuồng bạo của hắn thâm dò đưa vào khoang miệng cô, cảm giác đôi môi hắn mềm mại lại rất ngọt, sau đó bị hắn thô bạo tách cả răng ra mặc sức lục lội. Ý thức phản đối mãnh liệt, mắt trợn đến muốn rớt con ngươi đen.
Lúc này cô nhìn rõ ràng gương mặt hắn sát đến ngộp thở, da hắn đúng là khi tiếp xúc cảm giác lành lạnh rất dễ chịu, đôi mi khép chặt của hắn vừa dày vừa cong đến cô phải ghen tỵ. “Khốn khiếp, tên biến thái nào đẹp như hắn ta thà chết một lần bị cuồng bạo cũng được a.”
(T/g: Hết chịu nổi chị Trịnh rồi, lúc này lại háo sắc vì đã lâu thiếu hơi người ta mà)
Cô bất giác nhấm mắt lại đón nhận nụ hôn của hắn, bản thân cũng không hiểu tại sao hắn hành động như vậy, cũng không rõ bản thân lại thích thú nụ hôn mãnh liệt như thế. Cô lại ngây ngô không biết nhân phối hợp thế nào, lưỡi cứ giả bộ đun đẫy theo, cô vụng về lại muốn chứng tỏ kinh nghiệm cố ý chủ động ngước lại, khiến hắn có phần ngạc nhiên bất mở mắt ra.
Giây sau, cô bị hắn làm giật mình, cô ngẩn ngơ nhìn hắn đẫy cô ra cũng không hiểu vì sao, đôi mắt ngập tràn cảm xúc lạnh lùng, xa lạ lại mang có ý cười cợt. Nhìn đôi môi cô trắng bệch ra vì cuồng nhiệt, mắt hắn chuyển đi nơi khác:-Không biết 4 người đàn ông nào đã hôn em lại thiếu chỉ dạy. Bước cơ bản cũng không biết.
Nghe được sự trêu chọc của hắn, thì ra hắn biết cô đang nói khoác, tham dò cô cõ kinh nghiệm hay không cũng đừng lấy ra thức nghiệm ngay lập tức chứ “Ây da nụ hôn đầu a…thì ra chỉ chọc ghẹo mình, mất mặt muốn chết, bây giờ tôi đây muốn nhảy lầu”
Mặt chù ụ, tức tối vò đầu, miệng lại chẳng thốt nổi lại, mắc ánh nhìn kì quái của hắn là gì, cô bức bách đứng phắt dậy.
:-Không chơi nữa, tôi chưa có bạn trai đấy rồi sao, bị anh cướp nụ hôn đầu rồi, anh chịu trách nhiệm cho tôi.
Tay sờ lên môi, hất giọng. Còn một tay cô chỉ chỉ vào hắn.
Đôi mắt sâu lấp lánh tia sáng như sao trên trời, hắn nheo mắt nhìn cô, động thái cũng đứng lên, chỉnh lại áo khoác:-Lại muốn tôi đền cái gì, 26 tuổi vẫn cho là nụ hôn đầu, Trịnh Nguyệt Hàm em thật giống đồ ngốc.
Khí huyết không lưu thông, cô hít vào thở ra, tay vuốt vuốt ngức cố nén bình tĩnh, một chút nữa thôi là gào thét cả lên:-DƯƠNG VĨ, anh nói tôi ngốc! Rõ ràng bị anh lừa phỉnh mà, mắc đền anh mắc đền anh…26 tuổi rồi sao không được có nụ hồn đầu tiên à.
Anh nhàm chán đáp, tay vào vào túi:-Không đền, không phải nụ hôn đầu đền cái gì chứ!
Giọng vì giận mà lập bấp:-Anh..anh ngang ngược, không phải anh cướp nụ hôn đầu tiên của tôi thì là ai chứ. Còn chối.
-Phải rồi, hôm qua mơ còn dang dở, bây giờ tôi phải tiếp tục cuộc hẹn tối qua mới được a.
Nói rồi theo ý thức đóng cửa. Tay hắn nhanh chặn lại.
-Không phải hôm qua, mà lúc chiều._Không nói nhiều hắn kéo tay cô lôi đi lên sân thượng chung cư,
-What?_Cô cau có, mắt bất lức khi bị hắn đặt ngồi kế bên cái bục lớn dùng để ngồi ở sân thượng mà ngước cổ lên.
“Không ngờ tự mình tạt máu chó vô người, không nghĩ tên này xem cuộc hẹn là thật hành hạ mình ngồi đây, trời ơi lạnh mục xương”
Bận áo ngủ trắng mỏng manh cô co rút người trong luồng gió khuya, còn ngẫn đầu xái cổ xem mấy cái chấm trắng li ti chẳng ra cái hình thù gì. Cũng không dám mắng chửi hắn, bản thân cũng sợ hắn sẽ nổi giận.
Lặng lẽ như vậy đến mệt chết, lạnh cống người mà cái tên khúc gỗ mặt đá vẫn cứ trơ trơ không chút ga lăng khoác áo ấm cho cô, đàn ông như vậy mà cũng có người thishc chắc mắt toàn mắt heo hết.
Xoay qua, thấy ánh mắt cô buồn ngủ, lại đay nghiến đâm đâm nhìn cái áo khoác đen của hắn như muốn trấn lột . Tất nhiên, hắn không phải không rõ, cô chỉ kiếm chuyện nói, nhưng ai bảo cô muốn đem hắn ra làm cái bình phong, hắn không phải tùy tiện mà dắt mũi được, môi cười thích thú giễu cợt:-Lạnh sao?
Cô vui mừng khi hắn hiểu ra, đầu gật mạnh, mắt sáng rỡ. Nào ngờ, lập tức bị dập tắc sinh hận,
-Thế ráng ngồi tý nữa đi hết sao rồi xuống.
--Beng—Bị sốc muốn hộc huyết.
Mắt cô tóe lửa, con buồn ngủ cũng biến mất:-Có phải anh cố ý không, không nghĩ ra đàn ông khô cằn như anh mấy cô gái kia thích cái gì, mắt họ bị đục thủy tinh thế rồi. Biết vậy chiều không nổi điên kiếm chuyện với cô ta.
Trong cơn lửa giận, cô bất ngờ bị hắn giơ tay ôm cả người lôi vào trong áo, cả người hắn bao phủ cô, chiếc áo khoác rộng đến mức ôm được cả hai. Hoảng hốt quá cô giẫy ra. Không biết rằng sức mạnh hắn khiến cô bị chiếm trọn cử động cũng không được.
Lồng ngực hắn rộng lại vô cùng ấm, khiến người cô bị sượng mà run rẫy:--Cái gì vậy mau buông ra, anh lại giở trò gì?
Bị hơi thở nam tính, mùi bạc hà nóng ấm phả xuống đầu và mặt, tim cô sợ đến sắp bay ra ngoài :-Lúc chiều thì tâm tình người đẹp, bây giờ thì cùng tôi mờ ám, anh là đồ sắc lang. Tôi thét lên bây giờ bỏ ra.
-Dám thét tôi sẽ hôn cô!
Am thanh trầm lại không biết là trêu chọc hay nghiêm túc, hắn cứ lãnh đạm như vậy siết chặt cô.
Nguyệt Hàm mặt tái mét, co rụt cổ xuống, môi mím chặt” Tên này điên rồi, có phải như tiểu nhu nói bệnh hoạn hay tâm thần phân liệt không a”
-Anh..anh…sao lại xấu xa thế hả?
-Xấu thế nào?
-Bộ lúc chiều cùng người đẹp ba vòng của anh chưa đủ toại nguyện sao, bây giờ còn thiếu thốn._Trong lòng ai kia, cô từ lạnh cống chuyển qua nóng ran, thở hổn hển vì ghẹt thở.
Phía trên im lặng, cả sat có chút u ám, thanh âm không mặn không nhạt cất:-Tôi chưa đụn đến cô gái đó.
-Thế cô ta hẹn anh tan ca làm gì?
-Tối nay đi xem phim. Cũng từ chối rồi.
Não lại căng thẳng hơn khi nghe hắn nói ra rõ ràng lại nghiêm túc. Không biết nên hỏi tại sao hay không đành im re không rục rịch.
Thấy cô không quấy nữa, phía trên lại mĩm cười, nụ cười vui vẻ hiếm có, giọng cũng trở nên dịu hơn:- Em bảo phải cùng tôi ngắm sao, nên tôi từ chối rồi.
-Thế dịp khác tôi không hẹn anh thi anh sẽ hẹn cô ta ư!_Không ngờ cô càng tò mò càng day, lại không nghĩ bản thân biến thành cô vợ nhỏ hay ghen tuông mà tuy hỏi.
Không chút suy nghĩ hắn đáp:-Vậy tôi sẽ bảo em hẹn tôi.
-Nằm mơ đi!_Cô có tý tý nào đó vừa lòng, lại huýt mặt kinh thường.
-Có phải đàn ông lại thích mấy cô gái chân dài điện nước quá tải không nhỉ?_Cô chu môi tò mò dò ý,
Đúng như suy nghĩ cô, hắn trầm ngâm rồi dứt khoác:-Ừ.
-Thế ngực nhỏ, không xinh đẹp thì bị mấy người bỏ mặc_Có chút không cam, cô muốn lấy lại lòng tự tôn phụ nữ.
-Xem ra em rất thích tìm hiểu đàn ông, chi bằng tôi cho em tìm hiểu tôi.
Căn môi, bức rức chửi một tiếng:- Xấu xa, tôi quen thân anh chắc, anh mờ ám vậy có tìm cũng không tìm nổi. Cả cái tên còn chưa rõ.
-Dương Vĩ, hàng xóm sát vách em, làm nhân viên chuyển hàng. Đủ chưa.
Bàn tay hắn ôm chặt cơ thể cô, từng giây từng phút hắn đều sợ vụt mất hơi ấm này, 4 năm rồi giống như trải qua hàng thế kỷ, cảm giác địa ngục hắn chưa từng sợ, cái chết cũng chẳng để vào mắt, chỉ khi phải điên cuồng tìm kiếm bóng dáng quen thuộc trong tuyệt vọng rồi yên lặng nơi bóng tối ngắm cô từ xa vui vẻ với người khác, trông nụ cười mà mãi mãi cô cũng chưa từng dành trọn vẹn cho hắn. Trãi qua bao nhiêu sóng gió, phiêu bạc cùng cô từng nơi, nhưng chẳng thể nhận ra phần tình cảm bị chôn chặt đến khi cô thật sự biến mất rồi thì nhận ra người phụ nữ này phải dùng cả tính mạng hắn để bảo vệ, hắn không cho phép ai cướp mắt đi sự sống của cô, dù là cô đi nữa.
Hắn nợ cô rất nhiều, nợ cả một gia đình, một phần 4 tuổi đời, nhưng nếu cho hắn quay lại có lẽ hắn vẫn không có cách nào khác hơn ngoài làm tổn thưởng cô. Nhưng vĩnh viễn cũng không cô biết hắn luôn âm thầm làm gì cô.
Ngay cả bây giờ, hắn phải giằng co liệu ở bên cạnh lại tham lam quấy rầy cô. Có phải cô sẽ lại nhớ ra rồi hận hắn, hắn chẳng thà cả đời cứ thế này yên lặng ngấm nhìn cô. Khi người ta bị mất đi thứ quý giá mới biết thế nào là đủ.
Trở về với không gian mờ ám tình cảm lẫn lộn lúc có lúc không.
Nguyệt Hàm bị hắn dọa nãy giờ, cứ ngỡ như vẫn còn nằm mồng, lời thốt ra cũng theo nhận thức:-Chưa đủ, còn cả tính cách, bạn bè, gia đình. Vân vân và vân..
Đôi mắt đen thâm thúy ngước lên bầu trời đêm lấp lánh ánh sao. Nguyệt Hàm vẫn chờ đợi câu trả lời của hắn, nhưng dường như bên trên vẫn tĩnh lặng khiến cô bất giác chau may nhẹ cử động thân như muốn vùng ra. Cũng không nghĩ hắn vẫn có phản xạ nhanh kéo cô lại chưa chịu buông, người cô run rẫy, lòng ngực bị sự cồn cào khó tả cứ đè nặng hơi thở:-Anh sao không trả lời, tôi nghĩ anh đã ngủ rồi chứ.
-Những gì em thấy chính là tôi, vẫn chưa đủ. Em đang sợ cái ?
Cảm nhận cô đang run rẫy, hắn cảm giác cô đang sợ.
-Thử gặp một người không quen biết thân thiết mấy, đột nhiên tới ôm không buông , hỏi có cô gái nào không chết khiếp được chứ!
Hắn cuối đâu xuống hỏm vai cọ xát lên tóc cô tham luyến, âm thanh phát ra từ cổ họng khan đặc thứ cảm xúc phức tạp:-Em luôn sợ tôi như vậy, dù là bất cứ thời điểm nào, dù ngay cả khi em kiên cường chống đối tôi em cũng đang sợ hãi.
Tim cô như muốn ngừng đập, bỡi giọng nói kia ấm áp lại mờ mịch khó tả, cô nghi ngờ hỏi:--Anh đang nói gì vây, chúng ta đã quen nhau sao?
-Không, Trịnh Nguyệt Hàm bây giờ là lần đàu tôi biết. Người phụ nữ kia đã không còn xuất hiện nữa.
Cô hoang mang khi âm thanh kia có phần run run giống như đang cố kìm nén nỗi thống khổ mà hắn cố che đậy. “Tên này làm sao vậy, quả thật bị thần kinh sao” Cô ngẫm nghĩ mắt cứ căng ra, răng hàm cắn chặt để giữ bình tĩnh, cô ngập ngừng:-Người anh nói là cô gái anh yêu phải không?
Hơi thở hắn đã bao phủ cả tâm trí cô, lúc này cô cảm nhận rõ ràng trái tim hắn đang đau, ngay cả tay cũng siết cô càng lúc càng chặt đến đau nhức làm cả sắp tắt thở:-Tôi nói anh không hài lòng cũng đừng mưu sát người vô tội chứ, tôi sắp bị anh siết chết rồi.
Ý thức hành động vô thức của mình, hắn buông lỏng ra hơn, nhạt giọng:-Cách tôi yêu cô ta đã làm cô ta vĩnh viễn không quay lại nữa.
-Tại sao? Anh chọc giận người ta à, phụ nữ nên được nuông chiều anh không nên quá khô khan như vậy, còn nữa xung quanh anh rất nhiều phụ nữ vây bám, con gái người ta đương nhiên sẽ không có cảm giác an toàn với anh.
Phía trên ra vẻ đồng tình, nhẹ gật đầu, môi khẽ cong:-Cô am hiểu như vậy, đã trải qua nhiều rồi?
Mặt đanh lại, ra vẻ ta đây sợ bị đôi phương chê cười mặt tràn trề tự tin:-Tất nhiên, tôi là kinh nghiệm đầy mình đấy nhé.
--AA…đau..anh điên hay sao..siết chết tôi!
-Nói thử tôi nghe, bao nhiêu người, đã như thế nào?
-Xuýt, sao phải kể anh nghe. Chẳng phải đang nói về cô người yêu của anh sao?
--AAA….đau…đàn ông thối…Á Á..được được tôi nói, chắc 5 6 người à không 9 10 người gì..ầy thật ra là 14… 15..Úi Úi.. đau…
-Em thành thật một chút!_Đột nhiên hắn trở giọng lạnh lẽo, mang chút uy lực, tay cố ý siết mạnh cô răn đe.
-Thì 4 người, đã nắm tay, đã ôm, đã hôn..Hơ..Chụt..
Nguyệt Hàm lần này bị chấn động mạnh không kịp phản ứng miệng đã bị hắn dán chặt, Không ngờ thoát một cái hắn xoay cô lại ấn mạnh xuống môi cô, rõ ràng là sự tàn bạo áp chế, nhưng nó mang chút tham lam uyến luyến còn cả mê muội, đầu cô như bị bốc cháy, đập mạnh vào người hắn cứ ú ớ
--Ư..Ưm…th..ả..thả…Ư..Ư.._Đầu cô lắc điên cuồng hoảng sợ tột cùng khi chiếc lưỡi cuồng bạo của hắn thâm dò đưa vào khoang miệng cô, cảm giác đôi môi hắn mềm mại lại rất ngọt, sau đó bị hắn thô bạo tách cả răng ra mặc sức lục lội. Ý thức phản đối mãnh liệt, mắt trợn đến muốn rớt con ngươi đen.
Lúc này cô nhìn rõ ràng gương mặt hắn sát đến ngộp thở, da hắn đúng là khi tiếp xúc cảm giác lành lạnh rất dễ chịu, đôi mi khép chặt của hắn vừa dày vừa cong đến cô phải ghen tỵ. “Khốn khiếp, tên biến thái nào đẹp như hắn ta thà chết một lần bị cuồng bạo cũng được a.”
(T/g: Hết chịu nổi chị Trịnh rồi, lúc này lại háo sắc vì đã lâu thiếu hơi người ta mà)
Cô bất giác nhấm mắt lại đón nhận nụ hôn của hắn, bản thân cũng không hiểu tại sao hắn hành động như vậy, cũng không rõ bản thân lại thích thú nụ hôn mãnh liệt như thế. Cô lại ngây ngô không biết nhân phối hợp thế nào, lưỡi cứ giả bộ đun đẫy theo, cô vụng về lại muốn chứng tỏ kinh nghiệm cố ý chủ động ngước lại, khiến hắn có phần ngạc nhiên bất mở mắt ra.
Giây sau, cô bị hắn làm giật mình, cô ngẩn ngơ nhìn hắn đẫy cô ra cũng không hiểu vì sao, đôi mắt ngập tràn cảm xúc lạnh lùng, xa lạ lại mang có ý cười cợt. Nhìn đôi môi cô trắng bệch ra vì cuồng nhiệt, mắt hắn chuyển đi nơi khác:-Không biết 4 người đàn ông nào đã hôn em lại thiếu chỉ dạy. Bước cơ bản cũng không biết.
Nghe được sự trêu chọc của hắn, thì ra hắn biết cô đang nói khoác, tham dò cô cõ kinh nghiệm hay không cũng đừng lấy ra thức nghiệm ngay lập tức chứ “Ây da nụ hôn đầu a…thì ra chỉ chọc ghẹo mình, mất mặt muốn chết, bây giờ tôi đây muốn nhảy lầu”
Mặt chù ụ, tức tối vò đầu, miệng lại chẳng thốt nổi lại, mắc ánh nhìn kì quái của hắn là gì, cô bức bách đứng phắt dậy.
:-Không chơi nữa, tôi chưa có bạn trai đấy rồi sao, bị anh cướp nụ hôn đầu rồi, anh chịu trách nhiệm cho tôi.
Tay sờ lên môi, hất giọng. Còn một tay cô chỉ chỉ vào hắn.
Đôi mắt sâu lấp lánh tia sáng như sao trên trời, hắn nheo mắt nhìn cô, động thái cũng đứng lên, chỉnh lại áo khoác:-Lại muốn tôi đền cái gì, 26 tuổi vẫn cho là nụ hôn đầu, Trịnh Nguyệt Hàm em thật giống đồ ngốc.
Khí huyết không lưu thông, cô hít vào thở ra, tay vuốt vuốt ngức cố nén bình tĩnh, một chút nữa thôi là gào thét cả lên:-DƯƠNG VĨ, anh nói tôi ngốc! Rõ ràng bị anh lừa phỉnh mà, mắc đền anh mắc đền anh…26 tuổi rồi sao không được có nụ hồn đầu tiên à.
Anh nhàm chán đáp, tay vào vào túi:-Không đền, không phải nụ hôn đầu đền cái gì chứ!
Giọng vì giận mà lập bấp:-Anh..anh ngang ngược, không phải anh cướp nụ hôn đầu tiên của tôi thì là ai chứ. Còn chối.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook