Tinh Linh Tuyết
-
Chương 6: Sẽ gặp lại
Để có được thông tin từ Ngọc Phượng nàng đã phải mất cả buổi tìm hết các sách nói về tình cảm nam nữ để đọc thế nhưng những gì nàng tìm thấy cũng không nhiều lắm. Cuối cùng nàng ảm đạm rời đi thư phòng thì đột nhiên phát hiện một chồng sách cũ kỹ có rất nhiều sách bám bụi như đã lâu không có người đọc đến số sách này đều nói đến tâm tư nữ nhân và cách theo đuổi nữ nhân. Nàng nghiêng đầu nghĩ một lát, theo đuổi nữ nhân và nam nhân chắc là không khác nhau mấy có thể dùng được đi, thế là nàng bắt tay vào nghiên cứu chỗ sách kia. Đến điểm hẹn với Ngọc Phượng nàng cùng nàng ta bắt đầu nghiên cứu phương án.
- Theo như muội đọc thì trong sách nói muốn một người thích lại mình thì phải theo đuổi.
- Theo đuổi. Nghĩa là thế nào? Nàng ta nghiêng đầu nhìn nàng mong chờ.
- Ách cái này… sách không có nói, nhưng có lẽ là đuổi theo người mình thích, chắc là vậy. Nàng ở một bên ngẫm nghĩ. Nếu đọc xuôi không hiểu thì lộn ngược lại đi, có lẽ cũng không khác là mấy.
- Đuổi theo? Huynh ấy đâu có chạy, ta làm sao đuổi theo. Chẳng lẽ lại chờ khi nào huynh ấy chạy liền đuổi theo sao? Làm thế huynh ất sẽ thích lại ta sao? Muội chắc chứ? Cái này nàng ta chưa từng nghe nói nha, nếu phải thích tất cả những người đuổi theo bọn họ thì sẻ rất phiền nha vì họ là sát thủ, đa số những kẻ đuổi theo đều là trả thù cả. Nàng ta đưa ra nghi hoặc thật sâu chờ chờ nàng giải thích.
- À…việc này, sách không có nói…sách chỉ viết phải vui vẻ theo đuổi, theo muội thấy có lẽ đuổi theo mà mang theo thiện ý và sát ý có khi mang đến kết quả khác nhau đi. Còn về khác nhau thế nào thì…cái này nàng đoán thôi nàng cũng không biết nha.
- Với lại đuổi theo cũng đâu có phải chỉ khi huynh ấy chạy tỷ mới theo. Theo muội thì đuổi theo đây có lẽ là muốn nói bình thường huynh ấy không chạy thì tỷ đi theo, huynh ấy chạy thì tỷ đuổi theo, giống việc mà Phương muội làm ấy.cái này là nàng tự rut ra kết luận, cũng chẳng biết có đúng không.
- À… thế gọi là theo dõi. Nàng ta bừng tỉnh đại ngộ nói.
- Ách, muội nghĩ cũng không phải, theo dõi là lén lút còn trong sách nói phải công khai theo đuổi cơ. Nàng như kẻ hướng dẫn nhiệt tình nói.
- Vậy thì là theo đuôi,ta nghĩ sách chắc là viết sai rồi, theo đuôi lại ghi thành theo đuổi. Nàng ta ra vẻ uyên bác lý luận.
- Tỷ thật thông minh mới nhìn liền biết sách viết sai nha. Nàng sáng mắt ngưỡng mộ nàng ta nói.
- Đương nhiên, ai cũng khen ta thông minh tư chất hơn người mà, mấy lãi già viết sách có khi lớn tuổi mắt hoa nên ghi loạn cả lên. Nàng ta dương dương tự đắc nói.
- Hừ con hồ li tinh kia thì ra cũng đã nghiên cứu cách dụ dỗ Hằng Phong sư huynh rồi, ả coi bộ cũng rất ghe gớm đi. Nàng ta chống tay vào hai bên hông nghiến răng nghiến lợi nói bộ dáng như một tiểu tức phụ bị kẻ cướp mất phu quân. Rồi chợt như nghĩ ra gì đó ánh mắt nàng ta lóe sáng hướng nàng hỏi :
- Nhưng ngoài theo đuôi ra còn làm gì khác nữa ? Ngọc Phượng lại dùng mắt mong chờ nhìn nàng khiến nàng thật sự đấu tranh tư tưởng lắm mới nói ra những gì đọc được.
- À tặng hoa, khen người đó đẹp. Nàng tìm mờ cả mắt nhưng cũng chỉ có sách chỉ cách nam nhân ái mộ nữ nhân chứ không có sách nào chỉ cho nàng nữ nhân phải làm thế nào. Thôi thì cứ xem nam nhân là nữ nhân mà làm theo vậy chắc là không vấn đề gì đi.
- Muội chắc chứ, khen Hằng Phong sao ? Huynh ấy sẽ vui khi ta khen huynh ấy đẹp sao? Nàng ta có chút nghi ngờ thế nhưng nàng nói với vẻ quả quyết:
- Không phải tỷ cũng vui khi được khen đẹp sao? Muội, ách…Muội cũng rất vui, khuôn mặt nàng ửng đỏ, khi ấy khi Minh Nhật khen nàng thực sự là nàng rất vui, vui đến mức luống cuống không rõ phải phản ứng thế nào. Dù đã sáu năm nhưng cảm giác ngày hôm đó nàng sẽ mãi không quên. Như vừa ý với kết luận nàng đưa ra Ngọc Phượng ghé vào tai nàng nói nhỏ:
- Nhiệm vụ lần này của muội là Lăng gia ở thành Đông, còn người hướng dẫn là đại sư huynh. Lúc đầu nghe nói người hướng dẫn muội là nhị sư huynh nhưng sau đó đại sư huynh nói muốn là người hường dẫn cho muội từ giờ cho tới khi muội có thể tự nhận nhiệm vụ. Nàng như kẻ ngốc mà đơ ra mãi khi sư tỷ Ngọc Phượng chạy mất thì nàng mới tiêu hóa được tin tức ấy. Vậy là nàng sắp gặp lại hắn, Tim nàng đập thật nhanh, nàng đã ngóng trông nhìn thấy hắn rất lâu , rất lâu rồi. Nàng đã nghĩ ra mọi tình huống hắn và nàng sẽ gặp lại, vì nàng là người chậm chạp ngay cả suy nghĩ và phản ứng cũng rất chậm nha. Nàng không muốn vì luống cuống mà lại nói và hành động không thể kiểm soát được rồi thì hối hận như lần trước gặp phải hắn. Từ lần đó nàng không ngừng hối hận, nếu biết ngày đó hắn đi là sáu năm, nàng sẽ không phản ứng như vậy phản ứng mà không kịp suy nghĩ. Nhưng nàng cũng chưa từng nghĩ hắn sẽ gặp lại nàng trong vai trò kẻ hướng dẫn cùng giám sát nhiệm vụ. Nàng chỉ nghĩ bọn họ sẽ tình cờ chạm mặt hoặc giả hắn tới đưa thuốc trị thương bị nàng bắt gặp, hoặc sư phụ gọi nàng tới phòng rồi gặp hắn như lần trước. Nhưng ngàn lần nghĩ cũng không nghĩ đến sẽ gặp lại trong tình cảnh này, nàng sẽ phải phản ứng thế nào ngày đó đây. Tim đập nhộn nhạo trong lòng dâng lên từng đợt cảm giác vui sướng cùng mong chờ, nàng sắp gặp lại hắn.
- Theo như muội đọc thì trong sách nói muốn một người thích lại mình thì phải theo đuổi.
- Theo đuổi. Nghĩa là thế nào? Nàng ta nghiêng đầu nhìn nàng mong chờ.
- Ách cái này… sách không có nói, nhưng có lẽ là đuổi theo người mình thích, chắc là vậy. Nàng ở một bên ngẫm nghĩ. Nếu đọc xuôi không hiểu thì lộn ngược lại đi, có lẽ cũng không khác là mấy.
- Đuổi theo? Huynh ấy đâu có chạy, ta làm sao đuổi theo. Chẳng lẽ lại chờ khi nào huynh ấy chạy liền đuổi theo sao? Làm thế huynh ất sẽ thích lại ta sao? Muội chắc chứ? Cái này nàng ta chưa từng nghe nói nha, nếu phải thích tất cả những người đuổi theo bọn họ thì sẻ rất phiền nha vì họ là sát thủ, đa số những kẻ đuổi theo đều là trả thù cả. Nàng ta đưa ra nghi hoặc thật sâu chờ chờ nàng giải thích.
- À…việc này, sách không có nói…sách chỉ viết phải vui vẻ theo đuổi, theo muội thấy có lẽ đuổi theo mà mang theo thiện ý và sát ý có khi mang đến kết quả khác nhau đi. Còn về khác nhau thế nào thì…cái này nàng đoán thôi nàng cũng không biết nha.
- Với lại đuổi theo cũng đâu có phải chỉ khi huynh ấy chạy tỷ mới theo. Theo muội thì đuổi theo đây có lẽ là muốn nói bình thường huynh ấy không chạy thì tỷ đi theo, huynh ấy chạy thì tỷ đuổi theo, giống việc mà Phương muội làm ấy.cái này là nàng tự rut ra kết luận, cũng chẳng biết có đúng không.
- À… thế gọi là theo dõi. Nàng ta bừng tỉnh đại ngộ nói.
- Ách, muội nghĩ cũng không phải, theo dõi là lén lút còn trong sách nói phải công khai theo đuổi cơ. Nàng như kẻ hướng dẫn nhiệt tình nói.
- Vậy thì là theo đuôi,ta nghĩ sách chắc là viết sai rồi, theo đuôi lại ghi thành theo đuổi. Nàng ta ra vẻ uyên bác lý luận.
- Tỷ thật thông minh mới nhìn liền biết sách viết sai nha. Nàng sáng mắt ngưỡng mộ nàng ta nói.
- Đương nhiên, ai cũng khen ta thông minh tư chất hơn người mà, mấy lãi già viết sách có khi lớn tuổi mắt hoa nên ghi loạn cả lên. Nàng ta dương dương tự đắc nói.
- Hừ con hồ li tinh kia thì ra cũng đã nghiên cứu cách dụ dỗ Hằng Phong sư huynh rồi, ả coi bộ cũng rất ghe gớm đi. Nàng ta chống tay vào hai bên hông nghiến răng nghiến lợi nói bộ dáng như một tiểu tức phụ bị kẻ cướp mất phu quân. Rồi chợt như nghĩ ra gì đó ánh mắt nàng ta lóe sáng hướng nàng hỏi :
- Nhưng ngoài theo đuôi ra còn làm gì khác nữa ? Ngọc Phượng lại dùng mắt mong chờ nhìn nàng khiến nàng thật sự đấu tranh tư tưởng lắm mới nói ra những gì đọc được.
- À tặng hoa, khen người đó đẹp. Nàng tìm mờ cả mắt nhưng cũng chỉ có sách chỉ cách nam nhân ái mộ nữ nhân chứ không có sách nào chỉ cho nàng nữ nhân phải làm thế nào. Thôi thì cứ xem nam nhân là nữ nhân mà làm theo vậy chắc là không vấn đề gì đi.
- Muội chắc chứ, khen Hằng Phong sao ? Huynh ấy sẽ vui khi ta khen huynh ấy đẹp sao? Nàng ta có chút nghi ngờ thế nhưng nàng nói với vẻ quả quyết:
- Không phải tỷ cũng vui khi được khen đẹp sao? Muội, ách…Muội cũng rất vui, khuôn mặt nàng ửng đỏ, khi ấy khi Minh Nhật khen nàng thực sự là nàng rất vui, vui đến mức luống cuống không rõ phải phản ứng thế nào. Dù đã sáu năm nhưng cảm giác ngày hôm đó nàng sẽ mãi không quên. Như vừa ý với kết luận nàng đưa ra Ngọc Phượng ghé vào tai nàng nói nhỏ:
- Nhiệm vụ lần này của muội là Lăng gia ở thành Đông, còn người hướng dẫn là đại sư huynh. Lúc đầu nghe nói người hướng dẫn muội là nhị sư huynh nhưng sau đó đại sư huynh nói muốn là người hường dẫn cho muội từ giờ cho tới khi muội có thể tự nhận nhiệm vụ. Nàng như kẻ ngốc mà đơ ra mãi khi sư tỷ Ngọc Phượng chạy mất thì nàng mới tiêu hóa được tin tức ấy. Vậy là nàng sắp gặp lại hắn, Tim nàng đập thật nhanh, nàng đã ngóng trông nhìn thấy hắn rất lâu , rất lâu rồi. Nàng đã nghĩ ra mọi tình huống hắn và nàng sẽ gặp lại, vì nàng là người chậm chạp ngay cả suy nghĩ và phản ứng cũng rất chậm nha. Nàng không muốn vì luống cuống mà lại nói và hành động không thể kiểm soát được rồi thì hối hận như lần trước gặp phải hắn. Từ lần đó nàng không ngừng hối hận, nếu biết ngày đó hắn đi là sáu năm, nàng sẽ không phản ứng như vậy phản ứng mà không kịp suy nghĩ. Nhưng nàng cũng chưa từng nghĩ hắn sẽ gặp lại nàng trong vai trò kẻ hướng dẫn cùng giám sát nhiệm vụ. Nàng chỉ nghĩ bọn họ sẽ tình cờ chạm mặt hoặc giả hắn tới đưa thuốc trị thương bị nàng bắt gặp, hoặc sư phụ gọi nàng tới phòng rồi gặp hắn như lần trước. Nhưng ngàn lần nghĩ cũng không nghĩ đến sẽ gặp lại trong tình cảnh này, nàng sẽ phải phản ứng thế nào ngày đó đây. Tim đập nhộn nhạo trong lòng dâng lên từng đợt cảm giác vui sướng cùng mong chờ, nàng sắp gặp lại hắn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook