Tinh Linh Tuyết
-
Chương 2: Phong linh sát
Thật sâu trong khu rừng trúc có một sơn trang cũ kỹ trong trang có một tiểu cô nương đang cố ngồi dậy từ chiếc giường gỗ, nàng với tay lấy bình trà trên bàn :
- Ngũ tiểu thư, cô cần gì cứ sai nô tì. Một tỷ tỷ xinh đẹp hướng nàng chạy đến. Nàng chỉ cười gật đầu với nàng ta, thế nhưng mặt nàng ta bỗng biến sắc.
- Ngũ tiểu thư, nếu nô tì hầu hạ cô không tốt cô cứ nói nô tỳ sẽ sửa, ngàn vạn lần đừng khinh thường nô tỳ như thế. Nàng khó hiểu nhíu chặt mày nhìn nàng ta thì nàng ta càng luống cuống hơn nữa quỳ sụp xuống đất khóc ngất không thôi, cứ như nàng sắp giết nàng ta tới nơi ấy. Nàng nghi hoặc bước lại chiếc gương đồng chỉ thấy trong gương là khuôn mặt hết sức dọa người. Xuất hiện trong gương không phải vẻ mặt nhíu mày khó hiểu mà là khuôn mặt lạnh băng không chút tình cảm nào chỉ có đôi lông mày hơi nhíu nhẹ, làm đôi mắt hơi híp lại khiến cho nàng mang bộ mặt đằng đằng sát khí. Lại nhìn vào gương và thử cười như lúc nãy thì cũng thật khiến nàng sợ chết khiếp nha. Vẫn khuôn mặt lạnh băng đó nhưng thay vì nhíu mày híp mắt dọa người thì nay khóe miệng chỉ nhếch nhẹ một bên hai mắt cũng híp lại nhìn như đang khinh khi người ấy. Buông rơi gương tiều cô nương ngã lăn quay ra đất bất tỉnh.
Vì không nhớ gì về bản thân mình ,lại nhặt được nàng trong mùa đông lạnh nhất,trên người nàng lại phủ đầy tuyết nên sư phụ đặt cho nàng một cái tên gọi là Bạch Linh Tuyết. Ngày đó vì bị đứng quá lâu trong tuyết lạnh nên hiện tại khuôn mặt của nàng không thể biểu lộ bất cứ tình cảm gì được. Dù sư phụ đã vì nàng mà mời không ít đại phu nhưng kết quả cũng vẫn như nhau. Trong phòng nhìn ánh nhìn thất vọng của nàng Dương Bách Hàn tiễn đại phu ra cửa, ra đền cửa ông lại hỏi lại vấn đề ông còn nghi ngại.
- Có thật khuôn mặt của Tuyết nhi sẽ không thể biểu hiện tình cảm cũng như sắc mặt nữa không ?
- Phải, ta đã làm hết sức…nhưng mà. Đại phu áy náy nói
- Vậy có thuốc gì uống vào khiến cho cả ánh mắt cũng trở nên sắc lạnh không.(akiaki : thì ra không phải thực sự muốn chữa cho Tuyết tỷ mà là hỏi cho chắc ăn, a di đà phật, thật là độc ác, độc ác) Nhìn ánh đầynghi hoặc của Vương Nghị ông nhếch môi cười :
- Không phải lão huynh không biết chúng tôi làm nghề gì. Con bé có vẻ mềm yếu quá, chỉ sợ sống không thọ.( akiaki : nhà này làm sát thủ) Lão cũng là nghĩ cho nó nha.
- Ngươi cũng là quá độc đi, con bé còn nhỏ như vậy. Vương Nghị nhìn Dương Bách Hàn không cho là đúng, dù con người này trước nay luôn không chút tình người thế nhưng đến nay lão mới cảm nhận sâu sắc được điều đó. Lão tức giận rời khỏi Phong Linh sát, trong cuộc đời làm đại phu lão chưa bao giờ giận như vậy. Vương Nghị lắc đầu thầm than khổ cho tiểu nha đầu, dù sao nó cũng chỉ là đứa trẻ sáu tuổi thôi. Mọi oán hận của ngưới lớn không nên đổ dồn lên trên đầu đó nha.
Trong Phong Linh sát một thân bạch y Bạch Linh Tuyết đắc ý nhoẻn miệng cười khi nàng rốt cuộc cũng phóng phi tiêu trúng hồng tâm. Vì khiến sư phụ vui nàng rất chăm chỉ, nếu biết nàng tiến bộ hẳn là sư phụ sẽ rất vui nha. Nhã nhi ở một bên run run sợ hãi :
- Tiểu thư, người đừng cười như thế, trông rất khủng bố nha. Dù đã hầu hạ Linh Tuyết hai năm biết tiểu thư tính tình lương thiện nhưng nàng vẫn thấy rất sợ khi tiểu thư cười. Lúc trước dù khuôn mặt tiểu thư là sắc lạnh nhưng ánh mắt nàng ta rất ấm áp. Nhưng gần đây sau khi uống thuốc lão gia sai người sắc riêng cho tiểu thư thì ánh mắt nàng ta ngày càng sắc lạnh dọa người hơn trước. Đã thế gặp ai nàng ta cũng cười khiến không ít kẻ bị dọa chết ngất. Bọn họ luôn hướng nàng cầu cứu muốn nàng nói với tiểu thư đừng có dọa bọn họ như thế, cho dù trong trang luôn tập hợp hàng trăm sát thủ cũng chẳng ai khủng bố như tiểu thư của nàng nha.
- Gì chứ sư phụ nói thuốc kia sẽ khiến khuôn mặt ta có biểu tình nhiều hơn, nên ta tập cười nhiều hơn như thế tốt cho bệnh nha. Nàng ở một bên hồn nhiên nói thì bỗng bị một tiếng cười cắt ngang.
- Ha..ha… không ngờ lão mặt người dạ thú kia lại có một đệ tử tin tưởng lão đến mức ngu xuẩn thế. Nhóc con nếu không muốn biến thành quỷ thì tốt nhất không nên tiếp tục uống thuốc của lão đầu đó nữa. Kẻ đến là một thiếu niên khoảng chừng hai mươi tuổi. Nhìn khuôn mặt hắn rạng rỡ như ánh mặt trời khóe môi ẩn chứa một nụ cười quyến rũ. Khi hắn đến thì Nhã nhi cũng đỏ ửng mặt nhìn hắn hâm mộ. Nàng chỉ nhè nhẹ liếc mắt :
- Hừ miệng chó không mọc được ngà voi. Nhưng… sư huynh không thấy mệt sao ? rõ ràng là rất bi thương nhưng sao vẫn phải tươi cười giả tạo như thế, thật khiến người khác buồn nôn nha. Nàng biết vị đại sư huynh này, kẻ có khuôn mặt ấm áp nhu hòa cùng những biểu hiện hiết sức dịu dàng quyến rũ,thường nghe các tỳ nữ bàn tán hâm mộ nhưng những gì nàng thấy chỉ là nét mặt giảtạo hắn bày ra. Điều đó khiến nàng thực sự không chút thoải mài, nàng luôn luôn ao ước có thể biểu hiện được tình cảm lên nét mặt của mình với mọi người. Thế nhưng hắn có khuôn mặt với hàng trăm nét biểu cảm nhưng chỉ dùng để ngụy trang bản thân mình làm nàng thực sự tức giận nha.Cùng xuất hiện với hắn là nhị sư huynh Hằng Phong, thấy nàng nói thế Hằng Phong nghi hoặc nhìn đại sư huynh Minh Nhật. Hắn thực sự không nhận thấy, là kẻ suốt ngày bám theo sư huynh nhất nhưng hắn cũng không có cảm giác sư huynh đang bi thương. Nhưng nếu là bi thương …liệu có phải vì Liễu cô nương chăng ? Từ ngày đó hắn chưa từng thấy huynh ấy bi thương bao giờ chỉ luôn tươi cười như không có việc gì. Ấy thế mà nha đầu này thế nào thấy được, nhìn trong mắt Minh Nhật xẹt qua tia kinh ngạc khiến Hằng Phong càng chắc chắn Linh Tuyết là đoán đúng rồi tâm tư Minh Nhật.
- Ha…ha… thú vị…thú vị thật nha. Cho đến nay chưa từng có người nhìn thấu tâm tư hắn cho dù là Liễu Nhạn cũng vậy, thế nhưng tiểu cô nương kia chỉ liếc mắt đã nhìn ra mọi thứ. Hắn kẻ chỉ cần tươi cười thì luôn đạt được mục đích là lấy được lòng của hàng trăm nữ tử. Thế nhưng sao nàng lại nhìn hắn bằng cái vẻ ghét bỏ đó chứ. Quả là một tiểu sư muội thú vị. Nói rồi hắn cùng Hằng Phong rời đi. Nhìn khuôn mặt ấm áp như ánh mặt trời của hắn khiến nàng uất ức …Sao ông trời có thể bất công với nàng như vậy. Nàng từ nhỏ luôn mang mặc cảm vì bản thân không hoàn mĩ luôn luôn có khuôn mặt dọa người. Thế nhưng hắn lại luôn có thứ nàng nằm mơ cũng muốn có được, vậy mà lại chẳng phải người tốt.(akiaki : ở đây nào có người tốt chứ, tội nghiệp cừu rơi vào hang sói lại không ý thức được…)
Akiaki : đầu tiên là ta định viết một truyện hài hước nhẹ nhàng nhưng mà tính cách nhân vật này khiến ta thật vất vả quá, chẳng biết có được như ý tưởng ban đầu không. Dạo này bận quá đi học rồi, cốt truyện này lại thuộc loại khó viết nên có khi sẽ rất chậm so với những truyện trước các nàng thông cảm nha.
- Ngũ tiểu thư, cô cần gì cứ sai nô tì. Một tỷ tỷ xinh đẹp hướng nàng chạy đến. Nàng chỉ cười gật đầu với nàng ta, thế nhưng mặt nàng ta bỗng biến sắc.
- Ngũ tiểu thư, nếu nô tì hầu hạ cô không tốt cô cứ nói nô tỳ sẽ sửa, ngàn vạn lần đừng khinh thường nô tỳ như thế. Nàng khó hiểu nhíu chặt mày nhìn nàng ta thì nàng ta càng luống cuống hơn nữa quỳ sụp xuống đất khóc ngất không thôi, cứ như nàng sắp giết nàng ta tới nơi ấy. Nàng nghi hoặc bước lại chiếc gương đồng chỉ thấy trong gương là khuôn mặt hết sức dọa người. Xuất hiện trong gương không phải vẻ mặt nhíu mày khó hiểu mà là khuôn mặt lạnh băng không chút tình cảm nào chỉ có đôi lông mày hơi nhíu nhẹ, làm đôi mắt hơi híp lại khiến cho nàng mang bộ mặt đằng đằng sát khí. Lại nhìn vào gương và thử cười như lúc nãy thì cũng thật khiến nàng sợ chết khiếp nha. Vẫn khuôn mặt lạnh băng đó nhưng thay vì nhíu mày híp mắt dọa người thì nay khóe miệng chỉ nhếch nhẹ một bên hai mắt cũng híp lại nhìn như đang khinh khi người ấy. Buông rơi gương tiều cô nương ngã lăn quay ra đất bất tỉnh.
Vì không nhớ gì về bản thân mình ,lại nhặt được nàng trong mùa đông lạnh nhất,trên người nàng lại phủ đầy tuyết nên sư phụ đặt cho nàng một cái tên gọi là Bạch Linh Tuyết. Ngày đó vì bị đứng quá lâu trong tuyết lạnh nên hiện tại khuôn mặt của nàng không thể biểu lộ bất cứ tình cảm gì được. Dù sư phụ đã vì nàng mà mời không ít đại phu nhưng kết quả cũng vẫn như nhau. Trong phòng nhìn ánh nhìn thất vọng của nàng Dương Bách Hàn tiễn đại phu ra cửa, ra đền cửa ông lại hỏi lại vấn đề ông còn nghi ngại.
- Có thật khuôn mặt của Tuyết nhi sẽ không thể biểu hiện tình cảm cũng như sắc mặt nữa không ?
- Phải, ta đã làm hết sức…nhưng mà. Đại phu áy náy nói
- Vậy có thuốc gì uống vào khiến cho cả ánh mắt cũng trở nên sắc lạnh không.(akiaki : thì ra không phải thực sự muốn chữa cho Tuyết tỷ mà là hỏi cho chắc ăn, a di đà phật, thật là độc ác, độc ác) Nhìn ánh đầynghi hoặc của Vương Nghị ông nhếch môi cười :
- Không phải lão huynh không biết chúng tôi làm nghề gì. Con bé có vẻ mềm yếu quá, chỉ sợ sống không thọ.( akiaki : nhà này làm sát thủ) Lão cũng là nghĩ cho nó nha.
- Ngươi cũng là quá độc đi, con bé còn nhỏ như vậy. Vương Nghị nhìn Dương Bách Hàn không cho là đúng, dù con người này trước nay luôn không chút tình người thế nhưng đến nay lão mới cảm nhận sâu sắc được điều đó. Lão tức giận rời khỏi Phong Linh sát, trong cuộc đời làm đại phu lão chưa bao giờ giận như vậy. Vương Nghị lắc đầu thầm than khổ cho tiểu nha đầu, dù sao nó cũng chỉ là đứa trẻ sáu tuổi thôi. Mọi oán hận của ngưới lớn không nên đổ dồn lên trên đầu đó nha.
Trong Phong Linh sát một thân bạch y Bạch Linh Tuyết đắc ý nhoẻn miệng cười khi nàng rốt cuộc cũng phóng phi tiêu trúng hồng tâm. Vì khiến sư phụ vui nàng rất chăm chỉ, nếu biết nàng tiến bộ hẳn là sư phụ sẽ rất vui nha. Nhã nhi ở một bên run run sợ hãi :
- Tiểu thư, người đừng cười như thế, trông rất khủng bố nha. Dù đã hầu hạ Linh Tuyết hai năm biết tiểu thư tính tình lương thiện nhưng nàng vẫn thấy rất sợ khi tiểu thư cười. Lúc trước dù khuôn mặt tiểu thư là sắc lạnh nhưng ánh mắt nàng ta rất ấm áp. Nhưng gần đây sau khi uống thuốc lão gia sai người sắc riêng cho tiểu thư thì ánh mắt nàng ta ngày càng sắc lạnh dọa người hơn trước. Đã thế gặp ai nàng ta cũng cười khiến không ít kẻ bị dọa chết ngất. Bọn họ luôn hướng nàng cầu cứu muốn nàng nói với tiểu thư đừng có dọa bọn họ như thế, cho dù trong trang luôn tập hợp hàng trăm sát thủ cũng chẳng ai khủng bố như tiểu thư của nàng nha.
- Gì chứ sư phụ nói thuốc kia sẽ khiến khuôn mặt ta có biểu tình nhiều hơn, nên ta tập cười nhiều hơn như thế tốt cho bệnh nha. Nàng ở một bên hồn nhiên nói thì bỗng bị một tiếng cười cắt ngang.
- Ha..ha… không ngờ lão mặt người dạ thú kia lại có một đệ tử tin tưởng lão đến mức ngu xuẩn thế. Nhóc con nếu không muốn biến thành quỷ thì tốt nhất không nên tiếp tục uống thuốc của lão đầu đó nữa. Kẻ đến là một thiếu niên khoảng chừng hai mươi tuổi. Nhìn khuôn mặt hắn rạng rỡ như ánh mặt trời khóe môi ẩn chứa một nụ cười quyến rũ. Khi hắn đến thì Nhã nhi cũng đỏ ửng mặt nhìn hắn hâm mộ. Nàng chỉ nhè nhẹ liếc mắt :
- Hừ miệng chó không mọc được ngà voi. Nhưng… sư huynh không thấy mệt sao ? rõ ràng là rất bi thương nhưng sao vẫn phải tươi cười giả tạo như thế, thật khiến người khác buồn nôn nha. Nàng biết vị đại sư huynh này, kẻ có khuôn mặt ấm áp nhu hòa cùng những biểu hiện hiết sức dịu dàng quyến rũ,thường nghe các tỳ nữ bàn tán hâm mộ nhưng những gì nàng thấy chỉ là nét mặt giảtạo hắn bày ra. Điều đó khiến nàng thực sự không chút thoải mài, nàng luôn luôn ao ước có thể biểu hiện được tình cảm lên nét mặt của mình với mọi người. Thế nhưng hắn có khuôn mặt với hàng trăm nét biểu cảm nhưng chỉ dùng để ngụy trang bản thân mình làm nàng thực sự tức giận nha.Cùng xuất hiện với hắn là nhị sư huynh Hằng Phong, thấy nàng nói thế Hằng Phong nghi hoặc nhìn đại sư huynh Minh Nhật. Hắn thực sự không nhận thấy, là kẻ suốt ngày bám theo sư huynh nhất nhưng hắn cũng không có cảm giác sư huynh đang bi thương. Nhưng nếu là bi thương …liệu có phải vì Liễu cô nương chăng ? Từ ngày đó hắn chưa từng thấy huynh ấy bi thương bao giờ chỉ luôn tươi cười như không có việc gì. Ấy thế mà nha đầu này thế nào thấy được, nhìn trong mắt Minh Nhật xẹt qua tia kinh ngạc khiến Hằng Phong càng chắc chắn Linh Tuyết là đoán đúng rồi tâm tư Minh Nhật.
- Ha…ha… thú vị…thú vị thật nha. Cho đến nay chưa từng có người nhìn thấu tâm tư hắn cho dù là Liễu Nhạn cũng vậy, thế nhưng tiểu cô nương kia chỉ liếc mắt đã nhìn ra mọi thứ. Hắn kẻ chỉ cần tươi cười thì luôn đạt được mục đích là lấy được lòng của hàng trăm nữ tử. Thế nhưng sao nàng lại nhìn hắn bằng cái vẻ ghét bỏ đó chứ. Quả là một tiểu sư muội thú vị. Nói rồi hắn cùng Hằng Phong rời đi. Nhìn khuôn mặt ấm áp như ánh mặt trời của hắn khiến nàng uất ức …Sao ông trời có thể bất công với nàng như vậy. Nàng từ nhỏ luôn mang mặc cảm vì bản thân không hoàn mĩ luôn luôn có khuôn mặt dọa người. Thế nhưng hắn lại luôn có thứ nàng nằm mơ cũng muốn có được, vậy mà lại chẳng phải người tốt.(akiaki : ở đây nào có người tốt chứ, tội nghiệp cừu rơi vào hang sói lại không ý thức được…)
Akiaki : đầu tiên là ta định viết một truyện hài hước nhẹ nhàng nhưng mà tính cách nhân vật này khiến ta thật vất vả quá, chẳng biết có được như ý tưởng ban đầu không. Dạo này bận quá đi học rồi, cốt truyện này lại thuộc loại khó viết nên có khi sẽ rất chậm so với những truyện trước các nàng thông cảm nha.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook